Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Edited by Bà Còm
Kể từ sau khi trở lại đế đô, sức khỏe của Sở Mộ liên tục không ổn, chàng ngoài mặt không nói ra, nhưng Thẩm Ngọc Chiếu lại có thể nhìn được - - dạ dày chàng vốn đã có bệnh, năm ngày ba bữa lên cơn đau một hồi, lần này chỉ sợ lúc ở Giang Nam bị người ta hạ mê dược, cũng góp phần làm bệnh tình nghiêm trọng hơn.
Thẩm Ngọc Chiếu càng bất mãn với Lệ Phi sâu hơn, nàng không hiểu vì sao đối phương lại vô tình hay cố ý chạm vào ranh giới cuối cùng của nàng, vô luận là ban đầu ở ngự hoa viên vô trách nhiệm loạn kết uyên ương, hoặc như hiện tại phải gắng sức đem cái gọi là nghĩa nữ kín đáo đưa cho Sở Mộ Từ, đều là những chuyện khiến người ta khó có thể chấp nhận.
Nhưng nàng lại không thể thật sự phát tác, nàng vẫn muốn bận tâm đến mặt mũi của Hoàng đế, dù sao Hoàng đế thật sự yêu thương Lệ Phi, đây là chuyện bất kỳ người nào sáng suốt đều hiểu.
Nàng mơ hồ có loại cảm giác, thật ra nàng là mục tiêu chân chính của Lệ Phi, Sở Mộ Từ mới là người bị vạ lây.
Mặc dù thông minh như nàng cũng đoán không ra nguyên do bên trong, bởi vì nàng chưa bao giờ có hiềm khích gì với Lệ Phi, thậm chí có thể nói, đối với Lệ Phi vẫn rất tôn kính.
Tại sao chứ?
Mãi đến khi đưa thuốc cho Sở Mộ Từ, nàng vẫn còn đang suy nghĩ về ẩn số nan giải này, kết quả bị hắn chúi đầu vào bên hông, lúc này mới giật mình bừng tỉnh kêu lên: "Chàng làm gì thế?!"
"Nhìn nàng không yên lòng, đây không phải là thái độ ôn nhu đối đãi với bệnh nhân." Sở Mộ Từ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Làm sao vậy, ai lại trêu chọc nàng à?"
Thẩm Ngọc Chiếu liếc hắn một cái: "Thực sự có người trêu chọc ta, ta đã sớm tát cho một cái rồi, còn phải đem một bụng tức trở lại nhăn mặt với chàng sao?"
"Vậy nàng hãy nói ra coi, vừa rồi đang suy nghĩ cái gì?"
"Ta đang suy nghĩ..." Nàng hơi chút trầm ngâm, "Bệ hạ coi bộ sắp hồi cung rồi, Trần Trần mang tin tức về."
Hắn nghe vậy lạnh nhạt đáp một tiếng: "À, cứ để bọn họ tùy tiện."
"Chỉ cần bọn họ trở lại, hai ta sẽ không còn ngày thái bình."
"Ai dám làm hai ta không yên ổn, ta liền cho hắn không yên ổn gấp bội."
Thẩm Ngọc Chiếu làm như có thật gât gật đầu: "Không sai, bộ dáng lưu manh vẫn còn phong độ lắm."
"Nàng không phải bị tên lưu manh này ăn sạch rồi sao?" Hắn cười tiếp nhận chén thuốc, tiện tay vỗ vỗ mép giường ý bảo nàng ngồi xuống, "Hãy cùng ta ngủ trưa, không có nàng ta ngủ không được."
"Coi tính tình kìa, từ lúc nào dưỡng ra tật xấu như thế?" Tuy nói vậy nhưng nàng vẫn thỏa hiệp ngồi bên cạnh hắn, lúc thấy hắn đem thang thuốc uống một hơi cạn sạch bị đắng nhíu mày, nhanh tay lẹ mắt đem một miếng mứt hạt thông nhét vào miệng hắn, "Cái này ngọt."
Sở Mộ Từ ngậm mứt mỉm cười sâu hơn, sau đó đột nhiên nghiêng người tiến lên hôn thật mạnh lên môi nàng, hơi thở nồng nặc mùi dược thảo, nàng theo bản năng ngã về phía sau né tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn ôm vào lòng một lần nữa.
"Nương tử sao lại chạy thế?"
"Điện hạ xin tự trọng." Nàng cố ý lên mặt nghiêm túc nói, "Không danh không phận mà tính làm chuyện gì đây?"
Sở Mộ Từ bừng tỉnh đại ngộ: "Nàng sốt ruột rồi sao? Nàng không thể chờ đợi được muốn ta cưới vào cửa? Không bằng ngày mai thành thân?" Nói xong giữ chặt eo của nàng lại muốn tiến đến hôn nàng một lần nữa, Thẩm Ngọc Chiếu giãy giụa lấy tay nện vào ngực hắn, hai người nháo thành một đoàn.
Tuy nhiên đang lúc ở nơi này nháo loạn với nhau, Giang Trần thấy cửa không đóng liền vội vã tiến vào, vừa vặn bắt gặp một màn ôm ấp tình tứ, trong nháy mắt cứng người đứng nguyên tại chỗ.
"Hai vị chủ tử! Thuộc hạ cái gì cũng không nhìn thấy!"
Mà sau lưng hắn, hai huynh muội bệnh thần kinh Sở Tú Huỳnh cùng Sở Chi Ngang cũng nhảy vào theo, không hề nghi ngờ, hai người cũng trợn tròn mắt.
"Tam ca! Chúng ta cũng thật không trông thấy bất cứ cái gì!"
Sở Mộ Từ rất bình tĩnh, dường như người bị bắt gặp cũng không phải là mình, hắn thay đổi tư thế thoải mái ôm Thẩm Ngọc Chiếu, giọng nói u ám: "Nhưng vi huynh không tin đâu, như vậy đi, móc con mắt ra dâng lên đây."
Sở Chi Ngang quay đầu muốn chạy, kết quả bị Sở Tú Huỳnh nắm đai lưng kéo về, sau đó nhào tới muốn đâm vào mắt hắn: "Tam ca! Cửu ca nhìn thấy tất cả! Ta giúp huynh trừng trị Cửu ca!"
"... Có người làm muội muội như vậy sao?!"
Liễu Như Anh đến chậm một bước chưa kịp xem kịch vui, chỉ thấy nam nhân nhà mình muốn đánh muội muội, vội vàng vươn tay ngăn cản: "Hiện thời là lúc để hồ nháo sao?"
Tô Mộc theo sát phía sau cũng đem Sở Tú Huỳnh ôm đi. Thật sự nói chuyện yêu đương với Hoàng tử Công chúa có đầu óc không dùng được cũng rất vất vả.
"Các người thật giỏi, hiện tại tiến vào phủ Thái tử ngay cả cửa phòng cũng không thèm gõ." Thẩm Ngọc Chiếu mặt không chút thay đổi, "Vững tin Tam ca của các người khẳng định không tức giận?"
Sở Chi Ngang nhanh chóng dời đi chiến hỏa: "Bởi vì hộ vệ Giang Trần tiến vào trước, chúng ta cho rằng không quan hệ, ai biết hắn cũng không có gõ cửa chứ!"
"À, phải không? Này Trần Trần, trừ ngươi một tháng tiền công."
Giang Trần: "..." Hắn rõ ràng muốn chạy đến trước nhắc nhở nàng đám tiểu tổ tông kia lại tới quấy rối! Nhưng vì sao trao ra một mảnh hảo tâm, cuối cùng người bị thương tổn lại là mình!
Sở Tú Huỳnh cười hì hì: "Tam ca kể từ khi đem Ngọc Chiếu tỷ lấy tới tay, tính tình tốt lên không phải chỉ là tí tẹo thôi đâu, dễ dàng tha thứ cho chúng ta."
"Nếu như muội không nói chính sự, vi huynh rất có khả năng sẽ không dễ tha thứ như vậy." Sở Mộ Từ đơn giản nhướng mày, mang theo ba phần tà khí, "Bởi vì trong cảm nhận của vi huynh, chỉ có một chuyện tuyệt đối không thể tha thứ, đó là quấy rầy vi huynh cùng Ngọc Chiếu tỷ của các ngươi trao đổi tình cảm."
Huynh muội Sở thị: "..."
Liễu Như Anh không lo lắng mình sẽ bị giận chó đánh mèo, dù sao nàng là người bình thường hiếm thấy nhất trong đám người kia, nhìn tình cảnh này mới ấm giọng mở miệng: "Thật ra chúng ta tới đây là vì chuyện của Diệp cô nương."
Quả nhiên nhắc tới tên Diệp Tinh Nhi, sắc mặt Sở Mộ Từ lập tức đen như đáy nồi: "Ả ta làm sao vậy?"
"Về sau cũng không thể gọi Diệp cô nương nữa rồi." Sở Chi Ngang bất mãn nói, "Ả ta hiện tại được phong làm Ngọc Kính Quận chúa, nghĩa nữ của Lệ Phi nương nương chính thức bay lên biến thành phượng hoàng."
"Ngọc Kính Quận chúa?" Sở Mộ Từ nghiến hàm răng ngọc kêu ken két, "Cái thứ đồ vật như ả mà cũng dám dùng chữ "Ngọc" sao? Đây chính là chữ chuyên dụng của Ngọc Chiếu!"
Thẩm Ngọc Chiếu vội khụ một tiếng: "Cũng không thể coi như chuyên dụng, dù sao ai muốn dùng cũng có thể dùng."
"Nhưng ta nghe thấy không thoải mái!"
Sở Tú Huỳnh ảo não thở dài: "Vấn đề là ai khuyên cũng vô dụng, Lệ Phi nương nương thích Diệp Tinh Nhi, huống chi thu một nghĩa nữ dân gian rồi ban cho cái phong hào cũng không tính lớn chuyện, phụ hoàng đương nhiên muốn nghe theo bà ta, chúng ta nếu như cưỡng chế ngăn trở vậy là đã vượt khuôn khổ rồi."
"Mọi người ngàn vạn lần đừng cản, vì chuyện này mà đắc tội Lệ Phi nương nương cũng rất lúng túng." Thẩm Ngọc Chiếu trầm giọng nói, "Bà ta muốn thế nào thì cứ để kệ bà ta đi thôi, không sao cả."
"Không phải là "không sao cả" đâu." Tô Mộc thời gian qua rất tiết kiệm lời nói, chỉ biết ở bên cạnh Sở Tú Huỳnh, đối với chuyện của bọn họ cũng cực ít lên tiếng phát biểu, nhưng giờ phút này hiển nhiên là nhịn không được muốn nói vài câu, "Một khi được phong làm Quận chúa, Lệ Phi nương nương muốn thỉnh bệ hạ chỉ hôn liền danh chính ngôn thuận rồi, đến lúc đó điện hạ phải cự tuyệt như thế nào?"
Sở Mộ Từ nghiến răng nghiến lợi mỉm cười: "Trực tiếp cự tuyệt."
"..."
Sở Chi Ngang bi phẫn đỡ trán: "Để đệ tìm trong giang hồ thuê một tên sát thủ, lẻn vào trong cung lôi Diệp Tinh Nhi giết đi..." Nói còn chưa dứt lời liền bị Liễu Như Anh oán trách đập lên cánh tay một cái, nhất thời đàng hoàng lại.
"Vậy thì chờ khi bệ hạ mở miệng chỉ hôn thì hẵng nói, "binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn"." Ánh mắt Thẩm Ngọc Chiếu qua lại ở trên mặt mấy người tường tận xem xét, cân nhắc nửa ngày mới phát giác ra có cái gì đó không đúng, "Ôi chao, Ngũ gia đâu, không theo tới sao?"
Sở Tú Huỳnh nói: "Ngũ ca bảo muốn tìm nương nương khuyên nhủ một chút, không cùng đến đây với chúng ta - - nhưng muội có dự cảm, coi như huynh ấy đi khuyên cũng chẳng có tác dụng gì, nương nương đối với nhi tử ruột thịt này không hề thân cận, chuyện này tất cả mọi người đều biết."
Công chúa nói ra sự thật, đúng là như thế, Sở Văn Khanh mặc dù là nhi tử ruột thịt của Lệ Phi, nhưng mẫu tử này xưa nay khách khí xa cách, trong ngày thường gặp nhau cũng là bình thản như nước. Lệ Phi bao nhiêu năm đều mang bộ dáng mảnh mai cần được che chở sủng ái, cũng sẽ không vì Sở Văn Khanh mà lộ ra nửa phần từ ái của mẫu thân - - thật ra Thẩm Ngọc Chiếu trước kia không thể không cảm thấy kỳ quái, Sở Văn Khanh ôn tồn tao nhã tài mạo song toàn, quả thực có thể xưng tụng là hoàn mỹ, mẫu thân nhà ai nếu có nhi tử như vậy lại không tận tâm tận lực yêu thương chăm sóc? Nhưng Lệ Phi trong suốt những năm qua, ngoại trừ loạn kết uyên ương cho Sở Văn Khanh, tựa hồ thấy được không hề làm chuyện gì khác.
"Ngũ gia vì chuyện tình hai ta cũng đã phí tâm." Thẩm Ngọc Chiếu thở dài, "Huynh ấy vốn không cần thiết cùng Lệ Phi nương nương đối nghịch."
Sở Mộ Từ cũng trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng nói ra lời khiến người cả kinh: "Hai ta dứt khoát đừng đem thêm phiền toái đến cho mọi người nữa, bỏ trốn đi."
"..."
"Này, mấy người đều phải giữ bí mật đấy, ta cùng Ngọc Chiếu phiêu bạt chân trời làm thần tiên quyến lữ, tương lai để phụ hoàng chiêu cáo thiên hạ, Thái tử cùng Thái tử phi song song chết bất đắc kỳ tử, truyền ngôi cho Ngũ tử Văn vương, đây mới là kết cục viên mãn khiến cho tất cả đều vui vẻ."
Mọi người đều đỡ trán, tận đáy lòng cảm thấy không còn gì để phản bác.
Thẩm Ngọc Chiếu đẩy đầu hắn sang một bên: "Ai ở đây đùa giỡn với chàng chứ? Còn "thần tiên quyến lữ" nữa, chàng nghĩ bệ hạ trở thành người mù sao?"
"Vậy thì không có biện pháp nào khác rồi, ta sẽ chờ khi phụ hoàng chỉ hôn chống đối ngay tại chỗ thôi."
Sở Chi Ngang nhiệt liệt vỗ tay: "Tam ca! Đệ thật bội phục khí chất độc thân không sợ trời không sợ đất của huynh!"
"Ai độc thân chứ? Đệ mới độc thân đấy, vi huynh đã có người định tình rồi."
"... Phải." Sở Chi Ngang rủ mắt xuống liếc nhanh về hướng Liễu Như Anh bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ "Đệ cũng có người định tình rồi chứ bộ".
Sau đó Sở Mộ Từ lại nằm xuống giường, thuận tiện vùi mặt vào lòng Thẩm Ngọc Chiếu: "Bao tử đau, tất cả giải tán đi, chuyện nên tới cũng sẽ đến, ai bảo vi huynh vận khí không tốt, chỉ đành ủy khuất nương tử thôi."
Sở Tú Huỳnh: "Tam ca, huynh coi bộ đang làm nũng đấy à? Hiện tại sao huynh có thể sa ngã thành như vậy?"
"Muội cũng đừng để ý đến chàng làm chi, chàng am hiểu nhất là chơi chiêu thức đấy." Thẩm Ngọc Chiếu bất đắc dĩ, "Đều về trước đi, không cần lo lắng cho hai ta, "xe đến trước núi ắt có đường", tình thế không tuyệt vọng như vậy đâu."
Vị Công chúa nào đó vừa lẩm bẩm "Nhưng chiêu thức của huynh ấy lại hết lần này tới lần khác có thể chế trụ được Ngọc Chiếu tỷ" vừa bị Tô Mộc kéo ra cửa chính.
Thẩm Ngọc Chiếu xoay người đưa tay xoa nhẹ ở vị trí dạ dày của Sở Mộ Từ, chỉ có lúc nàng làm chuyện này mới có vẻ phá lệ ôn nhu, cởi ra vỏ bọc uy phong bát diện của một nữ quan mai mối, hoàn toàn trở thành nữ nhân của hắn.
Chợt nghe Sở Mộ Từ thầm thì: "Nàng nói xem, phụ hoàng sao có thể bị che mắt như vậy chứ?"
"Sao?"
"Phụ hoàng quả thực yêu lầm người." Hắn siết chặt tay của nàng đem đến áp lên gò má, nhắm mắt lại thần sắc bình tĩnh, "Lệ Phi là kẻ bạc tình tâm tư khó dò, không xứng với một khối tình si của phụ hoàng."
Hắn cực ít khi nghiêm túc nói ra loại lời này, hoặc có thể nói, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói qua.
Kể từ sau khi trở lại đế đô, sức khỏe của Sở Mộ liên tục không ổn, chàng ngoài mặt không nói ra, nhưng Thẩm Ngọc Chiếu lại có thể nhìn được - - dạ dày chàng vốn đã có bệnh, năm ngày ba bữa lên cơn đau một hồi, lần này chỉ sợ lúc ở Giang Nam bị người ta hạ mê dược, cũng góp phần làm bệnh tình nghiêm trọng hơn.
Thẩm Ngọc Chiếu càng bất mãn với Lệ Phi sâu hơn, nàng không hiểu vì sao đối phương lại vô tình hay cố ý chạm vào ranh giới cuối cùng của nàng, vô luận là ban đầu ở ngự hoa viên vô trách nhiệm loạn kết uyên ương, hoặc như hiện tại phải gắng sức đem cái gọi là nghĩa nữ kín đáo đưa cho Sở Mộ Từ, đều là những chuyện khiến người ta khó có thể chấp nhận.
Nhưng nàng lại không thể thật sự phát tác, nàng vẫn muốn bận tâm đến mặt mũi của Hoàng đế, dù sao Hoàng đế thật sự yêu thương Lệ Phi, đây là chuyện bất kỳ người nào sáng suốt đều hiểu.
Nàng mơ hồ có loại cảm giác, thật ra nàng là mục tiêu chân chính của Lệ Phi, Sở Mộ Từ mới là người bị vạ lây.
Mặc dù thông minh như nàng cũng đoán không ra nguyên do bên trong, bởi vì nàng chưa bao giờ có hiềm khích gì với Lệ Phi, thậm chí có thể nói, đối với Lệ Phi vẫn rất tôn kính.
Tại sao chứ?
Mãi đến khi đưa thuốc cho Sở Mộ Từ, nàng vẫn còn đang suy nghĩ về ẩn số nan giải này, kết quả bị hắn chúi đầu vào bên hông, lúc này mới giật mình bừng tỉnh kêu lên: "Chàng làm gì thế?!"
"Nhìn nàng không yên lòng, đây không phải là thái độ ôn nhu đối đãi với bệnh nhân." Sở Mộ Từ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Làm sao vậy, ai lại trêu chọc nàng à?"
Thẩm Ngọc Chiếu liếc hắn một cái: "Thực sự có người trêu chọc ta, ta đã sớm tát cho một cái rồi, còn phải đem một bụng tức trở lại nhăn mặt với chàng sao?"
"Vậy nàng hãy nói ra coi, vừa rồi đang suy nghĩ cái gì?"
"Ta đang suy nghĩ..." Nàng hơi chút trầm ngâm, "Bệ hạ coi bộ sắp hồi cung rồi, Trần Trần mang tin tức về."
Hắn nghe vậy lạnh nhạt đáp một tiếng: "À, cứ để bọn họ tùy tiện."
"Chỉ cần bọn họ trở lại, hai ta sẽ không còn ngày thái bình."
"Ai dám làm hai ta không yên ổn, ta liền cho hắn không yên ổn gấp bội."
Thẩm Ngọc Chiếu làm như có thật gât gật đầu: "Không sai, bộ dáng lưu manh vẫn còn phong độ lắm."
"Nàng không phải bị tên lưu manh này ăn sạch rồi sao?" Hắn cười tiếp nhận chén thuốc, tiện tay vỗ vỗ mép giường ý bảo nàng ngồi xuống, "Hãy cùng ta ngủ trưa, không có nàng ta ngủ không được."
"Coi tính tình kìa, từ lúc nào dưỡng ra tật xấu như thế?" Tuy nói vậy nhưng nàng vẫn thỏa hiệp ngồi bên cạnh hắn, lúc thấy hắn đem thang thuốc uống một hơi cạn sạch bị đắng nhíu mày, nhanh tay lẹ mắt đem một miếng mứt hạt thông nhét vào miệng hắn, "Cái này ngọt."
Sở Mộ Từ ngậm mứt mỉm cười sâu hơn, sau đó đột nhiên nghiêng người tiến lên hôn thật mạnh lên môi nàng, hơi thở nồng nặc mùi dược thảo, nàng theo bản năng ngã về phía sau né tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn ôm vào lòng một lần nữa.
"Nương tử sao lại chạy thế?"
"Điện hạ xin tự trọng." Nàng cố ý lên mặt nghiêm túc nói, "Không danh không phận mà tính làm chuyện gì đây?"
Sở Mộ Từ bừng tỉnh đại ngộ: "Nàng sốt ruột rồi sao? Nàng không thể chờ đợi được muốn ta cưới vào cửa? Không bằng ngày mai thành thân?" Nói xong giữ chặt eo của nàng lại muốn tiến đến hôn nàng một lần nữa, Thẩm Ngọc Chiếu giãy giụa lấy tay nện vào ngực hắn, hai người nháo thành một đoàn.
Tuy nhiên đang lúc ở nơi này nháo loạn với nhau, Giang Trần thấy cửa không đóng liền vội vã tiến vào, vừa vặn bắt gặp một màn ôm ấp tình tứ, trong nháy mắt cứng người đứng nguyên tại chỗ.
"Hai vị chủ tử! Thuộc hạ cái gì cũng không nhìn thấy!"
Mà sau lưng hắn, hai huynh muội bệnh thần kinh Sở Tú Huỳnh cùng Sở Chi Ngang cũng nhảy vào theo, không hề nghi ngờ, hai người cũng trợn tròn mắt.
"Tam ca! Chúng ta cũng thật không trông thấy bất cứ cái gì!"
Sở Mộ Từ rất bình tĩnh, dường như người bị bắt gặp cũng không phải là mình, hắn thay đổi tư thế thoải mái ôm Thẩm Ngọc Chiếu, giọng nói u ám: "Nhưng vi huynh không tin đâu, như vậy đi, móc con mắt ra dâng lên đây."
Sở Chi Ngang quay đầu muốn chạy, kết quả bị Sở Tú Huỳnh nắm đai lưng kéo về, sau đó nhào tới muốn đâm vào mắt hắn: "Tam ca! Cửu ca nhìn thấy tất cả! Ta giúp huynh trừng trị Cửu ca!"
"... Có người làm muội muội như vậy sao?!"
Liễu Như Anh đến chậm một bước chưa kịp xem kịch vui, chỉ thấy nam nhân nhà mình muốn đánh muội muội, vội vàng vươn tay ngăn cản: "Hiện thời là lúc để hồ nháo sao?"
Tô Mộc theo sát phía sau cũng đem Sở Tú Huỳnh ôm đi. Thật sự nói chuyện yêu đương với Hoàng tử Công chúa có đầu óc không dùng được cũng rất vất vả.
"Các người thật giỏi, hiện tại tiến vào phủ Thái tử ngay cả cửa phòng cũng không thèm gõ." Thẩm Ngọc Chiếu mặt không chút thay đổi, "Vững tin Tam ca của các người khẳng định không tức giận?"
Sở Chi Ngang nhanh chóng dời đi chiến hỏa: "Bởi vì hộ vệ Giang Trần tiến vào trước, chúng ta cho rằng không quan hệ, ai biết hắn cũng không có gõ cửa chứ!"
"À, phải không? Này Trần Trần, trừ ngươi một tháng tiền công."
Giang Trần: "..." Hắn rõ ràng muốn chạy đến trước nhắc nhở nàng đám tiểu tổ tông kia lại tới quấy rối! Nhưng vì sao trao ra một mảnh hảo tâm, cuối cùng người bị thương tổn lại là mình!
Sở Tú Huỳnh cười hì hì: "Tam ca kể từ khi đem Ngọc Chiếu tỷ lấy tới tay, tính tình tốt lên không phải chỉ là tí tẹo thôi đâu, dễ dàng tha thứ cho chúng ta."
"Nếu như muội không nói chính sự, vi huynh rất có khả năng sẽ không dễ tha thứ như vậy." Sở Mộ Từ đơn giản nhướng mày, mang theo ba phần tà khí, "Bởi vì trong cảm nhận của vi huynh, chỉ có một chuyện tuyệt đối không thể tha thứ, đó là quấy rầy vi huynh cùng Ngọc Chiếu tỷ của các ngươi trao đổi tình cảm."
Huynh muội Sở thị: "..."
Liễu Như Anh không lo lắng mình sẽ bị giận chó đánh mèo, dù sao nàng là người bình thường hiếm thấy nhất trong đám người kia, nhìn tình cảnh này mới ấm giọng mở miệng: "Thật ra chúng ta tới đây là vì chuyện của Diệp cô nương."
Quả nhiên nhắc tới tên Diệp Tinh Nhi, sắc mặt Sở Mộ Từ lập tức đen như đáy nồi: "Ả ta làm sao vậy?"
"Về sau cũng không thể gọi Diệp cô nương nữa rồi." Sở Chi Ngang bất mãn nói, "Ả ta hiện tại được phong làm Ngọc Kính Quận chúa, nghĩa nữ của Lệ Phi nương nương chính thức bay lên biến thành phượng hoàng."
"Ngọc Kính Quận chúa?" Sở Mộ Từ nghiến hàm răng ngọc kêu ken két, "Cái thứ đồ vật như ả mà cũng dám dùng chữ "Ngọc" sao? Đây chính là chữ chuyên dụng của Ngọc Chiếu!"
Thẩm Ngọc Chiếu vội khụ một tiếng: "Cũng không thể coi như chuyên dụng, dù sao ai muốn dùng cũng có thể dùng."
"Nhưng ta nghe thấy không thoải mái!"
Sở Tú Huỳnh ảo não thở dài: "Vấn đề là ai khuyên cũng vô dụng, Lệ Phi nương nương thích Diệp Tinh Nhi, huống chi thu một nghĩa nữ dân gian rồi ban cho cái phong hào cũng không tính lớn chuyện, phụ hoàng đương nhiên muốn nghe theo bà ta, chúng ta nếu như cưỡng chế ngăn trở vậy là đã vượt khuôn khổ rồi."
"Mọi người ngàn vạn lần đừng cản, vì chuyện này mà đắc tội Lệ Phi nương nương cũng rất lúng túng." Thẩm Ngọc Chiếu trầm giọng nói, "Bà ta muốn thế nào thì cứ để kệ bà ta đi thôi, không sao cả."
"Không phải là "không sao cả" đâu." Tô Mộc thời gian qua rất tiết kiệm lời nói, chỉ biết ở bên cạnh Sở Tú Huỳnh, đối với chuyện của bọn họ cũng cực ít lên tiếng phát biểu, nhưng giờ phút này hiển nhiên là nhịn không được muốn nói vài câu, "Một khi được phong làm Quận chúa, Lệ Phi nương nương muốn thỉnh bệ hạ chỉ hôn liền danh chính ngôn thuận rồi, đến lúc đó điện hạ phải cự tuyệt như thế nào?"
Sở Mộ Từ nghiến răng nghiến lợi mỉm cười: "Trực tiếp cự tuyệt."
"..."
Sở Chi Ngang bi phẫn đỡ trán: "Để đệ tìm trong giang hồ thuê một tên sát thủ, lẻn vào trong cung lôi Diệp Tinh Nhi giết đi..." Nói còn chưa dứt lời liền bị Liễu Như Anh oán trách đập lên cánh tay một cái, nhất thời đàng hoàng lại.
"Vậy thì chờ khi bệ hạ mở miệng chỉ hôn thì hẵng nói, "binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn"." Ánh mắt Thẩm Ngọc Chiếu qua lại ở trên mặt mấy người tường tận xem xét, cân nhắc nửa ngày mới phát giác ra có cái gì đó không đúng, "Ôi chao, Ngũ gia đâu, không theo tới sao?"
Sở Tú Huỳnh nói: "Ngũ ca bảo muốn tìm nương nương khuyên nhủ một chút, không cùng đến đây với chúng ta - - nhưng muội có dự cảm, coi như huynh ấy đi khuyên cũng chẳng có tác dụng gì, nương nương đối với nhi tử ruột thịt này không hề thân cận, chuyện này tất cả mọi người đều biết."
Công chúa nói ra sự thật, đúng là như thế, Sở Văn Khanh mặc dù là nhi tử ruột thịt của Lệ Phi, nhưng mẫu tử này xưa nay khách khí xa cách, trong ngày thường gặp nhau cũng là bình thản như nước. Lệ Phi bao nhiêu năm đều mang bộ dáng mảnh mai cần được che chở sủng ái, cũng sẽ không vì Sở Văn Khanh mà lộ ra nửa phần từ ái của mẫu thân - - thật ra Thẩm Ngọc Chiếu trước kia không thể không cảm thấy kỳ quái, Sở Văn Khanh ôn tồn tao nhã tài mạo song toàn, quả thực có thể xưng tụng là hoàn mỹ, mẫu thân nhà ai nếu có nhi tử như vậy lại không tận tâm tận lực yêu thương chăm sóc? Nhưng Lệ Phi trong suốt những năm qua, ngoại trừ loạn kết uyên ương cho Sở Văn Khanh, tựa hồ thấy được không hề làm chuyện gì khác.
"Ngũ gia vì chuyện tình hai ta cũng đã phí tâm." Thẩm Ngọc Chiếu thở dài, "Huynh ấy vốn không cần thiết cùng Lệ Phi nương nương đối nghịch."
Sở Mộ Từ cũng trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng nói ra lời khiến người cả kinh: "Hai ta dứt khoát đừng đem thêm phiền toái đến cho mọi người nữa, bỏ trốn đi."
"..."
"Này, mấy người đều phải giữ bí mật đấy, ta cùng Ngọc Chiếu phiêu bạt chân trời làm thần tiên quyến lữ, tương lai để phụ hoàng chiêu cáo thiên hạ, Thái tử cùng Thái tử phi song song chết bất đắc kỳ tử, truyền ngôi cho Ngũ tử Văn vương, đây mới là kết cục viên mãn khiến cho tất cả đều vui vẻ."
Mọi người đều đỡ trán, tận đáy lòng cảm thấy không còn gì để phản bác.
Thẩm Ngọc Chiếu đẩy đầu hắn sang một bên: "Ai ở đây đùa giỡn với chàng chứ? Còn "thần tiên quyến lữ" nữa, chàng nghĩ bệ hạ trở thành người mù sao?"
"Vậy thì không có biện pháp nào khác rồi, ta sẽ chờ khi phụ hoàng chỉ hôn chống đối ngay tại chỗ thôi."
Sở Chi Ngang nhiệt liệt vỗ tay: "Tam ca! Đệ thật bội phục khí chất độc thân không sợ trời không sợ đất của huynh!"
"Ai độc thân chứ? Đệ mới độc thân đấy, vi huynh đã có người định tình rồi."
"... Phải." Sở Chi Ngang rủ mắt xuống liếc nhanh về hướng Liễu Như Anh bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ "Đệ cũng có người định tình rồi chứ bộ".
Sau đó Sở Mộ Từ lại nằm xuống giường, thuận tiện vùi mặt vào lòng Thẩm Ngọc Chiếu: "Bao tử đau, tất cả giải tán đi, chuyện nên tới cũng sẽ đến, ai bảo vi huynh vận khí không tốt, chỉ đành ủy khuất nương tử thôi."
Sở Tú Huỳnh: "Tam ca, huynh coi bộ đang làm nũng đấy à? Hiện tại sao huynh có thể sa ngã thành như vậy?"
"Muội cũng đừng để ý đến chàng làm chi, chàng am hiểu nhất là chơi chiêu thức đấy." Thẩm Ngọc Chiếu bất đắc dĩ, "Đều về trước đi, không cần lo lắng cho hai ta, "xe đến trước núi ắt có đường", tình thế không tuyệt vọng như vậy đâu."
Vị Công chúa nào đó vừa lẩm bẩm "Nhưng chiêu thức của huynh ấy lại hết lần này tới lần khác có thể chế trụ được Ngọc Chiếu tỷ" vừa bị Tô Mộc kéo ra cửa chính.
Thẩm Ngọc Chiếu xoay người đưa tay xoa nhẹ ở vị trí dạ dày của Sở Mộ Từ, chỉ có lúc nàng làm chuyện này mới có vẻ phá lệ ôn nhu, cởi ra vỏ bọc uy phong bát diện của một nữ quan mai mối, hoàn toàn trở thành nữ nhân của hắn.
Chợt nghe Sở Mộ Từ thầm thì: "Nàng nói xem, phụ hoàng sao có thể bị che mắt như vậy chứ?"
"Sao?"
"Phụ hoàng quả thực yêu lầm người." Hắn siết chặt tay của nàng đem đến áp lên gò má, nhắm mắt lại thần sắc bình tĩnh, "Lệ Phi là kẻ bạc tình tâm tư khó dò, không xứng với một khối tình si của phụ hoàng."
Hắn cực ít khi nghiêm túc nói ra loại lời này, hoặc có thể nói, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói qua.
Bình luận facebook