Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-19
Chương 19: Một đêm ở cùng Khúc Thiêm Trúc
Sáng hôm sau Lục Lục ra sân bay tiễn Chu Xung. Anh lên máy bay rồi, Lục Lục vẫn ngồi lại ở phòng chờ, cô cảm thấy rất trống trải. Liệu Chu Xung ngồi trên máy bay có cảm thấy trống trải không? Đột nhiên, Lục Lục muốn làm một hành động lãng mạn như bạn trai của Hồ Tiểu Quân...
Cô muốn mua ngay vé máy bay, rồi bí mật đi cùng chuyến bay với anh. Chờ khi máy bay cất cánh, Lục Lục nhẹ nhàng bước đến bên Chu Xung, hỏi: "Anh cần đồ uống gì ạ?" Chu Xung sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Chắc anh sẽ rất ngạc nhiên, rồi hỏi cô tại sao lại làm thế? Lục Lục tươi cười nói rõ suy nghĩ của mình. Có thể anh sẽ càu nhàu: "Em định đi thì cũng nên nói trước với anh, đừng làm thế này!"
Nghĩ vậy thôi chứ Lục Lục không hành động. Cô chậm rãi đi ra khỏi phòng chờ, đứng ngoài cửa ngẩng nhìn bầu trời xanh, nhìn các chuyến bay lên xuống... không rõ Chu Xung đang ngồi trên máy bay nào?
Có ba người đang kéo va-li bước vào phòng chờ, một người đội mũ lưỡi trai – trông quen quen, anh ta là ai nhỉ? À, đó là nhà sản xuất phim Cố Trường Vệ - một nhân vật nổi tiếng.
Lục Lục lại nhìn bầu trời. Cô tưởng tượng bất chợt có người vỗ vai cô. Và khi ngoảnh lại nhìn, người đó sẽ là Chu Xung. Cô vội hỏi tại sao anh lại xuống máy bay? Chu Xung cười nói: "Anh không muốn xa em." Lục Lục nói: "Chỉ vì thế thôi à?" Chu Xung: "Ừ..."
... Chuyện đó không thể xảy ra, Lục Lục có cảm giác tình yêu giữa cô và Chu Xung tựa như thảm cỏ đầu mùa đông, xanh tốt đấy, nhưng ai biết chắc trong đó không có những con côn trùng chuyên phá hoại thảm cỏ đẹp đẽ đó? Và, nếu nghĩ từ một góc độ khác, nếu Chu Xung là một chàng trai luôn phục tùng, luôn thỏa mãn mong muốn của Lục Lục, thì liệu cô có yêu anh nữa không?
Lục Lục đứng thêm một lúc nhìn mấy chục chiếc máy bay lên xuống... sau đó mới lên xe buýt trở về.
Buổi chiều, cô ngồi trong thư phòng mải miết viết bài. Kể từ khi cài lại windows, máy tính chạy nhanh hẳn. Bên ngoài hành lang văng vẳng tiếng trẻ con chạy nhảy nô đùa, còn nghe rõ cả tiếng mấy bà già nhắc nhở chúng.
Hiện cô đang viết về một nhân vật nữ cấp tiến, cô đã phỏng vấn xong từ tháng trước nhưng chưa viết ngay, vì thấy hứng thú với vụ án mất tích.
Lục Lục không phải nhà báo chuyên nghiệp, cô không thích viết bài từ góc độ người ngoài cuộc, cô muốn thể hiện vai trò của người có tham gia sự việc thậm chí tác động đến sự việc, thể hiện những cảm nhận của người trong cuộc.
Tối qua Lục Lục lại nói chuyện điện thoại với Khúc Thiêm Trúc, cả hai nói về mũ thời trang, giầy dép, thắt lưng rồi đến khăn quàng... Lục Lục luôn tránh nói các từ nhạy cảm như du lịch, xe lửa, tập thể hình, huấn luyện viên, câu lạc bộ Mu Us Desert, tình yêu, sở công an, mất tích, máy kiểm tra nói dối...
Cả hai trò chuyện rất vui vẻ, nhưng vẫn có thể nhận ra tiếng cười của Khúc Thiêm Trúc có nét buồn bã.
Cô vừa viết xong bài thì Chu Xung gọi điện về, nói rằng anh đã đến khách sạn, 8 giờ tối nay dự cuộc họp báo...
"Chu Xung, nếu lúc máy bay cất cánh, em bỗng có mặt bên anh thì anh sẽ thế nào?"
"Anh sẽ rất mừng. Lúc máy bay bắt đầu cất cánh, anh đã nghĩ lẽ ra nên đưa em đi cùng."
"Thật không?"
"Thật! Ngồi ghế bên cạnh anh là một cô gái trông rất giống người mù xem bói hôm nọ, mồm cứ bô lô ba la bắt chuyện với anh, ngán quá thể."
"Vì ngán cô ta nên anh mới nhớ đến em chứ gì?"
"Đúng là phụ nữ chỉ nghĩ lung tung."
Nói chuyện điện thoại xong, Lục Lục cảm thấy rất vui. Cô gọi một bánh pizza, một suất súp Nga, ăn xong thì trời dần tối.
Lục Lục định chơi game "World of Warcraft". Trước khi chơi, cô lên gác nhìn qua một lượt. Gác rất hẹp, chỉ khoảng hai chục mét vuông. Lục Lục ngại rằng để đến khuya mới lên thì cô sẽ cảm thấy sợ. Lúc này, khi ngoài kia vẫn có tiếng trẻ con nô đùa thì cô cứ lên quan sát trước cho yên tâm.
Cầu thang bằng sắt uốn khúc khá dốc. Mỗi khi lên xuống Lục Lục đều cảm thấy nguy hiểm. Cầu thang chếch vươn lên nóc nhà, trên nóc có một tum hình vuông, mở cửa tum là có thể nhìn ra ngoài.
Lục Lục thận trọng đi lên tầng hai bật đèn rồi nhìn khắp lượt. Đàn ghi-ta điện, bộ chỉnh âm, các thùng loa lớn nhỏ, những mớ dây điện rối mù, các giá đỡ, những mảnh giấy vương vãi... cô nhìn khắp lượt.
Rồi Lục Lục xuống cầu thang, thầm nghĩ, nếu bịt được cái tum trên kia thì tốt.
Sau đó cô bước đến toilet. Rất sạch sẽ ngăn nắp, không thấy một con sâu nào. Hôm trước cốc bị đổ, bàn chải răng bị rơi xuống sàn, cô đã mua bàn chải màu tím. Lục Lục nhìn nó thật kỹ, rồi cầm lên. Vẫn là chiếc bàn chải đánh răng chứ không phải là con sâu ghê tởm. Lục Lục thấy thật sự yên tâm.
Trời đã tối hẳn, lũ trẻ con đã về nhà, không gian trở lại yên tĩnh. Cô vào thư phòng, đóng cửa lại, chuẩn bị lên mạng chơi game.
Cô bỗng tròn mắt: trong thùng rác lại có thêm một file! Tim cô bỗng đập thình thịch. Lẽ nào đôi mắt ấy vẫn tồn tại?
Cao thủ Hà đã làm mới hệ thống, tựa như thay hết lục phủ ngũ tạng của một con người, thế mà đôi mắt kia lại bắt đầu chớp chớp! Toàn thân Lục Lục như bị đóng băng. Chu Xung đi vắng, cô phải làm gì bây giờ?
Nghĩ một hồi, cô bèn rút dây điện nguồn, bê chiếc Laptop lên, rảo bước đến gần cửa sổ định quăng đi cho nó tan thành trăn mảnh. Phần cứng đã tan tành thì ngươi đâu còn chỗ mà nấp? Từ cửa sổ tầng năm nhìn xuống thấy một ông già và ba bà già đang tập thái cực quyền dưới ánh đèn đường, rất thư thả, có vẻ như cả tiếng đồng hồ nữa chưa chắc đã kết thúc.
Lục Lục lại bưng Laptop vào đặt lên bàn, bật máy, nhìn vào thùng rác một lúc, rồi cô quyết định mở nó. Chắc lại là tấm ảnh cưới ma, cô đâu có lạ? Cô tìm thấy nó ở một chỗ khuất trong thùng rác, rồi mở xem, nhưng lại là một hàng chữ: các người mới chỉ hiểu một nửa thế giới này!
Dòng chữ của người mù! Người mù thoắt hiện thoắt ẩn! Tức là, đôi mắt của người mù ấy nấp trong máy tính!
Tim Lục Lục "thịch thịch thịch..." đập dữ đội như sắp vỡ tung. Cô có cảm giác dòng chữ này viết sau lưng tấm ảnh, có thể lờ mờ nhìn thấy những đường vân ở đáy tờ giấy ảnh; có lẽ tấm ảnh này là tấm ảnh cưới ma! Nhưng lần này là chú rể nhắm mắt, còn cô dâu lại mở mắt, cả hai đang quay lưng về phía Lục Lục, hoặc đúng hơn lúc này Lục Lục đang đứng sau lưng tấm ảnh cũ kỹ chụp hai người.
Lục Lục "close" nó, rồi chợt nhận ra thùng rác lại mọc ra một file nữa, cô run rẩy mở ra, vẫn là dòng chữ sau một tấm ảnh, nhưng là một dòng chữ mới: cô muốn biết mật mã của tấm ảnh cưới ma không? Ta sẽ cho cô biết. Cắm tai nghe vào máy, sẽ nghe thấy giọng nói của ta.
Lục Lục có cảm giác như mình đang bay trên mây, bụng cô thắt lại. Đôi mắt ẩn náu trong máy tính đang muốn nói chuyện với cô.
Không cần mở phần mềm công cụ nào, nó vẫn nói chuyện được? Cũng tức là dù cắm tai nghe hay không, nếu nó muốn nói thì máy tính sẽ truyền âm của nó!
Nhưng tại sao nó lại dặn Lục Lục đeo tai nghe vào?
Có lẽ là vì nó không muốn bất cứ ai khác nghe thấy giọng nói của mình. Nếu Lục Lục cắm tai nghe thì nó chỉ nói với một mình Lục Lục.
Nhưng Lục Lục không dám đeo tai nghe. Cô sợ việc một mình nghe giọng nói chẳng rõ của người hay ma; đeo tai nghe rồi, cô sẽ cách biệt với âm thanh cuộc sống thực, thế giới chỉ còn lại cô và nó, cô sẽ cô độc, tuyệt vọng và kinh hãi đến đâu! Chỉ thoáng nghĩ đến điều đó, cô đã lạnh toát sống lưng.
Tay Lục Lục run run chộp lấy di động gọi cho Chu Xung. Tắt máy. À! Chắc là Chu Xung đang dự họp báo. Lúc này cô buộc phải một mình đối mặt với tất cả.
Lục Lục nghĩ ngợi. Rồi cô cẩn thận bưng chiếc Laptop lên cứ như nó là quả bom hẹn giờ và bước ra ngoài cửa.
Cầu thang hẹp rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của Lục Lục. Cô cúi nhìn chiếc Laptop đã gắn bó với mình hơn một năm nay, hình như nó biết cô định làm gì nhưng nó không có phản ứng nào hết, chỉ im lặng như đã ngủ say.
Cô xuống tầng trệt, rồi bước đến cái thùng rác, nhìn quanh bốn phía. Đèn đường rất sáng, nhưng tuyệt đối vắng lặng. Cô nâng chiếc Laptop lên rồi ném thật mạnh xuống mặt đường xi-măng. Lẽ ra đây là việc của Chu Xung, nhưng bây giờ cô lại là người thực hiện. Cô hơi run rẩy. Một tiếng va đập mạnh, chiếc Laptop vỡ tan tành...
Điều khiến cô ngạc nhiên là rõ ràng vừa rồi cô không thấy bóng ai, nhưng sau tiếng động đập vỡ máy tính thì lập tức có một bà già xuất hiện. Bà đứng phía sau cái thùng rác, ánh mắt quàu quạu, nói gióng run run: "Nó đang tốt như thế sao lại đập bỏ?"
Lục Lục không biết bà ta là ai, cô chỉ ngẩn người nhìn. Tại sao bà ta lại đứng sau cái thùng rác? Lẽ nào bà ta chui ra từ cái máy tính vỡ?
Bà già lại nói giọng run run: "Con người thời nay toàn là ăn tàn phá hại!" Nói rồi bà ta bỏ đi. Lục Lục cho rằng bà già là người ở chung cư này, đang đi bới rác. Cô cũng hiểu nên tôn trọng người già nhưng đôi khi người già cũng quá đáng, hay cậy tuổi già để lên mặt chỉ trích người khác.
Bà già đi đến chỗ ánh đèn lờ nhờ thì không thấy bóng đâu nữa. Lục Lục cúi nhìn đám linh kiện máy tính tan hoang ngổn ngang dưới mặt đường, không thấy đôi mắt chớp chớp nào hết. Gọi là đôi mắt, chỉ là một cách nói trừu tượng, nó như một cảm nhận tồn tại trong ý thức của con người chứ không thể phô bày trên mặt đất như một hiện vật. Vậy thì nó ở đâu? Tất nhiên là vẫn ở nhà.
Có lẽ khi Lục Lục bưng chiếc Laptop ra để đập bỏ thì nó đã khôn ngoan bay ra, men theo cái cầu thang sắt bay lên, luồn qua cái ô vuông trên nóc rồi chui vào một thiết bị âm thanh nào đó...
Lục Lục nhặt các mảnh máy tính vỡ bỏ vào thùng rác, rồi cô nhìn lên tầng năm của khu nhà, cô bỗng sợ không dám lên nữa. Cô đã đập nát chỗ trú ngụ của nó, nó không thể nằm trong máy tính để quấy rối, cũng không thể đối thoại với cô thông qua tai nghe. Nhưng trời lạnh thế này cô không thể cứ đứng dưới sân này suốt đêm. Lục Lục lấy di động ra gọi cho Hồ Tiểu Quân đến làm bạn với cô, nào ngờ một giọng nói trong điện thoại vang lên đều đều: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau..." Tiểu Quân biến đi đâu không biết?
Thôi đành. Cô chầm chậm bước trở về căn hộ. Đêm nay sẽ sống ra sao đây? Nếu mình nuôi con chó thì tốt, người và chó đều là "có sinh khí", ở bên nhau chắc sẽ đỡ sợ. Nhưng nhà không có chó, chỉ có cô và cái của nợ không có sinh khí kia.
Lục Lục theo cầu thang đi lên tầng năm. Cầu thang tối om, bước chân vang lên cô đơn lạnh lẽo, nhưng cô không thấy sợ. Nỗi sợ đang chờ cô ở trong nhà.
Lục Lục đi rất chậm, vừa đi vừa suy nghĩ mông lung.
Cô tự trách mình, vì mình quá nhạy cảm, dễ phát hiện ra những tình tiết vô cùng nhỏ rồi sau đó tưởng tượng thêm về nó. Lúc đầu khi cảm nhận thấy sự tồn tại của đôi mắt, tại sao cô lại dại dột nói ra? Nhưng, nếu nói rằng đôi mắt trong máy tính, con cá vàng kỳ dị, hay việc cô và Chu Xung tàn sát nhau... chỉ là giả tưởng, không phải hiện thực, thì tấm ảnh cưới ma trong máy tính và tấm ảnh xuất hiện trong thùng rác ở thư viện lại hoàn toàn là sự thật, có phải cô tưởng tượng ra đâu? Vậy cô nên làm thế nào?
Lục Lục lại nhớ đến người đàn ông mù xem bói. Ông ta bảo có thể cho cô và Chu Xung biết ai sẽ chết trước, nhưng mọi người thường ít nghĩ đến điều này, mà chỉ quan tâm đến việc đối phương có yêu mình không, có phản bội mình không, hai người sẽ tổ chức lễ cưới ở nhà thờ nào, phải làm gì để sau này kiếm ra nhiều tiền mà hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc...
Cũng giống như chuyện ai cũng phải chết, rồi phải được chôn, nhưng ta chưa biết chỗ nào sẽ là nơi chôn ta sau này. Nói chung, đôi chân ta không thể tiếp xúc với nơi ấy, kể cả khi ta vô tình bước qua nó thì ta cũng không thể nhận biết. Lục Lục còn nhớ ông bà ngoại của mình. Khi về già, hai ông bà được các con thay nhau chăm sóc. Ông ngoại đến nhà Lục Lục, bà ngoại ở nhà cậu Lục Lục ở quê, một người ở miền bắc, một người ở miền nam cách nhau cả ngàn cây số. Về sau ông ngoại già quá, mắt lòa, tai điếc, hàng ngày cứ rờ rẫm mọi thứ bằng đôi bàn tay. Khi cô học lớp 5 tiểu học thì bà ngoại qua đời.
Có người báo tin này cho gia đình Lục Lục. Mẹ cô rất đau buồn, nhưng vài hôm sau mới báo tin này cho ông ngoại cô. Ông cụ phải vất vả lắm mới nghe rõ, rồi ông nói rõ to: "Bà ấy chết rồi à?" Mẹ Lục Lục khẽ gật đầu. Ông lại hỏi: "Bà ấy không bị đau đớn gì chứ?" Mẹ cô ra sức gật đầu. Ông bèn cười hà hà: "Chết rồi, chết rồi..." Ông cười rất lâu, hai hàng lệ mờ đục chảy dài theo các nếp nhăn trên má ông.
Lục Lục bỗng nghĩ xem cô và Chu Xung ai sẽ từ giã cõi đời trước? Chuyện đau buồn này không thể không xảy ra. Nhưng dù ai chết trước, Lục Lục vẫn không thể chịu đựng nổi, thế là cô cố nén không nghĩ đến nữa.
Đã về đến nhà. Lúc cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, hình như cô thấy đôi mắt kia nhìn mình qua lỗ mắt thần gắn ở cánh cửa, chỉ khác là nó nhắm mắt, giống như đôi mắt cô dâu hơi lồi trong tấm ảnh cưới ma.
Lục Lục tra chìa vào ổ khóa rồi lại rút ra. Cô bỗng nhớ đến một người: Khúc Thiêm Trúc.
Hay là gọi Khúc Thiêm Trúc đến ở qua đêm với cô?
Lục Lục mở di động gọi Khúc Thiêm Trúc. Cô không ngờ ý nghĩ này lại gây nên chuyện lớn...
Di động được kết nối.
"Khúc Thiêm Trúc phải không?
"Lục Lục à?"
"Tôi muốn nói chuyện này..." Lục Lục vốn định nói: "Bạn trai tôi đi công tác" nhưng cô lại đổi lại: "Nhà chỉ có mình tôi, tôi rất sợ, cô có thể đến với tôi không?"
Cho đến giờ cả hai vẫn chưa gặp mặt nhau, lời đề nghị của Lục Lục khiến Khúc Thiêm Trúc hơi ngớ ra, rồi cô xởi lởi nói: "Được! Tôi cũng đang một mình chẳng biết trò chuyện với ai."
Lục Lục bỗng có cảm giác Khúc Thiêm Trúc là người thân nhất của cô trên đời này.
"Tôi ở Đông Thành, nhà cô ở đâu? Có xa không?"
"Không sao, tôi vẫy tắc-xi là đến ngay thôi, cô nhắn tin cho tôi biết địa chỉ đi!"
"Được! Tôi sẽ đón cô ở cổng chung cư."
Tôi sẽ ra hơi muộn một chút, mặt mũi đang lem nhem quá, phải trang điểm đã."
"Tôi đâu phải chàng trai, cô trang điểm làm gì?"
"Lần đầu gặp cô, tôi không muốn mình xấu như ma! Hì hì..."
Con gái trang điểm trước khi đi làm, hoặc trong các dịp lễ Tết là cầu mong mình luôn xinh đẹp và rạng rỡ; trước khi chết người ta cũng cần trang điểm một chút để sang thế giới bên kia mình vẫn xinh đẹp...
Lục Lục không biết lần trang điểm này quan trọng như thế nào đối với Khúc Thiêm Trúc.
Lục Lục nhắn tin, báo địa chỉ của mình cho Khúc Thiêm Trúc. Rồi cô xuống tầng trệt, lững thững đi đi lại lại. Nửa giờ sau, Khúc Thiêm Trúc gửi tin nhắn: Lục Lục, tôi sắp đến nơi.
Lục Lục vội ra cổng chính của khu chung cư, lúc này cô không thấy sợ nữa, chỉ cảm thấy bất ngờ mời Khúc Thiêm Trúc đến làm bạn vào giữa đêm hôm thế này có phần không thỏa đáng. Nhưng cô ta đã đến, thì cứ coi như dịp để mình phỏng vấn khéo cũng được.
Cô bước ra ngoài cổng chính. Một chiếc tắc-xi chạy đến, dừng lại, đèn trong xe bật sáng, khách đang trả tiền. Lục Lục chú ý quan sát, cô gái để tóc ngắn, chưa nhìn rõ mặt. Lát sau cô gái xuống xe nhìn quanh bốn phía. Cô gái mặc áo Jacket màu tím, váy bò ngắn, bít tất dài liền quần màu tím, đi bốt cao cổ cũng màu tím. Rất mốt. Khuôn mặt trang điểm nhẹ. Có lẽ là Khúc Thiêm Trúc. Lục Lục bước lại gần.
"Thiêm Trúc phải không?"
"Lục Lục!"
Khúc Thiêm Trúc cười khanh khách bước đến, nhìn Lục Lục từ đầu đến chân: "Cô xinh quá!"
Lục Lục: "Cũng từng có anh chàng nói rằng tôi thuộc tốp đứng đầu. Cảm ơn."
Lục Lục làm ra vẻ rất bỗ bã, thực ra cô đang quan sát ánh mắt của Thiêm Trúc.
Khúc Thiêm Trúc: "Cha mẹ cô đâu?"
Lục Lục hơi ngớ ra, rồi đáp: "Đây là nơi tôi và bạn tôi sống chung, nhưng anh ấy đang đi công tác."
Khúc Thiêm Trúc bỗng cười, nói: "Cô sợ gì?"
Lục Lục hơi ngượng nghịu: "Tôi cũng không biết nữa... chỉ cảm thấy nhà quá trống trải."
"Còn tôi từ bé đã rất gan dạ, hồi học cấp II đã từng đánh nhau. Tôi vốn là một cô bé rất hung dữ."
"Nhưng trông cô thì không có vẻ như thế."
"Khi đi học đại học thì tôi lại trở thành thục nữ."
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện. Đã lên đến nhà Lục Lục.
Lục Lục vào bếp pha hai tách cà phê bưng ra, thấy Khúc Thiêm Trúc đang đứng ngắm bể cá.
"Cô thích cá cảnh à?"
"Đã từng nuôi, nhưng rồi nó chết. Tôi nuôi con gì cũng chết."
Cả hai ngồi xuống đi-văng.
Lục Lục: "Buổi tối Thiêm Trúc thường đi ngủ mấy giờ?"
"Chưa bao giờ ngủ trước 12 giờ đêm. Tôi cầm tinh cú mèo, nửa đêm vẫn tỉnh như sáo, suy nghĩ rất mạch lạc, uống thuốc an thần cũng không ngủ được."
"Tôi cũng thường đi ngủ muộn, hay chơi game."
Khuya rồi, chẳng biết nhà nào ở ngoài kia lại đốt pháo nổ đùng đoàng một hồi lâu mới dứt. Rồi tất cả trở lại yên tĩnh. Lục Lục rất tỉnh táo nhớ rằng cô gái đang ngồi trước mặt mình đã từng mất tích rồi trở về rất bí hiểm, các chuyên gia cũng không xác định được cô ta có mắc bệnh thần kinh gì không...
Vì thế Lục Lục rất chú ý ánh mắt của Khúc Thiêm Trúc. Cô hy vọng có thể sẽ nắm bắt được nét gì đó không bình thường. Ví dụ thất thần, ngẩn ngơ, mất tập trung, hay hưng phấn khác thường... Đồng thời, Lục Lục cũng chú ý sàng lọc lời nói của cô ta xem có nói ra câu nào kỳ quặc lạc lõng không, có nói ra những câu rất phi logic không...
Lục Lục: "Thiêm Trúc sinh ngày nào?"
Khúc Thiêm Trúc: "Ngày 24 tháng 8, cung Xử Nữ. Tính cách rất cố chấp. Còn cô?"
Lục Lục: "Tôi cung Ma Kết."
Khúc Thiêm Trúc: "Ha ha... cung Ma Kết rất lý tính."
Lục Lục: "Thiêm Trúc có vẻ thạo về cái chòm sao nhỉ?"
Khúc Thiêm Trúc: "Tôi toàn đọc trên mạng. Đối chiếu với những người xung quanh, thấy rất đúng. Tôi thích cung Nhân Mã."
Lục Lục: "Tại sao?"
Khúc Thiêm Trúc nói: "Vì họ lãng mạn."
Câu chuyện giữa hai người hoàn toàn không có gì bất thường.
Lục Lục: "Cô thử kể về hồi học cấp II xem, tôi thấy rất thú vị."
Khúc Thiêm Trúc: "Hồi đó cha mẹ tôi chưa ly hôn, ngày nào họ cũng cãi nhau ầm ĩ, chẳng khác gì hai con thú một đực một cái bị nhốt chung một chuồng, hễ nhìn thấy nhau là xông vào cắn xé. Lẽ ra, không thể sống chung thì giải tán cho xong, nhưng họ lại không giải tán, họ nhất định muốn giam hãm để làm khổ nhau, còn tôi thì quá chán ngán. Hồi đó thầy giáo chủ nhiệm lớp rất tốt với tôi. Với tôi, ký ức về thầy luôn là điều đẹp đẽ."
Lục Lục: "Về sau thì sao?"
Khúc Thiêm Trúc: "Về sau cha mẹ tôi ly hôn, tôi ở với mẹ."
Lục Lục: "Ý tôi là thầy giáo chủ nhiệm..."
Khúc Thiêm Trúc: "Hì hi... cô quái thật! Tôi biết thầy ấy thích tôi, tôi cũng thầm yêu thầy vì thầy rất tốt bụng, thế rồi dần dà tôi biến thành bạn gái của thầy, nhưng chúng tôi không công khai mối quan hệ. Khi tôi học lên cấp III, mẹ tôi thích một ông chú kinh doanh, ông ta rất tốt, ông cũng biết tôi không muốn về nhà bèn thuê cho tôi một chỗ ở, hàng tháng còn cấp cho tôi kha khá tiền tiêu vặt. Thầy giáo chủ nhiệm cũ tìm đến tôi, cô biết tôi làm gì không?" Khúc Thiêm Trúc tủm tỉm cười hóm hỉnh.
Lục Lục: "Cô làm gì?"
Khúc Thiêm Trúc: "Tôi cho thầy mười ngàn đồng, nói rằng chúng ta chấm dứt quan hệ, đây là tiền em bồi thường tuổi thanh xuân cho thầy!"
Lục Lục phì cười.
Cuộc nói chuyện vẫn diễn ra bình thường.
Nhưng cô cảm thấy nên chuyển đề tài, kéo cứ đà này thì sẽ đụng đến vùng "cấm địa" của cô ta là tình yêu hiện nay.
Lục Lục: "Chắc hẳn hồi nhỏ cô rất nghịch ngợm?"
Khúc Thiêm Trúc: "Tôi hay làm đỏm. Hồi tám chín tuổi, một lần mẹ tôi đi uốn tóc về, tôi thấy rất đẹp nên cũng đòi uốn tóc, mẹ tôi mắng, không cho." Nói đến đây Khúc Thiêm Trúc nhìn sang cái tủ nước nóng lạnh của nhà Lục Lục, đưa tay sờ quanh cái bình nước. Lục Lục chú ý đến điều này, tại sao cô ấy vừa nói vừa sờ mũi như thế để làm gì? Thiêm Trúc bỏ tay xuống, tiếp tục nói: "Một hôm mẹ tôi đi vắng, tôi bèn nhét cái kìm cắp than vào lò than cháy hồng, nung lên, sau đó gí vào tóc để uốn tóc, hậu quả là tóc cháy thành than, xấu ơi là xấu... nhưng cô gái nào mà chẳng thích làm đỏm?"
Mọi chuyện vẫn hoàn toàn bình thường. Riêng việc đang nói chuyện, cô ta cứ đưa tay sờ mó cái bình nước, có lẽ chỉ là ngẫu nhiên. Cứ thế cả hai nói chuyện đến nửa đêm, dường như thế giới đều đã đi ngủ, chỉ còn Khúc Thiêm Trúc, Lục Lục và con cá vàng thức, cả chiếc đồng hồ treo tường nữa cũng không đi ngủ.
Khúc Thiêm Trúc nói: "Xin lỗi, tôi vào toilet một lát."
Lục Lục chỉ về phía toilet, nói: "Ở đằng kia, công-tắc đèn ở phía trong."
Khúc Thiêm Trúc đứng dậy bước đi, nói: "Cảm ơn."
Lục Lục nhìn theo Thiêm Trúc, thầm nghĩ: cô ta nói năng và hành động đều rất bình thường, không có điểm nào bất thường cả. Nhưng cô ta càng bình thường thì Lục Lục càng thấy sợ, liệu cô ta có bị tâm thần không?
Lục Lục rất hối hận vì đã gọi cô ta đến. Cả đêm phải ở bên một người không rõ có phải bệnh nhân tâm thần không thật là đáng sợ.
Cô phỏng đoán Khúc Thiêm Trúc bị tâm thần nhưng ở dạng rất bí hiểm, khoa học chưa xác định được. Bí hiểm như con sâu xuất hiện trong toilet chăng?
Từ toilet vọng ra tiếng xả nước, Lục Lục ngồi ngay ngắn. Thiêm Trúc trở vào, lần này cô ta ngồi gần Lục Lục hơn. Lục Lục thận trọng... chưa biết chừng lúc này mắt cô ta sẽ bất ngờ lóe lên những tia quái dị, rồi gào rú khóc lóc, cuối cùng chồm lên người cô dùng hai tay bóp cổ cô cũng nên...
Lục Lục ngồi nhích ra. Thiêm Trúc nhìn xuống đất, cười nói: "Sao cô lại né tránh tôi?"
Lục Lục: "Không... tôi thấy hơi mệt, nên muốn ngồi tựa một lát." Rồi Lục Lục ngả người sang tay vịn đi-văng.
"Nếu cô mệt thì đi ngủ đi."
"Không sao, tôi không buồn ngủ. Thiêm Trúc buồn ngủ à?"
"Tôi cũng không buồn ngủ."
Khi chưa biết chắc cô ta có bị tâm thần không, thì Lục Lục không dám nằm chung giường với cô ta. Thà rằng thức qua đêm còn hơn.
"Mọi ngày cô rất ít khi trang điểm à?" Khúc Thiêm Trúc chủ động mở đề tài.
"Sao cô biết?"
"Tôi không thấy ở gian toilet có phấn sáp gì."
Đề tài "trang điểm" khá gần với "tập thể hình", Lục Lục thấy căng thẳng. Cô không muốn đụng đến "vùng cấm địa" nhưng rất sợ Khúc Thiêm Trúc lại ngẫu nhiên khơi ra.
Khúc Thiêm Trúc nói tiếp: "Cô có nhan sắc trời cho, lại có làn da rất đẹp, khối người phải ghen tỵ."
Lục Lục nói: "Ghen tỵ gì chứ? Lâu nay soi gương tôi thấy mình đã bắt đầu có nếp nhăn rồi..."
Lục Lục bỗng nín lặng, vì cô thấy Khúc Thiêm Trúc chợt trở nên không bình thường. Cô ta nhìn chằm chằm vào mắt Lục Lục, hình như vừa nhớ ra một chuyện gì đó, hai tay đang đặt trên đùi bỗng động đậy rất kỳ quái. Sắc mặt cô ta rất nhanh chuyển sang tái nhợt. Cô ta sắp lên cơn! Lục Lục ngớ ra, ngồi thẳng dậy chuẩn bị tháo chạy. Cô vừa nghĩ xem nãy mình trót nói sai câu gì chăng, vừa khẽ hỏi: "Thiêm Trúc, sao thế?"
Cô ta không nói gì, vẫn tiếp tục nhìn Lục Lục. Rồi toàn thân cô ta run lên.
"Kìa, cô sao thế? Thấy khó chịu ở đâu?" Lục Lục nhớ ra vừa nãy mình nói là "soi gương", khiến cô ta liên tưởng đến Triệu Tĩnh[1].
[1] Hai từ "soi gương" và "Triệu Tĩnh" đồng âm.
"Ai khó chịu? Nếu khó chịu thì bôi kem dưỡng da." Khúc Thiêm Trúc buông một câu kỳ cục.
Lục Lục cảm thấy mình sắp phát điên, cô nhìn thẳng vào Khúc Thiêm Trúc, và nói lảng sang chuyện khác: "Này, cô có thích âm nhạc không?"
Cô ta cố nghĩ ngợi, rồi nói: "Ai cơ?"
Lục Lục: "Tôi không nói người nào, tôi nói là âm nhạc."
"À... có thích... tôi thích nghe ca nhạc. Gần đây tôi rất thích nghe Từ Giai Oanh hát bài 'Trên lưng bạch mã'."
Đúng. Người hát không phải Trương Nghệ Mưu, hay Lưu Tường, mà là Từ Giai Oanh. Xem ra, cứ được "trở về quỹ đạo" thì Khúc Thiêm Trúc lại trở lại bình thường.
Lục Lục thở phào, có lẽ mối nguy hiểm đã qua đi. Nhưng lúc này cô lại sợ một điều khác: có thể khẳng định cô gái này thỉnh thoảng lên cơn. Trong nhà hiện giờ chỉ có Lục Lục và cô ta, cửa đã khóa, cửa sổ thì đóng im ỉm, đêm nay thế nào đây? Lục Lục và Chu Xung chỉ có một cái giường. Có lẽ đành chấp nhận tán gẫu qua đêm với cô ta vậy.
"Cô thích nghe bài hát gì?"
Lục Lục: "Tôi thích anh..." Cô định nói là thích nghe bạn trai tôi hát, nhưng lập tức dừng lại, vì muốn né tránh cái từ nhạy cảm ấy.
Khúc Thiêm Trúc: "Bài... anh...?"
Lục Lục: "Đó là bài 'Anh khó mà xa em' do Trần Tuệ Nhàn hát."
Khúc Thiêm Trúc: "Tôi chưa được nghe. Có đĩa không, mở đi?"
Lục Lục: "Khuya rồi, ta đừng làm phiền hàng xóm. Để ngày mai."
Khúc Thiêm Trúc: "Được!"
Lúc này là 1 giờ 24 phút sáng. Còn 17 phút nữa sẽ có chuyện. Chuyện gì? Lục Lục và Khúc Thiêm Trúc đều không biết. Chỉ có con cá vàng trong bể cá biết. Nó đang lặng lẽ bơi và chờ đợi.
Khúc Thiêm Trúc: "Tôi rất thích đoạn này trong bài 'Trên lưng bạch mã'. Cô ta ê a hát luôn: "Anh cưỡi bạch mã vượt qua ba cửa ải, anh thay áo trắng trở lại Trung Nguyên, bỏ lại Tây Lương vắng vẻ, anh chỉ một lòng nhung nhớ Vương Bảo Xuyến..."
Giọng Khúc Thiêm Trúc nghe khá hay. Lục Lục gượng cười, nói: "Tôi nghe không hiểu."
Khúc Thiêm Trúc nói: "Đó là ca sĩ Đài Loan, tôi phải tập mãi đấy! Hì hì..."
Cả hai tiếp tục tán chuyện về ca hát. Lục Lục nói: "Tôi pha thêm hai cốc trà nữa nhé!"
Khúc Thiêm Trúc đưa cốc cho Lục Lục, nói: "Cảm ơn."
Lục Lục mỉm cười, đứng dậy bước đi. Cô vào bếp nhìn một lượt. Trên cái thớt có một con dao, phía trên có miếng thịt sống đang treo. Cô không chọn thứ này. Cô lại tìm kiếm. Và nhìn thấy quả lô gỗ để cán mỳ - trước đây cô và Chu Xung bỗng nổi hứng muốn tự làm bánh gối, nên mới đi mua nó về, thực ra họ chưa cán lần nào – dùng nó làm vũ khí thì rất tốt. Nhưng cái của nợ này quá dài, giấu trong người sao được? Cuối cùng Lục Lục bưng cái máy pha cà phê ra đặt trên bàn trà. Cô cố tình để nó rất gần mình. Cô dự định sẽ vừa pha cà phê vừa tán chuyện với Khúc Thiêm Trúc. Nếu Thiêm Trúc bất chợt chồm vào cô thì cô sẽ lập tức bê cái máy pha cà phê lên đập vào đầu cô ta.
Khúc Thiêm Trúc nhìn cái máy pha cà phê màu nâu sẫm, nói: "Nó rất nặng nhỉ?"
Lục Lục nhạy cảm né tránh ánh mắt của cô ta, nói: "Trông có vẻ nặng, thực ra lại rất nhẹ."
Đúng thế, cái máy pha cà phê to xác nhưng thực ra rất nhẹ. Lục Lục nói xong lại thấy hối hận, lẽ ra mình không nên tiết lộ sự thật này mới phải. Khúc Thiêm Trúc nhìn vào mắt Lục Lục, cười nói: "Cô không quen thức đêm, mắt đỏ lên rồi kìa!"
"Thế à?"
"Ừ."
Lúc này là 1 giơ 37 phút sáng. Còn bốn phút nữa thì xảy ra chuyện.
Khúc Thiêm Trúc: "Hay là ta đi ngủ đi?"
"Đừng! Cứ nói chuyện một tý nữa."
"Này, tôi đến nhà cô, cô không sợ nữa phải không?"
"Đúng thế."
"Tôi dương khí nặng nên không sợ yêu ma, và càng không sợ yêu râu xanh." Khúc Thiêm Trúc nói câu tiếp theo khiến Lục Lục cảm thấy như bị điện giật.
Khúc Thiêm Trúc nói tiếp: "Thực ra trên thế giới này không có gì đáng sợ, ngoại trừ bệnh tâm thần."
Lục Lục ngẩng đầu thật nhanh nhìn Khúc Thiêm Trúc.
Cô ta rất nghiêm chỉnh hỏi Lục Lục: "Tôi nói không đúng hay sao? Ma quỷ thì có gì đáng sợ! Chúng chuyên nấp ở chỗ tối, trốn tránh con người, cớ gì phải sợ! Người ta vẫn có câu: mềm sợ thằng cứng, cứng sợ thằng ngang, ngang sợ thằng liều, liều sợ thằng điên. Ha ha..."
Lục Lục dường như không thở được nữa, cô như hóa dại nhìn Khúc Thiêm Trúc.
Khúc Thiêm Trúc tiếp tục: "Tất nhiên những ai mắc bệnh tâm thần thì lại càng khiếp, vì họ toàn nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy... ôi chao, tôi không dám nghĩ nữa!"
Lúc này là 1 giờ 40 phút, còn vài chục giây nữa.
Đầu óc Lục Lục gần như tê liệt, không hiểu sao cô bỗng nhớ đến tấm ảnh cưới ma. Tuy không có mối liên hệ logic nào nhưng Lục Lục lại ngờ rằng vụ Khúc Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh mất tích có liên quan đến tấm ảnh ấy.
Thế rồi cô nảy ra một ý nghĩ khiến cô phải hối hận đến chết: thử thăm dò cô ta xem sao...
Lục Lục bất chợt hỏi: "Thiêm Trúc đã nhìn thấy tấm ảnh cưới ma chưa?"
Khúc Thiêm Trúc bỗng run rẩy: "Cô... cô nói gì?"
"... Tấm ảnh cưới ma."
Sắc mặt Khúc Thiêm Trúc dần trở nên rắn đanh, cô nhìn chằm chằm Lục Lục, người run lên bần bật dữ dội hơn hẳn lúc nãy, hình như toàn thân có thể tan rã bất cứ lúc nào! Lục Lục hoảng hốt quên hẳn cái máy pha cà phê, cô định lùi lại nhưng đôi chân cô lại không chịu nhúc nhích.
"Thiêm Trúc!"
Khúc Thiêm Trúc nhìn xoáy vào cô, tiếp tục run bắn.
"Này, cô có uống cà phê không?" Lục Lục định chuyển sang đề tài khác.
Dường như Khúc Thiêm Trúc không nghe thấy gì, thân thể cô như bị một sức mạnh nào đó khống chế, hoàn toàn không phải chính mình nữa. Lục Lục run run đứng lên định chạy ra ngoài cửa!
Khúc Thiêm Trúc bất ngờ tỉnh táo, không run rẩy nữa, sắc mặt xám xịt bỗng chuyển sang trắng bệch, nhìn vào bàn chân mình. Cô ta đang đi đôi dép lê màu hồng của Lục Lục, bên trên vẽ hình con mèo đen.
Lục Lục ngỡ cô ta đã trở lại bình thường, bèn thử thăm dò: "Thiêm Trúc có thấy lạnh không?"
Cô ta từ từ ngẩng đầu, ánh mắt hết sức mừng rỡ, nói rất nhỏ nhẹ: "Một! Một! Một Hai Một!" Giữa đêm khuya, cô ta lại hô khẩu hiệu bước đều với một giọng nói rất bí hiểm lạ lùng thế này, khiến Lục Lục kinh hồn bạt vía!
Hình như Lục Lục nhìn thấy những đôi chân bé nhỏ đi đủ các loại giày khác nhau đang lướt qua cửa sổ, nhưng cô không nhìn thấy mặt bất cứ ai, những đôi chân ấy nghe theo khẩu lệnh, nhịp nhàng bước tăm tắp đi qua màn đêm tối đen...
Khúc Thiêm Trúc tiếp tục hô khẩu hiệu, cô ta đứng dậy và lần lượt nâng đầu gối, chân nện rất chuẩn như một người lính, bước ra phía cửa sắt chống trộm: "Một! Một! Một Hai Một!"
Lục Lục hiểu rằng Khúc Thiêm Trúc đã chắc chắn hóa điên, cô đứng ngây người lúng túng không biết nên làm gì. Tại sao vừa nhắc đến tấm ảnh cưới ma thì cô ta hóa điên? Tấm ảnh ấy có liên quan gì với khẩu hiệu đi đều bước?
Sáng hôm sau Lục Lục ra sân bay tiễn Chu Xung. Anh lên máy bay rồi, Lục Lục vẫn ngồi lại ở phòng chờ, cô cảm thấy rất trống trải. Liệu Chu Xung ngồi trên máy bay có cảm thấy trống trải không? Đột nhiên, Lục Lục muốn làm một hành động lãng mạn như bạn trai của Hồ Tiểu Quân...
Cô muốn mua ngay vé máy bay, rồi bí mật đi cùng chuyến bay với anh. Chờ khi máy bay cất cánh, Lục Lục nhẹ nhàng bước đến bên Chu Xung, hỏi: "Anh cần đồ uống gì ạ?" Chu Xung sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Chắc anh sẽ rất ngạc nhiên, rồi hỏi cô tại sao lại làm thế? Lục Lục tươi cười nói rõ suy nghĩ của mình. Có thể anh sẽ càu nhàu: "Em định đi thì cũng nên nói trước với anh, đừng làm thế này!"
Nghĩ vậy thôi chứ Lục Lục không hành động. Cô chậm rãi đi ra khỏi phòng chờ, đứng ngoài cửa ngẩng nhìn bầu trời xanh, nhìn các chuyến bay lên xuống... không rõ Chu Xung đang ngồi trên máy bay nào?
Có ba người đang kéo va-li bước vào phòng chờ, một người đội mũ lưỡi trai – trông quen quen, anh ta là ai nhỉ? À, đó là nhà sản xuất phim Cố Trường Vệ - một nhân vật nổi tiếng.
Lục Lục lại nhìn bầu trời. Cô tưởng tượng bất chợt có người vỗ vai cô. Và khi ngoảnh lại nhìn, người đó sẽ là Chu Xung. Cô vội hỏi tại sao anh lại xuống máy bay? Chu Xung cười nói: "Anh không muốn xa em." Lục Lục nói: "Chỉ vì thế thôi à?" Chu Xung: "Ừ..."
... Chuyện đó không thể xảy ra, Lục Lục có cảm giác tình yêu giữa cô và Chu Xung tựa như thảm cỏ đầu mùa đông, xanh tốt đấy, nhưng ai biết chắc trong đó không có những con côn trùng chuyên phá hoại thảm cỏ đẹp đẽ đó? Và, nếu nghĩ từ một góc độ khác, nếu Chu Xung là một chàng trai luôn phục tùng, luôn thỏa mãn mong muốn của Lục Lục, thì liệu cô có yêu anh nữa không?
Lục Lục đứng thêm một lúc nhìn mấy chục chiếc máy bay lên xuống... sau đó mới lên xe buýt trở về.
Buổi chiều, cô ngồi trong thư phòng mải miết viết bài. Kể từ khi cài lại windows, máy tính chạy nhanh hẳn. Bên ngoài hành lang văng vẳng tiếng trẻ con chạy nhảy nô đùa, còn nghe rõ cả tiếng mấy bà già nhắc nhở chúng.
Hiện cô đang viết về một nhân vật nữ cấp tiến, cô đã phỏng vấn xong từ tháng trước nhưng chưa viết ngay, vì thấy hứng thú với vụ án mất tích.
Lục Lục không phải nhà báo chuyên nghiệp, cô không thích viết bài từ góc độ người ngoài cuộc, cô muốn thể hiện vai trò của người có tham gia sự việc thậm chí tác động đến sự việc, thể hiện những cảm nhận của người trong cuộc.
Tối qua Lục Lục lại nói chuyện điện thoại với Khúc Thiêm Trúc, cả hai nói về mũ thời trang, giầy dép, thắt lưng rồi đến khăn quàng... Lục Lục luôn tránh nói các từ nhạy cảm như du lịch, xe lửa, tập thể hình, huấn luyện viên, câu lạc bộ Mu Us Desert, tình yêu, sở công an, mất tích, máy kiểm tra nói dối...
Cả hai trò chuyện rất vui vẻ, nhưng vẫn có thể nhận ra tiếng cười của Khúc Thiêm Trúc có nét buồn bã.
Cô vừa viết xong bài thì Chu Xung gọi điện về, nói rằng anh đã đến khách sạn, 8 giờ tối nay dự cuộc họp báo...
"Chu Xung, nếu lúc máy bay cất cánh, em bỗng có mặt bên anh thì anh sẽ thế nào?"
"Anh sẽ rất mừng. Lúc máy bay bắt đầu cất cánh, anh đã nghĩ lẽ ra nên đưa em đi cùng."
"Thật không?"
"Thật! Ngồi ghế bên cạnh anh là một cô gái trông rất giống người mù xem bói hôm nọ, mồm cứ bô lô ba la bắt chuyện với anh, ngán quá thể."
"Vì ngán cô ta nên anh mới nhớ đến em chứ gì?"
"Đúng là phụ nữ chỉ nghĩ lung tung."
Nói chuyện điện thoại xong, Lục Lục cảm thấy rất vui. Cô gọi một bánh pizza, một suất súp Nga, ăn xong thì trời dần tối.
Lục Lục định chơi game "World of Warcraft". Trước khi chơi, cô lên gác nhìn qua một lượt. Gác rất hẹp, chỉ khoảng hai chục mét vuông. Lục Lục ngại rằng để đến khuya mới lên thì cô sẽ cảm thấy sợ. Lúc này, khi ngoài kia vẫn có tiếng trẻ con nô đùa thì cô cứ lên quan sát trước cho yên tâm.
Cầu thang bằng sắt uốn khúc khá dốc. Mỗi khi lên xuống Lục Lục đều cảm thấy nguy hiểm. Cầu thang chếch vươn lên nóc nhà, trên nóc có một tum hình vuông, mở cửa tum là có thể nhìn ra ngoài.
Lục Lục thận trọng đi lên tầng hai bật đèn rồi nhìn khắp lượt. Đàn ghi-ta điện, bộ chỉnh âm, các thùng loa lớn nhỏ, những mớ dây điện rối mù, các giá đỡ, những mảnh giấy vương vãi... cô nhìn khắp lượt.
Rồi Lục Lục xuống cầu thang, thầm nghĩ, nếu bịt được cái tum trên kia thì tốt.
Sau đó cô bước đến toilet. Rất sạch sẽ ngăn nắp, không thấy một con sâu nào. Hôm trước cốc bị đổ, bàn chải răng bị rơi xuống sàn, cô đã mua bàn chải màu tím. Lục Lục nhìn nó thật kỹ, rồi cầm lên. Vẫn là chiếc bàn chải đánh răng chứ không phải là con sâu ghê tởm. Lục Lục thấy thật sự yên tâm.
Trời đã tối hẳn, lũ trẻ con đã về nhà, không gian trở lại yên tĩnh. Cô vào thư phòng, đóng cửa lại, chuẩn bị lên mạng chơi game.
Cô bỗng tròn mắt: trong thùng rác lại có thêm một file! Tim cô bỗng đập thình thịch. Lẽ nào đôi mắt ấy vẫn tồn tại?
Cao thủ Hà đã làm mới hệ thống, tựa như thay hết lục phủ ngũ tạng của một con người, thế mà đôi mắt kia lại bắt đầu chớp chớp! Toàn thân Lục Lục như bị đóng băng. Chu Xung đi vắng, cô phải làm gì bây giờ?
Nghĩ một hồi, cô bèn rút dây điện nguồn, bê chiếc Laptop lên, rảo bước đến gần cửa sổ định quăng đi cho nó tan thành trăn mảnh. Phần cứng đã tan tành thì ngươi đâu còn chỗ mà nấp? Từ cửa sổ tầng năm nhìn xuống thấy một ông già và ba bà già đang tập thái cực quyền dưới ánh đèn đường, rất thư thả, có vẻ như cả tiếng đồng hồ nữa chưa chắc đã kết thúc.
Lục Lục lại bưng Laptop vào đặt lên bàn, bật máy, nhìn vào thùng rác một lúc, rồi cô quyết định mở nó. Chắc lại là tấm ảnh cưới ma, cô đâu có lạ? Cô tìm thấy nó ở một chỗ khuất trong thùng rác, rồi mở xem, nhưng lại là một hàng chữ: các người mới chỉ hiểu một nửa thế giới này!
Dòng chữ của người mù! Người mù thoắt hiện thoắt ẩn! Tức là, đôi mắt của người mù ấy nấp trong máy tính!
Tim Lục Lục "thịch thịch thịch..." đập dữ đội như sắp vỡ tung. Cô có cảm giác dòng chữ này viết sau lưng tấm ảnh, có thể lờ mờ nhìn thấy những đường vân ở đáy tờ giấy ảnh; có lẽ tấm ảnh này là tấm ảnh cưới ma! Nhưng lần này là chú rể nhắm mắt, còn cô dâu lại mở mắt, cả hai đang quay lưng về phía Lục Lục, hoặc đúng hơn lúc này Lục Lục đang đứng sau lưng tấm ảnh cũ kỹ chụp hai người.
Lục Lục "close" nó, rồi chợt nhận ra thùng rác lại mọc ra một file nữa, cô run rẩy mở ra, vẫn là dòng chữ sau một tấm ảnh, nhưng là một dòng chữ mới: cô muốn biết mật mã của tấm ảnh cưới ma không? Ta sẽ cho cô biết. Cắm tai nghe vào máy, sẽ nghe thấy giọng nói của ta.
Lục Lục có cảm giác như mình đang bay trên mây, bụng cô thắt lại. Đôi mắt ẩn náu trong máy tính đang muốn nói chuyện với cô.
Không cần mở phần mềm công cụ nào, nó vẫn nói chuyện được? Cũng tức là dù cắm tai nghe hay không, nếu nó muốn nói thì máy tính sẽ truyền âm của nó!
Nhưng tại sao nó lại dặn Lục Lục đeo tai nghe vào?
Có lẽ là vì nó không muốn bất cứ ai khác nghe thấy giọng nói của mình. Nếu Lục Lục cắm tai nghe thì nó chỉ nói với một mình Lục Lục.
Nhưng Lục Lục không dám đeo tai nghe. Cô sợ việc một mình nghe giọng nói chẳng rõ của người hay ma; đeo tai nghe rồi, cô sẽ cách biệt với âm thanh cuộc sống thực, thế giới chỉ còn lại cô và nó, cô sẽ cô độc, tuyệt vọng và kinh hãi đến đâu! Chỉ thoáng nghĩ đến điều đó, cô đã lạnh toát sống lưng.
Tay Lục Lục run run chộp lấy di động gọi cho Chu Xung. Tắt máy. À! Chắc là Chu Xung đang dự họp báo. Lúc này cô buộc phải một mình đối mặt với tất cả.
Lục Lục nghĩ ngợi. Rồi cô cẩn thận bưng chiếc Laptop lên cứ như nó là quả bom hẹn giờ và bước ra ngoài cửa.
Cầu thang hẹp rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của Lục Lục. Cô cúi nhìn chiếc Laptop đã gắn bó với mình hơn một năm nay, hình như nó biết cô định làm gì nhưng nó không có phản ứng nào hết, chỉ im lặng như đã ngủ say.
Cô xuống tầng trệt, rồi bước đến cái thùng rác, nhìn quanh bốn phía. Đèn đường rất sáng, nhưng tuyệt đối vắng lặng. Cô nâng chiếc Laptop lên rồi ném thật mạnh xuống mặt đường xi-măng. Lẽ ra đây là việc của Chu Xung, nhưng bây giờ cô lại là người thực hiện. Cô hơi run rẩy. Một tiếng va đập mạnh, chiếc Laptop vỡ tan tành...
Điều khiến cô ngạc nhiên là rõ ràng vừa rồi cô không thấy bóng ai, nhưng sau tiếng động đập vỡ máy tính thì lập tức có một bà già xuất hiện. Bà đứng phía sau cái thùng rác, ánh mắt quàu quạu, nói gióng run run: "Nó đang tốt như thế sao lại đập bỏ?"
Lục Lục không biết bà ta là ai, cô chỉ ngẩn người nhìn. Tại sao bà ta lại đứng sau cái thùng rác? Lẽ nào bà ta chui ra từ cái máy tính vỡ?
Bà già lại nói giọng run run: "Con người thời nay toàn là ăn tàn phá hại!" Nói rồi bà ta bỏ đi. Lục Lục cho rằng bà già là người ở chung cư này, đang đi bới rác. Cô cũng hiểu nên tôn trọng người già nhưng đôi khi người già cũng quá đáng, hay cậy tuổi già để lên mặt chỉ trích người khác.
Bà già đi đến chỗ ánh đèn lờ nhờ thì không thấy bóng đâu nữa. Lục Lục cúi nhìn đám linh kiện máy tính tan hoang ngổn ngang dưới mặt đường, không thấy đôi mắt chớp chớp nào hết. Gọi là đôi mắt, chỉ là một cách nói trừu tượng, nó như một cảm nhận tồn tại trong ý thức của con người chứ không thể phô bày trên mặt đất như một hiện vật. Vậy thì nó ở đâu? Tất nhiên là vẫn ở nhà.
Có lẽ khi Lục Lục bưng chiếc Laptop ra để đập bỏ thì nó đã khôn ngoan bay ra, men theo cái cầu thang sắt bay lên, luồn qua cái ô vuông trên nóc rồi chui vào một thiết bị âm thanh nào đó...
Lục Lục nhặt các mảnh máy tính vỡ bỏ vào thùng rác, rồi cô nhìn lên tầng năm của khu nhà, cô bỗng sợ không dám lên nữa. Cô đã đập nát chỗ trú ngụ của nó, nó không thể nằm trong máy tính để quấy rối, cũng không thể đối thoại với cô thông qua tai nghe. Nhưng trời lạnh thế này cô không thể cứ đứng dưới sân này suốt đêm. Lục Lục lấy di động ra gọi cho Hồ Tiểu Quân đến làm bạn với cô, nào ngờ một giọng nói trong điện thoại vang lên đều đều: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau..." Tiểu Quân biến đi đâu không biết?
Thôi đành. Cô chầm chậm bước trở về căn hộ. Đêm nay sẽ sống ra sao đây? Nếu mình nuôi con chó thì tốt, người và chó đều là "có sinh khí", ở bên nhau chắc sẽ đỡ sợ. Nhưng nhà không có chó, chỉ có cô và cái của nợ không có sinh khí kia.
Lục Lục theo cầu thang đi lên tầng năm. Cầu thang tối om, bước chân vang lên cô đơn lạnh lẽo, nhưng cô không thấy sợ. Nỗi sợ đang chờ cô ở trong nhà.
Lục Lục đi rất chậm, vừa đi vừa suy nghĩ mông lung.
Cô tự trách mình, vì mình quá nhạy cảm, dễ phát hiện ra những tình tiết vô cùng nhỏ rồi sau đó tưởng tượng thêm về nó. Lúc đầu khi cảm nhận thấy sự tồn tại của đôi mắt, tại sao cô lại dại dột nói ra? Nhưng, nếu nói rằng đôi mắt trong máy tính, con cá vàng kỳ dị, hay việc cô và Chu Xung tàn sát nhau... chỉ là giả tưởng, không phải hiện thực, thì tấm ảnh cưới ma trong máy tính và tấm ảnh xuất hiện trong thùng rác ở thư viện lại hoàn toàn là sự thật, có phải cô tưởng tượng ra đâu? Vậy cô nên làm thế nào?
Lục Lục lại nhớ đến người đàn ông mù xem bói. Ông ta bảo có thể cho cô và Chu Xung biết ai sẽ chết trước, nhưng mọi người thường ít nghĩ đến điều này, mà chỉ quan tâm đến việc đối phương có yêu mình không, có phản bội mình không, hai người sẽ tổ chức lễ cưới ở nhà thờ nào, phải làm gì để sau này kiếm ra nhiều tiền mà hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc...
Cũng giống như chuyện ai cũng phải chết, rồi phải được chôn, nhưng ta chưa biết chỗ nào sẽ là nơi chôn ta sau này. Nói chung, đôi chân ta không thể tiếp xúc với nơi ấy, kể cả khi ta vô tình bước qua nó thì ta cũng không thể nhận biết. Lục Lục còn nhớ ông bà ngoại của mình. Khi về già, hai ông bà được các con thay nhau chăm sóc. Ông ngoại đến nhà Lục Lục, bà ngoại ở nhà cậu Lục Lục ở quê, một người ở miền bắc, một người ở miền nam cách nhau cả ngàn cây số. Về sau ông ngoại già quá, mắt lòa, tai điếc, hàng ngày cứ rờ rẫm mọi thứ bằng đôi bàn tay. Khi cô học lớp 5 tiểu học thì bà ngoại qua đời.
Có người báo tin này cho gia đình Lục Lục. Mẹ cô rất đau buồn, nhưng vài hôm sau mới báo tin này cho ông ngoại cô. Ông cụ phải vất vả lắm mới nghe rõ, rồi ông nói rõ to: "Bà ấy chết rồi à?" Mẹ Lục Lục khẽ gật đầu. Ông lại hỏi: "Bà ấy không bị đau đớn gì chứ?" Mẹ cô ra sức gật đầu. Ông bèn cười hà hà: "Chết rồi, chết rồi..." Ông cười rất lâu, hai hàng lệ mờ đục chảy dài theo các nếp nhăn trên má ông.
Lục Lục bỗng nghĩ xem cô và Chu Xung ai sẽ từ giã cõi đời trước? Chuyện đau buồn này không thể không xảy ra. Nhưng dù ai chết trước, Lục Lục vẫn không thể chịu đựng nổi, thế là cô cố nén không nghĩ đến nữa.
Đã về đến nhà. Lúc cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, hình như cô thấy đôi mắt kia nhìn mình qua lỗ mắt thần gắn ở cánh cửa, chỉ khác là nó nhắm mắt, giống như đôi mắt cô dâu hơi lồi trong tấm ảnh cưới ma.
Lục Lục tra chìa vào ổ khóa rồi lại rút ra. Cô bỗng nhớ đến một người: Khúc Thiêm Trúc.
Hay là gọi Khúc Thiêm Trúc đến ở qua đêm với cô?
Lục Lục mở di động gọi Khúc Thiêm Trúc. Cô không ngờ ý nghĩ này lại gây nên chuyện lớn...
Di động được kết nối.
"Khúc Thiêm Trúc phải không?
"Lục Lục à?"
"Tôi muốn nói chuyện này..." Lục Lục vốn định nói: "Bạn trai tôi đi công tác" nhưng cô lại đổi lại: "Nhà chỉ có mình tôi, tôi rất sợ, cô có thể đến với tôi không?"
Cho đến giờ cả hai vẫn chưa gặp mặt nhau, lời đề nghị của Lục Lục khiến Khúc Thiêm Trúc hơi ngớ ra, rồi cô xởi lởi nói: "Được! Tôi cũng đang một mình chẳng biết trò chuyện với ai."
Lục Lục bỗng có cảm giác Khúc Thiêm Trúc là người thân nhất của cô trên đời này.
"Tôi ở Đông Thành, nhà cô ở đâu? Có xa không?"
"Không sao, tôi vẫy tắc-xi là đến ngay thôi, cô nhắn tin cho tôi biết địa chỉ đi!"
"Được! Tôi sẽ đón cô ở cổng chung cư."
Tôi sẽ ra hơi muộn một chút, mặt mũi đang lem nhem quá, phải trang điểm đã."
"Tôi đâu phải chàng trai, cô trang điểm làm gì?"
"Lần đầu gặp cô, tôi không muốn mình xấu như ma! Hì hì..."
Con gái trang điểm trước khi đi làm, hoặc trong các dịp lễ Tết là cầu mong mình luôn xinh đẹp và rạng rỡ; trước khi chết người ta cũng cần trang điểm một chút để sang thế giới bên kia mình vẫn xinh đẹp...
Lục Lục không biết lần trang điểm này quan trọng như thế nào đối với Khúc Thiêm Trúc.
Lục Lục nhắn tin, báo địa chỉ của mình cho Khúc Thiêm Trúc. Rồi cô xuống tầng trệt, lững thững đi đi lại lại. Nửa giờ sau, Khúc Thiêm Trúc gửi tin nhắn: Lục Lục, tôi sắp đến nơi.
Lục Lục vội ra cổng chính của khu chung cư, lúc này cô không thấy sợ nữa, chỉ cảm thấy bất ngờ mời Khúc Thiêm Trúc đến làm bạn vào giữa đêm hôm thế này có phần không thỏa đáng. Nhưng cô ta đã đến, thì cứ coi như dịp để mình phỏng vấn khéo cũng được.
Cô bước ra ngoài cổng chính. Một chiếc tắc-xi chạy đến, dừng lại, đèn trong xe bật sáng, khách đang trả tiền. Lục Lục chú ý quan sát, cô gái để tóc ngắn, chưa nhìn rõ mặt. Lát sau cô gái xuống xe nhìn quanh bốn phía. Cô gái mặc áo Jacket màu tím, váy bò ngắn, bít tất dài liền quần màu tím, đi bốt cao cổ cũng màu tím. Rất mốt. Khuôn mặt trang điểm nhẹ. Có lẽ là Khúc Thiêm Trúc. Lục Lục bước lại gần.
"Thiêm Trúc phải không?"
"Lục Lục!"
Khúc Thiêm Trúc cười khanh khách bước đến, nhìn Lục Lục từ đầu đến chân: "Cô xinh quá!"
Lục Lục: "Cũng từng có anh chàng nói rằng tôi thuộc tốp đứng đầu. Cảm ơn."
Lục Lục làm ra vẻ rất bỗ bã, thực ra cô đang quan sát ánh mắt của Thiêm Trúc.
Khúc Thiêm Trúc: "Cha mẹ cô đâu?"
Lục Lục hơi ngớ ra, rồi đáp: "Đây là nơi tôi và bạn tôi sống chung, nhưng anh ấy đang đi công tác."
Khúc Thiêm Trúc bỗng cười, nói: "Cô sợ gì?"
Lục Lục hơi ngượng nghịu: "Tôi cũng không biết nữa... chỉ cảm thấy nhà quá trống trải."
"Còn tôi từ bé đã rất gan dạ, hồi học cấp II đã từng đánh nhau. Tôi vốn là một cô bé rất hung dữ."
"Nhưng trông cô thì không có vẻ như thế."
"Khi đi học đại học thì tôi lại trở thành thục nữ."
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện. Đã lên đến nhà Lục Lục.
Lục Lục vào bếp pha hai tách cà phê bưng ra, thấy Khúc Thiêm Trúc đang đứng ngắm bể cá.
"Cô thích cá cảnh à?"
"Đã từng nuôi, nhưng rồi nó chết. Tôi nuôi con gì cũng chết."
Cả hai ngồi xuống đi-văng.
Lục Lục: "Buổi tối Thiêm Trúc thường đi ngủ mấy giờ?"
"Chưa bao giờ ngủ trước 12 giờ đêm. Tôi cầm tinh cú mèo, nửa đêm vẫn tỉnh như sáo, suy nghĩ rất mạch lạc, uống thuốc an thần cũng không ngủ được."
"Tôi cũng thường đi ngủ muộn, hay chơi game."
Khuya rồi, chẳng biết nhà nào ở ngoài kia lại đốt pháo nổ đùng đoàng một hồi lâu mới dứt. Rồi tất cả trở lại yên tĩnh. Lục Lục rất tỉnh táo nhớ rằng cô gái đang ngồi trước mặt mình đã từng mất tích rồi trở về rất bí hiểm, các chuyên gia cũng không xác định được cô ta có mắc bệnh thần kinh gì không...
Vì thế Lục Lục rất chú ý ánh mắt của Khúc Thiêm Trúc. Cô hy vọng có thể sẽ nắm bắt được nét gì đó không bình thường. Ví dụ thất thần, ngẩn ngơ, mất tập trung, hay hưng phấn khác thường... Đồng thời, Lục Lục cũng chú ý sàng lọc lời nói của cô ta xem có nói ra câu nào kỳ quặc lạc lõng không, có nói ra những câu rất phi logic không...
Lục Lục: "Thiêm Trúc sinh ngày nào?"
Khúc Thiêm Trúc: "Ngày 24 tháng 8, cung Xử Nữ. Tính cách rất cố chấp. Còn cô?"
Lục Lục: "Tôi cung Ma Kết."
Khúc Thiêm Trúc: "Ha ha... cung Ma Kết rất lý tính."
Lục Lục: "Thiêm Trúc có vẻ thạo về cái chòm sao nhỉ?"
Khúc Thiêm Trúc: "Tôi toàn đọc trên mạng. Đối chiếu với những người xung quanh, thấy rất đúng. Tôi thích cung Nhân Mã."
Lục Lục: "Tại sao?"
Khúc Thiêm Trúc nói: "Vì họ lãng mạn."
Câu chuyện giữa hai người hoàn toàn không có gì bất thường.
Lục Lục: "Cô thử kể về hồi học cấp II xem, tôi thấy rất thú vị."
Khúc Thiêm Trúc: "Hồi đó cha mẹ tôi chưa ly hôn, ngày nào họ cũng cãi nhau ầm ĩ, chẳng khác gì hai con thú một đực một cái bị nhốt chung một chuồng, hễ nhìn thấy nhau là xông vào cắn xé. Lẽ ra, không thể sống chung thì giải tán cho xong, nhưng họ lại không giải tán, họ nhất định muốn giam hãm để làm khổ nhau, còn tôi thì quá chán ngán. Hồi đó thầy giáo chủ nhiệm lớp rất tốt với tôi. Với tôi, ký ức về thầy luôn là điều đẹp đẽ."
Lục Lục: "Về sau thì sao?"
Khúc Thiêm Trúc: "Về sau cha mẹ tôi ly hôn, tôi ở với mẹ."
Lục Lục: "Ý tôi là thầy giáo chủ nhiệm..."
Khúc Thiêm Trúc: "Hì hi... cô quái thật! Tôi biết thầy ấy thích tôi, tôi cũng thầm yêu thầy vì thầy rất tốt bụng, thế rồi dần dà tôi biến thành bạn gái của thầy, nhưng chúng tôi không công khai mối quan hệ. Khi tôi học lên cấp III, mẹ tôi thích một ông chú kinh doanh, ông ta rất tốt, ông cũng biết tôi không muốn về nhà bèn thuê cho tôi một chỗ ở, hàng tháng còn cấp cho tôi kha khá tiền tiêu vặt. Thầy giáo chủ nhiệm cũ tìm đến tôi, cô biết tôi làm gì không?" Khúc Thiêm Trúc tủm tỉm cười hóm hỉnh.
Lục Lục: "Cô làm gì?"
Khúc Thiêm Trúc: "Tôi cho thầy mười ngàn đồng, nói rằng chúng ta chấm dứt quan hệ, đây là tiền em bồi thường tuổi thanh xuân cho thầy!"
Lục Lục phì cười.
Cuộc nói chuyện vẫn diễn ra bình thường.
Nhưng cô cảm thấy nên chuyển đề tài, kéo cứ đà này thì sẽ đụng đến vùng "cấm địa" của cô ta là tình yêu hiện nay.
Lục Lục: "Chắc hẳn hồi nhỏ cô rất nghịch ngợm?"
Khúc Thiêm Trúc: "Tôi hay làm đỏm. Hồi tám chín tuổi, một lần mẹ tôi đi uốn tóc về, tôi thấy rất đẹp nên cũng đòi uốn tóc, mẹ tôi mắng, không cho." Nói đến đây Khúc Thiêm Trúc nhìn sang cái tủ nước nóng lạnh của nhà Lục Lục, đưa tay sờ quanh cái bình nước. Lục Lục chú ý đến điều này, tại sao cô ấy vừa nói vừa sờ mũi như thế để làm gì? Thiêm Trúc bỏ tay xuống, tiếp tục nói: "Một hôm mẹ tôi đi vắng, tôi bèn nhét cái kìm cắp than vào lò than cháy hồng, nung lên, sau đó gí vào tóc để uốn tóc, hậu quả là tóc cháy thành than, xấu ơi là xấu... nhưng cô gái nào mà chẳng thích làm đỏm?"
Mọi chuyện vẫn hoàn toàn bình thường. Riêng việc đang nói chuyện, cô ta cứ đưa tay sờ mó cái bình nước, có lẽ chỉ là ngẫu nhiên. Cứ thế cả hai nói chuyện đến nửa đêm, dường như thế giới đều đã đi ngủ, chỉ còn Khúc Thiêm Trúc, Lục Lục và con cá vàng thức, cả chiếc đồng hồ treo tường nữa cũng không đi ngủ.
Khúc Thiêm Trúc nói: "Xin lỗi, tôi vào toilet một lát."
Lục Lục chỉ về phía toilet, nói: "Ở đằng kia, công-tắc đèn ở phía trong."
Khúc Thiêm Trúc đứng dậy bước đi, nói: "Cảm ơn."
Lục Lục nhìn theo Thiêm Trúc, thầm nghĩ: cô ta nói năng và hành động đều rất bình thường, không có điểm nào bất thường cả. Nhưng cô ta càng bình thường thì Lục Lục càng thấy sợ, liệu cô ta có bị tâm thần không?
Lục Lục rất hối hận vì đã gọi cô ta đến. Cả đêm phải ở bên một người không rõ có phải bệnh nhân tâm thần không thật là đáng sợ.
Cô phỏng đoán Khúc Thiêm Trúc bị tâm thần nhưng ở dạng rất bí hiểm, khoa học chưa xác định được. Bí hiểm như con sâu xuất hiện trong toilet chăng?
Từ toilet vọng ra tiếng xả nước, Lục Lục ngồi ngay ngắn. Thiêm Trúc trở vào, lần này cô ta ngồi gần Lục Lục hơn. Lục Lục thận trọng... chưa biết chừng lúc này mắt cô ta sẽ bất ngờ lóe lên những tia quái dị, rồi gào rú khóc lóc, cuối cùng chồm lên người cô dùng hai tay bóp cổ cô cũng nên...
Lục Lục ngồi nhích ra. Thiêm Trúc nhìn xuống đất, cười nói: "Sao cô lại né tránh tôi?"
Lục Lục: "Không... tôi thấy hơi mệt, nên muốn ngồi tựa một lát." Rồi Lục Lục ngả người sang tay vịn đi-văng.
"Nếu cô mệt thì đi ngủ đi."
"Không sao, tôi không buồn ngủ. Thiêm Trúc buồn ngủ à?"
"Tôi cũng không buồn ngủ."
Khi chưa biết chắc cô ta có bị tâm thần không, thì Lục Lục không dám nằm chung giường với cô ta. Thà rằng thức qua đêm còn hơn.
"Mọi ngày cô rất ít khi trang điểm à?" Khúc Thiêm Trúc chủ động mở đề tài.
"Sao cô biết?"
"Tôi không thấy ở gian toilet có phấn sáp gì."
Đề tài "trang điểm" khá gần với "tập thể hình", Lục Lục thấy căng thẳng. Cô không muốn đụng đến "vùng cấm địa" nhưng rất sợ Khúc Thiêm Trúc lại ngẫu nhiên khơi ra.
Khúc Thiêm Trúc nói tiếp: "Cô có nhan sắc trời cho, lại có làn da rất đẹp, khối người phải ghen tỵ."
Lục Lục nói: "Ghen tỵ gì chứ? Lâu nay soi gương tôi thấy mình đã bắt đầu có nếp nhăn rồi..."
Lục Lục bỗng nín lặng, vì cô thấy Khúc Thiêm Trúc chợt trở nên không bình thường. Cô ta nhìn chằm chằm vào mắt Lục Lục, hình như vừa nhớ ra một chuyện gì đó, hai tay đang đặt trên đùi bỗng động đậy rất kỳ quái. Sắc mặt cô ta rất nhanh chuyển sang tái nhợt. Cô ta sắp lên cơn! Lục Lục ngớ ra, ngồi thẳng dậy chuẩn bị tháo chạy. Cô vừa nghĩ xem nãy mình trót nói sai câu gì chăng, vừa khẽ hỏi: "Thiêm Trúc, sao thế?"
Cô ta không nói gì, vẫn tiếp tục nhìn Lục Lục. Rồi toàn thân cô ta run lên.
"Kìa, cô sao thế? Thấy khó chịu ở đâu?" Lục Lục nhớ ra vừa nãy mình nói là "soi gương", khiến cô ta liên tưởng đến Triệu Tĩnh[1].
[1] Hai từ "soi gương" và "Triệu Tĩnh" đồng âm.
"Ai khó chịu? Nếu khó chịu thì bôi kem dưỡng da." Khúc Thiêm Trúc buông một câu kỳ cục.
Lục Lục cảm thấy mình sắp phát điên, cô nhìn thẳng vào Khúc Thiêm Trúc, và nói lảng sang chuyện khác: "Này, cô có thích âm nhạc không?"
Cô ta cố nghĩ ngợi, rồi nói: "Ai cơ?"
Lục Lục: "Tôi không nói người nào, tôi nói là âm nhạc."
"À... có thích... tôi thích nghe ca nhạc. Gần đây tôi rất thích nghe Từ Giai Oanh hát bài 'Trên lưng bạch mã'."
Đúng. Người hát không phải Trương Nghệ Mưu, hay Lưu Tường, mà là Từ Giai Oanh. Xem ra, cứ được "trở về quỹ đạo" thì Khúc Thiêm Trúc lại trở lại bình thường.
Lục Lục thở phào, có lẽ mối nguy hiểm đã qua đi. Nhưng lúc này cô lại sợ một điều khác: có thể khẳng định cô gái này thỉnh thoảng lên cơn. Trong nhà hiện giờ chỉ có Lục Lục và cô ta, cửa đã khóa, cửa sổ thì đóng im ỉm, đêm nay thế nào đây? Lục Lục và Chu Xung chỉ có một cái giường. Có lẽ đành chấp nhận tán gẫu qua đêm với cô ta vậy.
"Cô thích nghe bài hát gì?"
Lục Lục: "Tôi thích anh..." Cô định nói là thích nghe bạn trai tôi hát, nhưng lập tức dừng lại, vì muốn né tránh cái từ nhạy cảm ấy.
Khúc Thiêm Trúc: "Bài... anh...?"
Lục Lục: "Đó là bài 'Anh khó mà xa em' do Trần Tuệ Nhàn hát."
Khúc Thiêm Trúc: "Tôi chưa được nghe. Có đĩa không, mở đi?"
Lục Lục: "Khuya rồi, ta đừng làm phiền hàng xóm. Để ngày mai."
Khúc Thiêm Trúc: "Được!"
Lúc này là 1 giờ 24 phút sáng. Còn 17 phút nữa sẽ có chuyện. Chuyện gì? Lục Lục và Khúc Thiêm Trúc đều không biết. Chỉ có con cá vàng trong bể cá biết. Nó đang lặng lẽ bơi và chờ đợi.
Khúc Thiêm Trúc: "Tôi rất thích đoạn này trong bài 'Trên lưng bạch mã'. Cô ta ê a hát luôn: "Anh cưỡi bạch mã vượt qua ba cửa ải, anh thay áo trắng trở lại Trung Nguyên, bỏ lại Tây Lương vắng vẻ, anh chỉ một lòng nhung nhớ Vương Bảo Xuyến..."
Giọng Khúc Thiêm Trúc nghe khá hay. Lục Lục gượng cười, nói: "Tôi nghe không hiểu."
Khúc Thiêm Trúc nói: "Đó là ca sĩ Đài Loan, tôi phải tập mãi đấy! Hì hì..."
Cả hai tiếp tục tán chuyện về ca hát. Lục Lục nói: "Tôi pha thêm hai cốc trà nữa nhé!"
Khúc Thiêm Trúc đưa cốc cho Lục Lục, nói: "Cảm ơn."
Lục Lục mỉm cười, đứng dậy bước đi. Cô vào bếp nhìn một lượt. Trên cái thớt có một con dao, phía trên có miếng thịt sống đang treo. Cô không chọn thứ này. Cô lại tìm kiếm. Và nhìn thấy quả lô gỗ để cán mỳ - trước đây cô và Chu Xung bỗng nổi hứng muốn tự làm bánh gối, nên mới đi mua nó về, thực ra họ chưa cán lần nào – dùng nó làm vũ khí thì rất tốt. Nhưng cái của nợ này quá dài, giấu trong người sao được? Cuối cùng Lục Lục bưng cái máy pha cà phê ra đặt trên bàn trà. Cô cố tình để nó rất gần mình. Cô dự định sẽ vừa pha cà phê vừa tán chuyện với Khúc Thiêm Trúc. Nếu Thiêm Trúc bất chợt chồm vào cô thì cô sẽ lập tức bê cái máy pha cà phê lên đập vào đầu cô ta.
Khúc Thiêm Trúc nhìn cái máy pha cà phê màu nâu sẫm, nói: "Nó rất nặng nhỉ?"
Lục Lục nhạy cảm né tránh ánh mắt của cô ta, nói: "Trông có vẻ nặng, thực ra lại rất nhẹ."
Đúng thế, cái máy pha cà phê to xác nhưng thực ra rất nhẹ. Lục Lục nói xong lại thấy hối hận, lẽ ra mình không nên tiết lộ sự thật này mới phải. Khúc Thiêm Trúc nhìn vào mắt Lục Lục, cười nói: "Cô không quen thức đêm, mắt đỏ lên rồi kìa!"
"Thế à?"
"Ừ."
Lúc này là 1 giơ 37 phút sáng. Còn bốn phút nữa thì xảy ra chuyện.
Khúc Thiêm Trúc: "Hay là ta đi ngủ đi?"
"Đừng! Cứ nói chuyện một tý nữa."
"Này, tôi đến nhà cô, cô không sợ nữa phải không?"
"Đúng thế."
"Tôi dương khí nặng nên không sợ yêu ma, và càng không sợ yêu râu xanh." Khúc Thiêm Trúc nói câu tiếp theo khiến Lục Lục cảm thấy như bị điện giật.
Khúc Thiêm Trúc nói tiếp: "Thực ra trên thế giới này không có gì đáng sợ, ngoại trừ bệnh tâm thần."
Lục Lục ngẩng đầu thật nhanh nhìn Khúc Thiêm Trúc.
Cô ta rất nghiêm chỉnh hỏi Lục Lục: "Tôi nói không đúng hay sao? Ma quỷ thì có gì đáng sợ! Chúng chuyên nấp ở chỗ tối, trốn tránh con người, cớ gì phải sợ! Người ta vẫn có câu: mềm sợ thằng cứng, cứng sợ thằng ngang, ngang sợ thằng liều, liều sợ thằng điên. Ha ha..."
Lục Lục dường như không thở được nữa, cô như hóa dại nhìn Khúc Thiêm Trúc.
Khúc Thiêm Trúc tiếp tục: "Tất nhiên những ai mắc bệnh tâm thần thì lại càng khiếp, vì họ toàn nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy... ôi chao, tôi không dám nghĩ nữa!"
Lúc này là 1 giờ 40 phút, còn vài chục giây nữa.
Đầu óc Lục Lục gần như tê liệt, không hiểu sao cô bỗng nhớ đến tấm ảnh cưới ma. Tuy không có mối liên hệ logic nào nhưng Lục Lục lại ngờ rằng vụ Khúc Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh mất tích có liên quan đến tấm ảnh ấy.
Thế rồi cô nảy ra một ý nghĩ khiến cô phải hối hận đến chết: thử thăm dò cô ta xem sao...
Lục Lục bất chợt hỏi: "Thiêm Trúc đã nhìn thấy tấm ảnh cưới ma chưa?"
Khúc Thiêm Trúc bỗng run rẩy: "Cô... cô nói gì?"
"... Tấm ảnh cưới ma."
Sắc mặt Khúc Thiêm Trúc dần trở nên rắn đanh, cô nhìn chằm chằm Lục Lục, người run lên bần bật dữ dội hơn hẳn lúc nãy, hình như toàn thân có thể tan rã bất cứ lúc nào! Lục Lục hoảng hốt quên hẳn cái máy pha cà phê, cô định lùi lại nhưng đôi chân cô lại không chịu nhúc nhích.
"Thiêm Trúc!"
Khúc Thiêm Trúc nhìn xoáy vào cô, tiếp tục run bắn.
"Này, cô có uống cà phê không?" Lục Lục định chuyển sang đề tài khác.
Dường như Khúc Thiêm Trúc không nghe thấy gì, thân thể cô như bị một sức mạnh nào đó khống chế, hoàn toàn không phải chính mình nữa. Lục Lục run run đứng lên định chạy ra ngoài cửa!
Khúc Thiêm Trúc bất ngờ tỉnh táo, không run rẩy nữa, sắc mặt xám xịt bỗng chuyển sang trắng bệch, nhìn vào bàn chân mình. Cô ta đang đi đôi dép lê màu hồng của Lục Lục, bên trên vẽ hình con mèo đen.
Lục Lục ngỡ cô ta đã trở lại bình thường, bèn thử thăm dò: "Thiêm Trúc có thấy lạnh không?"
Cô ta từ từ ngẩng đầu, ánh mắt hết sức mừng rỡ, nói rất nhỏ nhẹ: "Một! Một! Một Hai Một!" Giữa đêm khuya, cô ta lại hô khẩu hiệu bước đều với một giọng nói rất bí hiểm lạ lùng thế này, khiến Lục Lục kinh hồn bạt vía!
Hình như Lục Lục nhìn thấy những đôi chân bé nhỏ đi đủ các loại giày khác nhau đang lướt qua cửa sổ, nhưng cô không nhìn thấy mặt bất cứ ai, những đôi chân ấy nghe theo khẩu lệnh, nhịp nhàng bước tăm tắp đi qua màn đêm tối đen...
Khúc Thiêm Trúc tiếp tục hô khẩu hiệu, cô ta đứng dậy và lần lượt nâng đầu gối, chân nện rất chuẩn như một người lính, bước ra phía cửa sắt chống trộm: "Một! Một! Một Hai Một!"
Lục Lục hiểu rằng Khúc Thiêm Trúc đã chắc chắn hóa điên, cô đứng ngây người lúng túng không biết nên làm gì. Tại sao vừa nhắc đến tấm ảnh cưới ma thì cô ta hóa điên? Tấm ảnh ấy có liên quan gì với khẩu hiệu đi đều bước?
Bình luận facebook