Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 486
Chương 486
“Biết rồi” Trương Tấn Phong cầm bàn tay khác của Võ Hạ Uyên ngắm nghía. Ngón tay cô dính chút bơ, anh đưa đến bên môi liếm sạch.
“Anh làm gì vậy?” Võ Hạ Uyên cười khanh khách: “Nhột!”
“Vất vả phu nhân” Trương Tấn Phong thở dài, sờ bụng Võ Hạ Uyên: “Khó chịu lắm không?”
“Không” Võ Hạ Uyên nắm tay anh: “Rất hạnh phúc”
Tại bệnh viện, Tô Nguyệt Đình sờ vệt đỏ trên mặt Trân Quốc Bảo, cẩn thận hỏi: “Anh còn đau không?”
“Anh đâu có yếu ớt như thế” Trân Quốc Bảo không để ý, ngồi bên giường đắp chăn cho Tô Nguyệt Đình, sờ bụng cô cách lớp vải: “Năm đó lúc em cứu anh, anh bị thương cỡ nào? Ngay cả chừng đó mà anh cũng chịu được, vết thương này chỉ là muỗi thôi”
Trần Quốc Bảo nói dối với Tô Nguyệt Đình là mình đi đường không chú ý nên bị đụng sưng mặt, bác sĩ phải tốn chút công sức mới làm mất dấu bàn tay.
Tô Nguyệt Đình mặc cho anh loay hoay, nghe vậy thì suy nghĩ thật kỹ: “Đúng rồi, em nhớ khi đó trên vai anh có vết đâm rất sâu, làm em hoảng sợ. Em còn tưởng anh là người giang hồ. Đêm đó em đã phải nấu hai thùng nước ấm để rửa sạch vết thương cho anh”
Nghe vậy, trong lòng Trần Quốc Bảo chua xót vô cùng. Vậy mà lúc tỉnh dậy, anh lại tin lời Tưởng Mộng Lan và người nhà họ Tô, hoàn toàn không cho Tô Nguyệt Đình lại gần mình. Nếu không phải lúc đó cô đã dốc lòng chăm sóc mình thì sao lại biết rõ đến thế? Cũng tại mình ngu ngốc. Bây giờ ngẫm lại, lúc đó Tưởng Mộng Lan bôi thuốc cho mình rất vụng về, rõ ràng là mới thế chỗ.
“Khi đó anh phiền phức lắm phải không?” Trần Quốc Bảo cười hỏi.
“Bình thường” Tô Nguyệt Đình tựa lưng ra sau, Trần Quốc Bảo lập tức cầm gối kề sau eo cho cô. Trước kia anh không biết chăm sóc người khác, bây giờ cũng có thể thuận buồm xuôi gió.
“Nguyệt Đình…” Trân Quốc Bảo chợt trầm giọng. Tô Nguyệt Đình nhìn anh, con ngươi trong veo mở to như đang hỏi.
“Em có trách anh không? Chuyện năm đó..” Trần Quốc Bảo cản răng, cuối cùng hỏi. Từ trước tới nay, anh vẫn luôn đứng trên cao, Tô Nguyệt Đình phải ngẩng đầu nhìn. Bây giờ vị trí thay đổi, Trần Quốc Bảo phát hiện thừa nhận sai lầm năm đó cũng không khó khăn, chẳng qua là cảm thấy đau lòng.
“Không trách anh, em đã quen rồi” Tô Nguyệt Đình dời mắt, chậm rãi nói: “Chẳng qua khi thấy ánh mắt chán ghét của anh, em hơi khó chịu mà thôi: “Xin lỗi” Trần Quốc Bảo ôm Tô Nguyệt Đình, hôn lên cổ cô.
Tô Nguyệt Đình khẽ run lên. Mặc dù trong khoảng thời gian này cô với Trần Quốc Bảo ôm cũng ôm, tay cũng nắm, nhưng số lần hôn có thể đếm trên đầu ngón tay. Lúc trước ở trên thuyền, cô lo lắng gần chết, nhưng Trần Quốc Bảo ngoi lên mặt nước… Cô vẫn không dám xác định, nhưng lại không tiện hỏi “Có phải anh đã hôn em không?”, rất mất mặt.
Cho nên bây giờ cảm nhận được một tia nóng bỏng kia, Tô Nguyệt Đình không thể chống đỡ được.
“Mềm mại thế cơ à” Trần Quốc Bảo đỡ Tô Nguyệt Đình, đôi môi lướt qua mặt cô, hơi thở lập tức trở nên nặng nhọc.
Tim Tô Nguyệt Đình nhất thời đập nhanh hơn. Cô cảm thấy mình cứng rắn như một tảng đá, thế mà Tô Nguyệt Đình còn có thể khen là “mềm mại”: “Đừng… đứa bé…”
“Anh sẽ nhẹ nhàng thôi” Trân Quốc Bảo khế nói: “Chỉ cần cho em thoải mái là được, đến nơi rồi dừng, được không?” Mặc dù hỏi vậy, nhưng anh không cho Tô Nguyệt Đình cơ hội trả lời.
Tô Nguyệt Đình phải thừa nhận rằng anh thật sự rất nhẹ nhàng…
Nhưng cô vẫn khó có thể chống đỡ.
Hôm sau Võ Hạ Uyên đến bệnh viện, Tô Nguyệt Đình còn đang ngủ.
Võ Hạ Uyên hơi kinh ngạc, đặt cà mèn xuống nói với Trân Quốc Bảo: “Sắp 11 giờ rồi”
“Lúc chín rưỡi tôi ôm cô ấy dậy uống nửa bát cháo” Trần Quốc Bảo nói tiếp: “Không sao đâu”
Nghe vậy, Võ Hạ Uyên nhướng mày: “Tấn Phong nói anh đã trưởng thành, tôi còn không tin cơ”
“Đương nhiên, sao tôi lúc nào cũng phụ lòng cô ấy” Trần Quốc Bảo nhìn Tô Nguyệt Đình, cô vùi mặt vào chăn, vẻ mặt yên bình.
“Anh đã nói cho Nguyệt Đình biết ý của nhà anh chưa?” Võ Hạ Uyên lại hỏi.
Nhắc tới chuyện này, Trần Quốc Bảo lại hơi đau đầu. Mặc dù nhìn Tô Nguyệt Đình có vẻ mềm mỏng, nhưng chuyện gì cô đã nhận định thì rất khó thay đổi. Cô chỉ muốn an tâm sinh con, còn chuyện gì vượt qua khả năng tiếp thụ đều có thể khiến cô sụp đổ. Không phải Trần Quốc Bảo không muốn nói, mà là không dám nói.
Vừa thấy sắc mặt Trần Quốc Bảo, Võ Hạ Uyên lập tức hiểu đại khái.
Cô cũng biết rõ tính cách của Tô Nguyệt Đình, không thể trách Trần Quốc Bảo.
“Biết rồi” Trương Tấn Phong cầm bàn tay khác của Võ Hạ Uyên ngắm nghía. Ngón tay cô dính chút bơ, anh đưa đến bên môi liếm sạch.
“Anh làm gì vậy?” Võ Hạ Uyên cười khanh khách: “Nhột!”
“Vất vả phu nhân” Trương Tấn Phong thở dài, sờ bụng Võ Hạ Uyên: “Khó chịu lắm không?”
“Không” Võ Hạ Uyên nắm tay anh: “Rất hạnh phúc”
Tại bệnh viện, Tô Nguyệt Đình sờ vệt đỏ trên mặt Trân Quốc Bảo, cẩn thận hỏi: “Anh còn đau không?”
“Anh đâu có yếu ớt như thế” Trân Quốc Bảo không để ý, ngồi bên giường đắp chăn cho Tô Nguyệt Đình, sờ bụng cô cách lớp vải: “Năm đó lúc em cứu anh, anh bị thương cỡ nào? Ngay cả chừng đó mà anh cũng chịu được, vết thương này chỉ là muỗi thôi”
Trần Quốc Bảo nói dối với Tô Nguyệt Đình là mình đi đường không chú ý nên bị đụng sưng mặt, bác sĩ phải tốn chút công sức mới làm mất dấu bàn tay.
Tô Nguyệt Đình mặc cho anh loay hoay, nghe vậy thì suy nghĩ thật kỹ: “Đúng rồi, em nhớ khi đó trên vai anh có vết đâm rất sâu, làm em hoảng sợ. Em còn tưởng anh là người giang hồ. Đêm đó em đã phải nấu hai thùng nước ấm để rửa sạch vết thương cho anh”
Nghe vậy, trong lòng Trần Quốc Bảo chua xót vô cùng. Vậy mà lúc tỉnh dậy, anh lại tin lời Tưởng Mộng Lan và người nhà họ Tô, hoàn toàn không cho Tô Nguyệt Đình lại gần mình. Nếu không phải lúc đó cô đã dốc lòng chăm sóc mình thì sao lại biết rõ đến thế? Cũng tại mình ngu ngốc. Bây giờ ngẫm lại, lúc đó Tưởng Mộng Lan bôi thuốc cho mình rất vụng về, rõ ràng là mới thế chỗ.
“Khi đó anh phiền phức lắm phải không?” Trần Quốc Bảo cười hỏi.
“Bình thường” Tô Nguyệt Đình tựa lưng ra sau, Trần Quốc Bảo lập tức cầm gối kề sau eo cho cô. Trước kia anh không biết chăm sóc người khác, bây giờ cũng có thể thuận buồm xuôi gió.
“Nguyệt Đình…” Trân Quốc Bảo chợt trầm giọng. Tô Nguyệt Đình nhìn anh, con ngươi trong veo mở to như đang hỏi.
“Em có trách anh không? Chuyện năm đó..” Trần Quốc Bảo cản răng, cuối cùng hỏi. Từ trước tới nay, anh vẫn luôn đứng trên cao, Tô Nguyệt Đình phải ngẩng đầu nhìn. Bây giờ vị trí thay đổi, Trần Quốc Bảo phát hiện thừa nhận sai lầm năm đó cũng không khó khăn, chẳng qua là cảm thấy đau lòng.
“Không trách anh, em đã quen rồi” Tô Nguyệt Đình dời mắt, chậm rãi nói: “Chẳng qua khi thấy ánh mắt chán ghét của anh, em hơi khó chịu mà thôi: “Xin lỗi” Trần Quốc Bảo ôm Tô Nguyệt Đình, hôn lên cổ cô.
Tô Nguyệt Đình khẽ run lên. Mặc dù trong khoảng thời gian này cô với Trần Quốc Bảo ôm cũng ôm, tay cũng nắm, nhưng số lần hôn có thể đếm trên đầu ngón tay. Lúc trước ở trên thuyền, cô lo lắng gần chết, nhưng Trần Quốc Bảo ngoi lên mặt nước… Cô vẫn không dám xác định, nhưng lại không tiện hỏi “Có phải anh đã hôn em không?”, rất mất mặt.
Cho nên bây giờ cảm nhận được một tia nóng bỏng kia, Tô Nguyệt Đình không thể chống đỡ được.
“Mềm mại thế cơ à” Trần Quốc Bảo đỡ Tô Nguyệt Đình, đôi môi lướt qua mặt cô, hơi thở lập tức trở nên nặng nhọc.
Tim Tô Nguyệt Đình nhất thời đập nhanh hơn. Cô cảm thấy mình cứng rắn như một tảng đá, thế mà Tô Nguyệt Đình còn có thể khen là “mềm mại”: “Đừng… đứa bé…”
“Anh sẽ nhẹ nhàng thôi” Trân Quốc Bảo khế nói: “Chỉ cần cho em thoải mái là được, đến nơi rồi dừng, được không?” Mặc dù hỏi vậy, nhưng anh không cho Tô Nguyệt Đình cơ hội trả lời.
Tô Nguyệt Đình phải thừa nhận rằng anh thật sự rất nhẹ nhàng…
Nhưng cô vẫn khó có thể chống đỡ.
Hôm sau Võ Hạ Uyên đến bệnh viện, Tô Nguyệt Đình còn đang ngủ.
Võ Hạ Uyên hơi kinh ngạc, đặt cà mèn xuống nói với Trân Quốc Bảo: “Sắp 11 giờ rồi”
“Lúc chín rưỡi tôi ôm cô ấy dậy uống nửa bát cháo” Trần Quốc Bảo nói tiếp: “Không sao đâu”
Nghe vậy, Võ Hạ Uyên nhướng mày: “Tấn Phong nói anh đã trưởng thành, tôi còn không tin cơ”
“Đương nhiên, sao tôi lúc nào cũng phụ lòng cô ấy” Trần Quốc Bảo nhìn Tô Nguyệt Đình, cô vùi mặt vào chăn, vẻ mặt yên bình.
“Anh đã nói cho Nguyệt Đình biết ý của nhà anh chưa?” Võ Hạ Uyên lại hỏi.
Nhắc tới chuyện này, Trần Quốc Bảo lại hơi đau đầu. Mặc dù nhìn Tô Nguyệt Đình có vẻ mềm mỏng, nhưng chuyện gì cô đã nhận định thì rất khó thay đổi. Cô chỉ muốn an tâm sinh con, còn chuyện gì vượt qua khả năng tiếp thụ đều có thể khiến cô sụp đổ. Không phải Trần Quốc Bảo không muốn nói, mà là không dám nói.
Vừa thấy sắc mặt Trần Quốc Bảo, Võ Hạ Uyên lập tức hiểu đại khái.
Cô cũng biết rõ tính cách của Tô Nguyệt Đình, không thể trách Trần Quốc Bảo.
Bình luận facebook