Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111
Chương 111
Vân Thiên Lâm chính là người có thể giúp cô đạt được mục tiêu đó, lại càng chứng mình thêm Vân Thiên Lâm là người rất yêu cô.
Vân Thiên Lâm tùy tiện tìm một người phụ nữ hù dọa cô, cô có mấy cũng không tin, cô với cô ta chắc chắn cô là người xinh đẹp hấp dẫn hơn. Rốt cục, người hiểu được sở thích của Vân Thiên Lâm chỉ có cô mà thôi. Cô hiện tại nghĩ đến vị trí Vân phu nhân gấp đến chờ không nổi.
Thời điểm Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở cửa, nhìn đến Chu Nhã Tĩnh tươi cười trên khuôn mặt. không khỏi nổi da gà sởn ốc. Cô ta vừa mới giận đó, rồi lại cười đó, Chu Nhã Tĩnh thật sự không có vấn đề gì đấy chứ.
Chu Nhã Tĩnh phục hồi lại tinh thần, thấy một cô gái đứng ở cửa cho người ta cảm giác chán ghét. Chất liệu bộ quần áo cô ta đang mặc trên người không phải là bình thường, nó thuộc hàng hiếm, cô ở Paris mấy năm cũng biết một số nhãn hiệu nổi tiếng. Bộ quần áo tuy nhìn bề ngoài không cầu kỳ nhưng mà thực chất là số lượng có hạn, có tiền chưa hẳn là mua được, rất nhiều lúc, cô muốn mua những bộ quần áo như thế nhưng mà điều kiện chưa đủ, nên đành phải thôi.
Hai ánh mắt chạm vào nhau, trong chớp nhoáng tỏa ra vị khiêu khích, chẳng ai chịu nhường ai.
“Cô là ai?” Với ngoại hình của hai cô gái cho người ta thấy sự khác biệt rõ ràng. Một người theo diện đẹp sắc sảo, nhìn vào cao cao tại thượng chắc chắn người thường không thể dây vào được, một người nhỏ nhắn, theo kiểu đáng yêu vừa nhìn đã yêu, ôn nhu, xinh xắn. Nhưng mà khí thế của cả hai là chẳng bên nào thua kém bên nào.
“Cô đoán xem!” Bạch Hiểu Nguyệt cười cười xinh đẹp đi vào, các bác sĩ thấy co người đi vào liền cảm tạ trời đất. Cứ để bọn họ nói chuyện xong xuôi, để cho Chu Nhã Tĩnh suy nghĩ thấu đáo rồi bọn họ tới chữa trị cũng không muộn.
Chu Nhã Tĩnh nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, đánh giá nửa ngày, vẫn là không đoán được cô gái này là ai, đột nhiên đến đây tìm cô. Cô không nhớ là có quen biết qua cô ta, hay là gặp đâu đó,..chỉ là có nhớ giọng nói này cô đã nghe được ở nơi nào đó, nhưng lại không nhớ nổi là nghe ở đâu.
“A Lâm hiện tại có việc bận, không thể đến thăm cô được, cho nên kêu tôi tới xem tình hình của cô, cô đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Mày Chu Nhã Tĩnh nhăn lại, A Lâm? Chẳng lẽ lại là …Vân Thiên Lâm.
Cho nên cô gái này chính là vợ của Vân Thiên Lâm. Nghĩ đến đây, cả người Chu Nhã Tĩnh đều trở nên không thoải mái, cô gái này đột nhiên chạy tới đây làm gì, là muốn ở trước mặt cô giễu võ dương oai.
Chắc cô ta nhìn thấy bộ dạng chật vật này của cô, cảm thấy đắc ý với sảng khoái lắm.
Cô mới nói sao giọng nói này lại quen thuộc đến vậy, chính là buổi tối hôm đó, lúc tết đến, cô gọi cho Vân Thiên Lâm một cuộc gọi, người bắt máy nhận điện thoại chắc chắn là người phụ nữ này. Lúc đó, cô nghe giọng là nữ liền không trả lời, cô nghĩ mình gọi nhầm số rồi nên liền cắt đứt điện thoại.
Cô ta chính là người tiếp nhận điện thoại.
Bạch Hiểu Nguyệt tìm một cái ghế trong phòng ngồi xuống, đánh giá Chu Nhã Tĩnh. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn một lượt khắp căn phòng sau đó lại nhìn Chu Nhã Tĩnh, cô ta nếu như không bị bệnh chắc hẳn là một nữ thần vô cùng xinh đẹp.
“Nơi này không có người khác, không cần phải giả bộ làm gì. Vào lúc tết, buổi tối ngày hôm đó, cô cố ý tiếp nhận điện thoại của Vân Thiên Lâm. Vân Thiên Lâm từ trước tới giờ không cho phép người khác đụng vào điện thoại của anh ấy, về điểm này tôi rất hiểu rõ anh ấy. Chuyện này, nếu tôi nói cho Vân Thiên Lâm biết, cô cảm thấy anh ấy sẽ đánh giá cô thế nào?”
Bạch Hiểu Nguyệt sực nhớ lại chuyện đó, vậy ra buổi tối hôm đó người gọi cho anh là Chu Nhã Tĩnh. Lúc đó, cô rất thắc mắc là ai đã gọi cho anh, cô vừa mới cầm điện thoại lên là không thấy có lưu tên, bắt máy thì lại bị cúp máy ngang, cho nên cô mới tưởng là số lạ gọi quấy nhiễu.
Hiện tại cô ta nhắc đến, Bạch Hiểu Nguyệt mới nhớ lại chuyện đó. Chỉ là cô nghĩ chuyện đó không quan trọng đến mức như cô ta nói. Nếu dùng chuyện đó uy hiếp cô thì quả là không có tác dụng. Bạch Hiểu Nguyệt bắt trúng được nhược điểm của cô ta.
Vân Thiên Lâm chính là người có thể giúp cô đạt được mục tiêu đó, lại càng chứng mình thêm Vân Thiên Lâm là người rất yêu cô.
Vân Thiên Lâm tùy tiện tìm một người phụ nữ hù dọa cô, cô có mấy cũng không tin, cô với cô ta chắc chắn cô là người xinh đẹp hấp dẫn hơn. Rốt cục, người hiểu được sở thích của Vân Thiên Lâm chỉ có cô mà thôi. Cô hiện tại nghĩ đến vị trí Vân phu nhân gấp đến chờ không nổi.
Thời điểm Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở cửa, nhìn đến Chu Nhã Tĩnh tươi cười trên khuôn mặt. không khỏi nổi da gà sởn ốc. Cô ta vừa mới giận đó, rồi lại cười đó, Chu Nhã Tĩnh thật sự không có vấn đề gì đấy chứ.
Chu Nhã Tĩnh phục hồi lại tinh thần, thấy một cô gái đứng ở cửa cho người ta cảm giác chán ghét. Chất liệu bộ quần áo cô ta đang mặc trên người không phải là bình thường, nó thuộc hàng hiếm, cô ở Paris mấy năm cũng biết một số nhãn hiệu nổi tiếng. Bộ quần áo tuy nhìn bề ngoài không cầu kỳ nhưng mà thực chất là số lượng có hạn, có tiền chưa hẳn là mua được, rất nhiều lúc, cô muốn mua những bộ quần áo như thế nhưng mà điều kiện chưa đủ, nên đành phải thôi.
Hai ánh mắt chạm vào nhau, trong chớp nhoáng tỏa ra vị khiêu khích, chẳng ai chịu nhường ai.
“Cô là ai?” Với ngoại hình của hai cô gái cho người ta thấy sự khác biệt rõ ràng. Một người theo diện đẹp sắc sảo, nhìn vào cao cao tại thượng chắc chắn người thường không thể dây vào được, một người nhỏ nhắn, theo kiểu đáng yêu vừa nhìn đã yêu, ôn nhu, xinh xắn. Nhưng mà khí thế của cả hai là chẳng bên nào thua kém bên nào.
“Cô đoán xem!” Bạch Hiểu Nguyệt cười cười xinh đẹp đi vào, các bác sĩ thấy co người đi vào liền cảm tạ trời đất. Cứ để bọn họ nói chuyện xong xuôi, để cho Chu Nhã Tĩnh suy nghĩ thấu đáo rồi bọn họ tới chữa trị cũng không muộn.
Chu Nhã Tĩnh nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, đánh giá nửa ngày, vẫn là không đoán được cô gái này là ai, đột nhiên đến đây tìm cô. Cô không nhớ là có quen biết qua cô ta, hay là gặp đâu đó,..chỉ là có nhớ giọng nói này cô đã nghe được ở nơi nào đó, nhưng lại không nhớ nổi là nghe ở đâu.
“A Lâm hiện tại có việc bận, không thể đến thăm cô được, cho nên kêu tôi tới xem tình hình của cô, cô đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Mày Chu Nhã Tĩnh nhăn lại, A Lâm? Chẳng lẽ lại là …Vân Thiên Lâm.
Cho nên cô gái này chính là vợ của Vân Thiên Lâm. Nghĩ đến đây, cả người Chu Nhã Tĩnh đều trở nên không thoải mái, cô gái này đột nhiên chạy tới đây làm gì, là muốn ở trước mặt cô giễu võ dương oai.
Chắc cô ta nhìn thấy bộ dạng chật vật này của cô, cảm thấy đắc ý với sảng khoái lắm.
Cô mới nói sao giọng nói này lại quen thuộc đến vậy, chính là buổi tối hôm đó, lúc tết đến, cô gọi cho Vân Thiên Lâm một cuộc gọi, người bắt máy nhận điện thoại chắc chắn là người phụ nữ này. Lúc đó, cô nghe giọng là nữ liền không trả lời, cô nghĩ mình gọi nhầm số rồi nên liền cắt đứt điện thoại.
Cô ta chính là người tiếp nhận điện thoại.
Bạch Hiểu Nguyệt tìm một cái ghế trong phòng ngồi xuống, đánh giá Chu Nhã Tĩnh. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn một lượt khắp căn phòng sau đó lại nhìn Chu Nhã Tĩnh, cô ta nếu như không bị bệnh chắc hẳn là một nữ thần vô cùng xinh đẹp.
“Nơi này không có người khác, không cần phải giả bộ làm gì. Vào lúc tết, buổi tối ngày hôm đó, cô cố ý tiếp nhận điện thoại của Vân Thiên Lâm. Vân Thiên Lâm từ trước tới giờ không cho phép người khác đụng vào điện thoại của anh ấy, về điểm này tôi rất hiểu rõ anh ấy. Chuyện này, nếu tôi nói cho Vân Thiên Lâm biết, cô cảm thấy anh ấy sẽ đánh giá cô thế nào?”
Bạch Hiểu Nguyệt sực nhớ lại chuyện đó, vậy ra buổi tối hôm đó người gọi cho anh là Chu Nhã Tĩnh. Lúc đó, cô rất thắc mắc là ai đã gọi cho anh, cô vừa mới cầm điện thoại lên là không thấy có lưu tên, bắt máy thì lại bị cúp máy ngang, cho nên cô mới tưởng là số lạ gọi quấy nhiễu.
Hiện tại cô ta nhắc đến, Bạch Hiểu Nguyệt mới nhớ lại chuyện đó. Chỉ là cô nghĩ chuyện đó không quan trọng đến mức như cô ta nói. Nếu dùng chuyện đó uy hiếp cô thì quả là không có tác dụng. Bạch Hiểu Nguyệt bắt trúng được nhược điểm của cô ta.