Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 329
Chương 329
“Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu.” Vân Thiên Lâm nói chuyện khách khí, làm cho Mộ Dung Đức vừa nghe đã biết ý, ông cười cười nói.
“Không, không lâu, là chúng tôi đến sớm, quầy rấy Vân phu nhân và Vân thiếu. Mong là Vân thiếu bao dung cho.”
Mộ Dung Tình đứng bên cạnh không tình nguyện nhỏ giọng nói thầm một câu: “Cái gì mà không lâu, ở bên ngoài trời nắng muốn phát cáu lên rồi.”
Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt nhìn qua nhưng cũng không để ý đến Mộ Dung Tình, người không biết lý lẽ như cô ta, tốt nhất là nên phớt lờ đi, ở đây còn có hai người lớn nữa.
Mộ Dung Đức nghe con gái mình nói như thế, nơm nớp lo sợ, trừng mắt qua vợ ý bảo quản con gái lại, đừng để nó làm hỏng chuyện.
“Vân thiếu, là con gái tôi còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, ăn nói không có phép tắc. Đứa con gái này bị chúng tôi cưng chiều đến hư rồi. Mong Vân thiếu đại nhân đại lượng tha cho nó.”
Hai vợ chồng chỉ có thể vì con gái và gia tộc Mộ Dung mà xuống nước năn nỉ Vân Thiên Lâm. Bạch Hiểu Nguyệt ở đó cũng không tiện nhúng tay vào, chuyện này có liên quan đến công ty, cô cũng hiểu rõ lắm, cứ để cho Vân Thiên Lâm xử lý, cô đứng tượng trưng là được rồi.
“Là bậc cha mẹ lại phải chịu tội thay cho con gái, có đứa con gái như thế cũng thật là rắc rối. Có điều Mộ Dung tiểu thư, cô nỡ để ba mẹ của mình như thế sao? Trước khi cô nói tôi đội không ít mũ xanh do vợ mình trao cho, cô có nghĩ đến hậu quả của ngày hôm nay không?”
Vân Thiên Lâm nói như vậy, Mộ Dung Tình cắn môi tự oán trách bản thân. Mẹ của Mộ Dung Tình sắc mặt trắng bệch, không ngờ con gái bà lại có gan tày trời nói Vân thiếu như thế, nó không muốn sống nữa hay sao?
“Vân thiếu, hôm nay chúng tôi đến đây quấy rầy giờ giấc nghỉ ngơi, chúng tôi thực sự xin lỗi. Buổi tiệc sinh nhật của thị trưởng phu nhân, con gái của tôi có đắc tội với vợ chồng Vân thiếu, rất hy vọng Vân thiếu giơ cao đánh khẽ, buông tha cho Mộ Dung gia. Vợ chồng chúng tôi trở về nhà, nhất định sẽ giáo dục lại con gái cho tốt.”
Mẹ của Mộ Dung Tình nói xong, thì kéo áo của Mộ Dung Tình nhắc nhở, Mộ Dung Tình rất không tình nguyện đứng lên, nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, chậm chạp không nói gì.
Không khí trở nên im lặng như tờ, Mộ Dung Đức nhìn con gái không nghe lời, thiếu chút nữa làm ông tức chết.
“Đứa con gái ngỗ nghịch này, còn không nhanh đến xin lỗi vợ chồng Vân thiếu.”
Mộ Dung Tình lúc này mới không tình nguyện nói một tiếng: “Thực xin lỗi.” Giọng nói đến cả người ngốc cũng biết không có một chút gì gọi là hối lỗi, Mộ Dung Tình không tình nguyện đi xin lỗi người khác.
Vân Thiên Lâm cũng không phải là người vì một câu xin lỗi miễn cưỡng mà tha thứ, anh cười cười, đứng lên, kéo Bạch Hiểu Nguyệt đi đến nhà ăn: “Tôi không dám nhận lời xin lỗi này, mẹ Ngô, tiễn khách.”
Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
“Dạ, Vân thiếu.” Mẹ Ngô vâng lệnh Vân Thiên Lâm, đối với ba bọn họ lên tiếng: “Mời ba vị về cho.”
Bị trực tiếp mời về, Mộ Dung Đức thấy tình thế xấu hẳn đi, liền thịch một cái quỳ gối xuống sàn nhà, cùng với ông còn có vợ của ông.
Mộ Dung Tình nhìn ba mẹ của mình hèn mọn vì gối trước người khác vì cô, trong lòng không nén nổi hận Bạch Hiểu Nguyệt, vì cô ta cho nên ba mẹ cô mới làm như thế. Bàn tay Mộ Dung Tình nắm chặt thành quyền, móng tay cào xước cả da thịt vào lòng bàn tay.
“Vân thiếu, là con gái chúng tôi quá phận, không biết ăn nói, hai vợ chồng chúng tôi thay mặt con gái thực tình xin lỗi. Mong Vân thiếu chấp nhận lời xin lỗi của vợ chồng già chúng tôi mà tha cho Mộ Dung gia một con đường sống, chúng tôi sẽ thành tâm sửa đổi.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn hai vợ chồng già đáng tuổi bố mẹ cô quỳ trên mặt đất, có chút không đành lòng. Cô kéo kéo áo Vân Thiên Lâm, ý chỉ anh đâu cần phải làm như thế, người nào làm thì người nấy chịu tôi, Mộ Dung Tình đáng lí ra mới là người quỳ mới phải, ba mẹ của Mộ Dung Tình là vô tội. Vân Thiên Lâm phớt lờ ý của cô, cô chạy tới phía trước định đỡ hai người lớn tuổi đứng dậy.
“Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu.” Vân Thiên Lâm nói chuyện khách khí, làm cho Mộ Dung Đức vừa nghe đã biết ý, ông cười cười nói.
“Không, không lâu, là chúng tôi đến sớm, quầy rấy Vân phu nhân và Vân thiếu. Mong là Vân thiếu bao dung cho.”
Mộ Dung Tình đứng bên cạnh không tình nguyện nhỏ giọng nói thầm một câu: “Cái gì mà không lâu, ở bên ngoài trời nắng muốn phát cáu lên rồi.”
Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt nhìn qua nhưng cũng không để ý đến Mộ Dung Tình, người không biết lý lẽ như cô ta, tốt nhất là nên phớt lờ đi, ở đây còn có hai người lớn nữa.
Mộ Dung Đức nghe con gái mình nói như thế, nơm nớp lo sợ, trừng mắt qua vợ ý bảo quản con gái lại, đừng để nó làm hỏng chuyện.
“Vân thiếu, là con gái tôi còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, ăn nói không có phép tắc. Đứa con gái này bị chúng tôi cưng chiều đến hư rồi. Mong Vân thiếu đại nhân đại lượng tha cho nó.”
Hai vợ chồng chỉ có thể vì con gái và gia tộc Mộ Dung mà xuống nước năn nỉ Vân Thiên Lâm. Bạch Hiểu Nguyệt ở đó cũng không tiện nhúng tay vào, chuyện này có liên quan đến công ty, cô cũng hiểu rõ lắm, cứ để cho Vân Thiên Lâm xử lý, cô đứng tượng trưng là được rồi.
“Là bậc cha mẹ lại phải chịu tội thay cho con gái, có đứa con gái như thế cũng thật là rắc rối. Có điều Mộ Dung tiểu thư, cô nỡ để ba mẹ của mình như thế sao? Trước khi cô nói tôi đội không ít mũ xanh do vợ mình trao cho, cô có nghĩ đến hậu quả của ngày hôm nay không?”
Vân Thiên Lâm nói như vậy, Mộ Dung Tình cắn môi tự oán trách bản thân. Mẹ của Mộ Dung Tình sắc mặt trắng bệch, không ngờ con gái bà lại có gan tày trời nói Vân thiếu như thế, nó không muốn sống nữa hay sao?
“Vân thiếu, hôm nay chúng tôi đến đây quấy rầy giờ giấc nghỉ ngơi, chúng tôi thực sự xin lỗi. Buổi tiệc sinh nhật của thị trưởng phu nhân, con gái của tôi có đắc tội với vợ chồng Vân thiếu, rất hy vọng Vân thiếu giơ cao đánh khẽ, buông tha cho Mộ Dung gia. Vợ chồng chúng tôi trở về nhà, nhất định sẽ giáo dục lại con gái cho tốt.”
Mẹ của Mộ Dung Tình nói xong, thì kéo áo của Mộ Dung Tình nhắc nhở, Mộ Dung Tình rất không tình nguyện đứng lên, nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, chậm chạp không nói gì.
Không khí trở nên im lặng như tờ, Mộ Dung Đức nhìn con gái không nghe lời, thiếu chút nữa làm ông tức chết.
“Đứa con gái ngỗ nghịch này, còn không nhanh đến xin lỗi vợ chồng Vân thiếu.”
Mộ Dung Tình lúc này mới không tình nguyện nói một tiếng: “Thực xin lỗi.” Giọng nói đến cả người ngốc cũng biết không có một chút gì gọi là hối lỗi, Mộ Dung Tình không tình nguyện đi xin lỗi người khác.
Vân Thiên Lâm cũng không phải là người vì một câu xin lỗi miễn cưỡng mà tha thứ, anh cười cười, đứng lên, kéo Bạch Hiểu Nguyệt đi đến nhà ăn: “Tôi không dám nhận lời xin lỗi này, mẹ Ngô, tiễn khách.”
Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
“Dạ, Vân thiếu.” Mẹ Ngô vâng lệnh Vân Thiên Lâm, đối với ba bọn họ lên tiếng: “Mời ba vị về cho.”
Bị trực tiếp mời về, Mộ Dung Đức thấy tình thế xấu hẳn đi, liền thịch một cái quỳ gối xuống sàn nhà, cùng với ông còn có vợ của ông.
Mộ Dung Tình nhìn ba mẹ của mình hèn mọn vì gối trước người khác vì cô, trong lòng không nén nổi hận Bạch Hiểu Nguyệt, vì cô ta cho nên ba mẹ cô mới làm như thế. Bàn tay Mộ Dung Tình nắm chặt thành quyền, móng tay cào xước cả da thịt vào lòng bàn tay.
“Vân thiếu, là con gái chúng tôi quá phận, không biết ăn nói, hai vợ chồng chúng tôi thay mặt con gái thực tình xin lỗi. Mong Vân thiếu chấp nhận lời xin lỗi của vợ chồng già chúng tôi mà tha cho Mộ Dung gia một con đường sống, chúng tôi sẽ thành tâm sửa đổi.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn hai vợ chồng già đáng tuổi bố mẹ cô quỳ trên mặt đất, có chút không đành lòng. Cô kéo kéo áo Vân Thiên Lâm, ý chỉ anh đâu cần phải làm như thế, người nào làm thì người nấy chịu tôi, Mộ Dung Tình đáng lí ra mới là người quỳ mới phải, ba mẹ của Mộ Dung Tình là vô tội. Vân Thiên Lâm phớt lờ ý của cô, cô chạy tới phía trước định đỡ hai người lớn tuổi đứng dậy.
Bình luận facebook