Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118
Chương 118
“Ai, ba của anh vẫn chưa giao công ty ra cho anh, anh không có quyền hành gì, mà tiền bạc cũng không có, sợ em sẽ chịu ủy khuất. Ba của anh nói, chỉ cần anh làm một hạng mục thành công, ông ấy sẽ đem công ty ra giao cho anh. Đến lúc đó, chúng ta có thể quang minh chính đại bên nhau.
“Em phải chờ đến khi nào, anh phải biết rằng, tuổi của con gái có hạn, thanh xuân ngắn ngủi.” Thẩm Nhược Tâm đợi lâu như vậy, thật vất vả chờ đến Lưu Huân hồi tâm chuyển ý, trước kia cô rất thích hắn mãi cho đến hiện tại, lần này cô nhất định phải nắm lấy hắn thật chặt.
Ở trên đời, mỗi nhà mỗi nhà cảnh, mỗi người đều có sở thích riêng, cô chính là thích Lưu Huân, không có bất kỳ lý do gì.
“Yên tâm, em tưởng chỉ có mình em sốt ruột thôi sao, anh đây cũng lo không kém gì em. Anh đang tận lực làm cho tốt hạng mục đó để chúng ta có thể ở bên nhau chính thức. Khi đó, em có thể đi theo anh ăn sung mặc sướng rồi!” Lưu Huân cười, xoay người đè người ở trong ngực ra xuống dưới thân, trong phòng ngay sau đó là một mảnh xuân sắc, truyền đến hơi thở dồn dập.
Mang Thẩm Nhược Tâm trở về nhà, Lưu Huân bỉu môi cười, anh đang định tìm cái quán bar nào đó kế tiếp thì di động chợt vang lên, nhìn màn hình là số điện thoại xa lạ, Lưu Huân do dự nửa ngày bắt máy.
“A lô, ai đó?”
“Lưu Huân, có một cơ hội kiếm tiền, có muốn gặp mặt nói chuyện không?”
“Ngươi là ai?”
“Vân Thiên Lâm. Đêm nay 8 giờ, ở Ngọc Hiên, quá thời gian không cần đến nữa.” Vân Thiên Lâm không nhiều lời, cúp máy điện thoại, thuận tiện nói cho Hiểu Nguyệt một tiếng, buổi tối hôm nay anh không thể về nhà ăn cơm.
Lưu Huân nhìn di động của mình, sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại, người vừa mới gọi cho anh chính là Vân Thiên Lâm?
Không có việc gì hắn gọi cho anh để làm gì. Nhưng hắn vừa mới nói, hắn có cơ hợi kiếm tiền, Vân Thiên Lâm nói có thể kiếm tiền, khẳng định liền không phải là giả. Nếu là thật sự, ba của anh sẽ trao lại công ty cho anh, không giống với như bây giờ, chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, không có địa vị, không có quyền hành gì trong công ty thật là muốn làm anh nghẹn đến chết.
Lúc nãy hắn ta hẹn anh ở đâu ấy nhỉ?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Lưu Huân lo lắng, chính anh có muốn đi đến đó không, lỡ nó là một cơ hội tốt thì coi như anh đã bỏ lỡ rồi. Đi theo con đường làm ăn của Vân thiếu, chắc chắn chỉ có thắng chứ không có thua. Mà thôi tiền thì anh đã có đủ xài rồi, ai mà không biết thủ đoạn của Vân Thiên Lâm vô cùng tàn ác.
Trải qua một hồi lăn lộn quyết định do dự, Lưu Huân cũng quyết định đi đến đó.
Vân Thiên Lâm không có khả năng vô duyên vô cớ tìm đến anh, một khi đã như vậy, có thể anh sẽ được trao đổi điều kiện làm ăn với hắn, nói không chừng anh còn có thể kiếm được nhiều hơn cả Vân Thiên Lâm, chờ cho anh về sau phát đạt, còn không phải là muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có.
Đi đến Ngọc Hiên, một nơi vô cùng ưu nhã. Mỗi một đồ vật trang trí nơi đây, bàn ghế đều là gỗ tốt nhất điêu khắc tỉ mỉ mà thành, bên cạnh đó còn có cả trầm hương. Vân Thiên Lâm ngồi đó hưởng thụ, còn ung dung thư thái nghe tiếng đàn.
Vân Thiên Lâm vừa tới, còn có năm phút nữa là đến giờ, hy vọng là tên Lưu Huân kia sẽ tới.
“Vân thiếu, tên Lưu Huân đó có cắn câu không?”
“Điều này không phải là tùy hắn quyết định.” Vân Thiên Lâm ý vị thâm trường cười cười, đặt chén trà xuống bàn, nhắm mắt lại nhưỡng thần.
Tình hình trong nhà và ở công ty của Lưu Huân như thế nào, Vân Thiên Lâm anh nắm rõ trong lòng bàn tay. Ba của hắn tính ra còn có năng lực, nhưng đứa con trai này chỉ biết ăn chơi phá phách, gái gú, chơi bởi bài bạc chẳng làm việc gì ra hồn. Hắn ta đã là người không có năng lực nhưng lại thích ra vẻ ta đây tài giỏi, nghĩ mình hơn người, có thể làm tất cả.
“Ai, ba của anh vẫn chưa giao công ty ra cho anh, anh không có quyền hành gì, mà tiền bạc cũng không có, sợ em sẽ chịu ủy khuất. Ba của anh nói, chỉ cần anh làm một hạng mục thành công, ông ấy sẽ đem công ty ra giao cho anh. Đến lúc đó, chúng ta có thể quang minh chính đại bên nhau.
“Em phải chờ đến khi nào, anh phải biết rằng, tuổi của con gái có hạn, thanh xuân ngắn ngủi.” Thẩm Nhược Tâm đợi lâu như vậy, thật vất vả chờ đến Lưu Huân hồi tâm chuyển ý, trước kia cô rất thích hắn mãi cho đến hiện tại, lần này cô nhất định phải nắm lấy hắn thật chặt.
Ở trên đời, mỗi nhà mỗi nhà cảnh, mỗi người đều có sở thích riêng, cô chính là thích Lưu Huân, không có bất kỳ lý do gì.
“Yên tâm, em tưởng chỉ có mình em sốt ruột thôi sao, anh đây cũng lo không kém gì em. Anh đang tận lực làm cho tốt hạng mục đó để chúng ta có thể ở bên nhau chính thức. Khi đó, em có thể đi theo anh ăn sung mặc sướng rồi!” Lưu Huân cười, xoay người đè người ở trong ngực ra xuống dưới thân, trong phòng ngay sau đó là một mảnh xuân sắc, truyền đến hơi thở dồn dập.
Mang Thẩm Nhược Tâm trở về nhà, Lưu Huân bỉu môi cười, anh đang định tìm cái quán bar nào đó kế tiếp thì di động chợt vang lên, nhìn màn hình là số điện thoại xa lạ, Lưu Huân do dự nửa ngày bắt máy.
“A lô, ai đó?”
“Lưu Huân, có một cơ hội kiếm tiền, có muốn gặp mặt nói chuyện không?”
“Ngươi là ai?”
“Vân Thiên Lâm. Đêm nay 8 giờ, ở Ngọc Hiên, quá thời gian không cần đến nữa.” Vân Thiên Lâm không nhiều lời, cúp máy điện thoại, thuận tiện nói cho Hiểu Nguyệt một tiếng, buổi tối hôm nay anh không thể về nhà ăn cơm.
Lưu Huân nhìn di động của mình, sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại, người vừa mới gọi cho anh chính là Vân Thiên Lâm?
Không có việc gì hắn gọi cho anh để làm gì. Nhưng hắn vừa mới nói, hắn có cơ hợi kiếm tiền, Vân Thiên Lâm nói có thể kiếm tiền, khẳng định liền không phải là giả. Nếu là thật sự, ba của anh sẽ trao lại công ty cho anh, không giống với như bây giờ, chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, không có địa vị, không có quyền hành gì trong công ty thật là muốn làm anh nghẹn đến chết.
Lúc nãy hắn ta hẹn anh ở đâu ấy nhỉ?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Lưu Huân lo lắng, chính anh có muốn đi đến đó không, lỡ nó là một cơ hội tốt thì coi như anh đã bỏ lỡ rồi. Đi theo con đường làm ăn của Vân thiếu, chắc chắn chỉ có thắng chứ không có thua. Mà thôi tiền thì anh đã có đủ xài rồi, ai mà không biết thủ đoạn của Vân Thiên Lâm vô cùng tàn ác.
Trải qua một hồi lăn lộn quyết định do dự, Lưu Huân cũng quyết định đi đến đó.
Vân Thiên Lâm không có khả năng vô duyên vô cớ tìm đến anh, một khi đã như vậy, có thể anh sẽ được trao đổi điều kiện làm ăn với hắn, nói không chừng anh còn có thể kiếm được nhiều hơn cả Vân Thiên Lâm, chờ cho anh về sau phát đạt, còn không phải là muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có.
Đi đến Ngọc Hiên, một nơi vô cùng ưu nhã. Mỗi một đồ vật trang trí nơi đây, bàn ghế đều là gỗ tốt nhất điêu khắc tỉ mỉ mà thành, bên cạnh đó còn có cả trầm hương. Vân Thiên Lâm ngồi đó hưởng thụ, còn ung dung thư thái nghe tiếng đàn.
Vân Thiên Lâm vừa tới, còn có năm phút nữa là đến giờ, hy vọng là tên Lưu Huân kia sẽ tới.
“Vân thiếu, tên Lưu Huân đó có cắn câu không?”
“Điều này không phải là tùy hắn quyết định.” Vân Thiên Lâm ý vị thâm trường cười cười, đặt chén trà xuống bàn, nhắm mắt lại nhưỡng thần.
Tình hình trong nhà và ở công ty của Lưu Huân như thế nào, Vân Thiên Lâm anh nắm rõ trong lòng bàn tay. Ba của hắn tính ra còn có năng lực, nhưng đứa con trai này chỉ biết ăn chơi phá phách, gái gú, chơi bởi bài bạc chẳng làm việc gì ra hồn. Hắn ta đã là người không có năng lực nhưng lại thích ra vẻ ta đây tài giỏi, nghĩ mình hơn người, có thể làm tất cả.