Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 124
Chương 124
“Được, nếu như anh muốn cô ta ở lại đây nghe cũng được, chuyện cũng không có gì quan trọng. Em hôm nay đến đây là vì muốn nói với anh một tiếng là chúng ta kết thúc rồi.”
Giai Giai đang đánh máy dừng gõ lại trong chốc lát, cô biết khi thấy người ta chia tay nhau mà bản thân vui mừng là điều không nên nhưng mà căn bản là người phụ nữ không xứng để Cố Thần yêu nhiều như vậy. Rất không đáng.
Nhưng mà trong lòng cô lại rất lo lắng, Cố Thần nghe những lời như vậy có chấp nhận nổi hay không.
Giai Giai liếc trộm nhìn sang Cố Thần, cô thoáng thấy Cố Thần chẳng có biểu hiện gì trên khuôn mặt, một chút tức giận cũng không có làm cho cô không đoán được anh đang nghĩ gì.
Cố Thần thật lâu cũng không nói gì, anh cứ tưởng vào ngày anh mở mắt ra chỉ nhìn thấy Vân Thiên Lâm và Lăng Phong, thì tình cảm của hai người đã chấm dứt rồi. Mạng sống của anh là do Thẩm Nhược Tâm hủy diệt, còn Lăng Phong và Vân Thiên Lâm lại là người cứu sống anh. Từ lúc đó, anh đã chết tâm với cô từ lâu rồi.
Anh nghĩ tình cảm của anh không đáng giá để cho cô bỏ công tới thăm anh một lần, vậy thì hà cớ gì, anh còn vương vấn với một cô gái không yêu mình. Nhưng mà anh vẫn muốn biết lý do thật sự đằng sau của Thẩm Nhược Tâm đến đây.
“Em đến đây chỉ nói thế thôi, tôi nghĩ chúng ta đã không còn quan hệ gì khi mà anh nằm trong bệnh viện rồi chứ.”
“Không chỉ có thế, sáng hôm nay Lưu Huân đã trực tiếp cầu hôn em, và bọn em cũng đã đi đăng ký kết hôn rồi. Hiện tại thì em và Lưu Huân đã là vợ chồng hợp rồi, em đến chỉ để muốn nói với anh một tiếng thôi.”
Trần Giai Giai chưa thấy qua một người phụ nữ nào lại mặt dày vô liêm sỉ như Thẩm Nhược Tâm. Đã ngoại tình còn chạy đến đây thông báo đã kết hôn với nhân tình, trên đời này chắc cũng chỉ có mình cô ta là như thế, thật là mất mặt cho phụ nữ.
Cố Thần im lặng, ánh mắt dừng lại ở chiếc nhẫn trên ngón tay áp út. Cô ta thật đúng là gấp chờ không nổi, có điều như vậy thì cũng không liên quan gì đến anh nữa. Cho dù Thẩm Nhược Tâm có mang thai với hắn ta thì anh cũng chẳng cảm giác đau đớn giống như những lần trước, bởi vì tình yêu của anh dành cho Thẩm Nhược Tâm đã hết, chỉ còn lại một sự khinh thường.
Cố Thần đột nhiên có chút không hiểu chính mình, vì sao năm đó cứ cố bám sống bám chết lấy một người phụ nữ như thế này. Vân Thiên Lâm, Lăng Phong, bố mẹ anh đều ngăn cản anh đến với Thẩm Nhược Tâm. Bây giờ thì anh đã hiểu ra được tại sao bọn họ lại không thích cô rồi. Bọn họ sớm đã nhận ra Thẩm Nhược Tâm là người phụ nữ như thế nào, chỉ có anh là u mê không nhận ra. Nhưng mà bây giờ đối với anh có quá trễ không?
Trần Giai Giai nhịn không được nữa, cô ném chiếc máy tính xuống sô pha nói: “Thẩm Nhược Tâm, cô đúng là làm mất mặt phụ nữ chúng tôi. Cố Thần tốt như vậy, cô đúng là có mắt như mù, cô sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu.”
“Trần Giai Giai, đây không phải là chuyện của cô, cho nên cô đừng xen vào. Chuyện tình cảm đều là anh tình tôi nguyện, không hợp nhau nữa thì chia tay, cô ở đây trách tôi cái gì chứ. Tôi cùng ai kết hôn là quyền tự do của tôi, mấy người không được lên án tôi.”
“Đủ rôi, Thẩm Nhược Tâm em đi được rồi đấy. Em bây giờ trong mắt tôi giống như là một ký sinh trùng ghê tởm, tôi không muốn nhìn thấy em nữa. Chúc em hạnh phúc bên người chồng của mình.”
Cố Thần đột nhiên rống lớn lên một tiếng, làm cho Thẩm Nhược Tâm sợ hãi, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Cố Thần trong bộ dạng giận dữ thế này. Trong tưởng tượng của cô anh đều là một bộ dạng ôn nhu, yêu thương cô rất nhiều, không bao giờ nạt nộ cô như bây giờ.
“Xin lỗi, Cố Thần, em…”
“Được rồi, em không cần nói nữa, tôi bảo em biến khỏi tầm mắt của tôi kia mà.”
“Được, nếu như anh muốn cô ta ở lại đây nghe cũng được, chuyện cũng không có gì quan trọng. Em hôm nay đến đây là vì muốn nói với anh một tiếng là chúng ta kết thúc rồi.”
Giai Giai đang đánh máy dừng gõ lại trong chốc lát, cô biết khi thấy người ta chia tay nhau mà bản thân vui mừng là điều không nên nhưng mà căn bản là người phụ nữ không xứng để Cố Thần yêu nhiều như vậy. Rất không đáng.
Nhưng mà trong lòng cô lại rất lo lắng, Cố Thần nghe những lời như vậy có chấp nhận nổi hay không.
Giai Giai liếc trộm nhìn sang Cố Thần, cô thoáng thấy Cố Thần chẳng có biểu hiện gì trên khuôn mặt, một chút tức giận cũng không có làm cho cô không đoán được anh đang nghĩ gì.
Cố Thần thật lâu cũng không nói gì, anh cứ tưởng vào ngày anh mở mắt ra chỉ nhìn thấy Vân Thiên Lâm và Lăng Phong, thì tình cảm của hai người đã chấm dứt rồi. Mạng sống của anh là do Thẩm Nhược Tâm hủy diệt, còn Lăng Phong và Vân Thiên Lâm lại là người cứu sống anh. Từ lúc đó, anh đã chết tâm với cô từ lâu rồi.
Anh nghĩ tình cảm của anh không đáng giá để cho cô bỏ công tới thăm anh một lần, vậy thì hà cớ gì, anh còn vương vấn với một cô gái không yêu mình. Nhưng mà anh vẫn muốn biết lý do thật sự đằng sau của Thẩm Nhược Tâm đến đây.
“Em đến đây chỉ nói thế thôi, tôi nghĩ chúng ta đã không còn quan hệ gì khi mà anh nằm trong bệnh viện rồi chứ.”
“Không chỉ có thế, sáng hôm nay Lưu Huân đã trực tiếp cầu hôn em, và bọn em cũng đã đi đăng ký kết hôn rồi. Hiện tại thì em và Lưu Huân đã là vợ chồng hợp rồi, em đến chỉ để muốn nói với anh một tiếng thôi.”
Trần Giai Giai chưa thấy qua một người phụ nữ nào lại mặt dày vô liêm sỉ như Thẩm Nhược Tâm. Đã ngoại tình còn chạy đến đây thông báo đã kết hôn với nhân tình, trên đời này chắc cũng chỉ có mình cô ta là như thế, thật là mất mặt cho phụ nữ.
Cố Thần im lặng, ánh mắt dừng lại ở chiếc nhẫn trên ngón tay áp út. Cô ta thật đúng là gấp chờ không nổi, có điều như vậy thì cũng không liên quan gì đến anh nữa. Cho dù Thẩm Nhược Tâm có mang thai với hắn ta thì anh cũng chẳng cảm giác đau đớn giống như những lần trước, bởi vì tình yêu của anh dành cho Thẩm Nhược Tâm đã hết, chỉ còn lại một sự khinh thường.
Cố Thần đột nhiên có chút không hiểu chính mình, vì sao năm đó cứ cố bám sống bám chết lấy một người phụ nữ như thế này. Vân Thiên Lâm, Lăng Phong, bố mẹ anh đều ngăn cản anh đến với Thẩm Nhược Tâm. Bây giờ thì anh đã hiểu ra được tại sao bọn họ lại không thích cô rồi. Bọn họ sớm đã nhận ra Thẩm Nhược Tâm là người phụ nữ như thế nào, chỉ có anh là u mê không nhận ra. Nhưng mà bây giờ đối với anh có quá trễ không?
Trần Giai Giai nhịn không được nữa, cô ném chiếc máy tính xuống sô pha nói: “Thẩm Nhược Tâm, cô đúng là làm mất mặt phụ nữ chúng tôi. Cố Thần tốt như vậy, cô đúng là có mắt như mù, cô sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu.”
“Trần Giai Giai, đây không phải là chuyện của cô, cho nên cô đừng xen vào. Chuyện tình cảm đều là anh tình tôi nguyện, không hợp nhau nữa thì chia tay, cô ở đây trách tôi cái gì chứ. Tôi cùng ai kết hôn là quyền tự do của tôi, mấy người không được lên án tôi.”
“Đủ rôi, Thẩm Nhược Tâm em đi được rồi đấy. Em bây giờ trong mắt tôi giống như là một ký sinh trùng ghê tởm, tôi không muốn nhìn thấy em nữa. Chúc em hạnh phúc bên người chồng của mình.”
Cố Thần đột nhiên rống lớn lên một tiếng, làm cho Thẩm Nhược Tâm sợ hãi, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Cố Thần trong bộ dạng giận dữ thế này. Trong tưởng tượng của cô anh đều là một bộ dạng ôn nhu, yêu thương cô rất nhiều, không bao giờ nạt nộ cô như bây giờ.
“Xin lỗi, Cố Thần, em…”
“Được rồi, em không cần nói nữa, tôi bảo em biến khỏi tầm mắt của tôi kia mà.”