Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
Chương 167
Bạch Hiểu Nguyệt càng suy nghĩ thì trong lòng lại càng khó chịu, hoàn toàn không thể tiếp tục được công việc, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn di động đến phát ngốc.
Chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền đi ngàn dặm. Mới một buổi sáng, mà toàn bộ công ty đã biết chuyện động trời này. Thời điểm giữa trưa cô đi ăn cơm, Bạch Hiểu Nguyệt cảm giác được mọi người nhìn cô bằng nhiều loại ánh mắt khác nhau.
“Ai da! Tưởng thanh cao như thế nào, hóa ra là người chen ngang vào tình cảm của người khác, chậc, chậc, chậc! Thế nhưng lại tỏ ra kiêu ngạo như vậy.” Một đồng nghiệp bên cạnh cầm di động vừa nói vừa có ý trào phúng.
Bạch Hiểu Nguyệt ngồi ở bên cửa sổ dùng cơm, cô ăn nhưng lại chẳng có mùi vị gì.
“Hiểu Nguyệt, mình thấy sắc mặt của cậu không tốt lắm, nếu không, mình giúp cậu xin nghỉ phép, buổi chiều cậu trở về nghĩ ngơi đi.”
Bạch Hiểu Nguyệt ỉu xìu buồn bã buông chiếc đũa xuống, thở dài, cô nghĩ thầm, như thế cũng tốt, cô ở lại công ty cũng chỉ ngây ngốc nghĩ lung tung không thể nào tập trung vào công việc được. Chi bằng trở về nhà yên tĩnh thì hơn.
Bạch Hiểu Nguyệt không tiếp tục ở lại ăn cơm, cô đứng dậy về văn phòng, thu dọn đồ đạc, cũng không chú ý tới đi động của mình tắt máy khi nào.
Thời điểm đụng phải trưởng phòng, anh giật mình nhìn Bạch Hiểu Nguyệt. Trưởng phòng đã đọc tin tức sáng này biết được chuyện của Bạch Hiểu Nguyệt, anh là người thấu tình đạt lý, nhìn thấy sắc mặt của Bạch Hiểu Nguyệt không được tốt lắm, anh dặn dò cô trở về nghỉ ngơi thật tốt.
Bạch Hiểu Nguyệt ngây ngốc gật đầu, cô đứng thất thần trên đường, lại không biết phải đi nơi nào. Đột nhiên cảm thấy, tất cả mọi người trên đường đều nhìn cô bằng ánh mắt rất kỳ quái. Cô giống như là có thể nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn họ, những tiếng xì xào đó biến thành những lời bình luận trong bài viết đó.
Bạch Hiểu Nguyệt lắc lắc đầu, không để mình suy nghĩ những việc này nữa. Cô nhanh chóng bắt một chiếc taxi, đi vào bên trong xe.
Bạch Hiểu Nguyệt không muốn trở về biệt thự của Vân Thiên Lâm, nhưng cô lại không biết mình có thể đi nơi nào. Lúc này, có lẽ Giai Giai đang viết bản thảo, cô không nghĩ tới đó để làm phiền cậu ấy. Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Hiểu Nguyệt quyết định đi bệnh viện, đã lâu lắm rồi cô không đi thăm bố.
Vị bác sĩ phụ trách bố cô nhận ra Bạch Hiểu Nguyệt, vừa thấy cô đến là nhiệt tình đón tiếp nói bệnh tình của bố cho cô biết, tất cả đều đang chuyển biến tốt đẹp chỉ là muốn tỉnh lại thì phải trông đợi vào kỳ tích.
“Vẫn là hy vọng, người nhà bệnh nhân thường xuyên đến thăm trò chuyện cùng ông ấy, rất nhiều chuyện còn phải xem duyên phận.”
“Cảm ơn ông, bác sĩ Chu.” Đối với phương diện này, bác sĩ Chu là một chuyên gia do Thiên Lâm mời đến, cô vô cùng tin vào lời ông nói.
Bác sĩ Chu rời đi, Bạch Hiểu Nguyệt ngây ngốc tại phòng bệnh, cô lấy khăn ướt lau người cho bố. Nhìn bố nằm trên giường bất động, Bạch Hiểu Nguyệt cũng cảm thấy lòng mình an tĩnh trở lại, đem tất cả mọi chuyện quên hết, bây giờ chỉ có bố và cô mà thôi.
“Bố, Nguyệt Nguyệt bất hiếu, không thường xuyên đến thăm bố, có phải trong lòng bố đang trách Nguyệt Nguyệt có phải không? Con nhớ lúc trước tình cảm giữa bố và mẹ rất tốt, lúc ấy con còn nói muốn tìm một người giống bố để kết hôn. Chính là hiện tại con cũng đã tìm được người đó. Có điều, bạn gái trước kia của Thiên Lâm trở về nước bị tai nạn, có thể sẽ không bao giờ có thể đứng lên được…”
Bạch Hiểu Nguyệt ngồi ở đầu giường, giọng nói nghẹn ngào, đem chuyện lúc sáng nói ra cho bố nghe, cô biết rõ bố không thể trả lời cô. Bạch Hiểu Nguyệt thở dài, ai có thể nói cho cô biết hiện tại thì cô nên làm gì đây.
Bạch Hiểu Nguyệt vẫn luôn ở bệnh viện suy nghĩ ngốc nghếch, cuối cùng được hộ lý nhắc nhở đã trễ, thì cô mới rời đi. Lúc rời đi, Bạch Hiểu Nguyệt lơ đễnh, cô lại nghe được những thanh âm đang bàn luận chuyện trên weibo. Bạch Hiểu Nguyệt lật đật bước nhanh hơn, hiện tại cô không muốn nghe bất cứ lời bàn tán nào nữa, điều cô cần chính là sự yên tĩnh.
Bạch Hiểu Nguyệt càng suy nghĩ thì trong lòng lại càng khó chịu, hoàn toàn không thể tiếp tục được công việc, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn di động đến phát ngốc.
Chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền đi ngàn dặm. Mới một buổi sáng, mà toàn bộ công ty đã biết chuyện động trời này. Thời điểm giữa trưa cô đi ăn cơm, Bạch Hiểu Nguyệt cảm giác được mọi người nhìn cô bằng nhiều loại ánh mắt khác nhau.
“Ai da! Tưởng thanh cao như thế nào, hóa ra là người chen ngang vào tình cảm của người khác, chậc, chậc, chậc! Thế nhưng lại tỏ ra kiêu ngạo như vậy.” Một đồng nghiệp bên cạnh cầm di động vừa nói vừa có ý trào phúng.
Bạch Hiểu Nguyệt ngồi ở bên cửa sổ dùng cơm, cô ăn nhưng lại chẳng có mùi vị gì.
“Hiểu Nguyệt, mình thấy sắc mặt của cậu không tốt lắm, nếu không, mình giúp cậu xin nghỉ phép, buổi chiều cậu trở về nghĩ ngơi đi.”
Bạch Hiểu Nguyệt ỉu xìu buồn bã buông chiếc đũa xuống, thở dài, cô nghĩ thầm, như thế cũng tốt, cô ở lại công ty cũng chỉ ngây ngốc nghĩ lung tung không thể nào tập trung vào công việc được. Chi bằng trở về nhà yên tĩnh thì hơn.
Bạch Hiểu Nguyệt không tiếp tục ở lại ăn cơm, cô đứng dậy về văn phòng, thu dọn đồ đạc, cũng không chú ý tới đi động của mình tắt máy khi nào.
Thời điểm đụng phải trưởng phòng, anh giật mình nhìn Bạch Hiểu Nguyệt. Trưởng phòng đã đọc tin tức sáng này biết được chuyện của Bạch Hiểu Nguyệt, anh là người thấu tình đạt lý, nhìn thấy sắc mặt của Bạch Hiểu Nguyệt không được tốt lắm, anh dặn dò cô trở về nghỉ ngơi thật tốt.
Bạch Hiểu Nguyệt ngây ngốc gật đầu, cô đứng thất thần trên đường, lại không biết phải đi nơi nào. Đột nhiên cảm thấy, tất cả mọi người trên đường đều nhìn cô bằng ánh mắt rất kỳ quái. Cô giống như là có thể nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn họ, những tiếng xì xào đó biến thành những lời bình luận trong bài viết đó.
Bạch Hiểu Nguyệt lắc lắc đầu, không để mình suy nghĩ những việc này nữa. Cô nhanh chóng bắt một chiếc taxi, đi vào bên trong xe.
Bạch Hiểu Nguyệt không muốn trở về biệt thự của Vân Thiên Lâm, nhưng cô lại không biết mình có thể đi nơi nào. Lúc này, có lẽ Giai Giai đang viết bản thảo, cô không nghĩ tới đó để làm phiền cậu ấy. Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Hiểu Nguyệt quyết định đi bệnh viện, đã lâu lắm rồi cô không đi thăm bố.
Vị bác sĩ phụ trách bố cô nhận ra Bạch Hiểu Nguyệt, vừa thấy cô đến là nhiệt tình đón tiếp nói bệnh tình của bố cho cô biết, tất cả đều đang chuyển biến tốt đẹp chỉ là muốn tỉnh lại thì phải trông đợi vào kỳ tích.
“Vẫn là hy vọng, người nhà bệnh nhân thường xuyên đến thăm trò chuyện cùng ông ấy, rất nhiều chuyện còn phải xem duyên phận.”
“Cảm ơn ông, bác sĩ Chu.” Đối với phương diện này, bác sĩ Chu là một chuyên gia do Thiên Lâm mời đến, cô vô cùng tin vào lời ông nói.
Bác sĩ Chu rời đi, Bạch Hiểu Nguyệt ngây ngốc tại phòng bệnh, cô lấy khăn ướt lau người cho bố. Nhìn bố nằm trên giường bất động, Bạch Hiểu Nguyệt cũng cảm thấy lòng mình an tĩnh trở lại, đem tất cả mọi chuyện quên hết, bây giờ chỉ có bố và cô mà thôi.
“Bố, Nguyệt Nguyệt bất hiếu, không thường xuyên đến thăm bố, có phải trong lòng bố đang trách Nguyệt Nguyệt có phải không? Con nhớ lúc trước tình cảm giữa bố và mẹ rất tốt, lúc ấy con còn nói muốn tìm một người giống bố để kết hôn. Chính là hiện tại con cũng đã tìm được người đó. Có điều, bạn gái trước kia của Thiên Lâm trở về nước bị tai nạn, có thể sẽ không bao giờ có thể đứng lên được…”
Bạch Hiểu Nguyệt ngồi ở đầu giường, giọng nói nghẹn ngào, đem chuyện lúc sáng nói ra cho bố nghe, cô biết rõ bố không thể trả lời cô. Bạch Hiểu Nguyệt thở dài, ai có thể nói cho cô biết hiện tại thì cô nên làm gì đây.
Bạch Hiểu Nguyệt vẫn luôn ở bệnh viện suy nghĩ ngốc nghếch, cuối cùng được hộ lý nhắc nhở đã trễ, thì cô mới rời đi. Lúc rời đi, Bạch Hiểu Nguyệt lơ đễnh, cô lại nghe được những thanh âm đang bàn luận chuyện trên weibo. Bạch Hiểu Nguyệt lật đật bước nhanh hơn, hiện tại cô không muốn nghe bất cứ lời bàn tán nào nữa, điều cô cần chính là sự yên tĩnh.