Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 169
Chương 169
Vân Thiên Lâm nhớ rõ, Bạch Hiểu Nguyệt không có nhiều bạn bè, những nơi có thể đi thì cũng chỉ có mấy nơi, lúc này hẳn là cô sẽ đi tìm Giai Giai.
Nhưng anh gọi điện thoại qua hỏi Giai Giai thì Trần Giai Giai nào là không có nhận được điện thoại của Hiểu Nguyệt, mà Hiểu Nguyệt cũng không có đi tìm cô. Giai Giai đang trong giai đoạn hoàn thành bản thảo, cô đã hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài.
Cũng bởi vì chăm sóc cho Cố Thần, mà cô đã bỏ bản thảo lại sau lưng quên bẵng nó đi. Bây giờ cô mà không gấp rút làm cho nhanh, viết cho kip thì khẳng định là biên tập sẽ mắng cô đến chết.
“Anh đừng lo, có thể là Hiểu Nguyệt về nhà, anh về thử xem!” Vân Thiên Lâm nhanh chóng cúp điện thoại, nhưng Giai Giai cảm giác được có chút không thích hợp, điện thoại của Hiểu Nguyệt bị tắt máy thì sao lại lo lắng đến vậy.
Giai Giai nghĩ lại chắc chắn Hiểu Nguyệt có thể về nhà ngủ rồi, mỗi lần Hiểu Nguyệt giận dỗi chuyện gì thì sẽ thường về nhà ngủ một trận.
Vân Thiên Lâm cũng nghĩ đến khả năng này, liền cầm chìa khóa đi ra ngoài, mọi người nhìn thấy bộ dáng gấp gáp của Vân Thiên Lâm, ai nấy cũng đều nhận ra Vân Thiên Lâm đang để ý đến ai, hình ảnh chụp trên weibo chỉ là do ai đó cố ý, không biết là ai lại làm trò xấu xa này Một nhóm người bọn họ vẫn là duy trì tư tưởng Vân phu nhân của Vân thiếu là Bạch Hiểu Nguyệt, bọn họ đã kết hôn, ở chung nhà cho nên tính tình của Vân tổng trở nên rất tốt, vì vậy bọn họ đều xem Bạch Hiểu Nguyệt là phúc tinh của công ty.
Vân Thiên Lâm cũng không biết chính mình đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, vừa về nhà thấy trong phòng căn bản là không có ai, người làm trong nhà cũng không thấy Bạch Hiểu Nguyệt về nhà, Vân Thiên Lâm lúc này hoàn toàn trở nên luống cuống.
“Thiếu gia, hai vợ chồng không có hiểu lầm nào là không giải quyết được, thiếu phu nhân không thích đem lời trong lòng mình nói ra, thiếu gia phải nhẫn nại , không được to tiếng. Thiếu phu nhân không có người thân thích, có thể đến bố viện thăm bố mình chăng.”
Vân Thiên Lâm được mẹ Ngô nói như vậy, lúc này anh mới nhớ tới liền cảm ơn mẹ Ngô rồi chạy nhanh đi lái xe tới bệnh viện có bố của Hiểu Nguyệt. Ai biết được, khi anh đến nơi thì được Chu bác sĩ bảo người đã rời đi, Lại không có một người nào biết cô đi nơi nào.
Vân Thiên Lâm gọi điện trở về biệt thự, nói với mẹ Ngô khi nào Hiểu Nguyệt trở về thì gọi điện cho anh.
Trong lòng Vân Thiên Lâm nóng như lửa đốt, anh cứ lái xe lòng vòng quanh thành phố y, nhưng vẫn không nhìn thấy hình bóng quen thuộc.
“Em rốt cục là đang ở đâu?”
Vân Thiên Lâm chưa từng hoảng hốt thế này bao giờ, thật giống như là anh đang dần mất đi cô vậy, loại khủng hoảng này vô cùng nóng như lửa, ngưng tụ lại trong lồng ngực tưng tức, hô hấp cũng trở nên khó chịu.
Lúc này Bạch Hiểu Nguyệt đi cửa hàng mua loại nước hoa bách hợp quen thuộc, đi tới nghĩa trang. Lúc rời khỏi bệnh viện, cô cũng không biết mình nên đi đâu tiếp theo, đột nhiên cô nhớ tới, cũng đã lâu lắm rồi cô chưa đi thăm mộ mẹ. Ma xui quỷ khiến thế nào nửa đêm nửa hôm cô lại chạy tới nghĩa trang cùng với mẹ trò chuyện.
Người trông nghĩa trang nhìn cô rất kỳ quái, đã đêm hôm tối tăm ai lại tới thăm người thân bao giờ, e trên đời này chỉ có mỗi cô gái này.
Bạch Hiểu Nguyệt lẳng lặng ngồi ở phía trước mộ, nhìn thời gian trôi qua đi từng chút một, những sự việc khi còn nhỏ ùa về, thời gian trôi thật nhanh, mới đây mà cứ ngỡ là hôm nào.
Cô nhớ rất rõ, cô có hỏi qua mẹ của mình, tại sao ba và mẹ không bao giờ cãi nhau, nếu đổi lại là gia đình người khác thì sẽ có cãi nhau. Mẹ nói cho cô biết đó là bởi vì yêu và tin tưởng.
Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ tới phản ứng chính mình hôm nay, chính mình nói rằng tin tưởng Vân Thiên Lâm, nhưng xem đến tin tức trên weibo cô vẫn là để ý, thậm chí là hoài nghi không cách nào tin tưởng anh được.
Vân Thiên Lâm nhớ rõ, Bạch Hiểu Nguyệt không có nhiều bạn bè, những nơi có thể đi thì cũng chỉ có mấy nơi, lúc này hẳn là cô sẽ đi tìm Giai Giai.
Nhưng anh gọi điện thoại qua hỏi Giai Giai thì Trần Giai Giai nào là không có nhận được điện thoại của Hiểu Nguyệt, mà Hiểu Nguyệt cũng không có đi tìm cô. Giai Giai đang trong giai đoạn hoàn thành bản thảo, cô đã hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài.
Cũng bởi vì chăm sóc cho Cố Thần, mà cô đã bỏ bản thảo lại sau lưng quên bẵng nó đi. Bây giờ cô mà không gấp rút làm cho nhanh, viết cho kip thì khẳng định là biên tập sẽ mắng cô đến chết.
“Anh đừng lo, có thể là Hiểu Nguyệt về nhà, anh về thử xem!” Vân Thiên Lâm nhanh chóng cúp điện thoại, nhưng Giai Giai cảm giác được có chút không thích hợp, điện thoại của Hiểu Nguyệt bị tắt máy thì sao lại lo lắng đến vậy.
Giai Giai nghĩ lại chắc chắn Hiểu Nguyệt có thể về nhà ngủ rồi, mỗi lần Hiểu Nguyệt giận dỗi chuyện gì thì sẽ thường về nhà ngủ một trận.
Vân Thiên Lâm cũng nghĩ đến khả năng này, liền cầm chìa khóa đi ra ngoài, mọi người nhìn thấy bộ dáng gấp gáp của Vân Thiên Lâm, ai nấy cũng đều nhận ra Vân Thiên Lâm đang để ý đến ai, hình ảnh chụp trên weibo chỉ là do ai đó cố ý, không biết là ai lại làm trò xấu xa này Một nhóm người bọn họ vẫn là duy trì tư tưởng Vân phu nhân của Vân thiếu là Bạch Hiểu Nguyệt, bọn họ đã kết hôn, ở chung nhà cho nên tính tình của Vân tổng trở nên rất tốt, vì vậy bọn họ đều xem Bạch Hiểu Nguyệt là phúc tinh của công ty.
Vân Thiên Lâm cũng không biết chính mình đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, vừa về nhà thấy trong phòng căn bản là không có ai, người làm trong nhà cũng không thấy Bạch Hiểu Nguyệt về nhà, Vân Thiên Lâm lúc này hoàn toàn trở nên luống cuống.
“Thiếu gia, hai vợ chồng không có hiểu lầm nào là không giải quyết được, thiếu phu nhân không thích đem lời trong lòng mình nói ra, thiếu gia phải nhẫn nại , không được to tiếng. Thiếu phu nhân không có người thân thích, có thể đến bố viện thăm bố mình chăng.”
Vân Thiên Lâm được mẹ Ngô nói như vậy, lúc này anh mới nhớ tới liền cảm ơn mẹ Ngô rồi chạy nhanh đi lái xe tới bệnh viện có bố của Hiểu Nguyệt. Ai biết được, khi anh đến nơi thì được Chu bác sĩ bảo người đã rời đi, Lại không có một người nào biết cô đi nơi nào.
Vân Thiên Lâm gọi điện trở về biệt thự, nói với mẹ Ngô khi nào Hiểu Nguyệt trở về thì gọi điện cho anh.
Trong lòng Vân Thiên Lâm nóng như lửa đốt, anh cứ lái xe lòng vòng quanh thành phố y, nhưng vẫn không nhìn thấy hình bóng quen thuộc.
“Em rốt cục là đang ở đâu?”
Vân Thiên Lâm chưa từng hoảng hốt thế này bao giờ, thật giống như là anh đang dần mất đi cô vậy, loại khủng hoảng này vô cùng nóng như lửa, ngưng tụ lại trong lồng ngực tưng tức, hô hấp cũng trở nên khó chịu.
Lúc này Bạch Hiểu Nguyệt đi cửa hàng mua loại nước hoa bách hợp quen thuộc, đi tới nghĩa trang. Lúc rời khỏi bệnh viện, cô cũng không biết mình nên đi đâu tiếp theo, đột nhiên cô nhớ tới, cũng đã lâu lắm rồi cô chưa đi thăm mộ mẹ. Ma xui quỷ khiến thế nào nửa đêm nửa hôm cô lại chạy tới nghĩa trang cùng với mẹ trò chuyện.
Người trông nghĩa trang nhìn cô rất kỳ quái, đã đêm hôm tối tăm ai lại tới thăm người thân bao giờ, e trên đời này chỉ có mỗi cô gái này.
Bạch Hiểu Nguyệt lẳng lặng ngồi ở phía trước mộ, nhìn thời gian trôi qua đi từng chút một, những sự việc khi còn nhỏ ùa về, thời gian trôi thật nhanh, mới đây mà cứ ngỡ là hôm nào.
Cô nhớ rất rõ, cô có hỏi qua mẹ của mình, tại sao ba và mẹ không bao giờ cãi nhau, nếu đổi lại là gia đình người khác thì sẽ có cãi nhau. Mẹ nói cho cô biết đó là bởi vì yêu và tin tưởng.
Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ tới phản ứng chính mình hôm nay, chính mình nói rằng tin tưởng Vân Thiên Lâm, nhưng xem đến tin tức trên weibo cô vẫn là để ý, thậm chí là hoài nghi không cách nào tin tưởng anh được.