Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 171
Chương 171
Bạch Hiểu Nguyệt nhất định phải kiên định lập trường của mình, không thể giống như thái độ vừa rồi, cô phải kiên quyết hơn nữa, làm cho Vân Thiên Lâm phải nghĩ cô không phải là người dễ dãi.
Bạch Hiểu Nguyệt nhớ rõ, anh nói điện cho cô rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng là tắt máy. Bạch Hiểu Nguyệt lấy di động mình ra quả nhiên là đã tắt máy rồi, sao cô không nhỡ rõ là tại sao điện thoại cô lại tắt máy được nhỉ.
“Hai người đều là người trẻ tuồi, tâm sự cho tốt, thiếu gia không phải là loại người một chân giẫm hai thuyền, thiếu phu nhân đừng vì chuyện gì không rõ mà nổi giận, thiếu gia vì tìm người mà cả ngày nay đều chưa ăn gì.”
“Hả! Cả ngày nay anh ấy chưa ăn gì…” Bạch Hiểu Nguyệt vừa nghe nói anh chưa ăn gì nguyên ngày hôm nay, cô đang muốn cùng anh nói đến tính chất nghiêm trọng của vấn đề này, ai biết được chính mình vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy tên yêu nghiệt bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ quấn một chiếc khăn bên hông.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng đột nhiên không phòng bị gì cả, Bạch Hiểu Nguyệt vẫn là bộ dạng thèm thuồng ngây ngốc.
Nói Vân Thiên Lâm là yêu nghiệt, một chút cũng không sai. Khuôn mặt với dáng người hoàn mỹ như vậy, rõ ràng là cố tính muốn quyến rũ cô, trước mặt cô lộ ra mỹ sắc, làm cho cô quên mất mục đích cô tìm anh là gì.
Vân Thiên Lâm vừa ra tới, liền nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt nhìn mình bằng bộ dáng thèm thuồng, chảy nước miếng. Vân Thiên Lâm cười cười trong lòng, đi qua.
Càng tới gần, Bạch Hiểu Nguyệt càng cảm nhận rõ hơn hơi thở của Vân Thiên Lâm bao lấy cô. Cô theo bản năng lùi lại hai bước, cô muốn chạy nhưng lại vấp phải bức tường, tiến không thể tiến được mà lũi cũng không xong, cứ như vậy không hề phòng bị bị anh giam hãm trong lồng ngực.
Khoảng cách gần như thế, Bạch Hiểu Nguyệt còn có thể ngửi được mùi hương của sữa tắm đang phát ra thoang thoảng trên người anh. Rõ ràng là đã kết hôn, nhưng cứ mỗi lần đơn độc ở cùng nhau thì Bạch Hiểu Nguyệt không trách khỏi cảm giác khẩn trương giống như hiện tại.
“Nhìn đủ chưa? Mới gọi anh là gì đó?” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn ngũ quan tuấn tú tuyệt mỹ, lúc này mới nhớ tới chính mình tìm đến anh là để tính sổ, như thế nào chỉ trong chớp mắt đã bị khí thế áp đảo của anh làm cho mất khí thế, không dám cùng anh tranh cãi.
Nghĩ như vậy, Bạch Hiểu Nguyệt khí thế lại nổi lên, trừng hai mắt, một bàn tay chọc chọc vào anh quở trách: “Anh quản được em kêu anh là gì, anh hôm này toàn bộ đều làm sai, nếu anh không cho em một lời giai thích hợp lý thì…xử theo nguyên tắc.”
Đúng vậy, xử theo nguyên tắc, tuy rằng hiện tại cô chưa nghĩ ra nguyên tắc là thế nào.
Chỉ là ngay sau đó, Bạch Hiểu Nguyệt bị một bàn tay của Vân Thiên Lâm chế trụ lại cố định trong vòng tay, không nhúc nhích được. Vân Thiên Lâm dán sát vào cơ hồ dính chung một chỗ, hơi thở ấm áp bao quanh lên trên cả khuôn mặt Bạch Hiểu Nguyệt, Bạch Hiểu Nguyệt không cầm lòng được mặt đỏ lên.
Hiện tại là tình huống thế nào đây!
“Vừa mới gọi anh là gì?” Cô ngốc này, lá gan càng lúc càng lớn, cũng dám trực tiếp kêu tên của anh, bộ dạng như muốn tìm anh tính sổ.
Nếu muốn tính sổ với anh, thì anh không ngại cùng cô thảo luận tốt vấn đề này trên giường.
“Em…” Bạch Hiểu Nguyệt vốn định nói, là cô gọi tên của anh thì có làm sao?
Ai biết được chính mình vừa mới mở miệng ra đã bị Vân Thiên Lâm chặn lại. Vân Thiên Lâm cúi đầu hôn vào miệng cô không cho cô tiếp tục nói. Đêm nay anh không ngại cùng cô bàn chuyện này cho tốt, cùng nhau thảo luận, thuận tiện nói cho cô biết thế nào là nguyên tắc của Vân gia.
Nụ hôn ôn nhu mà bá đạo làm cho Bạch Hiểu Nguyệt có chút không phản kháng được, nụ hôn giống như con người của anh, công thành đoạt đất, Bạch Hiểu Nguyệt tất nhiên không phải là đối thủ của anh.
Cho đến khi Bạch Hiểu Nguyệt không thở nổi nữa, Vân Thiên Lâm mới chưa đã thèm buông cô ra. Không biết vì sao, kể từ khi gặp cô, Vân Thiên Lâm liền phát hiện ra, trước kia anh vô cùng tự hào về sức kiềm chế của mình, nhưng đứng trước mặt cô hoàn toàn không có tác dụng.
Bạch Hiểu Nguyệt nhất định phải kiên định lập trường của mình, không thể giống như thái độ vừa rồi, cô phải kiên quyết hơn nữa, làm cho Vân Thiên Lâm phải nghĩ cô không phải là người dễ dãi.
Bạch Hiểu Nguyệt nhớ rõ, anh nói điện cho cô rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng là tắt máy. Bạch Hiểu Nguyệt lấy di động mình ra quả nhiên là đã tắt máy rồi, sao cô không nhỡ rõ là tại sao điện thoại cô lại tắt máy được nhỉ.
“Hai người đều là người trẻ tuồi, tâm sự cho tốt, thiếu gia không phải là loại người một chân giẫm hai thuyền, thiếu phu nhân đừng vì chuyện gì không rõ mà nổi giận, thiếu gia vì tìm người mà cả ngày nay đều chưa ăn gì.”
“Hả! Cả ngày nay anh ấy chưa ăn gì…” Bạch Hiểu Nguyệt vừa nghe nói anh chưa ăn gì nguyên ngày hôm nay, cô đang muốn cùng anh nói đến tính chất nghiêm trọng của vấn đề này, ai biết được chính mình vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy tên yêu nghiệt bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ quấn một chiếc khăn bên hông.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng đột nhiên không phòng bị gì cả, Bạch Hiểu Nguyệt vẫn là bộ dạng thèm thuồng ngây ngốc.
Nói Vân Thiên Lâm là yêu nghiệt, một chút cũng không sai. Khuôn mặt với dáng người hoàn mỹ như vậy, rõ ràng là cố tính muốn quyến rũ cô, trước mặt cô lộ ra mỹ sắc, làm cho cô quên mất mục đích cô tìm anh là gì.
Vân Thiên Lâm vừa ra tới, liền nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt nhìn mình bằng bộ dáng thèm thuồng, chảy nước miếng. Vân Thiên Lâm cười cười trong lòng, đi qua.
Càng tới gần, Bạch Hiểu Nguyệt càng cảm nhận rõ hơn hơi thở của Vân Thiên Lâm bao lấy cô. Cô theo bản năng lùi lại hai bước, cô muốn chạy nhưng lại vấp phải bức tường, tiến không thể tiến được mà lũi cũng không xong, cứ như vậy không hề phòng bị bị anh giam hãm trong lồng ngực.
Khoảng cách gần như thế, Bạch Hiểu Nguyệt còn có thể ngửi được mùi hương của sữa tắm đang phát ra thoang thoảng trên người anh. Rõ ràng là đã kết hôn, nhưng cứ mỗi lần đơn độc ở cùng nhau thì Bạch Hiểu Nguyệt không trách khỏi cảm giác khẩn trương giống như hiện tại.
“Nhìn đủ chưa? Mới gọi anh là gì đó?” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn ngũ quan tuấn tú tuyệt mỹ, lúc này mới nhớ tới chính mình tìm đến anh là để tính sổ, như thế nào chỉ trong chớp mắt đã bị khí thế áp đảo của anh làm cho mất khí thế, không dám cùng anh tranh cãi.
Nghĩ như vậy, Bạch Hiểu Nguyệt khí thế lại nổi lên, trừng hai mắt, một bàn tay chọc chọc vào anh quở trách: “Anh quản được em kêu anh là gì, anh hôm này toàn bộ đều làm sai, nếu anh không cho em một lời giai thích hợp lý thì…xử theo nguyên tắc.”
Đúng vậy, xử theo nguyên tắc, tuy rằng hiện tại cô chưa nghĩ ra nguyên tắc là thế nào.
Chỉ là ngay sau đó, Bạch Hiểu Nguyệt bị một bàn tay của Vân Thiên Lâm chế trụ lại cố định trong vòng tay, không nhúc nhích được. Vân Thiên Lâm dán sát vào cơ hồ dính chung một chỗ, hơi thở ấm áp bao quanh lên trên cả khuôn mặt Bạch Hiểu Nguyệt, Bạch Hiểu Nguyệt không cầm lòng được mặt đỏ lên.
Hiện tại là tình huống thế nào đây!
“Vừa mới gọi anh là gì?” Cô ngốc này, lá gan càng lúc càng lớn, cũng dám trực tiếp kêu tên của anh, bộ dạng như muốn tìm anh tính sổ.
Nếu muốn tính sổ với anh, thì anh không ngại cùng cô thảo luận tốt vấn đề này trên giường.
“Em…” Bạch Hiểu Nguyệt vốn định nói, là cô gọi tên của anh thì có làm sao?
Ai biết được chính mình vừa mới mở miệng ra đã bị Vân Thiên Lâm chặn lại. Vân Thiên Lâm cúi đầu hôn vào miệng cô không cho cô tiếp tục nói. Đêm nay anh không ngại cùng cô bàn chuyện này cho tốt, cùng nhau thảo luận, thuận tiện nói cho cô biết thế nào là nguyên tắc của Vân gia.
Nụ hôn ôn nhu mà bá đạo làm cho Bạch Hiểu Nguyệt có chút không phản kháng được, nụ hôn giống như con người của anh, công thành đoạt đất, Bạch Hiểu Nguyệt tất nhiên không phải là đối thủ của anh.
Cho đến khi Bạch Hiểu Nguyệt không thở nổi nữa, Vân Thiên Lâm mới chưa đã thèm buông cô ra. Không biết vì sao, kể từ khi gặp cô, Vân Thiên Lâm liền phát hiện ra, trước kia anh vô cùng tự hào về sức kiềm chế của mình, nhưng đứng trước mặt cô hoàn toàn không có tác dụng.