Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241
Chương 241
“Khôi phục lại như cũ? A Thần, anh không cần phải an ủi trước mặt em nói những lời giả dối đó. Hiện tại em có thể khôi phục lại được hay không em chính là người biết rõ nhất. Nếu như nói khôi phục như cũ thì chỉ có thể đi đi lại lại bình thường được. Còn đối với việc đứng trên sân khấu một lần nữa là không thể nào, đúng không? Em đã mất đi tư cách để trở thành một thiên nga.”
Chỉ là nhìn thoáng qua phản ứng của bọn họ, Chu Nhã Tĩnh liến biết câu trả lời, cô biết dập nát mắt cá chân liên quan đến xương cổ chân thì không thể hồi phục lại như bàn đầu. Còn bây giờ thì ngay cả đứng lên cô cũng không làm được.
“Các anh không cần an ủi em, em thực sự rất rõ bệnh tình của mình, có lẽ là lúc trước em làm sai cho nên ông trời mới trừng phạt em nặng đến thế, là bởi vì em rời Thiên Lâm đi không từ mà biệt cho nên mới bị trừng phạt thích đáng đến thế. Nếu cho em một cơ hội để sửa chữa sai lầm, em nguyện ý dùng thời gian cả đời còn lại này để ở bên cạnh anh, không rời xa anh nữa, để bồi đắp lại quá khứ sai lầm.”
Vân Thiên Lâm cau mày, tại sao anh không nhớ rõ là mình bị vứt bỏ vì tình?
Đối với lý do lấy cớ sướt mướt của Vân Thiên Lâm, Cố Thần thật đúng là không biết nên nói cái gì, sao bây giờ tình hình đảo loạn đến mức Vân Thiên Lâm bị bỏ rơi ba năm trước rồi. Lúc trước Chu Nhã Tĩnh rời đi Paris, Vân Thiên Lâm cũng không có cảm xúc gì nhiều thế thì đừng nói đến là bi lụy vì tình yêu. Bây giờ Chu Nhã Tĩnh gắn cái mác này chẳng khác nào gán cho Vân Thiên Lâm là người bị tình cũ bỏ rơi.
Hiện tại thừa lúc chân bị thương mà gián tiếp ép buộc Vân Thiên Lâm phải quay trở lại thì đúng là làm khó cho Vân Thiên Lâm.
“Em không có làm gì sai cả, nếu thật sự mà nói, thì anh còn cảm ơn em lúc trước đã kiên định đi Paris, về sau anh mới có thể chân chính gặp được vợ anh hiện tại, cùng cô ấy kết hôn. Em không cần phải đền bù gì hết.”
Nhìn Vân Thiên Lâm nhắc tới Bạch Hiểu Nguyệt, trong ánh mắt lộ ra ý cười ấm áp với nhu tình động lòng người làm cho Chu Nhã Tĩnh đau đớn thật sâu. Trong lòng cô, anh vẫn luôn là một người cao cao tại thượng, một Vân Thiên Lâm lạnh nhạt không để ý đến ai, thế nhưng bây giờ lại lộ ra biểu tình này, mà loại biểu tình này lại không phải là vì cô.
Đối với lời cô vừa nói có bao nhiêu là nực cười, cô thật sự cảm thấy mình đã hạ thấp bản thân quá nhiều vì anh.
“Thiên Lâm, anh có biết, hôm nay anh tới đây nói những lời này, em nghe có biết bao nhiêu khổ sở không? Anh biết rõ…”
“Anh chỉ biết là vợ của anh bây giờ là Bạch Hiểu Nguyệt, và sau này cũng sẽ là cô ấy, anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cô ấy cả.”
“Thiên Lâm, anh như vậy…Anh không cần phải như vậy, ở đây không có người ngoài, em biết anh với Bạch Hiểu Nguyệt là kết hôn không có tình yêu, anh là bởi vì sức ép của Vân gia cho nên mới quyết định với người mà mình không yêu, thực chất là anh không hề yêu Bạch Hiểu Nguyệt. Tuy rằng em không biết vì sao anh lại lựa chọn cô ấy, nhưng em hiểu anh là con người như thế nào, anh sao có thể thích một người phụ nữ tầm thường như thế được?”
Vân Thiên Lâm cười lạnh một tiếng, hiểu anh? Ngay cả chính bản thân anh còn không thể hiểu hết về mình, vậy mà cô dám nói có thể hiểu hết con người anh.
“Nguyệt Nguyệt chính là cô ấy, anh không muốn người khác nói xấu vợ mình, cô ấy tốt trong mắt anh là được.Anh hy vọng lần sau không còn nghe em nói cô ấy như thế nữa.”
Chu Nhã Tĩnh nhìn Vân Thiên Lâm trước mặt mình, cô hoài nghi, cô thực sự rất nghi ngờ anh có phải là Vân Thiên Lâm của trước kia cô từng quen biết không, là anh thay đổi hay là cô thay đổi. Anh thế mà lại vì một cô gái mà mắng cô nói xấu sau lưng người khác.
“Anh bảo vệ cô ta? Cô ta có cái gì tốt, tại sao anh lại tin tưởng cô ta như vậy. Cô ta so với những cô gái khác cũng không có gì đặc biệt, có khi cô ta còn sâu tâm, tâm kế hơn với bề ngoài đơn thuần của mình, một cô gái độc ác như thế mà anh một mực bào chữa cho cô ta. Có thể cô ta tiếp cận anh là vì có mục đích. Anh cũng biết lúc trước ba mẹ của Bạch Hiểu Nguyệt bị tai nạn xe cộ, thời điểm đó cô ta phải ở nhờ nhà của chú thím của mình, ngay từ thời điểm đó cô ta đã không còn là một cô gái đơn thuần nữa rồi, một người ở nước ngoài nhiều năm như vậy, sao có thể còn là đơn giản được. Anh có thể đã bị dáng vẻ bên ngoài của cô ta lừa gạt rồi, căn bản cô ta chỉ là lợi dụng anh mà thôi.”
Cố Thần không nghĩ là mình đứng ở đây nghe tiếp cuộc nói chuyện giữa hai người, đây là việc riêng tư của hai người. Trong lòng Cố Thần đã đoán được kế tiếp Chu Nhã Tĩnh sẽ nói gi. Lúc trước anh có nghĩ đến vấn đề này nhưng mà lựa chọn của Vân Thiên Lâm, anh rất tin tưởng. Hiện tại anh cũng sẽ không vì những lời này của Chu Nhã Tĩnh mà tiếp tục hoài nghi.
“Khôi phục lại như cũ? A Thần, anh không cần phải an ủi trước mặt em nói những lời giả dối đó. Hiện tại em có thể khôi phục lại được hay không em chính là người biết rõ nhất. Nếu như nói khôi phục như cũ thì chỉ có thể đi đi lại lại bình thường được. Còn đối với việc đứng trên sân khấu một lần nữa là không thể nào, đúng không? Em đã mất đi tư cách để trở thành một thiên nga.”
Chỉ là nhìn thoáng qua phản ứng của bọn họ, Chu Nhã Tĩnh liến biết câu trả lời, cô biết dập nát mắt cá chân liên quan đến xương cổ chân thì không thể hồi phục lại như bàn đầu. Còn bây giờ thì ngay cả đứng lên cô cũng không làm được.
“Các anh không cần an ủi em, em thực sự rất rõ bệnh tình của mình, có lẽ là lúc trước em làm sai cho nên ông trời mới trừng phạt em nặng đến thế, là bởi vì em rời Thiên Lâm đi không từ mà biệt cho nên mới bị trừng phạt thích đáng đến thế. Nếu cho em một cơ hội để sửa chữa sai lầm, em nguyện ý dùng thời gian cả đời còn lại này để ở bên cạnh anh, không rời xa anh nữa, để bồi đắp lại quá khứ sai lầm.”
Vân Thiên Lâm cau mày, tại sao anh không nhớ rõ là mình bị vứt bỏ vì tình?
Đối với lý do lấy cớ sướt mướt của Vân Thiên Lâm, Cố Thần thật đúng là không biết nên nói cái gì, sao bây giờ tình hình đảo loạn đến mức Vân Thiên Lâm bị bỏ rơi ba năm trước rồi. Lúc trước Chu Nhã Tĩnh rời đi Paris, Vân Thiên Lâm cũng không có cảm xúc gì nhiều thế thì đừng nói đến là bi lụy vì tình yêu. Bây giờ Chu Nhã Tĩnh gắn cái mác này chẳng khác nào gán cho Vân Thiên Lâm là người bị tình cũ bỏ rơi.
Hiện tại thừa lúc chân bị thương mà gián tiếp ép buộc Vân Thiên Lâm phải quay trở lại thì đúng là làm khó cho Vân Thiên Lâm.
“Em không có làm gì sai cả, nếu thật sự mà nói, thì anh còn cảm ơn em lúc trước đã kiên định đi Paris, về sau anh mới có thể chân chính gặp được vợ anh hiện tại, cùng cô ấy kết hôn. Em không cần phải đền bù gì hết.”
Nhìn Vân Thiên Lâm nhắc tới Bạch Hiểu Nguyệt, trong ánh mắt lộ ra ý cười ấm áp với nhu tình động lòng người làm cho Chu Nhã Tĩnh đau đớn thật sâu. Trong lòng cô, anh vẫn luôn là một người cao cao tại thượng, một Vân Thiên Lâm lạnh nhạt không để ý đến ai, thế nhưng bây giờ lại lộ ra biểu tình này, mà loại biểu tình này lại không phải là vì cô.
Đối với lời cô vừa nói có bao nhiêu là nực cười, cô thật sự cảm thấy mình đã hạ thấp bản thân quá nhiều vì anh.
“Thiên Lâm, anh có biết, hôm nay anh tới đây nói những lời này, em nghe có biết bao nhiêu khổ sở không? Anh biết rõ…”
“Anh chỉ biết là vợ của anh bây giờ là Bạch Hiểu Nguyệt, và sau này cũng sẽ là cô ấy, anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cô ấy cả.”
“Thiên Lâm, anh như vậy…Anh không cần phải như vậy, ở đây không có người ngoài, em biết anh với Bạch Hiểu Nguyệt là kết hôn không có tình yêu, anh là bởi vì sức ép của Vân gia cho nên mới quyết định với người mà mình không yêu, thực chất là anh không hề yêu Bạch Hiểu Nguyệt. Tuy rằng em không biết vì sao anh lại lựa chọn cô ấy, nhưng em hiểu anh là con người như thế nào, anh sao có thể thích một người phụ nữ tầm thường như thế được?”
Vân Thiên Lâm cười lạnh một tiếng, hiểu anh? Ngay cả chính bản thân anh còn không thể hiểu hết về mình, vậy mà cô dám nói có thể hiểu hết con người anh.
“Nguyệt Nguyệt chính là cô ấy, anh không muốn người khác nói xấu vợ mình, cô ấy tốt trong mắt anh là được.Anh hy vọng lần sau không còn nghe em nói cô ấy như thế nữa.”
Chu Nhã Tĩnh nhìn Vân Thiên Lâm trước mặt mình, cô hoài nghi, cô thực sự rất nghi ngờ anh có phải là Vân Thiên Lâm của trước kia cô từng quen biết không, là anh thay đổi hay là cô thay đổi. Anh thế mà lại vì một cô gái mà mắng cô nói xấu sau lưng người khác.
“Anh bảo vệ cô ta? Cô ta có cái gì tốt, tại sao anh lại tin tưởng cô ta như vậy. Cô ta so với những cô gái khác cũng không có gì đặc biệt, có khi cô ta còn sâu tâm, tâm kế hơn với bề ngoài đơn thuần của mình, một cô gái độc ác như thế mà anh một mực bào chữa cho cô ta. Có thể cô ta tiếp cận anh là vì có mục đích. Anh cũng biết lúc trước ba mẹ của Bạch Hiểu Nguyệt bị tai nạn xe cộ, thời điểm đó cô ta phải ở nhờ nhà của chú thím của mình, ngay từ thời điểm đó cô ta đã không còn là một cô gái đơn thuần nữa rồi, một người ở nước ngoài nhiều năm như vậy, sao có thể còn là đơn giản được. Anh có thể đã bị dáng vẻ bên ngoài của cô ta lừa gạt rồi, căn bản cô ta chỉ là lợi dụng anh mà thôi.”
Cố Thần không nghĩ là mình đứng ở đây nghe tiếp cuộc nói chuyện giữa hai người, đây là việc riêng tư của hai người. Trong lòng Cố Thần đã đoán được kế tiếp Chu Nhã Tĩnh sẽ nói gi. Lúc trước anh có nghĩ đến vấn đề này nhưng mà lựa chọn của Vân Thiên Lâm, anh rất tin tưởng. Hiện tại anh cũng sẽ không vì những lời này của Chu Nhã Tĩnh mà tiếp tục hoài nghi.