Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 252
Chương 252
Mặc kệ có súc miệng nhiều như thế nào đi chăng nữa, cô vẫn cảm thấy cái hương vị ghê tởm kia đọng lại trong miệng, toàn bộ phòng bệnh đều là hơi thở kinh tởm của hắn, mặc kệ cô kỳ cọ tắm rửa bản thân lâu như thế nào vẫn là tẩy không sạch mấy cái dấu vết dơ bẩn.
Chu Nhã Tĩnh vặn ra nước ấm, cô nằm trong bồn tắm, oan ức khóc rống lên một hồi. Khóc đủ rồi thì Chu Nhã Tĩnh năm trên giường, suốt một đêm như vậy, cô cứ nhìn lên trần nhà, thời gian từng khắc trôi qua.
Hộ lý đã bị cô đuổi đi, ngày hôm sau Cố Thần lại sắp xếp một người hộ lý khác lại đây, nói là Chu Nhã Tĩnh cần phải có người chăm sóc thì mới yên tâm được. Nhưng mà Chu Nhã Tĩnh nhất quyết cự tuyệt.
Thấy thái độ kiên định của Chu Nhã Tĩnh, Cố Thần cũng không miễn cưỡng cô nữa, chỉ nói nếu như có việc gì thì phải gọi bác sĩ ngay.
Đương nhiên Chu Nhã Tĩnh sẽ không để một người nào ở bên cạnh mình, bằng không thì sao cô có thể âm thầm thực hiện kế hoạch của mình được.
Mà Bạch Hiểu Nguyệt thì mỗi ngày đều được A Nham hộ tống, mỗi ngày tan làm trở về nhà đều có phóng viên chực sẵn để ùa lên phỏng vấn cô.
Hôm nay Vân Thiên Lâm trở về, liền nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt ngồi trên sô pha, một bên ăn táo, một bên nhìn tài liệu cẩn thận mà A Nham đã chuẩn bị.
Một bộ dáng vô cùng nghiêm túc, chờ đến khi Bạch Hiểu Nguyệt cảm giác được có ai bên người mình, lúc này mới phản ứng trở lại.
“Không phải là anh đã nói em không cần phải xem. Ngày thường như thế nào thì đến lúc đó cũng y như vậy.” Vân Thiên Lâm không phục, anh bị cô phớt lờ không để ý, Vân Thiên Lâm đoạt lại tài liệu trong tay Bạch Hiểu Nguyệt, sớm biết như thế anh đã không kêu A Nham chuẩn bị cái này.
“Em chỉ là không muốn làm anh mất mặt thôi, em lại chưa bao giờ trả lời những câu hỏi như thế này. Em nghe nói thường những phóng viên sẽ hỏi những câu hỏi rất xảo quyệt.”
“Có anh ở đây, bọn họ dám?” Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ, thì đúng là như vậy, có anh ở đó chắc chắn bọn họ không cần chén cơm nữa mới làm khó làm dễ cô, nhưng mà cô vẫn là nên có sự chuẩn bị trước thì hơn, để có mà gặp sự cố gì thì cô sẽ biết cách giải quyết, không để mình bị chật vật giống hôm trước.
Bạch Hiểu Nguyệt lấy một miếng táo cho vào trong miệng nhai, cô còn chưa có nuốt xuống thì Vân Thiên Lâm đột nhiên cúi người, thuận thế lấy một ít táo từ trong miệng cô nuốt xuống.
Bạch Hiểu Nguyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn Vân Thiên Lâm, đây là cái tình huống gì vậy, anh thế mà lại cướp miếng táo từ trong miệng cô, miếng ăn đã đến tận miệng rồi mà còn bị anh cướp.
“Táo hôm nay hương vị không tồi, rất ngọt.” Vân Thiên Lâm cười cười xoay người lên lầu, không hề để ý đến người đang ngồi trên sô pha ngây ngốc, tâm tình anh rất tốt.
Nhìn bóng dáng Vân Thiên Lâm lên lầu, Bạch Hiểu Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, trên mặt nóng lên la lớn: “Vân Thiên Lâm, anh đúng là đạo tặc cáo già.”
Bạch Hiểu Nguyệt cũng không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu cô hỏi cùng một vấn đề, cô cảm giác được não của mình bây giờ đều là trống rỗng, cô một mình ngồi ở phòng nghỉ, cả người đều khẩn trương cả lên.
“Vì sao hôm nay lại muốn mình ăn mặc thế này?” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn trên người mình một chiếc váy màu lam, không thể không nói so với chiếc váy màu lam lúc trước Vân Thiên Lâm chuẩn bị cho cô ở buổi lễ đính hôn Bạch Vân Khê thì đẹp hơn nhiều. Thiết kế là eo cao làm cho cô lộ ra đường cong cơ thể.
Nhưng mà thế cô lại khẩn trương hơn có chút không thở nổi.
Tóc dài của cô được quấn thành một búi cao tinh xảo lộ ra cái cổ trắng ngần, nhìn Bạch Hiểu Nguyệt so với búp bê thiên sứ chẳng khác gì là mấy, chỉ có điều Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy đây không phải là mình.
“Đây là do Vân thiếu phân phó để phù hợp với buổi họp báo hôm nay.” Sự kiện hôm nay làm cho cô thấy được sức bật của lụa là và son phấn, biến bản thân mình trở thành nữ thần. Ngày thường cô không tính được là hoa lệ, chỉ là có một chút dễ nhìn, nếu như quảng cô vào trong đám đông khẳng định cô rất ít được người khác nhớ qua. Nhưng mà kể từ khi cô rơi vào tay Vân Thiên Lâm, anh biến hóa cô trở nên xinh đẹp không ít. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn mình trong gương có chút mộng ảo.
Mặc kệ có súc miệng nhiều như thế nào đi chăng nữa, cô vẫn cảm thấy cái hương vị ghê tởm kia đọng lại trong miệng, toàn bộ phòng bệnh đều là hơi thở kinh tởm của hắn, mặc kệ cô kỳ cọ tắm rửa bản thân lâu như thế nào vẫn là tẩy không sạch mấy cái dấu vết dơ bẩn.
Chu Nhã Tĩnh vặn ra nước ấm, cô nằm trong bồn tắm, oan ức khóc rống lên một hồi. Khóc đủ rồi thì Chu Nhã Tĩnh năm trên giường, suốt một đêm như vậy, cô cứ nhìn lên trần nhà, thời gian từng khắc trôi qua.
Hộ lý đã bị cô đuổi đi, ngày hôm sau Cố Thần lại sắp xếp một người hộ lý khác lại đây, nói là Chu Nhã Tĩnh cần phải có người chăm sóc thì mới yên tâm được. Nhưng mà Chu Nhã Tĩnh nhất quyết cự tuyệt.
Thấy thái độ kiên định của Chu Nhã Tĩnh, Cố Thần cũng không miễn cưỡng cô nữa, chỉ nói nếu như có việc gì thì phải gọi bác sĩ ngay.
Đương nhiên Chu Nhã Tĩnh sẽ không để một người nào ở bên cạnh mình, bằng không thì sao cô có thể âm thầm thực hiện kế hoạch của mình được.
Mà Bạch Hiểu Nguyệt thì mỗi ngày đều được A Nham hộ tống, mỗi ngày tan làm trở về nhà đều có phóng viên chực sẵn để ùa lên phỏng vấn cô.
Hôm nay Vân Thiên Lâm trở về, liền nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt ngồi trên sô pha, một bên ăn táo, một bên nhìn tài liệu cẩn thận mà A Nham đã chuẩn bị.
Một bộ dáng vô cùng nghiêm túc, chờ đến khi Bạch Hiểu Nguyệt cảm giác được có ai bên người mình, lúc này mới phản ứng trở lại.
“Không phải là anh đã nói em không cần phải xem. Ngày thường như thế nào thì đến lúc đó cũng y như vậy.” Vân Thiên Lâm không phục, anh bị cô phớt lờ không để ý, Vân Thiên Lâm đoạt lại tài liệu trong tay Bạch Hiểu Nguyệt, sớm biết như thế anh đã không kêu A Nham chuẩn bị cái này.
“Em chỉ là không muốn làm anh mất mặt thôi, em lại chưa bao giờ trả lời những câu hỏi như thế này. Em nghe nói thường những phóng viên sẽ hỏi những câu hỏi rất xảo quyệt.”
“Có anh ở đây, bọn họ dám?” Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ, thì đúng là như vậy, có anh ở đó chắc chắn bọn họ không cần chén cơm nữa mới làm khó làm dễ cô, nhưng mà cô vẫn là nên có sự chuẩn bị trước thì hơn, để có mà gặp sự cố gì thì cô sẽ biết cách giải quyết, không để mình bị chật vật giống hôm trước.
Bạch Hiểu Nguyệt lấy một miếng táo cho vào trong miệng nhai, cô còn chưa có nuốt xuống thì Vân Thiên Lâm đột nhiên cúi người, thuận thế lấy một ít táo từ trong miệng cô nuốt xuống.
Bạch Hiểu Nguyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn Vân Thiên Lâm, đây là cái tình huống gì vậy, anh thế mà lại cướp miếng táo từ trong miệng cô, miếng ăn đã đến tận miệng rồi mà còn bị anh cướp.
“Táo hôm nay hương vị không tồi, rất ngọt.” Vân Thiên Lâm cười cười xoay người lên lầu, không hề để ý đến người đang ngồi trên sô pha ngây ngốc, tâm tình anh rất tốt.
Nhìn bóng dáng Vân Thiên Lâm lên lầu, Bạch Hiểu Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, trên mặt nóng lên la lớn: “Vân Thiên Lâm, anh đúng là đạo tặc cáo già.”
Bạch Hiểu Nguyệt cũng không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu cô hỏi cùng một vấn đề, cô cảm giác được não của mình bây giờ đều là trống rỗng, cô một mình ngồi ở phòng nghỉ, cả người đều khẩn trương cả lên.
“Vì sao hôm nay lại muốn mình ăn mặc thế này?” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn trên người mình một chiếc váy màu lam, không thể không nói so với chiếc váy màu lam lúc trước Vân Thiên Lâm chuẩn bị cho cô ở buổi lễ đính hôn Bạch Vân Khê thì đẹp hơn nhiều. Thiết kế là eo cao làm cho cô lộ ra đường cong cơ thể.
Nhưng mà thế cô lại khẩn trương hơn có chút không thở nổi.
Tóc dài của cô được quấn thành một búi cao tinh xảo lộ ra cái cổ trắng ngần, nhìn Bạch Hiểu Nguyệt so với búp bê thiên sứ chẳng khác gì là mấy, chỉ có điều Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy đây không phải là mình.
“Đây là do Vân thiếu phân phó để phù hợp với buổi họp báo hôm nay.” Sự kiện hôm nay làm cho cô thấy được sức bật của lụa là và son phấn, biến bản thân mình trở thành nữ thần. Ngày thường cô không tính được là hoa lệ, chỉ là có một chút dễ nhìn, nếu như quảng cô vào trong đám đông khẳng định cô rất ít được người khác nhớ qua. Nhưng mà kể từ khi cô rơi vào tay Vân Thiên Lâm, anh biến hóa cô trở nên xinh đẹp không ít. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn mình trong gương có chút mộng ảo.