Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 255
Chương 255
“Yên tâm, hôm nay tôi đến đây không phải là muốn phá hỏng buổi họp báo. Tôi còn không đến mức ấy để Thiên Lâm hận tôi, dù sao đi nữa tôi cũng rất yêu anh ấy. Nói ra thì Vân Thiên Lâm yêu cô thật, đây là bộ váy được làm ra bởi một nhà thiết kế người Ý, đây là một tác phẩm trứ danh, cho dù có tiền cũng không mua được, thế nhưng Vân Thiên Lâm lại lựa chọn nó để cho cô mặc ngày hôm nay.”
Chu Nhã Tĩnh là người cũng am hiểu về thời trang, chiếc váy này nhìn qua trông như là bình thường nhưng mà ngụ ý của chiếc váy rất là cảm động. Đây được lấy từ nguồn cảm hứng của một tình yêu cuồng nhiệt, một chiếc váy cũng đủ thể hiện hết tình yêu của Vân Thiên Lâm dành cho Bạch Hiểu Nguyệt.
Mà càng biểu lộ rõ như vậy lại càng làm cho Chu Nhã Tĩnh mất đi lý trí.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Chu Nhã Tĩnh một lượt, có lẽ bởi vì cô ta ở bệnh viện mộ thời gian khá dài cho nên dù có trang điểm đậm thế nào vẫn cảm thấy có chút tiều tụy, một lớp phấn dày làm cô ta mất đi vẻ tự nhiên trông vô cùng không thích hợp con người cô ta.
Trên người Chu Nhã Tĩnh mặc áo sơ mi màu trắng cao cổ, thiết kế cổ áo lá sen thể hiện một công chúa cao quý trong chốn cung đình, tóc xoan uốn lọn tùy ý buông xỏa, một phong cách Vintage hoàn toàn khác với Bạch Hiểu Nguyệt.
“Bạch Hiểu Nguyệt, chúc mừng cô, cô là người đã chiến thắng.” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn khuôn mặt Chu Nhã Tĩnh bình lặng, mày Bạch Hiểu Nguyệt nhăn lại, cô thắng? Thắng cái gì chứ? Ý cô ta là nói về tình yêu của Vân Thiên Lâm. Trong tình yêu có phân biệt thắng thua hay sao, rõ là một câu nói hàm hồ trong tình yêu. Đối với Chu Nhã Tĩnh mà nói, kẻ bị từ chối trong tình yêu không phải là kẻ thua cuộc mà chỉ là không yêu, mà đã không yêu thì có nghĩa là tình yêu chưa đến, mà tình yêu chưa đến có nghĩa đó không phải là chân mệnh thiên tử của bạn, bạn phải tiếp tục cuộc hành trình của tình yêu.
“Cô không có việc gì ở đây, đến nơi này làm gì?”
Chu Nhã Tĩnh cười cưỡi tự giễu, ánh mắt dừng lại trên đùi mình. Chu Nhã Tĩnh ngồi trên xe lăn, trên đầu gối là một tấm khăn mỏng vắt ngang qua, nhìn không thấy chân của Chu Nhã Tĩnh đâu.
Hôm nay, lúc Chu Nhã Tĩnh chọn quần áo, cô mới phát hiện ra mình không có dũng khí để mặc váy ngắn.
Ở chân trải của cô có một vết sẹo phẫu thuật rất lớn, nhìn trông rất ghê, từ mắt cá chân lên cả cổ chân.
Nhìn lướt qua giống như là một con rết to lớn đang trườn bò trên chân cô. Ngay cả chính Chu Nhã Tĩnh cô nhìn cũng cảm thẩy sợ đừng nói đến là người khác.
Có thể cả đời này cô cũng không có dũng khí để mặc lại váy.
“Không có chuyện liên quan đến tôi thì tôi không được phép đến đây sao? Bạch Hiểu Nguyệt, cô thật sự rất lợi hại, so với trong tưởng tượng của tôi thì cô lợi hại hơn nhiều.
“Lợi hại?” Bạch Hiểu Nguyệt không biết lợi hại từ trong miệng của Chu Nhã Tĩnh là thế nào. Cô mặc kệ Chu Nhã Tĩnh có ý từ gì, điều cô cần làm bây giờ là duy trì khoảng cách một mét với Chu Nhã Tĩnh. Lúc trước cô hết bị Bạch Vân Khê vu khống là người phụ nữ độc ác, thì bây giờ lại đến lượt Chu Nhã Tĩnh, cô mà độc ác thì trên thế giới này chắc sẽ loạn mất.
“Lần trước Thiên Lâm đến tìm tôi, không phải là cô không biết. Vậy cô có muốn biết anh ấy nói với tôi những điều gì không?”
Chu Nhã Tĩnh hỏi, Bạch Hiểu Nguyệt cũng không trả lời. Chu Nhã Tĩnh đã cất công, hao tâm tổn phí để dụ cô ra đây, không phải là nói với cô những lời này hay sao?
“Nếu tôi nói tôi không muốn biết và càng không có hứng thú với những gì cô nói thì sao?
“Cho nên…” Chu Nhã Tĩnh nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, đột nhiên cười: “Tôi với cô xem như là không khác biệt lắm, cho nên tôi hầu như phải nghi ngờ có phải là cô dùng tà yêu bùa chú gì không mới làm cho Vân Thiên Lâm đối với cô nhất mực yêu yêu.”
Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy những lời này Chu Nhã Tĩnh là đang ca ngợi cô hay không? Tuy rằng cô không biết Thiên Lâm nói với cô ta những gì nhưng mà chắc chắn là qua miệng của Chu Nhã Tĩnh thì không có lời nào là thật cả.
“Thiên Lâm chính là một đấng tối cao trong lòng tôi, nhưng hiện tại thì đã hoàn toàn không còn nữa rồi.
Ngày hôm đó, Vân Thiên Lâm đến gặp tôi, vốn dĩ tôi đã rất vui vẻ, còn chờ anh ấy ăn chung bữa sáng.
“Yên tâm, hôm nay tôi đến đây không phải là muốn phá hỏng buổi họp báo. Tôi còn không đến mức ấy để Thiên Lâm hận tôi, dù sao đi nữa tôi cũng rất yêu anh ấy. Nói ra thì Vân Thiên Lâm yêu cô thật, đây là bộ váy được làm ra bởi một nhà thiết kế người Ý, đây là một tác phẩm trứ danh, cho dù có tiền cũng không mua được, thế nhưng Vân Thiên Lâm lại lựa chọn nó để cho cô mặc ngày hôm nay.”
Chu Nhã Tĩnh là người cũng am hiểu về thời trang, chiếc váy này nhìn qua trông như là bình thường nhưng mà ngụ ý của chiếc váy rất là cảm động. Đây được lấy từ nguồn cảm hứng của một tình yêu cuồng nhiệt, một chiếc váy cũng đủ thể hiện hết tình yêu của Vân Thiên Lâm dành cho Bạch Hiểu Nguyệt.
Mà càng biểu lộ rõ như vậy lại càng làm cho Chu Nhã Tĩnh mất đi lý trí.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Chu Nhã Tĩnh một lượt, có lẽ bởi vì cô ta ở bệnh viện mộ thời gian khá dài cho nên dù có trang điểm đậm thế nào vẫn cảm thấy có chút tiều tụy, một lớp phấn dày làm cô ta mất đi vẻ tự nhiên trông vô cùng không thích hợp con người cô ta.
Trên người Chu Nhã Tĩnh mặc áo sơ mi màu trắng cao cổ, thiết kế cổ áo lá sen thể hiện một công chúa cao quý trong chốn cung đình, tóc xoan uốn lọn tùy ý buông xỏa, một phong cách Vintage hoàn toàn khác với Bạch Hiểu Nguyệt.
“Bạch Hiểu Nguyệt, chúc mừng cô, cô là người đã chiến thắng.” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn khuôn mặt Chu Nhã Tĩnh bình lặng, mày Bạch Hiểu Nguyệt nhăn lại, cô thắng? Thắng cái gì chứ? Ý cô ta là nói về tình yêu của Vân Thiên Lâm. Trong tình yêu có phân biệt thắng thua hay sao, rõ là một câu nói hàm hồ trong tình yêu. Đối với Chu Nhã Tĩnh mà nói, kẻ bị từ chối trong tình yêu không phải là kẻ thua cuộc mà chỉ là không yêu, mà đã không yêu thì có nghĩa là tình yêu chưa đến, mà tình yêu chưa đến có nghĩa đó không phải là chân mệnh thiên tử của bạn, bạn phải tiếp tục cuộc hành trình của tình yêu.
“Cô không có việc gì ở đây, đến nơi này làm gì?”
Chu Nhã Tĩnh cười cưỡi tự giễu, ánh mắt dừng lại trên đùi mình. Chu Nhã Tĩnh ngồi trên xe lăn, trên đầu gối là một tấm khăn mỏng vắt ngang qua, nhìn không thấy chân của Chu Nhã Tĩnh đâu.
Hôm nay, lúc Chu Nhã Tĩnh chọn quần áo, cô mới phát hiện ra mình không có dũng khí để mặc váy ngắn.
Ở chân trải của cô có một vết sẹo phẫu thuật rất lớn, nhìn trông rất ghê, từ mắt cá chân lên cả cổ chân.
Nhìn lướt qua giống như là một con rết to lớn đang trườn bò trên chân cô. Ngay cả chính Chu Nhã Tĩnh cô nhìn cũng cảm thẩy sợ đừng nói đến là người khác.
Có thể cả đời này cô cũng không có dũng khí để mặc lại váy.
“Không có chuyện liên quan đến tôi thì tôi không được phép đến đây sao? Bạch Hiểu Nguyệt, cô thật sự rất lợi hại, so với trong tưởng tượng của tôi thì cô lợi hại hơn nhiều.
“Lợi hại?” Bạch Hiểu Nguyệt không biết lợi hại từ trong miệng của Chu Nhã Tĩnh là thế nào. Cô mặc kệ Chu Nhã Tĩnh có ý từ gì, điều cô cần làm bây giờ là duy trì khoảng cách một mét với Chu Nhã Tĩnh. Lúc trước cô hết bị Bạch Vân Khê vu khống là người phụ nữ độc ác, thì bây giờ lại đến lượt Chu Nhã Tĩnh, cô mà độc ác thì trên thế giới này chắc sẽ loạn mất.
“Lần trước Thiên Lâm đến tìm tôi, không phải là cô không biết. Vậy cô có muốn biết anh ấy nói với tôi những điều gì không?”
Chu Nhã Tĩnh hỏi, Bạch Hiểu Nguyệt cũng không trả lời. Chu Nhã Tĩnh đã cất công, hao tâm tổn phí để dụ cô ra đây, không phải là nói với cô những lời này hay sao?
“Nếu tôi nói tôi không muốn biết và càng không có hứng thú với những gì cô nói thì sao?
“Cho nên…” Chu Nhã Tĩnh nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, đột nhiên cười: “Tôi với cô xem như là không khác biệt lắm, cho nên tôi hầu như phải nghi ngờ có phải là cô dùng tà yêu bùa chú gì không mới làm cho Vân Thiên Lâm đối với cô nhất mực yêu yêu.”
Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy những lời này Chu Nhã Tĩnh là đang ca ngợi cô hay không? Tuy rằng cô không biết Thiên Lâm nói với cô ta những gì nhưng mà chắc chắn là qua miệng của Chu Nhã Tĩnh thì không có lời nào là thật cả.
“Thiên Lâm chính là một đấng tối cao trong lòng tôi, nhưng hiện tại thì đã hoàn toàn không còn nữa rồi.
Ngày hôm đó, Vân Thiên Lâm đến gặp tôi, vốn dĩ tôi đã rất vui vẻ, còn chờ anh ấy ăn chung bữa sáng.