Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 256
Chương 256
Nhưng kết quả thế nào? Anh ấy lại nói là đã ăn sáng chung với cô rồi, trước đây anh ấy ăn rất trễ mà bởi vì cô đã thay đổi thói quen.”
Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy những lời này không có vấn đề gì, gần đây anh ấy có thói quen ăn rất đúng giờ. Không giống như mới đầu co gặp anh, ăn uống thất thường lại còn lạm dụng nhiều chất kích thích.
“Có lẽ cô thấy đây là chuyện bình thường, nhưng cô không biết Vân Thiên Lâm trước kia như thế nào đâu. Anh ấy lúc nào cũng cao cao tại thượng, trên mặt không bao giờ biểu lộ tình cảm của mình cho người khác biết. Nhưng lần này tôi trở về, anh ấy đã thay đổi rất nhiều, thay đổi đến mức tôi cảm thấy anh ấy có phải là Vân Thiên Lâm mà tôi từng quen biết trước kia không? Tất cả là tại vì cô, tại vì cô cho nên mới đánh mất một Vân Thiên Lâm cao cao tại thượng. Nhưng tại sao lại thấy mình rất hâm mộ cô kia chứ.”
“Cô không cần phải hâm mộ bất cứ một người nào khác, mỗi người đều có một hạnh phúc riêng của mình. Chỉ cần cô biết buông bỏ quá khứ và bắt đầu làm lại từ đầu.”
Chu Nhã Tĩnh cười lạnh, bắt đầu lại từ đầu?
Cô mới không cần phải bắt đầu lại từ đầu, những gì mà cô đã trả giá cho chuyện này đã bắt cô không thể quay đầu lại được nữa rồi. Chờ cho kế hoạch của cô thành công, nhất định cô sẽ có được hạnh phúc. Cô mà có được hạnh phúc rồi nhất định sẽ đẩy Bạch Hiểu Nguyệt xuống dưới địa ngục, chỉ khi cô ta rời khỏi Vân Thiên Lâm thì cô mới có được hạnh phúc của riêng mình.
Những lời này Chu Nhã Tĩnh sẽ không nói ra khỏi miệng. Nói ra sau này Vân Thiên Lâm sẽ lại càng ra sức bảo vệ Bạch Hiểu Nguyệt hơn mà thôi.
“Tôi hạnh phúc sao? Đúng rồi, mỗi người đều có hạnh phúc của riêng mình, sau này tôi nhất định sẽ nỗ lực để tiến tới hạnh phúc gần hơn. Tôi đã suy nghĩ kỹ hai ngày nay rồi, đêm hôm qua tôi còn sợ mình nghĩ không thông suốt. Nhưng mà sáng hôm nay tôi mơ mình thấy đuổi theo một chú cún, có phải đó là một điều may mắn dành cho tôi có phải không? Hôm nay tôi đến đây không phải là có ý gì khác chỉ là muốn chúc phúc cho cô và Vân Thiên Lâm.”
“Chúc phúc cho tôi và Vân Thiên Lâm?”
Chính tai mình nghe được Chu Nhã Tĩnh nói như vậy, Bạch Hiểu Nguyệt không biết có nên tin tưởng cô ta hay không, nhưng xem biểu tình trên khuôn mặt với giọng nói cảm tình, không giống như là cô ta đang diễn.
Bạch Hiểu Nguyệt bán tín bán nghi, cô ta thật sự chúc phúc cho cô, điều này có thật không hay là lại có thêm một âm mưu nào đó nữa của Chu Nhã Tĩnh.
“Ngày hôm đó tôi đã hỏi Vân Thiên Lâm, anh ấy không thích chỗ nào trên người tôi, tôi lập tức sẽ thay đổi, tôi đã hẹn mọn mà cầu xin anh ấy, cầu cho anh ấy cho tôi một vị trí nhỏ trong trái tim lạnh lùng đấy.
Nhưng cô biết Vân Thiên Lâm nói thế nào không? Anh ấy nói nếu tôi làm cho khuôn mặt của mình giống như cô thì anh ấy sẽ suy nghĩ lại. Lần đầu tiên tôi thấy mình bị sỉ nhục tàn nhẫn đến thế, để có được tình yêu của Vân Thiên Lâm lại đánh đổi khuôn mặt của mình, sống nhờ vào khuôn mặt của người khác cũng quá tàn nhẫn rồi. Tình yêu của tôi đã trở nên hèn mọn như thế sao. Lúc ấy cô có biết tâm trạng tôi thế nào không?”
Bạch Hiểu Nguyệt hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dáng của Vân Thiên Lâm lúc ấy. Cô chỉ đoán được là Vân Thiên Lâm sẽ nói rõ ràng với Chu Nhã Tĩnh, chặt đứt ý niệm tơ tưởng của Chu Nhã Tĩnh, nhưng cô lại không nghĩ đến anh sẽ nói như vậy.
“Cô có biết anh ấy còn nói gì nữa không? Tôi hỏi anh ấy tại sao lại yêu cô đến thế, cô cái gì để anh yêu thương chiều chuộng nhất mực tin tưởng cô nhu vậy. Cô biết anh ấy trả lời thế nào không? Anh ấy nói cô chính là sinh mệnh của anh ấy. Cho nên, tôi rất là hâm mộ cô có thể làm cho Vân Thiên Lâm yêu cô đến nhường ấy, hẳn là hiện tại cô rất hạnh phúc khi nghe thấy những điều này.”
Hạnh phúc sao? Đáp án này đã được khẳng định từ lâu, có anh bên cạnh cô đương nhiên rất hạnh phúc, cuộc sống của cô mà thiếu mất đi anh hẳn là sẽ rất buồn chán, ảm đạm. Giống như là anh nói, mạng của cô là của anh, mạng của anh chắc chắn cũng là lẽ sống của cô.
Tuy rằng trong cuộc sống hai người vẫn thương có những hiểu lầm, cãi vã lẫn nhau, có đoạn thời gian vì yêu mà ghen tuông dữ dội nhưng nhất mực đều hóa giải trong một ngày, bởi vì yêu nhau nên mới dễ tha thứ cho nhau.
Nhưng kết quả thế nào? Anh ấy lại nói là đã ăn sáng chung với cô rồi, trước đây anh ấy ăn rất trễ mà bởi vì cô đã thay đổi thói quen.”
Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy những lời này không có vấn đề gì, gần đây anh ấy có thói quen ăn rất đúng giờ. Không giống như mới đầu co gặp anh, ăn uống thất thường lại còn lạm dụng nhiều chất kích thích.
“Có lẽ cô thấy đây là chuyện bình thường, nhưng cô không biết Vân Thiên Lâm trước kia như thế nào đâu. Anh ấy lúc nào cũng cao cao tại thượng, trên mặt không bao giờ biểu lộ tình cảm của mình cho người khác biết. Nhưng lần này tôi trở về, anh ấy đã thay đổi rất nhiều, thay đổi đến mức tôi cảm thấy anh ấy có phải là Vân Thiên Lâm mà tôi từng quen biết trước kia không? Tất cả là tại vì cô, tại vì cô cho nên mới đánh mất một Vân Thiên Lâm cao cao tại thượng. Nhưng tại sao lại thấy mình rất hâm mộ cô kia chứ.”
“Cô không cần phải hâm mộ bất cứ một người nào khác, mỗi người đều có một hạnh phúc riêng của mình. Chỉ cần cô biết buông bỏ quá khứ và bắt đầu làm lại từ đầu.”
Chu Nhã Tĩnh cười lạnh, bắt đầu lại từ đầu?
Cô mới không cần phải bắt đầu lại từ đầu, những gì mà cô đã trả giá cho chuyện này đã bắt cô không thể quay đầu lại được nữa rồi. Chờ cho kế hoạch của cô thành công, nhất định cô sẽ có được hạnh phúc. Cô mà có được hạnh phúc rồi nhất định sẽ đẩy Bạch Hiểu Nguyệt xuống dưới địa ngục, chỉ khi cô ta rời khỏi Vân Thiên Lâm thì cô mới có được hạnh phúc của riêng mình.
Những lời này Chu Nhã Tĩnh sẽ không nói ra khỏi miệng. Nói ra sau này Vân Thiên Lâm sẽ lại càng ra sức bảo vệ Bạch Hiểu Nguyệt hơn mà thôi.
“Tôi hạnh phúc sao? Đúng rồi, mỗi người đều có hạnh phúc của riêng mình, sau này tôi nhất định sẽ nỗ lực để tiến tới hạnh phúc gần hơn. Tôi đã suy nghĩ kỹ hai ngày nay rồi, đêm hôm qua tôi còn sợ mình nghĩ không thông suốt. Nhưng mà sáng hôm nay tôi mơ mình thấy đuổi theo một chú cún, có phải đó là một điều may mắn dành cho tôi có phải không? Hôm nay tôi đến đây không phải là có ý gì khác chỉ là muốn chúc phúc cho cô và Vân Thiên Lâm.”
“Chúc phúc cho tôi và Vân Thiên Lâm?”
Chính tai mình nghe được Chu Nhã Tĩnh nói như vậy, Bạch Hiểu Nguyệt không biết có nên tin tưởng cô ta hay không, nhưng xem biểu tình trên khuôn mặt với giọng nói cảm tình, không giống như là cô ta đang diễn.
Bạch Hiểu Nguyệt bán tín bán nghi, cô ta thật sự chúc phúc cho cô, điều này có thật không hay là lại có thêm một âm mưu nào đó nữa của Chu Nhã Tĩnh.
“Ngày hôm đó tôi đã hỏi Vân Thiên Lâm, anh ấy không thích chỗ nào trên người tôi, tôi lập tức sẽ thay đổi, tôi đã hẹn mọn mà cầu xin anh ấy, cầu cho anh ấy cho tôi một vị trí nhỏ trong trái tim lạnh lùng đấy.
Nhưng cô biết Vân Thiên Lâm nói thế nào không? Anh ấy nói nếu tôi làm cho khuôn mặt của mình giống như cô thì anh ấy sẽ suy nghĩ lại. Lần đầu tiên tôi thấy mình bị sỉ nhục tàn nhẫn đến thế, để có được tình yêu của Vân Thiên Lâm lại đánh đổi khuôn mặt của mình, sống nhờ vào khuôn mặt của người khác cũng quá tàn nhẫn rồi. Tình yêu của tôi đã trở nên hèn mọn như thế sao. Lúc ấy cô có biết tâm trạng tôi thế nào không?”
Bạch Hiểu Nguyệt hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dáng của Vân Thiên Lâm lúc ấy. Cô chỉ đoán được là Vân Thiên Lâm sẽ nói rõ ràng với Chu Nhã Tĩnh, chặt đứt ý niệm tơ tưởng của Chu Nhã Tĩnh, nhưng cô lại không nghĩ đến anh sẽ nói như vậy.
“Cô có biết anh ấy còn nói gì nữa không? Tôi hỏi anh ấy tại sao lại yêu cô đến thế, cô cái gì để anh yêu thương chiều chuộng nhất mực tin tưởng cô nhu vậy. Cô biết anh ấy trả lời thế nào không? Anh ấy nói cô chính là sinh mệnh của anh ấy. Cho nên, tôi rất là hâm mộ cô có thể làm cho Vân Thiên Lâm yêu cô đến nhường ấy, hẳn là hiện tại cô rất hạnh phúc khi nghe thấy những điều này.”
Hạnh phúc sao? Đáp án này đã được khẳng định từ lâu, có anh bên cạnh cô đương nhiên rất hạnh phúc, cuộc sống của cô mà thiếu mất đi anh hẳn là sẽ rất buồn chán, ảm đạm. Giống như là anh nói, mạng của cô là của anh, mạng của anh chắc chắn cũng là lẽ sống của cô.
Tuy rằng trong cuộc sống hai người vẫn thương có những hiểu lầm, cãi vã lẫn nhau, có đoạn thời gian vì yêu mà ghen tuông dữ dội nhưng nhất mực đều hóa giải trong một ngày, bởi vì yêu nhau nên mới dễ tha thứ cho nhau.