Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 304
Chương 304
“Em thật là ngốc, sao không nói cho anh biết, không phải anh nói là anh đi chung với sao? Vì cái này mà em không dám bắt máy của anh?”
Bạch Hiểu Nguyệt có chút hoen đỏ đôi mắt, cái này cô cũng không muốn bản thân mình bị, nhưng bây giờ thì cô không thể cho anh một đứa con của hai người rồi.
“Thiên Lâm, em nghĩ chúng ta sẽ không thể hạnh phúc đâu, vì thế… “Em nói như vậy là có ý gì? Em không có vấn đề gì cả, em vẫn rất khỏe mạnh. Chỉ là bệnh nhỏ một chút thôi, rất dễ điều trị, em không được lo lắng, lại càng không được suy nghĩ lung tung. Anh không cho phép em nói mấy lời đằng sau, có biết không?”
Đôi môi ấm áp của Vân Thiên Lâm đặt lên trên trán Bạch Hiểu Nguyệt. Trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt bây giờ chỉ toàn là hình ảnh cô không thể mang thai, về sau cuộc sống của bọn họ như thế nào đây, cô không dám nghĩ tiếp nữa. Vân gia cần phải có một người nối dỗi.
Trong mắt Bạch Hiểu Nguyệt ánh lên đau thương, không biết nên nói gì, chỉ lẳng lặng trong lòng Vân Thiên Lâm. Vân Thiên Lâm tựa hồ quên mất đang ở trong phòng bệnh của Chu Nhã Tĩnh, anh trực tiếp lôi kéo Bạch Hiểu Nguyệt đi ra ngoài, anh cũng phải kiểm tra một mới được.
Chu Nhã Tĩnh cứ như vậy mà nhìn hai người quyến luyến rời đi, hoàn toàn không có giống như cô tưởng tượng. Nhất thời Chu Nhã Tĩnh không tin được sự việc trước mắt.
Vân Thiên Lâm, tại sao anh ấy không tức giận. Tại sao trong ánh mắt ấy chỉ toàn là thương tiếc.
Tại sân bay, Bạch Hiểu Nguyệt vui vẻ xách va li, vội vàng đi ra cửa bắt taxi. Đứng đợi xe mà lòng cô luôn hướng về căn nhà nơi giữa cô và Trình Lãng đã từng ở cùng nhau. Cô tưởng tượng Trình Lãng sẽ cảm thấy bất ngờ như thế nào nếu thấy cô đứng trước cửa đợi anh. Không sai, hôm nay là Giáng sinh, cô bí mật trở về từ Anh Quốc nhằm tạo cho anh một bất ngờ.
Cô sung sướng ngồi lên xe taxi, trước khi lên xe cô phủi phủi tuyết rơi còn đọng lại trên đầu. Mắt ngước nhìn qua tấm kính màn tuyết trắng xóa, trong lòng không khỏi vui mừng viễn ra cảnh tượng anh sẽ cầu hôn cô dưới ánh nến lãng mạn ở một nhà hàng sang trọng.
Xe đến dưới chung cư, cô nhanh chóng vác hành lí lên, bấm thang máy đi đến số phòng quen thuộc, tra chìa khóa vào ổ và mở cửa. Đập vào mắt cô chính là trên hành lang đầy những quần áo khác nhau, cô cầm lên là dây áo lót. Cô nhíu mày không thể tin là sự thực, tiếp tục đi đến căn phòng duy nhất trong căn hộ. Cô không muốn tin đây là sự thực, tiếng rên rỉ của người phụ nữ vang rõ mồn một bên tai. Cửa phòng không đóng, cô đứng sát bên mép tường thoáng thấy bóng dáng của người đàn ông đang không ngừng thức vào người phụ nữ bên dưới. Âm thanh xấu hổ không ngừng phát ra.
Người phụ nữ thở hổn hển, giọng nói có chút ngắt quãng: “Trình Lãng, khi nào anh mới chính thức chia tay cô ta. Chúng ta đã lén lút qua lại với nhau 7 năm rồi, đã đến lúc anh đá cô ta sang một bên để hai chúng ta chính thức công khai rồi của Bạch Hiểu Khê.”
Bạch Hiểu Nguyệt trợn tròn mắt, tay nắm chặt thành nấm đấm, trái tim đập mạnh, hơi thở dồn dập. Đó không hề là giọng nói xa lạ, mà chính là tiếng nói quen thuộc của người chị họ Bạch Vân Khê. Cô ta nói họ đã lén lút qua lại với nhau đã 7 năm, có nghĩa là cô đã bị lừa dối trong suốt ngần ấy năm trời mà vẫn không hề hay biết. Cô lại nghe thấy tiếng của Trình Lãng nói hổn hển: “Em yên tâm, đợi cô ta từ Anh Quốc trở về, anh sẽ nói chia tay. Anh cũng không muốn kéo dài thêm với cô ta, ở cùng với một người như khúc gỗ chán chết đi được. Đâu có bằng em, mỗi ngày đều muốn chết đi sống lại với em trên giường.”
Như để chứng minh lời nói của mình, hành động của Trình Lãng cố ý thúc vào sâu hơn, tiếng hét của Bạch Hiểu Khê cũng lớn hơn. Cả hai vừa phóng túng vừa không ngừng chế nhạo cô.
Hốc mắt cô bất giác đau nhói, vành mắt đã ửng đỏ chỉ chực trào nước mắt rơi xuống. Cô ngửa mặt lên trần nhà, cố nuốt nước mắt vào trong. Anh ta không xứng đáng với tình yêu của cô, cũng không xứng đáng với những giọt nước của cô. Hà tất gì cô phải rơi nước mắt vì tên khốn cặn bã đó.
Cô nhìn xuống hành lí của mình, mở chiếc vali ra, lấy món quà từ bên trong cô đã chuẩn bị sẵn cho anh nhân dịp Giáng sinh. Cô cứ ngỡ hôm nay là ngày hạnh phúc của mình hóa ra tất cả là tự cô suy diễn, đúng là tự mình làm hại mình.
Cô nhìn món quà trên tay lại nhớ đến tên Trình Lãng đáng ghét, cô chỉ muốn nó biến mất khỏi đây. Cô tức tốc đi đến phòng bếp, mượn một ngọn lửa đốt cháy thiêu hủy tất cả tâm tư tình cảm của cô đặt vào món quà, chỉ có như thế mới khiến cô bình tâm trở lại. Cô nhìn ngọn lửa từ từ bùng phát rồi tàn dần đến khi chỉ còn là tro bụi bay trong không trung.
“Em thật là ngốc, sao không nói cho anh biết, không phải anh nói là anh đi chung với sao? Vì cái này mà em không dám bắt máy của anh?”
Bạch Hiểu Nguyệt có chút hoen đỏ đôi mắt, cái này cô cũng không muốn bản thân mình bị, nhưng bây giờ thì cô không thể cho anh một đứa con của hai người rồi.
“Thiên Lâm, em nghĩ chúng ta sẽ không thể hạnh phúc đâu, vì thế… “Em nói như vậy là có ý gì? Em không có vấn đề gì cả, em vẫn rất khỏe mạnh. Chỉ là bệnh nhỏ một chút thôi, rất dễ điều trị, em không được lo lắng, lại càng không được suy nghĩ lung tung. Anh không cho phép em nói mấy lời đằng sau, có biết không?”
Đôi môi ấm áp của Vân Thiên Lâm đặt lên trên trán Bạch Hiểu Nguyệt. Trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt bây giờ chỉ toàn là hình ảnh cô không thể mang thai, về sau cuộc sống của bọn họ như thế nào đây, cô không dám nghĩ tiếp nữa. Vân gia cần phải có một người nối dỗi.
Trong mắt Bạch Hiểu Nguyệt ánh lên đau thương, không biết nên nói gì, chỉ lẳng lặng trong lòng Vân Thiên Lâm. Vân Thiên Lâm tựa hồ quên mất đang ở trong phòng bệnh của Chu Nhã Tĩnh, anh trực tiếp lôi kéo Bạch Hiểu Nguyệt đi ra ngoài, anh cũng phải kiểm tra một mới được.
Chu Nhã Tĩnh cứ như vậy mà nhìn hai người quyến luyến rời đi, hoàn toàn không có giống như cô tưởng tượng. Nhất thời Chu Nhã Tĩnh không tin được sự việc trước mắt.
Vân Thiên Lâm, tại sao anh ấy không tức giận. Tại sao trong ánh mắt ấy chỉ toàn là thương tiếc.
Tại sân bay, Bạch Hiểu Nguyệt vui vẻ xách va li, vội vàng đi ra cửa bắt taxi. Đứng đợi xe mà lòng cô luôn hướng về căn nhà nơi giữa cô và Trình Lãng đã từng ở cùng nhau. Cô tưởng tượng Trình Lãng sẽ cảm thấy bất ngờ như thế nào nếu thấy cô đứng trước cửa đợi anh. Không sai, hôm nay là Giáng sinh, cô bí mật trở về từ Anh Quốc nhằm tạo cho anh một bất ngờ.
Cô sung sướng ngồi lên xe taxi, trước khi lên xe cô phủi phủi tuyết rơi còn đọng lại trên đầu. Mắt ngước nhìn qua tấm kính màn tuyết trắng xóa, trong lòng không khỏi vui mừng viễn ra cảnh tượng anh sẽ cầu hôn cô dưới ánh nến lãng mạn ở một nhà hàng sang trọng.
Xe đến dưới chung cư, cô nhanh chóng vác hành lí lên, bấm thang máy đi đến số phòng quen thuộc, tra chìa khóa vào ổ và mở cửa. Đập vào mắt cô chính là trên hành lang đầy những quần áo khác nhau, cô cầm lên là dây áo lót. Cô nhíu mày không thể tin là sự thực, tiếp tục đi đến căn phòng duy nhất trong căn hộ. Cô không muốn tin đây là sự thực, tiếng rên rỉ của người phụ nữ vang rõ mồn một bên tai. Cửa phòng không đóng, cô đứng sát bên mép tường thoáng thấy bóng dáng của người đàn ông đang không ngừng thức vào người phụ nữ bên dưới. Âm thanh xấu hổ không ngừng phát ra.
Người phụ nữ thở hổn hển, giọng nói có chút ngắt quãng: “Trình Lãng, khi nào anh mới chính thức chia tay cô ta. Chúng ta đã lén lút qua lại với nhau 7 năm rồi, đã đến lúc anh đá cô ta sang một bên để hai chúng ta chính thức công khai rồi của Bạch Hiểu Khê.”
Bạch Hiểu Nguyệt trợn tròn mắt, tay nắm chặt thành nấm đấm, trái tim đập mạnh, hơi thở dồn dập. Đó không hề là giọng nói xa lạ, mà chính là tiếng nói quen thuộc của người chị họ Bạch Vân Khê. Cô ta nói họ đã lén lút qua lại với nhau đã 7 năm, có nghĩa là cô đã bị lừa dối trong suốt ngần ấy năm trời mà vẫn không hề hay biết. Cô lại nghe thấy tiếng của Trình Lãng nói hổn hển: “Em yên tâm, đợi cô ta từ Anh Quốc trở về, anh sẽ nói chia tay. Anh cũng không muốn kéo dài thêm với cô ta, ở cùng với một người như khúc gỗ chán chết đi được. Đâu có bằng em, mỗi ngày đều muốn chết đi sống lại với em trên giường.”
Như để chứng minh lời nói của mình, hành động của Trình Lãng cố ý thúc vào sâu hơn, tiếng hét của Bạch Hiểu Khê cũng lớn hơn. Cả hai vừa phóng túng vừa không ngừng chế nhạo cô.
Hốc mắt cô bất giác đau nhói, vành mắt đã ửng đỏ chỉ chực trào nước mắt rơi xuống. Cô ngửa mặt lên trần nhà, cố nuốt nước mắt vào trong. Anh ta không xứng đáng với tình yêu của cô, cũng không xứng đáng với những giọt nước của cô. Hà tất gì cô phải rơi nước mắt vì tên khốn cặn bã đó.
Cô nhìn xuống hành lí của mình, mở chiếc vali ra, lấy món quà từ bên trong cô đã chuẩn bị sẵn cho anh nhân dịp Giáng sinh. Cô cứ ngỡ hôm nay là ngày hạnh phúc của mình hóa ra tất cả là tự cô suy diễn, đúng là tự mình làm hại mình.
Cô nhìn món quà trên tay lại nhớ đến tên Trình Lãng đáng ghét, cô chỉ muốn nó biến mất khỏi đây. Cô tức tốc đi đến phòng bếp, mượn một ngọn lửa đốt cháy thiêu hủy tất cả tâm tư tình cảm của cô đặt vào món quà, chỉ có như thế mới khiến cô bình tâm trở lại. Cô nhìn ngọn lửa từ từ bùng phát rồi tàn dần đến khi chỉ còn là tro bụi bay trong không trung.