Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Chương 82 Giải thích
Tốt, ly nước giải nhiệt này không quá nóng. Ánh mắt Vân Thiên Lâm dừng lại ở bàn tay cô, anh thấy Bạch Hiểu Nguyệt không sao, anh cũng không hỏi cô, xoay người từ thư phòng đi ra ngoài, một chữ đều không nói.
Bạch Hiểu Nguyệt buồn bực, cô đã cố ý xuống nước với anh, vì anh mà phải xem sắc mặt, anh ở đây còn nháo cái gì nữa. Nhìn mấy mảnh vỡ dưới sàn, Bạch Hiểu Nguyệt có chút đau lòng. Mới vừa rồi, cái ly còn đẹp đẽ nguyên vẹn, chỉ phút chốc đã vỡ tan tành.
VietWriter
Sau một hồi, thư phòng lại có tiếng bước chân tiến vào, Bạch Hiểu Nguyệt rầu rĩ đứng ở một bên, vì cái ly vỡ mà cô thương tiếc. Vân Thiên Lâm chờ dọn dẹp sạch sẽ xong lại tiến vào, thấy Bạch Hiểu Nguyệt vẫn còn đứng đó, vẻ mặt ủy khuất, bộ dạng có chút tội nghiệp, khuôn mặt đã nhíu lại.
Vân Thiên Lâm có chút đau lòng, vừa rồi có phải mình quá đáng quá rồi không.
Nhưng nghĩ lại, cô ấy không chịu nghe lời anh, còn cùng người đàn ông khác ăn cơm trưa, còn quang minh chính đại tiễn đưa ở trước công ty. Trở về rồi cái gì cũng không nói cho anh biết, có phải anh đối với cô quá tốt cho nên cô liền một bước không nghĩ đến cảm nhận của anh.
Người giúp việc rời đim thư phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Vân Thiên Lâm cũng không muốn nói với Bạch Hiểu Nguyệt, tự ngồi xuống ghế trở lại, chuẩn bị đọc sách. Nhưng Bạch Hiểu Nguyệt vẫn không có ý định rời đi, Vân Thiên Lâm nhìn một bên sườn mặt của cô, trong lòng hạ quyết tâm, nếu cô không nhận sai, anh sẽ không nói với cô một lời.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn bộ dáng của anh đã bình ổn trở lại, tính khí cũng không nóng nảy như vừa rồi. Tốt lắm, lúc nãy còn phát hỏa lên trên người cô, làm đổ ly nước vỡ tanh bành, một câu xin lỗi cũng không có, đây là tính tình gì đây.
Đọc nhanh ở VietWriter
“Em còn chưa ra?” Vân Thiên Lâm cầm quyển sách trên tay, ý tứ rất rõ ràng. Đại gia đây muốn xem sách, không muốn có người khác bên cạnh ảnh hưởng đến sự tập trung của đại gia đây.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn gương mặt xưng xỉa kia lên, cô cũng nổi giận lên luôn rồi đây. Trút giận lên trên người cô thì đã thôi đi, lại còn đuổi cô đi. Thật là…Không thể nói đạo lý được, hôm nay cô với anh phải làm cho ra lẽ chuyện này mới được.
Nhưng nhìn Vân Thiên Lâm một cái, khí thế của Bạch Hiểu Nguyệt vừa rồi tiêu tán đi đâu mất. Không còn cách nào nữa, khí áp bức của Vân Thiên Lâm quá mạnh, tùy tiện liếc nhìn cô một cái, Bạch Hiểu Nguyệt liền cảm thấy hai chân nu nhũn ra, cả người đều chột dạ.
“Còn đọc sách cái gì, không cần ăn cơm sao?” Bạch Hiểu Nguyệt lấy hết can đảm, tiến lên đoạt lấy quyển sách trong tay anh đặt ở một bên, chính là không muốn cho anh xem.
“Không ăn!” Vân Thiên Lâm phun ra hai chữ, lại lấy quyển sách trở lại, Bạch Hiểu Nguyệt tay mắt lạnh lẹ, cô đè lại quyển sách không cho anh lấy, thuận tiện trừng mắt với anh một cái.
Đừng tưởng rằng cũng chỉ có anh mới dám lên mặt với cô, chính cô cũng biết nổi giận. Bạch Hiểu Nguyệt thầm nghĩ xem anh còn muốn làm thế nào.
Vân Thiên Lâm xem cô làm như vậy, vừa tức giận lại vừa buồn cười. Vừa rồi rõ ràng rất tức giận cô nhưng khi nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cô, cơn phát hỏa liền không còn, thật là anh không có biện pháp với cô, nhưng mà anh không dễ dàng tha thứ cho cô như vậy đâu.
“Nói, tại sao anh lại vô duyên vô cớ tức giận?” Bạch Hiểu Nguyệt học khẩu khí cảu Vân Thiên Lâm, đứng ở trước mặt anh, từ trên cao nhìn xuống, hai tay chống hai bên thành ghế, đem lấy người Vân Thiên Lâm giam vào ngực mình.
Khuôn mặt yêu nghiệt gần sát khuôn mặt cô, không cần anh phải làm gì cũng đủ hút hồn của Bạch Hiểu Nguyệt rồi.
Bạch Hiểu Nguyệt trừng mắt liếc nhìn Vân Thiên Lâm một cái, trong lòng chửi thầm: Anh mới chính là tiều ma vương chuyên đi câu dẫn phụ nữ.
Vậy mà anh lúc nào cũng nói cô là tiểu yêu tình, chính anh mới là người gây họa cho giới phụ nữ.
“Em nói thử xem?” Vân Thiên Lâm không trả lời, anh hỏi ngược lại Bạch Hiểu Nguyệt. Cô nhóc này, chính mình còn không biết nhận sai, trái lại còn hỏi ngược lại anh. Bất quá, ở góc độ này cũng không tệ lắm, cái gì nên xem, cái gì không nên xem đều đã thấy hết rồi.
Bạch Hiểu Nguyệt không chú ý tới cổ áo của mình có chút khoét sâu, lúc này một nửa ngực đều đã lộ ra trước mặt Vân Thiên Lâm, nhìn rất bắt mắt.
“Hiện tại là em đang hỏi anh, sao em biết được anh nổi giận vì cái gì chứ. Vừa trở về liền đã mặt xưng mày xỉa, cư nhiên còn nổi giận hất đổ ly nước, có phải anh muốn tạo phản đúng không? Cái ly đẹp như vậy, đã bị anh làm bể tan nát. Anh không muốn uống thì thôi, còn đập vỡ nó làm gì?”
Vân Thiên Lâm càng nghe càng thấy không thích hợp, là anh…muốn tạo phản?
Xem lại tình hình, rõ ràng chính cô mới là người muốn tạo phản!
Nói đi nói lại, nói tới nói lui, cô nhóc này là vì cái ly nên mới đau lòng, mà không phải bởi vì anh. Vân Thiên Lâm trong lòng thấy không thoải mái, chẳng lẽ anh thế này lại không bằng một cái ly sao?
“Anh mua.”
Anh mua, mua bao nhiêu mà chẳng được. Không cần vì một cái ly mà cô phải hao tâm tổn tiếng.
Bạch Hiểu Nguyệt bị anh làm cho tức chết rồi, còn tưởng anh xử lý thế nào, mở mở miệng ra là chỉ biết mua bán, một chút cũng không cảm thấy thương tiếc cho cái ly. Mấu chốt của vấn đề là cô rất thích cái ly kia! Cứ như vậy bị anh làm vỡ.
“Lo quá không tốt?” Vân Thiên Lâm nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, chờ cô nói tiếp. Cô nhất định phải nói rõ ràng với anh, rốt cục Lý Khanh Vũ muốn nói rõ ràng gì với cô.
“Là em căn bản đều không có nghĩ tới, anh Khanh Vũ vẫn là luôn thích em, lúc ấy khi nghe tin em cũng rất sợ, nửa ngày mới phản ứng lại. Anh ấy cảm thấy em ở Vân gia bị đối xử tệ bạc, sợ anh không đối tốt với em nên mới nói như vậy. Em lúc ấy cũng đã từ chối anh ấy, em đã nói rất rõ ràng rồi.”
Nhìn bộ dáng sốt ruột giải thích của Bạch Hiểu Nguyệt, Vân Thiên Lâm tâm tình trở nên rất tốt, chỉ là Lý Khanh Vũ lại dám thổ lộ với người của anh, chuyện này…A!
“Nói gì đó!”
Bạch Hiểu Nguyệt nhớ tới những lời của mình, mặt tư dưng đỏ lên, ánh mắt nhìn Vân Thiên Lâm, cắn răng một cái rồi thẳng thắn nói: “Em…em nói sẽ không rời anh đi, em là thích anh thật lòng, làm anh ấy….”
Bạch Hiểu Nguyệt lời còn chưa nói xong, chỉ nhìn thấy Vân Thiên Lâm cười thần bí, bên hông bị anh nắm chặt lấy, cả người nhào tới, bị anh ghì lấy đôi môi.
Tốt, ly nước giải nhiệt này không quá nóng. Ánh mắt Vân Thiên Lâm dừng lại ở bàn tay cô, anh thấy Bạch Hiểu Nguyệt không sao, anh cũng không hỏi cô, xoay người từ thư phòng đi ra ngoài, một chữ đều không nói.
Bạch Hiểu Nguyệt buồn bực, cô đã cố ý xuống nước với anh, vì anh mà phải xem sắc mặt, anh ở đây còn nháo cái gì nữa. Nhìn mấy mảnh vỡ dưới sàn, Bạch Hiểu Nguyệt có chút đau lòng. Mới vừa rồi, cái ly còn đẹp đẽ nguyên vẹn, chỉ phút chốc đã vỡ tan tành.
VietWriter
Sau một hồi, thư phòng lại có tiếng bước chân tiến vào, Bạch Hiểu Nguyệt rầu rĩ đứng ở một bên, vì cái ly vỡ mà cô thương tiếc. Vân Thiên Lâm chờ dọn dẹp sạch sẽ xong lại tiến vào, thấy Bạch Hiểu Nguyệt vẫn còn đứng đó, vẻ mặt ủy khuất, bộ dạng có chút tội nghiệp, khuôn mặt đã nhíu lại.
Vân Thiên Lâm có chút đau lòng, vừa rồi có phải mình quá đáng quá rồi không.
Nhưng nghĩ lại, cô ấy không chịu nghe lời anh, còn cùng người đàn ông khác ăn cơm trưa, còn quang minh chính đại tiễn đưa ở trước công ty. Trở về rồi cái gì cũng không nói cho anh biết, có phải anh đối với cô quá tốt cho nên cô liền một bước không nghĩ đến cảm nhận của anh.
Người giúp việc rời đim thư phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Vân Thiên Lâm cũng không muốn nói với Bạch Hiểu Nguyệt, tự ngồi xuống ghế trở lại, chuẩn bị đọc sách. Nhưng Bạch Hiểu Nguyệt vẫn không có ý định rời đi, Vân Thiên Lâm nhìn một bên sườn mặt của cô, trong lòng hạ quyết tâm, nếu cô không nhận sai, anh sẽ không nói với cô một lời.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn bộ dáng của anh đã bình ổn trở lại, tính khí cũng không nóng nảy như vừa rồi. Tốt lắm, lúc nãy còn phát hỏa lên trên người cô, làm đổ ly nước vỡ tanh bành, một câu xin lỗi cũng không có, đây là tính tình gì đây.
Đọc nhanh ở VietWriter
“Em còn chưa ra?” Vân Thiên Lâm cầm quyển sách trên tay, ý tứ rất rõ ràng. Đại gia đây muốn xem sách, không muốn có người khác bên cạnh ảnh hưởng đến sự tập trung của đại gia đây.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn gương mặt xưng xỉa kia lên, cô cũng nổi giận lên luôn rồi đây. Trút giận lên trên người cô thì đã thôi đi, lại còn đuổi cô đi. Thật là…Không thể nói đạo lý được, hôm nay cô với anh phải làm cho ra lẽ chuyện này mới được.
Nhưng nhìn Vân Thiên Lâm một cái, khí thế của Bạch Hiểu Nguyệt vừa rồi tiêu tán đi đâu mất. Không còn cách nào nữa, khí áp bức của Vân Thiên Lâm quá mạnh, tùy tiện liếc nhìn cô một cái, Bạch Hiểu Nguyệt liền cảm thấy hai chân nu nhũn ra, cả người đều chột dạ.
“Còn đọc sách cái gì, không cần ăn cơm sao?” Bạch Hiểu Nguyệt lấy hết can đảm, tiến lên đoạt lấy quyển sách trong tay anh đặt ở một bên, chính là không muốn cho anh xem.
“Không ăn!” Vân Thiên Lâm phun ra hai chữ, lại lấy quyển sách trở lại, Bạch Hiểu Nguyệt tay mắt lạnh lẹ, cô đè lại quyển sách không cho anh lấy, thuận tiện trừng mắt với anh một cái.
Đừng tưởng rằng cũng chỉ có anh mới dám lên mặt với cô, chính cô cũng biết nổi giận. Bạch Hiểu Nguyệt thầm nghĩ xem anh còn muốn làm thế nào.
Vân Thiên Lâm xem cô làm như vậy, vừa tức giận lại vừa buồn cười. Vừa rồi rõ ràng rất tức giận cô nhưng khi nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cô, cơn phát hỏa liền không còn, thật là anh không có biện pháp với cô, nhưng mà anh không dễ dàng tha thứ cho cô như vậy đâu.
“Nói, tại sao anh lại vô duyên vô cớ tức giận?” Bạch Hiểu Nguyệt học khẩu khí cảu Vân Thiên Lâm, đứng ở trước mặt anh, từ trên cao nhìn xuống, hai tay chống hai bên thành ghế, đem lấy người Vân Thiên Lâm giam vào ngực mình.
Khuôn mặt yêu nghiệt gần sát khuôn mặt cô, không cần anh phải làm gì cũng đủ hút hồn của Bạch Hiểu Nguyệt rồi.
Bạch Hiểu Nguyệt trừng mắt liếc nhìn Vân Thiên Lâm một cái, trong lòng chửi thầm: Anh mới chính là tiều ma vương chuyên đi câu dẫn phụ nữ.
Vậy mà anh lúc nào cũng nói cô là tiểu yêu tình, chính anh mới là người gây họa cho giới phụ nữ.
“Em nói thử xem?” Vân Thiên Lâm không trả lời, anh hỏi ngược lại Bạch Hiểu Nguyệt. Cô nhóc này, chính mình còn không biết nhận sai, trái lại còn hỏi ngược lại anh. Bất quá, ở góc độ này cũng không tệ lắm, cái gì nên xem, cái gì không nên xem đều đã thấy hết rồi.
Bạch Hiểu Nguyệt không chú ý tới cổ áo của mình có chút khoét sâu, lúc này một nửa ngực đều đã lộ ra trước mặt Vân Thiên Lâm, nhìn rất bắt mắt.
“Hiện tại là em đang hỏi anh, sao em biết được anh nổi giận vì cái gì chứ. Vừa trở về liền đã mặt xưng mày xỉa, cư nhiên còn nổi giận hất đổ ly nước, có phải anh muốn tạo phản đúng không? Cái ly đẹp như vậy, đã bị anh làm bể tan nát. Anh không muốn uống thì thôi, còn đập vỡ nó làm gì?”
Vân Thiên Lâm càng nghe càng thấy không thích hợp, là anh…muốn tạo phản?
Xem lại tình hình, rõ ràng chính cô mới là người muốn tạo phản!
Nói đi nói lại, nói tới nói lui, cô nhóc này là vì cái ly nên mới đau lòng, mà không phải bởi vì anh. Vân Thiên Lâm trong lòng thấy không thoải mái, chẳng lẽ anh thế này lại không bằng một cái ly sao?
“Anh mua.”
Anh mua, mua bao nhiêu mà chẳng được. Không cần vì một cái ly mà cô phải hao tâm tổn tiếng.
Bạch Hiểu Nguyệt bị anh làm cho tức chết rồi, còn tưởng anh xử lý thế nào, mở mở miệng ra là chỉ biết mua bán, một chút cũng không cảm thấy thương tiếc cho cái ly. Mấu chốt của vấn đề là cô rất thích cái ly kia! Cứ như vậy bị anh làm vỡ.
“Lo quá không tốt?” Vân Thiên Lâm nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, chờ cô nói tiếp. Cô nhất định phải nói rõ ràng với anh, rốt cục Lý Khanh Vũ muốn nói rõ ràng gì với cô.
“Là em căn bản đều không có nghĩ tới, anh Khanh Vũ vẫn là luôn thích em, lúc ấy khi nghe tin em cũng rất sợ, nửa ngày mới phản ứng lại. Anh ấy cảm thấy em ở Vân gia bị đối xử tệ bạc, sợ anh không đối tốt với em nên mới nói như vậy. Em lúc ấy cũng đã từ chối anh ấy, em đã nói rất rõ ràng rồi.”
Nhìn bộ dáng sốt ruột giải thích của Bạch Hiểu Nguyệt, Vân Thiên Lâm tâm tình trở nên rất tốt, chỉ là Lý Khanh Vũ lại dám thổ lộ với người của anh, chuyện này…A!
“Nói gì đó!”
Bạch Hiểu Nguyệt nhớ tới những lời của mình, mặt tư dưng đỏ lên, ánh mắt nhìn Vân Thiên Lâm, cắn răng một cái rồi thẳng thắn nói: “Em…em nói sẽ không rời anh đi, em là thích anh thật lòng, làm anh ấy….”
Bạch Hiểu Nguyệt lời còn chưa nói xong, chỉ nhìn thấy Vân Thiên Lâm cười thần bí, bên hông bị anh nắm chặt lấy, cả người nhào tới, bị anh ghì lấy đôi môi.