Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-111
Chương 111
Ôn Cẩm không tin vào lời hứa hẹn của Mặc Tu Trần, chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của em gái anh ấy yêu thương nhất, anh ấy không thể không quan tâm, càng đừng nói đến để cô lại phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào.
Anh ấy khịt mũi lạnh lùng nói:
“Anh nói thì nghe hay lắm, sẽ không làm tổn thương Nhiên Nhiên. Vậy Trình Giai là ân nhân cứu mạng của anh thì sao, trước kia bên cạnh anh không có phụ nữ, không phải vì anh bị bệnh mà là vì trong lòng anh có người khác. Anh và Nhiên Nhiên kết hôn lâu như vậy rồi anh cũng không chạm vào em ấy, cũng không vì cái gì khác, là vì Trình Giai đúng không?”
Ánh mắt của Mặc Tu Trần có chút thay đổi, khóe môi mỏng mím lại thành một đường thẳng lạnh lùng.
Không khí trong phòng bệnh bỗng đông cứng lại.
Những gì Ôn Cẩm nói, Mặc Tu Trần không thể phủ nhận hoàn toàn, không phải vì anh có cảm tình và suy nghĩ tốt về Trình Giai, mà là vì kết quả anh điều tra được…
Bên ngoài bệnh viện, Ôn Nhiên mua chuối, cùng Cố Khải đi ra khỏi cửa hàng hoa quả. Điện thoại di động vang lên, cô cúi đầu lấy điện thoại di động, không hề thấy một nhóm nam sinh đi giày patin lao ra khỏi ngõ gần đó.
Không biết là do dưới đất không bằng phẳng hay do kỹ thuật của cậu nhóc kém mà khi đi ngang qua cô, đột nhiên chân bị trượt, mất kiểm soát mà hướng tới phía cô.
Nhìn thấy cậu nhóc sắp đâm vào cô, Cố Khải đang đi phía sau thì giật mình, vươn tay kéo cô vào lòng, nói: “Nhiên Nhiên, cẩn thận.”
Bởi vì động tác đột của anh mà Ôn Nhiên vô tình nhấn nút gác máy, kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy cậu nhóc kia ngã xuống mặt đất bên cạnh chân cô, kêu ai ui một tiếng.
“Các cậu học trượt băng không cẩn thận chút à, lỡ va vào người ta thì phải làm sao?”
Cố Khải nghiêm túc nhìn cậu nhóc bị ngã, hai bàn tay lớn vẫn nắm chặt lấy cánh tay của Ôn Nhiên. Hai người từ phía sau lướt qua đỡ cậu nhóc dậy, thấy trên mặt Ôn Nhiên có vết sẹo, nhìn cánh tay trái của cô cũng bị thương liền nói xin lỗi: “Em xin lỗi, chủng em không cố ý.”
Ôn Nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Khải, nhẹ nhàng nói: “Anh Cố, bỏ đi, họ không cố ý đâu.”
“Nếu đụng phải cánh tay em, làm nứt vết thương, vậy thì sẽ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục của em.”
Cố Khải chau mày, thấy cậu nhóc được đỡ dậy đầy vẻ hối lỗi, anh vẫy tay ra hiệu cho bọn họ rời đi, củi đầu nhìn qua điện thoại trên tay rồi nói với cô: “Đi thôi, chúng ta trở lại bệnh viện. 11
“Vâng!”
Ôn Nhiên cất điện thoại đi, dù sao cô cũng không muốn trả lời cuộc gọi đó.
Thành phố F.
Chu Lâm vừa trở về khách sạn liền lấy điện thoại di động ra gọi cho ba mình là Chu Minh Phú.
Buổi chiều xảy ra chuyện gì, cô ta càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng.
Khi điện thoại được kết nối, Chu Minh Phú ở đầu bên kia điện thoại alo một tiếng, nghe giọng điệu của ông ta có vẻ như đang có tâm trạng không tốt, Chu Lâm có chút nghi hoặc hỏi: “Ba, ba sao vậy, hình như tâm trạng ba không tốt.
“Đừng nhắc nữa, tối hôm qua suýt chút nữa thành công, kết quả bị Mặc Tu Trần phá hỏng. Những người đó cũng vào đồn cảnh sát rồi, nếu ba mà làm không tốt thì bây giờ cảnh sát đã tìm tới cửa rồi.”
“Mặc Tu Trần? Anh ta không phải ở thành phố G sao? Anh ta đến thành phố F ạ?”
Chu Lâm kinh ngạc hỏi, hôm nay cô ta chụp ảnh cưới với Mặc Tử Hiên, đến tận bây giờ mới kết thúc, những chuyện khác cô ta cũng không biết.
“Tối hôm qua Mặc Tu Trần đột nhiên tới thành phố F, cứu được Ôn Nhiên, còn bắt mấy người đó đến đồn cảnh sát. Cho dù ba không để lại manh mối nào, nhưng Ôn Cầm chắc chắn sẽ nghi ngờ ba. Trong thời gian ngắn không thể làm gì Ôn Nhiên được nữa.”
Giọng điệu của Chu Minh Phú tràn đầy không cam lòng, đối với kế hoạch này, ông ta không ngại bị tai nạn thương ở chân, từ bỏ đi hội chợ thuốc, trong thời gian nghỉ phép, Ôn Cẩm nhất định sẽ giải quyết chuyện công ty.
Cứ tưởng chỉ cần Ôn Nhiên bị hủy hoại, ông ta sẽ nắm được thắng lợi trong tầm tay.
Không ngờ kết quả lại trở thành như thế này.
“Ba, để con nói cho ba biết một chuyện, đó là về Ôn Nhiên.”
Chu Lâm đột nhiên chuyển đề tài, nghiêm túc nói.
“Chuyện gì vậy?”
Chu Minh Phú hờ hững hỏi, trong mắt ông ta, chuyện mà Chu Lâm định nói không có gì khác ngoài việc Mặc Tử Hiên thích Ôn Nhiên.
“Nơi mà con và Tử Hiên chụp ảnh cưới ngày hôm nay là ở quê cũ của Ôn Nhiên, trong lúc nghỉ giải lao, Mặc Tử Hiên hỏi một bà già ở địa phương có quen biết Ôn Nhiên không. Bố đoán xem bà lão đó nói gì?”
“Nói cái gì vậy, không quen biết Ôn Nhiên sao?”
Chu Minh Phú tùy tiện hỏi, Ôn Hồng Duệ chuyển từ thành phố F đến thành phố G đã được 16 năm. Lúc đó Ôn Nhiên chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ, không biết cô cũng là chuyện bình thường.
“Bà lão đó nói, cách đây không lâu cũng có một người đàn ông cầm ảnh một cô bé đến hỏi bà ta có quen biết Ôn Nhiên không. Sau đó con đưa cho bà ta một ít tiền, bà ta mới nói cho con biết, bức ảnh người đàn ông đó lấy ra căn bản không phải là Ôn Nhiên.
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật ạ, bà lão đó và Ôn Hồng Duệ ở cùng một tiểu khu. Bà ta chắc chắn sẽ không nói dối, tình cờ trong điện thoại con có ảnh Ön Nhiên, con cho bà ta xem, bà ta nói không giống Ôn Nhiên lúc nhỏ.”
Chu Lâm càng nói càng kích động, “Con còn hỏi bà ta, người cầm ảnh đến tìm bà ta có dáng vẻ như thế nào, bà lão đó nói dáng vẻ rất đẹp trai, nhưng không thích cười…theo miêu tả của bà ta, con cảm thấy rất giống trợ lý đặc biệt của Mặc Tu Trần, Đàm Mục.” .
Đam Mỹ Sắc
Điện thoại im lặng một lát, Chu Minh Phú lại hỏi: “Mặc Tử Hiên có biết những chuyện này không?”
Khi nói về Mặc Tử Hiên, đáy mắt Chu Lâm lóe lên tia khó chịu, giọng điệu của cô ta có chút cứng ngắc: “Anh ấy không biết, chụp ảnh cưới còn chưa xong, anh ấy đã nhận một cuộc điện thoại rồi vội vàng rời đi.”
“Cậu ta trở lại thành phố G à?”
Chu Minh Phú nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ Mặc Tử Hiên cũng biết chuyện tối hôm qua sao?
“Con không biết, ba, hiện tại con có cần biết thêm về gia đình của Ôn Nhiên không. Nghe nói thành phố F là quê hương của cô ta, nhưng cô ta chưa bao giờ trở về, bây giờ nghĩ lại, con cảm thấy Ôn Nhiên cũng không giống mẹ cô ta. Ba nói xem, có khả năng cô ta không phải là con gái ruột của nhà họ Ôn không?”
Không phải Chu Lâm có nhiều bằng chứng mới nghi ngờ, mà là cô ta ghen tị, cô ta hi vọng Ôn Nhiên cái gì cũng không có.
Nếu cô không phải là con gái ruột của Ôn Hồng Duệ, vậy thì cô là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, có tư cách gì mà cướp lấy Mặc Tử Hiên ở bên cạnh mình. (Mặc dù chuyện cướp đàn ông mới là Chu Lâm làm, nhưng cô ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Ôn Nhiên.
“Như vậy đi, com ở đó thêm vài ngày âm thầm điều tra nhà họ Ôn. Nếu Ôn Nhiên không phải là con gái ruột của nhà họ Ôn, vậy thì có kịch hay để xem rồi.”
“Vâng ba!”
Chu Lâm nghĩ đến kết quả mà mình suy đoán có khả năng là thật liền cảm thấy hưng phấn.
***
Thành phố G, bệnh viện Khang Ninh.
Ôn Nhiên và Cố Khải quay trở lại phòng bệnh, cuộc trò chuyện giữa Mặc Tu Trần và Ôn Cẩm đã kết thúc, biểu hiện của hai người là không có chút cảm xúc nào.
Chưa được bao lâu, Mặc Tu nhận được một cuộc gọi, nói trên công trường có việc cần anh đến đó.
Sau khi Mặc Tu Trần rời đi, dì Lý nhà họ Ôn mang bữa tối đến, nhìn thấy Ôn Nhiên, dì Lý vui vẻ gọi cô, “Nhiên Nhiên, cháu về rồi!”
Vẻ kinh ngạc xẹt qua trong mắt Ôn Nhiên, cô quay đầu nhìn Ôn Cẩm nằm trên giường bệnh hỏi thăm, sau đó anh khẽ cười, bình tĩnh nói: “Luôn làm phiền người thì cũng hay lắm, nên anh tìm dì Lý quay lại.”
Ôn Cẩm không tin vào lời hứa hẹn của Mặc Tu Trần, chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của em gái anh ấy yêu thương nhất, anh ấy không thể không quan tâm, càng đừng nói đến để cô lại phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào.
Anh ấy khịt mũi lạnh lùng nói:
“Anh nói thì nghe hay lắm, sẽ không làm tổn thương Nhiên Nhiên. Vậy Trình Giai là ân nhân cứu mạng của anh thì sao, trước kia bên cạnh anh không có phụ nữ, không phải vì anh bị bệnh mà là vì trong lòng anh có người khác. Anh và Nhiên Nhiên kết hôn lâu như vậy rồi anh cũng không chạm vào em ấy, cũng không vì cái gì khác, là vì Trình Giai đúng không?”
Ánh mắt của Mặc Tu Trần có chút thay đổi, khóe môi mỏng mím lại thành một đường thẳng lạnh lùng.
Không khí trong phòng bệnh bỗng đông cứng lại.
Những gì Ôn Cẩm nói, Mặc Tu Trần không thể phủ nhận hoàn toàn, không phải vì anh có cảm tình và suy nghĩ tốt về Trình Giai, mà là vì kết quả anh điều tra được…
Bên ngoài bệnh viện, Ôn Nhiên mua chuối, cùng Cố Khải đi ra khỏi cửa hàng hoa quả. Điện thoại di động vang lên, cô cúi đầu lấy điện thoại di động, không hề thấy một nhóm nam sinh đi giày patin lao ra khỏi ngõ gần đó.
Không biết là do dưới đất không bằng phẳng hay do kỹ thuật của cậu nhóc kém mà khi đi ngang qua cô, đột nhiên chân bị trượt, mất kiểm soát mà hướng tới phía cô.
Nhìn thấy cậu nhóc sắp đâm vào cô, Cố Khải đang đi phía sau thì giật mình, vươn tay kéo cô vào lòng, nói: “Nhiên Nhiên, cẩn thận.”
Bởi vì động tác đột của anh mà Ôn Nhiên vô tình nhấn nút gác máy, kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy cậu nhóc kia ngã xuống mặt đất bên cạnh chân cô, kêu ai ui một tiếng.
“Các cậu học trượt băng không cẩn thận chút à, lỡ va vào người ta thì phải làm sao?”
Cố Khải nghiêm túc nhìn cậu nhóc bị ngã, hai bàn tay lớn vẫn nắm chặt lấy cánh tay của Ôn Nhiên. Hai người từ phía sau lướt qua đỡ cậu nhóc dậy, thấy trên mặt Ôn Nhiên có vết sẹo, nhìn cánh tay trái của cô cũng bị thương liền nói xin lỗi: “Em xin lỗi, chủng em không cố ý.”
Ôn Nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Khải, nhẹ nhàng nói: “Anh Cố, bỏ đi, họ không cố ý đâu.”
“Nếu đụng phải cánh tay em, làm nứt vết thương, vậy thì sẽ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục của em.”
Cố Khải chau mày, thấy cậu nhóc được đỡ dậy đầy vẻ hối lỗi, anh vẫy tay ra hiệu cho bọn họ rời đi, củi đầu nhìn qua điện thoại trên tay rồi nói với cô: “Đi thôi, chúng ta trở lại bệnh viện. 11
“Vâng!”
Ôn Nhiên cất điện thoại đi, dù sao cô cũng không muốn trả lời cuộc gọi đó.
Thành phố F.
Chu Lâm vừa trở về khách sạn liền lấy điện thoại di động ra gọi cho ba mình là Chu Minh Phú.
Buổi chiều xảy ra chuyện gì, cô ta càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng.
Khi điện thoại được kết nối, Chu Minh Phú ở đầu bên kia điện thoại alo một tiếng, nghe giọng điệu của ông ta có vẻ như đang có tâm trạng không tốt, Chu Lâm có chút nghi hoặc hỏi: “Ba, ba sao vậy, hình như tâm trạng ba không tốt.
“Đừng nhắc nữa, tối hôm qua suýt chút nữa thành công, kết quả bị Mặc Tu Trần phá hỏng. Những người đó cũng vào đồn cảnh sát rồi, nếu ba mà làm không tốt thì bây giờ cảnh sát đã tìm tới cửa rồi.”
“Mặc Tu Trần? Anh ta không phải ở thành phố G sao? Anh ta đến thành phố F ạ?”
Chu Lâm kinh ngạc hỏi, hôm nay cô ta chụp ảnh cưới với Mặc Tử Hiên, đến tận bây giờ mới kết thúc, những chuyện khác cô ta cũng không biết.
“Tối hôm qua Mặc Tu Trần đột nhiên tới thành phố F, cứu được Ôn Nhiên, còn bắt mấy người đó đến đồn cảnh sát. Cho dù ba không để lại manh mối nào, nhưng Ôn Cầm chắc chắn sẽ nghi ngờ ba. Trong thời gian ngắn không thể làm gì Ôn Nhiên được nữa.”
Giọng điệu của Chu Minh Phú tràn đầy không cam lòng, đối với kế hoạch này, ông ta không ngại bị tai nạn thương ở chân, từ bỏ đi hội chợ thuốc, trong thời gian nghỉ phép, Ôn Cẩm nhất định sẽ giải quyết chuyện công ty.
Cứ tưởng chỉ cần Ôn Nhiên bị hủy hoại, ông ta sẽ nắm được thắng lợi trong tầm tay.
Không ngờ kết quả lại trở thành như thế này.
“Ba, để con nói cho ba biết một chuyện, đó là về Ôn Nhiên.”
Chu Lâm đột nhiên chuyển đề tài, nghiêm túc nói.
“Chuyện gì vậy?”
Chu Minh Phú hờ hững hỏi, trong mắt ông ta, chuyện mà Chu Lâm định nói không có gì khác ngoài việc Mặc Tử Hiên thích Ôn Nhiên.
“Nơi mà con và Tử Hiên chụp ảnh cưới ngày hôm nay là ở quê cũ của Ôn Nhiên, trong lúc nghỉ giải lao, Mặc Tử Hiên hỏi một bà già ở địa phương có quen biết Ôn Nhiên không. Bố đoán xem bà lão đó nói gì?”
“Nói cái gì vậy, không quen biết Ôn Nhiên sao?”
Chu Minh Phú tùy tiện hỏi, Ôn Hồng Duệ chuyển từ thành phố F đến thành phố G đã được 16 năm. Lúc đó Ôn Nhiên chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ, không biết cô cũng là chuyện bình thường.
“Bà lão đó nói, cách đây không lâu cũng có một người đàn ông cầm ảnh một cô bé đến hỏi bà ta có quen biết Ôn Nhiên không. Sau đó con đưa cho bà ta một ít tiền, bà ta mới nói cho con biết, bức ảnh người đàn ông đó lấy ra căn bản không phải là Ôn Nhiên.
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật ạ, bà lão đó và Ôn Hồng Duệ ở cùng một tiểu khu. Bà ta chắc chắn sẽ không nói dối, tình cờ trong điện thoại con có ảnh Ön Nhiên, con cho bà ta xem, bà ta nói không giống Ôn Nhiên lúc nhỏ.”
Chu Lâm càng nói càng kích động, “Con còn hỏi bà ta, người cầm ảnh đến tìm bà ta có dáng vẻ như thế nào, bà lão đó nói dáng vẻ rất đẹp trai, nhưng không thích cười…theo miêu tả của bà ta, con cảm thấy rất giống trợ lý đặc biệt của Mặc Tu Trần, Đàm Mục.” .
Đam Mỹ Sắc
Điện thoại im lặng một lát, Chu Minh Phú lại hỏi: “Mặc Tử Hiên có biết những chuyện này không?”
Khi nói về Mặc Tử Hiên, đáy mắt Chu Lâm lóe lên tia khó chịu, giọng điệu của cô ta có chút cứng ngắc: “Anh ấy không biết, chụp ảnh cưới còn chưa xong, anh ấy đã nhận một cuộc điện thoại rồi vội vàng rời đi.”
“Cậu ta trở lại thành phố G à?”
Chu Minh Phú nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ Mặc Tử Hiên cũng biết chuyện tối hôm qua sao?
“Con không biết, ba, hiện tại con có cần biết thêm về gia đình của Ôn Nhiên không. Nghe nói thành phố F là quê hương của cô ta, nhưng cô ta chưa bao giờ trở về, bây giờ nghĩ lại, con cảm thấy Ôn Nhiên cũng không giống mẹ cô ta. Ba nói xem, có khả năng cô ta không phải là con gái ruột của nhà họ Ôn không?”
Không phải Chu Lâm có nhiều bằng chứng mới nghi ngờ, mà là cô ta ghen tị, cô ta hi vọng Ôn Nhiên cái gì cũng không có.
Nếu cô không phải là con gái ruột của Ôn Hồng Duệ, vậy thì cô là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, có tư cách gì mà cướp lấy Mặc Tử Hiên ở bên cạnh mình. (Mặc dù chuyện cướp đàn ông mới là Chu Lâm làm, nhưng cô ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Ôn Nhiên.
“Như vậy đi, com ở đó thêm vài ngày âm thầm điều tra nhà họ Ôn. Nếu Ôn Nhiên không phải là con gái ruột của nhà họ Ôn, vậy thì có kịch hay để xem rồi.”
“Vâng ba!”
Chu Lâm nghĩ đến kết quả mà mình suy đoán có khả năng là thật liền cảm thấy hưng phấn.
***
Thành phố G, bệnh viện Khang Ninh.
Ôn Nhiên và Cố Khải quay trở lại phòng bệnh, cuộc trò chuyện giữa Mặc Tu Trần và Ôn Cẩm đã kết thúc, biểu hiện của hai người là không có chút cảm xúc nào.
Chưa được bao lâu, Mặc Tu nhận được một cuộc gọi, nói trên công trường có việc cần anh đến đó.
Sau khi Mặc Tu Trần rời đi, dì Lý nhà họ Ôn mang bữa tối đến, nhìn thấy Ôn Nhiên, dì Lý vui vẻ gọi cô, “Nhiên Nhiên, cháu về rồi!”
Vẻ kinh ngạc xẹt qua trong mắt Ôn Nhiên, cô quay đầu nhìn Ôn Cẩm nằm trên giường bệnh hỏi thăm, sau đó anh khẽ cười, bình tĩnh nói: “Luôn làm phiền người thì cũng hay lắm, nên anh tìm dì Lý quay lại.”
Bình luận facebook