Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-133
Chương 133: Bảo vệ
Sau khi cúp điện thoại, Mặc Tu Trần nói với Ôn Nhiên: “Anh đi xem một chút, em cứ ngồi đây chờ anh.”
Anh mở cửa và ra ngoài.
Nhìn bước chân vội vã của anh, môi Ôn Nhiên khẽ mím lại.
Nếu như thuốc trong súp vi cá mập là do Mặc Kính Đằng cho người bỏ vào, thì ý tứ của ông ấy không thể rõ ràng hơn. Ông ấy nghĩ tối hôm đó cô đã bị làm nhục, sợ cô mang thai không phải là con của Mặc Tu Trần.
xk& Ôn Nhiên cùng đi đến bệnh viện.
Mặc Kính Đằng được đầy vào phòng phẫu thuật, những người còn lại bị chặn lại bên ngoài phòng phẫu thuật.
Những người ở câu lạc bộ đi theo đến, chào hỏi với Mặc Tu Trần rồi rời đi, ánh mắt thâm thúy của Mặc Tu Trần thu lại sau cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, quay đầu nhìn về phía Tiêu Văn Khanh ở bên cạnh, trong đáy mắt hiện lên một tia sắc bén.
Tiêu Văn Khanh đang nhìn về hướng phòng phẫu thuật, đột nhiên cảm thấy có hai tầm nhìn sắc bén đang bắn về phía mình, bà ta giật sửng sốt, vô thức lùi lại một bước.
Không biết có phải chột dạ hay không, hay là không thể chịu được hơi thở lạnh như băng phun ra từ cơ thể của Mặc Tu Trần. Bà ta tự dưng cảm thấy mình như đang ở trong một hầm băng, với từng lớp hàn ý tỏa ra từ anh lan đến trái tim bà ta.
Bà ta lâm bẩm, định nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt ác liệt của Mặc Tu Trần, bà ta không dám nói.
Khóe mắt nhìn thấy Mặc Tử Hiên đang lon ton chạy ở hành lang, Mặc Tu Trần lạnh lùng bỏ lại một câu, “Những việc bà làm đó, một ngày nào đó nghiệp sẽ quật lên con trai bà.”
Lời nói vừa dứt, anh quay đầu lại nói với Ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, anh đưa em đi ăn trước.”
Ôn Nhiên bỏ qua vẻ mặt đột nhiên trở nên tái nhợt của Tiêu Văn Khanh, ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng Mặc Tu Trần, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Anh ở lại đây đi, em sẽ đến nhà hàng gần đây mua một phần cho anh.”
“Nơi như này anh ăn không nỗi, lát nữa quay lại cũng không Saoø.
Mặc Tu Trần từ chối lòng tốt của Ôn Nhiên, một mặt anh vẫn cảm thấy oán hận Mặc Kính Đằng, mặt khác là mẹ con của Tiêu Văn Khanh và Mặc Tử Hiên đang ở đây, anh không muốn ở lại.
Trong lúc họ đang nói chuyện, Mặc Tử Hiên chạy tới, ánh mắt quét qua Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần, sắc mặt tái nhợt hỏi Tiêu Văn Khanh, “Tại sao ba con lại đột nhiên ngất đị?”
Sắc mặt Tiêu Văn Khanh thay đổi, trong lòng vẫn bị kinh động bởi lời nói vừa rồi của Mặc Tu Trần, không dám nói thẳng là Mặc Tu Trần làm ông ấy tức mà ngất đi, chỉ buồn buồn nói: “Sức khoẻ ba con không chịu nồi kích thích, buổi trưa có cãi nhau với anh trai con, lúc kích động liền ngất xỉu.”
Nghe vậy, Mặc Tử Hiên lạnh lùng nghiêm khắc nhìn Mặc Tu Trần, tức giận hỏi: “Anh nhất định phải làm ông ấy tức chết mới cam tâm à?”
Mặc Tu Trần nhăn mặt, khinh thường việc nói chuyện với Mặc Tử Hiên, cũng không thèm nhìn anh ta.
Nhưng Ôn Nhiên ở một bên nhớ tới vừa rồi ở câu lạc bộ anh không nễ mặt Mặc Kính Đẳng, nói ai là người hại cô đều sẽ bị trả lại gấp trăm nghìn lần. Cô cũng không thấy ông ấy bị oan, lạnh lùng nói: “Nếu không phải vì những việc bản thỉu của một số người đã làm, làm sao chủ tịch Mặc có thể ngắt xỉu.”
Khi cô nói lời này, cô nhìn chằm chằm Tiêu Văn Khanh bằng ánh mắt lạnh lùng, buổi trưa bà ta đem sự việc đó chối bỏ rõ ràng rồi, không cần đối phó với kẻ giả tạo, đối với người phụ nữ độc ác muốn làm cho cô vô sinh, trong lòng cô rất hận.
Giọng nói vừa dứt, cô quét khoé mắt nhìn về phía Mặc Tử Hiên.
Sự tức giận xẹt qua mắt Tiêu Văn Khanh, bà ta nhìn chằm chằm vào Ôn Nhiên một cách sắc bén, bà ta không biết, Mặc Tử Hiên đã biết những gì bà ta đã làm.
Vẻ mặt của Mặc Tử Hiên sửng sốt, lửa giận trong mắt trong nháy mắt tan biến, đáy mắt hiện lên một tia xin lỗi sâu sắc đối với Ôn Nhiên, mặc dù buổi trưa anh ta không có mặt, nhưng Mặc Tu Trần là người như thế nào, anh ta biết được một chút.
Mặc dù cơ thể của ông ấy không thể chịu được sự kích thích, cũng không phải vì hai ba câu cãi vã mà ngất đi. Mà hôm qua Ôn Nhiên đã nói với anh ta chuyện mẹ anh ta bỏ thuốc, vừa rồi cô lại tức giận kích động, anh ta muốn giả ngốc cũng không thể.
Nhìn thấy Tiêu Văn Khanh nhìn chằm Ôn Nhiên, Mặc Tu Trần theo bản năng vươn tay ôm lấy thân thể của cô vào trong vòng tay, lạnh lùng quét qua Tiêu Văn Khanh và Mặc Tử Hiên, nhẹ nhàng nói nói: “Tức giận hại gan, đừng vì những người không quan trọng mà tự làm hại mình, em muốn ăn cái gì, anh mời em.
Bệnh viện Khang Ninh là bệnh viện của nhà Cố Khải, cho dù Mặc Tu Trần không ở lại đây thì anh cũng tuyệt đối yên tâm.
Ôn Nhiên kìm nén tức giận, nhướng mi, khẽ cười với anh, nói: “Bây giờ em muốn ăn cái gì còn chưa nghĩ ra, lát nữa em nghĩ ra sẽ nói với anh.”
Mặc Tu Trần gật đầu, nhìn Ôn Nhiên bằng ánh mắt dịu dàng như ngọc: “Đi thôi!”
Người đàn ông cao lớn vòng tay ôm người phụ nữ cao gây, hai người đồng loạt rời đi, bóng lưng ẩn chứa hạnh phúc nhàn nhạt, tựa như một bức tranh phong cảnh mỹ lệ.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Mặc Tử Hiên bát động nhìn về phía cuối hành lang như một bức tượng, đôi mắt đen đầy đau thương. Cho dù ánh mắt của Ôn Nhiên thờ ơ, hay nụ cười dịu dàng với một người đàn ông khác, đối với anh ta mà nói đều là ngũ lôi oanh đỉnh*, lưỡi kiếm xuyên qua trái tim.
*Ngũ lôi oanh đỉnh: 5 tia chớp cùng đánh vào một lúc, chịu đả kích vô cùng lớn.
“Tử Hiên!”
Tiêu Văn Khanh nhìn ánh mắt đau đớn của con trai, trong lòng có chút phức tạp, có chút áy náy, giọng nói không khỏi có chút do dự.
Mặc Tử Hiên cuối cùng cũng rút ánh mắt rời khỏi hành lang trống trải, khi nhìn về phía Tiêu Văn Khanh, trong mắt tràn đầy đau thương đã biến mát, sắc bén hỏi: “Tại sao lại đối xử với Ôn Nhiên như vậy?”
“Tử Hiên, mẹ không hiểu con đang nói cái gì?”
Lần đầu tiên Tiêu Văn Khanh cảm thấy ánh mắt của con trai mình có thể sắc bén đến mức không dám nhìn thẳng, ánh mắt xẹt qua về phía phòng phẫu thuật.
“Mẹ, mẹ dám làm, còn có chuyện gì mà mẹ không dám thừa nhận? Cho dù Ôn Nhiên có con của Mặc Tu Trần đi chăng nữa, mẹ cũng không nên đối xử với cô ấy như vậy. Đều là phụ nữ, chẳng lẽ mẹ không biết mát đi tư cách làm mẹ sẽ đau đớn thế nào sao? Lúc đó là con có lỗi với cô ấy trước, cô ấy cưới Mặc Tu Trần là vì bất lực. Dù có muốn trách, con cũng là trách Mặc Tu Trần sử dụng thủ đoạn bỉ ôi.”
Khuôn mặt Tiêu Văn Khanh trắng xanh theo lời nói của Mặc Tử Hiên, bà ta đương nhiên biết nỗi đau khi mát đi tư cách làm mẹ là như thế nào. Bởi vì biết, bà ta mới muốn con trai của Khương Huệ Văn phải chịu nỗi đau không được làm một người cha.
xk& Bước ra khỏi viện, ánh mặt trời vàng vọt từ trên đầu xuống, Ôn Nhiên vô thức đưa tay lên che lại, ngẳng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông bên cạnh, cười nói: “Mặc Tu Trần, em muốn ăn mì thịt bò.”
“Mì thịt bò?”
Một tia khó xử thoáng qua trong mắt Mặc Tu Trần, anh nhìn xung quanh, nếu cô muốn ăn sơn hào hải vị thì anh ngược lại sẽ đưa đi rất nhiều nơi, còn mì thịt bò này, anh thật sự không nhớ nỗi ở đâu có bán nó.
Thấy anh nhíu mày tỏ vẻ khó xử, Ôn Nhiên không khỏi nở nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng nói: “En biết một quán mì, miếng thịt bò rất to, sợi mì rất ngon…hay là anh đi ăn thử xem.”
Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô khi nói về món mì bò ngon như thế nào, ông chủ quán ở đó nhiệt tình ra sao, ánh mắt đầy khao khát món mì, dường như việc súp vi cá mập cô đã quên hết rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Mặc Tu Trần nói với Ôn Nhiên: “Anh đi xem một chút, em cứ ngồi đây chờ anh.”
Anh mở cửa và ra ngoài.
Nhìn bước chân vội vã của anh, môi Ôn Nhiên khẽ mím lại.
Nếu như thuốc trong súp vi cá mập là do Mặc Kính Đằng cho người bỏ vào, thì ý tứ của ông ấy không thể rõ ràng hơn. Ông ấy nghĩ tối hôm đó cô đã bị làm nhục, sợ cô mang thai không phải là con của Mặc Tu Trần.
xk& Ôn Nhiên cùng đi đến bệnh viện.
Mặc Kính Đằng được đầy vào phòng phẫu thuật, những người còn lại bị chặn lại bên ngoài phòng phẫu thuật.
Những người ở câu lạc bộ đi theo đến, chào hỏi với Mặc Tu Trần rồi rời đi, ánh mắt thâm thúy của Mặc Tu Trần thu lại sau cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, quay đầu nhìn về phía Tiêu Văn Khanh ở bên cạnh, trong đáy mắt hiện lên một tia sắc bén.
Tiêu Văn Khanh đang nhìn về hướng phòng phẫu thuật, đột nhiên cảm thấy có hai tầm nhìn sắc bén đang bắn về phía mình, bà ta giật sửng sốt, vô thức lùi lại một bước.
Không biết có phải chột dạ hay không, hay là không thể chịu được hơi thở lạnh như băng phun ra từ cơ thể của Mặc Tu Trần. Bà ta tự dưng cảm thấy mình như đang ở trong một hầm băng, với từng lớp hàn ý tỏa ra từ anh lan đến trái tim bà ta.
Bà ta lâm bẩm, định nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt ác liệt của Mặc Tu Trần, bà ta không dám nói.
Khóe mắt nhìn thấy Mặc Tử Hiên đang lon ton chạy ở hành lang, Mặc Tu Trần lạnh lùng bỏ lại một câu, “Những việc bà làm đó, một ngày nào đó nghiệp sẽ quật lên con trai bà.”
Lời nói vừa dứt, anh quay đầu lại nói với Ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, anh đưa em đi ăn trước.”
Ôn Nhiên bỏ qua vẻ mặt đột nhiên trở nên tái nhợt của Tiêu Văn Khanh, ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng Mặc Tu Trần, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Anh ở lại đây đi, em sẽ đến nhà hàng gần đây mua một phần cho anh.”
“Nơi như này anh ăn không nỗi, lát nữa quay lại cũng không Saoø.
Mặc Tu Trần từ chối lòng tốt của Ôn Nhiên, một mặt anh vẫn cảm thấy oán hận Mặc Kính Đằng, mặt khác là mẹ con của Tiêu Văn Khanh và Mặc Tử Hiên đang ở đây, anh không muốn ở lại.
Trong lúc họ đang nói chuyện, Mặc Tử Hiên chạy tới, ánh mắt quét qua Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần, sắc mặt tái nhợt hỏi Tiêu Văn Khanh, “Tại sao ba con lại đột nhiên ngất đị?”
Sắc mặt Tiêu Văn Khanh thay đổi, trong lòng vẫn bị kinh động bởi lời nói vừa rồi của Mặc Tu Trần, không dám nói thẳng là Mặc Tu Trần làm ông ấy tức mà ngất đi, chỉ buồn buồn nói: “Sức khoẻ ba con không chịu nồi kích thích, buổi trưa có cãi nhau với anh trai con, lúc kích động liền ngất xỉu.”
Nghe vậy, Mặc Tử Hiên lạnh lùng nghiêm khắc nhìn Mặc Tu Trần, tức giận hỏi: “Anh nhất định phải làm ông ấy tức chết mới cam tâm à?”
Mặc Tu Trần nhăn mặt, khinh thường việc nói chuyện với Mặc Tử Hiên, cũng không thèm nhìn anh ta.
Nhưng Ôn Nhiên ở một bên nhớ tới vừa rồi ở câu lạc bộ anh không nễ mặt Mặc Kính Đẳng, nói ai là người hại cô đều sẽ bị trả lại gấp trăm nghìn lần. Cô cũng không thấy ông ấy bị oan, lạnh lùng nói: “Nếu không phải vì những việc bản thỉu của một số người đã làm, làm sao chủ tịch Mặc có thể ngắt xỉu.”
Khi cô nói lời này, cô nhìn chằm chằm Tiêu Văn Khanh bằng ánh mắt lạnh lùng, buổi trưa bà ta đem sự việc đó chối bỏ rõ ràng rồi, không cần đối phó với kẻ giả tạo, đối với người phụ nữ độc ác muốn làm cho cô vô sinh, trong lòng cô rất hận.
Giọng nói vừa dứt, cô quét khoé mắt nhìn về phía Mặc Tử Hiên.
Sự tức giận xẹt qua mắt Tiêu Văn Khanh, bà ta nhìn chằm chằm vào Ôn Nhiên một cách sắc bén, bà ta không biết, Mặc Tử Hiên đã biết những gì bà ta đã làm.
Vẻ mặt của Mặc Tử Hiên sửng sốt, lửa giận trong mắt trong nháy mắt tan biến, đáy mắt hiện lên một tia xin lỗi sâu sắc đối với Ôn Nhiên, mặc dù buổi trưa anh ta không có mặt, nhưng Mặc Tu Trần là người như thế nào, anh ta biết được một chút.
Mặc dù cơ thể của ông ấy không thể chịu được sự kích thích, cũng không phải vì hai ba câu cãi vã mà ngất đi. Mà hôm qua Ôn Nhiên đã nói với anh ta chuyện mẹ anh ta bỏ thuốc, vừa rồi cô lại tức giận kích động, anh ta muốn giả ngốc cũng không thể.
Nhìn thấy Tiêu Văn Khanh nhìn chằm Ôn Nhiên, Mặc Tu Trần theo bản năng vươn tay ôm lấy thân thể của cô vào trong vòng tay, lạnh lùng quét qua Tiêu Văn Khanh và Mặc Tử Hiên, nhẹ nhàng nói nói: “Tức giận hại gan, đừng vì những người không quan trọng mà tự làm hại mình, em muốn ăn cái gì, anh mời em.
Bệnh viện Khang Ninh là bệnh viện của nhà Cố Khải, cho dù Mặc Tu Trần không ở lại đây thì anh cũng tuyệt đối yên tâm.
Ôn Nhiên kìm nén tức giận, nhướng mi, khẽ cười với anh, nói: “Bây giờ em muốn ăn cái gì còn chưa nghĩ ra, lát nữa em nghĩ ra sẽ nói với anh.”
Mặc Tu Trần gật đầu, nhìn Ôn Nhiên bằng ánh mắt dịu dàng như ngọc: “Đi thôi!”
Người đàn ông cao lớn vòng tay ôm người phụ nữ cao gây, hai người đồng loạt rời đi, bóng lưng ẩn chứa hạnh phúc nhàn nhạt, tựa như một bức tranh phong cảnh mỹ lệ.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Mặc Tử Hiên bát động nhìn về phía cuối hành lang như một bức tượng, đôi mắt đen đầy đau thương. Cho dù ánh mắt của Ôn Nhiên thờ ơ, hay nụ cười dịu dàng với một người đàn ông khác, đối với anh ta mà nói đều là ngũ lôi oanh đỉnh*, lưỡi kiếm xuyên qua trái tim.
*Ngũ lôi oanh đỉnh: 5 tia chớp cùng đánh vào một lúc, chịu đả kích vô cùng lớn.
“Tử Hiên!”
Tiêu Văn Khanh nhìn ánh mắt đau đớn của con trai, trong lòng có chút phức tạp, có chút áy náy, giọng nói không khỏi có chút do dự.
Mặc Tử Hiên cuối cùng cũng rút ánh mắt rời khỏi hành lang trống trải, khi nhìn về phía Tiêu Văn Khanh, trong mắt tràn đầy đau thương đã biến mát, sắc bén hỏi: “Tại sao lại đối xử với Ôn Nhiên như vậy?”
“Tử Hiên, mẹ không hiểu con đang nói cái gì?”
Lần đầu tiên Tiêu Văn Khanh cảm thấy ánh mắt của con trai mình có thể sắc bén đến mức không dám nhìn thẳng, ánh mắt xẹt qua về phía phòng phẫu thuật.
“Mẹ, mẹ dám làm, còn có chuyện gì mà mẹ không dám thừa nhận? Cho dù Ôn Nhiên có con của Mặc Tu Trần đi chăng nữa, mẹ cũng không nên đối xử với cô ấy như vậy. Đều là phụ nữ, chẳng lẽ mẹ không biết mát đi tư cách làm mẹ sẽ đau đớn thế nào sao? Lúc đó là con có lỗi với cô ấy trước, cô ấy cưới Mặc Tu Trần là vì bất lực. Dù có muốn trách, con cũng là trách Mặc Tu Trần sử dụng thủ đoạn bỉ ôi.”
Khuôn mặt Tiêu Văn Khanh trắng xanh theo lời nói của Mặc Tử Hiên, bà ta đương nhiên biết nỗi đau khi mát đi tư cách làm mẹ là như thế nào. Bởi vì biết, bà ta mới muốn con trai của Khương Huệ Văn phải chịu nỗi đau không được làm một người cha.
xk& Bước ra khỏi viện, ánh mặt trời vàng vọt từ trên đầu xuống, Ôn Nhiên vô thức đưa tay lên che lại, ngẳng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông bên cạnh, cười nói: “Mặc Tu Trần, em muốn ăn mì thịt bò.”
“Mì thịt bò?”
Một tia khó xử thoáng qua trong mắt Mặc Tu Trần, anh nhìn xung quanh, nếu cô muốn ăn sơn hào hải vị thì anh ngược lại sẽ đưa đi rất nhiều nơi, còn mì thịt bò này, anh thật sự không nhớ nỗi ở đâu có bán nó.
Thấy anh nhíu mày tỏ vẻ khó xử, Ôn Nhiên không khỏi nở nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng nói: “En biết một quán mì, miếng thịt bò rất to, sợi mì rất ngon…hay là anh đi ăn thử xem.”
Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô khi nói về món mì bò ngon như thế nào, ông chủ quán ở đó nhiệt tình ra sao, ánh mắt đầy khao khát món mì, dường như việc súp vi cá mập cô đã quên hết rồi.
Bình luận facebook