Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-144
Chương 144: Chẳng lẽ là Ôn Nhiên
Lạc Hạo Phong khế nhướng mày, nhìn thấy Ôn Nhiên đi tới, anh ấy cười nói: “Không làm bóng đèn của hai người nữa, tôi lên lầu xem Trình Giai trông như thế nào.”
Lời nói vừa dứt, anh ấy xoay người đi về phía cầu thang.
Dáng người cao lớn của Mặc Tu Trần đứng ở hành lang, ánh mắt ướt át dừng ở trên người phụ nữ đang đi tới, nhìn cô từng bước đến gần, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
“Có phải em đợi đến gấp rồi không?”
Khi Ôn Nhiên còn cách anh máy bước, Mặc Tu Trần bước tới, cười hỏi.
Ôn Nhiên dừng ở trước mặt anh, cười lắc đầu: “Không phải, em và anh trai nói chuyện phiếm, thời gian trôi nhanh lắm.”
Mặc Tu Trần mỉm cười, giơ tay nhẹ nhàng vén một lọn tóc gãy trên trán cô, lộ ra làn da trán trắng nõn, ngón tay hơi thô ráp không ngừng chạm vào da thịt khiến tim Ôn Nhiên khẽ run.
“Làm sao anh biết Trình Giai bị đau đầu, chẳng lẽ em đến phòng bệnh thăm cô ta?”
Ánh mắt sâu thẳm của Mặc Tu Trần nhìn chằm chằm Ôn Nhiên, giọng nói trầm thấp phả vào má cô mang theo hơi thở nam tính ấm áp. Mặc dù hai người bọn họ mỗi đêm đều thân mật hơn thế này rất nhiều, nhưng ở bên ngoài, da mặt Ôn Nhiên vẫn ửng hồng.
“Lúc em rời khỏi thì tình cờ gặp Cố Khải, nói chuyện với anh ấy chưa được hai câu thì anh ấy nhận được điện thoại, nói Trình Giai đau đầu nên em đi theo đến xem một chút.”
Ôn Nhiên nhẹ nhàng giải thích.
Mặc Tu Trần dừng lại đặt bàn tay to xuống má cô, tay kia nắm lấy bàn tay mềm mại và mảnh mai của cô rất tự nhiên, nói: “Lúc em gọi điện, Đàm Mục vừa tìm được người công nhân làm rơi gạch ngày hôm đó. Anh hỏi anh ta một số chuyện.”
Trong mắt Ôn Nhiên hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó quan tâm hỏi: “Có hỏi ra kết quả không?”
Cô biết, Mặc Tu Trần cảm thấy đây không phải là một vụ tai nạn đơn giản, bởi vì sau khi xảy ra tai nạn trên công trường, Tiêu Văn Khanh đã gọi cho cô.
Mặc Tu Trần khẽ cau mày, thấy sự quan tâm trong mắt cô, anh nhanh chóng giãn ra, nhàn nhạt cong môi giải thích: “Không chỉ hỏi ra kết quả, còn là một kết quả đáng ngạc nhiên.”
“Kết quả là gì thế?”
Sự tò mò của Ôn Nhiên bị khơi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Mặc Tu Trần.
Mặc Tu Trần nắm lấy tay cô, xoay người đi về phía cầu thang, dịu dàng nói: “Công nhân đó thú nhận, người nói chuyện điện thoại với anh ta là một cô gái trẻ, họ Ôn.”
Nói xong, anh liền đưa mắt nhìn Ôn Nhiên, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhẹ.
Ôn Nhiên giật mình, đưa ngón trỏ chỉ vào mũi mình, buột miệng hỏi: “Anh ta có ý gì, có phải là nói, người bảo anh ta làm rơi gạch vào đầu anh là em à?”
Ở thành phố G không có nhiều người họ Ôn, còn là một cô gái 2 trẻ.
Thấy cô kích động, Mặc Tu Trần càng nắm chặt tay cô hơn, cười nói: “Đừng nói là anh không tin, ngay cả Hạo Phong và Đàm Mụ cũng không tin người đó là em. Nhiên Nhiên, em đừng tức giận. Có thể ai đó đã cố tình đánh lừa công nhân đó, một khi sự việc bị bại lộ, họ sẽ để cho em làm người chịu tội thay.”
“Anh không nghỉ ngờ em chút nào à?”
Trong lòng Ôn Nhiên có chút cảm động, trong nháy mắt nhìn về phía Mặc Tu Trần.
Mặc Tu Trần cười nói: “Anh đâu phải kẻ ngốc, em đối với anh như nào, anh rõ hơn ai hết. Cho dù em không yêu anh, cũng không hận anh đến mức có thể giết anh.”
Nghe anh nói như vậy, Ôn Nhiên cũng cười theo.
Cô có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: “Xem ra là em quá ngu ngốc, em còn lo lắng anh nghe công nhân kia nói xong sẽ không tin em. Anh vừa nói đối phương nói chuyện điện thoại với anh ta, vậy nêu anh ta nghe được giọng của đối phương, có thể nhận ra không?”
Mặc Tu Trần nhíu mày, trầm ngâm nói: “Không hẳn, hiện tại chúng ta không có ứng cử viên, chờ thêm manh mối rồi nói tiếp thôi.”
Ôn Nhiên mím môi, “Chỉ có thể như vậy thôi, néu chắc chắn đó là do có người tạo ra chứ không phải do tai nạn. Sau này anh nên cần thận hơn, nhất là khi đến công trường.”
Cũng may hôm đó chính Trình Giai đã đẩy anh, nếu không người bị gạch rơi trúng rất có thể là Mặc Tu Trần, nghĩ đến đây trái tim của Ôn Nhiên không khỏi thắt lại.
“Anh biết rồi, đừng lo lắng. Anh sẽ điều tra mọi chuyện rõ ràng.”
Đến câu cuối cùng, giọng nói của Mặc Tu Trần trầm xuống, ánh mắt sâu thẳm của anh trở nên có phần kiên định.
Anh sẽ không để mình xảy ra chuyện chứ đừng nói đến việc làm tổn thương người phụ nữ anh yêu.
Hai người vừa đi lên lầu vừa nói chuyện, Mặc Tu Trần nắm tay Ôn Nhiên đi đến cửa phòng bệnh của Trình Giai, anh nghe thấy giọng nói của Lạc Hạo Phong ở trong phòng bệnh thông qua ô cửa truyền đến.
“…Tu Trần là một người đàn ông tốt. Ngoại trừ việc công ty ra, cậu ấy dành thời gian còn lại cho vợ mình, có chút phớt lờ ân nhân cứu mạng là cô. Như này đi, tôi phải ở lại thành phố G vài ngày, mấy ngày nay tôi không có việc gì sẽ đến bệnh viện bồi ^ MS VÀ À 3 nh 0y ni vô, cô có yêu câu gì thì cứ nói với tôi.
So với sự thành thật của Tiểu Lưu, sự lạnh lùng của Đàm Mục, Lạc Hạo Phong có thể nói là hài hước và vui tính, có tài dụ dỗ phụ nữ nhất. Thêm vào đó anh ấy còn có khuôn mặt đẹp trai yêu nghiệt, ít có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của anh ấy.
Trên giường bệnh, khuôn mặt của Trình Giai không hề tái đi vì đau đầu, cô ta trở nên tái nhợt vì lời nói của Lạc Hạo Phong, bàn tay dưới chăn bông lặng lẽ nắm chặt, mím môi nhẹ nói: “Cảm ơn lòng tốt của anh Lạc, tôi không cần ai bồi.”
Lạc Hạo Phong bật cười, liếc nhìn Cố Khải đang ở bên cạnh nhàn nhã xem kịch, đổi giọng nói: “Tuy nhiên, để tôi nói cho cô một tin tốt, Tu Trần và Ôn Nhiên có thể không tồn tại được lâu đâu.”
Ánh mật Trình Giai thay đổi, có chút tức giận nói: “Anh Lạc có ý gì, nói như tôi mong cậu Mặc và Ôn Nhiên ly hôn à, tôi không có ý nghĩ đó.”
Ánh mắt Cố Khải khẽ nhúc nhích, anh khoanh tay nhìn Lạc Hạo Phong, không biết anh ấy đang làm gì.
Lạc Hạo Phong khẽ nhướng mày, không đồng ý với việc Trình Giai che giấu của, khuyến khích cô ta hành động theo ý mình: “Chuyện này có gì đáng xấu hỗ chứ, thích Tu Trần lại không phải chuyện đáng xấu hỗ, chỉ là bây giò cậu ấy đã là người đàn ông đã có gia đình.”
“Bây giờ cô thích cũng chỉ có thể giữ trong lòng, nếu không cô sẽ trở thành tiểu tam xen vào cuộc hôn nhân của người khác, mọi người sẽ khinh thường cô.”
Vẻ mặt của Trình Giai tái nhọt, trong lòng cô ta khó chịu với lời những nói của Lạc Hạo Phong nhưng cô không dám phản kích.
Anh ấy không có ý định dừng lại, tiếp tục nói: “Nếu Tu Trần và Ôn Nhiên ly hôn thì lại khác rồi. Cậu ấy khôi phục cuộc sống độc thân, cô có thể tranh thủ tấn công. Ôi, nói một vòng lớn như thé, vẫn là để tôi nói cho cô biết trọng điểm vậy.”
“Mấy ngày trước không phải cô đầy Tu Trần ra và bị gạch làm bị thương à, thực ra đó không phải là một tai nạn mà là âm mưu của người khác. “
“Âm mưu gì?”
Ánh mắt Cố Khải nhìn lướt qua Trình Giai một cách sắc nét, tiếp nhận câu hỏi.
Trên mặt Trình Giai lộ ra vẻ kinh ngạc, buột miệng nói: “Đúng thế, âm mưu gì?”
Lạc Hạo Phong ho khan một tiếng rồi vội vàng giải thích: “Tu Trần đã hỏi công nhân đó, cuối cùng anh ta thú nhận, nói người xúi anh ta dùng gạch hại Tu Trần là một cô gái trẻ họ Ôn”
Trình Giai trợn tròn mắt kinh ngạc, cô ta nói mà không cần suy nghĩ, “Họ Ôn? Chẳng lẽ là Ôn Nhiên? Tại sao cô ta lại muốn hại cậu Mặc, cho dù người trong lòng cô ta yêu là Mặc Tử Hiên, vì lợi ích của công mới kết hôn với cậu Mặc. Vậy cũng không cần độc ác đến mức muốn giết cậu Mặc chứ, uỗng công cậu Mặc đối xử tốt với cô ta như vậy. “
Nói đến cuối cùng, Trình Giai đã biểu hiện sự tức giận vô cùng.
Lạc Hạo Phong khế nhướng mày, nhìn thấy Ôn Nhiên đi tới, anh ấy cười nói: “Không làm bóng đèn của hai người nữa, tôi lên lầu xem Trình Giai trông như thế nào.”
Lời nói vừa dứt, anh ấy xoay người đi về phía cầu thang.
Dáng người cao lớn của Mặc Tu Trần đứng ở hành lang, ánh mắt ướt át dừng ở trên người phụ nữ đang đi tới, nhìn cô từng bước đến gần, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
“Có phải em đợi đến gấp rồi không?”
Khi Ôn Nhiên còn cách anh máy bước, Mặc Tu Trần bước tới, cười hỏi.
Ôn Nhiên dừng ở trước mặt anh, cười lắc đầu: “Không phải, em và anh trai nói chuyện phiếm, thời gian trôi nhanh lắm.”
Mặc Tu Trần mỉm cười, giơ tay nhẹ nhàng vén một lọn tóc gãy trên trán cô, lộ ra làn da trán trắng nõn, ngón tay hơi thô ráp không ngừng chạm vào da thịt khiến tim Ôn Nhiên khẽ run.
“Làm sao anh biết Trình Giai bị đau đầu, chẳng lẽ em đến phòng bệnh thăm cô ta?”
Ánh mắt sâu thẳm của Mặc Tu Trần nhìn chằm chằm Ôn Nhiên, giọng nói trầm thấp phả vào má cô mang theo hơi thở nam tính ấm áp. Mặc dù hai người bọn họ mỗi đêm đều thân mật hơn thế này rất nhiều, nhưng ở bên ngoài, da mặt Ôn Nhiên vẫn ửng hồng.
“Lúc em rời khỏi thì tình cờ gặp Cố Khải, nói chuyện với anh ấy chưa được hai câu thì anh ấy nhận được điện thoại, nói Trình Giai đau đầu nên em đi theo đến xem một chút.”
Ôn Nhiên nhẹ nhàng giải thích.
Mặc Tu Trần dừng lại đặt bàn tay to xuống má cô, tay kia nắm lấy bàn tay mềm mại và mảnh mai của cô rất tự nhiên, nói: “Lúc em gọi điện, Đàm Mục vừa tìm được người công nhân làm rơi gạch ngày hôm đó. Anh hỏi anh ta một số chuyện.”
Trong mắt Ôn Nhiên hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó quan tâm hỏi: “Có hỏi ra kết quả không?”
Cô biết, Mặc Tu Trần cảm thấy đây không phải là một vụ tai nạn đơn giản, bởi vì sau khi xảy ra tai nạn trên công trường, Tiêu Văn Khanh đã gọi cho cô.
Mặc Tu Trần khẽ cau mày, thấy sự quan tâm trong mắt cô, anh nhanh chóng giãn ra, nhàn nhạt cong môi giải thích: “Không chỉ hỏi ra kết quả, còn là một kết quả đáng ngạc nhiên.”
“Kết quả là gì thế?”
Sự tò mò của Ôn Nhiên bị khơi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Mặc Tu Trần.
Mặc Tu Trần nắm lấy tay cô, xoay người đi về phía cầu thang, dịu dàng nói: “Công nhân đó thú nhận, người nói chuyện điện thoại với anh ta là một cô gái trẻ, họ Ôn.”
Nói xong, anh liền đưa mắt nhìn Ôn Nhiên, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhẹ.
Ôn Nhiên giật mình, đưa ngón trỏ chỉ vào mũi mình, buột miệng hỏi: “Anh ta có ý gì, có phải là nói, người bảo anh ta làm rơi gạch vào đầu anh là em à?”
Ở thành phố G không có nhiều người họ Ôn, còn là một cô gái 2 trẻ.
Thấy cô kích động, Mặc Tu Trần càng nắm chặt tay cô hơn, cười nói: “Đừng nói là anh không tin, ngay cả Hạo Phong và Đàm Mụ cũng không tin người đó là em. Nhiên Nhiên, em đừng tức giận. Có thể ai đó đã cố tình đánh lừa công nhân đó, một khi sự việc bị bại lộ, họ sẽ để cho em làm người chịu tội thay.”
“Anh không nghỉ ngờ em chút nào à?”
Trong lòng Ôn Nhiên có chút cảm động, trong nháy mắt nhìn về phía Mặc Tu Trần.
Mặc Tu Trần cười nói: “Anh đâu phải kẻ ngốc, em đối với anh như nào, anh rõ hơn ai hết. Cho dù em không yêu anh, cũng không hận anh đến mức có thể giết anh.”
Nghe anh nói như vậy, Ôn Nhiên cũng cười theo.
Cô có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: “Xem ra là em quá ngu ngốc, em còn lo lắng anh nghe công nhân kia nói xong sẽ không tin em. Anh vừa nói đối phương nói chuyện điện thoại với anh ta, vậy nêu anh ta nghe được giọng của đối phương, có thể nhận ra không?”
Mặc Tu Trần nhíu mày, trầm ngâm nói: “Không hẳn, hiện tại chúng ta không có ứng cử viên, chờ thêm manh mối rồi nói tiếp thôi.”
Ôn Nhiên mím môi, “Chỉ có thể như vậy thôi, néu chắc chắn đó là do có người tạo ra chứ không phải do tai nạn. Sau này anh nên cần thận hơn, nhất là khi đến công trường.”
Cũng may hôm đó chính Trình Giai đã đẩy anh, nếu không người bị gạch rơi trúng rất có thể là Mặc Tu Trần, nghĩ đến đây trái tim của Ôn Nhiên không khỏi thắt lại.
“Anh biết rồi, đừng lo lắng. Anh sẽ điều tra mọi chuyện rõ ràng.”
Đến câu cuối cùng, giọng nói của Mặc Tu Trần trầm xuống, ánh mắt sâu thẳm của anh trở nên có phần kiên định.
Anh sẽ không để mình xảy ra chuyện chứ đừng nói đến việc làm tổn thương người phụ nữ anh yêu.
Hai người vừa đi lên lầu vừa nói chuyện, Mặc Tu Trần nắm tay Ôn Nhiên đi đến cửa phòng bệnh của Trình Giai, anh nghe thấy giọng nói của Lạc Hạo Phong ở trong phòng bệnh thông qua ô cửa truyền đến.
“…Tu Trần là một người đàn ông tốt. Ngoại trừ việc công ty ra, cậu ấy dành thời gian còn lại cho vợ mình, có chút phớt lờ ân nhân cứu mạng là cô. Như này đi, tôi phải ở lại thành phố G vài ngày, mấy ngày nay tôi không có việc gì sẽ đến bệnh viện bồi ^ MS VÀ À 3 nh 0y ni vô, cô có yêu câu gì thì cứ nói với tôi.
So với sự thành thật của Tiểu Lưu, sự lạnh lùng của Đàm Mục, Lạc Hạo Phong có thể nói là hài hước và vui tính, có tài dụ dỗ phụ nữ nhất. Thêm vào đó anh ấy còn có khuôn mặt đẹp trai yêu nghiệt, ít có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của anh ấy.
Trên giường bệnh, khuôn mặt của Trình Giai không hề tái đi vì đau đầu, cô ta trở nên tái nhợt vì lời nói của Lạc Hạo Phong, bàn tay dưới chăn bông lặng lẽ nắm chặt, mím môi nhẹ nói: “Cảm ơn lòng tốt của anh Lạc, tôi không cần ai bồi.”
Lạc Hạo Phong bật cười, liếc nhìn Cố Khải đang ở bên cạnh nhàn nhã xem kịch, đổi giọng nói: “Tuy nhiên, để tôi nói cho cô một tin tốt, Tu Trần và Ôn Nhiên có thể không tồn tại được lâu đâu.”
Ánh mật Trình Giai thay đổi, có chút tức giận nói: “Anh Lạc có ý gì, nói như tôi mong cậu Mặc và Ôn Nhiên ly hôn à, tôi không có ý nghĩ đó.”
Ánh mắt Cố Khải khẽ nhúc nhích, anh khoanh tay nhìn Lạc Hạo Phong, không biết anh ấy đang làm gì.
Lạc Hạo Phong khẽ nhướng mày, không đồng ý với việc Trình Giai che giấu của, khuyến khích cô ta hành động theo ý mình: “Chuyện này có gì đáng xấu hỗ chứ, thích Tu Trần lại không phải chuyện đáng xấu hỗ, chỉ là bây giò cậu ấy đã là người đàn ông đã có gia đình.”
“Bây giờ cô thích cũng chỉ có thể giữ trong lòng, nếu không cô sẽ trở thành tiểu tam xen vào cuộc hôn nhân của người khác, mọi người sẽ khinh thường cô.”
Vẻ mặt của Trình Giai tái nhọt, trong lòng cô ta khó chịu với lời những nói của Lạc Hạo Phong nhưng cô không dám phản kích.
Anh ấy không có ý định dừng lại, tiếp tục nói: “Nếu Tu Trần và Ôn Nhiên ly hôn thì lại khác rồi. Cậu ấy khôi phục cuộc sống độc thân, cô có thể tranh thủ tấn công. Ôi, nói một vòng lớn như thé, vẫn là để tôi nói cho cô biết trọng điểm vậy.”
“Mấy ngày trước không phải cô đầy Tu Trần ra và bị gạch làm bị thương à, thực ra đó không phải là một tai nạn mà là âm mưu của người khác. “
“Âm mưu gì?”
Ánh mắt Cố Khải nhìn lướt qua Trình Giai một cách sắc nét, tiếp nhận câu hỏi.
Trên mặt Trình Giai lộ ra vẻ kinh ngạc, buột miệng nói: “Đúng thế, âm mưu gì?”
Lạc Hạo Phong ho khan một tiếng rồi vội vàng giải thích: “Tu Trần đã hỏi công nhân đó, cuối cùng anh ta thú nhận, nói người xúi anh ta dùng gạch hại Tu Trần là một cô gái trẻ họ Ôn”
Trình Giai trợn tròn mắt kinh ngạc, cô ta nói mà không cần suy nghĩ, “Họ Ôn? Chẳng lẽ là Ôn Nhiên? Tại sao cô ta lại muốn hại cậu Mặc, cho dù người trong lòng cô ta yêu là Mặc Tử Hiên, vì lợi ích của công mới kết hôn với cậu Mặc. Vậy cũng không cần độc ác đến mức muốn giết cậu Mặc chứ, uỗng công cậu Mặc đối xử tốt với cô ta như vậy. “
Nói đến cuối cùng, Trình Giai đã biểu hiện sự tức giận vô cùng.
Bình luận facebook