Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-236
Chương 236: Không cho phép từ chối nữa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tu Trần, đừng…”
Khi khoái cảm mạnh mẽ ở lồng ngực kích thích thần kinh đại não, trong lý trí mờ mịt của Ôn Nhiên vẫn còn sót lại một tia rõ ràng và hoảng loạn!
Cô nghĩ cũng không thèm nghĩ, vươn tay nắm chặt bàn tay to lớn đang nhẹ nhàng xoa ngực mình, giọng nói phát ra quyến rũ và mềm mại đến mức chính cô cũng cảm thấy đỏ mặt.
“Nhiên Nhiên, anh muốn cùng em làm trên xe.”
Mặc Tu Trần không động tay động chân nữa, cũng không rút tay ra, chỉ là nắm chặt lấy ngực cô, hôn lên môi cô rồi nhẹ nhàng hôn lên vành tai mẫn cảm của cô, xe của anh đỗ ở bãi đậu xe VỊP, thực ra ở đây rất an toàn.
Điều quan trọng nhất là anh muốn làm lại chuyện đó với cô ở trên xe, mặc dù lần đầu tiên bọn họ làm ở trên xe, nhưng lúc đó bởi vì Ôn Nhiên có tác dụng của thuốc mà ý thức mơ hồ, hoàn toàn không nhớ gì.
“Không muốn!”
Ôn Nhiên thở hồn hễn né tránh nụ hôn của anh.
Ở nhà, cô có thể để anh làm bất cứ điều gì anh muốn, nhưng ở bên ngoài, còn là ở trên xe…
Mặc Tu Trần đương nhiên sẽ không ép buộc Ôn Nhiên, thấy cô cứng đầu, anh chỉ đành buông cô ra.
Có được tự do, Ôn Nhiên lập tức hít một hơi thật lớn, yên lặng xoa dịu nhịp tim đang không kiềm chế được, cô không dám nhìn người đàn ông t*ng trùng lên não ngồi ở bên cạnh.
“Nhiên Nhiên, lát nữa về nhà, không cho phép em từ chối anh nữa.”
Mấy ngày nay vì vét thương của anh chưa lành hẳn, ngày anh từ thành phố C về, anh làm cô hai lần, tối hôm qua cô đều từ chối anh, chỉ cho anh ôm chứ không cho làm việc gì khác.
Tối hôm qua anh khó chịu cả một đêm, nên lúc này anh mới bị mắt kiểm soát.
Ánh mắt Ôn Nhiên chớp động, khẽ nhéch môi, hơi thở của anh vẫn còn sót lại: “Anh lái xe đi!”
“Được!”
Mặc Tu Trần coi như cô không trả lời là ngầm đồng ý, trên khuôn mặt đẹp trai chợt nở nụ cười quyến rũ, kéo dây an toàn rồi thắt lại, cúi đầu khởi động chuyển xe.
xk* Trong nhà hàng thịt nướng, Ôn Nhiên gọi rất nhiều xiên, có thịt Và rau.
Xiên que vừa lên, Ôn Nhiên đưa cho Mặc Tu Trần một xiên, anh mỉm cười nhận lấy, cô cầm một xiên lên nói với anh “Xiên ở đây ăn rất ngon” rồi không thèm quan tâm đến anh nữa, lao vào chiến đấu.
Mặc Tu Trần cầm xiên thịt trong tay, mày mỉm cười nhìn Ôn Nhiên ăn một cách không hề dịu dàng chút nào, không những không thấy khó coi mà anh còn cảm thấy bộ dáng của cô lúc này càng thêm đáng yêu.
Sau khi cô ăn xong vài xiên, xiên trong tay anh vẫn chưa nhúc nhích.
“Sao anh không ăn?”
Ôn Nhiên ngắng đầu nhìn anh, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn xiên tiếp theo.
“Nhiên Nhiên, đừng vội, lau miệng trước đã.”
Mặc Tu Trần cầm khăn giấy vươn tay qua bàn lau miệng cho cô, anh đột nhiên cảm thấy đi ăn cùng cô so với đi nghe buổồi hoà nhạc vữa nãy còn thú vị hơn.
Ôn Nhiên ngoan ngoãn để anh lau miệng, cười rạng rỡ nhìn anh, tốc độ ăn chậm một chút.
Nửa giờ sau, Ôn Nhiên đã gọi hai phần, một mình cô hoàn thành bữa ăn cho hai người, Mặc Tu Trần chỉ ăn xiên cô đưa cho anh lúc đầu.
Ôn Nhiên lại bảo ông chủ nướng thêm hai phần nhiều như vừa nãy, đóng gói cho Lý Thiến và Đàm Mục.
Hai người đến nhà máy dược phẩm, đúng lúc là mười một giờ.
Đàm Mục và Lý Thiến còn đang ở trong xưởng thì nhận được điện thoại của Ôn Nhiên, cô ấy và Đàm Mục vội vàng từ xưởng đến văn phòng của Ôn Nhiên, vừa vào phòng làm việc liền nhìn ¡ thấy ở bàn trà trước ghế sô pha có để xiên thịt đủ màu sắc hương vị, ánh mắt Lý Thiến sáng lên, vui mừng hỏi: “Nhiên Nhiên, cái này là em mang đến cho bọn chị sao?”
Dưới ánh đèn rực rỡ, Ôn Nhiên cười tủm tim: “Đúng vậy, đây là đồ ăn khuya mà em đặc biệt mua cho chị Thiến đó, còn mua cho Đàm Mục nữa, vốn dĩ em muốn mua vài lon bia…”
“Không cần, không cần đâu, có thịt nướng là đủ, không cần bia, phải không Đàm Mục.”
Ôn Nhiên chưa kịp nói chuyện, Lý Thiến đã đi tới bàn trà, cúi người cầm lấy hai xiên thịt nướng, đưa cho Đàm Mục một xiên.
Đàm Mục đứng trước ghế sô pha liếc nhìn Ôn Nhiên đang nở nụ cười rạng rỡ, nói một tiếng “Cảm ơn”, cầm lấy xiên thịt mà Lý Thiến đưa, im lặng ăn.
“Đàm Mục, còn bao lâu nữa mới có thể tan làm?”
Nhìn thấy Đàm Mục lằẳng lặng ăn xiên, Mặc Tu Trần nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi.
“Mười hai giò!”
Nhưng Đàm Mục thu tay sang một bên: “Không cần đâu, tôi tự đi lấy là được rồi.”
“Chuyện này có là gì, anh giúp tôi tăng ca, tôi đi lấy nước cho anh cũng đâu có mệt, đưa cốc cho tôi đi.”
Ôn Nhiên biết tính cách của Đàm Mục và Lạc Hạo Phong khác.: nhau, nếu đổi lại là Lạc Hạo Phong, sợ răng không cân cô chủ động nói giúp anh ấy đi lầy nước thì anh ấy đã sai bảo cô giống như một người chủ rồi.
Cô vươn tay với lấy chiếc cốc, Đàm Mục đành phải buông tay.
Mặc Tu Trần ngồi ở một bên, yên lặng nhìn Ôn Nhiên đi rót nước cho Đàm Mục và Lý Thiến, mặc dù anh không muốn Nhiên Nhiên hầu hạ hai người họ, nhưng Đàm Mục đã tăng ca thay Nhiên Nhiên, Lý Thiến vẫn luôn cố gắng hết sức giúp đỡ Nhiên Nhiên.
Anh chỉ đành nhịn thôi!
Khi bọn họ ăn xong bữa khuya, Mặc Tu Trần không muốn Ôn Nhiên thu dọn tàn cục, anh dặn dò Đàm Mục và Lý Thiến một tiếng rồi ngang ngược kéo Ôn Nhiên rời khỏi nhà máy dược phẩm.
Suốt quãng đường trở về nhà, tốc độ xe rất nhanh.
Chiếc Aston lái vào biệt thự, đi vào gara, sau khi dừng lại, Mặc Tu Trần tháo dây an toàn của anh và Ôn Nhiên, vươn bàn tay to ra, kéo cô qua, cúi đầu tiếp tục chuyện vừa nãy khi ở bãi đỗ xe nơi tổ chức buổi hòa nhạc còn chưa làm xong.
“Tu Trần, anh làm gì đấy?”
Vừa rồi ở trong phòng làm việc, Lý Thiến vừa ăn xiên thịt vừa báo cáo một số công việc với Ôn Nhiên, cô đang ngây người nghĩ về chuyện công việc, không đề phòng Mặc Tu Trần sẽ đột nhiên hôn mình, tim cô run lên, đột nhiên mở to mắt.
Mặc Tu Trần cười nhẹ, đây là biệt thự của anh, sẽ không ai quấy rày, anh lưu manh vén áo của cô lên, bàn tay to đi thẳng đến ngực cô: “Nhiên Nhiên, vừa rồi em đồng ý, khi về nhà sẽ không từ chối anh nữa.”
“Em đâu có…”
Lời nói của Ôn Nhiên bị nụ hôn nhiệt tình của anh nuốt chửng, cảm giác tê dại của dòng điện chạy qua cơ thể nhanh chóng làm cho ý thức của cô trở nên mơ hò, cô lấy tay đẩy vào người anh, dần dần mắt đi sức lực.
“Nhiên Nhiên!”
Mặc Tu Trần khàn khàn gọi tên cô, nụ hôn, rời khỏi môi cô, nhích từng chút một đi dọc theo chiếc cổ trắng ngần đến ngực của cô, Ôn Nhiên không có sức lực để phản kháng, thân thể mềm mại run lên trong nụ hôn của anh…
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tu Trần, đừng…”
Khi khoái cảm mạnh mẽ ở lồng ngực kích thích thần kinh đại não, trong lý trí mờ mịt của Ôn Nhiên vẫn còn sót lại một tia rõ ràng và hoảng loạn!
Cô nghĩ cũng không thèm nghĩ, vươn tay nắm chặt bàn tay to lớn đang nhẹ nhàng xoa ngực mình, giọng nói phát ra quyến rũ và mềm mại đến mức chính cô cũng cảm thấy đỏ mặt.
“Nhiên Nhiên, anh muốn cùng em làm trên xe.”
Mặc Tu Trần không động tay động chân nữa, cũng không rút tay ra, chỉ là nắm chặt lấy ngực cô, hôn lên môi cô rồi nhẹ nhàng hôn lên vành tai mẫn cảm của cô, xe của anh đỗ ở bãi đậu xe VỊP, thực ra ở đây rất an toàn.
Điều quan trọng nhất là anh muốn làm lại chuyện đó với cô ở trên xe, mặc dù lần đầu tiên bọn họ làm ở trên xe, nhưng lúc đó bởi vì Ôn Nhiên có tác dụng của thuốc mà ý thức mơ hồ, hoàn toàn không nhớ gì.
“Không muốn!”
Ôn Nhiên thở hồn hễn né tránh nụ hôn của anh.
Ở nhà, cô có thể để anh làm bất cứ điều gì anh muốn, nhưng ở bên ngoài, còn là ở trên xe…
Mặc Tu Trần đương nhiên sẽ không ép buộc Ôn Nhiên, thấy cô cứng đầu, anh chỉ đành buông cô ra.
Có được tự do, Ôn Nhiên lập tức hít một hơi thật lớn, yên lặng xoa dịu nhịp tim đang không kiềm chế được, cô không dám nhìn người đàn ông t*ng trùng lên não ngồi ở bên cạnh.
“Nhiên Nhiên, lát nữa về nhà, không cho phép em từ chối anh nữa.”
Mấy ngày nay vì vét thương của anh chưa lành hẳn, ngày anh từ thành phố C về, anh làm cô hai lần, tối hôm qua cô đều từ chối anh, chỉ cho anh ôm chứ không cho làm việc gì khác.
Tối hôm qua anh khó chịu cả một đêm, nên lúc này anh mới bị mắt kiểm soát.
Ánh mắt Ôn Nhiên chớp động, khẽ nhéch môi, hơi thở của anh vẫn còn sót lại: “Anh lái xe đi!”
“Được!”
Mặc Tu Trần coi như cô không trả lời là ngầm đồng ý, trên khuôn mặt đẹp trai chợt nở nụ cười quyến rũ, kéo dây an toàn rồi thắt lại, cúi đầu khởi động chuyển xe.
xk* Trong nhà hàng thịt nướng, Ôn Nhiên gọi rất nhiều xiên, có thịt Và rau.
Xiên que vừa lên, Ôn Nhiên đưa cho Mặc Tu Trần một xiên, anh mỉm cười nhận lấy, cô cầm một xiên lên nói với anh “Xiên ở đây ăn rất ngon” rồi không thèm quan tâm đến anh nữa, lao vào chiến đấu.
Mặc Tu Trần cầm xiên thịt trong tay, mày mỉm cười nhìn Ôn Nhiên ăn một cách không hề dịu dàng chút nào, không những không thấy khó coi mà anh còn cảm thấy bộ dáng của cô lúc này càng thêm đáng yêu.
Sau khi cô ăn xong vài xiên, xiên trong tay anh vẫn chưa nhúc nhích.
“Sao anh không ăn?”
Ôn Nhiên ngắng đầu nhìn anh, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn xiên tiếp theo.
“Nhiên Nhiên, đừng vội, lau miệng trước đã.”
Mặc Tu Trần cầm khăn giấy vươn tay qua bàn lau miệng cho cô, anh đột nhiên cảm thấy đi ăn cùng cô so với đi nghe buổồi hoà nhạc vữa nãy còn thú vị hơn.
Ôn Nhiên ngoan ngoãn để anh lau miệng, cười rạng rỡ nhìn anh, tốc độ ăn chậm một chút.
Nửa giờ sau, Ôn Nhiên đã gọi hai phần, một mình cô hoàn thành bữa ăn cho hai người, Mặc Tu Trần chỉ ăn xiên cô đưa cho anh lúc đầu.
Ôn Nhiên lại bảo ông chủ nướng thêm hai phần nhiều như vừa nãy, đóng gói cho Lý Thiến và Đàm Mục.
Hai người đến nhà máy dược phẩm, đúng lúc là mười một giờ.
Đàm Mục và Lý Thiến còn đang ở trong xưởng thì nhận được điện thoại của Ôn Nhiên, cô ấy và Đàm Mục vội vàng từ xưởng đến văn phòng của Ôn Nhiên, vừa vào phòng làm việc liền nhìn ¡ thấy ở bàn trà trước ghế sô pha có để xiên thịt đủ màu sắc hương vị, ánh mắt Lý Thiến sáng lên, vui mừng hỏi: “Nhiên Nhiên, cái này là em mang đến cho bọn chị sao?”
Dưới ánh đèn rực rỡ, Ôn Nhiên cười tủm tim: “Đúng vậy, đây là đồ ăn khuya mà em đặc biệt mua cho chị Thiến đó, còn mua cho Đàm Mục nữa, vốn dĩ em muốn mua vài lon bia…”
“Không cần, không cần đâu, có thịt nướng là đủ, không cần bia, phải không Đàm Mục.”
Ôn Nhiên chưa kịp nói chuyện, Lý Thiến đã đi tới bàn trà, cúi người cầm lấy hai xiên thịt nướng, đưa cho Đàm Mục một xiên.
Đàm Mục đứng trước ghế sô pha liếc nhìn Ôn Nhiên đang nở nụ cười rạng rỡ, nói một tiếng “Cảm ơn”, cầm lấy xiên thịt mà Lý Thiến đưa, im lặng ăn.
“Đàm Mục, còn bao lâu nữa mới có thể tan làm?”
Nhìn thấy Đàm Mục lằẳng lặng ăn xiên, Mặc Tu Trần nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi.
“Mười hai giò!”
Nhưng Đàm Mục thu tay sang một bên: “Không cần đâu, tôi tự đi lấy là được rồi.”
“Chuyện này có là gì, anh giúp tôi tăng ca, tôi đi lấy nước cho anh cũng đâu có mệt, đưa cốc cho tôi đi.”
Ôn Nhiên biết tính cách của Đàm Mục và Lạc Hạo Phong khác.: nhau, nếu đổi lại là Lạc Hạo Phong, sợ răng không cân cô chủ động nói giúp anh ấy đi lầy nước thì anh ấy đã sai bảo cô giống như một người chủ rồi.
Cô vươn tay với lấy chiếc cốc, Đàm Mục đành phải buông tay.
Mặc Tu Trần ngồi ở một bên, yên lặng nhìn Ôn Nhiên đi rót nước cho Đàm Mục và Lý Thiến, mặc dù anh không muốn Nhiên Nhiên hầu hạ hai người họ, nhưng Đàm Mục đã tăng ca thay Nhiên Nhiên, Lý Thiến vẫn luôn cố gắng hết sức giúp đỡ Nhiên Nhiên.
Anh chỉ đành nhịn thôi!
Khi bọn họ ăn xong bữa khuya, Mặc Tu Trần không muốn Ôn Nhiên thu dọn tàn cục, anh dặn dò Đàm Mục và Lý Thiến một tiếng rồi ngang ngược kéo Ôn Nhiên rời khỏi nhà máy dược phẩm.
Suốt quãng đường trở về nhà, tốc độ xe rất nhanh.
Chiếc Aston lái vào biệt thự, đi vào gara, sau khi dừng lại, Mặc Tu Trần tháo dây an toàn của anh và Ôn Nhiên, vươn bàn tay to ra, kéo cô qua, cúi đầu tiếp tục chuyện vừa nãy khi ở bãi đỗ xe nơi tổ chức buổi hòa nhạc còn chưa làm xong.
“Tu Trần, anh làm gì đấy?”
Vừa rồi ở trong phòng làm việc, Lý Thiến vừa ăn xiên thịt vừa báo cáo một số công việc với Ôn Nhiên, cô đang ngây người nghĩ về chuyện công việc, không đề phòng Mặc Tu Trần sẽ đột nhiên hôn mình, tim cô run lên, đột nhiên mở to mắt.
Mặc Tu Trần cười nhẹ, đây là biệt thự của anh, sẽ không ai quấy rày, anh lưu manh vén áo của cô lên, bàn tay to đi thẳng đến ngực cô: “Nhiên Nhiên, vừa rồi em đồng ý, khi về nhà sẽ không từ chối anh nữa.”
“Em đâu có…”
Lời nói của Ôn Nhiên bị nụ hôn nhiệt tình của anh nuốt chửng, cảm giác tê dại của dòng điện chạy qua cơ thể nhanh chóng làm cho ý thức của cô trở nên mơ hò, cô lấy tay đẩy vào người anh, dần dần mắt đi sức lực.
“Nhiên Nhiên!”
Mặc Tu Trần khàn khàn gọi tên cô, nụ hôn, rời khỏi môi cô, nhích từng chút một đi dọc theo chiếc cổ trắng ngần đến ngực của cô, Ôn Nhiên không có sức lực để phản kháng, thân thể mềm mại run lên trong nụ hôn của anh…
Bình luận facebook