Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-241
Chương 241: Đừng nghe Tu Trần nói nhảm
Giọng nói này không phải là Lạc Hạo Phong đang nói!
Ôn Nhiên nghe vậy giật mình, giữa hai lông mày hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó lại nghe thấy giọng nói của Mặc Tu Trần, cô chợt hiểu ra điều gì đó, ngay lúc này, ở dưới lầu trong phòng khách, Mặc Tu Trần đang dựa vào ghé sô pha, đột nhiên ngắng đầu về phía cô.
“Nhiên Nhiên, em dậy rồi à!”
Nhìn thấy cô đang đứng ở cầu thang, Mặc Tu Trần nhếch khóe miệng, đứng dậy khỏi sô pha, sải bước đi về phía cô.
Ôn Nhiên dựa vào lan can đi xuống, ánh mắt quét qua Lạc Hạo Phong đang ngồi trên sô pha, cuối cùng dừng lại ở trên người Mặc Tu Trần: “Sao anh chưa thay quần áo mà đã xuống đây rồi.”
Mặc Tu Trần cười cười, khi cô đi xuống đến lầu, anh liền vươn tay nắm lấy bàn tay của cô, giọng nói trong trẻo vui vẻ mở miệng: “Không vội, em xuống đúng lúc lắm, đến nghe lời thật lòng mà tối hôm qua sau khi say rượu Hạo Phong đã nói nào.”
“Tu Trần!”
Trên ghế sô pha, Lạc Hạo Phong đã tắt ghi âm, trừng mắt nhìn Mặc Tu Trần, nếu anh ấy có thể đánh lại anh, hôm nay anh ấy nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ anh một trận, báo mối thù đêm qua.
Ôn Nhiên nghỉ ngờ nhìn anh: “Sự thật nào thế?”
Tối hôm qua, sau khi hai người quấn quýt Mặc Tu Trần chỉ nhắc đến việc Lạc Hạo Phong say rượu, ngủ ở dưới phòng khách.
Bản thân cô cũng vừa mệt vừa buồn ngủ, nên cô không hỏi nhiều liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhìn vẻ mặt tức giận của Lạc Hạo Phong lúc này, rồi lại nhìn vẻ mặt đắc ý của Mặc Tu Trần, khóe miệng cô giật giật, hiển nhiên là Mặc Tu Trần cố ý ghi âm lại lời nói của Lạc Hạo Phong khi anh ấy say rượu.
Nói không chừng, anh còn cố ý gài bẫy anh ấy.
Mặc Tu Trần dẫn Ôn Nhiên quay lại ghé sô pha, ánh mắt sâu sắc mang theo ý cười nhìn về phía Lạc Hạo Phong, tâm tình rất tốt thúc giục: “Hạo Phong, còn một câu kinh điển nhất, cậu nhất định phải mở ra để chúng tôi nghe, nhân lúc có Nhiên Nhiên ở đây, cậu nói đi, cậu thua Bạch Tiểu Tiểu như thế nào.”
“Thua Tiểu Tiểu?”
Sự nghỉ ngờ giữa hai lông mày của Ôn Nhiên ngày càng dày, cô có chút tò mò, Lạc Hạo Phong lại gặp Bạch Tiểu Tiểu à?
Còn thua cậu ấy?
Nếu cô nhớ không lầm, Tiểu Tiểu nói trốn được anh ấy thì trốn, trốn không được thì cũng sẽ đi vòng mà.
Trong chốc lát vẻ mặt của Lạc Hạo Phong thay đổi, anh ấy bị ánh mắt tươi cười của Mặc Tu Trần nhìn, bị ánh mắt nghỉ ngờ của Ôn Nhiên nhìn chằm chằm, anh ấy thật sự rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Tại sao mình lại sa vào cái bây của Mặc Tu Trần chứ?
Rõ ràng là anh ấy biết rõ lúc mình say thì sẽ nói thật, tối hôm qua không nên uống nhiều như vậy, càng không nên lúc ở cùng với Mục Tu Trần mà lại uống quá nhiều.
“Không có, cô đừng nghe Tu Trần nói nhảm.”
Làm sao mà Lạc Hạo Phong có thể thừa nhận rằng mình không thể chỉnh chết được Bạch Tiểu Tiểu, ngược lại còn bị cô ấy cười nhạo một trận, thậm chí là không chỉ điều kiện lúc trước anh ấy đưa ra bị hủy bỏ, mà một năm tới đây, anh ấy còn phải làm ky mã cho cô ấy.
Cho dù là xuân, hạ, thu, đông, ngày hay đêm, hay là anh ấy ở bất cứ nơi nào trên thế giới này, chỉ cần cô ấy muốn đi cưỡi ngựa là anh ấy phải xuất hiện ngay.
Mặc Tu Trần khẽ nhướng mày nhìn Tiểu Lưu, cười nói: “Tiểu Lưu, tôi có nói nhảm à, nếu Hạo Phong đã không muốn cho chúng ta nghe vậy thì cậu nói với Nhiên Nhiên đi, tối qua Hạo Phong đã nói cái gì?”
Ở bên cạnh, Tiểu Lưu vốn đang im lặng không có cảm giác tồn tại đột nhiên bị điểm danh, trong chốc lát cậu ta không phản ứng kịp, ngốc nghéch kêu “á” một tiếng, chớp chớp mắt, sau đó lại nhanh chóng nhìn về phía Lạc Hạo Phong, anh ấy làm một động tác cắt cỗ với cậu ta, cậu ta theo bản năng rụt cô lại: “Cậu chủ lớn, chuyện này…”
Vẻ mặt của Mặc Tu Trần trầm xuống: “Sợ cái gì?”
Tiểu Lưu mím môi, cậu chủ lớn nhà mình đã ra lệnh, cho dù mình không muốn đắc tội với Lạc Hạo Phong thì cũng không thể không đắc tội, chỉ hy vọng anh ấy đừng tính sổ với mình.
“Mợ chủ lớn, tối hôm qua cậu Lạc nói…”
“Không cần cậu nói, tối hôm qua tôi đã nói cái gì, bây giờ tôi mở cho mọi người nghe là được chứ gì. Dù sao thì tôi cũng đã nói cho hai cậu nghe rồi, thêm một người nữa cũng không sao.”
Lạc Hạo Phong tức giận mở lại đoạn ghỉ âm, Ôn Nhiên mở to ánh mắt tò mò ra nghe đoạn đối thoại giữa Lạc Hạo Phong và Mặc Tu Trần, hai người trò chuyện như bình thường, cô nhịn không được muốn bật cười, anh chàng Lạc Hạo Phong này sau khi say rượu còn thật sự rất đáng yêu.
Khi nghe câu nói “Ai bao cô ấy chứ, cho không tôi cũng không thèm” của anh ấy, Ôn Nhiên khẽ cau mày.
Lạc Hạo Phong cũng hơi ngạc nhiên khi biết mình nói lời như vậy, anh ấy khó chịu nhắm mắt lại, lại thở ra một hơi dài, hung dữ nhìn hung thủ.
Anh ấy ở trước mặt Bạch Tiểu Tiểu nói cái gì cũng không quan trọng, nhưng lại nói những lời như này ở trước mặt bạn thân của Bạch Tiểu Tiểu thì có chút xấu hỗ.
“Nhiên Nhiên, chiều hôm qua khi anh gọi điện cho Hạo Phong là lúc cậu ấy đang ở cùng Bạch Tiểu Tiểu, chắc lúc đó cậu ấy đang nghĩ cách khiến cô ấy bẽ mặt, nhưng lại không ngờ lại bị lật thuyền trong mương, bị Bạch Tiểu Tiểu chơi ngược lại.”
Mặc Tu Trần từ từ giải thích, Ôn Nhiên bừng tỉnh, thì ra là Mặc Tu Trần phí sức ghi lại đoạn ghi âm mày là bởi vì chiều hôm qua Lạc Hạo Phong không trả lời điện thoại của anh?
Ôn Nhiên nhìn sắc mặt của Lạc Hạo Phong đen như đáy nồi, cô nín cười, tò mò hỏi: “Lạc Hạo Phong, anh và Tiểu Tiểu thi cưỡi ngựa, dùng cái gì đánh cược?”
“Đánh cược cái gì chứ, không có.”
Lạc Hạo Phong dứt khoát trả lời, gio tay gãi gãi đầu, không muốn làm phiền hai người họ nữa, định về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon.
Ôn Nhiên cười không tin: “Lúc trước Tiểu Tiểu đã nói, sau này gặp phải anh thì sẽ né tránh, chắc chắn là cậu ấy sẽ không chủ động đi trêu chọc anh, nói như vậy là anh chủ động đến trêu chọc cậu ấy, chắc chắn anh sẽ đưa ra điều kiện đánh cược, muốn thắng cậu ấy.”
Bên cạnh, Mặc Tu Trần không nói gì, chỉ nhướng mày nhìn Ôn Nhiên cười.
Giọng nói của cô không cao không thấp, nhẹ nhàng mềm mại, nghe vào tai rất thoải mái: “Nếu tôi đoán không nhằm thì kỹ năng cưỡi ngựa của anh rất giỏi, nên anh mới tự tin cho rằng Tiểu Tiểu sẽ không thắng được anh, nhưng anh thật sự tính nhằm rồi, Tiểu Tiểu thích nhất chính là cưỡi ngựa. Vì vậy, lúc đi học cậu ấy đã chuyên tâm học cưỡi ngựa, dành nhiều thời gian cho khía cạnh này nhiều hơn là học hành chính khoá.”
Mặc dù Lạc Hạo Phong không thừa nhận, nhưng trong lòng vân bị lời nói của Ôn Nhiên làm cho kinh ngạc.
Con nhóc chết bằm Bạch Tiểu Tiểu kia, bề ngoài rõ ràng là một cô gái nhà giàu kiêu căng ngạo mạn, theo quan điểm của anh ấy thì cô ấy vào công ty chỉ để ăn uống.
Thật không ngờ, anh ấy đấu với cô ấy hai lần, cả hai lần đều thua.
Điều này khiến anh ấy một người luôn kiêu ngạo làm sao mà chịu nồi, thù hận với Bạch Tiểu Tiểu coi như là bắt đầu từ đây.
Ở đây, Ôn Nhiên phân tích quá trình cưỡi ngựa giữa anh ấy và Bạch Tiểu như thể cô đã tận mắt chứng kiến, bên kia, điện thoại của Bạch Tiểu Tiểu gọi đến, di động của Lạc Hạo Phong ở trong túi quần rung lên, kèm theo đó là tiếng nhạc chuông cắt ngang lời nói còn đang dang dở của Ôn Nhiên.
Lạc Hạo Phong lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy số người gọi hiển thị trên màn hình, sắc mặt của anh ấy đột nhiên thay đổi, một sự tức giận nhanh chóng ngưng đọng trong đôi mắt híp lại.
Ôn Nhiên đem hết mọi biểu hiện của anh ấy vào mắt, cười hỏi: “Là Tiểu Tiểu gọi cho anh à? Không lẽ là anh thua một trận cưỡi ngựa, đến lượt cậu ấy 24/24 giờ gọi anh đến lúc nào thì anh phải đến làm chân sai vặt cho cậu ấy?”
“Có thể lắm!”
Mặc Tu Trần ngồi ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, Tiểu Lưu không phải là bọn họ, cho nên không dám cười nhạo Lạc Hạo Phong, thành thật đứng sang một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Giọng nói này không phải là Lạc Hạo Phong đang nói!
Ôn Nhiên nghe vậy giật mình, giữa hai lông mày hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó lại nghe thấy giọng nói của Mặc Tu Trần, cô chợt hiểu ra điều gì đó, ngay lúc này, ở dưới lầu trong phòng khách, Mặc Tu Trần đang dựa vào ghé sô pha, đột nhiên ngắng đầu về phía cô.
“Nhiên Nhiên, em dậy rồi à!”
Nhìn thấy cô đang đứng ở cầu thang, Mặc Tu Trần nhếch khóe miệng, đứng dậy khỏi sô pha, sải bước đi về phía cô.
Ôn Nhiên dựa vào lan can đi xuống, ánh mắt quét qua Lạc Hạo Phong đang ngồi trên sô pha, cuối cùng dừng lại ở trên người Mặc Tu Trần: “Sao anh chưa thay quần áo mà đã xuống đây rồi.”
Mặc Tu Trần cười cười, khi cô đi xuống đến lầu, anh liền vươn tay nắm lấy bàn tay của cô, giọng nói trong trẻo vui vẻ mở miệng: “Không vội, em xuống đúng lúc lắm, đến nghe lời thật lòng mà tối hôm qua sau khi say rượu Hạo Phong đã nói nào.”
“Tu Trần!”
Trên ghế sô pha, Lạc Hạo Phong đã tắt ghi âm, trừng mắt nhìn Mặc Tu Trần, nếu anh ấy có thể đánh lại anh, hôm nay anh ấy nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ anh một trận, báo mối thù đêm qua.
Ôn Nhiên nghỉ ngờ nhìn anh: “Sự thật nào thế?”
Tối hôm qua, sau khi hai người quấn quýt Mặc Tu Trần chỉ nhắc đến việc Lạc Hạo Phong say rượu, ngủ ở dưới phòng khách.
Bản thân cô cũng vừa mệt vừa buồn ngủ, nên cô không hỏi nhiều liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhìn vẻ mặt tức giận của Lạc Hạo Phong lúc này, rồi lại nhìn vẻ mặt đắc ý của Mặc Tu Trần, khóe miệng cô giật giật, hiển nhiên là Mặc Tu Trần cố ý ghi âm lại lời nói của Lạc Hạo Phong khi anh ấy say rượu.
Nói không chừng, anh còn cố ý gài bẫy anh ấy.
Mặc Tu Trần dẫn Ôn Nhiên quay lại ghé sô pha, ánh mắt sâu sắc mang theo ý cười nhìn về phía Lạc Hạo Phong, tâm tình rất tốt thúc giục: “Hạo Phong, còn một câu kinh điển nhất, cậu nhất định phải mở ra để chúng tôi nghe, nhân lúc có Nhiên Nhiên ở đây, cậu nói đi, cậu thua Bạch Tiểu Tiểu như thế nào.”
“Thua Tiểu Tiểu?”
Sự nghỉ ngờ giữa hai lông mày của Ôn Nhiên ngày càng dày, cô có chút tò mò, Lạc Hạo Phong lại gặp Bạch Tiểu Tiểu à?
Còn thua cậu ấy?
Nếu cô nhớ không lầm, Tiểu Tiểu nói trốn được anh ấy thì trốn, trốn không được thì cũng sẽ đi vòng mà.
Trong chốc lát vẻ mặt của Lạc Hạo Phong thay đổi, anh ấy bị ánh mắt tươi cười của Mặc Tu Trần nhìn, bị ánh mắt nghỉ ngờ của Ôn Nhiên nhìn chằm chằm, anh ấy thật sự rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Tại sao mình lại sa vào cái bây của Mặc Tu Trần chứ?
Rõ ràng là anh ấy biết rõ lúc mình say thì sẽ nói thật, tối hôm qua không nên uống nhiều như vậy, càng không nên lúc ở cùng với Mục Tu Trần mà lại uống quá nhiều.
“Không có, cô đừng nghe Tu Trần nói nhảm.”
Làm sao mà Lạc Hạo Phong có thể thừa nhận rằng mình không thể chỉnh chết được Bạch Tiểu Tiểu, ngược lại còn bị cô ấy cười nhạo một trận, thậm chí là không chỉ điều kiện lúc trước anh ấy đưa ra bị hủy bỏ, mà một năm tới đây, anh ấy còn phải làm ky mã cho cô ấy.
Cho dù là xuân, hạ, thu, đông, ngày hay đêm, hay là anh ấy ở bất cứ nơi nào trên thế giới này, chỉ cần cô ấy muốn đi cưỡi ngựa là anh ấy phải xuất hiện ngay.
Mặc Tu Trần khẽ nhướng mày nhìn Tiểu Lưu, cười nói: “Tiểu Lưu, tôi có nói nhảm à, nếu Hạo Phong đã không muốn cho chúng ta nghe vậy thì cậu nói với Nhiên Nhiên đi, tối qua Hạo Phong đã nói cái gì?”
Ở bên cạnh, Tiểu Lưu vốn đang im lặng không có cảm giác tồn tại đột nhiên bị điểm danh, trong chốc lát cậu ta không phản ứng kịp, ngốc nghéch kêu “á” một tiếng, chớp chớp mắt, sau đó lại nhanh chóng nhìn về phía Lạc Hạo Phong, anh ấy làm một động tác cắt cỗ với cậu ta, cậu ta theo bản năng rụt cô lại: “Cậu chủ lớn, chuyện này…”
Vẻ mặt của Mặc Tu Trần trầm xuống: “Sợ cái gì?”
Tiểu Lưu mím môi, cậu chủ lớn nhà mình đã ra lệnh, cho dù mình không muốn đắc tội với Lạc Hạo Phong thì cũng không thể không đắc tội, chỉ hy vọng anh ấy đừng tính sổ với mình.
“Mợ chủ lớn, tối hôm qua cậu Lạc nói…”
“Không cần cậu nói, tối hôm qua tôi đã nói cái gì, bây giờ tôi mở cho mọi người nghe là được chứ gì. Dù sao thì tôi cũng đã nói cho hai cậu nghe rồi, thêm một người nữa cũng không sao.”
Lạc Hạo Phong tức giận mở lại đoạn ghỉ âm, Ôn Nhiên mở to ánh mắt tò mò ra nghe đoạn đối thoại giữa Lạc Hạo Phong và Mặc Tu Trần, hai người trò chuyện như bình thường, cô nhịn không được muốn bật cười, anh chàng Lạc Hạo Phong này sau khi say rượu còn thật sự rất đáng yêu.
Khi nghe câu nói “Ai bao cô ấy chứ, cho không tôi cũng không thèm” của anh ấy, Ôn Nhiên khẽ cau mày.
Lạc Hạo Phong cũng hơi ngạc nhiên khi biết mình nói lời như vậy, anh ấy khó chịu nhắm mắt lại, lại thở ra một hơi dài, hung dữ nhìn hung thủ.
Anh ấy ở trước mặt Bạch Tiểu Tiểu nói cái gì cũng không quan trọng, nhưng lại nói những lời như này ở trước mặt bạn thân của Bạch Tiểu Tiểu thì có chút xấu hỗ.
“Nhiên Nhiên, chiều hôm qua khi anh gọi điện cho Hạo Phong là lúc cậu ấy đang ở cùng Bạch Tiểu Tiểu, chắc lúc đó cậu ấy đang nghĩ cách khiến cô ấy bẽ mặt, nhưng lại không ngờ lại bị lật thuyền trong mương, bị Bạch Tiểu Tiểu chơi ngược lại.”
Mặc Tu Trần từ từ giải thích, Ôn Nhiên bừng tỉnh, thì ra là Mặc Tu Trần phí sức ghi lại đoạn ghi âm mày là bởi vì chiều hôm qua Lạc Hạo Phong không trả lời điện thoại của anh?
Ôn Nhiên nhìn sắc mặt của Lạc Hạo Phong đen như đáy nồi, cô nín cười, tò mò hỏi: “Lạc Hạo Phong, anh và Tiểu Tiểu thi cưỡi ngựa, dùng cái gì đánh cược?”
“Đánh cược cái gì chứ, không có.”
Lạc Hạo Phong dứt khoát trả lời, gio tay gãi gãi đầu, không muốn làm phiền hai người họ nữa, định về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon.
Ôn Nhiên cười không tin: “Lúc trước Tiểu Tiểu đã nói, sau này gặp phải anh thì sẽ né tránh, chắc chắn là cậu ấy sẽ không chủ động đi trêu chọc anh, nói như vậy là anh chủ động đến trêu chọc cậu ấy, chắc chắn anh sẽ đưa ra điều kiện đánh cược, muốn thắng cậu ấy.”
Bên cạnh, Mặc Tu Trần không nói gì, chỉ nhướng mày nhìn Ôn Nhiên cười.
Giọng nói của cô không cao không thấp, nhẹ nhàng mềm mại, nghe vào tai rất thoải mái: “Nếu tôi đoán không nhằm thì kỹ năng cưỡi ngựa của anh rất giỏi, nên anh mới tự tin cho rằng Tiểu Tiểu sẽ không thắng được anh, nhưng anh thật sự tính nhằm rồi, Tiểu Tiểu thích nhất chính là cưỡi ngựa. Vì vậy, lúc đi học cậu ấy đã chuyên tâm học cưỡi ngựa, dành nhiều thời gian cho khía cạnh này nhiều hơn là học hành chính khoá.”
Mặc dù Lạc Hạo Phong không thừa nhận, nhưng trong lòng vân bị lời nói của Ôn Nhiên làm cho kinh ngạc.
Con nhóc chết bằm Bạch Tiểu Tiểu kia, bề ngoài rõ ràng là một cô gái nhà giàu kiêu căng ngạo mạn, theo quan điểm của anh ấy thì cô ấy vào công ty chỉ để ăn uống.
Thật không ngờ, anh ấy đấu với cô ấy hai lần, cả hai lần đều thua.
Điều này khiến anh ấy một người luôn kiêu ngạo làm sao mà chịu nồi, thù hận với Bạch Tiểu Tiểu coi như là bắt đầu từ đây.
Ở đây, Ôn Nhiên phân tích quá trình cưỡi ngựa giữa anh ấy và Bạch Tiểu như thể cô đã tận mắt chứng kiến, bên kia, điện thoại của Bạch Tiểu Tiểu gọi đến, di động của Lạc Hạo Phong ở trong túi quần rung lên, kèm theo đó là tiếng nhạc chuông cắt ngang lời nói còn đang dang dở của Ôn Nhiên.
Lạc Hạo Phong lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy số người gọi hiển thị trên màn hình, sắc mặt của anh ấy đột nhiên thay đổi, một sự tức giận nhanh chóng ngưng đọng trong đôi mắt híp lại.
Ôn Nhiên đem hết mọi biểu hiện của anh ấy vào mắt, cười hỏi: “Là Tiểu Tiểu gọi cho anh à? Không lẽ là anh thua một trận cưỡi ngựa, đến lượt cậu ấy 24/24 giờ gọi anh đến lúc nào thì anh phải đến làm chân sai vặt cho cậu ấy?”
“Có thể lắm!”
Mặc Tu Trần ngồi ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, Tiểu Lưu không phải là bọn họ, cho nên không dám cười nhạo Lạc Hạo Phong, thành thật đứng sang một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Bình luận facebook