Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-270
Chương 270: Phải canh chừng chặt một chút
“Em nghĩ không phải như vậy đâu.”
Ôn Nhiên không thể nói là tại sao, nhưng cô cảm thấy rằng Trình Giai sẽ không ngu ngốc như vậy, trừ khi có lý do nào đó để cô ta buông tay.
Rõ ràng cô ta biết, nếu cô ta không ở bên cạnh Tiểu Lưu thì cô ta sẽ mắt đi một nửa cơ hội đến gần Mặc Tu Trần, nhưng cô ta vẫn làm vậy, vậy chỉ có thể chứng minh, cô ta còn có một con đường tắt khác.
Không có khả năng cô ta đã cắt đứt suy nghĩ của mình về Mặc Tu Trần.
“Nhiên Nhiên, em đừng nghĩ nữa, cho dù cô ta có tâm tư gì thì cũng vô ích. Em yên tâm, chồng em không phải là loại đàn ông dễ dàng bị người ta dụ dỗ đâu. Trừ em ra, cho dù những người phụ nữ khác có trần truồng đứng ở trước mặt anh thì cũng vô dụng.”
Mặc Tu Trần nằm xuống ôm cô, đắp chăn cho cô, lại hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi, ngày mai em sẽ đến công ty của anh làm việc. Sau này, anh sẽ ở dưới sự giám sát 24/24 giờ của em rồi, những người phụ nữ khác sẽ không có cơ hội đâu.”
“Cũng đúng, em phải canh chừng anh chặt một chút.”
Ôn Nhiên mỉm cười, gối đầu lên tay anh, nhắm mắt đi ngủ.
“Hai mươi tư giờ không rời nửa bước càng tốt.”
Mặc Tu Trần cười nhẹ, cũng nhắm mắt lại.
Ngoài cửa số, màn đêm sâu thẳm lạnh lẽo, nhưng trong phòng ngủ lại ấm áp bịn rịn như mùa xuân.
Khi có người phụ nữ mình yêu ở cùng, Mặc Tu Trần hào hứng và đẹp trai tao nhã hơn hẳn bình thường.
Trước giờ vào làm còn mười phút, chiếc Aston màu đen của anh lái vào chỗ đậu xe dành riêng. Anh nghiêng người cởi dây an toàn cho người phụ nữ ở bên cạnh mình, sau đó anh xuống xe, đích thân mở cửa cho cô, vẫy tay với nhân viên bảo vệ ở bên cạnh lui xuống.
“Cảm ơn anh!”
Ôn Nhiên cười tươi như hoa, cô bước xuống xe.
Hôm nay, ngày đầu tiên cô đến tập đoàn MS làm việc, cô không mặc đồ công sở mà là mặc một chiếc váy mùa thu được thiết kế riêng, đôi tất màu da, đôi bốt ngắn mới nhất cho mùa thu năm nay. Mái tóc đen của cô được búi lên một cách ngẫu hứng, cả người cô toát ra hơi thở thanh xuân xinh đẹp và trong sáng, nhưng dáng người tỉnh tế được bao bọc trong chiếc váy mùa thu vẫn rất duyên dáng và quyến rũ.
Trong tiết trời hiu quạnh của mùa thu, cô như một nét chấm tô điểm của xuân xanh, một khi đã chạm vào tầm nhìn thì khó có thể rời mắt.
Mặc Tu Trần của ngày hôm nay cũng vô cùng đẹp trai, khí chất tao nhã, có lẽ đó là lý do có sự đông hành của người thương, cái lạnh giá của mùa đông ở trên người Mặc Tu Trần dường như đã bị kìm hãm lại, tuy rằng giữa lông mày quý phái cao quý, nhưng lại có một tia ấm áp nhàn nhạt.
Hai người cùng nhau bước vào công ty, rất nhiều cấp dưới chào hỏi hai người, anh đều gật đầu đáp lại, tuy rằng anh không cười, nhưng trong mắt cũng không có lạnh lùng.
Trong chốc lát, tin tức bùng nổ nhất trong toàn bộ công ty là “Hôm nay chủ tịch đưa vợ của chủ tịch đi làm, tôi thực sự đã nhìn thấy chủ tịch mỉm cười.”
“Đúng vậy, lúc trước tôi đã từng nghĩ chủ tịch lạnh như băng, ánh mắt anh ấy nhìn mọi người sắc bén như dao. Nhưng vừa rồi, ánh mắt của chủ tịch dịu dàng như mùa xuân. Nếu ngày nào vợ chủ tịch cũng làm việc ở chỗ chúng ta thì đó sẽ là một may mắn.”
“Chủ tịch và vợ chủ tịch thật xứng đôi, đúng là trai tài gái sắc, thật sự là một đôi trời sinh…”
Nhiều giọng nói ngưỡng mộ và vui mừng sôi sục khắp các phòng ban.
Đương nhiên, cũng bao gồm bộ phận Quan hệ công chúng.
Vì để thể hiện bản thân nên Trình Giai đã đến từ rất sớm, khi các đồng nghiệp khác đang bàn tán về chủ tịch và vợ của chủ tịch, cô ta đang vùi đầu vào đống tài liệu, cô ta ngạc nhiên ngắng đầu lên, hỏi một đồng nghiệp bên cạnh: “Cô vừa nói cái gì?”
Đồng nghiệp kia cười nói: “Chúng tôi vừa nhìn thấy chủ tịch đưa vợ của mình đến đây làm việc, chính chủ tịch nói vợ chủ tịch đến đây làm việc cùng anh ấy. Vợ của chủ tịch thật sự rất xinh đẹp, đặc biệt là nụ cười của cô ấy rất trong sáng và tươi đẹp…”
Trong nháy mắt sắc mặt của Trình Giai thay đổi, cô ta hung hăng nắm chặt tay mình, ép bản thân đè xuống cơn ghen điên cuồng của mình, mím chặt môi mới có thể không nói ra những lời khó nghe.
Cô ta hít một hơi thật sâu, hỏi với giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: “Tại sao vợ chủ tịch lại đến làm việc cùng anh ấy? Không phải cô ấy làm việc trong nhà máy dược phẩm của Ôn thị sao?”
Đồng nghiệp kia nhíu mày, có chút sững sờ: “Tôi không biết, dù sao thì đó là chủ tịch nói như vậy. Có lẽ là hôm nay ở nhà máy cô ấy không có việc gì nên cô ấy đến công ty chúng ta, làm việc cùng chủ tịch.”
“Không cần biết tại sao, tôi chỉ biết khi vợ chủ tịch tới, chủ tịch sẽ không nghiêm khắc như vậy nữa. Ít nhất là hôm nay mọi người không phải trải qua mùa đông lạnh giá, cảm giác mùa xuân hoa nở thật là tốt.”
Trên mặt Trình Giai hiện lên một tia giễu cợt, cô ta không cho là như vậy: “Muốn mùa xuân nở hoa thì đó chính là một giác mơ, cho dù Ôn Nhiên có tới cũng không thể thay đổi cuộc chiến giữa mẹ con sếp Tiêu và chủ tịch đâu. Hôm qua chủ tịch đã hủy bỏ hợp tác với ba công ty, sếp Tiêu tức giận đến mức đập phá văn phòng.”
“Suyt, Trình Giai, những chuyện đó không phải chuyện chúng ta nên quan tâm, cô đừng nói đến nữa.”
Một trong số họ thay đổi sắc mặt, nhanh chóng ngăn cô ta lại.
Không nói đến toàn bộ công ty, cho dù bộ phận Quan hệ công chúng của bọn họ cũng không phải tất cả đều là người của chủ tịch. Mặc dù anh đã gột rửa quản lý cao tầng, nhưng vẫn luôn có cá lọt lưới. Nếu bị người ta nghe được, chuyển đến tai sếp Tiêu thì sẽ rất khủng khiếp.
Có hai lọn tóc rơi vào cổ, Trình Giai đưa tay lên gạt mấy sợi tóc, một đồng nghiệp ở bên cạnh đột nhiên nhìn thấy dấu hôn trên cỗ cô ta, kinh ngạc trợn to hai mắt: “A, Trình Giai, cổ của cô là dấu hickey đúng không? Cô có bạn trai rồi à, mau thành thật khai báo, bạn trai cô là ai, làm nghề gì, đẹp trai không?”
Một đồng nghiệp khác cũng nhìn thấy dấu hôn trên cổ của cô ta, mỉm cười nói: “Hai người mãnh liệt đến mức nào mà dấu hôn trên cổ cô mới có nhiều như thế này. Trình Giai, cô xinh đẹp như vậy chắc chắn là bạn trai của cô cũng rất đẹp trai đúng chứ. Chiếc dây chuyền này của cô là bạn trai cô tặng à2”
Trái tim buôn chuyện của một người phụ nữ luôn mạnh mẽ như vậy.
Ánh mắt Trình Giai lóe lên, lúc đầu cô ta còn ngượng ngùng và bối rối, nhưng trong chốc lát lại mỉm cười, giơ tay sờ lên sợi dây chuyền trên cổ nói: “Đây không phải của bạn trai tôi tặng, là của chủ tịch.”
“Của chủ tịch!”
Đồng nghiệp kia che miệng lại, rõ ràng là quá sốc.
“Chủ tịch thật tốt với cô, không chỉ để cô đến công ty làm việc, còn tặng cho cô sợi dây chuyền này. A, tôi nhớ ra rồi, bạn trai của cô chính là tài xế của chủ tịch, Tiểu Lưu đúng không.
Người đàn ông đó rất thật thà, tôi nhớ rõ lần trước phóng viên đã viết như thế, phải không?”
Vẻ mặt của Trình Giai đanh lại, lạnh lùng phủ nhận: “Đương nhiên không phải, lần đó là chuyện ngoài ý muốn, bạn trai tôi…thôi làm việc đi, ông chủ đến rồi kìa.”
Cô ta cố ý nói nửa chừng, để đồng nghiệp tự mình tưởng tượng, suy diễn. Trình Giai ngồi lại chỗ cũ chăm chú xem tài liệu.
“Trình Giai, ông chủ có đến đâu, cô lại lừa chúng tôi. Cô mau nói đi, bạn trai của cô là ai, tối hôm qua cô cùng anh chàng kia lăn giường mãnh liệt như vậy.”
Hai người kia nhìn về phía cửa, không thấy có ai cả, không khỏi dùng tay huých Trình Giai.
Trình Giai cười khúc khích, giả vờ ngượng ngùng và bí hiểm: “Hai chị em tốt, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi… thật sự không thể nói.
“Có gì mà không nói được, chẳng lẽ bạn trai của cô quá đẹp trai, sợ chúng tôi tranh giành với cô.”
“Không phải, nhưng mà, tôi hoàn toàn không có bạn trai. Tối hôm qua cũng là một chuyện ngoài ý muốn…” Trình Giai sờ lên dây chuyền trên cỗ, ánh mắt đưa tình.
Bình luận facebook