Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 299
Chương 299
“Tối nay anh sẽ ở lại với em thêm một đêm.”
Nụ cười của Ôn Nhiên còn chưa kịp xuất hiện, Mặc Tu Trần bình tĩnh bổ sung thêm một câu.
Thấy cô cau mày, đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên, anh ôm cô vào lòng: “Tối nay Tiểu Tiểu vẫn chưa thể ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, ngày mai khi tình trạng của cô ấy ổn định, sau khi cô ấy được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, em sẽ được ở chung cùng phòng với cô ây.”
“Tối nay anh vẫn ngủ trên sô pha à?”
“Đương nhiên là không, tối nay anh ngủ cùng em.”
Mặc Tu Trần hôn lên mặt cô, khó khăn lắm cô mới cảm thấy khá hơn, anh làm sao có thể ngược đãi chính mình lại ngủ trên sô pha chứ.
“Được rồ Ôn Nhiên miễn cưỡng đồng ý.
Mặc Tu Trần còn đang muốn nói gì đó thì bên ngoài phòng bệnh có tiếng gõ cửa, tiếng gõ cửa hai lần chỉ mang ý nghĩa tượng trưng, không đợi người ở bên trong đáp lại cửa phòng bệnh đã được mở ra.
Lạc Hạo Phong mặc một bộ quần áo bình thường, đôi chân thon dài bước vào, đôi mắt hoa đào hẹp của anh ấy quét qua hai người đang quấn quít bên nhau trên ghế sô pha, nói: “Tu Trần, đây là bệnh viện, hai người đừng có thể hiện cảnh không phù hợp cho trẻ em có được không hả?”
Mặc Tu Trân lạnh lùng liệc nhìn anh ây: “Không ai mời cậu đến.”
Ôn Nhiên buồn cười nhìn Lạc Hạo Phong hai tay đút túi: “Tiểu Tiểu tỉnh rồi, anh biết chưa?”
Lạc Hạo Phong gật gật đầu, đi tới trước mặt bọn họ, anh ấy làm ra vẻ muốn ngồi xuống bên cạnh Mặc Tu Trần, bị ánh mắt lạnh lùng của anh từ chối: “Ngồi đối diện.”
Lạc Hạo Phong cong môi ngoan ngoãn ngồi đối diện với họ: “Tôi nhận được điện thoại của Cố Khải, cậu ấy nói Bạch Tiểu Tiểu đã tỉnh, tình cờ là tôi đang ăn cơm cùng bạn bè ở gần đây nên tiện đường ghé qua.”
Mặc Tu Trần ném cho anh ấy một ánh mắt khinh thường, cậu thật sự tiện đường ghê nhỉ.
Tuy nhiên, trước đó anh ấy đã nói néu tặng Bạch Tiểu Tiểu cho anh ấy anh ấy cũng không muốn, cho dù bây giờ anh ấy có chút suy nghĩ với Bạch Tiểu Tiểu, anh ấy cũng thực sự cảm thấy xấu hỗ khi thể hiện điều đó trước mặt Mặc Tu Trân.
“Đàm Mục đâu, vẫn đang ở công ty tăng ca à?”
Mặc Tu Trần lười vạch trần Lạc Hạo Phong, anh nhẹ giọng hỏi.
“Không có, chúng tôi vừa mới cùng nhau tan sở, cậu ấy về nhà rồi.”
“Ấy, cho nên cậu từ công ty đến đây chứ không phải vì đi ăn với bạn?”
Ôn Nhiên nhìn nụ cười đầy ẩn ý ở khóe miệng Mặc Tu Trần, cô không khỏi bật cười, bây giờ cũng không muộn lắm, vừa nãy anh ấy còn dùng câu ‘vừa mới’, hiển nhiên là không phải như anh ấy nói, khi anh ấy đang ăn cơm với bạn thì nhận được điện thoại của Có Khải.
E rằng lúc đó vừa mới tan sở, nhận được điện thoại của Cố Khải là anh ấy vội vàng chạy đến bệnh viện ngay.
Cho dù là như thế nào thì trong lòng Ôn Nhiên cũng thấy rất vui vì anh ấy quan tâm đến Tiểu Tiểu như vậy.
Lần này đổi lại là Lạc Hạo Phong hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Tu Trần, chết tiệt, mình lại bị mắc bẫy của Mặc Tu Trần, người đàn ông này thật khó ưa.
“Là do cậu lỡ miệng, trừng tôi làm cái gì?”
Mặc Tu Trần cong môi cười, uễ oải nói: “Vừa rồi cậu ấy nói dối, cậu ấy nói lúc cậu ấy nghe điện thoại của cậu thì đang ăn cơm cùng bạn bè ở gần đây, nên tiện đường tới thăm Bạch Tiểu Tiểu, sau đó trong lúc lơ đãng đã lỡ miệng.”
“Ha ha, Hạo Phong đáng yêu như vậy à?”
Có Khải cười xong, anh ấy nhìn Ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, em có thể rót cho anh một cốc nước được không? Anh hơi khát.”
“Vâng!”
Ôn Nhiên đứng dậy, rót cho anh ấy một cốc nước rồi quay lại ghế sô pha: “Hai anh nói chuyện đi, em lên lầu xem chú Bạch và dì Kiều đã rời khỏi phòng bệnh chưa, có lẽ Lạc Hạo Phong muốn vào gặp Tiểu Tiểu.”
“Em cần thận một chút.”
Mặc Tu Trần có chút không yên tâm dặn dò.
Có Khải chỉ cười nhìn Ôn Nhiên ra khỏi phòng bệnh, anh Ấy uống một ngụm nước, nghe thấy tiếng bước chân xa dần mới nhẹ nhàng nói: “Tu Trần, cậu không cần căng thẳng như vậy đâu. Tôi đã sửa lại hệ thống giám sát trong bệnh viện rồi, ngoài ra, mỗi tầng đều có bảo vệ, đặc biệt là hai tầng này còn có người của cậu.”
“Cần thật một chút vẫn sẽ tốt hơn.”
Mặc Tu Trần mím môi, anh không dám sơ suắt, trừ khi anh tìm được Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất.
“Cậu và Nhiên Nhiên, không phải trước đó hai người đã hẹn cùng nhau đi khám sức khỏe sao?”
Cố Khải chuyển chủ đề, Ôn Nhiên là người thông minh, vừa rồi khi anh ấy nhờ cô rót nước cho mình, cô đã đoán được Cố Khải có thể có chuyện muốn nói với Mặc Tu Trần.
Anh ấy vừa từ phòng làm việc của mình đến, không có khả năng thực sự khát đến mức mà phải nhờ Ôn Nhiên rót nước.
Dù có khát anh ấy cũng sẽ tự rót.
Ánh mắt Mặc Tu Trần lóe lên một suy nghĩ, đôi lông mày đẹp trai nhíu lại: “Vốn dĩ chúng tôi hẹn sau khoảng thời gian bận rộn này tôi sẽ đi kiểm tra sức khỏe với nhà máy dược phẩm của cô ấy, nhưng bây giờ Bạch Tiểu Tiểu đang trong tình huống như vậy, chắc chắn Nhiên Nhiên không có tâm trạng đi khám. Cậu muốn khám lại cho Nhiên Nhiên à?”
“Không phải tôi, là ý của ba tôi.”
Cố Khải nói cho Mặc Tu Trần biết về suy nghĩ của Cố Nham.
Tình hình của Ôn Nhiên chỉ được nghe từ miệng của Ôn Cảm, mặc dù họ đã liên lạc với bác sĩ đã chẩn đoán bệnh cho Ôn Nhiên khi đó, cũng là bạn của ba Ôn Cẩm.
Nhưng Cố Nham vẫn cảm thấy, trong mấy năm này có lẽ Ôn Nhiên đã có những thay đổi.
Phó Kinh Nghĩa là một người độc ác xấu xa, ông ta để Ôn Nhiên uống thuốc sáu năm trời, sau đó lại tiêm thuốc vào người cô, Cố Nham vẫn luôn cảm tháy rất lo lắng.
Sau khi nghe xong lời của anh ấy, Mặc Tu Trằn trầm ngâm thật lâu.
Cố Khải ngừng nói, yên lặng ngồi đó, cho anh thời gian để suy nghĩ.
Sau một lúc im lặng lâu.
Giọng nói lạnh lùng của Mặc Tu Trần lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Thay vì không chắc chắn như thế này, tốt hơn là nên che giấu như những gì tôi đã nói lúc đầu. Ngoài việc Nhiên Nhiên hơi gầy, những năm gần đây có ấy không hè mắc bệnh nghiêm trọng nào. Mục đích của Phó Kinh Nghĩa rất rõ ràng, mà thứ tôi muốn chỉ có Nhiên Nhiên mà thôi.”
Anh không quan tâm đến những thứ còn lại.
“Tu Trần, tôi biết cậu quan tâm đến Nhiên Nhiên hơn tất cả mọi thứ. Thực ra tôi cũng nghĩ chỉ cần Nhiên Nhiên bình an, những thứ khác không quan trọng.”
“Vậy cậu nói với chú Có…”
“Không phải vì ba tôi, mà là vì Nhiên Nhiên, chúng tôi không quan tâm, cô ấy quan tâm!”
Lời nói của Cố Khải đã khiến sắc mặt Mặc Tu Trần thay đổi!
“Tối nay anh sẽ ở lại với em thêm một đêm.”
Nụ cười của Ôn Nhiên còn chưa kịp xuất hiện, Mặc Tu Trần bình tĩnh bổ sung thêm một câu.
Thấy cô cau mày, đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên, anh ôm cô vào lòng: “Tối nay Tiểu Tiểu vẫn chưa thể ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, ngày mai khi tình trạng của cô ấy ổn định, sau khi cô ấy được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, em sẽ được ở chung cùng phòng với cô ây.”
“Tối nay anh vẫn ngủ trên sô pha à?”
“Đương nhiên là không, tối nay anh ngủ cùng em.”
Mặc Tu Trần hôn lên mặt cô, khó khăn lắm cô mới cảm thấy khá hơn, anh làm sao có thể ngược đãi chính mình lại ngủ trên sô pha chứ.
“Được rồ Ôn Nhiên miễn cưỡng đồng ý.
Mặc Tu Trần còn đang muốn nói gì đó thì bên ngoài phòng bệnh có tiếng gõ cửa, tiếng gõ cửa hai lần chỉ mang ý nghĩa tượng trưng, không đợi người ở bên trong đáp lại cửa phòng bệnh đã được mở ra.
Lạc Hạo Phong mặc một bộ quần áo bình thường, đôi chân thon dài bước vào, đôi mắt hoa đào hẹp của anh ấy quét qua hai người đang quấn quít bên nhau trên ghế sô pha, nói: “Tu Trần, đây là bệnh viện, hai người đừng có thể hiện cảnh không phù hợp cho trẻ em có được không hả?”
Mặc Tu Trân lạnh lùng liệc nhìn anh ây: “Không ai mời cậu đến.”
Ôn Nhiên buồn cười nhìn Lạc Hạo Phong hai tay đút túi: “Tiểu Tiểu tỉnh rồi, anh biết chưa?”
Lạc Hạo Phong gật gật đầu, đi tới trước mặt bọn họ, anh ấy làm ra vẻ muốn ngồi xuống bên cạnh Mặc Tu Trần, bị ánh mắt lạnh lùng của anh từ chối: “Ngồi đối diện.”
Lạc Hạo Phong cong môi ngoan ngoãn ngồi đối diện với họ: “Tôi nhận được điện thoại của Cố Khải, cậu ấy nói Bạch Tiểu Tiểu đã tỉnh, tình cờ là tôi đang ăn cơm cùng bạn bè ở gần đây nên tiện đường ghé qua.”
Mặc Tu Trần ném cho anh ấy một ánh mắt khinh thường, cậu thật sự tiện đường ghê nhỉ.
Tuy nhiên, trước đó anh ấy đã nói néu tặng Bạch Tiểu Tiểu cho anh ấy anh ấy cũng không muốn, cho dù bây giờ anh ấy có chút suy nghĩ với Bạch Tiểu Tiểu, anh ấy cũng thực sự cảm thấy xấu hỗ khi thể hiện điều đó trước mặt Mặc Tu Trân.
“Đàm Mục đâu, vẫn đang ở công ty tăng ca à?”
Mặc Tu Trần lười vạch trần Lạc Hạo Phong, anh nhẹ giọng hỏi.
“Không có, chúng tôi vừa mới cùng nhau tan sở, cậu ấy về nhà rồi.”
“Ấy, cho nên cậu từ công ty đến đây chứ không phải vì đi ăn với bạn?”
Ôn Nhiên nhìn nụ cười đầy ẩn ý ở khóe miệng Mặc Tu Trần, cô không khỏi bật cười, bây giờ cũng không muộn lắm, vừa nãy anh ấy còn dùng câu ‘vừa mới’, hiển nhiên là không phải như anh ấy nói, khi anh ấy đang ăn cơm với bạn thì nhận được điện thoại của Có Khải.
E rằng lúc đó vừa mới tan sở, nhận được điện thoại của Cố Khải là anh ấy vội vàng chạy đến bệnh viện ngay.
Cho dù là như thế nào thì trong lòng Ôn Nhiên cũng thấy rất vui vì anh ấy quan tâm đến Tiểu Tiểu như vậy.
Lần này đổi lại là Lạc Hạo Phong hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Tu Trần, chết tiệt, mình lại bị mắc bẫy của Mặc Tu Trần, người đàn ông này thật khó ưa.
“Là do cậu lỡ miệng, trừng tôi làm cái gì?”
Mặc Tu Trần cong môi cười, uễ oải nói: “Vừa rồi cậu ấy nói dối, cậu ấy nói lúc cậu ấy nghe điện thoại của cậu thì đang ăn cơm cùng bạn bè ở gần đây, nên tiện đường tới thăm Bạch Tiểu Tiểu, sau đó trong lúc lơ đãng đã lỡ miệng.”
“Ha ha, Hạo Phong đáng yêu như vậy à?”
Có Khải cười xong, anh ấy nhìn Ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, em có thể rót cho anh một cốc nước được không? Anh hơi khát.”
“Vâng!”
Ôn Nhiên đứng dậy, rót cho anh ấy một cốc nước rồi quay lại ghế sô pha: “Hai anh nói chuyện đi, em lên lầu xem chú Bạch và dì Kiều đã rời khỏi phòng bệnh chưa, có lẽ Lạc Hạo Phong muốn vào gặp Tiểu Tiểu.”
“Em cần thận một chút.”
Mặc Tu Trần có chút không yên tâm dặn dò.
Có Khải chỉ cười nhìn Ôn Nhiên ra khỏi phòng bệnh, anh Ấy uống một ngụm nước, nghe thấy tiếng bước chân xa dần mới nhẹ nhàng nói: “Tu Trần, cậu không cần căng thẳng như vậy đâu. Tôi đã sửa lại hệ thống giám sát trong bệnh viện rồi, ngoài ra, mỗi tầng đều có bảo vệ, đặc biệt là hai tầng này còn có người của cậu.”
“Cần thật một chút vẫn sẽ tốt hơn.”
Mặc Tu Trần mím môi, anh không dám sơ suắt, trừ khi anh tìm được Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất.
“Cậu và Nhiên Nhiên, không phải trước đó hai người đã hẹn cùng nhau đi khám sức khỏe sao?”
Cố Khải chuyển chủ đề, Ôn Nhiên là người thông minh, vừa rồi khi anh ấy nhờ cô rót nước cho mình, cô đã đoán được Cố Khải có thể có chuyện muốn nói với Mặc Tu Trần.
Anh ấy vừa từ phòng làm việc của mình đến, không có khả năng thực sự khát đến mức mà phải nhờ Ôn Nhiên rót nước.
Dù có khát anh ấy cũng sẽ tự rót.
Ánh mắt Mặc Tu Trần lóe lên một suy nghĩ, đôi lông mày đẹp trai nhíu lại: “Vốn dĩ chúng tôi hẹn sau khoảng thời gian bận rộn này tôi sẽ đi kiểm tra sức khỏe với nhà máy dược phẩm của cô ấy, nhưng bây giờ Bạch Tiểu Tiểu đang trong tình huống như vậy, chắc chắn Nhiên Nhiên không có tâm trạng đi khám. Cậu muốn khám lại cho Nhiên Nhiên à?”
“Không phải tôi, là ý của ba tôi.”
Cố Khải nói cho Mặc Tu Trần biết về suy nghĩ của Cố Nham.
Tình hình của Ôn Nhiên chỉ được nghe từ miệng của Ôn Cảm, mặc dù họ đã liên lạc với bác sĩ đã chẩn đoán bệnh cho Ôn Nhiên khi đó, cũng là bạn của ba Ôn Cẩm.
Nhưng Cố Nham vẫn cảm thấy, trong mấy năm này có lẽ Ôn Nhiên đã có những thay đổi.
Phó Kinh Nghĩa là một người độc ác xấu xa, ông ta để Ôn Nhiên uống thuốc sáu năm trời, sau đó lại tiêm thuốc vào người cô, Cố Nham vẫn luôn cảm tháy rất lo lắng.
Sau khi nghe xong lời của anh ấy, Mặc Tu Trằn trầm ngâm thật lâu.
Cố Khải ngừng nói, yên lặng ngồi đó, cho anh thời gian để suy nghĩ.
Sau một lúc im lặng lâu.
Giọng nói lạnh lùng của Mặc Tu Trần lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Thay vì không chắc chắn như thế này, tốt hơn là nên che giấu như những gì tôi đã nói lúc đầu. Ngoài việc Nhiên Nhiên hơi gầy, những năm gần đây có ấy không hè mắc bệnh nghiêm trọng nào. Mục đích của Phó Kinh Nghĩa rất rõ ràng, mà thứ tôi muốn chỉ có Nhiên Nhiên mà thôi.”
Anh không quan tâm đến những thứ còn lại.
“Tu Trần, tôi biết cậu quan tâm đến Nhiên Nhiên hơn tất cả mọi thứ. Thực ra tôi cũng nghĩ chỉ cần Nhiên Nhiên bình an, những thứ khác không quan trọng.”
“Vậy cậu nói với chú Có…”
“Không phải vì ba tôi, mà là vì Nhiên Nhiên, chúng tôi không quan tâm, cô ấy quan tâm!”
Lời nói của Cố Khải đã khiến sắc mặt Mặc Tu Trần thay đổi!
Bình luận facebook