Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 314
Chương 314:
Một giây tiếp theo, trên gò má trang điểm tinh xảo của cô ta xuất hiện hai đóa hoa đỏ ửng, cô ta cúi đầu không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chủ tịch, là Tiểu Lưu nói cho anh sao?”
Mặc Tu Trần híp mắt, trong ánh mắt bắn ra một tia sáng sắc bén, thờ ơ nói: “Cậu ta nói cô muốn sinh đứa bé này.”
Đầu của Trình Giai chợt nâng lên, một đôi mắt đẹp nhìn anh, cô ta dường như vừa có vẻ hơi sửng sót, vừa có cảm xúc phức tạp nào đó ở bên trong, cô ta mím chặt môi, giọng nói mang theo chút buồn bã: “Tình thương của mẹ là thiên tính của mỗi người phụ nữ, nếu cô Ôn mang thai, chẳng lẽ chủ tịch sẽ không cho cô ấy sinh sao?”
Ánh mắt Mặc Tu Trần đột nhiên trầm xuống: “Nếu cô muốn sinh đứa bé, tôi lập tức chuẩn bị hôn lễ cho cô và Tiểu Lưu.”
“Chủ, chủ tịch!”
Trình Giai bị ánh mắt giận dữ và hung ác của anh dọa sợ.
hết hồn, cô ta chẳng qua chỉ mới nhắc đến Ôn Nhiên một tí, anh liền cảm thấy đời này Trình Giai cô ta không thể so.
sánh được với Ôn Nhiên sao?
Trong lòng cô ta không ngừng dâng lên từng tia đau khổ.
Ở trong mắt anh ấy Ôn Nhiên tốt như vậy ư?
Sự hung ác giữa hàng lông mày Mặc Tu Trần giảm bót, sâu trong đáy mắt anh là một vùng u tối không thấy ánh sáng, anh thật sự nỗi giận khi Trình Giai lấy bản thân cô ta ra so sánh với Ôn Nhiên, chẳng qua nguyên nhân không phải như cô ta nghĩ.
Anh tức giận không phải vì Trình Giai không xứng để so sánh với người phụ nữ anh yêu.
Mà là anh không muốn nghe bắt kỳ người nào liên hệ Ôn Nhiên với những thứ như mang thai này với nhau.
Khóe mắt lạnh lùng của Mặc Tu Trần quét qua người Trình Giai, đưa tay rút ra một tờ đơn trong tập tài liệu.
Trình Giai nhìn tờ đơn trong tay anh bình tĩnh nói: “Chủ tịch, tôi chỉ là nhất thời kích động mới nói cho Tiểu Lưu biết tin tức mình mang thai, thật ra trong lòng tôi rất rõ ràng, tôi và Tiểu Lưu không hề có tình cảm, cho dù đứa bé này có sinh ra, anh ta cũng sẽ không hạnh phúc.”
“Kích động?”
Mặc Tu Trần lạnh lùng mỉm cười, Trình Giai cũng không phải là một người phụ nữ ngu ngốc kích động, tâm cơ cô ta rất sâu.
Trình Giai nặng nề gật đầu: “Đêm hôm đó tôi bắt gặp người phụ nữ mà Tiểu Lưu kết giao ở khách sạn Nam Cầm, thấy cô ta thuê chung phòng với một người đàn ông khác, còn bị cô ta giễu cợt nên mới kích động muốn chia rẽ cô ta và Tiểu Lưu.”
Mặc Tu Trần để tờ đơn xuống bàn làm việc, ánh mắt sắc bén đầy nghiêm khắc quan sát Trình Giai.
Không có bắt kỳ lời chất vấn nào nhưng khí thế mạnh mẽ lạnh lùng tỏa ra từ người anh khiến cho nhịp tim của Trình Giai không yên: “Chủ tịch, mỗi một chữ tôi nói đều là sự: thật, nếu anh không tin có thể sai người đến khách sạn Nam Cầm điều tra, đó là chuyện xảy ra không lâu trước khi tôi được điều tới đây.”
Ban đầu Trình Giai cũng không nhận ra người phụ nữ kia là Đồng Thi Thi, lúc đó cô ta đã bị người phụ nữ đó tạt nước.
Mãi cho đến trưa hôm qua chạm mặt ở bệnh viện, cô ta mới nhận ra Đồng Thi Thì.
Trình Giai cảm thấy ông trời cũng muốn giúp mình nên cô ta một mực chờ đợi Mặc Tu Trần biết tin cô ta mang thai sẽ đến tìm cô ta.
Đến lúc đó cô ta sẽ nói cho Mặc Tu Trần biết, cô ta vì không muốn Tiểu Lưu không bị con tiện nhân Đồng Thi Thi đó lừa dối mới chia rẽ bọn họ.
Như vậy địa vị cô ta trong lòng Mặc Tu Trần nhát định sẽ cao hon trước gấp mười lần.
Mặc Tu Trần thu hồi ánh mắt, ánh mắt nhàn nhạt dừng lại trên mẫu đơn đăng ký: “Hôm qua giám đốc Lý và giám đốc Trương đã đề cử cô tham gia lần huấn luyện nhân viên trong nội bộ công ty này, vốn dĩ lấy lý lịch của cô không đủ để cạnh tranh cùng với người khác.”
Anh nói tới chỗ này liền dừng lại.
Ánh mắt Trình Giai trở nên kích động: “Chủ tịch, anh đồng ý cho tôi cơ hội lần này sao?”
“Có thể, tôi có thể cho cô một cơ hội.”
Trình Giai lập tức vui mừng bảo đảm: “Chủ tịch, tôi nhất định sẽ xử lý chuyện riêng của mình trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa tôi đảm bảo sau này sẽ không liên lạc với Tiểu Lưu nữa.”
“Chuyện của cô và Tiểu Lưu là chuyện riêng giữa hai người, nếu như hai người yêu nhau thật lòng, tôi không ngại để hai người lập tức kết hôn.”
Mặc Tu Trần thờ ơ ném ra một câu, dường như mới vừa rồi anh không hề có ý muốn cô ta phá bỏ đứa trẻ, không cho phép dây dưa với Tiểu Lưu.
Trong mát Trình Giai loé lên một tia thât vọng, ngay sau đó đã khôi phục lại bình tĩnh.
Cô ta đã sớm hiểu ra một đạo lý, để có được Mặc Tu Trần cô ta không thể vội vàng.
Một giây tiếp theo, trên gò má trang điểm tinh xảo của cô ta xuất hiện hai đóa hoa đỏ ửng, cô ta cúi đầu không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chủ tịch, là Tiểu Lưu nói cho anh sao?”
Mặc Tu Trần híp mắt, trong ánh mắt bắn ra một tia sáng sắc bén, thờ ơ nói: “Cậu ta nói cô muốn sinh đứa bé này.”
Đầu của Trình Giai chợt nâng lên, một đôi mắt đẹp nhìn anh, cô ta dường như vừa có vẻ hơi sửng sót, vừa có cảm xúc phức tạp nào đó ở bên trong, cô ta mím chặt môi, giọng nói mang theo chút buồn bã: “Tình thương của mẹ là thiên tính của mỗi người phụ nữ, nếu cô Ôn mang thai, chẳng lẽ chủ tịch sẽ không cho cô ấy sinh sao?”
Ánh mắt Mặc Tu Trần đột nhiên trầm xuống: “Nếu cô muốn sinh đứa bé, tôi lập tức chuẩn bị hôn lễ cho cô và Tiểu Lưu.”
“Chủ, chủ tịch!”
Trình Giai bị ánh mắt giận dữ và hung ác của anh dọa sợ.
hết hồn, cô ta chẳng qua chỉ mới nhắc đến Ôn Nhiên một tí, anh liền cảm thấy đời này Trình Giai cô ta không thể so.
sánh được với Ôn Nhiên sao?
Trong lòng cô ta không ngừng dâng lên từng tia đau khổ.
Ở trong mắt anh ấy Ôn Nhiên tốt như vậy ư?
Sự hung ác giữa hàng lông mày Mặc Tu Trần giảm bót, sâu trong đáy mắt anh là một vùng u tối không thấy ánh sáng, anh thật sự nỗi giận khi Trình Giai lấy bản thân cô ta ra so sánh với Ôn Nhiên, chẳng qua nguyên nhân không phải như cô ta nghĩ.
Anh tức giận không phải vì Trình Giai không xứng để so sánh với người phụ nữ anh yêu.
Mà là anh không muốn nghe bắt kỳ người nào liên hệ Ôn Nhiên với những thứ như mang thai này với nhau.
Khóe mắt lạnh lùng của Mặc Tu Trần quét qua người Trình Giai, đưa tay rút ra một tờ đơn trong tập tài liệu.
Trình Giai nhìn tờ đơn trong tay anh bình tĩnh nói: “Chủ tịch, tôi chỉ là nhất thời kích động mới nói cho Tiểu Lưu biết tin tức mình mang thai, thật ra trong lòng tôi rất rõ ràng, tôi và Tiểu Lưu không hề có tình cảm, cho dù đứa bé này có sinh ra, anh ta cũng sẽ không hạnh phúc.”
“Kích động?”
Mặc Tu Trần lạnh lùng mỉm cười, Trình Giai cũng không phải là một người phụ nữ ngu ngốc kích động, tâm cơ cô ta rất sâu.
Trình Giai nặng nề gật đầu: “Đêm hôm đó tôi bắt gặp người phụ nữ mà Tiểu Lưu kết giao ở khách sạn Nam Cầm, thấy cô ta thuê chung phòng với một người đàn ông khác, còn bị cô ta giễu cợt nên mới kích động muốn chia rẽ cô ta và Tiểu Lưu.”
Mặc Tu Trần để tờ đơn xuống bàn làm việc, ánh mắt sắc bén đầy nghiêm khắc quan sát Trình Giai.
Không có bắt kỳ lời chất vấn nào nhưng khí thế mạnh mẽ lạnh lùng tỏa ra từ người anh khiến cho nhịp tim của Trình Giai không yên: “Chủ tịch, mỗi một chữ tôi nói đều là sự: thật, nếu anh không tin có thể sai người đến khách sạn Nam Cầm điều tra, đó là chuyện xảy ra không lâu trước khi tôi được điều tới đây.”
Ban đầu Trình Giai cũng không nhận ra người phụ nữ kia là Đồng Thi Thi, lúc đó cô ta đã bị người phụ nữ đó tạt nước.
Mãi cho đến trưa hôm qua chạm mặt ở bệnh viện, cô ta mới nhận ra Đồng Thi Thì.
Trình Giai cảm thấy ông trời cũng muốn giúp mình nên cô ta một mực chờ đợi Mặc Tu Trần biết tin cô ta mang thai sẽ đến tìm cô ta.
Đến lúc đó cô ta sẽ nói cho Mặc Tu Trần biết, cô ta vì không muốn Tiểu Lưu không bị con tiện nhân Đồng Thi Thi đó lừa dối mới chia rẽ bọn họ.
Như vậy địa vị cô ta trong lòng Mặc Tu Trần nhát định sẽ cao hon trước gấp mười lần.
Mặc Tu Trần thu hồi ánh mắt, ánh mắt nhàn nhạt dừng lại trên mẫu đơn đăng ký: “Hôm qua giám đốc Lý và giám đốc Trương đã đề cử cô tham gia lần huấn luyện nhân viên trong nội bộ công ty này, vốn dĩ lấy lý lịch của cô không đủ để cạnh tranh cùng với người khác.”
Anh nói tới chỗ này liền dừng lại.
Ánh mắt Trình Giai trở nên kích động: “Chủ tịch, anh đồng ý cho tôi cơ hội lần này sao?”
“Có thể, tôi có thể cho cô một cơ hội.”
Trình Giai lập tức vui mừng bảo đảm: “Chủ tịch, tôi nhất định sẽ xử lý chuyện riêng của mình trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa tôi đảm bảo sau này sẽ không liên lạc với Tiểu Lưu nữa.”
“Chuyện của cô và Tiểu Lưu là chuyện riêng giữa hai người, nếu như hai người yêu nhau thật lòng, tôi không ngại để hai người lập tức kết hôn.”
Mặc Tu Trần thờ ơ ném ra một câu, dường như mới vừa rồi anh không hề có ý muốn cô ta phá bỏ đứa trẻ, không cho phép dây dưa với Tiểu Lưu.
Trong mát Trình Giai loé lên một tia thât vọng, ngay sau đó đã khôi phục lại bình tĩnh.
Cô ta đã sớm hiểu ra một đạo lý, để có được Mặc Tu Trần cô ta không thể vội vàng.
Bình luận facebook