Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 342
Chương 342:
Có Khải liếc anh áy: “Lần trước Hạo Phong tới thăm Bạch Tiểu Tiểu, cậu ấy còn bảo cậu đi cùng cho cậu ấy thêm can đảm. Đàm Mục, bây giờ cậu lại nói không biết, ý của cậu là để tôi và Ôn Cẩm theo đuổi Bạch Tiểu Tiểu, để Hạo Phong thát tình đi mua say à?”
“Muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cứ.”
Đàm Mục bày ra vẻ mặt chuyện này không liên quan gì đến mình, anh ấy thậm chí còn không có hứng thú phản bác lại Có Khải.
Ôn Cẩm mỉm cười, nói với Cố Khải: “Hay là ngày mai cậu bắt đầu theo đuổi Bạch Tiểu Tiểu, xem phản ứng của Lạc Hạo Phong như thế nào. Nếu cậu ấy muốn đánh cậu thì cậu cứ nói, là Đàm Mục khuyên cậu theo. đuổi cô ây.”
“Ha ha!”
Ôn Nhiên không nhịn được cười thành tiếng.
Cô có chút thương hại nhìn Đàm Mục ở bên cạnh, nếu là như vậy, e rằng Lạc Hạo Phong sẽ không tìm Có Khải tính sổ mà sẽ tìm Đàm Mục tính sổ trước.
“Đàm Mục, tôi thấy tôi và anh nên đi thôi. Nếu anh ở lại, anh tôi và anh Cố sẽ đổ mọi tội lỗi lên đầu anh đó.”
Đàm Mục lạnh lùng liếc qua hai kẻ nham hiểm Có Khải và Ôn Cảm, anh ấy đứng dậy khỏi ghế sô pha, nói với Ôn Nhiên: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
“Đàm Mục, bộ dáng của cậu như vậy được không đó, hay là để tôi đưa Nhiên Nhiên về cho, dù sao thì cậu cũng bị thương.”
Cố Khải không nẻ tình còn bổ sung thêm một đao.
“Cậu muốn đắm nhau với tôi à?”
Đàm Mục nhíu mày, vết thương của anh ấy không là gì cả, đưa Ôn Nhiên về nhà an toàn, tuyệt đối không có vấn đề gì.
Ôn Nhiên cười híp mắt: “Anh Có, anh không cần đưa em về đâu, để Đàm Mục đưa em về là được ạ.”
Cố Khải vẫn tiễn Đàm Mục và Ôn Nhiên ra khỏi bệnh viện, vừa lên xe, Ôn Nhiên lập tức hỏi Đàm Mục: “Thanh Dương và Thanh Phong đã gọi điện cho anh chưa? Chuyện trên công trường đã xử lý xong chưa?”
“Đây là lý do tại sao cô không để Có Khải đưa cô về.”
Rõ ràng Đàm Mục biết đây là lý do, nhưng vừa rồi anh ấy nghe thấy Ôn Nhiên nói không cần Có Khải đưa cô về, để anh ấy đưa cô về là được, anh ấy không thể kiềm chế được mà cảm thấy vui vẻ.
Ôn Nhiên gật đầu, cô nói rất tự nhiên: “Đúng vậy, tôi gọi điện thoại cho Thanh Dương và Thanh Phong nhưng không có ai nghe máy. Hai người họ có gọi điện cho anh không?”
Nếu không phải vì hỏi thăm tình hình của mình, cô lại để “người bị thương” như anh ấy đưa cô về nhà làm cái gì.
Đàm Mục quay đầu nhìn ra ngoài xe, không trả lời mà hỏi: “Cô đã gọi điện cho Tu Trần nói cho cậu ấy biết về chuyện ở công trường chưa?”
“Đàm Mục, anh đừng có mà đổi chủ đề, có phải sự việc rất phức tạp?”
Ôn Nhiên cũng không dễ bị lừa như vậy, cô nheo mắt lại, sắc bén nhìn Đàm Mục.
Ánh mắt Đàm Mục thay đổi, ánh sáng mờ ảo trong xe phản chiếu sắc mặt anh ấy đen như mực.
“Có chút phức tạp, đây không phải là một lỗi thao tác đơn giản của công nhân, liên quan đến một số người có bối cảnh.”
Ôn Nhiên không hiểu tình hình của dự án cao ốc thương mại, Đàm Mục cũng không định nói chỉ tiết cho cô biết.
Cho dù vừa rồi ở trên công trường, cô là người thuyết phục người nhà của người đã khuất, nhưng anh ấy không muốn cô tham gia vào chuyện này.
Ôn Nhiên cau mày, ánh mắt cô nhìn Đàm Mục có chút nghi hoặc: “Đàm Mục, ý của anh là gì, sao lại phức tạp, liên quan đến người nào?”
“Một hai câu tôi cũng không nói rõ được, tôi sẽ gọi điện cho Thanh Dương, lát nữa để anh ta nói cho cô biết.
Nhưng mà Ôn Nhiên à, tôi không muốn cô tham gia vào chuyện này, tôi sẽ điều tra rõ ràng. Về người nhà của người đã mắt, tôi cũng sẽ cho họ một lời giải thích hợp lý.”
Lời của Đàm Mục không rõ ràng, cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng có một điều mà cô không thể đồng ý: “Dù sự thật có như thế nào thì tôi cũng không thể làm mát lòng tin của người nhà người đã khuất được.”
Ôn Nhiên cau mày, giọng điệu chắc chắn.
Ánh mắt Đàm Mục thay đổi, anh ấy thấp giọng nói: “Tôi không muốn cô tham gia không phải vì muốn che đậy sự thật, lừa gạt gia đình người quá cố, mà là tôi không muốn cô bị kéo vào chuyện này. Tu Trần không ở thành phố G, nếu cô xảy ra chuyện, tôi sẽ không gánh nỏi trách nhiệm.”
Trên thực tế, cách giải quyết đơn giản nhất cho loại chuyện này là che đậy sự thật và đưa một khoản tiền lớn cho gia đình người đã khuắt.
Có Khải liếc anh áy: “Lần trước Hạo Phong tới thăm Bạch Tiểu Tiểu, cậu ấy còn bảo cậu đi cùng cho cậu ấy thêm can đảm. Đàm Mục, bây giờ cậu lại nói không biết, ý của cậu là để tôi và Ôn Cẩm theo đuổi Bạch Tiểu Tiểu, để Hạo Phong thát tình đi mua say à?”
“Muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cứ.”
Đàm Mục bày ra vẻ mặt chuyện này không liên quan gì đến mình, anh ấy thậm chí còn không có hứng thú phản bác lại Có Khải.
Ôn Cẩm mỉm cười, nói với Cố Khải: “Hay là ngày mai cậu bắt đầu theo đuổi Bạch Tiểu Tiểu, xem phản ứng của Lạc Hạo Phong như thế nào. Nếu cậu ấy muốn đánh cậu thì cậu cứ nói, là Đàm Mục khuyên cậu theo. đuổi cô ây.”
“Ha ha!”
Ôn Nhiên không nhịn được cười thành tiếng.
Cô có chút thương hại nhìn Đàm Mục ở bên cạnh, nếu là như vậy, e rằng Lạc Hạo Phong sẽ không tìm Có Khải tính sổ mà sẽ tìm Đàm Mục tính sổ trước.
“Đàm Mục, tôi thấy tôi và anh nên đi thôi. Nếu anh ở lại, anh tôi và anh Cố sẽ đổ mọi tội lỗi lên đầu anh đó.”
Đàm Mục lạnh lùng liếc qua hai kẻ nham hiểm Có Khải và Ôn Cảm, anh ấy đứng dậy khỏi ghế sô pha, nói với Ôn Nhiên: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
“Đàm Mục, bộ dáng của cậu như vậy được không đó, hay là để tôi đưa Nhiên Nhiên về cho, dù sao thì cậu cũng bị thương.”
Cố Khải không nẻ tình còn bổ sung thêm một đao.
“Cậu muốn đắm nhau với tôi à?”
Đàm Mục nhíu mày, vết thương của anh ấy không là gì cả, đưa Ôn Nhiên về nhà an toàn, tuyệt đối không có vấn đề gì.
Ôn Nhiên cười híp mắt: “Anh Có, anh không cần đưa em về đâu, để Đàm Mục đưa em về là được ạ.”
Cố Khải vẫn tiễn Đàm Mục và Ôn Nhiên ra khỏi bệnh viện, vừa lên xe, Ôn Nhiên lập tức hỏi Đàm Mục: “Thanh Dương và Thanh Phong đã gọi điện cho anh chưa? Chuyện trên công trường đã xử lý xong chưa?”
“Đây là lý do tại sao cô không để Có Khải đưa cô về.”
Rõ ràng Đàm Mục biết đây là lý do, nhưng vừa rồi anh ấy nghe thấy Ôn Nhiên nói không cần Có Khải đưa cô về, để anh ấy đưa cô về là được, anh ấy không thể kiềm chế được mà cảm thấy vui vẻ.
Ôn Nhiên gật đầu, cô nói rất tự nhiên: “Đúng vậy, tôi gọi điện thoại cho Thanh Dương và Thanh Phong nhưng không có ai nghe máy. Hai người họ có gọi điện cho anh không?”
Nếu không phải vì hỏi thăm tình hình của mình, cô lại để “người bị thương” như anh ấy đưa cô về nhà làm cái gì.
Đàm Mục quay đầu nhìn ra ngoài xe, không trả lời mà hỏi: “Cô đã gọi điện cho Tu Trần nói cho cậu ấy biết về chuyện ở công trường chưa?”
“Đàm Mục, anh đừng có mà đổi chủ đề, có phải sự việc rất phức tạp?”
Ôn Nhiên cũng không dễ bị lừa như vậy, cô nheo mắt lại, sắc bén nhìn Đàm Mục.
Ánh mắt Đàm Mục thay đổi, ánh sáng mờ ảo trong xe phản chiếu sắc mặt anh ấy đen như mực.
“Có chút phức tạp, đây không phải là một lỗi thao tác đơn giản của công nhân, liên quan đến một số người có bối cảnh.”
Ôn Nhiên không hiểu tình hình của dự án cao ốc thương mại, Đàm Mục cũng không định nói chỉ tiết cho cô biết.
Cho dù vừa rồi ở trên công trường, cô là người thuyết phục người nhà của người đã khuất, nhưng anh ấy không muốn cô tham gia vào chuyện này.
Ôn Nhiên cau mày, ánh mắt cô nhìn Đàm Mục có chút nghi hoặc: “Đàm Mục, ý của anh là gì, sao lại phức tạp, liên quan đến người nào?”
“Một hai câu tôi cũng không nói rõ được, tôi sẽ gọi điện cho Thanh Dương, lát nữa để anh ta nói cho cô biết.
Nhưng mà Ôn Nhiên à, tôi không muốn cô tham gia vào chuyện này, tôi sẽ điều tra rõ ràng. Về người nhà của người đã mắt, tôi cũng sẽ cho họ một lời giải thích hợp lý.”
Lời của Đàm Mục không rõ ràng, cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng có một điều mà cô không thể đồng ý: “Dù sự thật có như thế nào thì tôi cũng không thể làm mát lòng tin của người nhà người đã khuất được.”
Ôn Nhiên cau mày, giọng điệu chắc chắn.
Ánh mắt Đàm Mục thay đổi, anh ấy thấp giọng nói: “Tôi không muốn cô tham gia không phải vì muốn che đậy sự thật, lừa gạt gia đình người quá cố, mà là tôi không muốn cô bị kéo vào chuyện này. Tu Trần không ở thành phố G, nếu cô xảy ra chuyện, tôi sẽ không gánh nỏi trách nhiệm.”
Trên thực tế, cách giải quyết đơn giản nhất cho loại chuyện này là che đậy sự thật và đưa một khoản tiền lớn cho gia đình người đã khuắt.
Bình luận facebook