Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 357
Chương 357:
Mặc Tử Hiên lạnh lùng chế nhạo.
Từ lúc ông ấy nghi ngờ anh ta không phải con mình và yêu cầu anh ta làm xét nghiệm ADN, mối quan hệ giữa hai cha con đã rạn nút rồi.
Làm sao Mặc Kính Đằng có thể chịu được vẻ mặt giễu cợt của Mặc Tử Hiên, ông ấy định nổi cáu thì Thành ở bên cạnh đã kịp thời nhắc nhở ông ấy: “Ông chủ, không phải ông có chuyện quan trọng cần bàn bạc nên ông đã gọi cậu chủ nhỏ về sao?”
Anh ta cố tình nhấn mạnh ba chữ “chuyện quan trọng” để ông ấy không nổi cáu làm Mặc Tử Hiên chạy mắt, vậy thì thật sự sẽ không có ai giúp ông ấy nữa.
Có lời nhắc nhở của thuộc hạ, bão tố cuộn trào trong mắt Mặc Kính Đẳng bị đè nén lại, ông áy nhìn chằm chằm Mặc Tử Hiên hồi lâu, cuối cùng giọng điệu cũng dịu đi: “Con ngồi xuống trước đi, ba có chuyện muốn nói với con.”
Mặc Tử Hiên ngồi xuống, lười biếng dựa vào ghế sô pha, anh ta tỏ ra không tôn trọng và rụt rè, như thể đang đối mặt với một người xa lạ.
Bầu không khí có chút nặng nề.
Lửa giận trong lòng Mặc Kính Đằng bùng lên rồi lại bị dập tất.
Sau một hồi im lặng, ông ấy nói: “Con biết vụ tai nạn ở cao ốc thương mại chứ?”
Mặc Tử Hiên đang cúi đầu nghịch ngón tay, nghe thấy Mặc Kính Đằng nói như vậy anh ta lập tức ngắng đầu nhìn ông ấy: “Tôi không biết.”
“Con là cậu chủ nhỏ nhà họ Mặc, làm sao con có thể không quan tâm…”
Mặc Kính Đằng còn chưa kịp nói xong đã bị Mặc Tử Hiên cắt ngang, khóe miệng anh ta nhếch lên một tia giễu cọt: “Chủ tịch Mặc, ông nói sai rồi. Tôi không phải là cậu chủ nhỏ của nhà họ Mặc, tập đoàn MS và cao ốc thương mại nào đó không liên quan đến một xu dính túi của tôi.”
Khi Mặc Tử Hiên nói câu này, bầu không khí trong phòng đột nhiên ngưng tụ.
Khuôn mặt già nua của Mặc Kính Đẳng trắng xanh, nhìn vẻ mặt chế giễu của Mặc Tử Hiên, ông ấy nghĩ đến đứa con trai lớn của mình, đến bây giờ Mặc Tu Trần vẫn không hề nghe lời mình.
Không chỉ không nghe lời mà còn không thèm nghe máy, thậm chí là tắt máy.
Nó vì người phụ nữ Ôn Nhiên đó mà không hề quan tâm đến cảm xúc của ba mình, cơn tức giận trong lòng ông ấy.
lại mãnh liệt trào lên.
Lúc này, Mặc Tu Trần không đáng tin cậy nữa.
Không chỉ không đáng tin cậy, mà ông, Mặc Kính Đằng rung chuyển đất trời cả một đời sẽ có thể vì anh mà rơi vào kết cục sống trong tù vào những năm cuối đời này.
Ông ấy sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra, vì vậy người duy nhất mà bây giờ ông ấy có thể dựa vào là Mặc Tử Hiên, đứa con trai mà trước đây ông ấy chưa bao giờ coi trọng.
Ông áy cảm tháy anh ta kém cỏi hơn Mặc Tu Trần, cho tới bây giờ, đột nhiên ông ấy cảm thấy néu như lúc đầu ông ấy để Mặc Tử Hiên thừa kế tập đoàn chứ không phải Mặc Tu Trần, có lẽ bây giờ sẽ là một cảnh tượng khác.
“Hôm đó, ba nhát thời tức giận nên mới để con rời khỏi tập đoàn.”
Ông ấy buộc mình phải nói chậm lại, thậm chí là có một chút cảm giác tội lỗi trong giọng nói của mình.
Mặc Tử Hiên giật mình.
Nhìn dáng vẻ già nua của Mặc Kính Đằng, nghĩ đến những gì ông ấy đã làm với mẹ mình đêm đó, một cảm xúc khó tả lại trào dâng trong lòng anh ta.
Anh ta mím chặt môi, không nói gì.
Mặc Kính Đằng đã ở trên thương trường mấy chục năm, nhìn thấy Mặc Tử Hiên mím chặt môi, trong lòng ông ấy chợt lóe lên một tia hy vọng, tiếp tục chơi bài tình thân: “Tử Hiên, máy ngày nay cuối cùng ba cũng đã nghĩ thông suốt một chuyện. Mặc kệ vì sao mẹ con lại phản bội ba, cũng mặc kệ bà ấy đã phản bội ba bao lâu thì con cũng là con trai của Mặc Kính Đằng này, lúc đó ba không nên nghi ngờ con.”
Sắc mặt Mặc Tử Hiên thay đổi, cảm xúc trong lòng càng ngày càng mạnh.
“Ngày đó, ba không nên đánh con. Từ nhỏ ba đối xử với con có chút nghiêm khắc, nhưng đó là ba hi vọng con sẽ thành tài. Hôm đó, ba tức giận đến mát lý trí nên mới ra tay đánh con.”
Giọng nói của Mặc Kính Đằng bị đè nén xuống rất tháp, cộng với vẻ mặt già nua và hốc hác, những lời này vừa thốt ra khỏi miệng đã khiến Mặc Tử Hiên không thể không cảm động.
Trong trí nhớ của anh ta, người đàn ông ở đối diện này luôn rất nghiêm khắc với mình, từ nhỏ anh ta đã được yêu cầu học cái này học cái kia, thường bị răn dạy và quở mắng. Nhưng đúng như ông ấy nói, ông ấy chưa bao giờ đánh đập mình.
Lúc đó mẹ anh ta cũng nói ba vì muốn tốt cho mình, sau này lớn lên anh ta sẽ tiếp quản tập đoàn, như vậy anh ta phải có năng lực.
Anh ta biết, hai người họ rất kỳ vọng vào mình, nhưng anh ta thực sự không hứng thú với những cuộc đấu tranh lừa dối lẫn nhau đó. Điều quan trọng nhát là trong tiềm thức của anh ta, anh ta cảm thấy có lỗi với người anh trai Mặc Tu Trần này!
Mặc Tử Hiên lạnh lùng chế nhạo.
Từ lúc ông ấy nghi ngờ anh ta không phải con mình và yêu cầu anh ta làm xét nghiệm ADN, mối quan hệ giữa hai cha con đã rạn nút rồi.
Làm sao Mặc Kính Đằng có thể chịu được vẻ mặt giễu cợt của Mặc Tử Hiên, ông ấy định nổi cáu thì Thành ở bên cạnh đã kịp thời nhắc nhở ông ấy: “Ông chủ, không phải ông có chuyện quan trọng cần bàn bạc nên ông đã gọi cậu chủ nhỏ về sao?”
Anh ta cố tình nhấn mạnh ba chữ “chuyện quan trọng” để ông ấy không nổi cáu làm Mặc Tử Hiên chạy mắt, vậy thì thật sự sẽ không có ai giúp ông ấy nữa.
Có lời nhắc nhở của thuộc hạ, bão tố cuộn trào trong mắt Mặc Kính Đẳng bị đè nén lại, ông áy nhìn chằm chằm Mặc Tử Hiên hồi lâu, cuối cùng giọng điệu cũng dịu đi: “Con ngồi xuống trước đi, ba có chuyện muốn nói với con.”
Mặc Tử Hiên ngồi xuống, lười biếng dựa vào ghế sô pha, anh ta tỏ ra không tôn trọng và rụt rè, như thể đang đối mặt với một người xa lạ.
Bầu không khí có chút nặng nề.
Lửa giận trong lòng Mặc Kính Đằng bùng lên rồi lại bị dập tất.
Sau một hồi im lặng, ông ấy nói: “Con biết vụ tai nạn ở cao ốc thương mại chứ?”
Mặc Tử Hiên đang cúi đầu nghịch ngón tay, nghe thấy Mặc Kính Đằng nói như vậy anh ta lập tức ngắng đầu nhìn ông ấy: “Tôi không biết.”
“Con là cậu chủ nhỏ nhà họ Mặc, làm sao con có thể không quan tâm…”
Mặc Kính Đằng còn chưa kịp nói xong đã bị Mặc Tử Hiên cắt ngang, khóe miệng anh ta nhếch lên một tia giễu cọt: “Chủ tịch Mặc, ông nói sai rồi. Tôi không phải là cậu chủ nhỏ của nhà họ Mặc, tập đoàn MS và cao ốc thương mại nào đó không liên quan đến một xu dính túi của tôi.”
Khi Mặc Tử Hiên nói câu này, bầu không khí trong phòng đột nhiên ngưng tụ.
Khuôn mặt già nua của Mặc Kính Đẳng trắng xanh, nhìn vẻ mặt chế giễu của Mặc Tử Hiên, ông ấy nghĩ đến đứa con trai lớn của mình, đến bây giờ Mặc Tu Trần vẫn không hề nghe lời mình.
Không chỉ không nghe lời mà còn không thèm nghe máy, thậm chí là tắt máy.
Nó vì người phụ nữ Ôn Nhiên đó mà không hề quan tâm đến cảm xúc của ba mình, cơn tức giận trong lòng ông ấy.
lại mãnh liệt trào lên.
Lúc này, Mặc Tu Trần không đáng tin cậy nữa.
Không chỉ không đáng tin cậy, mà ông, Mặc Kính Đằng rung chuyển đất trời cả một đời sẽ có thể vì anh mà rơi vào kết cục sống trong tù vào những năm cuối đời này.
Ông ấy sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra, vì vậy người duy nhất mà bây giờ ông ấy có thể dựa vào là Mặc Tử Hiên, đứa con trai mà trước đây ông ấy chưa bao giờ coi trọng.
Ông áy cảm tháy anh ta kém cỏi hơn Mặc Tu Trần, cho tới bây giờ, đột nhiên ông ấy cảm thấy néu như lúc đầu ông ấy để Mặc Tử Hiên thừa kế tập đoàn chứ không phải Mặc Tu Trần, có lẽ bây giờ sẽ là một cảnh tượng khác.
“Hôm đó, ba nhát thời tức giận nên mới để con rời khỏi tập đoàn.”
Ông ấy buộc mình phải nói chậm lại, thậm chí là có một chút cảm giác tội lỗi trong giọng nói của mình.
Mặc Tử Hiên giật mình.
Nhìn dáng vẻ già nua của Mặc Kính Đằng, nghĩ đến những gì ông ấy đã làm với mẹ mình đêm đó, một cảm xúc khó tả lại trào dâng trong lòng anh ta.
Anh ta mím chặt môi, không nói gì.
Mặc Kính Đằng đã ở trên thương trường mấy chục năm, nhìn thấy Mặc Tử Hiên mím chặt môi, trong lòng ông ấy chợt lóe lên một tia hy vọng, tiếp tục chơi bài tình thân: “Tử Hiên, máy ngày nay cuối cùng ba cũng đã nghĩ thông suốt một chuyện. Mặc kệ vì sao mẹ con lại phản bội ba, cũng mặc kệ bà ấy đã phản bội ba bao lâu thì con cũng là con trai của Mặc Kính Đằng này, lúc đó ba không nên nghi ngờ con.”
Sắc mặt Mặc Tử Hiên thay đổi, cảm xúc trong lòng càng ngày càng mạnh.
“Ngày đó, ba không nên đánh con. Từ nhỏ ba đối xử với con có chút nghiêm khắc, nhưng đó là ba hi vọng con sẽ thành tài. Hôm đó, ba tức giận đến mát lý trí nên mới ra tay đánh con.”
Giọng nói của Mặc Kính Đằng bị đè nén xuống rất tháp, cộng với vẻ mặt già nua và hốc hác, những lời này vừa thốt ra khỏi miệng đã khiến Mặc Tử Hiên không thể không cảm động.
Trong trí nhớ của anh ta, người đàn ông ở đối diện này luôn rất nghiêm khắc với mình, từ nhỏ anh ta đã được yêu cầu học cái này học cái kia, thường bị răn dạy và quở mắng. Nhưng đúng như ông ấy nói, ông ấy chưa bao giờ đánh đập mình.
Lúc đó mẹ anh ta cũng nói ba vì muốn tốt cho mình, sau này lớn lên anh ta sẽ tiếp quản tập đoàn, như vậy anh ta phải có năng lực.
Anh ta biết, hai người họ rất kỳ vọng vào mình, nhưng anh ta thực sự không hứng thú với những cuộc đấu tranh lừa dối lẫn nhau đó. Điều quan trọng nhát là trong tiềm thức của anh ta, anh ta cảm thấy có lỗi với người anh trai Mặc Tu Trần này!
Bình luận facebook