Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 361
Chương 361:
Trong cuộc họp đó, Mặc Kính Đằng đã lấy lại cổ phần của Mặc Tử Hiên và Tiêu Văn Khanh, nói rằng tất cả sẽ chuyển sang tên của Mặc Tu Trần. Nhưng vì nhiều cổ đông có ý kiến phản đối, bản thân Mặc Tu Trần cũng không có hứng thú nên cứ trì hoãn.
Mặc Tu Trần nheo mắt lại, dưới đáy mắt ngưng tụ một tia âm u, xem thường nói: “Ông ấy muốn Mặc Tử Hiên trở lại công ty thì cứ để cậu ta trỏ về.”
“Tu Trần, cậu ngốc à, ý của ông già nhà cậu quá rõ ràng.
Nếu Mặc Tử Hiên nghe lời ông ấy, không chừng đến cuối cùng ông ấy sẽ giúp đỡ Mặc Tử Hiên bóp chết cậu đó.”
Sự lo lắng của Lạc Hạo Phong chỉ là một câu nói đùa bên tai Mặc Tu Trần, anh thật sự bật cười, chế nhạo: “Hạo Phong, cậu đánh giá Mặc Tử Hiên quá cao rồi, cho dù cậu ta có trở lại công ty thì cũng không thể giỏi hơn trước.
Khuya rồi, cậu mau đi ngủ đi, ông già sẽ không đặt hết hy vọng vào Mặc Tử Hiên đâu.”
Anh hiểu quá rõ từng chân tơ kẽ tóc của ông già nhà mình.
Ông ấy làm vậy là để cảnh cáo anh, nếu anh không thoả hiệp đè ép vụ tai nạn lần này xuống, ông ấy sẽ để Mặc Tử.
Hiên ngồi vào vị trí chủ tịch.
Khóe miệng anh càng cười lạnh, lúc trước, nếu Mặc Tu Trần không muốn rời khỏi cái ghế đó, chỉ một mình Mặc Tử Hiên thì có thể làm gì được anh, cho dù cả ông già cũng không thẻ làm gì được.
“Cậu thực sự không lo lắng à?”
Lạc Hạo Phong vẫn muốn nói, nhưng Mặc Tu Trần đã hờ.
hững ngắt lời anh ấy: “Sáng mai bên Đàm Mục sẽ có kết quả, chỉ có một đêm ông già sẽ không làm gì được đâu.
Có chuyện gì thì đợi ngày mai hãng nói, tôi nghỉ ngơi trước đây.”
Không cần biết Lạc Hạo Phong đang nghe điện thoại lo lắng đến mức nào, anh trực tiếp cúp máy.
Anh đặt điện thoại lên trên bàn cạnh giường, suy nghĩ một chút rồi lại cầm lên tắt máy.
Đêm nay, anh không muốn làm gì cả, mặc kệ bên ngoài có long trời lở đất, lúc này anh chỉ muốn ôm người phụ nữ mình yêu ngủ một giác thật ngon.
Anh vặn đèn đến mức dịu nhất, ám nhất và tối nhất, anh mới cẩn thận nâng đầu Ôn Nhiên lên. Anh từ từ nằm xuống, nghiêng người sang một bên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ánh mắt anh dịu dàng ngưng đọng trên khuôn mặt say ngủ của cô, cảm xúc trong lòng đã sớm bình tĩnh lại.
“Nhiên Nhiên, ngủ ngon!”
Khóe miệng anh khẽ cong lên, lẫm bẩm nói với người phụ nữ đã say mộng, cho dù cô đã ngủ say thì dường như cô cũng cảm nhận được anh, cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực anh, tiếp tục mộng đẹp.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, thím Trương đã gõ cửa phòng ngủ chính trên lầu hai.
Mặc Tu Trần đang mặc đồ ngủ nhìn thím Trương ở ngoài cửa: “Thím Trương, có chuyện gì vậy?”
“Cậu chủ lớn, ở dưới lầu có máy người cảnh sát tới tìm mợ chủ lớn.”
Nghe vậy, ánh mắt Mặc Tu Trần chìm xuống: “Cảnh sát tìm Nhiên Nhiên, chuyện là thế nào?”
Thím Trương lo lắng nói: “Nghe nói Dương Tân Phát Phó cục trưởng Cục Giám sát Chất lượng, người đã gặp mợ chủ lớn vào trưa hôm qua đột ngột qua đời ở trong khách sạn vào đêm qua. Có người nhìn thấy Dương Tân Phát và mợ chủ lớn cãi nhau trong quán cà phê, cảnh sát tìm mợ chủ lớn để hiểu thêm về tình hình.”
“Để bọn họ đợi, lát nữa tôi sẽ xuống.”
Đôi mày ưa nhìn của Mặc Tu Trần lạnh lùng, Dương Tân Phát đột nhiên chết trong khách sạn, liên quan gì đến Nhiên Nhiên. Ai nhìn thấy Nhiên Nhiên và Dương Tân Phát gặp nhau trong quán cà phê, còn xảy ra tranh cãi.
Đóng cửa lại, Mặc Tu Trần bước vào phòng quần áo, anh thay quần áo rồi đi ra, mở điện thoại và bám số gọi cho Đàm Mục.
“Alo, Tu Trần, cuối cùng cậu cũng bật máy lên rồi. Dương Tân Phát đã đột ngột qua đời ở trong khách sạn vào đêm qua, cậu có biết không?”
Giọng nói của Đàm Mục truyền qua làn sóng radio mang theo tia âm u, cái chết của Dương Tân Phát không phải là tin tốt. Bởi vì chiều hôm qua ông ta bị Mặc Tu Trần chọc tức qua điện thoại, ông ta nổi giận lên, sáng nay sẽ đến cao ốc thương mại để kiểm tra dự án.
Vào thời điểm quan trọng này ông ta lại chết.
Đột nhiên, những bằng chứng mà Đàm Mục thu thập được đều vô dụng.
Mặc Tu Trần kh: anh quay đầu nhìn Ôn Nhiên đang ngủ say, không biết cô đang mơ cái gì, lông mày khẽ cau lại, anh duỗi một tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô an ủi cô, nói với Đàm Mục: “Cảnh sát đang ở phòng khách dưới lầu, nói rằng hôm qua có người nhìn thấy Nhiên Nhiên và Dương Tân Phát cãi nhau trong quán cà phê, đến gặp cô ấy để tìm hiểu tình hình.”
“Gặp Ôn Nhiên tìm hiểu tình hình?”
Trong cuộc họp đó, Mặc Kính Đằng đã lấy lại cổ phần của Mặc Tử Hiên và Tiêu Văn Khanh, nói rằng tất cả sẽ chuyển sang tên của Mặc Tu Trần. Nhưng vì nhiều cổ đông có ý kiến phản đối, bản thân Mặc Tu Trần cũng không có hứng thú nên cứ trì hoãn.
Mặc Tu Trần nheo mắt lại, dưới đáy mắt ngưng tụ một tia âm u, xem thường nói: “Ông ấy muốn Mặc Tử Hiên trở lại công ty thì cứ để cậu ta trỏ về.”
“Tu Trần, cậu ngốc à, ý của ông già nhà cậu quá rõ ràng.
Nếu Mặc Tử Hiên nghe lời ông ấy, không chừng đến cuối cùng ông ấy sẽ giúp đỡ Mặc Tử Hiên bóp chết cậu đó.”
Sự lo lắng của Lạc Hạo Phong chỉ là một câu nói đùa bên tai Mặc Tu Trần, anh thật sự bật cười, chế nhạo: “Hạo Phong, cậu đánh giá Mặc Tử Hiên quá cao rồi, cho dù cậu ta có trở lại công ty thì cũng không thể giỏi hơn trước.
Khuya rồi, cậu mau đi ngủ đi, ông già sẽ không đặt hết hy vọng vào Mặc Tử Hiên đâu.”
Anh hiểu quá rõ từng chân tơ kẽ tóc của ông già nhà mình.
Ông ấy làm vậy là để cảnh cáo anh, nếu anh không thoả hiệp đè ép vụ tai nạn lần này xuống, ông ấy sẽ để Mặc Tử.
Hiên ngồi vào vị trí chủ tịch.
Khóe miệng anh càng cười lạnh, lúc trước, nếu Mặc Tu Trần không muốn rời khỏi cái ghế đó, chỉ một mình Mặc Tử Hiên thì có thể làm gì được anh, cho dù cả ông già cũng không thẻ làm gì được.
“Cậu thực sự không lo lắng à?”
Lạc Hạo Phong vẫn muốn nói, nhưng Mặc Tu Trần đã hờ.
hững ngắt lời anh ấy: “Sáng mai bên Đàm Mục sẽ có kết quả, chỉ có một đêm ông già sẽ không làm gì được đâu.
Có chuyện gì thì đợi ngày mai hãng nói, tôi nghỉ ngơi trước đây.”
Không cần biết Lạc Hạo Phong đang nghe điện thoại lo lắng đến mức nào, anh trực tiếp cúp máy.
Anh đặt điện thoại lên trên bàn cạnh giường, suy nghĩ một chút rồi lại cầm lên tắt máy.
Đêm nay, anh không muốn làm gì cả, mặc kệ bên ngoài có long trời lở đất, lúc này anh chỉ muốn ôm người phụ nữ mình yêu ngủ một giác thật ngon.
Anh vặn đèn đến mức dịu nhất, ám nhất và tối nhất, anh mới cẩn thận nâng đầu Ôn Nhiên lên. Anh từ từ nằm xuống, nghiêng người sang một bên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ánh mắt anh dịu dàng ngưng đọng trên khuôn mặt say ngủ của cô, cảm xúc trong lòng đã sớm bình tĩnh lại.
“Nhiên Nhiên, ngủ ngon!”
Khóe miệng anh khẽ cong lên, lẫm bẩm nói với người phụ nữ đã say mộng, cho dù cô đã ngủ say thì dường như cô cũng cảm nhận được anh, cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực anh, tiếp tục mộng đẹp.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, thím Trương đã gõ cửa phòng ngủ chính trên lầu hai.
Mặc Tu Trần đang mặc đồ ngủ nhìn thím Trương ở ngoài cửa: “Thím Trương, có chuyện gì vậy?”
“Cậu chủ lớn, ở dưới lầu có máy người cảnh sát tới tìm mợ chủ lớn.”
Nghe vậy, ánh mắt Mặc Tu Trần chìm xuống: “Cảnh sát tìm Nhiên Nhiên, chuyện là thế nào?”
Thím Trương lo lắng nói: “Nghe nói Dương Tân Phát Phó cục trưởng Cục Giám sát Chất lượng, người đã gặp mợ chủ lớn vào trưa hôm qua đột ngột qua đời ở trong khách sạn vào đêm qua. Có người nhìn thấy Dương Tân Phát và mợ chủ lớn cãi nhau trong quán cà phê, cảnh sát tìm mợ chủ lớn để hiểu thêm về tình hình.”
“Để bọn họ đợi, lát nữa tôi sẽ xuống.”
Đôi mày ưa nhìn của Mặc Tu Trần lạnh lùng, Dương Tân Phát đột nhiên chết trong khách sạn, liên quan gì đến Nhiên Nhiên. Ai nhìn thấy Nhiên Nhiên và Dương Tân Phát gặp nhau trong quán cà phê, còn xảy ra tranh cãi.
Đóng cửa lại, Mặc Tu Trần bước vào phòng quần áo, anh thay quần áo rồi đi ra, mở điện thoại và bám số gọi cho Đàm Mục.
“Alo, Tu Trần, cuối cùng cậu cũng bật máy lên rồi. Dương Tân Phát đã đột ngột qua đời ở trong khách sạn vào đêm qua, cậu có biết không?”
Giọng nói của Đàm Mục truyền qua làn sóng radio mang theo tia âm u, cái chết của Dương Tân Phát không phải là tin tốt. Bởi vì chiều hôm qua ông ta bị Mặc Tu Trần chọc tức qua điện thoại, ông ta nổi giận lên, sáng nay sẽ đến cao ốc thương mại để kiểm tra dự án.
Vào thời điểm quan trọng này ông ta lại chết.
Đột nhiên, những bằng chứng mà Đàm Mục thu thập được đều vô dụng.
Mặc Tu Trần kh: anh quay đầu nhìn Ôn Nhiên đang ngủ say, không biết cô đang mơ cái gì, lông mày khẽ cau lại, anh duỗi một tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô an ủi cô, nói với Đàm Mục: “Cảnh sát đang ở phòng khách dưới lầu, nói rằng hôm qua có người nhìn thấy Nhiên Nhiên và Dương Tân Phát cãi nhau trong quán cà phê, đến gặp cô ấy để tìm hiểu tình hình.”
“Gặp Ôn Nhiên tìm hiểu tình hình?”
Bình luận facebook