Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 380
Chương 380:
Nội thành, một nhà hàng.
Vừa rồi, khi Lạc Hạo Phong trả lời điện thoại thì đúng lúc Đàm Mục đi vào nhà vệ sinh.
Khi anh ấy quay lại, hai người họ lại tiếp tục uống rượu, Lạc Hạo Phong quên nói với anh ấy rằng Mặc Tu Trần, Có Khải và Ôn Nhiên đang trên đường đến đây. Hai người họ đang uống rượu, khi anh ấy ngẳắng đầu lên, Đàm Mục nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đi qua, nét mặt anh ấy chợt sững lại.
Mặc Tu Trần và Cố Khải nói chuyện, đi ở phía sau, Ôn Nhiên đi trước họ.
Đàm Mục nghe thấy tiếng cửa phòng riêng mở ra, anh ấy vừa ngẳng đầu lên liền nhìn thấy Ôn Nhiên.
Đôi lông mày của cô mỉm cười, dưới ánh đèn pha lê sáng ngời, cô xinh đẹp trong sáng, đặc biệt là trong đôi mắt của cô như được nạm những viên kim cương tinh xảo.
“Đàm Mục, cậu sao thế?”
Lạc Hạo Phong và anh ấy vừa chạm ly, còn chưa kịp uống cạn rượu trong miệng đã thấy động tác của Đàm Mục chợt khựng lại, vẻ mặt của Đàm Mục không thể diễn tả thành lời. Anh ấy kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy ba người đang đi vào, anh ấy cười bật dậy: “Đàm Mục, tôi quên nói với cậu, vừa rồi khi cậu đang đi vệ sinh thì Cố Khải có gọi điện đến, nói rằng ba người họ muốn đến đây.”
Đàm Mục nhanh chóng hoàn hồn lại, tay cầm ly rượu lặng lẽ siết chặt, anh ấy khẽ liếc Lạc Hạo Phong, hờ hững nói: “Tiếp tục uống!”
Nụ cười trên khuôn mặt của Cố Khải đông cứng lại trong lời nói của Đàm Mục.
“Lạc Hạo Phong, có phải anh đã hiểu lầm anh Có rồi không? Dì Kiều và chú Bạch cảm ơn anh ấy đã cứu Tiểu Tiểu, cho nên họ đã mời anh ấy đi ăn tối. Hơn nữa, lúc tối tôi đã vô tình nói anh Cố không có hứng thú với phụ nữ, dì Kiều nghe xong đã bị sốc, bà ấy không còn dám nghĩ đến anh ấy nữa đâu.”
“Nhiên Nhiên, nếu em đem chuyện anh không có hứng thú với phụ nữ tuyên dương giống như bệnh của Tu Trần lúc đó, cả thành phó G đều biết à?”
Cố Khải cười gượng gạo nhìn Ôn Nhiên, cô thực sự là em gái của anh ấy đó!
Ôn Nhiên chớp chớp mắt, cười nói: “Anh Có, nếu như vậy có thể giúp anh chặn hoa đào mà anh không muốn hái, em cảm thấy biện pháp này còn không đủ tốt lắm. Giống như Tu Trần, nếu không phải loan tin anh ấy có bệnh thì những người phụ nữ đó còn không ăn anh ấy chắc, đúng không Tu Trần.”
Ôn Nhiên nói cái gì Mặc Tu Trần cũng đều gật đầu: “Ừ, Nhiên Nhiên nói đúng lắm. Cố Khải, tôi thấy dùng cách này cũng được đó.”
Khoé miệng Lạc Hạo Phong co giật, anh ấy không nhịn được giễu cợt anh: “Tu Trần, cậu trở thành thê nô từ khi nào vậy, Ôn Nhiên nói gì cậu cũng đều thấy đúng. Tôi nghĩ một ngày nào đó, cậu sẽ bán cả ba anh em chúng tôi mất thôi.”
Đàm Mục cũng gật đầu, vẻ mặt chắc chắn là như thé.
Cố Khải nhìn Lạc Hạo Phong và Đàm Mục, sau đó anh ấy nhìn Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên, cầm một ly lên rót cho mình đầy ly, cầm ly rượu trên tay, chậm rãi nói: “Nhiên Nhiên, không phải ai cũng mặt dày như Tu Trần đâu.
Người anh trai này của em da mặt rất mỏng, nếu người ở thành phố G nói anh có vấn đề về xu hướng tính dục, vậy thì anh sẽ thoát khỏi phụ nữ, nhưng sẽ là lời mời gọi đàn ông đến tìm anh đó!”
Do đó, phương pháp này không dễ sử dụng.
Tạm thời dùng để chặn mẹ Bạch cũng không sao, nếu mà ai cũng biết chuyện này thì anh ấy đúng là tự mình tìm rắc rối.
Ôn Nhiên suy nghĩ một chút, cô gật đầu: “Cũng đúng, anh không có hứng thú với phụ nữ thì bọn họ sẽ cho rằng anh có hứng thú với đàn ông, xem ra phương pháp này thật sự không thích hợp.”
“Tôi có cách hay để Có Khải kết hôn nhanh chóng.” Truyen one mong cả nhà luôn chọn truyen.one đọc, để trang không bị tụt hạng và có nhiều người vô đọc khích lệ nhóm làm tốt việc lên chương nhé! Hôm này mình chạy nội dung nên lên hơi chậm. mong thông cảm!
Lạc Hạo Phong ở một bên cười lớn.
“Nói đến chuyện kết hôn mới nhớ, Đàm Mục, không phải cậu đi xem mắt sao? Sao rồi, tối nay không có mồi nào à?”
Mặc Tu Tràn khó hiểu nhìn Đàm Mục, câu nói “Tôi đi xem mắt” lúc chiều của anh ấy làm cho bọn họ không thể không liên tưởng suy nghĩ, càng thêm chắc chắn là anh ấy có chuyện.
“Đàm Mục có người trong lòng, nói đi xem mắt là lừa chúng ta đó.”
Nội thành, một nhà hàng.
Vừa rồi, khi Lạc Hạo Phong trả lời điện thoại thì đúng lúc Đàm Mục đi vào nhà vệ sinh.
Khi anh ấy quay lại, hai người họ lại tiếp tục uống rượu, Lạc Hạo Phong quên nói với anh ấy rằng Mặc Tu Trần, Có Khải và Ôn Nhiên đang trên đường đến đây. Hai người họ đang uống rượu, khi anh ấy ngẳắng đầu lên, Đàm Mục nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đi qua, nét mặt anh ấy chợt sững lại.
Mặc Tu Trần và Cố Khải nói chuyện, đi ở phía sau, Ôn Nhiên đi trước họ.
Đàm Mục nghe thấy tiếng cửa phòng riêng mở ra, anh ấy vừa ngẳng đầu lên liền nhìn thấy Ôn Nhiên.
Đôi lông mày của cô mỉm cười, dưới ánh đèn pha lê sáng ngời, cô xinh đẹp trong sáng, đặc biệt là trong đôi mắt của cô như được nạm những viên kim cương tinh xảo.
“Đàm Mục, cậu sao thế?”
Lạc Hạo Phong và anh ấy vừa chạm ly, còn chưa kịp uống cạn rượu trong miệng đã thấy động tác của Đàm Mục chợt khựng lại, vẻ mặt của Đàm Mục không thể diễn tả thành lời. Anh ấy kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy ba người đang đi vào, anh ấy cười bật dậy: “Đàm Mục, tôi quên nói với cậu, vừa rồi khi cậu đang đi vệ sinh thì Cố Khải có gọi điện đến, nói rằng ba người họ muốn đến đây.”
Đàm Mục nhanh chóng hoàn hồn lại, tay cầm ly rượu lặng lẽ siết chặt, anh ấy khẽ liếc Lạc Hạo Phong, hờ hững nói: “Tiếp tục uống!”
Nụ cười trên khuôn mặt của Cố Khải đông cứng lại trong lời nói của Đàm Mục.
“Lạc Hạo Phong, có phải anh đã hiểu lầm anh Có rồi không? Dì Kiều và chú Bạch cảm ơn anh ấy đã cứu Tiểu Tiểu, cho nên họ đã mời anh ấy đi ăn tối. Hơn nữa, lúc tối tôi đã vô tình nói anh Cố không có hứng thú với phụ nữ, dì Kiều nghe xong đã bị sốc, bà ấy không còn dám nghĩ đến anh ấy nữa đâu.”
“Nhiên Nhiên, nếu em đem chuyện anh không có hứng thú với phụ nữ tuyên dương giống như bệnh của Tu Trần lúc đó, cả thành phó G đều biết à?”
Cố Khải cười gượng gạo nhìn Ôn Nhiên, cô thực sự là em gái của anh ấy đó!
Ôn Nhiên chớp chớp mắt, cười nói: “Anh Có, nếu như vậy có thể giúp anh chặn hoa đào mà anh không muốn hái, em cảm thấy biện pháp này còn không đủ tốt lắm. Giống như Tu Trần, nếu không phải loan tin anh ấy có bệnh thì những người phụ nữ đó còn không ăn anh ấy chắc, đúng không Tu Trần.”
Ôn Nhiên nói cái gì Mặc Tu Trần cũng đều gật đầu: “Ừ, Nhiên Nhiên nói đúng lắm. Cố Khải, tôi thấy dùng cách này cũng được đó.”
Khoé miệng Lạc Hạo Phong co giật, anh ấy không nhịn được giễu cợt anh: “Tu Trần, cậu trở thành thê nô từ khi nào vậy, Ôn Nhiên nói gì cậu cũng đều thấy đúng. Tôi nghĩ một ngày nào đó, cậu sẽ bán cả ba anh em chúng tôi mất thôi.”
Đàm Mục cũng gật đầu, vẻ mặt chắc chắn là như thé.
Cố Khải nhìn Lạc Hạo Phong và Đàm Mục, sau đó anh ấy nhìn Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên, cầm một ly lên rót cho mình đầy ly, cầm ly rượu trên tay, chậm rãi nói: “Nhiên Nhiên, không phải ai cũng mặt dày như Tu Trần đâu.
Người anh trai này của em da mặt rất mỏng, nếu người ở thành phố G nói anh có vấn đề về xu hướng tính dục, vậy thì anh sẽ thoát khỏi phụ nữ, nhưng sẽ là lời mời gọi đàn ông đến tìm anh đó!”
Do đó, phương pháp này không dễ sử dụng.
Tạm thời dùng để chặn mẹ Bạch cũng không sao, nếu mà ai cũng biết chuyện này thì anh ấy đúng là tự mình tìm rắc rối.
Ôn Nhiên suy nghĩ một chút, cô gật đầu: “Cũng đúng, anh không có hứng thú với phụ nữ thì bọn họ sẽ cho rằng anh có hứng thú với đàn ông, xem ra phương pháp này thật sự không thích hợp.”
“Tôi có cách hay để Có Khải kết hôn nhanh chóng.” Truyen one mong cả nhà luôn chọn truyen.one đọc, để trang không bị tụt hạng và có nhiều người vô đọc khích lệ nhóm làm tốt việc lên chương nhé! Hôm này mình chạy nội dung nên lên hơi chậm. mong thông cảm!
Lạc Hạo Phong ở một bên cười lớn.
“Nói đến chuyện kết hôn mới nhớ, Đàm Mục, không phải cậu đi xem mắt sao? Sao rồi, tối nay không có mồi nào à?”
Mặc Tu Tràn khó hiểu nhìn Đàm Mục, câu nói “Tôi đi xem mắt” lúc chiều của anh ấy làm cho bọn họ không thể không liên tưởng suy nghĩ, càng thêm chắc chắn là anh ấy có chuyện.
“Đàm Mục có người trong lòng, nói đi xem mắt là lừa chúng ta đó.”
Bình luận facebook