Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 406
Chương 406:
-Ư.- Cô gái trong ngực nhiệt tình khác thường, chủ động đáp lại, không hề kiềm chế cảm giác của mình, tiếng thở gấp không ngừng kích thích anh, vốn dĩ muốn nói tắm uyên ương, quấn quýt từ cửa đến giường lớn, áo khoác đã ném xuống đất.
Ôn Nhiên ngã ngửa trên giường lớn mềm mại, hai tay ôm cổ Mặc Tu Trần không buông.
Đôi môi của hai người vẫn đang dính chặt với nhau.
Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng lên, vô cùng nóng, quần áo của người trên giường từng món rơi xuống đất cho đến khi toàn thân trần trụi.
“Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên!”
Đôi môi Mặc Tu Trần hôn lên từng tắc da thịt của người con gái phía dưới, khẽ gọi tên cô.
*Tu Trần, em yêu anh.”
Ôn Nhiên vừa thở dốc vừa đáp lại sự nhiệt tình của anh, cơ thể mềm mại dán chặt lên lồng ngực nóng bỏng, dù có bị phỏng thành tro cô cũng nguyện ý.
“Anh cũng yêu em, mãi mãi yêu em.”
Mặc Tu Trần hôn lên môi cô, ánh mắt trìu mén nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng của cô, trừ khi sinh mệnh của anh dừng lại, nếu không, tình yêu anh dành cho cô chỉ càng sâu đậm theo thời gian chứ sẽ không bao giờ phai nhạt!
Mười một giờ khuya.
Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần tắm xong liền ôm nhau nằm trên giường.
Sau lưng Mặc Tu Trần kê một cái gối, trong tay ôm người phụ nữ mềm mại không xương vừa mới được yêu thương.
Trong không khí vẫn còn vương vấn hương vị vui sướng sau khi yêu, mang đến cho căn phòng vốn đã ấm áp thêm chút ngọt ngào và hạnh phúc, cho dù bóng đêm bên ngoài cửa sổ có lạnh lẽo đến đâu thì trong phòng vẫn tràn đầy tình cảm ấm áp.
“Nhiên Nhiên, có phải Cố Khải đã nói hết với em rồi đúng không?”
Mặc Tu Trần cụp mắt nhìn người phụ nữ trong vòng tay, bàn tay thon dài của cô khẽ đặt trước ngực anh, nơi cô đang chạm vào là trái tim anh, nhịp tim đập từng tiếng vững vàng vang lên làm lòng bàn tay cô rung động.
Thân thể Ôn Nhiên hơi cứng đờ, mặc dù ngay sau đó đã trở lại bình thường nhưng Mặc Tu Trần vẫn cảm giác được.
Cô khẽ nâng khuôn mặt tinh xảo và xinh đẹp như một viên ngọc bích lên, dịu dàng nhìn vào mắt anh giống như muốn xuyên qua đó nhìn thấu trái tim anh.
Bàn tay nhỏ bé đặt ở trên ngực không dịch chuyển, cảm nhận được nhịp tim của anh, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Anh Cố đã nói cho em biết, Tu Trần, chưa có sự đồng ý của anh em đã thay anh quyết định rồi.”
Ôn Nhiên cố gắng khiến cho giọng nói của mình trở nên nhanh nhẹn và bình tĩnh giống như một cuộc trò chuyện hằng ngày.
Ánh mắt Mặc Tu Trần lướt qua một tia kinh ngạc, dường như anh không hiểu ý của cô cho lắm, chỉ là sau đó vẻ ngạc nhiên trong mắt anh lại bị thay thế bởi sự áy náy: “Nhiên Nhiên, anh xin lỗi!”
“Xin lỗi cái gì?”
Ôn Nhiên nhíu mày, hiếm khi ngang tàng, tùy hứng nói: “Em không muốn nghe anh xin lỗi, em đã nói anh Cố kê thuốc cho anh, em biết anh ghét uống thuốc bắc nên bảo.
anh ấy kê hai đơn thuốc bắc, sau này mỗi ngày em đều sẽ uống cùng anh.”
Lúc ở bệnh viện nghe được tin tức, Ôn Nhiên vô cùng khổ sở, thậm chí còn lo lắng Mặc Tu Trần sẽ đau khổ.
Nhưng bây giờ nói ra, cô đột nhiên cảm thấy chuyện này.
không có gì to tát cả.
Không phải chỉ là uống thuốc thôi sao, cô uống cùng anh.
Cô tin tưởng Mặc Tu Trằn, một người đàn ông đã từng trải qua cái chết và vô số tổn thương như thế chắc chắn sẽ vô cùng kiên cường, sẽ không bị chút khó khăn này đả kích.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Mặc Tu Trần chợt có thứ gì đó hiện lên rồi lại biến mắt.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nhiên, nhìn đôi mắt đầy kiên định của cô, đột nhiên trong lòng anh có nhiều cảm xúc.
Trong nháy mắt, thậm chí anh còn nghĩ Nhiên Nhiên có thể dũng cảm đối mặt như vậy, có thể kiên định nói cùng uống thuốc với anh, nếu như có một ngày cô biết được sự thật cô cũng sẽ dũng cảm như thế!
“Nhiên Nhiên, hay là chúng ta đừng có con nữa.”
Lần đầu tiên trong đời Mặc Tu Trần do dự.
-Ư.- Cô gái trong ngực nhiệt tình khác thường, chủ động đáp lại, không hề kiềm chế cảm giác của mình, tiếng thở gấp không ngừng kích thích anh, vốn dĩ muốn nói tắm uyên ương, quấn quýt từ cửa đến giường lớn, áo khoác đã ném xuống đất.
Ôn Nhiên ngã ngửa trên giường lớn mềm mại, hai tay ôm cổ Mặc Tu Trần không buông.
Đôi môi của hai người vẫn đang dính chặt với nhau.
Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng lên, vô cùng nóng, quần áo của người trên giường từng món rơi xuống đất cho đến khi toàn thân trần trụi.
“Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên!”
Đôi môi Mặc Tu Trần hôn lên từng tắc da thịt của người con gái phía dưới, khẽ gọi tên cô.
*Tu Trần, em yêu anh.”
Ôn Nhiên vừa thở dốc vừa đáp lại sự nhiệt tình của anh, cơ thể mềm mại dán chặt lên lồng ngực nóng bỏng, dù có bị phỏng thành tro cô cũng nguyện ý.
“Anh cũng yêu em, mãi mãi yêu em.”
Mặc Tu Trần hôn lên môi cô, ánh mắt trìu mén nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng của cô, trừ khi sinh mệnh của anh dừng lại, nếu không, tình yêu anh dành cho cô chỉ càng sâu đậm theo thời gian chứ sẽ không bao giờ phai nhạt!
Mười một giờ khuya.
Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần tắm xong liền ôm nhau nằm trên giường.
Sau lưng Mặc Tu Trần kê một cái gối, trong tay ôm người phụ nữ mềm mại không xương vừa mới được yêu thương.
Trong không khí vẫn còn vương vấn hương vị vui sướng sau khi yêu, mang đến cho căn phòng vốn đã ấm áp thêm chút ngọt ngào và hạnh phúc, cho dù bóng đêm bên ngoài cửa sổ có lạnh lẽo đến đâu thì trong phòng vẫn tràn đầy tình cảm ấm áp.
“Nhiên Nhiên, có phải Cố Khải đã nói hết với em rồi đúng không?”
Mặc Tu Trần cụp mắt nhìn người phụ nữ trong vòng tay, bàn tay thon dài của cô khẽ đặt trước ngực anh, nơi cô đang chạm vào là trái tim anh, nhịp tim đập từng tiếng vững vàng vang lên làm lòng bàn tay cô rung động.
Thân thể Ôn Nhiên hơi cứng đờ, mặc dù ngay sau đó đã trở lại bình thường nhưng Mặc Tu Trần vẫn cảm giác được.
Cô khẽ nâng khuôn mặt tinh xảo và xinh đẹp như một viên ngọc bích lên, dịu dàng nhìn vào mắt anh giống như muốn xuyên qua đó nhìn thấu trái tim anh.
Bàn tay nhỏ bé đặt ở trên ngực không dịch chuyển, cảm nhận được nhịp tim của anh, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Anh Cố đã nói cho em biết, Tu Trần, chưa có sự đồng ý của anh em đã thay anh quyết định rồi.”
Ôn Nhiên cố gắng khiến cho giọng nói của mình trở nên nhanh nhẹn và bình tĩnh giống như một cuộc trò chuyện hằng ngày.
Ánh mắt Mặc Tu Trần lướt qua một tia kinh ngạc, dường như anh không hiểu ý của cô cho lắm, chỉ là sau đó vẻ ngạc nhiên trong mắt anh lại bị thay thế bởi sự áy náy: “Nhiên Nhiên, anh xin lỗi!”
“Xin lỗi cái gì?”
Ôn Nhiên nhíu mày, hiếm khi ngang tàng, tùy hứng nói: “Em không muốn nghe anh xin lỗi, em đã nói anh Cố kê thuốc cho anh, em biết anh ghét uống thuốc bắc nên bảo.
anh ấy kê hai đơn thuốc bắc, sau này mỗi ngày em đều sẽ uống cùng anh.”
Lúc ở bệnh viện nghe được tin tức, Ôn Nhiên vô cùng khổ sở, thậm chí còn lo lắng Mặc Tu Trần sẽ đau khổ.
Nhưng bây giờ nói ra, cô đột nhiên cảm thấy chuyện này.
không có gì to tát cả.
Không phải chỉ là uống thuốc thôi sao, cô uống cùng anh.
Cô tin tưởng Mặc Tu Trằn, một người đàn ông đã từng trải qua cái chết và vô số tổn thương như thế chắc chắn sẽ vô cùng kiên cường, sẽ không bị chút khó khăn này đả kích.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Mặc Tu Trần chợt có thứ gì đó hiện lên rồi lại biến mắt.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nhiên, nhìn đôi mắt đầy kiên định của cô, đột nhiên trong lòng anh có nhiều cảm xúc.
Trong nháy mắt, thậm chí anh còn nghĩ Nhiên Nhiên có thể dũng cảm đối mặt như vậy, có thể kiên định nói cùng uống thuốc với anh, nếu như có một ngày cô biết được sự thật cô cũng sẽ dũng cảm như thế!
“Nhiên Nhiên, hay là chúng ta đừng có con nữa.”
Lần đầu tiên trong đời Mặc Tu Trần do dự.
Bình luận facebook