Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 423
Chương 423:
Hình như là bắt đầu từ lúc mẹ Bạch mời anh Cố ăn cơm, Lạc Hạo Phong không đến bệnh viện nữa. Bạch Tiểu Tiểu cũng không còn nhắc đến anh ấy nữa, thậm chí là lúc Có Khải đến kiểm tra phòng, cô ấy cũng sẽ khách sáo. Dường như, cô ấy không có hứng thú với chuyện gì cả.
Còn có một người kỳ lạ hơn nữa, đương nhiên đó là Đàm Mục.
Mặc dù Mặc Tu Trần nói, lúc đầu vì để giúp anh nên Đàm Mục mới ở lại tập đoàn. Hiện tại đã ổn định, anh ấy rời đi cũng là chuyện bình thường, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút đột ngột.
Cô cảm thấy Tiểu Tiểu ở trong phòng bệnh lâu ngày nên mới cảm thấy chán nản, tranh thủ hôm nay là sinh nhật mình, Cố Khải muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho cô nên đương nhiên cô muốn đưa Tiểu Tiểu ra ngoài hóng gió.
“Được rồi, nể mặt cậu cầu xin nên tớ sẽ đi.”
Bạch Tiểu Tiểu do dự một lúc, sau đó mỉm cười đồng ý.
Ôn Nhiên cười rạng rỡ, đặt món quà lên bàn đầu giường: “Chờ buổi tối lại tặng cho tớ.”
“Cần thận kẻo tớ hói hận, lấy quà tặng ra cho cậu một cái hộp trống không.”
Bạch Tiểu Tiểu liếc xéo cô.
“Không sao, chỉ cần là cậu tặng, bất kể là cái gì, cho dù có trống rỗng tớ cũng sẽ nhận.”
Điều mà Ôn Nhiên quan tâm không phải là món quà mà là tình chị em giữa hai người họ.
Vào ngày hôm nay, Ôn Nhiên nhận được rất nhiều lời “phàn nàn”.
“Ôn Nhiên, Mặc Tu Trần nhà cô quá đáng lắm rồi đấy. Tôi gọi điện cho cậu ấy mà cậu ấy lại nói “Nhiên Nhiên, sinh nhật vui vẻ” với tôi, lúc đó doạ tôi sợ chết khiếp.”
Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu nói chuyện chưa được bao lâu thì nhận được lời phàn nàn của Lạc Hạo Phong gọi tới.
Cô không nhịn được cười nói: “Trong giờ làm việc anh gọi điện cho anh ấy làm gì?”
“Đương nhiên là có chuyện mới gọi chứ, cô mau bảo cậu ấy bỏ nhạc chuông này đi. Đây là tiết tấu muốn để cả thế giới cùng nhau vui vẻ điên cuồng à.”
Lạc Hạo Phong phản nàn, sinh nhật của Ôn Nhiên, anh lại khiến cho cả thế giới gọi điện cho anh, lại còn đều là nhạc chuông này. Anh ấy và anh đã là anh em với nhau hơn hai mươi năm, cũng chưa thấy anh tốt với mình như vậy.
“Tôi hét cách rồi.”
Ôn Nhiên cười vui vẻ, cô cứ tưởng rằng Mặc Tu Trần chỉ cài nhạc chuông này cho riêng mình cô, không ngờ anh lại cài làm nhạc chuông cho tất cả các cuộc gọi.
Mặc Tu Trần cố tình làm chuyện này đấy.
Đến gần trưa, Cố Khải và Ôn Cẩm cùng nhau đi vào phòng bệnh Bạch Tiểu Tiểu. Nhìn thấy bọn họ, Ôn Nhiên lập tức đứng lên chào đón: “Anh, chân của anh đã lành hẳn chưa?”
Ôn Nhiên đang định đi gặp Ôn Cẩm, đã máy ngày nay cô không gặp Ôn Cẩm.
Đôi chân của anh ấy không chỉ lành lặn mà cả người còn tràn đầy khí chất, đẹp trai gắp nhiều lần so với trước đây.
Ôn Cảm nhìn cô tràn đầy cưng chiều: “Lành rồi, đều nhờ bác sĩ Có.”
Cố Khải bật cười: “Đây là kết quả mà bản thân anh đã nỗ lực, tôi chỉ giúp chuyện nhỏ thôi.” Không thể không nói Ôn Cảm là bệnh nhân mà Có Khải đã gặp và hồi phục nhanh nhất. Vốn dĩ Cố Khải còn cho rằng, chân của anh ấy sẽ mắt hai hoặc ba tháng nữa mới hồi phục.
Thế mà, anh ấy dựa vào nghị lực kiên cường, hồi phục sức khỏe trước nửa thời hạn.
Ôn Nhiên nhìn Cố Khải, rồi lại nhìn Ôn Cẩm, trong lòng cô có một tầng ấm áp. Đúng như lời Bạch Tiểu Tiểu nói, có hai người anh trai tốt với cô như vậy, thật là hạnh phúc.
Giờ đây, cô không còn xoắn xuýt và buồn bã về thân thế của mình nữa. Cô đã hoàn toàn chấp nhận rằng mình lớn lên trong nhà họ Ôn, nhưng lại là con gái của nhà họ Có.
“Anh Cố, chuyện này không thể thiếu công lao của anh, anh đừng khách sáo nữa.”
“Được, anh không khách sáo nữa. Nhưng mà Ôn Cẩm hồi phục nhanh như vậy, người có công thật sự không phải anh, mà là em Nhiên Nhiên.”
Cố Khải dịu dàng nhìn em gái mình, Ôn Cẩm khôi phục nhanh như vậy, phần lớn là vì Ôn Nhiên.
Anh ấy muốn hồi phục sớm một ngày thì có thể san sẻ gánh nặng với cô sớm hơn, không để cô phải vất vả. Hồi phục sớm một ngày, anh ấy sẽ có thể bảo vệ cô sớm hơn, tránh cho cô bị những người đó ức hiếp.
Chỉ là anh ấy đã bình phục, Nhiên Nhiên lại không cần anh ấy nữa.
“Chúng ta đều có công.” Ôn Nhiên cười nói đùa.
“Đúng vậy, nhưng hôm nay là sinh nhật em, em có nguyện vọng gì đều có thể nói với bọn anh, không có chuyện gì mà hai ông anh của em không thể làm được.”
Có Khải nói rất tự tin và cưng chiều. Đây là lần đầu tiên anh ấy tổ chức sinh nhật cho em gái mình, từ nhỏ anh ấy đã mơ ước trở thành người anh tốt nhất trên thế giới, nhưng ông trời đã bắt anh ấy phải chờ đợi nhiều năm như: vậy.
Mấy ngày nay anh ấy hưng phấn đến mức không ngủ được.
Hôm nay mới sáng sớm anh ấy đã đến đây rồi, biết buỏi sáng cô sẽ đến bệnh viện thăm Bạch Tiểu Tiểu, anh ấy kiểm tra sức khỏe cho Ôn Cẩm xong thì cùng nhau đến gặp cô.
Ôn Nhiên vừa thấy cảm động vừa thấy hạnh phúc: “Em không có nguyện vọng gì cả, có nguyện vọng gì thì đợi đến buổi tối sẽ thực hiện.”
Hình như là bắt đầu từ lúc mẹ Bạch mời anh Cố ăn cơm, Lạc Hạo Phong không đến bệnh viện nữa. Bạch Tiểu Tiểu cũng không còn nhắc đến anh ấy nữa, thậm chí là lúc Có Khải đến kiểm tra phòng, cô ấy cũng sẽ khách sáo. Dường như, cô ấy không có hứng thú với chuyện gì cả.
Còn có một người kỳ lạ hơn nữa, đương nhiên đó là Đàm Mục.
Mặc dù Mặc Tu Trần nói, lúc đầu vì để giúp anh nên Đàm Mục mới ở lại tập đoàn. Hiện tại đã ổn định, anh ấy rời đi cũng là chuyện bình thường, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút đột ngột.
Cô cảm thấy Tiểu Tiểu ở trong phòng bệnh lâu ngày nên mới cảm thấy chán nản, tranh thủ hôm nay là sinh nhật mình, Cố Khải muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho cô nên đương nhiên cô muốn đưa Tiểu Tiểu ra ngoài hóng gió.
“Được rồi, nể mặt cậu cầu xin nên tớ sẽ đi.”
Bạch Tiểu Tiểu do dự một lúc, sau đó mỉm cười đồng ý.
Ôn Nhiên cười rạng rỡ, đặt món quà lên bàn đầu giường: “Chờ buổi tối lại tặng cho tớ.”
“Cần thận kẻo tớ hói hận, lấy quà tặng ra cho cậu một cái hộp trống không.”
Bạch Tiểu Tiểu liếc xéo cô.
“Không sao, chỉ cần là cậu tặng, bất kể là cái gì, cho dù có trống rỗng tớ cũng sẽ nhận.”
Điều mà Ôn Nhiên quan tâm không phải là món quà mà là tình chị em giữa hai người họ.
Vào ngày hôm nay, Ôn Nhiên nhận được rất nhiều lời “phàn nàn”.
“Ôn Nhiên, Mặc Tu Trần nhà cô quá đáng lắm rồi đấy. Tôi gọi điện cho cậu ấy mà cậu ấy lại nói “Nhiên Nhiên, sinh nhật vui vẻ” với tôi, lúc đó doạ tôi sợ chết khiếp.”
Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu nói chuyện chưa được bao lâu thì nhận được lời phàn nàn của Lạc Hạo Phong gọi tới.
Cô không nhịn được cười nói: “Trong giờ làm việc anh gọi điện cho anh ấy làm gì?”
“Đương nhiên là có chuyện mới gọi chứ, cô mau bảo cậu ấy bỏ nhạc chuông này đi. Đây là tiết tấu muốn để cả thế giới cùng nhau vui vẻ điên cuồng à.”
Lạc Hạo Phong phản nàn, sinh nhật của Ôn Nhiên, anh lại khiến cho cả thế giới gọi điện cho anh, lại còn đều là nhạc chuông này. Anh ấy và anh đã là anh em với nhau hơn hai mươi năm, cũng chưa thấy anh tốt với mình như vậy.
“Tôi hét cách rồi.”
Ôn Nhiên cười vui vẻ, cô cứ tưởng rằng Mặc Tu Trần chỉ cài nhạc chuông này cho riêng mình cô, không ngờ anh lại cài làm nhạc chuông cho tất cả các cuộc gọi.
Mặc Tu Trần cố tình làm chuyện này đấy.
Đến gần trưa, Cố Khải và Ôn Cẩm cùng nhau đi vào phòng bệnh Bạch Tiểu Tiểu. Nhìn thấy bọn họ, Ôn Nhiên lập tức đứng lên chào đón: “Anh, chân của anh đã lành hẳn chưa?”
Ôn Nhiên đang định đi gặp Ôn Cẩm, đã máy ngày nay cô không gặp Ôn Cẩm.
Đôi chân của anh ấy không chỉ lành lặn mà cả người còn tràn đầy khí chất, đẹp trai gắp nhiều lần so với trước đây.
Ôn Cảm nhìn cô tràn đầy cưng chiều: “Lành rồi, đều nhờ bác sĩ Có.”
Cố Khải bật cười: “Đây là kết quả mà bản thân anh đã nỗ lực, tôi chỉ giúp chuyện nhỏ thôi.” Không thể không nói Ôn Cảm là bệnh nhân mà Có Khải đã gặp và hồi phục nhanh nhất. Vốn dĩ Cố Khải còn cho rằng, chân của anh ấy sẽ mắt hai hoặc ba tháng nữa mới hồi phục.
Thế mà, anh ấy dựa vào nghị lực kiên cường, hồi phục sức khỏe trước nửa thời hạn.
Ôn Nhiên nhìn Cố Khải, rồi lại nhìn Ôn Cẩm, trong lòng cô có một tầng ấm áp. Đúng như lời Bạch Tiểu Tiểu nói, có hai người anh trai tốt với cô như vậy, thật là hạnh phúc.
Giờ đây, cô không còn xoắn xuýt và buồn bã về thân thế của mình nữa. Cô đã hoàn toàn chấp nhận rằng mình lớn lên trong nhà họ Ôn, nhưng lại là con gái của nhà họ Có.
“Anh Cố, chuyện này không thể thiếu công lao của anh, anh đừng khách sáo nữa.”
“Được, anh không khách sáo nữa. Nhưng mà Ôn Cẩm hồi phục nhanh như vậy, người có công thật sự không phải anh, mà là em Nhiên Nhiên.”
Cố Khải dịu dàng nhìn em gái mình, Ôn Cẩm khôi phục nhanh như vậy, phần lớn là vì Ôn Nhiên.
Anh ấy muốn hồi phục sớm một ngày thì có thể san sẻ gánh nặng với cô sớm hơn, không để cô phải vất vả. Hồi phục sớm một ngày, anh ấy sẽ có thể bảo vệ cô sớm hơn, tránh cho cô bị những người đó ức hiếp.
Chỉ là anh ấy đã bình phục, Nhiên Nhiên lại không cần anh ấy nữa.
“Chúng ta đều có công.” Ôn Nhiên cười nói đùa.
“Đúng vậy, nhưng hôm nay là sinh nhật em, em có nguyện vọng gì đều có thể nói với bọn anh, không có chuyện gì mà hai ông anh của em không thể làm được.”
Có Khải nói rất tự tin và cưng chiều. Đây là lần đầu tiên anh ấy tổ chức sinh nhật cho em gái mình, từ nhỏ anh ấy đã mơ ước trở thành người anh tốt nhất trên thế giới, nhưng ông trời đã bắt anh ấy phải chờ đợi nhiều năm như: vậy.
Mấy ngày nay anh ấy hưng phấn đến mức không ngủ được.
Hôm nay mới sáng sớm anh ấy đã đến đây rồi, biết buỏi sáng cô sẽ đến bệnh viện thăm Bạch Tiểu Tiểu, anh ấy kiểm tra sức khỏe cho Ôn Cẩm xong thì cùng nhau đến gặp cô.
Ôn Nhiên vừa thấy cảm động vừa thấy hạnh phúc: “Em không có nguyện vọng gì cả, có nguyện vọng gì thì đợi đến buổi tối sẽ thực hiện.”
Bình luận facebook