Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện - Chương 450
Lạc Hạo Phong lạnh lùng nhìn Mặc Tử Hiên.
“Tất nhiên là nhớ, hôm đó Chu Lâm đã lấy thân thế của Nhiên Nhiên uy hiếp tôi, kêu tôi đến bệnh viện gặp cô ta, nếu tôi không đi cô ta sẽ tiết lộ sự thật Nhiên Nhiên không phải là con gái nhà họ Ôn cho giới truyền thông. Trên đường chạy tới chỗ cô ta, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ, lúc đến phòng khám bệnh đó, mẹ tôi đưa cho tôi một ly nước… sau khi tỉnh lại tôi đã thấy bản thân nằm ở nhà rồi.”
Trông Mặc Tử Hiên hết sức bình tĩnh và hờ hững, nhưng khi nói mấy lời này, anh ta đều âm thầm quan sát Ôn Nhiên, thấy cô không có phản ứng, trong lòng anh ta quá kinh ngạc liền bật thốt lên: “Em biết thân thế của mình rồi sao?”
“Mặc Tử Hiên, tôi còn ngạc nhiên sao anh lại gióng trồng khua chiêng ầm ï như thế, hóa ra là vì muốn nói cho Ôn Nhiên biết thân phận của mình, cô ấy đã biết từ lâu rồi.”
Sắc mặt Mặc Tử Hiên tái xanh, mục đích của anh ta đúng là như thế.
Muốn lấy thân thế của Ôn Nhiên đến kích thích cô nhưng cô lại không có phản ứng gì.
Lại còn đã biết từ lâu?
“Em biết bản thân không phải là con gái của Ôn Hồng Duệ, vậy thì em có biết thân phận thực sự của mình là gì không?”
Mặc Tử Hiên nhìn chằm chằm Ôn Nhiên, thật ra trong lòng anh ta cũng không biết thân phận thật sự của Ôn Nhiên, chẳng qua là anh ta tò mò, muốn moi ra câu trả lời từ trong miệng cô.
Ôn Nhiên liếc mắt, hờ hững nói: “Bất kể thân phận của tôi là gì, hiện tại tôi chỉ là Ôn Nhiên, vợ của Mặc Tu Trần, nếu anh muốn lợi dụng chuyện này để làm ầm ï lên thì cứ làm đi”
Dù sao thì ngoại trừ mấy người bọn họ ra, không có người ngoài nào biết quan hệ thực sự giữa cô và nhà họ Có.
Cô sẽ không ngu ngốc đến mức nói với Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên ầm ï một trận cũng không phải thật sự muốn dừng quay, cuối cùng vẫn là Lục Y Đồng thay thế Sa Sa quay quảng cáo.
Trở lại phòng làm việc, anh ta chán nản tự đập vào đầu mình, đều do người mẹ ngu ngốc kia xóa mắt trí nhớ của anh ta khiến anh ta mãi đến bây giờ mới biết thân thé của Ôn Nhiên.
Thật ra Mặc Tử Hiên không hề nhớ lại, mới vừa rồi chỉ là lừa dối Ôn Nhiên mà thôi.
Anh ta biết những chuyện kia là vì tối hôm qua anh ta tình cờ phát hiện ra mấy cuốn nhật ký tự viết.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Nhiên, cho đến sau này, mỗi khi rung động với cô… Nhìn từng dòng chữ, anh ta giống như đang trải qua quá khứ một lần nữa.
Trong lòng, tình cảm dành cho Ôn Nhiên không thể trở lại hoàn toàn, nhưng nhìn thấy lúc trước mình trân trọng tình cảm đó như thế nào, tâm trạng của Mặc Tử Hiên rất phức tạp.
Một mặt bây giờ anh ta không có con đường nào để đi, trải qua chuyện đêm đó, Mặc Tu Trần đã quyết tâm đuổi cùng giết tận anh ta, nếu không phải nhờ có ông già, thậm chí anh ta còn chẳng có vị trí nào ở công ty.
Với thực lực của mình, anh ta không thể đấu lại Mặc Tu Trần, cơ hội duy nhát chính là xuống tay ở chỗ Ôn Nhiên.
Nhạc chuông điện thoại đột ngột vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của Mặc Tử Hiên, nhìn thấy cuộc gọi đến, sắc mặt anh ta trở nên nặng nề, chần chừ một lúc rồi mới nghe điện thoại: “Chuyện gì?”
“Tử Hiên, con đã nói cho. Ôn Nhiên chưa?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tiêu Văn Khanh.
“Cô ấy đã biết thân thế của mình từ lâu rồi, lúc con nói Ôn Nhiên không hè kinh ngạc, còn thừa nhận rất rõ ràng.”
Trong giọng nói của Mặc Tử Hiên mang theo máy phần tức giận và oán trách.
“Cô ta đã biết từ lâu? Vậy thì thân phận thực sự của cô ta là gì?”
Tiêu Văn Khanh cũng rất kinh ngạc, bọn họ vẫn luôn cho rằng Ôn Nhiên vẫn chưa biết thân thế của mình, bởi vì không có chứng cứ nên bọn họ không thể truyền ra ngoài.
“Không biết, cô ấy không nói, có thể chính cô ấy cũng không biết.”
Mặc Tử Hiên lạnh lùng trả lời, trước mắt anh ta hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, anh ta nhíu mày lại một cách dữ tợn.
“Không phải cách đây vài ngày cô ta tổ chức sinh nhật ở nhà họ Có sao? Máy ngày này con chú ý một chút xem cô ta có liên quan gì đến nhà họ Cố không. Lúc trước, mẹ và chú Ngô cũng hoài nghi cô ta không phải là cô gái Mặc Tu Trần một mực tìm kiếm.”
Tiêu Văn Khanh bày tỏ suy nghĩ của mình.
Mặc Tử Hiên nhíu mày suy nghĩ: “Nghe mẹ nói vậy, con nhớ ra rồi, ngoại trừ mấy người xung quanh Mặc Tu Trần, cô ấy thực sự không có liên hệ với bất kỳ ai khác. Sinh nhật của cô ấy lại được tổ chức ở nhà họ Có, chỉ là nều cô ấy thực sự là con gái của Cố Nham thì cần gì phải giấu giếm?”
“Tất nhiên là nhớ, hôm đó Chu Lâm đã lấy thân thế của Nhiên Nhiên uy hiếp tôi, kêu tôi đến bệnh viện gặp cô ta, nếu tôi không đi cô ta sẽ tiết lộ sự thật Nhiên Nhiên không phải là con gái nhà họ Ôn cho giới truyền thông. Trên đường chạy tới chỗ cô ta, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ, lúc đến phòng khám bệnh đó, mẹ tôi đưa cho tôi một ly nước… sau khi tỉnh lại tôi đã thấy bản thân nằm ở nhà rồi.”
Trông Mặc Tử Hiên hết sức bình tĩnh và hờ hững, nhưng khi nói mấy lời này, anh ta đều âm thầm quan sát Ôn Nhiên, thấy cô không có phản ứng, trong lòng anh ta quá kinh ngạc liền bật thốt lên: “Em biết thân thế của mình rồi sao?”
“Mặc Tử Hiên, tôi còn ngạc nhiên sao anh lại gióng trồng khua chiêng ầm ï như thế, hóa ra là vì muốn nói cho Ôn Nhiên biết thân phận của mình, cô ấy đã biết từ lâu rồi.”
Sắc mặt Mặc Tử Hiên tái xanh, mục đích của anh ta đúng là như thế.
Muốn lấy thân thế của Ôn Nhiên đến kích thích cô nhưng cô lại không có phản ứng gì.
Lại còn đã biết từ lâu?
“Em biết bản thân không phải là con gái của Ôn Hồng Duệ, vậy thì em có biết thân phận thực sự của mình là gì không?”
Mặc Tử Hiên nhìn chằm chằm Ôn Nhiên, thật ra trong lòng anh ta cũng không biết thân phận thật sự của Ôn Nhiên, chẳng qua là anh ta tò mò, muốn moi ra câu trả lời từ trong miệng cô.
Ôn Nhiên liếc mắt, hờ hững nói: “Bất kể thân phận của tôi là gì, hiện tại tôi chỉ là Ôn Nhiên, vợ của Mặc Tu Trần, nếu anh muốn lợi dụng chuyện này để làm ầm ï lên thì cứ làm đi”
Dù sao thì ngoại trừ mấy người bọn họ ra, không có người ngoài nào biết quan hệ thực sự giữa cô và nhà họ Có.
Cô sẽ không ngu ngốc đến mức nói với Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên ầm ï một trận cũng không phải thật sự muốn dừng quay, cuối cùng vẫn là Lục Y Đồng thay thế Sa Sa quay quảng cáo.
Trở lại phòng làm việc, anh ta chán nản tự đập vào đầu mình, đều do người mẹ ngu ngốc kia xóa mắt trí nhớ của anh ta khiến anh ta mãi đến bây giờ mới biết thân thé của Ôn Nhiên.
Thật ra Mặc Tử Hiên không hề nhớ lại, mới vừa rồi chỉ là lừa dối Ôn Nhiên mà thôi.
Anh ta biết những chuyện kia là vì tối hôm qua anh ta tình cờ phát hiện ra mấy cuốn nhật ký tự viết.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Nhiên, cho đến sau này, mỗi khi rung động với cô… Nhìn từng dòng chữ, anh ta giống như đang trải qua quá khứ một lần nữa.
Trong lòng, tình cảm dành cho Ôn Nhiên không thể trở lại hoàn toàn, nhưng nhìn thấy lúc trước mình trân trọng tình cảm đó như thế nào, tâm trạng của Mặc Tử Hiên rất phức tạp.
Một mặt bây giờ anh ta không có con đường nào để đi, trải qua chuyện đêm đó, Mặc Tu Trần đã quyết tâm đuổi cùng giết tận anh ta, nếu không phải nhờ có ông già, thậm chí anh ta còn chẳng có vị trí nào ở công ty.
Với thực lực của mình, anh ta không thể đấu lại Mặc Tu Trần, cơ hội duy nhát chính là xuống tay ở chỗ Ôn Nhiên.
Nhạc chuông điện thoại đột ngột vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của Mặc Tử Hiên, nhìn thấy cuộc gọi đến, sắc mặt anh ta trở nên nặng nề, chần chừ một lúc rồi mới nghe điện thoại: “Chuyện gì?”
“Tử Hiên, con đã nói cho. Ôn Nhiên chưa?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tiêu Văn Khanh.
“Cô ấy đã biết thân thế của mình từ lâu rồi, lúc con nói Ôn Nhiên không hè kinh ngạc, còn thừa nhận rất rõ ràng.”
Trong giọng nói của Mặc Tử Hiên mang theo máy phần tức giận và oán trách.
“Cô ta đã biết từ lâu? Vậy thì thân phận thực sự của cô ta là gì?”
Tiêu Văn Khanh cũng rất kinh ngạc, bọn họ vẫn luôn cho rằng Ôn Nhiên vẫn chưa biết thân thế của mình, bởi vì không có chứng cứ nên bọn họ không thể truyền ra ngoài.
“Không biết, cô ấy không nói, có thể chính cô ấy cũng không biết.”
Mặc Tử Hiên lạnh lùng trả lời, trước mắt anh ta hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, anh ta nhíu mày lại một cách dữ tợn.
“Không phải cách đây vài ngày cô ta tổ chức sinh nhật ở nhà họ Có sao? Máy ngày này con chú ý một chút xem cô ta có liên quan gì đến nhà họ Cố không. Lúc trước, mẹ và chú Ngô cũng hoài nghi cô ta không phải là cô gái Mặc Tu Trần một mực tìm kiếm.”
Tiêu Văn Khanh bày tỏ suy nghĩ của mình.
Mặc Tử Hiên nhíu mày suy nghĩ: “Nghe mẹ nói vậy, con nhớ ra rồi, ngoại trừ mấy người xung quanh Mặc Tu Trần, cô ấy thực sự không có liên hệ với bất kỳ ai khác. Sinh nhật của cô ấy lại được tổ chức ở nhà họ Có, chỉ là nều cô ấy thực sự là con gái của Cố Nham thì cần gì phải giấu giếm?”
Bình luận facebook