Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện - Chương 454
Khi Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu ăn uống được kha khá, Có Khải và Lạc Hạo Phong bước tới, nghe anh ấy hỏi, Ôn Nhiên mới đột nhiên nhớ ra vừa rồi Thẩm Ngọc Đình ra ngoài nghe điện thoại, lâu như thế vẫn chưa trở lại.
*Cô ấy đi nghe điện thoại rồi.” Bạch Tiểu Tiểu trả lời thay Ôn Nhiên.
Ánh mắt Lạc Hạo Phong khẽ động, im lặng không lên tiếng.
Có Khải “ồ” một tiếng, lại nói: “Nhiên Nhiên, anh có máy lời muốn nói riêng với em, để Hạo Phong ở cùng Tiểu Tiểu một lát, chúng ta ra bên ngoài đi.”
“Được!”
Ôn Nhiên mỉm cười, dặn dò Lạc Hạo Phong vài câu, bảo anh ấy không được bắt nạt Bạch Tiểu Tiểu, cô và Có Khải rời khỏi phòng đi ra bên ngoài.
“Anh, có chuyện gì thế?” Ôn Nhiên nhìn Cố Khải.
“Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là mấy ngày nay bận rộn quá, không có thời gian gặp em, anh gọi em ra đây hóng gió một chút, nhân tiện trò chuyện máy câu.”
Cố Khải nhìn Ôn Nhiên đầy cưng chiều, bên ngoài yên tĩnh hơn rất nhiều, bữa tiệc linh đình trong phòng khách, y hương tấn ảnh”, tất cả đều bị ngăn cách bên trong cánh cửa kia.
*Y hương tấn ảnh: là thành ngữ, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thầy ở những yến hội xa hoa.
Trong lòng Ôn Nhiên rất ấm áp, một nụ cười hiện lên giữa hai đầu lông mày: “Anh, em chỉ còn bận bịu mấy ngày nữa là được nghỉ rồi, mấy cuộc hẹn phẫu thuật của anh đã xếp lịch tới khi nào thế?”
Cố Khải tiền lên một bước, nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai cô, dịu dàng nói: “Anh không có ngày nghỉ, hôm tết âm lịch sẽ không xếp ca phẫu thuật, còn lại thì kín hét rồi.”
Ngày tết không có ca phẫu thuật cũng có nghĩa là anh ấy có thể nghỉ ngơi cả ngày, nếu đột nhiên có ca thì Cố Khải sẽ được gọi về bệnh viện.
Trong mắt Ôn Nhiên thoáng qua chút đau lòng, ngắm nhìn vằng trán anh tuần của Có Khải, cô dịu dàng nói: “Vậy anh cũng không cần quá cực khổ, nhớ chú ý sức khỏe.”
Hôm nay Cố Khải cũng có hai cuộc phẫu thuật, trước khi đến đây, anh ấy vừa mới rời khỏi bàn mỏ.
Giờ phút này, giữa hai hàng lông mày của anh ấy vẫn còn phảng phát vẻ mệt mỏi.
“Không cực khỏ, chỉ là anh lo lắng cho em, sợ em cứ ngây ngốc đi theo bên cạnh Tu Trần, không tìm được cơ hội rảnh rỗi nên anh mới đến đây.”
Cố Khải thu tay lại bỏ vào trong túi quần, ánh mắt dừng trên người Ôn Nhiên, mấy ngày nay anh ấy bận rộn đủ thứ, Ôn Nhiên cũng rất bận, cuộc họp thường niên của công ty cần chuẩn bị trước rất nhiều việc phức tạp.
Nếu anh ấy không đến, con bé ngốc nghéch này nhất định sẽ luôn luôn ở bên cạnh Mặc Tu Trần.
“Em không mệt.”
Giọng của Ôn Nhiên rất nhẹ, nói xong cô cảm thấy có chút chột dạ.
“Sao lại không mệt được? Em nghĩ anh không biết à, Hạo Phong đã nói hết với anh rồi. Hơn nữa, anh thấy em cũng mệt đến nỗi gầy đi, Tu Trần cũng thật là, sớm biết thế thì thà để em ở lại Ôn thị, Ôn Cẩm cũng không đến mức bắt một người làm công việc của hai người.”
“Anh, không nghiêm trọng như anh nói đâu.”
Ôn Nhiên giải thích thay Mặc Tu Trần, thật ra thì Mặc Tu Trần đã làm giúp cô rất nhiều công việc rồi, chẳng qua mắy ngày nay toàn bộ công ty đều bận rộn, nếu chỉ có một mình cô nhàn rỗi thì trong lòng sẽ cảm thấy bứt rứt.
*À đúng rồi, mới vừa nãy anh có nghe nói Trình Giai ở nước ngoài lập được công, năm sau trở lại thì công ty các em phải khen thưởng.”
Lúc Cố Khải nhắc đến Trình Giai, trong giọng nói có hơi không vừa lòng.
Anh ấy cảm thấy người phụ nữ kia ở lại bên cạnh Mặc Tu Trần ngày nào thì ngày đó còn rắc rồi. Tất nhiên, Cố Khải thừa nhận bản thân có suy nghĩ như thể bởi vì anh ấy là anh trai của Nhiên Nhiên, không thể không lo lắng cho cô.
Mà anh chàng Tu Trần kia lại quá xuất sắc, quá quyền rũ, mặc dù có lạnh như băng thì cũng có vô số phụ nữ muốn làm hòa tan anh.
Sắc mặt Ôn Nhiên vẫn bình tĩnh, trong giọng nói không nghe được bắt kỳ cảm xúc gì: “Vâng, Trình Giai đã đem lại lợi nhuận mấy chục triệu cho công ty. Nghe nói ở nước ngoài, cô ta rất chăm chỉ huắn luyện, trong ba người được.
cử đi, thành tích của Trình Giai là tốt nhát.”
*Cô ấy đi nghe điện thoại rồi.” Bạch Tiểu Tiểu trả lời thay Ôn Nhiên.
Ánh mắt Lạc Hạo Phong khẽ động, im lặng không lên tiếng.
Có Khải “ồ” một tiếng, lại nói: “Nhiên Nhiên, anh có máy lời muốn nói riêng với em, để Hạo Phong ở cùng Tiểu Tiểu một lát, chúng ta ra bên ngoài đi.”
“Được!”
Ôn Nhiên mỉm cười, dặn dò Lạc Hạo Phong vài câu, bảo anh ấy không được bắt nạt Bạch Tiểu Tiểu, cô và Có Khải rời khỏi phòng đi ra bên ngoài.
“Anh, có chuyện gì thế?” Ôn Nhiên nhìn Cố Khải.
“Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là mấy ngày nay bận rộn quá, không có thời gian gặp em, anh gọi em ra đây hóng gió một chút, nhân tiện trò chuyện máy câu.”
Cố Khải nhìn Ôn Nhiên đầy cưng chiều, bên ngoài yên tĩnh hơn rất nhiều, bữa tiệc linh đình trong phòng khách, y hương tấn ảnh”, tất cả đều bị ngăn cách bên trong cánh cửa kia.
*Y hương tấn ảnh: là thành ngữ, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thầy ở những yến hội xa hoa.
Trong lòng Ôn Nhiên rất ấm áp, một nụ cười hiện lên giữa hai đầu lông mày: “Anh, em chỉ còn bận bịu mấy ngày nữa là được nghỉ rồi, mấy cuộc hẹn phẫu thuật của anh đã xếp lịch tới khi nào thế?”
Cố Khải tiền lên một bước, nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai cô, dịu dàng nói: “Anh không có ngày nghỉ, hôm tết âm lịch sẽ không xếp ca phẫu thuật, còn lại thì kín hét rồi.”
Ngày tết không có ca phẫu thuật cũng có nghĩa là anh ấy có thể nghỉ ngơi cả ngày, nếu đột nhiên có ca thì Cố Khải sẽ được gọi về bệnh viện.
Trong mắt Ôn Nhiên thoáng qua chút đau lòng, ngắm nhìn vằng trán anh tuần của Có Khải, cô dịu dàng nói: “Vậy anh cũng không cần quá cực khổ, nhớ chú ý sức khỏe.”
Hôm nay Cố Khải cũng có hai cuộc phẫu thuật, trước khi đến đây, anh ấy vừa mới rời khỏi bàn mỏ.
Giờ phút này, giữa hai hàng lông mày của anh ấy vẫn còn phảng phát vẻ mệt mỏi.
“Không cực khỏ, chỉ là anh lo lắng cho em, sợ em cứ ngây ngốc đi theo bên cạnh Tu Trần, không tìm được cơ hội rảnh rỗi nên anh mới đến đây.”
Cố Khải thu tay lại bỏ vào trong túi quần, ánh mắt dừng trên người Ôn Nhiên, mấy ngày nay anh ấy bận rộn đủ thứ, Ôn Nhiên cũng rất bận, cuộc họp thường niên của công ty cần chuẩn bị trước rất nhiều việc phức tạp.
Nếu anh ấy không đến, con bé ngốc nghéch này nhất định sẽ luôn luôn ở bên cạnh Mặc Tu Trần.
“Em không mệt.”
Giọng của Ôn Nhiên rất nhẹ, nói xong cô cảm thấy có chút chột dạ.
“Sao lại không mệt được? Em nghĩ anh không biết à, Hạo Phong đã nói hết với anh rồi. Hơn nữa, anh thấy em cũng mệt đến nỗi gầy đi, Tu Trần cũng thật là, sớm biết thế thì thà để em ở lại Ôn thị, Ôn Cẩm cũng không đến mức bắt một người làm công việc của hai người.”
“Anh, không nghiêm trọng như anh nói đâu.”
Ôn Nhiên giải thích thay Mặc Tu Trần, thật ra thì Mặc Tu Trần đã làm giúp cô rất nhiều công việc rồi, chẳng qua mắy ngày nay toàn bộ công ty đều bận rộn, nếu chỉ có một mình cô nhàn rỗi thì trong lòng sẽ cảm thấy bứt rứt.
*À đúng rồi, mới vừa nãy anh có nghe nói Trình Giai ở nước ngoài lập được công, năm sau trở lại thì công ty các em phải khen thưởng.”
Lúc Cố Khải nhắc đến Trình Giai, trong giọng nói có hơi không vừa lòng.
Anh ấy cảm thấy người phụ nữ kia ở lại bên cạnh Mặc Tu Trần ngày nào thì ngày đó còn rắc rồi. Tất nhiên, Cố Khải thừa nhận bản thân có suy nghĩ như thể bởi vì anh ấy là anh trai của Nhiên Nhiên, không thể không lo lắng cho cô.
Mà anh chàng Tu Trần kia lại quá xuất sắc, quá quyền rũ, mặc dù có lạnh như băng thì cũng có vô số phụ nữ muốn làm hòa tan anh.
Sắc mặt Ôn Nhiên vẫn bình tĩnh, trong giọng nói không nghe được bắt kỳ cảm xúc gì: “Vâng, Trình Giai đã đem lại lợi nhuận mấy chục triệu cho công ty. Nghe nói ở nước ngoài, cô ta rất chăm chỉ huắn luyện, trong ba người được.
cử đi, thành tích của Trình Giai là tốt nhát.”
Bình luận facebook