Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-67
Chương 67 Thân thế của Ôn Nhiên
Hai mắt Ôn Nhiên đỏ ngầu, cứng rắn lên tiếng: "Em thật sự hi vọng anh em có thể tỉnh lại sớm một chút, nhưng không muốn để anh ấy lo lắng."
Mặc Tu Trần cau mày nhìn cô, cười lạnh nói: "Ôn Nhiên, em đúng là không biết điều."
Anh nói xong, xoay người rời khỏi đó.
Vẻ mật Ôn Nhiên khẽ động đậy, không nói gi. Có cử đứng đờ ra như thế ở trước của phòng bệnh, nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, đôi môi mạnh mẽ mim lại.
Cô quay trở lại phòng bệnh một lần nữa, Ôn Nhiên ngồi xuống trước giường bệnh, nhìn anh trai đang "ngủ say". sự đau khổ trong lòng không ngừng lớn lên, cô lại nắm tay Ôn Cẩm giống vừa nãy, nghẹn ngào kêu lên: "Anh, em xin lối."
Anh trai đã dùng cơ thể che chở cho cô, thể mà cô lại không cứu được bố mẹ, cử trơ mắt nhìn bọn họ bị thiêu rụi trong xe...
Chuyện tàn khốc đến như thế, sao cô có thể để cho người anh đang hôn mê của mình biết được chứ? Nếu như có thể, cô hy vọng tất cả những chuyện này chỉ là giấc mơ. Sau khi tỉnh giấc, bố mẹ cô vẫn còn sống, anh cô vẫn khỏe mạnh.
Sau khi Cổ Khải trở về phòng làm việc, cảm giác đầu tiên chinh là cảm thấy không khí trong phòng bị ép xuống cực kì thấp. Khi ánh mắt anh ta nhìn về phía gương mặt phiền muộn của người đàn ông đang ngồi trên ghế salon kia ánh mắt nhanh chóng hiện lên về nghi ngờ, sải bước đi tới trước mặt anh, vẻ mặt dò xét nhìn chằm chắm anh: "Sao thế? Sao giống như anh đang thiếu cậu mấy triệu vậy?"
Mặc Tu Trần ngước mất nhìn anh ta một cái, sau đó lại củi đầu xuống, đôi môi mỏng lạnh lùng thẳng tắp.
Cố Khải trừng mắt nhìn lại anh, sau đó lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh trong giây lát, rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, vẻ mặt nghiêm túc hỏi anh: "Này cậu Mặc, xin hỏi ngài đây là đang phát bệnh gi thế?"
"Tôi nghi ngờ Ôn Nhiên không phải con ruột của nhà họ Ôn."
Mặc Tu Trần lạnh lùng nói một câu, Cố Khải nghe thấy thế thì cảm thấy kinh ngạc, hai tròng mắt đen nhanh trợn to: "Chuyện này sao có thể? Hai vợ chồng Ôn Hồng Duệ khi còn sống vẫn hết mực yêu thương Ôn Nhiên như thể. Thậm chí, trong lúc nguy cấp Ôn Cẩm còn dùng cơ thể mình để che chắn cho Ôn Nhiên, sao cô ấy không phải con gái ruột của nhà họ Ôn được chứ?"
Đôi chân máy đẹp mất của Cố Khải cau lại, sau đó lắc đầu: "Không đúng. Sao cậu lại biết?"
"Bây giờ Đàm Mục đang ở thành phố F, quê hương của Ôn Hồng Duệ lúc sinh thời."
"Đây là nguyên nhân khiến cậu trầm mặc nãy giờ sao?"
Cổ Khải chăm chủ nhìn khuôn mặt đang bị một tầng sương che phủ, cảm thấy khó hiểu. Cho dù Ôn Nhiên không phải con gái ruột của nhà họ Ôn thì anh cũng đâu cần phải có cái dáng vẻ đáng sợ như thế này chủ?
"Tôi mới vừa tới phòng bệnh, nói hết sự thật cho Ôn Cầm nghe thấy mà Ôn Nhiên lại hung dữ với tôi."
Mặc Tu Trần bắt mãn hừ lạnh, đây mới là nguyên nhân khiến anh trầm mặc như thế. Nhớ tới kết quả điều tra mà Đàm Mục đã nói với anh qua điện thoại, anh không thể không nghi ngờ Ôn Nhiên cơ bản không phải là con gái ruột của Ôn Hồng Duệ, không phải em gái ruột của Ôn Cẩm.
Mới vừa rồi, khi nhìn thấy Ôn Nhiên phải rơi lệ vi Ôn Cẩm, anh đột nhiên cảm thấy trong lòng có hơi khó chịu vì thế nên mới nói ra những lời như thế. Đương nhiên anh cũng nghĩ minh làm thể là giúp Ôn Nhiên, để Ôn Cảm biết mọi chuyện thi sẽ tỉnh dậy sớm một chút.
Cổ Khải khó tin trợn mắt nhìn Mặc Tu Trần, sau đó vỗ tay một cái, cười thật to. Mặc Tu Trần thấy anh ta cười như thế thi tức giận hỏi lại: "Cậu cười cái gì đẩy?"
Cố Khải không nhịn cười, lấy điện thoại ra, mở ra ứng dụng chụp hình trên điện thoại sau đó đưa về phía anh: "Tu Trần, cậu nhìn một chút xem dáng vẻ này của cậu trông thế nào cũng giống như đang oán hận ai đó cả. An Nhiên hung dữ với cậu sao? Ha ha, buồn cười quá đi mất!"
Mặc Tu Trần hung hãng trừng mắt nhìn anh ta, đưa tay cầm lấy điện thoại của anh ta ném lên bàn, thấp giọng lên tiếng: "Con gái Ôn Nhiên của Ôn Hồng Diệu vào năm sáu tuổi thì bệnh nặng, thế nhưng cô bé kia lại không phải là Ôn Nhiên bây giờ..."
"Tu Trần, tôi càng nghe lại càng cảm thấy khó hiểu. Lúc sáu tuổi, Ôn Nhiên đã trải qua một con bệnh nặng, thể thi làm sao lại không phải là Ôn Nhiên bây giờ? Còn nữa, sao cậu lại phải điều tra cô ấy?"
Cố Khải càng nghe càng cảm thấy nghi ngờ.
Mặc Tu Trần mim môi, nói: "Đêm hôm đó cô ấy có nói với tôi, lúc sảu tuổi cô ấy đã trải qua một cơn bệnh nặng, mất hết tất cả trí nhớ của minh. Điểm này giống y hệt Trình Giai."
"Cho nên cậu muốn điều tra quả khứ của cô ấy sao?"
"Ừ, không phải trước đây cậu vẫn luôn hỏi tôi, tại sao lại làm liên lụy tới người vô tội, tại sao phải làm tổn thương Ôn Nhiên sao? Thật ra thì cách đây ba tháng tôi đã có gặp qua cô ấy, cảm giác đối với cô ấy lại vô cùng kì lạ. Sau đó tôi liền cho Đàm Mục điều tra về cô ấy."
"Cảm giác kỳ lạ sao? Cậu có ý gì thế Tu Trần? Không phải cậu cho rằng Ôn Nhiên là cô bé năm đó của cậu đó chứ?"
Đầu óc Cố Khải rối bời. Dù sao thi hai người đã là bạn tốt nhiều năm, anh ta nhan chóng đoán được ý của Mặc Tu Trần, thế nhưng anh ta lại cảm thấy chuyện này quá hoang đường, không nhịn được nhủ thầm: "Chuyện này sao có thể?"
Chuyện hoang đường nhất chính là khi nhìn thấy Ôn Nhiên, chính là anh luôn không nhịn được mà cảm thấy thương cảm, muốn đối xử với cô thật tốt.
Mặc Tu Trần tự giễu chính minh, nói: "Tôi cũng cảm thấy vô cùng hoang đường. Tôi lại nảy sinh cảm giác quen thuộc với một cô gái mình mới gặp lần đầu. Cho dù nhà họ Ôn không xảy ra chuyện thi cô ấy cũng không có khả năng ở cùng một chỗ với Mặc Tử Hiên."
"Chuyện giữa Mặc Tử Hiên và Chu Lâm, không phải do cậu làm đấy chú?"
Cổ Khải dời sang bên cạnh một bước, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Mặc Tu Trần, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh: "Không phải tôi, tôi chẳng qua chỉ là vô tình biết mà thôi!"
Cổ Khải nghe cái hiểu cái không, đang muốn hỏi lại thi cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, âm thanh mừng rỡ của cô y tá vang lên: "Bác sĩ Cố, ngón tay của bệnh nhân giường số nãm mươi sáu khẽ động đậy!"
"Bệnh nhân giường năm mươi sau sao?"
Cố Khải và Mặc Tu Trần đứng lên cùng một lúc, không dám tin hỏi ngược lại, Cô y tá gật đầu: "Đúng thế, chính là Ôn Cẩm ở giường số năm mươi sáu.
Vừa rồi ngón tay của anh ấy đã khẽ động đậy, em gái anh ấy cũng đang ở phòng bệnh xem chừng. Bác sĩ Cố, anh mau qua đó xem một chút đi."
Cổ Khải quay đầu nhìn chằm chằm Mặc Tu Trần, sau đó nói: "Tôi sẽ lập tức đi ngay."
"Tu Trần, cậu có muốn đi cùng không?"
Cổ Khài nói xong, lại quay đầu hỏi Mặc Tu Trần, biểu cảm trên mặt anh lúc này vô cùng kì lạ, không biết anh đang nghĩ gi
"Đi chứ, đương nhiên là phải đi rồi."
Mặc Tu Trần trả lời có hơi lạnh lùng và cứng rắn, thế nhưng suy nghĩ trong lòng lại vô cùng kiêu ngạo. Anh đang nghĩ xem lát nữa Ôn Nhiên sẽ xin lỗi anh thể nào, nếu anh không nói những lời kích thích Ôn Cẩm thì sao anh ấy lại tỉnh dậy sớm như thế?
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.
Hai mắt Ôn Nhiên đỏ ngầu, cứng rắn lên tiếng: "Em thật sự hi vọng anh em có thể tỉnh lại sớm một chút, nhưng không muốn để anh ấy lo lắng."
Mặc Tu Trần cau mày nhìn cô, cười lạnh nói: "Ôn Nhiên, em đúng là không biết điều."
Anh nói xong, xoay người rời khỏi đó.
Vẻ mật Ôn Nhiên khẽ động đậy, không nói gi. Có cử đứng đờ ra như thế ở trước của phòng bệnh, nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, đôi môi mạnh mẽ mim lại.
Cô quay trở lại phòng bệnh một lần nữa, Ôn Nhiên ngồi xuống trước giường bệnh, nhìn anh trai đang "ngủ say". sự đau khổ trong lòng không ngừng lớn lên, cô lại nắm tay Ôn Cẩm giống vừa nãy, nghẹn ngào kêu lên: "Anh, em xin lối."
Anh trai đã dùng cơ thể che chở cho cô, thể mà cô lại không cứu được bố mẹ, cử trơ mắt nhìn bọn họ bị thiêu rụi trong xe...
Chuyện tàn khốc đến như thế, sao cô có thể để cho người anh đang hôn mê của mình biết được chứ? Nếu như có thể, cô hy vọng tất cả những chuyện này chỉ là giấc mơ. Sau khi tỉnh giấc, bố mẹ cô vẫn còn sống, anh cô vẫn khỏe mạnh.
Sau khi Cổ Khải trở về phòng làm việc, cảm giác đầu tiên chinh là cảm thấy không khí trong phòng bị ép xuống cực kì thấp. Khi ánh mắt anh ta nhìn về phía gương mặt phiền muộn của người đàn ông đang ngồi trên ghế salon kia ánh mắt nhanh chóng hiện lên về nghi ngờ, sải bước đi tới trước mặt anh, vẻ mặt dò xét nhìn chằm chắm anh: "Sao thế? Sao giống như anh đang thiếu cậu mấy triệu vậy?"
Mặc Tu Trần ngước mất nhìn anh ta một cái, sau đó lại củi đầu xuống, đôi môi mỏng lạnh lùng thẳng tắp.
Cố Khải trừng mắt nhìn lại anh, sau đó lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh trong giây lát, rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, vẻ mặt nghiêm túc hỏi anh: "Này cậu Mặc, xin hỏi ngài đây là đang phát bệnh gi thế?"
"Tôi nghi ngờ Ôn Nhiên không phải con ruột của nhà họ Ôn."
Mặc Tu Trần lạnh lùng nói một câu, Cố Khải nghe thấy thế thì cảm thấy kinh ngạc, hai tròng mắt đen nhanh trợn to: "Chuyện này sao có thể? Hai vợ chồng Ôn Hồng Duệ khi còn sống vẫn hết mực yêu thương Ôn Nhiên như thể. Thậm chí, trong lúc nguy cấp Ôn Cẩm còn dùng cơ thể mình để che chắn cho Ôn Nhiên, sao cô ấy không phải con gái ruột của nhà họ Ôn được chứ?"
Đôi chân máy đẹp mất của Cố Khải cau lại, sau đó lắc đầu: "Không đúng. Sao cậu lại biết?"
"Bây giờ Đàm Mục đang ở thành phố F, quê hương của Ôn Hồng Duệ lúc sinh thời."
"Đây là nguyên nhân khiến cậu trầm mặc nãy giờ sao?"
Cổ Khải chăm chủ nhìn khuôn mặt đang bị một tầng sương che phủ, cảm thấy khó hiểu. Cho dù Ôn Nhiên không phải con gái ruột của nhà họ Ôn thì anh cũng đâu cần phải có cái dáng vẻ đáng sợ như thế này chủ?
"Tôi mới vừa tới phòng bệnh, nói hết sự thật cho Ôn Cầm nghe thấy mà Ôn Nhiên lại hung dữ với tôi."
Mặc Tu Trần bắt mãn hừ lạnh, đây mới là nguyên nhân khiến anh trầm mặc như thế. Nhớ tới kết quả điều tra mà Đàm Mục đã nói với anh qua điện thoại, anh không thể không nghi ngờ Ôn Nhiên cơ bản không phải là con gái ruột của Ôn Hồng Duệ, không phải em gái ruột của Ôn Cẩm.
Mới vừa rồi, khi nhìn thấy Ôn Nhiên phải rơi lệ vi Ôn Cẩm, anh đột nhiên cảm thấy trong lòng có hơi khó chịu vì thế nên mới nói ra những lời như thế. Đương nhiên anh cũng nghĩ minh làm thể là giúp Ôn Nhiên, để Ôn Cảm biết mọi chuyện thi sẽ tỉnh dậy sớm một chút.
Cổ Khải khó tin trợn mắt nhìn Mặc Tu Trần, sau đó vỗ tay một cái, cười thật to. Mặc Tu Trần thấy anh ta cười như thế thi tức giận hỏi lại: "Cậu cười cái gì đẩy?"
Cố Khải không nhịn cười, lấy điện thoại ra, mở ra ứng dụng chụp hình trên điện thoại sau đó đưa về phía anh: "Tu Trần, cậu nhìn một chút xem dáng vẻ này của cậu trông thế nào cũng giống như đang oán hận ai đó cả. An Nhiên hung dữ với cậu sao? Ha ha, buồn cười quá đi mất!"
Mặc Tu Trần hung hãng trừng mắt nhìn anh ta, đưa tay cầm lấy điện thoại của anh ta ném lên bàn, thấp giọng lên tiếng: "Con gái Ôn Nhiên của Ôn Hồng Diệu vào năm sáu tuổi thì bệnh nặng, thế nhưng cô bé kia lại không phải là Ôn Nhiên bây giờ..."
"Tu Trần, tôi càng nghe lại càng cảm thấy khó hiểu. Lúc sáu tuổi, Ôn Nhiên đã trải qua một con bệnh nặng, thể thi làm sao lại không phải là Ôn Nhiên bây giờ? Còn nữa, sao cậu lại phải điều tra cô ấy?"
Cố Khải càng nghe càng cảm thấy nghi ngờ.
Mặc Tu Trần mim môi, nói: "Đêm hôm đó cô ấy có nói với tôi, lúc sảu tuổi cô ấy đã trải qua một cơn bệnh nặng, mất hết tất cả trí nhớ của minh. Điểm này giống y hệt Trình Giai."
"Cho nên cậu muốn điều tra quả khứ của cô ấy sao?"
"Ừ, không phải trước đây cậu vẫn luôn hỏi tôi, tại sao lại làm liên lụy tới người vô tội, tại sao phải làm tổn thương Ôn Nhiên sao? Thật ra thì cách đây ba tháng tôi đã có gặp qua cô ấy, cảm giác đối với cô ấy lại vô cùng kì lạ. Sau đó tôi liền cho Đàm Mục điều tra về cô ấy."
"Cảm giác kỳ lạ sao? Cậu có ý gì thế Tu Trần? Không phải cậu cho rằng Ôn Nhiên là cô bé năm đó của cậu đó chứ?"
Đầu óc Cố Khải rối bời. Dù sao thi hai người đã là bạn tốt nhiều năm, anh ta nhan chóng đoán được ý của Mặc Tu Trần, thế nhưng anh ta lại cảm thấy chuyện này quá hoang đường, không nhịn được nhủ thầm: "Chuyện này sao có thể?"
Chuyện hoang đường nhất chính là khi nhìn thấy Ôn Nhiên, chính là anh luôn không nhịn được mà cảm thấy thương cảm, muốn đối xử với cô thật tốt.
Mặc Tu Trần tự giễu chính minh, nói: "Tôi cũng cảm thấy vô cùng hoang đường. Tôi lại nảy sinh cảm giác quen thuộc với một cô gái mình mới gặp lần đầu. Cho dù nhà họ Ôn không xảy ra chuyện thi cô ấy cũng không có khả năng ở cùng một chỗ với Mặc Tử Hiên."
"Chuyện giữa Mặc Tử Hiên và Chu Lâm, không phải do cậu làm đấy chú?"
Cổ Khải dời sang bên cạnh một bước, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Mặc Tu Trần, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh: "Không phải tôi, tôi chẳng qua chỉ là vô tình biết mà thôi!"
Cổ Khải nghe cái hiểu cái không, đang muốn hỏi lại thi cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, âm thanh mừng rỡ của cô y tá vang lên: "Bác sĩ Cố, ngón tay của bệnh nhân giường số nãm mươi sáu khẽ động đậy!"
"Bệnh nhân giường năm mươi sau sao?"
Cố Khải và Mặc Tu Trần đứng lên cùng một lúc, không dám tin hỏi ngược lại, Cô y tá gật đầu: "Đúng thế, chính là Ôn Cẩm ở giường số năm mươi sáu.
Vừa rồi ngón tay của anh ấy đã khẽ động đậy, em gái anh ấy cũng đang ở phòng bệnh xem chừng. Bác sĩ Cố, anh mau qua đó xem một chút đi."
Cổ Khải quay đầu nhìn chằm chằm Mặc Tu Trần, sau đó nói: "Tôi sẽ lập tức đi ngay."
"Tu Trần, cậu có muốn đi cùng không?"
Cổ Khài nói xong, lại quay đầu hỏi Mặc Tu Trần, biểu cảm trên mặt anh lúc này vô cùng kì lạ, không biết anh đang nghĩ gi
"Đi chứ, đương nhiên là phải đi rồi."
Mặc Tu Trần trả lời có hơi lạnh lùng và cứng rắn, thế nhưng suy nghĩ trong lòng lại vô cùng kiêu ngạo. Anh đang nghĩ xem lát nữa Ôn Nhiên sẽ xin lỗi anh thể nào, nếu anh không nói những lời kích thích Ôn Cẩm thì sao anh ấy lại tỉnh dậy sớm như thế?
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.
Bình luận facebook