Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-88
Chương 88
“Cái này là cái gì?”
Tiêu Văn Khanh kinh ngạc nhìn lọ thuốc trong tay Ngô Thiên Nhất, sắc mặt hơi thay đổi.
Ngô Thiên Nhất nheo mắt, nhìn chằm chằm bà ta một lúc rồi cười haha, nhưng tiếng cười nghe có chút rợn người.
Ông ta xoay lọ thuốc trong tay, bình tĩnh nói: “Đây là một loại thuốc có thể giết người vô hình, lại không thể tra ra nguyên nhân của thuốc. Mỗi ngày em bỏ một viên vào nước uống của Mặc Kính Đằng, không đến ba tháng, ông ta sẽ…
Ngô Thiên Nhất làm một động tác, sắc mặt của Tiêu Văn Khanh đột nhiên trắng bệch, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ: “Như vậy không tốt đâu, giết người sẽ phải trả giá đó.”
“Văn Khanh, em thật là nực cười, có phải em chưa từng giết người đâu.”
Sự thay đổi giọng điệu đột ngột của Ngô Thiên Nhất khiến khuôn mặt của Tiêu Văn Khanh cứng đờ, bà ta cúi đầu không dám nhìn vào mắt ông ta.
“Văn Khanh, em không nỡ ra tay với Mặc Kính Đằng đúng không? Chẳng lẽ mấy năm nay em thật sự đã yêu ông ta rồi?”
Ngô Thiên Nhất nhéo cằm Tiêu Văn Khanh một cái, buộc bà ta phải ngước lên nhìn mình lần nữa.
Bắt gặp ánh mắt hung dữ của ông ta, Tiêu Văn Khanh liên tục lắc đầu: “Không, không có, làm sao em có thể yêu ông ta được chứ. Năm đó là em câu dẫn Mặc Kính Đằng, ở lại bên cạnh ông ta đều là vì anh mà, Thiên Nhất, người mà em yêu chỉ có một mình anh thôi.”
“Nhưng em đã sinh cho ông ta một đứa con trai.”
Ngô Thiên Nhất nghiến răng nói, nhìn vào mắt bà ta bùng lên sự căm hận, tính toán sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của ông ta là để người phụ nữ mình yêu sinh con với người đàn ông khác.
Quá tức giận, sức lực tay của ông ta vô thức tăng lên, Tiêu Văn Khanh đột nhiên nhíu mày đau đớn, đau đớn hét lên: “Thiên Nhất, đau!”
Ngô Thiên Nhất buông cằm bà ta ra, xoay người rời khỏi giường, đi đến bên cửa sổ, mở rèm cửa nhìn bầu trời đêm.
Tiêu Văn Khanh sờ lên cái cằm đau đớn, đem bộ đồ ngủ mặc vào, rời khỏi giường, đi tới bên cửa sổ, từ phía sau ôm lấy Ngô Thiên Nhất, nhẹ giọng nói: “Thiên Nhất, đó là một tai nạn, nếu không phải lúc em sinh Tử Hiên xảy ra chuyện, chúng ta cũng đã có thể có con của riêng mình rồi, tất cả là đều tại con đàn bà đê tiện Khương Huệ Vân đó.”
Năm đó, Khương Huệ Vân hại bà ta mất đi cơ hội làm mẹ một lần nữa, vì lý do này, bà ta đã để bà ấy phải trả giá bằng mạng sống của mình, điều khiến bà ta không cam lòng nhất, là bà ta không thể thoát khỏi con trai của bà ấy.
***
Ôn Nhiên không ngờ Mặc Tu Trần lại về sớm như vậy.
Cô từ bệnh viện về nhà, tắm rửa xong, đang dựa vào đầu giường nói chuyện điện thoại với Bạch Tiểu Tiểu, cô nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài hành lang, cô giật mình, nói ‘tạm biệt với Bạch Tiểu Tiểu rồi cúp máy, nhảy khỏi giường, bước nhanh ra cửa.
Mở cửa ra, nhìn thấy Mặc Tu Trần đứng thẳng ở ngưỡng cửa, giơ bàn tay lên nắm lấy tay nắm cửa, chậm hơn cô một giây.
“Sao anh về sớm vậy!”
Ánh mắt chạm nhau, Ôn Nhiên cười rạng rỡ, giọng điệu nhẹ nhàng.
Mặc Tu Trần híp mắt, ánh mắt nhíu lại, thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì mà vui thế?”
“Hả?”
Ôn Nhiên bị câu hỏi của anh làm cho sửng sốt, nhận ra hình như cô quá nhiệt tình, trên mặt thoáng qua một tia xấu hổ, cô đưa tay sờ mũi rồi nói: “Đâu có đâu, tôi có chút bất ngờ khi anh về sớm như vậy thôi. Tôi còn tưởng anh sẽ giống như hai đêm trước đến nửa đêm mới về nhà cơ, anh uống nhiều rượu à?”
Mùi rượu nồng nặc xộc vào cánh mũi, Ôn Nhiên nghiêng người sang một bên, lông mày khẽ nhíu lại.
Tối qua anh cũng uống rượu, nhưng hình như không nhiều như đêm nay, vị của rượu cũng không quá nồng như này.
Mặc Tu Trần gật đầu, bước vào phòng giải thích: “Anh muốn rời đi sớm, bọn họ liền phạt anh ba ly, nhưng không thành vấn đề, chút rượu này không thể làm anh say được.”
“Anh muốn về sớm á? Như thế có ổn không?” .
Truyện Việt Nam
Vẻ kinh ngạc xẹt qua trong mắt Ôn Nhiên, cô đi theo Mặc Tu Trần đi đến giữa phòng ngủ.
Mặc Tu Trần cởi áo khoác đưa cho cô, đưa tay kéo cà vạt, cởi cúc áo sơ mi đầu tiên, đồng thời cởi cúc tay áo, “Ba anh còn ở đó mà, Đàm Mục cũng ở đó. Anh về trước một lúc cũng không sao đâu, bữa tối sắp kết thúc rồi, một lát nữa bọn họ sẽ chuyển sang tăng hai.”
Loại tiệc rượu này không thể đơn giản như ăn một mình được, ăn xong lại có các tăng khác.
“Vậy anh ăn gì chưa, có muốn tôi làm món gì cho anh không.”
Tuy rằng anh không nói là vì cô mà anh về sớm, nhưng Ôn Nhiên cảm thấy anh về sớm nhất định là vì cuộc gọi của cô lúc chiều, trong lòng có một tia ấm áp, cô quan tâm nhìn anh.
Ánh mắt Mặc Tu Trần khẽ động, thản nhiên nói: “Thật ra anh chưa ăn gì, thím Trương đang nấu cơm cho anh, anh đi tắm trước, em tìm đồ ngủ cho anh nhé.”
“Vâng!”
Ôn Nhiên không chút do dự đồng ý, sau khi treo quần áo anh lên, cô sải bước đi về phía phòng quần áo. Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, khóe miệng Mặc Tu Trần cong lên một vòng cung ấm áp, xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa.
Đưa bộ đồ ngủ cho người trong phòng tắm, Ôn Nhiên cũng không ngồi yên mà xuống lầu xem thím Trương đã nấu cơm xong chưa.
“Thím Trương, để tôi bê cho!”
Khi Ôn Nhiên vào bếp, thím Trương vừa nấu mì xong liền nghe thấy tiếng của Ôn Nhiên, bà quay đầu lại cười, “Mợ chủ lớn, để tôi làm đi, tránh canh đổ vào người cô.”
Ôn Nhiên lắc đầu, đi tới chỗ bà ấy vài bước, bê lấy bát từ trong tay thím Trương, thím Trương buông ra, lo lắng dặn dò: “Mợ chủ lớn, cô cần thận chút, đừng làm đổ canh.”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm đồ đâu.”
Ôn Nhiên bưng tô mì trở lại phòng ngủ chính, Mặc Tu Trần vừa từ phòng tắm đi ra, cô đặt mì lên bàn trà trước sô pha, cười nói với anh: “Mặc Tu Trần, anh đi ra đúng lúc đó, mì thím Trương nấu rất thơm nha.”
Mặc Tu Trần đứng cách đó mấy mét, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô, ánh đèn pha lê chiếu vào làn da của cô, khi cười lông mày nhếch lên, đẹp không thể tả.
Đôi môi mỏng gợi cảm của anh bất giác khẽ nhếch lên, từ khi cô dọn đến đây, căn phòng không còn là sự im lặng ngột ngạt nữa, không khí đã tràn ngập mùi vị ấm áp.
“Thơm vậy sao? Chỉ là một bát mì thôi mà.”
Trong mắt Mặc Tu Trần hiện lên sự cưng chiều mà anh cũng không biết, sải bước đến số pha, ưu nhã ngồi xuống ghế sô pha da, vươn tay kéo cô lại bên cạnh.
“Thật sự rất thơm đó, kỹ năng nấu ăn của thím Trương thực sự rất tốt. Anh trai tôi còn khen ngợi tài nấu ăn của thím Trương đó nha.”
Ôn Nhiên đẩy bát mì ở trước mặt, tránh sang một bên một chút.
“Anh nghe nói em đã ăn tối ở trong bệnh viện.”
Mặc Tu Trần liếc cô, cầm đũa lên, gắp một miếng mì đưa vào miệng.
“Ừ, là Tiểu Lưu nói với anh à? Thím Trương nấu rất nhiều đồ ăn cho anh trai tôi, anh ấy một mình ăn không hết, nên tôi đã ở lại bệnh viện cùng anh ấy ăn, nhân tiện giải thích cho anh ấy một số việc.”
“Ừ, chiều nay em gọi anh là có chuyện gì thế?”
Mặc Tu Trần nuốt mì vào miệng, trở giọng, ánh mắt thâm thủy nhìn cô.
Ôn Nhiên sững sờ, hai mắt chớp chớp, nói: “Là có chút chuyện, anh ăn mì trước đi, lát nữa tôi nói sau.”
“Em nói đi, anh vừa ăn vừa nghe.”
Trong giọng điệu bình tĩnh của Mặc Tu Trần ẩn chứa sự bá đạo không thể xâm phạm được.
“Cái này là cái gì?”
Tiêu Văn Khanh kinh ngạc nhìn lọ thuốc trong tay Ngô Thiên Nhất, sắc mặt hơi thay đổi.
Ngô Thiên Nhất nheo mắt, nhìn chằm chằm bà ta một lúc rồi cười haha, nhưng tiếng cười nghe có chút rợn người.
Ông ta xoay lọ thuốc trong tay, bình tĩnh nói: “Đây là một loại thuốc có thể giết người vô hình, lại không thể tra ra nguyên nhân của thuốc. Mỗi ngày em bỏ một viên vào nước uống của Mặc Kính Đằng, không đến ba tháng, ông ta sẽ…
Ngô Thiên Nhất làm một động tác, sắc mặt của Tiêu Văn Khanh đột nhiên trắng bệch, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ: “Như vậy không tốt đâu, giết người sẽ phải trả giá đó.”
“Văn Khanh, em thật là nực cười, có phải em chưa từng giết người đâu.”
Sự thay đổi giọng điệu đột ngột của Ngô Thiên Nhất khiến khuôn mặt của Tiêu Văn Khanh cứng đờ, bà ta cúi đầu không dám nhìn vào mắt ông ta.
“Văn Khanh, em không nỡ ra tay với Mặc Kính Đằng đúng không? Chẳng lẽ mấy năm nay em thật sự đã yêu ông ta rồi?”
Ngô Thiên Nhất nhéo cằm Tiêu Văn Khanh một cái, buộc bà ta phải ngước lên nhìn mình lần nữa.
Bắt gặp ánh mắt hung dữ của ông ta, Tiêu Văn Khanh liên tục lắc đầu: “Không, không có, làm sao em có thể yêu ông ta được chứ. Năm đó là em câu dẫn Mặc Kính Đằng, ở lại bên cạnh ông ta đều là vì anh mà, Thiên Nhất, người mà em yêu chỉ có một mình anh thôi.”
“Nhưng em đã sinh cho ông ta một đứa con trai.”
Ngô Thiên Nhất nghiến răng nói, nhìn vào mắt bà ta bùng lên sự căm hận, tính toán sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của ông ta là để người phụ nữ mình yêu sinh con với người đàn ông khác.
Quá tức giận, sức lực tay của ông ta vô thức tăng lên, Tiêu Văn Khanh đột nhiên nhíu mày đau đớn, đau đớn hét lên: “Thiên Nhất, đau!”
Ngô Thiên Nhất buông cằm bà ta ra, xoay người rời khỏi giường, đi đến bên cửa sổ, mở rèm cửa nhìn bầu trời đêm.
Tiêu Văn Khanh sờ lên cái cằm đau đớn, đem bộ đồ ngủ mặc vào, rời khỏi giường, đi tới bên cửa sổ, từ phía sau ôm lấy Ngô Thiên Nhất, nhẹ giọng nói: “Thiên Nhất, đó là một tai nạn, nếu không phải lúc em sinh Tử Hiên xảy ra chuyện, chúng ta cũng đã có thể có con của riêng mình rồi, tất cả là đều tại con đàn bà đê tiện Khương Huệ Vân đó.”
Năm đó, Khương Huệ Vân hại bà ta mất đi cơ hội làm mẹ một lần nữa, vì lý do này, bà ta đã để bà ấy phải trả giá bằng mạng sống của mình, điều khiến bà ta không cam lòng nhất, là bà ta không thể thoát khỏi con trai của bà ấy.
***
Ôn Nhiên không ngờ Mặc Tu Trần lại về sớm như vậy.
Cô từ bệnh viện về nhà, tắm rửa xong, đang dựa vào đầu giường nói chuyện điện thoại với Bạch Tiểu Tiểu, cô nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài hành lang, cô giật mình, nói ‘tạm biệt với Bạch Tiểu Tiểu rồi cúp máy, nhảy khỏi giường, bước nhanh ra cửa.
Mở cửa ra, nhìn thấy Mặc Tu Trần đứng thẳng ở ngưỡng cửa, giơ bàn tay lên nắm lấy tay nắm cửa, chậm hơn cô một giây.
“Sao anh về sớm vậy!”
Ánh mắt chạm nhau, Ôn Nhiên cười rạng rỡ, giọng điệu nhẹ nhàng.
Mặc Tu Trần híp mắt, ánh mắt nhíu lại, thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì mà vui thế?”
“Hả?”
Ôn Nhiên bị câu hỏi của anh làm cho sửng sốt, nhận ra hình như cô quá nhiệt tình, trên mặt thoáng qua một tia xấu hổ, cô đưa tay sờ mũi rồi nói: “Đâu có đâu, tôi có chút bất ngờ khi anh về sớm như vậy thôi. Tôi còn tưởng anh sẽ giống như hai đêm trước đến nửa đêm mới về nhà cơ, anh uống nhiều rượu à?”
Mùi rượu nồng nặc xộc vào cánh mũi, Ôn Nhiên nghiêng người sang một bên, lông mày khẽ nhíu lại.
Tối qua anh cũng uống rượu, nhưng hình như không nhiều như đêm nay, vị của rượu cũng không quá nồng như này.
Mặc Tu Trần gật đầu, bước vào phòng giải thích: “Anh muốn rời đi sớm, bọn họ liền phạt anh ba ly, nhưng không thành vấn đề, chút rượu này không thể làm anh say được.”
“Anh muốn về sớm á? Như thế có ổn không?” .
Truyện Việt Nam
Vẻ kinh ngạc xẹt qua trong mắt Ôn Nhiên, cô đi theo Mặc Tu Trần đi đến giữa phòng ngủ.
Mặc Tu Trần cởi áo khoác đưa cho cô, đưa tay kéo cà vạt, cởi cúc áo sơ mi đầu tiên, đồng thời cởi cúc tay áo, “Ba anh còn ở đó mà, Đàm Mục cũng ở đó. Anh về trước một lúc cũng không sao đâu, bữa tối sắp kết thúc rồi, một lát nữa bọn họ sẽ chuyển sang tăng hai.”
Loại tiệc rượu này không thể đơn giản như ăn một mình được, ăn xong lại có các tăng khác.
“Vậy anh ăn gì chưa, có muốn tôi làm món gì cho anh không.”
Tuy rằng anh không nói là vì cô mà anh về sớm, nhưng Ôn Nhiên cảm thấy anh về sớm nhất định là vì cuộc gọi của cô lúc chiều, trong lòng có một tia ấm áp, cô quan tâm nhìn anh.
Ánh mắt Mặc Tu Trần khẽ động, thản nhiên nói: “Thật ra anh chưa ăn gì, thím Trương đang nấu cơm cho anh, anh đi tắm trước, em tìm đồ ngủ cho anh nhé.”
“Vâng!”
Ôn Nhiên không chút do dự đồng ý, sau khi treo quần áo anh lên, cô sải bước đi về phía phòng quần áo. Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, khóe miệng Mặc Tu Trần cong lên một vòng cung ấm áp, xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa.
Đưa bộ đồ ngủ cho người trong phòng tắm, Ôn Nhiên cũng không ngồi yên mà xuống lầu xem thím Trương đã nấu cơm xong chưa.
“Thím Trương, để tôi bê cho!”
Khi Ôn Nhiên vào bếp, thím Trương vừa nấu mì xong liền nghe thấy tiếng của Ôn Nhiên, bà quay đầu lại cười, “Mợ chủ lớn, để tôi làm đi, tránh canh đổ vào người cô.”
Ôn Nhiên lắc đầu, đi tới chỗ bà ấy vài bước, bê lấy bát từ trong tay thím Trương, thím Trương buông ra, lo lắng dặn dò: “Mợ chủ lớn, cô cần thận chút, đừng làm đổ canh.”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm đồ đâu.”
Ôn Nhiên bưng tô mì trở lại phòng ngủ chính, Mặc Tu Trần vừa từ phòng tắm đi ra, cô đặt mì lên bàn trà trước sô pha, cười nói với anh: “Mặc Tu Trần, anh đi ra đúng lúc đó, mì thím Trương nấu rất thơm nha.”
Mặc Tu Trần đứng cách đó mấy mét, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô, ánh đèn pha lê chiếu vào làn da của cô, khi cười lông mày nhếch lên, đẹp không thể tả.
Đôi môi mỏng gợi cảm của anh bất giác khẽ nhếch lên, từ khi cô dọn đến đây, căn phòng không còn là sự im lặng ngột ngạt nữa, không khí đã tràn ngập mùi vị ấm áp.
“Thơm vậy sao? Chỉ là một bát mì thôi mà.”
Trong mắt Mặc Tu Trần hiện lên sự cưng chiều mà anh cũng không biết, sải bước đến số pha, ưu nhã ngồi xuống ghế sô pha da, vươn tay kéo cô lại bên cạnh.
“Thật sự rất thơm đó, kỹ năng nấu ăn của thím Trương thực sự rất tốt. Anh trai tôi còn khen ngợi tài nấu ăn của thím Trương đó nha.”
Ôn Nhiên đẩy bát mì ở trước mặt, tránh sang một bên một chút.
“Anh nghe nói em đã ăn tối ở trong bệnh viện.”
Mặc Tu Trần liếc cô, cầm đũa lên, gắp một miếng mì đưa vào miệng.
“Ừ, là Tiểu Lưu nói với anh à? Thím Trương nấu rất nhiều đồ ăn cho anh trai tôi, anh ấy một mình ăn không hết, nên tôi đã ở lại bệnh viện cùng anh ấy ăn, nhân tiện giải thích cho anh ấy một số việc.”
“Ừ, chiều nay em gọi anh là có chuyện gì thế?”
Mặc Tu Trần nuốt mì vào miệng, trở giọng, ánh mắt thâm thủy nhìn cô.
Ôn Nhiên sững sờ, hai mắt chớp chớp, nói: “Là có chút chuyện, anh ăn mì trước đi, lát nữa tôi nói sau.”
“Em nói đi, anh vừa ăn vừa nghe.”
Trong giọng điệu bình tĩnh của Mặc Tu Trần ẩn chứa sự bá đạo không thể xâm phạm được.
Bình luận facebook