Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-234
Chương 234
45234.Trên mặt Diệp Phi không chút sợ hãi, lạnh tanh cong khóe môi, “Mộ tổng giám đốc, mọi nỗi khổ mà ba mẹ tôi và tôi nhận được, tôi cũng sẽ cho anh và Thiên Tịnh nếm thử!”
Cô từng câu từng chữ nói ra lời muốn nói của mình, nguyên nhân cái chết của ba mẹ và mộ phần hoang vắng, giống như con dao đâm trong lòng cô, cô sẽ không bỏ qua cho Thiên Huệ và Thiên Tịnh, đương nhiên cũng bao gồm Mộ Thương Nam!
Nếu không phải Mộ Thương Nam luôn giúp Thiên Tịnh hại cô, cô và Thiên Thiên cũng sẽ không cho đến bây giờ vẫn không thể gặp mặt. Trong 5 năm, cô có thể nhìn thấy đều là video của Thiên Thiên, Mộ Ly căn bản không cho mẹ con bọn cô gặp nhau.
Sắc mặt Mộ Thương Nam âm khí trầm xuống, mỗi 1 chữ của người phụ nữ đều gõ vào tim anh ta, anh ta không nghi ngờ cô sẽ nói được làm được.
“Ý của cô là nói, Thiên Huệ hại toàn gia đình cô?”
“Ha ha, “ Diệp Phi lạnh nhạt cười thành tiếng, “Tôi nói phải, anh tin không? Bà ta là mẹ vợ anh.”
“Tôi tự mình sẽ điều tra. Nếu thật sự là bà ấy hại toàn gia đình cô, tôi sẽ cho cô công đạo, nếu là cô hại Mộ Lạc Lạc, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô!” Mộ Thương Nam từ trên cơ thể người phụ nữ rút người rời đi.
Vết thương chưa khỏi, hôm qua và hôm nay lại dùng quá nhiều, miệng vết thương cũng bị ma sát rách da rồi, vốn dĩ muốn đem theo bệnh vận động, lại cảm thấy không khí bây giờ thực sự là nặng nề đến mức anh ta không còn tâm trạng nữa.
Diệp Phi ngồi dậy chỉnh lý lại quần áo mình, “Vậy tôi đợi anh giúp tôi giết bọn họ, tôi muốn bọn họ 1 mạng đền 1 mạng! Mộ Thương Nam, tôi nói đều là sự thật, không cần biết anh điều tra như nào. Anh giúp ba mẹ tôi báo thù, tôi liền nói cho anh 1 bí mật liên quan đến anh. Nếu anh không làm được, vậy thì cả đời này của anh đều không có tư cách biết bí mật này.”
Cô nghĩ nếu Mộ Thương Nam giúp cô báo thù, cô sẽ nói cho anh ta việc của con gái.
Ánh mắt Mộ Thương Nam đặt trên khuôn mặt của người phụ nữ, có chút bất ngờ, có bí mật gì anh ta không biết?
“Tôi đưa cô về bệnh viện.”
“Đưa tôi về biệt thự của Thiên gia.” Diệp Phi lấy điện thoại mở bản đồ điện tử tìm kiếm biệt thự của Thiên gia.
Cô muốn về nhà xem xem, tòa biệt thự bị Thiên Huệ và Thiên Tịnh chiếm đoạt nhiều năm đó.
Mộ Thương Nam xem địa chỉ, “ Đây là biệt thự của Thiên gia?”
“Đúng vậy, anh không biết sao?” Diệp Phi bất ngờ, theo đạo lý Mộ Thương Nam và Thiên Tịnh lâu như vậy rồi, cho dù là mất trí nhớ, anh ta cũng nên đến qua rồi chứ.
Sự nghi hoặc này đến khi cô tới Thiên gia cuối cùng cũng biết nguyên nhân.
“Chào mừng tiểu thư về nhà!” Nữ người làm nhìn thấy Diệp Phi quay về, xếp thành 2 hàng, chào đón Diệp Phi.
“Các người? Các người không giống người làm của Thiên Huệ a?” Diệp Phi chắc chắn chưa gặp qua những người làm này, hơn nữa người làm của Thiên Huệ sao có thể chào đón cô?
“Chúng tôi không biết cái gì Thiên Huệ, chúng tôi là người làm của người. Chúng tôi ở đây chờ người 5 năm rồi, còn may người quay về rồi.” Nữ quản gia Dư phu nhân nói.
“Đợi tôi? Tôi thuê qua các người? Các người đến lúc nào vậy? Ai thuê các người?” Diệp Phi hỏi.
Dư phu nhân nói ra ngày bọn họ được thuê, “Chúng tôi đều là 1 ngày đó được thuê đến, ký hợp đồng chung thân, chúng tôi là nữ người làm và bảo tiêu cả đời của người. Chủ thuê mỗi tháng đều phát lương cho chúng tôi nhưng chúng tôi chưa gặp qua.”
Diệp Phi mờ mịt, không biết là ai tốt vậy giúp cô đuổi Thiên Huệ và Thiên Tịnh, còn giúp cô thuê người trông nhà.
“Các người giúp tôi tra 1 chút tài khoản chuyển tiền của chủ thuê các người, tôi đi điều tra rốt cuộc ai đang giúp tôi.”
“Dạ.” Dư phu nhân cầm đầu nói.
Diệp Phi mang theo Cung Mặc Thần đi vào biệt thự, tất cả đều quen thuộc như vậy, đây là nhà cô, nhưng cô lại nương nhờ dưới bóng người khác trong nhà mình 19 năm.
“Tôi từ lúc sinh ra liền bị Thiên Huệ tráo đổi với con gái bà ta, đây là phòng của tôi, nhà kho dưới cầu thang, tôi lớn lên ở đây. Thiên Huệ chiếm đoạt di sản của tôi, hại chết ba mẹ tôi, anh còn nuốt luôn bản đồ Thiên gia của tôi. Mộ Thương Nam, anh mất trí rồi, những điều này đều quên rồi sao? Ngay cả chỗ này cũng nghĩ không ra?”
Bước chân cô đi tới sân thượng, đứng trên sân thượng, ngửa mặt nhìn bầu trời xanh thẳm, ngày sinh nhật 19 tuổi, trời cũng xanh như này. Có máy bay mang đến tặng cô bánh sinh nhật đầu tiên trong đời, còn vì cô rơi xuống 1 trận mưa cánh hoa. Trái tim cô lạnh giá, càng là hồi ức hạnh phúc đâm vào tim càng đau!
“Xin lỗi, tôi đối với nơi này không ấn tượng. Lời của cô nói, tôi đều sẽ đi điều tra, về việc bản đồ, trong tay tôi không có, nếu tôi nghĩ ra bản đồ ở đâu, là đồ của cô tôi sẽ trả cho cô.” Mộ Thương Nam nói.
Môi Diệp Phi dần lạnh lẽo, “Nếu anh nhớ lại, Thiên Tịnh sẽ đồng ý cho anh trả đồ lại cho tôi?”
“Việc của tôi và cô ấy, không liên quan tới cô.” Đầu mày Mộ Thương Nam trầm xuống.
Tim Diệp Phi hụt hẫng 1 chút, hóa ra là cô dư thừa rồi, việc vợ chồng người ta đương nhiên không liên quan đến cô.
“Hi vọng anh nói được làm được.” Cô lạnh lùng thốt lên.
“Diệp Phi!” 1 âm thanh của người đàn ông từ ngoài biệt thự truyền đến.
Diệp Phi trúc mắt xuống nhìn qua, liền nhìn thấy Cung Trạch Vũ từ trong xe ô tô phi như bay xuống.
Cung Trạch Vũ bước chân phi vào biệt thự, tốc độ nhanh như chạy trăm mét!
Anh ta xông thẳng lên sân thượng, “Phi Phi”
Anh ta phi đến trước mặt Diệp Phi, cánh tay dài ôm lấy cô vào lòng, “Phi Phi, cuối cùng em cũng về rồi! Anh cuối cùng đợi được em rồi!”
Tay Mộ Thương Nam bắt lấy cánh tay Cung Trạch Vũ, “Buông cô ấy ra!”
Hoàn toàn là động tác hạ ý thức, giống như vật phẩm chiếm hữu cá nhân của anh ta bị xâm phạm.
“Mộ Thương Nam, Phi Phi là bạn gái của tôi, anh có quyền gì ra lệnh cho tôi? Phi Phi, chúng ta đi!” Tay Cung Trạch Vũ kéo tay Diệp Phi.
Tay Diệp Phi từ trong tay người đàn ông rút về, “ Học trưởng, tôi nói qua, chúng ta chỉ là quen biết mà thôi.”
Tim Cung Trạch Vũ co rút mạnh, “Anh biết em nói qua, nhưng mà Phi Phi, em có thể nghe anh giải thích không? Cho dù em phán xử anh, ít nhất cũng phải cho anh cơ hội chống án chứ?
“Tôi nghĩ tôi biết rất rõ ràng rồi, học trưởng, anh không nói, bao gồm Ám Dạ, đã có người nói cho tôi rồi.” Diệp Phi lạnh lùng nói, Mộ Ly đã nói cho cô biết tất cả mọi việc, cô biết dụng tâm của Mộ Ly, chính là muốn cô chết tâm với Cung Mặc Thần và Cung Trạch Vũ, có điều, chứng cứ trước mặt, cô tin tưởng lời Mộ Ly nói đều là thật.
Mặt Cung Trạc Vũ cứng đơ, “Anh biết em đang trách anh, vì Ám Dạ không đi cứu em. Anh đã cùng chủ nhân Ám Dạ lật mặt rồi, sau này sẽ không quản việc của Ám Dạ nữa.”
“Đấy là việc của anh, không liên quan đến tôi.” Diệp Phi vòng qua Cung Trạch Vũ nhấc bước hướng cầu thang đi xuống.
“Phi Phi, anh sai rồi. Chẳng lẽ tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta, em cũng không thể cho anh 1 cơ hội? Anh vẫn luôn đợi em, đợi em 5 năm rồi.” Cung Trạch Vũ nói.
“Học trưởng, không biết là anh nợ tôi hay tôi nợ anh, tôi nghĩ chúng ta 2 bên hết nợ rồi, như vậy đi.” Diệp Phi nói.
“Không! Anh đợi em lâu như vậy, chính là muốn làm lành với em. Anh sẽ không từ bỏ! Việc em muốn làm, anh sẽ giúp em, người đàn ông này đừng tin anh ta!” Ánh mắt Cung Trạch Vũ lườm Mộ Thương Nam.
“Anh nói ai lừa Diệp Phi?” Mộ Thương Nam lạnh gáy nói.
“Cái gì mà không nhớ bản đồ ở đâu, rõ ràng là mượn cớ! Anh không biết, người nhà anh cũng không biết sao? Anh chính là không muốn trả cho Diệp Phi! Năm đó, Thiên Tịnh thiếu chút hại chết Diệp Phi, anh là chồng của Thiên Tịnh, phiền anh tránh xa 1 chút! Phi Phi, anh đưa em đi điều tra chân tướng Mộ Lạc Lạc rơi trong hồ!” Cung Trạch Vũ mỉa mai.
45234.Trên mặt Diệp Phi không chút sợ hãi, lạnh tanh cong khóe môi, “Mộ tổng giám đốc, mọi nỗi khổ mà ba mẹ tôi và tôi nhận được, tôi cũng sẽ cho anh và Thiên Tịnh nếm thử!”
Cô từng câu từng chữ nói ra lời muốn nói của mình, nguyên nhân cái chết của ba mẹ và mộ phần hoang vắng, giống như con dao đâm trong lòng cô, cô sẽ không bỏ qua cho Thiên Huệ và Thiên Tịnh, đương nhiên cũng bao gồm Mộ Thương Nam!
Nếu không phải Mộ Thương Nam luôn giúp Thiên Tịnh hại cô, cô và Thiên Thiên cũng sẽ không cho đến bây giờ vẫn không thể gặp mặt. Trong 5 năm, cô có thể nhìn thấy đều là video của Thiên Thiên, Mộ Ly căn bản không cho mẹ con bọn cô gặp nhau.
Sắc mặt Mộ Thương Nam âm khí trầm xuống, mỗi 1 chữ của người phụ nữ đều gõ vào tim anh ta, anh ta không nghi ngờ cô sẽ nói được làm được.
“Ý của cô là nói, Thiên Huệ hại toàn gia đình cô?”
“Ha ha, “ Diệp Phi lạnh nhạt cười thành tiếng, “Tôi nói phải, anh tin không? Bà ta là mẹ vợ anh.”
“Tôi tự mình sẽ điều tra. Nếu thật sự là bà ấy hại toàn gia đình cô, tôi sẽ cho cô công đạo, nếu là cô hại Mộ Lạc Lạc, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô!” Mộ Thương Nam từ trên cơ thể người phụ nữ rút người rời đi.
Vết thương chưa khỏi, hôm qua và hôm nay lại dùng quá nhiều, miệng vết thương cũng bị ma sát rách da rồi, vốn dĩ muốn đem theo bệnh vận động, lại cảm thấy không khí bây giờ thực sự là nặng nề đến mức anh ta không còn tâm trạng nữa.
Diệp Phi ngồi dậy chỉnh lý lại quần áo mình, “Vậy tôi đợi anh giúp tôi giết bọn họ, tôi muốn bọn họ 1 mạng đền 1 mạng! Mộ Thương Nam, tôi nói đều là sự thật, không cần biết anh điều tra như nào. Anh giúp ba mẹ tôi báo thù, tôi liền nói cho anh 1 bí mật liên quan đến anh. Nếu anh không làm được, vậy thì cả đời này của anh đều không có tư cách biết bí mật này.”
Cô nghĩ nếu Mộ Thương Nam giúp cô báo thù, cô sẽ nói cho anh ta việc của con gái.
Ánh mắt Mộ Thương Nam đặt trên khuôn mặt của người phụ nữ, có chút bất ngờ, có bí mật gì anh ta không biết?
“Tôi đưa cô về bệnh viện.”
“Đưa tôi về biệt thự của Thiên gia.” Diệp Phi lấy điện thoại mở bản đồ điện tử tìm kiếm biệt thự của Thiên gia.
Cô muốn về nhà xem xem, tòa biệt thự bị Thiên Huệ và Thiên Tịnh chiếm đoạt nhiều năm đó.
Mộ Thương Nam xem địa chỉ, “ Đây là biệt thự của Thiên gia?”
“Đúng vậy, anh không biết sao?” Diệp Phi bất ngờ, theo đạo lý Mộ Thương Nam và Thiên Tịnh lâu như vậy rồi, cho dù là mất trí nhớ, anh ta cũng nên đến qua rồi chứ.
Sự nghi hoặc này đến khi cô tới Thiên gia cuối cùng cũng biết nguyên nhân.
“Chào mừng tiểu thư về nhà!” Nữ người làm nhìn thấy Diệp Phi quay về, xếp thành 2 hàng, chào đón Diệp Phi.
“Các người? Các người không giống người làm của Thiên Huệ a?” Diệp Phi chắc chắn chưa gặp qua những người làm này, hơn nữa người làm của Thiên Huệ sao có thể chào đón cô?
“Chúng tôi không biết cái gì Thiên Huệ, chúng tôi là người làm của người. Chúng tôi ở đây chờ người 5 năm rồi, còn may người quay về rồi.” Nữ quản gia Dư phu nhân nói.
“Đợi tôi? Tôi thuê qua các người? Các người đến lúc nào vậy? Ai thuê các người?” Diệp Phi hỏi.
Dư phu nhân nói ra ngày bọn họ được thuê, “Chúng tôi đều là 1 ngày đó được thuê đến, ký hợp đồng chung thân, chúng tôi là nữ người làm và bảo tiêu cả đời của người. Chủ thuê mỗi tháng đều phát lương cho chúng tôi nhưng chúng tôi chưa gặp qua.”
Diệp Phi mờ mịt, không biết là ai tốt vậy giúp cô đuổi Thiên Huệ và Thiên Tịnh, còn giúp cô thuê người trông nhà.
“Các người giúp tôi tra 1 chút tài khoản chuyển tiền của chủ thuê các người, tôi đi điều tra rốt cuộc ai đang giúp tôi.”
“Dạ.” Dư phu nhân cầm đầu nói.
Diệp Phi mang theo Cung Mặc Thần đi vào biệt thự, tất cả đều quen thuộc như vậy, đây là nhà cô, nhưng cô lại nương nhờ dưới bóng người khác trong nhà mình 19 năm.
“Tôi từ lúc sinh ra liền bị Thiên Huệ tráo đổi với con gái bà ta, đây là phòng của tôi, nhà kho dưới cầu thang, tôi lớn lên ở đây. Thiên Huệ chiếm đoạt di sản của tôi, hại chết ba mẹ tôi, anh còn nuốt luôn bản đồ Thiên gia của tôi. Mộ Thương Nam, anh mất trí rồi, những điều này đều quên rồi sao? Ngay cả chỗ này cũng nghĩ không ra?”
Bước chân cô đi tới sân thượng, đứng trên sân thượng, ngửa mặt nhìn bầu trời xanh thẳm, ngày sinh nhật 19 tuổi, trời cũng xanh như này. Có máy bay mang đến tặng cô bánh sinh nhật đầu tiên trong đời, còn vì cô rơi xuống 1 trận mưa cánh hoa. Trái tim cô lạnh giá, càng là hồi ức hạnh phúc đâm vào tim càng đau!
“Xin lỗi, tôi đối với nơi này không ấn tượng. Lời của cô nói, tôi đều sẽ đi điều tra, về việc bản đồ, trong tay tôi không có, nếu tôi nghĩ ra bản đồ ở đâu, là đồ của cô tôi sẽ trả cho cô.” Mộ Thương Nam nói.
Môi Diệp Phi dần lạnh lẽo, “Nếu anh nhớ lại, Thiên Tịnh sẽ đồng ý cho anh trả đồ lại cho tôi?”
“Việc của tôi và cô ấy, không liên quan tới cô.” Đầu mày Mộ Thương Nam trầm xuống.
Tim Diệp Phi hụt hẫng 1 chút, hóa ra là cô dư thừa rồi, việc vợ chồng người ta đương nhiên không liên quan đến cô.
“Hi vọng anh nói được làm được.” Cô lạnh lùng thốt lên.
“Diệp Phi!” 1 âm thanh của người đàn ông từ ngoài biệt thự truyền đến.
Diệp Phi trúc mắt xuống nhìn qua, liền nhìn thấy Cung Trạch Vũ từ trong xe ô tô phi như bay xuống.
Cung Trạch Vũ bước chân phi vào biệt thự, tốc độ nhanh như chạy trăm mét!
Anh ta xông thẳng lên sân thượng, “Phi Phi”
Anh ta phi đến trước mặt Diệp Phi, cánh tay dài ôm lấy cô vào lòng, “Phi Phi, cuối cùng em cũng về rồi! Anh cuối cùng đợi được em rồi!”
Tay Mộ Thương Nam bắt lấy cánh tay Cung Trạch Vũ, “Buông cô ấy ra!”
Hoàn toàn là động tác hạ ý thức, giống như vật phẩm chiếm hữu cá nhân của anh ta bị xâm phạm.
“Mộ Thương Nam, Phi Phi là bạn gái của tôi, anh có quyền gì ra lệnh cho tôi? Phi Phi, chúng ta đi!” Tay Cung Trạch Vũ kéo tay Diệp Phi.
Tay Diệp Phi từ trong tay người đàn ông rút về, “ Học trưởng, tôi nói qua, chúng ta chỉ là quen biết mà thôi.”
Tim Cung Trạch Vũ co rút mạnh, “Anh biết em nói qua, nhưng mà Phi Phi, em có thể nghe anh giải thích không? Cho dù em phán xử anh, ít nhất cũng phải cho anh cơ hội chống án chứ?
“Tôi nghĩ tôi biết rất rõ ràng rồi, học trưởng, anh không nói, bao gồm Ám Dạ, đã có người nói cho tôi rồi.” Diệp Phi lạnh lùng nói, Mộ Ly đã nói cho cô biết tất cả mọi việc, cô biết dụng tâm của Mộ Ly, chính là muốn cô chết tâm với Cung Mặc Thần và Cung Trạch Vũ, có điều, chứng cứ trước mặt, cô tin tưởng lời Mộ Ly nói đều là thật.
Mặt Cung Trạc Vũ cứng đơ, “Anh biết em đang trách anh, vì Ám Dạ không đi cứu em. Anh đã cùng chủ nhân Ám Dạ lật mặt rồi, sau này sẽ không quản việc của Ám Dạ nữa.”
“Đấy là việc của anh, không liên quan đến tôi.” Diệp Phi vòng qua Cung Trạch Vũ nhấc bước hướng cầu thang đi xuống.
“Phi Phi, anh sai rồi. Chẳng lẽ tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta, em cũng không thể cho anh 1 cơ hội? Anh vẫn luôn đợi em, đợi em 5 năm rồi.” Cung Trạch Vũ nói.
“Học trưởng, không biết là anh nợ tôi hay tôi nợ anh, tôi nghĩ chúng ta 2 bên hết nợ rồi, như vậy đi.” Diệp Phi nói.
“Không! Anh đợi em lâu như vậy, chính là muốn làm lành với em. Anh sẽ không từ bỏ! Việc em muốn làm, anh sẽ giúp em, người đàn ông này đừng tin anh ta!” Ánh mắt Cung Trạch Vũ lườm Mộ Thương Nam.
“Anh nói ai lừa Diệp Phi?” Mộ Thương Nam lạnh gáy nói.
“Cái gì mà không nhớ bản đồ ở đâu, rõ ràng là mượn cớ! Anh không biết, người nhà anh cũng không biết sao? Anh chính là không muốn trả cho Diệp Phi! Năm đó, Thiên Tịnh thiếu chút hại chết Diệp Phi, anh là chồng của Thiên Tịnh, phiền anh tránh xa 1 chút! Phi Phi, anh đưa em đi điều tra chân tướng Mộ Lạc Lạc rơi trong hồ!” Cung Trạch Vũ mỉa mai.
Bình luận facebook