Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-73
Chương 73
4573.“Đồ lưu manh, anh cởi đồ tôi!” Diệp Phi nói lớn.
“Em có thấy ai xoa người mà mặc đồ bao giờ chưa?” Mộ Thương Nam hỏi lại.
Trước giờ anh không cảm thấy mình nhìn cô thì có vấn đề gì, dù sao cũng là người của anh, anh nhìn thế nào cũng được.
Cho dù cô không biết người đeo mặt nạ bạc là anh, anh cũng phải khiến cô quen bị anh nhìn.
Lòng Diệp Phi rối bời, trong đầu là một mớ hỗn độn, khi nãy cô mới biết đêm đầu tiên của cô là Cung Trạch Vũ!
Không lẽ đây chính là lý do Cung Trạch Vũ nhất định lấy cô?
“Học trưởng đâu? Anh giúp tôi tìm anh ấy!” Cô rất muốn hỏi rõ việc của hôm đó.
Mộ Thương Nam thu lại ánh mắt, “Em tìm Cung Trạch Vũ? Sao lại tìm anh ta? Em nhìn thấy người mặc đồ đen là ai rồi sao?”
Lòng anh trước giờ chưa từng bất an như vậy, chỉ sợ gương mặt Diệp Phi nhìn thấy dưới lớp mặt nạ bạc là gương mặt của Cung Trạch Vũ.
Diệp Phi chột dạ, “Tôi không nhìn thấy người áo đen là ai, tôi chỉ muốn tìm học trưởng, anh ấy là vị hôn phu của tôi!”
Cô tìm đại một lý do, nếu như Cung Trạch Vũ vẫn luôn giấu diếm thân phận của mình, cô nghĩ Cung Trạch Vũ nhất định có lý do của anh, cô sẽ giúp anh giữ bí mật.
Mộ Thương Nam thả lỏng một chút, ít nhất Diệp Phi cũng không hiểu lầm rằng người đàn ông qua đêm với cô là Cung Trạch Vũ!
“Anh nói em từ hôn với anh ta, em làm như không nghe à? Ngày mai ra nước ngoài với anh!” Anh ra lệnh.
Nếu như công ty ngoài nước có việc, lại có người phát hiện ông nội anh xuất hiện ở đâu, anh thật không muốn ra nước ngoài, chỉ muốn bảo vệ người phụ nữ nhỏ của mình.
“Mộ Thương Nam, anh làm rõ đi, hôn thê của anh là Thiên Tịnh!” Diệp Phi nói.
“Em vui thì quấn lấy anh, không vui thì nói Thiên Tịnh là hôn thê của anh. Anh không phải vườn hoa sau nhà em, em muốn tới thì tới muốn đi thì đi!” Mộ Thương Nam gằn giọng lạnh lùng.
“Tôi không quan tâm, dù sao tôi phải gặp học trưởng, anh không đồng ý thì tôi xuất viện, không ở đây khám bệnh nữa!”
Môi Mộ Thương Nam động đậy, ngón tay quệt vào lọ thuốc để trong túi áo, sau đó ấn lên môi cô, “Ngủ đi, đợi em tỉnh rồi chúng ta nói tiếp.”
Hương thơm tùng bách mát lạnh xông lên mũi cô, cô không kiềm được nhắm mắt lại chìm vào giấc mộng.
Mộ Thương Nam đáng chết! Đáng tiếc cô vẫn chưa chửi thành tiếng thì đã mất đi ý thức rồi.
Mộ Thương Nam cúi đầu hôn lên môi cô gái, “Bảo bối, ngủ đi nhé, đợi anh xử lý hai tên kia cùng với Cung Trạch Vũ xong, chúng ta sẽ nói tiếp.
Anh đứng dậy bước về phía cửa, tay nắm thành nắm đấm, dám đánh người phụ nữ của anh, xem ra bọn chúng không muốn sống nữa rồi.
Ở trong một phòng bệnh khác, hai tên muốn giết Diệp Phi bị treo lên trần nhà đánh một cách dã man.
Bọn họ bị bịt miệng căn bản không nói được lời nào, chỉ là mỗi khi bị đánh vào huyệt thái dương và mắt đều đau đến mức sưng lên.
Mộ Thương Nam bước vào phòng, “Chịu nói chưa?”
“Vẫn chưa, tôi tiếp tục đánh, đánh đến mức da thịt tróc ra thấy cả xương, trực tiếp đánh gãy xương bọn chúng!” Nhiếp Hạo nói.
“Đánh đến khi nào chịu nói mới thôi!” Mộ Thương Nam lạnh lùng dặn dò.
Anh quay người bước ra ngoài để đi vào phòng bệnh đối diện.
Trong phòng Đỗ Xán đợi đến mức không nhịn được muốn đi rồi, Bắc Minh Phong thì ngồi trên sofa như khúc gỗ chẳng nói câu nào.
“Lão đại, anh tới rồi, gọi bọn em có việc gì?” Đỗ Xán nhìn Mộ Thương Nam, anh vội vã hỏi.
“Cung Trạch Vũ giả mạo tôi, cũng đeo mặt nạ bạc.” Mộ Thương Nam nói.
Bắc Minh Phong cũng coi như có chút phản ứng, “Hắn ta muốn làm gì? Không lẽ muốn khiến anh lộ diện?”
Mộ Thương Nam gật đầu, “Cũng chỉ có như vậy mới hợp lý, không thì tại sao hắn ta phải mạo danh tôi để cứu Diệp Phi? Nếu như tôi chính là Ngân Mị, tôi nhất định sẽ nói rõ chân tướng với Diệp Phi.”
“Mẹ kiếp! Lão đại, cũng là anh sáng suốt, nếu không thì anh đã trúng kế của hắn rồi!” Đỗ Xán nói.
“Sáng suốt thì có ích gì? Nếu Diệp Phi nhận định Cung Trạch Nam là người đàn ông hôm đó, anh nỡ để cô ấy tiếp tục hiểu lầm, sau đó gả cho Cung Trạch Vũ à?” Bắc Minh Phong hỏi.
“Diệp Phi nói, cô ấy không biết người đeo mặt nạ bạc là ai, chắc là cô ấy luôn trong trạng thái hôn mê từ lúc ra khỏi kho đông lạnh, nếu là như vậy, kế sách của Bá Tước công cốc rồi.” Mộ Thương Nam nói.
“Bất kể Diệp Phi thấy hay không thấy, anh đều không được nói, vẫn chưa tìm được ông nội của anh, nếu như Bá Tước nhận định anh chính là Ngân Mị, chỉ sợ ông nội không sống được để quay về thôi. Còn vận mệnh của cả tập đoàn chúng ta cũng đều nằm trong tay anh.” Bắc Mộ Phong phân tích.
“Không phải Diệp Phi không thấy sao? Hơn nữa, chúng ta lươn suy đoán Bá Tước là Cung Trạch Vũ, chúng ta cũng có thể đoán sai mà! Khi nãy đi tìm Bá Tước, người chạy đi không phải Cung Trạch Vũ, chúng ta đi theo Cung Trạch Vũ mới đuổi được tới đây.” Đỗ Xán nói.
Chân mày Mộ Thương Nam nhíu lại, “Nếu như không phải, tại sao Cung Trạch Vũ lại giả làm Ngân Mị?”
Đúng lúc anh đang nói thì một người vệ sĩ gõ cửa bước vào, “Mộ tổng, Cung Trạch Vũ đến rồi, anh ta muốn thăm Diệp tiểu thư.”
Mộ Thương Nam sải bước bước ra khỏi phòng.
Cung Trạch Vũ đứng ở hành lang, gương mặt bị thương vết thì xanh vết thì tím.
“Viện trưởng Cung, anh không ngoan ngoãn ở bệnh viện của mình chữa bệnh, chạy đến bệnh viện của người khác để chữa, như vậy có tốt không?” Mộ Thương Nam nói.
Nét mặt Cung Trạch Vũ nhăn lại, khóe miệng cũng đau theo, “Tôi đến thăm Diệp Phi! Anh không có quyền ngăn cản tôi gặp cô ấy!”
“Ha ha, có quyền hay không không phải do anh quyết, là do tôi định đoạt! Nếu như anh không phục, chúng ta có thể đấu tại đây, nếu tôi thua thì sẽ cho anh gặp Diệp Phi.” Mộ Thương Nam ra điều kiện.
Cung Trạch Vũ không biết võ công, mà lúc hai tên đàn ông đó bị bắt thì đều bị trói lại hết rồi, hai tên đó có võ công, không thể có chuyện một người không biết tí võ công nào có thể bắt được hai tên đàn ông này được.
Chỉ có thể chứng minh một chuyện, Cung Trạch Vũ đã che giấu võ công của bản thân!
“Tổng giám đốc Mộ biết tôi không biết võ công, còn đặt ra điều kiện như vậy nữa, anh rõ ràng là không muốn đọ sức!” Từng chữ của Cung Trạch Vũ buông ra.
“Vậy sao? Nếu anh đã không muốn so tài võ công, vậy thì nói thử xem, tại sao anh lại đeo mặt nạ cứu Diệp Phi?” Mộ Thương Nam hỏi.
“Hình như Tổng giám đốc Mộ rất có hứng thú với mặt nạ thì phải?” Cung Trạch Vũ chất vấn.
“Đương nhiên là có hứng thú rồi, rốt cuộc anh đã làm chuyện không minh bạch gì mà phải đeo mặt nạ bước ra chứ?” Mộ Thương Nam xem thường Cung Trạch Vũ.
“Thủy Tinh nói với tôi, điện thoại của Diệp Phi không có ai nghe máy cả, tôi liền dẫn theo Thủy Tinh dò theo tín hiệu trên điện thoại của Diệp Phi mà tới kho hàng. Mặt nạ là chuẩn bị trước thôi, bởi vì tôi không biết rốt cuộc Diệp Phi xảy ra sự tình gì, nếu như người bắt cóc Diệp Phi rất lợi hại, ít nhất tôi cũng phải bảo vệ mình, không để cho bọn họ biết tôi là ai chứ?” Cung Trạch Vũ nói ra lý do của anh.
Mộ Thương Nam không thể không nói lý do này mà Cung Trạch Vũ tìm rất hợp lý, “Lý do rất hoàn mỹ, tiếc là anh vẫn không gặp được Diệp Phi, bởi vì tôi không cho anh gặp.”
Anh ngạo mạn nói, cười lạnh nhìn Cung Trạch Vũ.
4573.“Đồ lưu manh, anh cởi đồ tôi!” Diệp Phi nói lớn.
“Em có thấy ai xoa người mà mặc đồ bao giờ chưa?” Mộ Thương Nam hỏi lại.
Trước giờ anh không cảm thấy mình nhìn cô thì có vấn đề gì, dù sao cũng là người của anh, anh nhìn thế nào cũng được.
Cho dù cô không biết người đeo mặt nạ bạc là anh, anh cũng phải khiến cô quen bị anh nhìn.
Lòng Diệp Phi rối bời, trong đầu là một mớ hỗn độn, khi nãy cô mới biết đêm đầu tiên của cô là Cung Trạch Vũ!
Không lẽ đây chính là lý do Cung Trạch Vũ nhất định lấy cô?
“Học trưởng đâu? Anh giúp tôi tìm anh ấy!” Cô rất muốn hỏi rõ việc của hôm đó.
Mộ Thương Nam thu lại ánh mắt, “Em tìm Cung Trạch Vũ? Sao lại tìm anh ta? Em nhìn thấy người mặc đồ đen là ai rồi sao?”
Lòng anh trước giờ chưa từng bất an như vậy, chỉ sợ gương mặt Diệp Phi nhìn thấy dưới lớp mặt nạ bạc là gương mặt của Cung Trạch Vũ.
Diệp Phi chột dạ, “Tôi không nhìn thấy người áo đen là ai, tôi chỉ muốn tìm học trưởng, anh ấy là vị hôn phu của tôi!”
Cô tìm đại một lý do, nếu như Cung Trạch Vũ vẫn luôn giấu diếm thân phận của mình, cô nghĩ Cung Trạch Vũ nhất định có lý do của anh, cô sẽ giúp anh giữ bí mật.
Mộ Thương Nam thả lỏng một chút, ít nhất Diệp Phi cũng không hiểu lầm rằng người đàn ông qua đêm với cô là Cung Trạch Vũ!
“Anh nói em từ hôn với anh ta, em làm như không nghe à? Ngày mai ra nước ngoài với anh!” Anh ra lệnh.
Nếu như công ty ngoài nước có việc, lại có người phát hiện ông nội anh xuất hiện ở đâu, anh thật không muốn ra nước ngoài, chỉ muốn bảo vệ người phụ nữ nhỏ của mình.
“Mộ Thương Nam, anh làm rõ đi, hôn thê của anh là Thiên Tịnh!” Diệp Phi nói.
“Em vui thì quấn lấy anh, không vui thì nói Thiên Tịnh là hôn thê của anh. Anh không phải vườn hoa sau nhà em, em muốn tới thì tới muốn đi thì đi!” Mộ Thương Nam gằn giọng lạnh lùng.
“Tôi không quan tâm, dù sao tôi phải gặp học trưởng, anh không đồng ý thì tôi xuất viện, không ở đây khám bệnh nữa!”
Môi Mộ Thương Nam động đậy, ngón tay quệt vào lọ thuốc để trong túi áo, sau đó ấn lên môi cô, “Ngủ đi, đợi em tỉnh rồi chúng ta nói tiếp.”
Hương thơm tùng bách mát lạnh xông lên mũi cô, cô không kiềm được nhắm mắt lại chìm vào giấc mộng.
Mộ Thương Nam đáng chết! Đáng tiếc cô vẫn chưa chửi thành tiếng thì đã mất đi ý thức rồi.
Mộ Thương Nam cúi đầu hôn lên môi cô gái, “Bảo bối, ngủ đi nhé, đợi anh xử lý hai tên kia cùng với Cung Trạch Vũ xong, chúng ta sẽ nói tiếp.
Anh đứng dậy bước về phía cửa, tay nắm thành nắm đấm, dám đánh người phụ nữ của anh, xem ra bọn chúng không muốn sống nữa rồi.
Ở trong một phòng bệnh khác, hai tên muốn giết Diệp Phi bị treo lên trần nhà đánh một cách dã man.
Bọn họ bị bịt miệng căn bản không nói được lời nào, chỉ là mỗi khi bị đánh vào huyệt thái dương và mắt đều đau đến mức sưng lên.
Mộ Thương Nam bước vào phòng, “Chịu nói chưa?”
“Vẫn chưa, tôi tiếp tục đánh, đánh đến mức da thịt tróc ra thấy cả xương, trực tiếp đánh gãy xương bọn chúng!” Nhiếp Hạo nói.
“Đánh đến khi nào chịu nói mới thôi!” Mộ Thương Nam lạnh lùng dặn dò.
Anh quay người bước ra ngoài để đi vào phòng bệnh đối diện.
Trong phòng Đỗ Xán đợi đến mức không nhịn được muốn đi rồi, Bắc Minh Phong thì ngồi trên sofa như khúc gỗ chẳng nói câu nào.
“Lão đại, anh tới rồi, gọi bọn em có việc gì?” Đỗ Xán nhìn Mộ Thương Nam, anh vội vã hỏi.
“Cung Trạch Vũ giả mạo tôi, cũng đeo mặt nạ bạc.” Mộ Thương Nam nói.
Bắc Minh Phong cũng coi như có chút phản ứng, “Hắn ta muốn làm gì? Không lẽ muốn khiến anh lộ diện?”
Mộ Thương Nam gật đầu, “Cũng chỉ có như vậy mới hợp lý, không thì tại sao hắn ta phải mạo danh tôi để cứu Diệp Phi? Nếu như tôi chính là Ngân Mị, tôi nhất định sẽ nói rõ chân tướng với Diệp Phi.”
“Mẹ kiếp! Lão đại, cũng là anh sáng suốt, nếu không thì anh đã trúng kế của hắn rồi!” Đỗ Xán nói.
“Sáng suốt thì có ích gì? Nếu Diệp Phi nhận định Cung Trạch Nam là người đàn ông hôm đó, anh nỡ để cô ấy tiếp tục hiểu lầm, sau đó gả cho Cung Trạch Vũ à?” Bắc Minh Phong hỏi.
“Diệp Phi nói, cô ấy không biết người đeo mặt nạ bạc là ai, chắc là cô ấy luôn trong trạng thái hôn mê từ lúc ra khỏi kho đông lạnh, nếu là như vậy, kế sách của Bá Tước công cốc rồi.” Mộ Thương Nam nói.
“Bất kể Diệp Phi thấy hay không thấy, anh đều không được nói, vẫn chưa tìm được ông nội của anh, nếu như Bá Tước nhận định anh chính là Ngân Mị, chỉ sợ ông nội không sống được để quay về thôi. Còn vận mệnh của cả tập đoàn chúng ta cũng đều nằm trong tay anh.” Bắc Mộ Phong phân tích.
“Không phải Diệp Phi không thấy sao? Hơn nữa, chúng ta lươn suy đoán Bá Tước là Cung Trạch Vũ, chúng ta cũng có thể đoán sai mà! Khi nãy đi tìm Bá Tước, người chạy đi không phải Cung Trạch Vũ, chúng ta đi theo Cung Trạch Vũ mới đuổi được tới đây.” Đỗ Xán nói.
Chân mày Mộ Thương Nam nhíu lại, “Nếu như không phải, tại sao Cung Trạch Vũ lại giả làm Ngân Mị?”
Đúng lúc anh đang nói thì một người vệ sĩ gõ cửa bước vào, “Mộ tổng, Cung Trạch Vũ đến rồi, anh ta muốn thăm Diệp tiểu thư.”
Mộ Thương Nam sải bước bước ra khỏi phòng.
Cung Trạch Vũ đứng ở hành lang, gương mặt bị thương vết thì xanh vết thì tím.
“Viện trưởng Cung, anh không ngoan ngoãn ở bệnh viện của mình chữa bệnh, chạy đến bệnh viện của người khác để chữa, như vậy có tốt không?” Mộ Thương Nam nói.
Nét mặt Cung Trạch Vũ nhăn lại, khóe miệng cũng đau theo, “Tôi đến thăm Diệp Phi! Anh không có quyền ngăn cản tôi gặp cô ấy!”
“Ha ha, có quyền hay không không phải do anh quyết, là do tôi định đoạt! Nếu như anh không phục, chúng ta có thể đấu tại đây, nếu tôi thua thì sẽ cho anh gặp Diệp Phi.” Mộ Thương Nam ra điều kiện.
Cung Trạch Vũ không biết võ công, mà lúc hai tên đàn ông đó bị bắt thì đều bị trói lại hết rồi, hai tên đó có võ công, không thể có chuyện một người không biết tí võ công nào có thể bắt được hai tên đàn ông này được.
Chỉ có thể chứng minh một chuyện, Cung Trạch Vũ đã che giấu võ công của bản thân!
“Tổng giám đốc Mộ biết tôi không biết võ công, còn đặt ra điều kiện như vậy nữa, anh rõ ràng là không muốn đọ sức!” Từng chữ của Cung Trạch Vũ buông ra.
“Vậy sao? Nếu anh đã không muốn so tài võ công, vậy thì nói thử xem, tại sao anh lại đeo mặt nạ cứu Diệp Phi?” Mộ Thương Nam hỏi.
“Hình như Tổng giám đốc Mộ rất có hứng thú với mặt nạ thì phải?” Cung Trạch Vũ chất vấn.
“Đương nhiên là có hứng thú rồi, rốt cuộc anh đã làm chuyện không minh bạch gì mà phải đeo mặt nạ bước ra chứ?” Mộ Thương Nam xem thường Cung Trạch Vũ.
“Thủy Tinh nói với tôi, điện thoại của Diệp Phi không có ai nghe máy cả, tôi liền dẫn theo Thủy Tinh dò theo tín hiệu trên điện thoại của Diệp Phi mà tới kho hàng. Mặt nạ là chuẩn bị trước thôi, bởi vì tôi không biết rốt cuộc Diệp Phi xảy ra sự tình gì, nếu như người bắt cóc Diệp Phi rất lợi hại, ít nhất tôi cũng phải bảo vệ mình, không để cho bọn họ biết tôi là ai chứ?” Cung Trạch Vũ nói ra lý do của anh.
Mộ Thương Nam không thể không nói lý do này mà Cung Trạch Vũ tìm rất hợp lý, “Lý do rất hoàn mỹ, tiếc là anh vẫn không gặp được Diệp Phi, bởi vì tôi không cho anh gặp.”
Anh ngạo mạn nói, cười lạnh nhìn Cung Trạch Vũ.
Bình luận facebook