Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1206
Chương 1206:
Giang Vi Lam có tiềm lực vô hạn Có một vài chuyện cần phải đi thanh toán một chút.
Tổ Quỳnh lĩnh ngộ Luyến Bá vô tận, đã sáng tạo ra một bộ trận pháp, Giang Cung Tuấn miễn cưỡng có thể thôi động nó, tuy uy lực của trận pháp này lớn, cho dù là tiên cũng có thể bị diệt.
Người vẫn khá có uy hiểm trên địa cầu.
Chính là Bảo Văn.
Bảo Văn của Minh Lam Tông như một quả b hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ nổ, cho nên Giang Cung Tuấn phải nghĩ cách thanh trừ đi. “Về Long Quốc trước.”
Giang Cung Tuấn lên tiếng.
Sau đó một đám người về Long Quốc.
Long quốc, trong đại diện hoàng cung.
Nơi đây hội tụ một vài tu sĩ cốt lõi của địa cầu, có điều thực lực của bọn họ rất yếu, người mạnh nhất là Bách Hiểu Sinh và Chiêu Tư, còn lại quá yếu, căn bản không là gì. “Giang Cung Tuấn, lần này anh lập công vì nhân loại, nếu như không phải anh đứng ra, nhất định nhân loại sẽ bị đại quân của tộc Thủ tiến vào, thương vong vô số. “Đúng vậy, đầu tiên là giết Tượng Vương, bảo vệ an toàn cho vùng tây nam Đoan Hùng, sau đó chiến đấu với Ma Lặc, thắng được cá cược.”
Đúng là không ngờ, mới mấy năm, anh liền trở nên mạnh thế.”
Trên đại điện, đám người nhao nhao lên tiếng. Giang Cung Tuấn ngồi ở chủ vị cười nhạt, có thể thắng được cuộc chiến này, vẫn rất đáng chúc mừng.
Ngô Huy nói: “Đại ca, tiếp theo anh muốn ra tay với Bảo Văn à?”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Cung Tuấn tối đi. “Lão già đó trước kia tạo ra cho tôi phiền phức lớn như vậy, trước mặt mọi người còn xử tôi, còn dùng điện công kích tôi, hại tôi suýt chết, ông ta không chết, tôi không an tâm được.”
Bảo Văn phải chết.” “Có điều?” Trần Vũ Yên trên đại điện cau mày nói: “Anh Giang, Bảo Văn không phải người bình thường, ông ta là trưởng lão của Minh Lam Tông, thực lực đã đạt tới tiên cảnh. Có rất nhiều tin tức về cường giả trên diễn đàn võ giả, trong đó của Bảo Văn, mặc dù ông ta là Tiên Cảnh nhất trọng thiên, nhưng dù sao cũng là tiên cảnh, anh có nằm chắc không?”
Tiên cảnh, cho dù vươn tay đến ba nghìn vùng phong ấn cũng tuyệt đối vô địch.
Trần Vũ Yến cực kỳ lo lắng Giang Cung Tuấn sẽ không cách nào giải quyết được ông ta.
Giang Cung Tuấn lại chắc chắn mười phần, nói: “Trước kia tôi không chắc, nhưng bây giờ khác rồi, tôi đã nắm được Luyến Bá vô tận, đây chính là bảo vật xuất hiện thời thiên địa sinh ra, không yếu hơn để binh, cộng thêm trận pháp, tôi tuyệt đối có lòng tin thắng được Bảo Văn Những người khác không nói gì nữa. Bởi vì bọn họ không có thực lực nói chuyện.
Tiên đối với bọn họ chính là một sự tồn tại cao khó với, là vô địch, người nh vậy dùng một đầu ngón tay cũng diệt được một thành phố trên địa cầu.
Giang Cung Tuấn nhìn Bách Hiểu Sinh, Chiêu Tử, nói: “Các vị tiền bối, mặc dù Ma Lặc đồng ý không xuất binh công kích nhân loại, nhưng không phải tất cả yêu thú đều nghe lời Ma Lặc, các người về trước đi, phải theo dõi sát xao nhất của nhất động bên địa cầu, một khi yêu thủ công kích nhân loại, chúng ta sẽ triển khai phản kích.”
Bách Hiểu Sinh lên tiếng đầu tiên: “Cậu trải qua một trận chiến rồi, vết thương còn chưa hoàn toàn hồi phục, bây giờ an tâm chữa thương đi, khôi phục rồi thì tính tiếp “Được.”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Bách Hiểu Sinh dẫn đầu rời đi.
Giang Cung Tuấn cũng dẫn theo một vài người. Những người khác cũng lần lượt rời đi.
Chỉ còn Chiêu Tử và Lan Đà.
Chiêu Tử nói: “Giang Cung Tuấn, Lan Tâm đầu, sao mấy năm nay không thấy?”
Giang Cung Tuấn cười: “Mẹ đang ở một nơi rất an toàn, chờ bà ấy xuất hiện lần nữa, thực lực nhất định sẽ đạt tới cảnh giới mà ông không tưởng tượng được. Nghe vậy, Lan Đà yên tâm rồi. “Vậy tôi về nước Chiêu Tử trước.” Chiêu Tử cũng không ở lại, dẫn theo Lan Đà và Trần Vân rời di.
Lúc này, trên đại điện chỉ còn lại vào người của Long Quốc.
Giang Cung Tuấn dặn dò: “Tôi còn bị thương, phải đi chữa trị trước.
Nói xong, anh quay người rời đi, đến hậu viện hoàng cung, vào một gian phòng, sau đó tiến vào Tiên Phủ.
Trong tiên phủ.
Vườn sau.
Tổ Quỳnh ngồi một bên, cô mặc áo trắng, gương mặt xinh đẹp, nở một nụ cười hài lòng, nói: “Chúc mừng cậu đã thắng được trận đấu này, hóa giải kiếp nạn thứ hai của nhân loại, nhân loại sẽ tạm thời an toàn trong một khoảng thời gian.”
Trên mặt Giang Cung Tuấn mang vẻ đắng chát, thắng được trận này quả nhiên là may mắn.
Thực lực của Ma Lặc không thua anh. “Đúng rồi.” Giang Cung Tuấn nhớ ra điều gì, hỏi: “Chị Tổ Quỳnh, bây giờ tôi lợi dụng Luyến Bá vô tận tạo thành trận pháp, có thể sát tiên không?”
Tổ Quỳnh gật đầu: “Nhất định được, một trăm linh tám viên luyện bá tạo thành một trận pháp rất mạnh, với cả thực lực của cậu càng mạnh hơn, uy lực trận pháp sẽ càng đáng sợ. Có điều bây giờ cậu mới lĩnh ngộ được sơ bộ trận pháp, còn chưa thuần thục, với cả sử dụng Luyện bá sẽ khiến cậu tiêu hao nhiều, tôi khuyên cậu đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.” “Tôi không chờ được.”
Giang Cung Tuấn trầm mặt nói: “Lần này tôi bị thương nếu không phải Ma Lặc và Tam Hoài Linh che chở thì Bảo Văn đã ra tay với tôi rồi. Bảo Văn e ngại ma tộc, không dám quang minh chính đại làm gì tôi, nhưng mà tôi sợ Bảo Văn âm thầm chơi chiêu” “Tùy cậu.”
Tổ Quỳnh nhẹ giọng nói.
Cô cũng không nói nhiều gì về quyết định của Giang Cung Tuấn, chỉ nhìn anh một cái, nói: “Đi chữa thương trước đi”
“ừ?
Giang Cung Tuấn gật đầu, sau đó rời đi, đến phòng thời gian bắt đầu chữa thương.
Thương thế của anh nhanh chóng hồi phục, thực lực cũng đạt đến đỉnh cao.
Anh rời khỏi tiên phủ, ra khỏi phòng.
Xuất hiện ở vườn sau của Hoàng cung.
Trong vườn sau, một cô bé đang múa kiếm, dáng vẻ chừng tám, chín tuổi, tóc tết, mặt mày thanh tú, dù nhỏ tuổi nhưng vân có thể nhìn ra được sau này cô bé sẽ trở thành một người xinh đẹp.
Cô bé cầm thanh kiếm sắt trong tay, lúc vung kiếm còn mang theo một trận gió, rất có phong phạm của bậc thầy kiếm thuật.
Bên cạnh cô bé còn có một người đàn ông.
Không phải ai khác, chính là Âu Dương Xuân”
“Đại ca Mộ Dung”
Giang Cung Tuấn đi tới, hô lên.
– Nghe tiếng, Mộ Dung Xuân quay người, nhìn thấy là Giang Cung Tuấn thì lập tức cười nói “Người anh em Giang, thương thế hồi phục rồi à?”
“Vâng”
“Ba ơi, ba” Cô bé thu kiếm lại, chạy chậm tới, bổ nhào vào trong lòng Giang Cung Tuấn.
“Vi Lam, con lớn rồi”
Giang Cung Tuấn ôm Vi Lam, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.
“Đúng thế, qua mấy năm nữa con có thể giúp ba giết địch” Vi Lam giơ năm đấm nhỏ.
Mộ Dung Xuân đứng bên cạnh cười, nói: “Có thiên phú võ học cực cao, tuổi còn nhỏ mà đã đạt tới cửu cảnh rồi”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn kinh ngạc: “Mạnh thế sao?”
Cửu cảnh, nếu như mấy năm trước ở địa câu chính là cấp tông sư đó. Anh không ngờ Giang Vi Lam còn nhỏ mà đã đạt tới cảnh giới này.
“Ba ơi, con là người đại thần thông đó.”
Trên mặt Giang Vi Lam là nụ cười đắc ý.
Giang Cung Tuấn ngây ngẩn cả người Người đại thân thông?
Trong hiểu biết của anh, chỉ có thiên tài vừa ra đời đã năm giữ bí thuật thân thông khủng khiếp mới có thể xưng là người đại thần thông, nhưng sau khi sinh ra, Vi Lam không có biếu hiện dị thường gì mà?
“Vi Lam, thân thông của con là cái gì?”
Giang Cung Tuấn kinh ngạc hỏi.
Giang Vi Lam có tiềm lực vô hạn Có một vài chuyện cần phải đi thanh toán một chút.
Tổ Quỳnh lĩnh ngộ Luyến Bá vô tận, đã sáng tạo ra một bộ trận pháp, Giang Cung Tuấn miễn cưỡng có thể thôi động nó, tuy uy lực của trận pháp này lớn, cho dù là tiên cũng có thể bị diệt.
Người vẫn khá có uy hiểm trên địa cầu.
Chính là Bảo Văn.
Bảo Văn của Minh Lam Tông như một quả b hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ nổ, cho nên Giang Cung Tuấn phải nghĩ cách thanh trừ đi. “Về Long Quốc trước.”
Giang Cung Tuấn lên tiếng.
Sau đó một đám người về Long Quốc.
Long quốc, trong đại diện hoàng cung.
Nơi đây hội tụ một vài tu sĩ cốt lõi của địa cầu, có điều thực lực của bọn họ rất yếu, người mạnh nhất là Bách Hiểu Sinh và Chiêu Tư, còn lại quá yếu, căn bản không là gì. “Giang Cung Tuấn, lần này anh lập công vì nhân loại, nếu như không phải anh đứng ra, nhất định nhân loại sẽ bị đại quân của tộc Thủ tiến vào, thương vong vô số. “Đúng vậy, đầu tiên là giết Tượng Vương, bảo vệ an toàn cho vùng tây nam Đoan Hùng, sau đó chiến đấu với Ma Lặc, thắng được cá cược.”
Đúng là không ngờ, mới mấy năm, anh liền trở nên mạnh thế.”
Trên đại điện, đám người nhao nhao lên tiếng. Giang Cung Tuấn ngồi ở chủ vị cười nhạt, có thể thắng được cuộc chiến này, vẫn rất đáng chúc mừng.
Ngô Huy nói: “Đại ca, tiếp theo anh muốn ra tay với Bảo Văn à?”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Cung Tuấn tối đi. “Lão già đó trước kia tạo ra cho tôi phiền phức lớn như vậy, trước mặt mọi người còn xử tôi, còn dùng điện công kích tôi, hại tôi suýt chết, ông ta không chết, tôi không an tâm được.”
Bảo Văn phải chết.” “Có điều?” Trần Vũ Yên trên đại điện cau mày nói: “Anh Giang, Bảo Văn không phải người bình thường, ông ta là trưởng lão của Minh Lam Tông, thực lực đã đạt tới tiên cảnh. Có rất nhiều tin tức về cường giả trên diễn đàn võ giả, trong đó của Bảo Văn, mặc dù ông ta là Tiên Cảnh nhất trọng thiên, nhưng dù sao cũng là tiên cảnh, anh có nằm chắc không?”
Tiên cảnh, cho dù vươn tay đến ba nghìn vùng phong ấn cũng tuyệt đối vô địch.
Trần Vũ Yến cực kỳ lo lắng Giang Cung Tuấn sẽ không cách nào giải quyết được ông ta.
Giang Cung Tuấn lại chắc chắn mười phần, nói: “Trước kia tôi không chắc, nhưng bây giờ khác rồi, tôi đã nắm được Luyến Bá vô tận, đây chính là bảo vật xuất hiện thời thiên địa sinh ra, không yếu hơn để binh, cộng thêm trận pháp, tôi tuyệt đối có lòng tin thắng được Bảo Văn Những người khác không nói gì nữa. Bởi vì bọn họ không có thực lực nói chuyện.
Tiên đối với bọn họ chính là một sự tồn tại cao khó với, là vô địch, người nh vậy dùng một đầu ngón tay cũng diệt được một thành phố trên địa cầu.
Giang Cung Tuấn nhìn Bách Hiểu Sinh, Chiêu Tử, nói: “Các vị tiền bối, mặc dù Ma Lặc đồng ý không xuất binh công kích nhân loại, nhưng không phải tất cả yêu thú đều nghe lời Ma Lặc, các người về trước đi, phải theo dõi sát xao nhất của nhất động bên địa cầu, một khi yêu thủ công kích nhân loại, chúng ta sẽ triển khai phản kích.”
Bách Hiểu Sinh lên tiếng đầu tiên: “Cậu trải qua một trận chiến rồi, vết thương còn chưa hoàn toàn hồi phục, bây giờ an tâm chữa thương đi, khôi phục rồi thì tính tiếp “Được.”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Bách Hiểu Sinh dẫn đầu rời đi.
Giang Cung Tuấn cũng dẫn theo một vài người. Những người khác cũng lần lượt rời đi.
Chỉ còn Chiêu Tử và Lan Đà.
Chiêu Tử nói: “Giang Cung Tuấn, Lan Tâm đầu, sao mấy năm nay không thấy?”
Giang Cung Tuấn cười: “Mẹ đang ở một nơi rất an toàn, chờ bà ấy xuất hiện lần nữa, thực lực nhất định sẽ đạt tới cảnh giới mà ông không tưởng tượng được. Nghe vậy, Lan Đà yên tâm rồi. “Vậy tôi về nước Chiêu Tử trước.” Chiêu Tử cũng không ở lại, dẫn theo Lan Đà và Trần Vân rời di.
Lúc này, trên đại điện chỉ còn lại vào người của Long Quốc.
Giang Cung Tuấn dặn dò: “Tôi còn bị thương, phải đi chữa trị trước.
Nói xong, anh quay người rời đi, đến hậu viện hoàng cung, vào một gian phòng, sau đó tiến vào Tiên Phủ.
Trong tiên phủ.
Vườn sau.
Tổ Quỳnh ngồi một bên, cô mặc áo trắng, gương mặt xinh đẹp, nở một nụ cười hài lòng, nói: “Chúc mừng cậu đã thắng được trận đấu này, hóa giải kiếp nạn thứ hai của nhân loại, nhân loại sẽ tạm thời an toàn trong một khoảng thời gian.”
Trên mặt Giang Cung Tuấn mang vẻ đắng chát, thắng được trận này quả nhiên là may mắn.
Thực lực của Ma Lặc không thua anh. “Đúng rồi.” Giang Cung Tuấn nhớ ra điều gì, hỏi: “Chị Tổ Quỳnh, bây giờ tôi lợi dụng Luyến Bá vô tận tạo thành trận pháp, có thể sát tiên không?”
Tổ Quỳnh gật đầu: “Nhất định được, một trăm linh tám viên luyện bá tạo thành một trận pháp rất mạnh, với cả thực lực của cậu càng mạnh hơn, uy lực trận pháp sẽ càng đáng sợ. Có điều bây giờ cậu mới lĩnh ngộ được sơ bộ trận pháp, còn chưa thuần thục, với cả sử dụng Luyện bá sẽ khiến cậu tiêu hao nhiều, tôi khuyên cậu đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.” “Tôi không chờ được.”
Giang Cung Tuấn trầm mặt nói: “Lần này tôi bị thương nếu không phải Ma Lặc và Tam Hoài Linh che chở thì Bảo Văn đã ra tay với tôi rồi. Bảo Văn e ngại ma tộc, không dám quang minh chính đại làm gì tôi, nhưng mà tôi sợ Bảo Văn âm thầm chơi chiêu” “Tùy cậu.”
Tổ Quỳnh nhẹ giọng nói.
Cô cũng không nói nhiều gì về quyết định của Giang Cung Tuấn, chỉ nhìn anh một cái, nói: “Đi chữa thương trước đi”
“ừ?
Giang Cung Tuấn gật đầu, sau đó rời đi, đến phòng thời gian bắt đầu chữa thương.
Thương thế của anh nhanh chóng hồi phục, thực lực cũng đạt đến đỉnh cao.
Anh rời khỏi tiên phủ, ra khỏi phòng.
Xuất hiện ở vườn sau của Hoàng cung.
Trong vườn sau, một cô bé đang múa kiếm, dáng vẻ chừng tám, chín tuổi, tóc tết, mặt mày thanh tú, dù nhỏ tuổi nhưng vân có thể nhìn ra được sau này cô bé sẽ trở thành một người xinh đẹp.
Cô bé cầm thanh kiếm sắt trong tay, lúc vung kiếm còn mang theo một trận gió, rất có phong phạm của bậc thầy kiếm thuật.
Bên cạnh cô bé còn có một người đàn ông.
Không phải ai khác, chính là Âu Dương Xuân”
“Đại ca Mộ Dung”
Giang Cung Tuấn đi tới, hô lên.
– Nghe tiếng, Mộ Dung Xuân quay người, nhìn thấy là Giang Cung Tuấn thì lập tức cười nói “Người anh em Giang, thương thế hồi phục rồi à?”
“Vâng”
“Ba ơi, ba” Cô bé thu kiếm lại, chạy chậm tới, bổ nhào vào trong lòng Giang Cung Tuấn.
“Vi Lam, con lớn rồi”
Giang Cung Tuấn ôm Vi Lam, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.
“Đúng thế, qua mấy năm nữa con có thể giúp ba giết địch” Vi Lam giơ năm đấm nhỏ.
Mộ Dung Xuân đứng bên cạnh cười, nói: “Có thiên phú võ học cực cao, tuổi còn nhỏ mà đã đạt tới cửu cảnh rồi”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn kinh ngạc: “Mạnh thế sao?”
Cửu cảnh, nếu như mấy năm trước ở địa câu chính là cấp tông sư đó. Anh không ngờ Giang Vi Lam còn nhỏ mà đã đạt tới cảnh giới này.
“Ba ơi, con là người đại thần thông đó.”
Trên mặt Giang Vi Lam là nụ cười đắc ý.
Giang Cung Tuấn ngây ngẩn cả người Người đại thân thông?
Trong hiểu biết của anh, chỉ có thiên tài vừa ra đời đã năm giữ bí thuật thân thông khủng khiếp mới có thể xưng là người đại thần thông, nhưng sau khi sinh ra, Vi Lam không có biếu hiện dị thường gì mà?
“Vi Lam, thân thông của con là cái gì?”
Giang Cung Tuấn kinh ngạc hỏi.
Bình luận facebook