Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-201
Chương 201
Chương 201: Quân Hắc Long điều động Không có một ai không sợ chết.
Các tướng quân nước khác sợ chết.
Đối mặt với sự khiển trách của Giang Cung Tuấn, bọn họ không dám dấu diễm điều gì.
“Hắc, Hắc Long, là Quỷ Vương thông báo cho chúng tôi biết, chúng tôi đã cử những người tài giỏi, bao vây tấn công anh ở Thiên Sơn, nếu những người tài giỏi thua cuộc, như vậy thì liên minh đội quân một trăm nghìn người sẽ điêu động”
“Đúng vậy, là Quỷ Vương liên lạc.”
“Quỷ Vương nói rằng đã bắt được tướng Hắc Phong của Nam Cương, muốn dùng Hắc Phong để uy hiếp anh, cần chúng tôi trợ giúp, nên chúng tôi mới cử quân đi”
Mọi người đều đồn dập mở miệng.
Giang Cung Tuấn siết chặt nắm tay.
Ngô Huy sống chết không rõ, tất cả đều do tôn thờ đám người này.
Anh động sát ý.
Nhiệt độ trong phòng lúc này gần như giảm xuống ngay lập tức, tướng của các nước đều cảm nhận được luông sát khí đáng sợ, giống như bị dã thú nhìn chằm chằm, sởn cả tóc gáy, không rét mà run.
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.
Bàn tay đang siết chặt mở ra.
Anh không xuống tay giết người.
Bởi vì giết đám người này, anh có khả năng sẽ không thể an toàn thoát ra ngoài.
“Gọi bộ chỉ huy, gọi bộ chỉ huy, đã mất dấu vết của Hắc Long, xin chỉ thị”
“Khu C không thấy Hắc Long”
Tin tức đến từ khắp nơi không ngừng truyên vê bộ chỉ huy.
Giang Cung Tuấn kéo một vị tướng quân, quát lạnh nói: “Phân phó đội quân, tiến về phía khu D”
Vị tướng quân này không dám làm trái lời.
“Nơi này là bộ chỉ huy, vừa mới truyên đến tin tức, Hắc Long trốn vào khu D, lập tức nhanh chóng đến trợ giúp”
Sau khi tướng quân này truyên đạt mệnh lệnh xuống, Giang Cung Tuấn liền ngắt thiết bị.
Bên ngoài đã mất liên lạc với bộ chỉ huy.
Tất cả những gì anh cần phải làm là chờ.
Chờ đến bình minh.
Chẳng qua là, hiện giờ Ngô Huy sống chết không rõ, anh lo lắng cho Ngô Huy.
Trói hết tất cả đám người ở chỗ này lại, sau đó nhanh chóng rời đi, nhanh chóng tiến đến hang động nơi Ngô Huy ẩn náu.
Khoảng cách không phải là rất xa, hơn nữa cơ thể anh nhanh nhẹn, nhanh chóng băng xuyên qua rừng núi, nửa tiếng đã tìm thấy Ngô Huy, cõng Ngô Huy trên lưng, nhanh chóng quay trở lại đỉnh núi Thiên Sơn.
Hiện giờ, trời đã gân sáng.
Giang Cung Tuấn kiểm tra tình trạng của Ngô Huy, lấy kim bạc ra, bắt đầu sử dụng kim bạc kích thích các cơ quan của anh ta, duy trì cơ hội sống của anh ta.
Nam Cương, quân khu.
Tối hôm nay, Quỷ Viễn cả một đêm không ngủ.
Từ sau khi Giang Cung Tuấn rời đi, anh ta vẫn cực kỳ lo lắng.
Trong phòng làm việc.
Quỷ Viên không ngừng nhìn thời gian.
Hiện giờ đã là 6 giờ sáng, phía chân trời đã xuất hiện một tia sáng ban mai.
Đến bây giờ Giang Cung Tuấn còn chưa trở về.
Giờ phút này, anh ta đứng lên, truyền mệnh lệnh xuống: “Toàn quân nghe lệnh “
“Trung đoàn tác chiến Phòng không nhận lệnh”
“Lữ đoàn Đặc công nhận lệnh.”
“Tiểu đoàn Bộ binh nhận lệnh”
“Trung đoàn Tên lửa nhận lệnh”
Theo tiếng ra lệnh của Quỷ Viễn, trong quân khu, đèn trong các tòa nhà lớn ngay lập tức bật sáng, các nhóm người phụ trách mỗi trung đoàn đều nhận được mệnh lệnh.
Quỷ Viễn nhìn thời gian, ra lệnh: “Toàn quân chuẩn bị chờ lệnh, 7 giờ sáng, đúng giờ ra khỏi cửa khẩu, mục đích đến cửa khẩu Thiên Sơn, san bằng cửa khẩu Thiên Sơn”
‘Theo mệnh lệnh vang lên, trong quân khu bắt đầu nổi lên âm thanh tập kết chiến đấu.
Toàn thể các chiến sĩ chuẩn bị.
Một chiếc máy bay chiến đấu nhanh chóng tập kết.
Xe bọc thép, xe tăng, xe tên lửa, toàn bộ đều chuẩn bị đợi lệnh.
Hàng ngàn hàng vạn quân Hắc Long đã lên xe quân đội.
Sau khi Quỷ Viễn truyền mệnh lệnh xuống, mọi cấp bậc tướng lĩnh đều xuất hiện trong phòng làm việc của Quỷ Viễn.
“Tướng Quỷ, sao lại thế này?”
“Tại sao đột nhiên lại phát động kèn xuất binh?”
“Là quân địch đến xâm phạm sao?”
“Tướng Quỷ, Đại tướng đã từ chức, ngài đã xin chỉ thị phía trên chưa?”
Đối mặt với chất vấn của mọi người, Quỷ Viễn mở miệng nói: “Đại tướng đã từ chức, nhưng một ngày là đại tướng, suốt đời là đại tướng, ngày hôm qua đại tướng đã xuất hiện ở Nam Cương, rời khỏi cửa khẩu, đi tới cửa khẩu Thiên Sơn, lúc gần đi có phân phó, nếu trước bình minh chưa trở về, xuất binh, rời cửa khẩu, san bằng cửa khẩu Thiên Sơn”
“Cái gì, Đại tướng đã đến Nam Cương?”
“Chuyện khi nào?”
“Tại sao tôi lại không biết?”
Tuy nhiên, Quỷ Viễn cũng không giải thích nhiều.
Anh ta đứng trước cửa sổ, yên lặng chờ đợi.
Mặt trời từ từ nhô lên từ phía dưới đường chân trời, chiếu sáng thế giới tối tăm.
Quỷ Viễn nhìn thời gian.
Hiện tại đã là bảy giờ sáng.
Anh ta cầm bộ đàm trong tay, hạ lệnh nói: “Toàn quân xuất phát!”
Loa ở tất cả các khu vực chính của quân khu đều đồng loạt vang lên.
Lời ra quân vang vọng toàn quân khu.
Không quân dẫn đầu xuất phát, hơn một nghìn chiếc máy bay chiến đấu bay lên không trung.
Ngay sau đó, một số lượng lớn xe tăng, xe bọc thép, xe quân đội được điều động, trùng trùng điệp điệp xuất phát, rời khỏi cửa khẩu, hướng đến cửa khẩu Thiên Sơn.
Giờ phút này, đỉnh núi Thiên Sơn.
Giang Cung Tuấn đứng bên ngoài nhà gõ.
Trời đã sáng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Quỷ Viễn đã xuất binh.
Anh bước vào nhà, nhìn tướng quân của các nước trong phòng, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cửa khẩu Thiên Sơn chính là nơi chôn cất đội quân một trăm nghìn người của hai mươi tám liên quốc”
Ẩm Giọng nói của Giang Cung Tuấn vừa dứt.
Bên ngoài liền truyền đến tiếng nổ mạnh.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, giống như động đất, đất rung núi chuyển.
Tướng quân của các nước đều thay đổi sắc mặt.
“Hắc, quân đội Hắc Long rời cửa khẩu?”
“Hắc Long, anh muốn khơi mào phân tranh sao, nước Đại Lan đã có hiệp nghị với các nước, sẽ không dễ dàng đưa quân đến cửa khẩu Thiên Sơn”
“Hắc Long, việc này ồn ào lớn như vậy, anh cứ chờ sự trả thù của hai mươi tám nước đi”
Nhiều tướng quân hoảng sợ hét lên.
Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh lùng, “Đúng là sẽ không dễ dàng rời cửa khẩu, nhưng là ở dưới tình huống người khác không động đến tôi, tôi đã từ chức, nhưng cậu ấy…”
Giang Cung Tuấn chỉ vào Ngô Huy đang nằm bất tỉnh trên giường.
“Cậu ấy vẫn là tướng quân Nam Cương, hai mươi tám nước to gan lớn mật, dám trói tướng quân Nam Cương, vậy phải hứng chịu sự phẫn nộ của quân đội Hắc Long.”
Nói xong, anh lấy kim bạc trong cơ thể những người này ra, để bọn họ khôi phục lại cử động.
“Lập tức liên hệ với quan chức tối cao của nước các người, nếu muốn mạng sống của các người, lấy tiền chuộc người, dựa theo thông lệ quốc tế, một tù binh là 3 tỷ tiền chuộc, cấp bậc tướng quân, 30 nghìn tỷ một người”
Giang Cung Tuấn nhìn những tướng quân này.
“Nếu đã lựa chọn xuất binh, vậy các người phải chuẩn bị tinh thần cho thất bại.”
“Sẽ giác ngộ được thất bại”
Bên ngoài, truyền đến tiếng súng nổ.
Quân đội Hắc Long rời cửa khẩu, quân đội liên minh của hai mươi tám quốc gia tại cửa khẩu Thiên Sơn đều thay đổi sắc mặt, đối mặt với danh tiếng bên ngoài của quân đội Hắc Long, bọn họ không còn dũng khí chiến đấu, toàn bộ đều tước vũ khí đầ
Nhưng, máy bay ném bom đã bay tới, thả bom hàng loạt, đội quân của hai mươi tám quốc gia, thiệt hại hơn nửa.
Toàn bộ sót lại đều bị bắt làm tù binh.
Giang Cung Tuấn kết nối với phòng chỉ huy, nhấc điện thoại cố định lên, gọi cho Quỷ Viễn.
“Tôi đang ở trên đỉnh núi Thiên Sơn”
Sau khi cúp điện thoại, anh liền kiên nhãn chờ đợi.
Rất nhanh, mấy chiếc máy bay từ trên trời bay xuống, hạ cánh an toàn trên đỉnh núi Thiên Sơn.
“Phó tướng của quân đội Hắc Long, Quỷ Viễn cứu giá chậm trễ, xin đại tướng trách phạt”
Quỷ Viễn dẫn đầu bước xuống máy bay trực thăng, quỳ một chân xuống.
Những người khác cũng đều bước xuống máy bay trực thăng.
Lần lượt quỳ trên mặt đất.
“Hạ tướng cứu giá chậm trễ”
Giang Cung Tuấn ôm Ngô Huy đang bị thương nặng hôn mê, dưới cái nhìn chăm chú của bao nhiêu ánh mắt, từng bước đi ra ngoài.
Đỉnh núi Thiên Sơn, trên mặt đất toàn bộ là thi thể nằm ngổn ngang.
Giang Cung Tuấn giẫm lên những thi thể này, đi đến trước mặt Quỷ Viễn, phân phó nói: “Đưa tôi quay về bệnh viện quân khu Nam Cương, để tôi chữa trị vết thương cho Ngô Huy, các tướng quân của hai mươi tám nước đang ở trong nhà, bắt lại toàn bộ, mang về Nam Cương, dựa theo thông lệ quốc tế, để quốc gia của bọn họ lấy tiền chuộc người.”
“Những tù binh chiến bại cũng mang về Nam Cương”
Giang Cung Tuấn nói xong, ôm Ngô Huy lên máy bay trực thăng.
Máy bay trực thăng cất cánh, chậm rãi bay lên lên không trung, nhanh chóng rời khỏi.
Lúc này Quỷ Viễn và các cấp bậc tướng quân mới đứng dậy, nhìn thi thể chất đầy trên đỉnh núi Thiên Sơn, anh ta không nhịn được mà trút một hơi khí lạnh.
Ngày hôm qua nơi này rốt cuộc đã trải qua trận giao tranh ác liệt như thế nào, mới có thể khiến cho nhiều người chết thảm ở nơi này như vậy?
Chương 201: Quân Hắc Long điều động Không có một ai không sợ chết.
Các tướng quân nước khác sợ chết.
Đối mặt với sự khiển trách của Giang Cung Tuấn, bọn họ không dám dấu diễm điều gì.
“Hắc, Hắc Long, là Quỷ Vương thông báo cho chúng tôi biết, chúng tôi đã cử những người tài giỏi, bao vây tấn công anh ở Thiên Sơn, nếu những người tài giỏi thua cuộc, như vậy thì liên minh đội quân một trăm nghìn người sẽ điêu động”
“Đúng vậy, là Quỷ Vương liên lạc.”
“Quỷ Vương nói rằng đã bắt được tướng Hắc Phong của Nam Cương, muốn dùng Hắc Phong để uy hiếp anh, cần chúng tôi trợ giúp, nên chúng tôi mới cử quân đi”
Mọi người đều đồn dập mở miệng.
Giang Cung Tuấn siết chặt nắm tay.
Ngô Huy sống chết không rõ, tất cả đều do tôn thờ đám người này.
Anh động sát ý.
Nhiệt độ trong phòng lúc này gần như giảm xuống ngay lập tức, tướng của các nước đều cảm nhận được luông sát khí đáng sợ, giống như bị dã thú nhìn chằm chằm, sởn cả tóc gáy, không rét mà run.
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.
Bàn tay đang siết chặt mở ra.
Anh không xuống tay giết người.
Bởi vì giết đám người này, anh có khả năng sẽ không thể an toàn thoát ra ngoài.
“Gọi bộ chỉ huy, gọi bộ chỉ huy, đã mất dấu vết của Hắc Long, xin chỉ thị”
“Khu C không thấy Hắc Long”
Tin tức đến từ khắp nơi không ngừng truyên vê bộ chỉ huy.
Giang Cung Tuấn kéo một vị tướng quân, quát lạnh nói: “Phân phó đội quân, tiến về phía khu D”
Vị tướng quân này không dám làm trái lời.
“Nơi này là bộ chỉ huy, vừa mới truyên đến tin tức, Hắc Long trốn vào khu D, lập tức nhanh chóng đến trợ giúp”
Sau khi tướng quân này truyên đạt mệnh lệnh xuống, Giang Cung Tuấn liền ngắt thiết bị.
Bên ngoài đã mất liên lạc với bộ chỉ huy.
Tất cả những gì anh cần phải làm là chờ.
Chờ đến bình minh.
Chẳng qua là, hiện giờ Ngô Huy sống chết không rõ, anh lo lắng cho Ngô Huy.
Trói hết tất cả đám người ở chỗ này lại, sau đó nhanh chóng rời đi, nhanh chóng tiến đến hang động nơi Ngô Huy ẩn náu.
Khoảng cách không phải là rất xa, hơn nữa cơ thể anh nhanh nhẹn, nhanh chóng băng xuyên qua rừng núi, nửa tiếng đã tìm thấy Ngô Huy, cõng Ngô Huy trên lưng, nhanh chóng quay trở lại đỉnh núi Thiên Sơn.
Hiện giờ, trời đã gân sáng.
Giang Cung Tuấn kiểm tra tình trạng của Ngô Huy, lấy kim bạc ra, bắt đầu sử dụng kim bạc kích thích các cơ quan của anh ta, duy trì cơ hội sống của anh ta.
Nam Cương, quân khu.
Tối hôm nay, Quỷ Viễn cả một đêm không ngủ.
Từ sau khi Giang Cung Tuấn rời đi, anh ta vẫn cực kỳ lo lắng.
Trong phòng làm việc.
Quỷ Viên không ngừng nhìn thời gian.
Hiện giờ đã là 6 giờ sáng, phía chân trời đã xuất hiện một tia sáng ban mai.
Đến bây giờ Giang Cung Tuấn còn chưa trở về.
Giờ phút này, anh ta đứng lên, truyền mệnh lệnh xuống: “Toàn quân nghe lệnh “
“Trung đoàn tác chiến Phòng không nhận lệnh”
“Lữ đoàn Đặc công nhận lệnh.”
“Tiểu đoàn Bộ binh nhận lệnh”
“Trung đoàn Tên lửa nhận lệnh”
Theo tiếng ra lệnh của Quỷ Viễn, trong quân khu, đèn trong các tòa nhà lớn ngay lập tức bật sáng, các nhóm người phụ trách mỗi trung đoàn đều nhận được mệnh lệnh.
Quỷ Viễn nhìn thời gian, ra lệnh: “Toàn quân chuẩn bị chờ lệnh, 7 giờ sáng, đúng giờ ra khỏi cửa khẩu, mục đích đến cửa khẩu Thiên Sơn, san bằng cửa khẩu Thiên Sơn”
‘Theo mệnh lệnh vang lên, trong quân khu bắt đầu nổi lên âm thanh tập kết chiến đấu.
Toàn thể các chiến sĩ chuẩn bị.
Một chiếc máy bay chiến đấu nhanh chóng tập kết.
Xe bọc thép, xe tăng, xe tên lửa, toàn bộ đều chuẩn bị đợi lệnh.
Hàng ngàn hàng vạn quân Hắc Long đã lên xe quân đội.
Sau khi Quỷ Viễn truyền mệnh lệnh xuống, mọi cấp bậc tướng lĩnh đều xuất hiện trong phòng làm việc của Quỷ Viễn.
“Tướng Quỷ, sao lại thế này?”
“Tại sao đột nhiên lại phát động kèn xuất binh?”
“Là quân địch đến xâm phạm sao?”
“Tướng Quỷ, Đại tướng đã từ chức, ngài đã xin chỉ thị phía trên chưa?”
Đối mặt với chất vấn của mọi người, Quỷ Viễn mở miệng nói: “Đại tướng đã từ chức, nhưng một ngày là đại tướng, suốt đời là đại tướng, ngày hôm qua đại tướng đã xuất hiện ở Nam Cương, rời khỏi cửa khẩu, đi tới cửa khẩu Thiên Sơn, lúc gần đi có phân phó, nếu trước bình minh chưa trở về, xuất binh, rời cửa khẩu, san bằng cửa khẩu Thiên Sơn”
“Cái gì, Đại tướng đã đến Nam Cương?”
“Chuyện khi nào?”
“Tại sao tôi lại không biết?”
Tuy nhiên, Quỷ Viễn cũng không giải thích nhiều.
Anh ta đứng trước cửa sổ, yên lặng chờ đợi.
Mặt trời từ từ nhô lên từ phía dưới đường chân trời, chiếu sáng thế giới tối tăm.
Quỷ Viễn nhìn thời gian.
Hiện tại đã là bảy giờ sáng.
Anh ta cầm bộ đàm trong tay, hạ lệnh nói: “Toàn quân xuất phát!”
Loa ở tất cả các khu vực chính của quân khu đều đồng loạt vang lên.
Lời ra quân vang vọng toàn quân khu.
Không quân dẫn đầu xuất phát, hơn một nghìn chiếc máy bay chiến đấu bay lên không trung.
Ngay sau đó, một số lượng lớn xe tăng, xe bọc thép, xe quân đội được điều động, trùng trùng điệp điệp xuất phát, rời khỏi cửa khẩu, hướng đến cửa khẩu Thiên Sơn.
Giờ phút này, đỉnh núi Thiên Sơn.
Giang Cung Tuấn đứng bên ngoài nhà gõ.
Trời đã sáng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Quỷ Viễn đã xuất binh.
Anh bước vào nhà, nhìn tướng quân của các nước trong phòng, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cửa khẩu Thiên Sơn chính là nơi chôn cất đội quân một trăm nghìn người của hai mươi tám liên quốc”
Ẩm Giọng nói của Giang Cung Tuấn vừa dứt.
Bên ngoài liền truyền đến tiếng nổ mạnh.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, giống như động đất, đất rung núi chuyển.
Tướng quân của các nước đều thay đổi sắc mặt.
“Hắc, quân đội Hắc Long rời cửa khẩu?”
“Hắc Long, anh muốn khơi mào phân tranh sao, nước Đại Lan đã có hiệp nghị với các nước, sẽ không dễ dàng đưa quân đến cửa khẩu Thiên Sơn”
“Hắc Long, việc này ồn ào lớn như vậy, anh cứ chờ sự trả thù của hai mươi tám nước đi”
Nhiều tướng quân hoảng sợ hét lên.
Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh lùng, “Đúng là sẽ không dễ dàng rời cửa khẩu, nhưng là ở dưới tình huống người khác không động đến tôi, tôi đã từ chức, nhưng cậu ấy…”
Giang Cung Tuấn chỉ vào Ngô Huy đang nằm bất tỉnh trên giường.
“Cậu ấy vẫn là tướng quân Nam Cương, hai mươi tám nước to gan lớn mật, dám trói tướng quân Nam Cương, vậy phải hứng chịu sự phẫn nộ của quân đội Hắc Long.”
Nói xong, anh lấy kim bạc trong cơ thể những người này ra, để bọn họ khôi phục lại cử động.
“Lập tức liên hệ với quan chức tối cao của nước các người, nếu muốn mạng sống của các người, lấy tiền chuộc người, dựa theo thông lệ quốc tế, một tù binh là 3 tỷ tiền chuộc, cấp bậc tướng quân, 30 nghìn tỷ một người”
Giang Cung Tuấn nhìn những tướng quân này.
“Nếu đã lựa chọn xuất binh, vậy các người phải chuẩn bị tinh thần cho thất bại.”
“Sẽ giác ngộ được thất bại”
Bên ngoài, truyền đến tiếng súng nổ.
Quân đội Hắc Long rời cửa khẩu, quân đội liên minh của hai mươi tám quốc gia tại cửa khẩu Thiên Sơn đều thay đổi sắc mặt, đối mặt với danh tiếng bên ngoài của quân đội Hắc Long, bọn họ không còn dũng khí chiến đấu, toàn bộ đều tước vũ khí đầ
Nhưng, máy bay ném bom đã bay tới, thả bom hàng loạt, đội quân của hai mươi tám quốc gia, thiệt hại hơn nửa.
Toàn bộ sót lại đều bị bắt làm tù binh.
Giang Cung Tuấn kết nối với phòng chỉ huy, nhấc điện thoại cố định lên, gọi cho Quỷ Viễn.
“Tôi đang ở trên đỉnh núi Thiên Sơn”
Sau khi cúp điện thoại, anh liền kiên nhãn chờ đợi.
Rất nhanh, mấy chiếc máy bay từ trên trời bay xuống, hạ cánh an toàn trên đỉnh núi Thiên Sơn.
“Phó tướng của quân đội Hắc Long, Quỷ Viễn cứu giá chậm trễ, xin đại tướng trách phạt”
Quỷ Viễn dẫn đầu bước xuống máy bay trực thăng, quỳ một chân xuống.
Những người khác cũng đều bước xuống máy bay trực thăng.
Lần lượt quỳ trên mặt đất.
“Hạ tướng cứu giá chậm trễ”
Giang Cung Tuấn ôm Ngô Huy đang bị thương nặng hôn mê, dưới cái nhìn chăm chú của bao nhiêu ánh mắt, từng bước đi ra ngoài.
Đỉnh núi Thiên Sơn, trên mặt đất toàn bộ là thi thể nằm ngổn ngang.
Giang Cung Tuấn giẫm lên những thi thể này, đi đến trước mặt Quỷ Viễn, phân phó nói: “Đưa tôi quay về bệnh viện quân khu Nam Cương, để tôi chữa trị vết thương cho Ngô Huy, các tướng quân của hai mươi tám nước đang ở trong nhà, bắt lại toàn bộ, mang về Nam Cương, dựa theo thông lệ quốc tế, để quốc gia của bọn họ lấy tiền chuộc người.”
“Những tù binh chiến bại cũng mang về Nam Cương”
Giang Cung Tuấn nói xong, ôm Ngô Huy lên máy bay trực thăng.
Máy bay trực thăng cất cánh, chậm rãi bay lên lên không trung, nhanh chóng rời khỏi.
Lúc này Quỷ Viễn và các cấp bậc tướng quân mới đứng dậy, nhìn thi thể chất đầy trên đỉnh núi Thiên Sơn, anh ta không nhịn được mà trút một hơi khí lạnh.
Ngày hôm qua nơi này rốt cuộc đã trải qua trận giao tranh ác liệt như thế nào, mới có thể khiến cho nhiều người chết thảm ở nơi này như vậy?
Bình luận facebook