Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91-95
Chương 91: Hiểu lầm
“Bốp!”
Hà Diệp Mai vỗ vào đầu Giang Cung Tuấn, mắng: “Cần cậu nhiều lời sao? Trong cuộc họp có gia tộc có chỗ cho cậu nói sao?”
“Được, cứ quyết định như vậy đi” Đường Thành Lâm cười lớn.
Bước vào trung tâm thương mại là điều mà ông ta không dám nghĩ tới.
Bởi vì nơi này được xây dựng thành trung tâm tài chính của thế giới, không chỉ có các gia tộc ở Tử Đẳng ở đấy.
Trong tương lai, các sản nghiệp lớn trên toàn thế giới đều sẽ chuyển đến đấy.
Nếu như nhà họ Đường vào được, đây tuyệt đối là biểu tượng của hào môn, cho dù phí vào có đến ba trăm tỷ, cũng không sao cả.
“Ông nội, cháu..” Đường Sở Vi do dự.
Nhưng nhìn thấy Đường Thành Lâm cười rạng rỡ như vậy, cô cũng không muốn làm ông thất vọng, chán nản nói: “Cháu, cháu sẽ cố găng hết Sức.”
“Tổng giám đốc, nhà họ Đường dựa vào cô đây”
“Cô nhất định phải lấy được tư cách vào đó đây”
“Tổng giám đốc cô yên tâm, chỉ cần lấy được tư cách vào đấy, phí sau này chúng tôi có thể tìm cách”
“Đúng vậy, nếu như lấy được, vậy Tổng giám đốc này chính là có tiếng rồi”
Người nhà họ Đường lần lượt lên tiếng như thể đang nịnh nọt, nhưng thật ra là chế nhạo.
Đường Sở Vi không phải là không biết, người nhà họ Đường muốn nhìn cô xấu hổ.
“Ha ha, mọi người cùng nhau hợp sức, đi đến huy hoàng, tan họp.” Đường Thành Lâm cười lớn, đứng dậy đi lên tâng hai.
Đường Sở Vi cũng đứng lên, hung hăng trừng Giang Cung Tuấn.
Ánh mắt Đường Lăng muốn giết người, mắng: “Giang Cung Tuấn, anh cố ý làm loạn đúng không?”
Đường Lăng cười lớn: “Sở Vi, cô phải cố gắng lên, tư cách để vào trung tâm này không dễ lấy đâu. Chức vị Tổng giám đốc này, cũng không dễ ngồi như vậy đâu”
“Đường Sở Vi, tôi nghe nói, đến cả một nhân vật lớn như Diệp Hình cũng phải ngoan ngoãn nộp thủ tục, lần này cô muốn xin Diệp Hình cũng không có tác dụng gì đâu”
“Ha ha, vậy tôi đợi tốt của Tổng giám đốc vậy”
Người nhà họ Đường mỗi người nói một câu.
Đường Sở Vi tức giận rời khỏi biệt thự nhà họ Đường.
Giang Cung Tuấn cũng đi theo.
Trên đường về nhà, Hà Diệp Mai, Đường Tấn, Ngô Mịch đều nhìn Giang Cung Tuấn.
Hà Diệp Mai mắng: “Giang Cung Tuấn, tôi cảnh cáo cậu, sau này trong cuộc họp gia tộc, cậu nói ít thôi, đừng làm nhà chúng tôi mất mặt nữa.”
Đường Tấn cũng gầm lên: “Cái đồ không biết làm việc gì chỉ biết làm hỏng việc. Anh có biết trung tâm tài chính và thương mại của thành phố là gì không? Cho dù muốn vào đường ẩm thực, mở một nhà hàng ở đường ẩm thực, cũng cần phí hàng trăm tỷ, giá vào đường quân áo cũng là hàng trăm tỷ, muốn vào doanh nghiệp, cái này còn càng đáng sợ hơn.”
Mặc kệ người nhà họ Đường măng thế nào, Giang Cung Tuấn cũng đều không trả lời.
Đường Sở Vi cũng oán hận nhìn anh: “Anh tìm cho em một vấn đề khó rồi, anh có biết không?
Dược Phẩm Trường Sinh của Lâm Hân muốn vào cũng phải trải qua rất nhiều thủ tục, mất cả buổi sáng mới có thể làm được. Đó là Tổng giám đốc của một tập đoàn hàng nghìn tỷ đấy, em lấy cái gì để vào chứ? E rằng đến cả cửa lớn em cũng không về được.”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Vợ à, anh tin em, em nhất định có thể làm được”
“Em còn không tin chính em” Vẻ mặt Đường Sở Vi chán nản.
Người một nhà cãi nhau về nhà.
Hà Nhược Loan đợi trong nhà, không đến biệt thự nhà họ Đường.
Sắc mặt mọi người trong nhà đều không đúng, không khỏi nghỉ ngờ hỏi: “Sao lại nghiêm mặt như vậy, không phải đi chia-cổ phần sao?”
Hà Diệp Mai mắng: “Còn không phải là do tên phế vật Giang Cung Tuấn trong cuộc họp gia tộc lắm lời sao, tìm việc khó cho Sở Vi làm sao”
“Hửm?”
Hà Nhược Loan nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Sao thế?”
Hà Diệp Mai tức giận kể lại.
Nghe thấy vậy, Hà Nhược Loan suy nghĩ nói: “Có lẽ chị Sở Vi thật sự có thể làm được”
Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Đúng vậy, anh tin Sở Vi, hơn nữa, cho dù anh không nhiều lời, mọi người cho rằng người nhà họ Đường sẽ để cho Sở Vi ngồi vững chức Tổng giám đốc sao? Sở Vi muốn ngồi vững chức vị này thì phải khiến người nhà họ Đường khâm phục khẩu phục”
“Chỉ có cậu biết, bọn tôi không biết sao?”
Hà Diệp Mai mắng: “Đây rõ ràng là chuyện không thể nào, có thể đẩy đi, bây giờ thì hay rồi, làm sao Sở Vi có thể làm được chứ?”
Giang Cung Tuấn giơ tay ra: “Cái này sao con biết được chứ? Con cũng không phải là người làm ăn: “Ai”
Đường Sở Vi thở dài, nói: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Cung Tuấn cũng chỉ là muốn tốt cho con, con chuẩn bị một chút, sáng mai đến công ty, lấy tài liệu công ty, chuẩn bị thủ tục một chút, nộp lên, xem có được không. Nếu không được thì thôi vậy, dù sao ông nội cũng biết, đây là chuyện không thể nào, cho dù không làm được, cũng sẽ không làm khó con đâu”
“Ừ” Hà Diệp Mai gật đầu, chuyện đến nước này, cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.
Đường Bình vận còn đang bàng hoàng.
50% cổ phần.
Ông ta nằm mơ cũng không ngờ, mình sẽ có một ngày có được 50% cổ phần, Đường Tấn cũng quên những chuyện không vui này, kích động nói: “Ba, ông nội nói, ba có thể tự do chia 50% cổ phần này, con là con trai duy nhất của ba, mai chia 25% cho con”
Đường Bình nhìn Hà Diệp Mai.
Mặc dù ông ta có quyền phân chia, nhưng cho ai còn phải thích sắc mặt Hà Diệp Mai.
Hà Diệp Mai vỗ vào đầu Đường Tấn mắng: “Sở Vi chưa ngồi vững chức Tổng giám đốc, còn ba tháng thử việc nữa mà mày đã nghĩ đến việc phân chia rồi? Đợi Sở Vị ngồi.vững chức Tổng giám đốc đã rồi chia sau”
“Mẹ, ba tháng chúng ta cũng được chia không ít tiền mà, để ba chia cổ.phần cho con trước đi, con muốn dùng tiền trong ba tháng của gia tộc để mua một căn biệt thự, con muốn đón ba mẹ vợ vào căn biệt thự lớn”
Nghe thấy vậy, Ngô Mịch vui mừng: “Cảm ơn chồng”
Hà Diệp Mai nhìn Giang Cung Tuấn, mắng: “Cậu nhìn xem, đây chình là con rể của nhà người †a, giàu rồi, đều nhớ đến ba mẹ vợ của mình, còn cậu thì sao?”
Giang Cung Tuấn sờ mũi.
Anh không suy nghĩ cho nhà họ Đường sao?
Không nghĩ đến nhà họ Đường, Đường Sở Vi có thể ngồi lên chức vị Tổng giám đốc sao?
Đường Bình có thể có,50% cổ phần sao?
Đường Tấn cảm thấy có gì đó không đúng, kịp thời nói: “Mẹ, không phải còn không nghĩ đến mẹ, chỉ là bây giờ ba đã có cổ phần rồi; chỉ cần mấy tháng nữa là có thể mua được biệt thự, mà ba mẹ vợ con, còn đang chen chúc trong một căn nhà hơn một trăm mét vuông.”
“Không sao.”
Hà Diệp Mai xua tay: “Mẹ cũng không tức giận, nhà họ Ngô gả con gái cho con, bây giờ chúng ta phát đạt rồi, quả thật phải giúp đỡ một chút”
Ngô Mịch kịp thời cảm kích: “Cảm ơn mẹ”
Cả nhà lặng đi trong sự vui sướng.
Chỉ có Đường Sở Vi là lo lắng.
Cô trực tiếp trở về phòng, mở máy tính, bắt đầu viết đơn xin cư trú.
Hôm nay, Giang Cung Tuấn không dám hút thuốc trước mặt Đường Sở Vi.
Bây giờ anh nghiện thuốc rồi: Anh cũng không dám hút ở ban công nữa, mà là ra ngoài, đến đầu cầu thang, châm một điếu thuốc bắt đầu hút.
Hà Nhược Loan đi đến, khoanh tay trước ngực, nhìn Giang Cung Tuấn đang ngồi hút thuốc.
Mím môi cười: “Anh rể, chị Sở Vi để nhà họ Đường vào trong trung tâm tài chính thương mại của thành phố chắc là rất dễ dàng đúng không?”
Giang Cung Tuấn ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy gương mặt thanh tú, anh nhún vai, nói: “Cái này sao mà anh biết được chứ?”
“Sao thế, lẽ nào anh không âm thầm giúp đỡ sao? Anh ra mặt, chắc là rất dễ đúng không?”
“Em quá xem trọng anh rồi, anh chỉ là một binh lính xuất ngũ thôi”
Hà Nhược Loan cũng không quan tâm đến hình tượng ngồi xuống đất, giơ tay ôm cánh tay Giang Cung Tuấn, cả người đều dán vào người anh, cười nói: “Anh rể, em đến Tử Đằng để tìm việc, anh xem, có thể tìm giúp em một công việc tốt không?”
Sau khi Đường Sở Vi mở máy tính ra, nhưng lại không biết viết đơn xin cư trú thế nào.
Cô đi ra ngoài, không thấy Giang Cung Tuấn, Vì vậy đi ra ngoài tìm.
Chưa đi được mấy bước đã ở đầu cầu thang gần đó.
Giang Cung Tuấn ngồi trên đất, mà hai tay Hà Nhược Loan đang ôm lấy cánh tay anh, cả người đều dán vào trên người anh.
Ẩm!
Cảnh này giống như sấm giữa ban ngày vậy.
Đường Sở Vi lập tức cứng đờ.
Hóa đá tại chỗ rơi nước mắt.
Mấy giây sau, bịt miệng, khóc chạy vào nhà.
Chương 92: Đường Sở Vi chịu uất ức
Hà Nhược Loan can đảm đến mức cả người sắp dính chặt vào người Giang Cung Tuấn.
Một hương thơm hấp dẫn của thiếu nữ lan tràn trong mũi, Giang Cung Tuấn vội vàng di chuyển thân thể.
Hành vi của anh khiến Hà Nhược Loan bật cười: “Anh rể, anh vẫn còn ngại ngùng sao? Bên ngoài nói anh còn chưa chung phòng với chị họ nữa, không lẽ anh vẫn còn là xử nam hả?”
Mặt già của Giang Cung Tuấn đỏ cả lên.
Anh quả thật là như thế.
Mười năm trước, anh mới mười bảy tuổi, là một thiếu niên vừa tốt nghiệp trung học.
Thậm chí anh cũng đã yêu từ hôi cấp ba.
Có điều, tình yêu lúc đó chỉ giới hạn ở việc nắm tay nhau mà thôi.
Sau mười năm ở trong quân ngũ, anh ngày đêm phải đối mặt với sự huấn luyện đặc biệt, vũ khí lạnh lùng và máu xương của kẻ thù.
Anh lười nói nhảm với Hà Nhược Loan, đột nhiên hút vài điếu thuốc, ném tàn thuốc vào thùng rác, xoay người trở vào phòng.
Đường Sở Vi nhìn thấy Giang Cung Tuấn ngồi ở đầu cầu thang, nhìn thấy Hà Nhược Loan hai tay ôm lấy anh, cả người cũng sắp dán vào người anh, nên cô vừa khóc vừa chạy đi.
Sau khi trở về phòng, cô khóc lên thành tiếng.
Cô nghĩ Giang Cung Tuấn là một người đàn ông tốt.
Không ngờ cũng chỉ giống như những người đàn ông khác.
Hôm nay vừa đi đón Hà Nhược Loan, hai người đã cấu kết với nhau.
“Cốc cốc cốc”
Có tiếng gõ cửa truyền tới.
Đường Sở Vi vội vàng lau nước mắt, hít sâu mấy hơi, cố gắng bình tĩnh lại, rồi cô đứng dậy mở cửa.
Giang Cung Tuấn đi vào, cười hỏi: “Đang làm gì đó, sao lâu như vậy?”
Có điều, Đường Sở Vi không lên tiếng.
Cô trực tiếp bước tới máy tính, ngồi trước máy tính, ngơ ngác nhìn màn hình.
Giang Cung Tuấn cũng không nhận thấy sự khác thường.
Anh tự giác lấy chiếu mùa hè trải trên mặt đất.
Nhìn thấy hành động của anh, Đường Sở Vi cảm thấy uất ức không thôi.
Trước mặt đóng giả là chính nhân quân tử nhưng sau lưng lại có quan hệ với người phụ nữ khác, mấu chốt là người phụ nữ này lại là em họ của mình.
Cô lắc đầu, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đó.
Nhưng dù có làm thế nào cô không thể quên được cảnh Hà Nhược Loan thân mật ôm Giang Cung Tuấn, cả người như muốn dính chặt lấy Giang Cung Tuấn.
Cảnh tượng này như in sâu vào tâm trí cô, đuổi mãi không đi, dù muốn quên cũng không được.
“Không lẽ do mình không cho anh ấy đụng vào nên anh ấy mới âm thầm câu kết với phụ nữ khác. Anh ấy cũng là đàn ông, cũng có nhu cầu”
Đường Sở Vi bắt đầu suy nghĩ.
Cô nghĩ rằng đây là vấn đề ở chỗ cô.
Điều đó khiến Giang Cung Tuấn ở sau lưng cô đi tìm người phụ nữ khác.
Nhưng trong lòng cô rất tức giận.
Không phải cô không cho anh đụng vào, mà là anh tự giác ngủ dưới đất, cô cũng ám chỉ anh nhiều lân nhưng anh vẫn thờ ơ.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô cảm thấy tức giận.
Lúc này, cô nghĩ đến chuyện ly hôn.
Ly hôn với Giang Cung Tuấn ly, tác thành anh và Hà Nhược Loan.
“Giang Cung Tuấn”
“Hửm?”
Giang Cung Tuấn nằm trên chiếu dưới đất đang suy nghĩ một vấn đề, nghe thấy tiếng gọi, anh nhanh chóng phản ứng lại, hỏi: ‘Sao vậy?”
Đường Sở Vi xoay ghế, nhìn Giang Cung Tuấn đã ngồi dậy rồi, vẻ mặt thành thật hỏi: “Anh thấy em họ Hà Nhược Loan của em thế nào?”
“Hả?” Giang Cung Tuấn khó hiểu, nhất thời không đoán được Đường Sở Vi có dụng ý gì.
Anh ở trong quân đội mười năm, mười năm qua, năm hết tết đến cũng toàn giao thiệp với kẻ địch, không tiếp xúc với phụ nữ nhiều lắm, nên không đoán được suy nghĩ của phụ nữ, theo bản năng gật đầu nói: ‘Rất tốt. “
Nghe vậy, trên mặt Đường Sở Vi lộ ra vẻ thất vọng.
Cô rất muốn cứu vấn cuộc hôn nhân này.
Cô nhớ rằng sau khi Giang Cung Tuấn ở rể thì đã mang cô về nhà, chăm sóc cô bằng mọi cách có thể.
Mỗi ngày đều dỗ cô ngủ, ban ngày còn mang cô ra ngoài phơi nắng Cô chưa bao giờ được quan tâm, chăm sóc nhiều như vậy.
Ngay lúc đó, cô đã yêu Giang Cung Tuấn, cô đã xác định rõ ràng với Giang Cung Tuấn và coi Giang Cung Tuấn là người đàn ông duy nhất của cuộc đời mình.
Cô không ngờ rằng không bao lâu sau Giang Cung Tuấn lại thân thiết với người phụ nữ khác ngoài cô, người này lại là em họ của cô.
“Chúng ta..”
Cô muốn nói chúng ta ly hôn đi.
Nhưng lời nói đến khóe miệng thì lại không nói được.
“Vợ, em muốn nói gì?”
“Không có gì.’ Đường Sở Vi vẫn không nói gì.
Bây giờ cô còn không thèm làm đơn xin vào ở, cô lên giường nằm, hai tay chống trần nhà.
Đêm lặng lẽ trôi qua.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Đường Sở Vi mặc một bộ trang phục làm việc chuyên nghiệp, đến công ty Vĩnh Nhạc, tiếp quản Vĩnh Nhạc.
Giang Cung Tuấn không có gì làm, ở nhà ngủ đến mười giờ sáng.
Trong khoảng thời gian này, ở thành phố Tử Đăng xảy ra không ít chuyện lớn.
Tiêu Bối Hoa, ông chủ một trong tứ đại gia tộc – nhà họ Tiêu chết, nhà họ Tiêu bị lật đổ, từ một hào môn bị rơi xuống đáy vực.
Các tộc trưởng của ba đại gia tộc họ Vương, họ Chu, họ Triệu cũng lần lượt chết.
Ngay sau đó, Tiêu Dao Vương kế nhiệm.
Bây giờ lại là đại gia bí ẩn đã mua lại trùng tâm thương mại của thành phố với giá cao ngất trời.
Người dân vẫn đang thảo luận về mấy chuyện này.
Hôm nay, gia tộc họ Đường hạng hai lại một lần nữa tung ra một tin tức bom tấn.
Họ Đường là một gia tộc hạng hai.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, lại ra mặt làm trò cười cho thiên hạ.
Lần đầu tiên nổi tiếng, Đường Sở Vi gọi điện cho Diệp Hình, Diệp Hùng trực tiếp làm phá sản nhà họ Tiêu.
Lần thứ hai là Đường Thành Lâm làm trò cười cho thiên hạ lấy ra một thự mời giả tham dự buổi lễ kế vị của Tiêu Dao Vương.
Sáng nay, công ty Vĩnh Nhạc – Đường thị.
Đường Thành Lâm tổ chức họp báo, đích thân ông ta xuất hiện rồi tuyên bố với công chúng, từ đó về, Đường Sở Vi chính thức trở thành Tổng giám đốc điều hành của công ty Vĩnh Nhạc Đường thị, nắm 50% cổ phần Vĩnh Nhạc.
Tại cuộc họp báo này, Đường Thành Lâm tập trung vào sự hợp tác sâu rộng giữa Vĩnh Nhạc và Vạn Quân, đồng thời cũng đề cập đến mối quan hệ giữa Đường Sở Vi và Lâm Hân, Tổng giám đốc Dược Phẩm Trường Sinh.
Thậm chí, ông ta còn nhắc đến chuyện không ít ông chủ lớn quỳ xuống với Đường Sở Vi trong sinh nhật Lâm Hân.
Cùng với việc tổ chức họp báo, nhà họ Đường một lần nữa xuất hiện trước mắt công chúng.
Ngay sau đó, Đường Thiên Long thông báo hai ngày sau sẽ tổ chức sinh nhật lần thứ 80 ở khách sạn Thành phố Tử Đẳng, mời tất cả mọi người đến dự.
Đột nhiên, liên tục có những chủ đề liên quan đến nhà họ Đường nổi lên.
Đường Sở Vi có quyền lực như thế nào?
Với những mối liên hệ hiện tại của Đường Sở , chuyện trỗi dậy chỉ là việc trong tầm tay.
Đường Sở Vi lại lần nữa nổi danh.
Là chồng của Đường Sở Vi, Giang Cung Tuấn đương nhiên cũng là chủ đề bị mang ra bàn tán.
Đồ rác rưởi gì đó, vô dụng, đủ loại lời nói bị truyền ra.
Sau khi Giang Cung Tuấn tỉnh ngủ thì thức dậy, thu dọn sàn nhà bước ra khỏi phòng.
Lấy được cổ phần gia tộc, người một nhà hẳn nên ra ngoài cổ vũ.
Chỉ có một mình Hà Nhược Loan ngồi trên ghế sô pha với điện thoại di động trên tay, duyệt thông tin tuyển dụng của các công ty lớn.
Vốn dĩ cô ấy muốn đến làm việc ở công ty Vĩnh Nhạc Đường thị, nhưng làm việc ở công ty của họ hàng lại khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái.
“Anh rể”
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn đi ra khỏi phòng, cô ấy lập tức để điện thoại xuống, nói: “Anh rể, anh mau giới thiệu việc làm cho em đi.”
Đường Sở Vi không có ở đó, Giang Cung Tuấn cũng lấy ra một điếu thuốc châm, vừa hút thuốc vừa đi tới, ngồi xuống sô-pha, liếc cô ấy một cái, nhàn nhạt nói: “Tìm việc thì ra chỗ thị trường nhân tài, tìm anh làm gì?”
Cô ấy ngồi bên cạnh Giang Cung Tuấn; dùng hai tay ôm lấy cánh tay anh, làm nũng nói: “Anh rất có bản lĩnh mà, anh ra mặt, nhất định sẽ tìm được một công việc tử tế”
Hai người áp sát vào nhau, cơ thể gần như chạm vào nhau.
Ngực cô ấy phồng lên còn cố ý cọ vào Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn vượt qua được trò trêu đùa này, sắp rời đi.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
Đường Tấn và Ngô Mịch tay trong tay bước vào, thấy một màn này trên ghế sofa, nhất thời trợn mắt hốc
Chương 93: Hiểu lầm càng sâu
Đường Tấn và Ngô Mịch lái chiếc Maserati mới mua đi ra ngoài một vòng rồi quay về.
Mở cửa bước vào nhà, ngay tức khắc nhìn thấy cảnh tượng này.
Hai tay Hà Nhược Loan ôm lấy cánh tay Giang Cung Tuấn, cả người vẫn dính vào trên người anh, bộ dạng kia rất thân mật.
“Các người, các người?” Đường Tấn kinh hãi hô lên.
Bước đến, ngừng một lát rồi mắng to: “Hay cho mày Giang Cung Tuấn, mày ăn bám nhà họ Đường, dùng đồ nhà họ Đường, nay chị tao không có nhà thì mày lại đùa giỡn với cô gái khác sau lưng chị tao”
“Còn em nữa. Nhược Loan, em… sao em có thể làm ra chuyện như vậy, đây là anh rể của em mà?”
Hà Nhược Loan cũng chỉ đang đùa giỡn với Giang Cung Tuấn.
Cô ấy không ngờ Đường Tấn lại trở về nhanh như vậy.
Cô ấy kịp thời buông Giang Cung Tuấn ra, sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu giải thích: “Anh… anh họ, chuyện không phải như anh nghĩ đâu.”
“Thế như vậy là sao?”
Đường Tấn mảng: “Đều đã như thế rồi mà còn không phải cái gì nữa? Nếu chúng tôi không trở lại, hai người có phải cởi quần áo ở đây luôn rồi không?”
Giang Cung Tuấn không ngờ mọi chuyện lại như thế này.
Tuy nhiên, anh cũng không giải thích quá nhiều.
Ngô Mịch đi tới, ngồi trên sô pha, nghiêm mặt nhìn hai người rồi mảng: “Nhược Loan, cô thật là không biết xấu hổ, nhìn cô hiền lành như vậy, tôi còn tưởng cô là người biết giữ liêm sỉ, không ngờ lại phóng đãng như thế. Ngay cả anh rể họ của mình cũng…
Còn nữa, khẩu vị của cô cũng mặn ghê, đi thích cái thứ rác rưởi như vậy.”
“Tôi, tôi.
Hà Nhược Loan mở miệng, nhưng không biết giải thích thế nào.
Cô ấy nhìn Giang Cung Tuấn, trên mặt lộ ra vẻ khẩn cầu: “Anh rể, xin anh giải thích một chút đi, mọi chuyện không phải như thế này”
Giang Cung Tuấn lãnh đạm nói: “Cây ngay không sợ chết đứng, không cần giải thích.”
“Giang Cung Tuấn, mày chết chắc.
Chuyện này tao nhất định sẽ nói với chị, kêu chị ly hôn với mày” Đường Tấn hung hăng chửi bới.
Từ lâu anh ta đã thấy chướng mắt Giang Cung Tuấn.
Thắng ranh này trong cuộc họp gia đình nói bậy nói bạ, gây ra cho Đường Sở Vi rất nhiều rắc rối.
Nếu ông nội vì vậy lấy lại cổ phần của gia đình thì đó sẽ là một khoản lỗ lớn.
Giang Cung Tuấn vẻ mặt lãnh đạm.
Đường Sở Vi không giống họ.
Sở Vi biết cân đo đong đếm sẽ biết cách phân xử.
“Tôi đi mua đồ về nấu cơm” Giang Cung Tuấn thấy thời gian đã gần đến, nên đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi anh rời đi, Hà Nhược Loan lại bắt đầu giải thích.
Tuy nhiên, Đường Tấn và Ngô Mịch không nghe.
Vì lý do này, Hà Nhược Loan không còn cách nào.
Cũng được, cứ như vậy đi.
Nói thì nói, sợ gì chứ.
Cô ấy mong rằng Giang Cung Tuấn ly hôn với Đường Sở Vi, để cô ấy có thể ngang nhiên theo đuổi Giang Cung Tuấn.
Cả nôm nay, Đường Sở Vi luôn có mặt ở công ty.
Đầu tiên tôi tham dự buổi họp báo, sau đó tiếp quản công ty, làm quen với công việc kinh doanh của công ty, chuẩn bị tài liệu và nộp đơn xin vào trung tâm thương mại trong thành phố.
Bận rộn quá làm cô quyên đi chuyện nhìn thấy vào buổi tối hôm qua Đến 8 giờ tối cô mới về đến nhà.
Vào nhà, cô cảm thấy rất mệt mỏi, cô muốn đi tắm rửa nghỉ ngơi, nhưng thấy cả nhà đang ngồi trong phòng, sắc mặt khó coi, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
Hà Diệp Mai liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn, lạnh lùng nói: “Con hỏi xem nó đã làm ra chuyện tốt gì.”
Đường Tấn đã nói với Hà Diệp Mai chuyện Giang Cung Tuấn và Hà Nhược Loan câu kết nhau.
Hà Diệp Mai vốn đã muốn Giang Cung Tuấn ly hôn với Đường Sở Vi.
Tuy nhiên, bà ta không ngờ Giang Cung Tuấn lại ở cùng Hà Nhược Loan.
Hà Nhược Loan là con gái của anh trai bà ta, là người nhà họ Hà.
Thực sự là gia môn bất hạnh “Hả?”
Đường Sở Vi liếc nhìn Giang Cung Tuấn.
Đường Tấn đứng dậy nói: “Chị ơi, lúc sáng em mới về, thấy Giang Cung Tuấn rác rưởi này thân thiết với Hà Nhược Loan trên ghế sô pha. Hai người đang ôm nhau chuẩn bị cởi quần áo.”
Đường Tấn nói lại lần nữa, càng thêm mắm dặm muối “Đường Tấn, đừng có mà ngậm máu phun người” Hà Nhược Loan liền tức giận.
Cái gì mà thân thiết với nhau, cô ấy rõ ràng chỉ là đang ôm cánh tay anh, sao có thể nói như vậy chứ?
Sắc mặt Đường Sở Vi cũng trở nên âm trầm.
Đêm qua cô đã nhìn thấy.
Cô không ngờ hai người lại can đảm đến mức ôm nhau ở nhà mà âu yếm Cô trầm mặt ngồi xuống.
Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi có chút không vui, giải thích nói: ¡, đù nghe Đường Tấn khua môi múa mép. Anh và Hà Nhược Loan không có gì cả. Cô ấy thật sự đến nắm cánh tay anh, nhờ anh giới thiệu công việc cho cô ấy, vốn dĩ không hề thân thiết như những lời Đường Tấn nói. “
“Đúng thế”
Hà Nhược Loan giải thích: “Chị Sở Vi, chính là như vậy”
Đường Tấn đột nhiên nhảy dựng lên chửi bới: “Còn giới thiệu công việc cho cô sao?
Anh nghĩ anh là ai hả, ông chủ công ty sao?
Chị Sở Vi bây giờ là Tổng giám đốc tập đoàn Vĩnh Nhạc, tìm việc làm không đi tìm chị tôi, †ìm anh ta làm gì?”
Hà Diệp Mai bình tĩnh nói: “Nhược Loan, chuyện này cô sẽ không nói cho ba con biết, để tránh truyền ra ngoài, hủy hoại danh tiếng nhà họ Hà. Giang Cung Tuấn, cậu phải ly hôn với Sở Vi, nhà họ Đường nhất định sẽ không nhận đứa con rể không biết xấu hổ như vậy.”
“Đúng, ly hôn.” Ngô Mịch cũng nói Đường Sở Vi cảm thấy có chút loạn.
Ly hôn?
Chuyện này đêm qua cô đã muốn nói.
Tuy nhiên, cô nhớ rằng Giang Cung Tuấn rất tốt với cô.
Cô nhớ đến sự chăm sóc tỉ mỉ của Giang Cung Tuấn dành cho cô, cũng như sự quan tâm ân cần của anh dành cho cô.
Cô muốn cho Giang Cung Tuấn một cơ hội.
Vì đàn ông mắc sai lầm, chỉ cần họ biết lỗi và biết sửa sai thì họ có thể tha thứ.
Nhưng cô không ngờ Giang Cung Tuấn càng ngày càng quá đáng, lại dám ở nhà thân thiết với Hà Nhược Loan, nếu Đường Tấn không quay lại kịp thì bọn họ…
Khi Đường Sở Vi nghĩ đến điều này, uất ức rơi nước mắt.
Cô ứa nước mắt nhìn Giang Cung Tuấn.
Vẻ mặt đó khiến Giang Cung Tuấn cảm thấy đau lòng, vội vàng nói: “Sở Vi, chẳng lẽ em không tin anh?”
Đường Sở Vi vừa khóc vừa nói: “Em tin tưởng anh, nhưng càng tin vào mắt em hơn.
Tối hôm qua em đã thấy, thấy hai người ở ngoài chỗ cầu thang thân mật ôm nhau, là đàn ông thì sẽ phạm sai lầm, em đã cho anh cơ hội. Nhưng mà… Anh… sao anh lại đối xử với em như vậy? Đây là nhà em, anh cùng cô gái khác thân thiết với nhau, đây là cái gì chứ?”
Đường Sở Vi khóc rống lên.
Tối hôm qua?
Giang Cung Tuấn cũng nhớ tới.
Đêm qua, Hà Nhược Loan dường như: cũng ôm lấy cánh tay anh.
Thì ra là tối hôm qua Đường Sở Vi nhìn thấy, chẳng trách ngày hôm qua cô cứ muốn nói lại thôi, tâm sự nặng nề
“Một thứ rác rưởi, ăn của gia đình tôi, thậm chí dùng của gia đình tôi cũng được, lại “Còn nữa, Hà Nhược Lụ của cô, sao có thể không vậy?”
Cả một gia đình hùng hổ dọa người.
Hà Nhược Loan bị oan đến phát khóc.
Trong chuyện này, cô ấy thực sự có sai.
Nhưng, chỉ ôm tay mà thôi, cũng có gì đâu chứ.
Làm thế nào mà mọi chuyện lại trở thành như thế này.
Bị mắng là không biết xấu hổ, cô ấy cũng uất ức, khóc rống lên: “Đúng vậy, tôi thật không biết xấu hổ, chính là như vậy. Anh rể là người tốt, bị các người hô đi hoán lại, muốn , Sở Vi là chị họ xấu hổ như Khi Hà Diệp Mai đứng dậy, tát cho Hà Nhược Loan một cái tát.
“Mày… sao mày có thể nói ra lời không biết xấu hổ như vậy? Nhà họ Hà có người như mày thật là gia môn bất hạnh.”
Ngay lập tức, trên khuôn mặt đẹp đẽ của Hà Nhược Loan hãn lên một dấu tay, cô ấy đã uất ức khóc lên rồi, tôi tác thành cho cô.”
Đường Sở Vi cũng nuốt nước bọt: “Giang Cung Tuấn, sáng mai hẹn gặp ở cửa Cục Dân chính”
Nói xong, cô khóc lóc chạy về phòng, đóng sâm cửa lại.
Giang Cung Tuấn xoa xoa thái dương, vẻ mặt bất lực.
Cái này, cái này được gọi là gì?
Ngay cả khi đối mặt với hàng nghìn quân, anh chưa bao giờ buồn bã như vậy.
Nhưng lần này anh về để báo đáp ân tình, không nhất thiết phải cưới Đường Sở Vi, cũng không cần phải chiếm cô làm của riêng.
Chỉ cần có thể làm cho Sở Vi vui vẻ, hạnh phúc, bất kể làm gì, anh đều nguyện ý.
Bây giờ Sở Vi đang tức giận nhưng anh không giải thích được.
Đợi khi cô bớt giận thì mới giải thích được.
“Cút đi”
Hà Diệp Mai chỉ vào cửa: “Hai người mau ra khỏi đây. Nhà họ Đường không chào đón.
Đường Tấn, đi ném vali của Hà Nhược Loan đị”
“Vâng thưa mẹ”
Đường Tấn lập tức đi tới một gian phòng, lấy vali của Hà Nhược Loan và một ít quần áo ném ra ngoài cửa.
Chương 94: Thời thế đổi thay
Thái độ của nhà họ Đường rất kiên quyết, họ muốn đuổi Giang Cung Tuấn và Hà Nhược Loan rời đi Hà Diệp Mai thậm chí còn cầm chổi, đuổi Giang Cung Tuấn và Hà Nhược Loan ra ngoài.
Ngoài cửa.
Hà Nhược Loan nhìn quần áo nằm đầy đất, khóc thành một người đầy nước mắt.
Cô ấy vừa khóc vừa nhìn Giang Cung Tuấn, mặt đầy áy náy: “Anh, anh rể, em xin lỗi, đều là lỗi của em.”
Giang Cung Tuấn hơi dừng tay.
Chỉ là chuyện nhỏ, anh thực sự không quan tâm đến.
“Được rồi, đừng tự trách mình. Chuyện này cũng không phải lỗi của em. Nhà họ.
Đường từ lâu đã chướng mắt tôi, bọn họ thúc giục Sở Vi ly hôn với anh. Chỉ là, Sở Vi từ trước đến nay vẫn luôn đứng về phía anh, nay xảy ra chuyện này, cô ấy cũng muốn ly hôn”
Mặc dù nó không phải là một vấn đề lớn.
Nhưng đây quả thực là một rắc rối “Đúng. Thật xin lỗi, thật xin lỗi, nếu như hai người thực sự phải ly hôn, em… em lấy em bồi thường cho anh”
Giang Cung Tuấn liếc cô ấy một cái: “Được rồi, ngừng nghĩ về chuyện này đi, trong lòng anh chỉ có Sở Vi”
Giang Cung Tuấn sao mà không biết Hà Nhược Loan là bởi vì chuyện ngày hôm qua, còn tưởng rằng anh là nhân vật lớn, cho nên mới nói những chuyện này.
“Em, em nghiêm túc”
Hà Nhược Loan nói:”Ở nhà họ Đường anh không có địa vị gì, muốn ly hôn thì ly hôn. Em cũng đâu có kém gì Sở Vi, em muốn dáng có dáng muốn mặt có mặt mà.”
Đường Sở Vi bước ra ngoài, cô định trả lại thẻ Hắc Long của Giang Cung Tuấn cho.
Giang Cung Tuấn Vừa mở cửa cô đã nghe thấy điều này Nước mắt cô không kìm được trào ra.
Nhưng cô cố gắng chịu đựng nỗi bất hạnh trong lòng, nước mắt trên gò má, cười một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Giang Cung Tuấn, thẻ của anh trả lại anh, cảm ơn anh đã từng đối tốt với tôi, chăm sóc tôi không ngại gì, cảm ơn những chuyện mà khoảng thời gian này anh đã làm cho nhà họ Đường. Chúc hai người sống đến đầu bạc răng long.”
Cô đặt tấm thẻ vào tay Giang Cung Tuấn, sau đó che miệng, vừa khóc vừa chạy vào nhà Rầm.
Giang Cung Tuấn muốn giải thích thêm vài lời nhưng Đường Sở Vi đã xoay người, đóng cửa lại cái rầm.
Giang Cung Tuấn miễn cưỡng cất thẻ đi Nhìn thấy vẻ mất mát trên mặt Giang Cung Tuấn, Hà Nhược Loan biết trong lòng Giang Cung Tuấn chỉ có Đường Sở Vì, cô ấy biết cả đời này cô ấy sẽ không bao giờ có cơ hội.
Cô ấy an ủi: “Anh rể, khi chị Sở Vi bớt giận, có thể trở lại giải thích, chị Sở Vi sẽ tha thứ cho anh.”
Nói xong, cô ấy cúi xuống nhặt quần áo trên mặt đất.
Cô ấy nhét nó vào vali, kéo vali, làm động tác chào tạm biệt Giang Cung Tuấn đang đứng ở cửa.
“Anh rể, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã giúp em hiện thực hóa ước mơ, cho em chụp ảnh chung với Hoäc tướng quân và Tiêu Dao Vương, hoàn thành tâm nguyện nhiều năm của em.”
Cô ấy nói rồi xách vali rời đi.
Giang Cung Tuấn biết hôm nay không vào nhà được.
Anh dự định đợi vài ngày nữa sẽ giải quyết ân oán với tứ đại gia tộc rồi mới giải thích cho Sở Vì.
Anh bất đắc dĩ rời đi, theo Hà Nhược Loan, nói: “Để anh giúp em”
Anh cầm lấy chiếc vali trên tay Hà Nhược Loan.
“Cảm ơn.” Hà Nhược Loan nói nhỏ.
Cả hai cùng nhau lên thang máy, đi xuống lầu.
Bên ngoài tiểu khu, bên lề đường.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Kế tiếp đi đâu?”
Vẻ mặt của Hà Nhược Loan cũng bối rối.
Cô đến thành phố Tử Đãng chủ yếu là vì Tiêu Dao Vương kế vị, còn muốn đến Thành phố Tử Đăng phát triển, xem thử có thể gặp.
Tiêu Dao Vương và chụp ảnh chung với Tiêu Dao Vương hay không.
Bây giờ cô ấy đã thực hiện được ước mơ của mình.
Ở thành phố Tử Đẳng này cũng không còn gì khiến cô lưu luyến nữa.
“Về nhà thôi.”
Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói.
Giang Cung Tuấn nói: “Lúc trước không phải muốn anh giới thiệu công việc cho em sao, em biết làm gì? Anh đi xem có thể giới thiệu cho em một công việc tốt hơn không.”
Buổi tối, Giang Cung Tuấn không yên tâm Hà Nhược Loan ở một mình.
Cho dù có hiểu lầm, cô ấy cũng là em họ của Đường Sở Vi.
Nếu Hà Nhược Loan có chuyện gì xảy ra, sau khi hiểu lâm giữa anh và Đường Sở Vi được giải quyết, Sở Vi sẽ trách anh Hà Nhược Loan nói: “Em học đại học kinh tế. Sau khi tốt nghiệp, em làm trợ lý cho sếp trong ba tháng trong một công ty. Bởi vì sếp có ý với em, ám chỉ với em nhiều lần, còn táy máy tay chân với em nên em từ chức.”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn nói: “À, anh tình cờ biết người phụ trách xúc tiến đầu tư vào trung tâm thương mại của thành phố. Để anh gọi điện thoại cho em đến đó làm việc.”
“Vâng”
Hà Nhược Loan sửng sốt, ngay lập tức kêu lên: “Thật vậy sao?”
Giang Cung Tuấn cười nhạt Ngay sau đó, anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Tâm.
“Ở đâu?”
Bây giờ, đã gần 9 giờ tối Trung tâm thương mại trong thành phố bắt đầu thu hút vốn đầu tư nước ngoài, Bạch Tâm cũng là người ngoại đạo nên đã thuê rất nhiều người, hiện tại cô ta đang họp tại trụ ở công ty để bàn về việc xúc tiến đầu tư tiếp theo.
Giang Cung Tuấn gọi điện tới, cô ta lập tức chấm dứt hội nghị “Còn ở công ty. Anh Giang, có chuyện gì vậy?”
Giang Cung Tuấn nói: “Tôi có một người bạn tạm thời không có việc làm. Cô xem có.
thể sắp xếp công việc cho cô ấy ở bên đó không?”
“Anh Giang, anh ở đâu, tôi sẽ phái người đến đón ngay. Bên tôi còn phải họp thêm chút nữa, hiện tại tôi không thể ra ngoài được.”
“Không cần, tôi đi taxi”
Giang Cung Tuấn nói xong liền cúp điện thoại.
Hà Nhược Loan háo hức nhìn Giang Cung Tuấn, cho đến khi cúp máy, không nhịn được hỏi: “Anh rể, anh đang gọi ai vậy?”
Giang Cung Tuấn cười thần bí nói: “Đi taxi đến trung tâm thương mại của thành phố đi. Về công việc anh sẽ nói cho em biết.
Em đừng tiết lộ ra ngoài, đừng khoe khoang quá, đặc biệt không được nói nhảm trước mặt Sở Vi.”
“Vâng”
Hà Nhược Loan như con gà mổ thóc, gật đầu lia lịa.
Giang Cung Tuấn bắt taxi đến trung tâm thương mại của thành phố.
Nơi này nằm ở khu trung tâm thành phố.
Tử Đăng, trung tâm thương mại này mới được xây dựng.
Ở khu trung tâm là những tòa nhà cao hàng chục tầng.
Xung quanh có các phố đi bộ, phố ẩm thực, phố thương mại và phố cổ, tập trung thực phẩm, quần áo, nhà ở và phương tiện giao thông.
Gần đó còn có biệt thự, cùng tiểu khu đắt tiền.
Tất cả những điều này cộng lại để tạo thành một kỷ nguyên mới của trung tâm thương mại.
Ngay giữa trung tâm thương mại.
Đây là một tòa nhà 180 tầng.
Tòa nhà này cũng là tòa nhà cao nhất trong khu trung tâm thương mại, được gọi là tòa nhà Thời Đại, trung tâm thương mại này còn được thế giới bên ngoài gọi là Trung tâm tài chính xuyên thời đại Sau khi xuống xe, Hà Nhược Loan nhìn tòa nhà với vẻ mặt xuất thần.
“Anh rể, nơi này là trung tâm Thời Đại, trong tương lai nơi này sẽ trở thành nơi phồn hoa nhất nước, sau này nơi này sẽ quy tụ tất cả các xí ngi lớn trên toàn quốc, anh rể.
Bây giờ các công ty lớn vẫn chưa đến đây.
Anh đưa em đến đây làm công việc gì? “
Sau đó, cô thay đổi sắc mặt kêu lên: “A.
Chẳng lẽ Tập đoàn xuyên kỷ nguyên mới thành lập, anh là người đứng đầu Trung tâm tài chính Thời Đại?”
Giang Cung Tuấn cười nhạt, không nói gì.
Anh đã bí mật mua tập đoàn Thời Đại này.
Nhưng, anh vẫn chưa đến đây.
Nhìn vào tòa nhà 180 tầng ở trung tâm, thấy một vài ký tự lớn đang nhấp nháy ánh sáng trắng trên đỉnh của tòa nhà “Tòa nhà Thời Đại”
“Đi thôi”
Anh dẫn Hà Nhược Loan đi vào.
Bạch Tâm nhận được cuộc gọi của Giang Cung Tuấn, lập tức chấm dứt cuộc họp, đưa một số thành viên cấp cao của Tập đoàn Thời Đại xuống lầu, yên lặng chờ Giang Cung Tuấn đến.
Bên ngoài Tòa nhà Thời đại hơn hai mươi người tụ tập ở đây.
Những người này đều là tinh anh của xã hội, giới kinh doanh được Bạch Tâm thuê từ các công ty công nghệ cao nước ngoài, Bạch Tâm nói với mọi người: “Chờ họp xong, ông chủ thực sự của tập đoàn Thời Đại sẽ đến kiểm tra công việc. Mọi người phải cẩn thận, đừng đắc tội với Tổng giám đốc.”
“Vâng” Mọi người đồng thanh nói.
Tại thời điểm này, tất cả họ đều đang mong đợi.
Mong muốn được nhìn thấy ông chủ lớn bí ẩn, người có thể mua Thời Đại, khai sáng tập đoàn Thời Đại Đầu tư mấy trăm nghìn tỷ, đây là lực mạnh đến mức nào?
Trên đời, ai có thể có dũng khí như vậy?
Ai có thể đưa ra được một số tiền khổng lồ như vậy?
Rất nhanh họ sẽ được gặp người đàn ông đang được bàn tán khắp nơi gần đây, họ vừa mong đợi vừa hồi hộp.
Không lâu sau, một nam một nữ đi tới.
Người đàn ông ăn mặc cực kỳ bình thường, trên tay anh ta xách một chiếc vali, trong khi người phụ nữ thì khá xinh đẹp.
Hà Nhược Loan nhìn thấy hơn 20 giới thượng lưu xã hội trong bộ vest, cà vạt và trang phục chuyên nghiệp đứng bên ngoài tòa nhà, hơi thất thần Thực sự, thực sự đến Tập đoàn Thời Đại sao?
“Đây, Tổng giám đốc đến rồi” Bạch Tâm nói.
“Hoan nghênh Tổng giám đốc”
Thanh âm chỉnh tề vang dội truyền đến.
Ánh mắt của hơn hai mươi giới tinh doanh doanh nghiệp đều đặt trên người Giang Cung Tuấn Đây là người đàn ông đã mua Thời Đại sao?
Hà Nhược Loan hoàn toàn choáng váng.
Tổng… Tổng giám đốc?
Người, người mua Thời Đại là Giang Cung Tuấn sao?
Chương 95: Ông chủ tài chính
Hà Nhược Loan hóa đá, nhất thời đầu óc trống rỗng, không tự chủ được tinh thần.Giang Cung Tuấn cau mày, nhìn Bạch Tâm.Một cái nhìn này, khiến toàn thân Bạch Tâm run rẩy, lập tức quỳ xuống đất, thân thể run lấy bẩy.
Cảnh này, khiến hơn hai mười giám đốc điều hành cốp cán mới của Thời Đại đều ngẩn ra Đây, đây là người phụ trách của Thời Đại, Tổng giám đốc Bạch đấy.
Bây giờ sao lại quỳ xuống vậy?
Nhất thời, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Giang Cung Tuấn trầm giọng nói: “Cô đang làm cái gì vậy? Còn không mau đứng dậy”
“Vâng, vâng”
Bạch Tâm lập tức đứng lên, run rẩy đứng sang một bên.
Giang Cung Tuấn nói: “Dẫn nhiều người như vậy đến đây làm gì, còn không mau tản đị”
Bạch Tâm kịp thời nói: “Còn không mau đi làm việc đi.”
“Vâng”
Hơn hai mươi người nhanh chóng rời khỏi Rất nhanh, bên ngoài tòa nhà Thời Đại chỉ còn lại Giang Cung Tuấn, Bạch Tâm và Hà Nhược Loan.
“Anh, anh Giang, tôi Bạch Tâm do dự, cô ta muốn chào đón Giang Cung Tuấn một chút, không ngờ khiến Giang Cung Tuấn không vui, sớm như vậy, cô ta đã đến một mình rồi.
Giang Cung Tuấn xua tay, nói: “Được rồi, tôi cũng không trách tội cô, sau này ít làm.
những chuyện như thế này thôi. Đúng rồi, đây là Hà Nhược Loan, là em họ tôi, đến Tử Đằng tìm việc, cô xem mà sắp xếp đi”
“Vâng”
Bạch Tâm vừa nghe thấy là em họ của Giang Cung Tuấn, nhất thời gật đầu, đi đến iết nhận lấy hành lý trong tay Giang Cung Tuấn: “Anh Giang, để tôi.”
Giang Cung Tuấn gật đầu lại nói: “Có năng lực thế nào thì giao cho công việc như.
thế đấy, tôi không muốn trong tập đoàn có nhóm người ăn không ngồi rồi, cũng không muốn tồn tại quan hệ người nhà”
Hửm?
Bạch Tâm có chút ngẩn ra.
Lời này của Giang Cung Tuấn có ý gì?
“Làm sao, không hiểu à?”
Giang Cung Tuấn nhìn Bạch Tâm ngẩn ra, Ý của tôi chính là, đừng bởi vì là người tôi đưa đến, mà để cho cô ấy ở công ty chơi, cô ấy có thể làm được gì thì cho làm cái đấy”
Hiểu rồi” Lúc này Bạch Tâm mới hiểu.
Hà Nhược Loan vẫn còn trong trạng thái mê man, đến bây giờ còn chưa hồi thần lại.
Tòa nhà Thời Đại, một trung tâm tài chính và thương mại hoàn toàn mới, đây vậy mà lại là của Giang Cung Tuấn sao?
Cô ấy cảm thấy không thể tin nổi.
Rốt cuộc Giang Cung Tuấn có lai lịch thế nào, rốt cuộc có bao nhiêu tiền chứ?
Người đàn ông có thể mua được một thành phố mới Thời Đại này, sao lại ở rể nhà họ Đường chứ?
“Hà Nhược Loan.”
“Hả?”
Hà Nhược Loan phản ứng lại, nhìn Giang Cung Tuấn, trên mặt vẫn còn kinh ngạc, hỏi: “Anh, anh rể, anh nói đĩ?”
Giang Cung Tuấn nói: “Đến công ty thì phải làm việc nghiêm túc, không hiểu gì thì hỏi, không biết thì học. Nếu như em thật sự có năng lực, chắc sẽ leo lên rất nhanh, sẽ có tiền đồ tốt ở công ty”
Hà Nhược Loan mê man gật đầu.
“Nhớ kỹ, những chuyện hôm nay nhìn thấy, gặp được, đừng có truyền ra ngoài.”
“A, em biết rồi, em biết rồi” Hà Nhược: Loan gật đầu.
Giang Cung Tuấn nhìn Bạch Tâm, nói: lói cho cấp dưới biết, đừng nói lung tung, nếu không có hậu quả gì, cô biết rồi đấy”
“Vâng” Bạch Tâm vâng vâng dạ dạ gật “Vậy tôi đi trước đây”
Giang Cung Tuấn sắp xếp ổn thỏa xong, lúc này mới quay người rời đi, gọi xe đến phòng khám Trần Tục.
Tối nay, lại phải đến chỗ Ngô Huy chen chúc rồi.
Sau khi Giang Cung Tuấn rời đi, Hà Nhược Loan mới phản ứng lại.
Cô ấy nhìn Bạch Tâm ăn mặc chuyên nghiệp, khí chất xuất trân trước mặt, nói “Chào chị, em là Hà Nhược Loan”
Bạch Tâm cũng cười nói: “Cô Hà, hoan nghênh cô đến Thời Đại, tôi là Tổng giám đốc của tập đoàn Thời Đại Bạch Tâm, cô có thể gọi tôi là chị Bạch”
*A, Tổng giám đốc, chào chị, chào chị”
Sau khi nghe thấy là Tổng giám đốc của Thời Đại, Hà Nhược Loan lại chấn động Đến cả Tổng giám đốc của Thời Đại gặp Giang Cung Tuấn, cũng đều sợ đến nỗi quỳ xuống, vậy rốt cuộc Giang Cung Tuấn có lai lịch thế nào chứ?
“Cô Hà, mời.”
Bạch Tâm làm động tác mời, đích thân đưa Hà Nhược Loan vào công ty.
“Tổng giám đốc, để em, để em tự cầm”
Hà Nhược Loan lập tức cầm lấy vali trong tay.
Bạch Tâm.
Bạch Tâm cười, quay người đi vào tòa cao ốc, đi vào thang máy lên tầng cao nhất của tòa nhà.
“Cô Hà, bây giờ các quy tắc và chế độ của công ty vẫn chưa hoàn thiện, vẫn chưa hoàn toàn chiêu thương bên ngoài, cũng chưa tiếp xúc với các sản nghiệp mô hình lớn, sau đó sẽ tiếp tục cải thiện hệ thống công ty, thành lập các bộ phận. Anh Giang cũng đã nói rồi, có năng lực bao nhiêu thì làm chuyện bấy nhiêu. Tôi thấy chắc mới tốt nghiệp chưa bao lâu đúng không? Thế này.
đi, trước tiên tôi sẽ sắp xếp cho cô làm ở bộ phân kinh doanh, phụ trách chiêu thương của khu vực ẩm thực, cô thấy thế nào?”
Giang Cung Tuấn đã nói rồi, đừng cho Hà Nhược Loan chức vị quá cao.
Bạch Tâm cũng không dám xếp quá thấp.
Đây dù sao cũng là em hộ của Giang Cung Tuấn.
Theo như cô ta thấy, Hà Nhược Loan đến công ty chính là lấy tiếng, học hỏi kinh nghiệm, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành các giám đốc điều hành của tập đoàn thôi.
”A, sắp xếp cho em phụ trách mảng phố ẩm thực sao?” Hà Nhược Loan có chút ngạc nhiên.
Đây là chuyện mà mị mới có thể làm được đấy.
Theo dựa định của cô ấy, đến Tử Đăng tìm việc, có thể tìm được công việc, là một chức vụ nhỏ bé là được rồi.
Bây giờ trực tiếp sắp xếp cho cô ấy chịu trách nhiệm một mảng.
nghe nói, tiêu chuẩn chiêu thương của phố ẩm thực là rất cao.
Phải là một nhà hàng ẩm thực thật sự mới có tư cách để gia nhập, hơn nữa mức phí gia nhập mỗi lần là mấy tỷ, cái này còn chưa gồm những vấn đề tiền thuê sau này nữa.
Lúc này, cô ấy có chút nhát gan.
Cô ấy có thể đảm nghiệm được công việc này không?
Nhưng, cô ấy càng quan tâm về thân phận của Giang Cung Tuấn hơn: “Tổng, Tổng giám đốc, anh rể… cũng chính là anh Giang, rốt cuộc là người thế nào vậy? Tòa nhà Thời Đại này, nơi sắp trở thành trung tâm tài chính †ầm cỡ thế giới, đã được anh Giang mua rồi sao?”
Cô ấy hỏi ra nghỉ vấn trong lòng cấp cao thật sự “Hửm?”
Bạch Tâm nhìn cô ấy: “Cô không biết sao?”
“Em, em biết cái gì?”
Hà Nhược Loan có chút ngẩn ra.
Cô ấy chắc chắn Giang Cung Tuấn đã mua nơi này rồi.
Nhưng cô ấy không dám tin, muốn xác nhận một chút.
Mà Bạch Tâm lại không nhiều lời.
Nếu như Giang Cung Tuấn đã không nói, thì cô ta cũng không dám nhiều lời.
Thấy Bạch Tâm không nói gì, Hà Nhược Loan thử thăm dò hỏi: “Lẽ, lẽ nào, anh Giang thật sự là Đại tướng Hắc Long sao?”
Bạch Tâm cười, không nói gì Rất nhanh, đã đến tầng cao nhất của công ty.
Tầng cao nhất, một phòng họp sang trọng Lúc này hơn hai mươi người đang tập trung ở đây, những người này đều là những người tài giỏi trong thương nghiệp mới được thêm vào tập đoàn Thời Đại.
Hà Nhược Loan cầm vali đi đến, nhìn thấy phòng họp xa hoa, cô ấy cũng bị chấn động.
Cô ấy đã từng làm thư ký cho Tổng giám đốc của một công ty, nhưng Tổng giám đốc.
của công ty đó cũng chỉ trị giá mấy chục tỷ mà thôi, cô ấy đã nhìn thấy cảnh tượng như.
thế này bao giờ đâu chứ.
“Giới thiệu cho mọi người một đồng nghiệp mới, cô Hà Nhược Loan, sau này sẽ phụ trách mảng ẩm thực.”
Mọi người đều nhìn thấy, Hà Nhược Loan đến đây cùng với ông chủ đứng phía sau Thời Đại.
Mọi người đều lần lượt tiến lên, chào hỏi.
“Chào cô Hà”
“Cô Hà, sau này xin chăm sóc nhiều”
“A, anh, anh không phải là anh Uông nổi tiếng trong giới tài chính sao?”
“A, tôi biết anh, một nhà đầu tư vàng nổi tiếng ở phố Wall”
Nhìn thấy những người này đến chào hỏi, Hà Nhược Loan kinh ngạc há miệng.
Những người này đều là nhân vật ưu tú trong giới kinh doanh, đều nắm giữ những địa vị không nhẹ, bây giờ vậy mà lại tụ tập ở tập đoàn Thời Đại “Khụ”
Bạch Tâm ho khan một tiếng Lúc này mọi người mới tìm vị trí ngồi xuống Bạch Tâm tùy ý chỉ vào một vị trí trống, nói: “Cô Hà, cô ngồi ở đây đi”
“Vâng”
Hà Nhược Loan hít sâu một hơi, cưỡng ép mình bình tĩnh lại.
Sau đó đi đến, ng Bạch Tâm lại nói: “Tối nay, những chuyện mà mọi người nhìn thấy, gặp được, nghe thấy, tôi hy vọng mọi người đều giữ lại trong lòng. Thân phận của Tổng giám đốc, là cơ mật tuyệt đối, không được để lộ ra ngoài.
Một khi ai để lộ ra ngoài sẽ kết thúc giống như người đứng đầu của tứ đại gia tộc ở Tử Đằng”
Nghe thấy vậy, mọi người trong phòng hội nghị đều run rẩy.
Hà Nhược Loan cũng lại ngạc nhiên há miệng.
Cô ấy vốn dĩ là một người cực thông xuống.
minh.
Bây giờ nghe thấy Bạch Tâm nói đến người đứng đầu của tứ đại gia tộc, cô ấy liên tưởng đến rất nhiều.
Giang Cung Tuấn chính là người mà Đường Sở Vi đã cứu khỏi vụ cháy nhà họ Giang mười năm trước, chính là người đàn ông đeo mặt nạ quỷ giết người đứng đầu của tứ đại gia tộc.
Bây giờ, cô ấy đã biết tại sao Giang Cung Tuấn lại đối xử với Đường Sở Vi tốt như vậy tồi Đó là bởi vì Đường Sở Vì là ân nhân cứu mạng của anh.
Chỉ là, rốt cuộc Giang Cung Tuấn có thân phận lai lịch thế nào?
Anh thật sự là Hắc Long ở Nam Cương sao?
“Bốp!”
Hà Diệp Mai vỗ vào đầu Giang Cung Tuấn, mắng: “Cần cậu nhiều lời sao? Trong cuộc họp có gia tộc có chỗ cho cậu nói sao?”
“Được, cứ quyết định như vậy đi” Đường Thành Lâm cười lớn.
Bước vào trung tâm thương mại là điều mà ông ta không dám nghĩ tới.
Bởi vì nơi này được xây dựng thành trung tâm tài chính của thế giới, không chỉ có các gia tộc ở Tử Đẳng ở đấy.
Trong tương lai, các sản nghiệp lớn trên toàn thế giới đều sẽ chuyển đến đấy.
Nếu như nhà họ Đường vào được, đây tuyệt đối là biểu tượng của hào môn, cho dù phí vào có đến ba trăm tỷ, cũng không sao cả.
“Ông nội, cháu..” Đường Sở Vi do dự.
Nhưng nhìn thấy Đường Thành Lâm cười rạng rỡ như vậy, cô cũng không muốn làm ông thất vọng, chán nản nói: “Cháu, cháu sẽ cố găng hết Sức.”
“Tổng giám đốc, nhà họ Đường dựa vào cô đây”
“Cô nhất định phải lấy được tư cách vào đó đây”
“Tổng giám đốc cô yên tâm, chỉ cần lấy được tư cách vào đấy, phí sau này chúng tôi có thể tìm cách”
“Đúng vậy, nếu như lấy được, vậy Tổng giám đốc này chính là có tiếng rồi”
Người nhà họ Đường lần lượt lên tiếng như thể đang nịnh nọt, nhưng thật ra là chế nhạo.
Đường Sở Vi không phải là không biết, người nhà họ Đường muốn nhìn cô xấu hổ.
“Ha ha, mọi người cùng nhau hợp sức, đi đến huy hoàng, tan họp.” Đường Thành Lâm cười lớn, đứng dậy đi lên tâng hai.
Đường Sở Vi cũng đứng lên, hung hăng trừng Giang Cung Tuấn.
Ánh mắt Đường Lăng muốn giết người, mắng: “Giang Cung Tuấn, anh cố ý làm loạn đúng không?”
Đường Lăng cười lớn: “Sở Vi, cô phải cố gắng lên, tư cách để vào trung tâm này không dễ lấy đâu. Chức vị Tổng giám đốc này, cũng không dễ ngồi như vậy đâu”
“Đường Sở Vi, tôi nghe nói, đến cả một nhân vật lớn như Diệp Hình cũng phải ngoan ngoãn nộp thủ tục, lần này cô muốn xin Diệp Hình cũng không có tác dụng gì đâu”
“Ha ha, vậy tôi đợi tốt của Tổng giám đốc vậy”
Người nhà họ Đường mỗi người nói một câu.
Đường Sở Vi tức giận rời khỏi biệt thự nhà họ Đường.
Giang Cung Tuấn cũng đi theo.
Trên đường về nhà, Hà Diệp Mai, Đường Tấn, Ngô Mịch đều nhìn Giang Cung Tuấn.
Hà Diệp Mai mắng: “Giang Cung Tuấn, tôi cảnh cáo cậu, sau này trong cuộc họp gia tộc, cậu nói ít thôi, đừng làm nhà chúng tôi mất mặt nữa.”
Đường Tấn cũng gầm lên: “Cái đồ không biết làm việc gì chỉ biết làm hỏng việc. Anh có biết trung tâm tài chính và thương mại của thành phố là gì không? Cho dù muốn vào đường ẩm thực, mở một nhà hàng ở đường ẩm thực, cũng cần phí hàng trăm tỷ, giá vào đường quân áo cũng là hàng trăm tỷ, muốn vào doanh nghiệp, cái này còn càng đáng sợ hơn.”
Mặc kệ người nhà họ Đường măng thế nào, Giang Cung Tuấn cũng đều không trả lời.
Đường Sở Vi cũng oán hận nhìn anh: “Anh tìm cho em một vấn đề khó rồi, anh có biết không?
Dược Phẩm Trường Sinh của Lâm Hân muốn vào cũng phải trải qua rất nhiều thủ tục, mất cả buổi sáng mới có thể làm được. Đó là Tổng giám đốc của một tập đoàn hàng nghìn tỷ đấy, em lấy cái gì để vào chứ? E rằng đến cả cửa lớn em cũng không về được.”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Vợ à, anh tin em, em nhất định có thể làm được”
“Em còn không tin chính em” Vẻ mặt Đường Sở Vi chán nản.
Người một nhà cãi nhau về nhà.
Hà Nhược Loan đợi trong nhà, không đến biệt thự nhà họ Đường.
Sắc mặt mọi người trong nhà đều không đúng, không khỏi nghỉ ngờ hỏi: “Sao lại nghiêm mặt như vậy, không phải đi chia-cổ phần sao?”
Hà Diệp Mai mắng: “Còn không phải là do tên phế vật Giang Cung Tuấn trong cuộc họp gia tộc lắm lời sao, tìm việc khó cho Sở Vi làm sao”
“Hửm?”
Hà Nhược Loan nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Sao thế?”
Hà Diệp Mai tức giận kể lại.
Nghe thấy vậy, Hà Nhược Loan suy nghĩ nói: “Có lẽ chị Sở Vi thật sự có thể làm được”
Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Đúng vậy, anh tin Sở Vi, hơn nữa, cho dù anh không nhiều lời, mọi người cho rằng người nhà họ Đường sẽ để cho Sở Vi ngồi vững chức Tổng giám đốc sao? Sở Vi muốn ngồi vững chức vị này thì phải khiến người nhà họ Đường khâm phục khẩu phục”
“Chỉ có cậu biết, bọn tôi không biết sao?”
Hà Diệp Mai mắng: “Đây rõ ràng là chuyện không thể nào, có thể đẩy đi, bây giờ thì hay rồi, làm sao Sở Vi có thể làm được chứ?”
Giang Cung Tuấn giơ tay ra: “Cái này sao con biết được chứ? Con cũng không phải là người làm ăn: “Ai”
Đường Sở Vi thở dài, nói: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Cung Tuấn cũng chỉ là muốn tốt cho con, con chuẩn bị một chút, sáng mai đến công ty, lấy tài liệu công ty, chuẩn bị thủ tục một chút, nộp lên, xem có được không. Nếu không được thì thôi vậy, dù sao ông nội cũng biết, đây là chuyện không thể nào, cho dù không làm được, cũng sẽ không làm khó con đâu”
“Ừ” Hà Diệp Mai gật đầu, chuyện đến nước này, cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.
Đường Bình vận còn đang bàng hoàng.
50% cổ phần.
Ông ta nằm mơ cũng không ngờ, mình sẽ có một ngày có được 50% cổ phần, Đường Tấn cũng quên những chuyện không vui này, kích động nói: “Ba, ông nội nói, ba có thể tự do chia 50% cổ phần này, con là con trai duy nhất của ba, mai chia 25% cho con”
Đường Bình nhìn Hà Diệp Mai.
Mặc dù ông ta có quyền phân chia, nhưng cho ai còn phải thích sắc mặt Hà Diệp Mai.
Hà Diệp Mai vỗ vào đầu Đường Tấn mắng: “Sở Vi chưa ngồi vững chức Tổng giám đốc, còn ba tháng thử việc nữa mà mày đã nghĩ đến việc phân chia rồi? Đợi Sở Vị ngồi.vững chức Tổng giám đốc đã rồi chia sau”
“Mẹ, ba tháng chúng ta cũng được chia không ít tiền mà, để ba chia cổ.phần cho con trước đi, con muốn dùng tiền trong ba tháng của gia tộc để mua một căn biệt thự, con muốn đón ba mẹ vợ vào căn biệt thự lớn”
Nghe thấy vậy, Ngô Mịch vui mừng: “Cảm ơn chồng”
Hà Diệp Mai nhìn Giang Cung Tuấn, mắng: “Cậu nhìn xem, đây chình là con rể của nhà người †a, giàu rồi, đều nhớ đến ba mẹ vợ của mình, còn cậu thì sao?”
Giang Cung Tuấn sờ mũi.
Anh không suy nghĩ cho nhà họ Đường sao?
Không nghĩ đến nhà họ Đường, Đường Sở Vi có thể ngồi lên chức vị Tổng giám đốc sao?
Đường Bình có thể có,50% cổ phần sao?
Đường Tấn cảm thấy có gì đó không đúng, kịp thời nói: “Mẹ, không phải còn không nghĩ đến mẹ, chỉ là bây giờ ba đã có cổ phần rồi; chỉ cần mấy tháng nữa là có thể mua được biệt thự, mà ba mẹ vợ con, còn đang chen chúc trong một căn nhà hơn một trăm mét vuông.”
“Không sao.”
Hà Diệp Mai xua tay: “Mẹ cũng không tức giận, nhà họ Ngô gả con gái cho con, bây giờ chúng ta phát đạt rồi, quả thật phải giúp đỡ một chút”
Ngô Mịch kịp thời cảm kích: “Cảm ơn mẹ”
Cả nhà lặng đi trong sự vui sướng.
Chỉ có Đường Sở Vi là lo lắng.
Cô trực tiếp trở về phòng, mở máy tính, bắt đầu viết đơn xin cư trú.
Hôm nay, Giang Cung Tuấn không dám hút thuốc trước mặt Đường Sở Vi.
Bây giờ anh nghiện thuốc rồi: Anh cũng không dám hút ở ban công nữa, mà là ra ngoài, đến đầu cầu thang, châm một điếu thuốc bắt đầu hút.
Hà Nhược Loan đi đến, khoanh tay trước ngực, nhìn Giang Cung Tuấn đang ngồi hút thuốc.
Mím môi cười: “Anh rể, chị Sở Vi để nhà họ Đường vào trong trung tâm tài chính thương mại của thành phố chắc là rất dễ dàng đúng không?”
Giang Cung Tuấn ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy gương mặt thanh tú, anh nhún vai, nói: “Cái này sao mà anh biết được chứ?”
“Sao thế, lẽ nào anh không âm thầm giúp đỡ sao? Anh ra mặt, chắc là rất dễ đúng không?”
“Em quá xem trọng anh rồi, anh chỉ là một binh lính xuất ngũ thôi”
Hà Nhược Loan cũng không quan tâm đến hình tượng ngồi xuống đất, giơ tay ôm cánh tay Giang Cung Tuấn, cả người đều dán vào người anh, cười nói: “Anh rể, em đến Tử Đằng để tìm việc, anh xem, có thể tìm giúp em một công việc tốt không?”
Sau khi Đường Sở Vi mở máy tính ra, nhưng lại không biết viết đơn xin cư trú thế nào.
Cô đi ra ngoài, không thấy Giang Cung Tuấn, Vì vậy đi ra ngoài tìm.
Chưa đi được mấy bước đã ở đầu cầu thang gần đó.
Giang Cung Tuấn ngồi trên đất, mà hai tay Hà Nhược Loan đang ôm lấy cánh tay anh, cả người đều dán vào trên người anh.
Ẩm!
Cảnh này giống như sấm giữa ban ngày vậy.
Đường Sở Vi lập tức cứng đờ.
Hóa đá tại chỗ rơi nước mắt.
Mấy giây sau, bịt miệng, khóc chạy vào nhà.
Chương 92: Đường Sở Vi chịu uất ức
Hà Nhược Loan can đảm đến mức cả người sắp dính chặt vào người Giang Cung Tuấn.
Một hương thơm hấp dẫn của thiếu nữ lan tràn trong mũi, Giang Cung Tuấn vội vàng di chuyển thân thể.
Hành vi của anh khiến Hà Nhược Loan bật cười: “Anh rể, anh vẫn còn ngại ngùng sao? Bên ngoài nói anh còn chưa chung phòng với chị họ nữa, không lẽ anh vẫn còn là xử nam hả?”
Mặt già của Giang Cung Tuấn đỏ cả lên.
Anh quả thật là như thế.
Mười năm trước, anh mới mười bảy tuổi, là một thiếu niên vừa tốt nghiệp trung học.
Thậm chí anh cũng đã yêu từ hôi cấp ba.
Có điều, tình yêu lúc đó chỉ giới hạn ở việc nắm tay nhau mà thôi.
Sau mười năm ở trong quân ngũ, anh ngày đêm phải đối mặt với sự huấn luyện đặc biệt, vũ khí lạnh lùng và máu xương của kẻ thù.
Anh lười nói nhảm với Hà Nhược Loan, đột nhiên hút vài điếu thuốc, ném tàn thuốc vào thùng rác, xoay người trở vào phòng.
Đường Sở Vi nhìn thấy Giang Cung Tuấn ngồi ở đầu cầu thang, nhìn thấy Hà Nhược Loan hai tay ôm lấy anh, cả người cũng sắp dán vào người anh, nên cô vừa khóc vừa chạy đi.
Sau khi trở về phòng, cô khóc lên thành tiếng.
Cô nghĩ Giang Cung Tuấn là một người đàn ông tốt.
Không ngờ cũng chỉ giống như những người đàn ông khác.
Hôm nay vừa đi đón Hà Nhược Loan, hai người đã cấu kết với nhau.
“Cốc cốc cốc”
Có tiếng gõ cửa truyền tới.
Đường Sở Vi vội vàng lau nước mắt, hít sâu mấy hơi, cố gắng bình tĩnh lại, rồi cô đứng dậy mở cửa.
Giang Cung Tuấn đi vào, cười hỏi: “Đang làm gì đó, sao lâu như vậy?”
Có điều, Đường Sở Vi không lên tiếng.
Cô trực tiếp bước tới máy tính, ngồi trước máy tính, ngơ ngác nhìn màn hình.
Giang Cung Tuấn cũng không nhận thấy sự khác thường.
Anh tự giác lấy chiếu mùa hè trải trên mặt đất.
Nhìn thấy hành động của anh, Đường Sở Vi cảm thấy uất ức không thôi.
Trước mặt đóng giả là chính nhân quân tử nhưng sau lưng lại có quan hệ với người phụ nữ khác, mấu chốt là người phụ nữ này lại là em họ của mình.
Cô lắc đầu, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đó.
Nhưng dù có làm thế nào cô không thể quên được cảnh Hà Nhược Loan thân mật ôm Giang Cung Tuấn, cả người như muốn dính chặt lấy Giang Cung Tuấn.
Cảnh tượng này như in sâu vào tâm trí cô, đuổi mãi không đi, dù muốn quên cũng không được.
“Không lẽ do mình không cho anh ấy đụng vào nên anh ấy mới âm thầm câu kết với phụ nữ khác. Anh ấy cũng là đàn ông, cũng có nhu cầu”
Đường Sở Vi bắt đầu suy nghĩ.
Cô nghĩ rằng đây là vấn đề ở chỗ cô.
Điều đó khiến Giang Cung Tuấn ở sau lưng cô đi tìm người phụ nữ khác.
Nhưng trong lòng cô rất tức giận.
Không phải cô không cho anh đụng vào, mà là anh tự giác ngủ dưới đất, cô cũng ám chỉ anh nhiều lân nhưng anh vẫn thờ ơ.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô cảm thấy tức giận.
Lúc này, cô nghĩ đến chuyện ly hôn.
Ly hôn với Giang Cung Tuấn ly, tác thành anh và Hà Nhược Loan.
“Giang Cung Tuấn”
“Hửm?”
Giang Cung Tuấn nằm trên chiếu dưới đất đang suy nghĩ một vấn đề, nghe thấy tiếng gọi, anh nhanh chóng phản ứng lại, hỏi: ‘Sao vậy?”
Đường Sở Vi xoay ghế, nhìn Giang Cung Tuấn đã ngồi dậy rồi, vẻ mặt thành thật hỏi: “Anh thấy em họ Hà Nhược Loan của em thế nào?”
“Hả?” Giang Cung Tuấn khó hiểu, nhất thời không đoán được Đường Sở Vi có dụng ý gì.
Anh ở trong quân đội mười năm, mười năm qua, năm hết tết đến cũng toàn giao thiệp với kẻ địch, không tiếp xúc với phụ nữ nhiều lắm, nên không đoán được suy nghĩ của phụ nữ, theo bản năng gật đầu nói: ‘Rất tốt. “
Nghe vậy, trên mặt Đường Sở Vi lộ ra vẻ thất vọng.
Cô rất muốn cứu vấn cuộc hôn nhân này.
Cô nhớ rằng sau khi Giang Cung Tuấn ở rể thì đã mang cô về nhà, chăm sóc cô bằng mọi cách có thể.
Mỗi ngày đều dỗ cô ngủ, ban ngày còn mang cô ra ngoài phơi nắng Cô chưa bao giờ được quan tâm, chăm sóc nhiều như vậy.
Ngay lúc đó, cô đã yêu Giang Cung Tuấn, cô đã xác định rõ ràng với Giang Cung Tuấn và coi Giang Cung Tuấn là người đàn ông duy nhất của cuộc đời mình.
Cô không ngờ rằng không bao lâu sau Giang Cung Tuấn lại thân thiết với người phụ nữ khác ngoài cô, người này lại là em họ của cô.
“Chúng ta..”
Cô muốn nói chúng ta ly hôn đi.
Nhưng lời nói đến khóe miệng thì lại không nói được.
“Vợ, em muốn nói gì?”
“Không có gì.’ Đường Sở Vi vẫn không nói gì.
Bây giờ cô còn không thèm làm đơn xin vào ở, cô lên giường nằm, hai tay chống trần nhà.
Đêm lặng lẽ trôi qua.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Đường Sở Vi mặc một bộ trang phục làm việc chuyên nghiệp, đến công ty Vĩnh Nhạc, tiếp quản Vĩnh Nhạc.
Giang Cung Tuấn không có gì làm, ở nhà ngủ đến mười giờ sáng.
Trong khoảng thời gian này, ở thành phố Tử Đăng xảy ra không ít chuyện lớn.
Tiêu Bối Hoa, ông chủ một trong tứ đại gia tộc – nhà họ Tiêu chết, nhà họ Tiêu bị lật đổ, từ một hào môn bị rơi xuống đáy vực.
Các tộc trưởng của ba đại gia tộc họ Vương, họ Chu, họ Triệu cũng lần lượt chết.
Ngay sau đó, Tiêu Dao Vương kế nhiệm.
Bây giờ lại là đại gia bí ẩn đã mua lại trùng tâm thương mại của thành phố với giá cao ngất trời.
Người dân vẫn đang thảo luận về mấy chuyện này.
Hôm nay, gia tộc họ Đường hạng hai lại một lần nữa tung ra một tin tức bom tấn.
Họ Đường là một gia tộc hạng hai.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, lại ra mặt làm trò cười cho thiên hạ.
Lần đầu tiên nổi tiếng, Đường Sở Vi gọi điện cho Diệp Hình, Diệp Hùng trực tiếp làm phá sản nhà họ Tiêu.
Lần thứ hai là Đường Thành Lâm làm trò cười cho thiên hạ lấy ra một thự mời giả tham dự buổi lễ kế vị của Tiêu Dao Vương.
Sáng nay, công ty Vĩnh Nhạc – Đường thị.
Đường Thành Lâm tổ chức họp báo, đích thân ông ta xuất hiện rồi tuyên bố với công chúng, từ đó về, Đường Sở Vi chính thức trở thành Tổng giám đốc điều hành của công ty Vĩnh Nhạc Đường thị, nắm 50% cổ phần Vĩnh Nhạc.
Tại cuộc họp báo này, Đường Thành Lâm tập trung vào sự hợp tác sâu rộng giữa Vĩnh Nhạc và Vạn Quân, đồng thời cũng đề cập đến mối quan hệ giữa Đường Sở Vi và Lâm Hân, Tổng giám đốc Dược Phẩm Trường Sinh.
Thậm chí, ông ta còn nhắc đến chuyện không ít ông chủ lớn quỳ xuống với Đường Sở Vi trong sinh nhật Lâm Hân.
Cùng với việc tổ chức họp báo, nhà họ Đường một lần nữa xuất hiện trước mắt công chúng.
Ngay sau đó, Đường Thiên Long thông báo hai ngày sau sẽ tổ chức sinh nhật lần thứ 80 ở khách sạn Thành phố Tử Đẳng, mời tất cả mọi người đến dự.
Đột nhiên, liên tục có những chủ đề liên quan đến nhà họ Đường nổi lên.
Đường Sở Vi có quyền lực như thế nào?
Với những mối liên hệ hiện tại của Đường Sở , chuyện trỗi dậy chỉ là việc trong tầm tay.
Đường Sở Vi lại lần nữa nổi danh.
Là chồng của Đường Sở Vi, Giang Cung Tuấn đương nhiên cũng là chủ đề bị mang ra bàn tán.
Đồ rác rưởi gì đó, vô dụng, đủ loại lời nói bị truyền ra.
Sau khi Giang Cung Tuấn tỉnh ngủ thì thức dậy, thu dọn sàn nhà bước ra khỏi phòng.
Lấy được cổ phần gia tộc, người một nhà hẳn nên ra ngoài cổ vũ.
Chỉ có một mình Hà Nhược Loan ngồi trên ghế sô pha với điện thoại di động trên tay, duyệt thông tin tuyển dụng của các công ty lớn.
Vốn dĩ cô ấy muốn đến làm việc ở công ty Vĩnh Nhạc Đường thị, nhưng làm việc ở công ty của họ hàng lại khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái.
“Anh rể”
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn đi ra khỏi phòng, cô ấy lập tức để điện thoại xuống, nói: “Anh rể, anh mau giới thiệu việc làm cho em đi.”
Đường Sở Vi không có ở đó, Giang Cung Tuấn cũng lấy ra một điếu thuốc châm, vừa hút thuốc vừa đi tới, ngồi xuống sô-pha, liếc cô ấy một cái, nhàn nhạt nói: “Tìm việc thì ra chỗ thị trường nhân tài, tìm anh làm gì?”
Cô ấy ngồi bên cạnh Giang Cung Tuấn; dùng hai tay ôm lấy cánh tay anh, làm nũng nói: “Anh rất có bản lĩnh mà, anh ra mặt, nhất định sẽ tìm được một công việc tử tế”
Hai người áp sát vào nhau, cơ thể gần như chạm vào nhau.
Ngực cô ấy phồng lên còn cố ý cọ vào Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn vượt qua được trò trêu đùa này, sắp rời đi.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
Đường Tấn và Ngô Mịch tay trong tay bước vào, thấy một màn này trên ghế sofa, nhất thời trợn mắt hốc
Chương 93: Hiểu lầm càng sâu
Đường Tấn và Ngô Mịch lái chiếc Maserati mới mua đi ra ngoài một vòng rồi quay về.
Mở cửa bước vào nhà, ngay tức khắc nhìn thấy cảnh tượng này.
Hai tay Hà Nhược Loan ôm lấy cánh tay Giang Cung Tuấn, cả người vẫn dính vào trên người anh, bộ dạng kia rất thân mật.
“Các người, các người?” Đường Tấn kinh hãi hô lên.
Bước đến, ngừng một lát rồi mắng to: “Hay cho mày Giang Cung Tuấn, mày ăn bám nhà họ Đường, dùng đồ nhà họ Đường, nay chị tao không có nhà thì mày lại đùa giỡn với cô gái khác sau lưng chị tao”
“Còn em nữa. Nhược Loan, em… sao em có thể làm ra chuyện như vậy, đây là anh rể của em mà?”
Hà Nhược Loan cũng chỉ đang đùa giỡn với Giang Cung Tuấn.
Cô ấy không ngờ Đường Tấn lại trở về nhanh như vậy.
Cô ấy kịp thời buông Giang Cung Tuấn ra, sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu giải thích: “Anh… anh họ, chuyện không phải như anh nghĩ đâu.”
“Thế như vậy là sao?”
Đường Tấn mảng: “Đều đã như thế rồi mà còn không phải cái gì nữa? Nếu chúng tôi không trở lại, hai người có phải cởi quần áo ở đây luôn rồi không?”
Giang Cung Tuấn không ngờ mọi chuyện lại như thế này.
Tuy nhiên, anh cũng không giải thích quá nhiều.
Ngô Mịch đi tới, ngồi trên sô pha, nghiêm mặt nhìn hai người rồi mảng: “Nhược Loan, cô thật là không biết xấu hổ, nhìn cô hiền lành như vậy, tôi còn tưởng cô là người biết giữ liêm sỉ, không ngờ lại phóng đãng như thế. Ngay cả anh rể họ của mình cũng…
Còn nữa, khẩu vị của cô cũng mặn ghê, đi thích cái thứ rác rưởi như vậy.”
“Tôi, tôi.
Hà Nhược Loan mở miệng, nhưng không biết giải thích thế nào.
Cô ấy nhìn Giang Cung Tuấn, trên mặt lộ ra vẻ khẩn cầu: “Anh rể, xin anh giải thích một chút đi, mọi chuyện không phải như thế này”
Giang Cung Tuấn lãnh đạm nói: “Cây ngay không sợ chết đứng, không cần giải thích.”
“Giang Cung Tuấn, mày chết chắc.
Chuyện này tao nhất định sẽ nói với chị, kêu chị ly hôn với mày” Đường Tấn hung hăng chửi bới.
Từ lâu anh ta đã thấy chướng mắt Giang Cung Tuấn.
Thắng ranh này trong cuộc họp gia đình nói bậy nói bạ, gây ra cho Đường Sở Vi rất nhiều rắc rối.
Nếu ông nội vì vậy lấy lại cổ phần của gia đình thì đó sẽ là một khoản lỗ lớn.
Giang Cung Tuấn vẻ mặt lãnh đạm.
Đường Sở Vi không giống họ.
Sở Vi biết cân đo đong đếm sẽ biết cách phân xử.
“Tôi đi mua đồ về nấu cơm” Giang Cung Tuấn thấy thời gian đã gần đến, nên đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi anh rời đi, Hà Nhược Loan lại bắt đầu giải thích.
Tuy nhiên, Đường Tấn và Ngô Mịch không nghe.
Vì lý do này, Hà Nhược Loan không còn cách nào.
Cũng được, cứ như vậy đi.
Nói thì nói, sợ gì chứ.
Cô ấy mong rằng Giang Cung Tuấn ly hôn với Đường Sở Vi, để cô ấy có thể ngang nhiên theo đuổi Giang Cung Tuấn.
Cả nôm nay, Đường Sở Vi luôn có mặt ở công ty.
Đầu tiên tôi tham dự buổi họp báo, sau đó tiếp quản công ty, làm quen với công việc kinh doanh của công ty, chuẩn bị tài liệu và nộp đơn xin vào trung tâm thương mại trong thành phố.
Bận rộn quá làm cô quyên đi chuyện nhìn thấy vào buổi tối hôm qua Đến 8 giờ tối cô mới về đến nhà.
Vào nhà, cô cảm thấy rất mệt mỏi, cô muốn đi tắm rửa nghỉ ngơi, nhưng thấy cả nhà đang ngồi trong phòng, sắc mặt khó coi, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
Hà Diệp Mai liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn, lạnh lùng nói: “Con hỏi xem nó đã làm ra chuyện tốt gì.”
Đường Tấn đã nói với Hà Diệp Mai chuyện Giang Cung Tuấn và Hà Nhược Loan câu kết nhau.
Hà Diệp Mai vốn đã muốn Giang Cung Tuấn ly hôn với Đường Sở Vi.
Tuy nhiên, bà ta không ngờ Giang Cung Tuấn lại ở cùng Hà Nhược Loan.
Hà Nhược Loan là con gái của anh trai bà ta, là người nhà họ Hà.
Thực sự là gia môn bất hạnh “Hả?”
Đường Sở Vi liếc nhìn Giang Cung Tuấn.
Đường Tấn đứng dậy nói: “Chị ơi, lúc sáng em mới về, thấy Giang Cung Tuấn rác rưởi này thân thiết với Hà Nhược Loan trên ghế sô pha. Hai người đang ôm nhau chuẩn bị cởi quần áo.”
Đường Tấn nói lại lần nữa, càng thêm mắm dặm muối “Đường Tấn, đừng có mà ngậm máu phun người” Hà Nhược Loan liền tức giận.
Cái gì mà thân thiết với nhau, cô ấy rõ ràng chỉ là đang ôm cánh tay anh, sao có thể nói như vậy chứ?
Sắc mặt Đường Sở Vi cũng trở nên âm trầm.
Đêm qua cô đã nhìn thấy.
Cô không ngờ hai người lại can đảm đến mức ôm nhau ở nhà mà âu yếm Cô trầm mặt ngồi xuống.
Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi có chút không vui, giải thích nói: ¡, đù nghe Đường Tấn khua môi múa mép. Anh và Hà Nhược Loan không có gì cả. Cô ấy thật sự đến nắm cánh tay anh, nhờ anh giới thiệu công việc cho cô ấy, vốn dĩ không hề thân thiết như những lời Đường Tấn nói. “
“Đúng thế”
Hà Nhược Loan giải thích: “Chị Sở Vi, chính là như vậy”
Đường Tấn đột nhiên nhảy dựng lên chửi bới: “Còn giới thiệu công việc cho cô sao?
Anh nghĩ anh là ai hả, ông chủ công ty sao?
Chị Sở Vi bây giờ là Tổng giám đốc tập đoàn Vĩnh Nhạc, tìm việc làm không đi tìm chị tôi, †ìm anh ta làm gì?”
Hà Diệp Mai bình tĩnh nói: “Nhược Loan, chuyện này cô sẽ không nói cho ba con biết, để tránh truyền ra ngoài, hủy hoại danh tiếng nhà họ Hà. Giang Cung Tuấn, cậu phải ly hôn với Sở Vi, nhà họ Đường nhất định sẽ không nhận đứa con rể không biết xấu hổ như vậy.”
“Đúng, ly hôn.” Ngô Mịch cũng nói Đường Sở Vi cảm thấy có chút loạn.
Ly hôn?
Chuyện này đêm qua cô đã muốn nói.
Tuy nhiên, cô nhớ rằng Giang Cung Tuấn rất tốt với cô.
Cô nhớ đến sự chăm sóc tỉ mỉ của Giang Cung Tuấn dành cho cô, cũng như sự quan tâm ân cần của anh dành cho cô.
Cô muốn cho Giang Cung Tuấn một cơ hội.
Vì đàn ông mắc sai lầm, chỉ cần họ biết lỗi và biết sửa sai thì họ có thể tha thứ.
Nhưng cô không ngờ Giang Cung Tuấn càng ngày càng quá đáng, lại dám ở nhà thân thiết với Hà Nhược Loan, nếu Đường Tấn không quay lại kịp thì bọn họ…
Khi Đường Sở Vi nghĩ đến điều này, uất ức rơi nước mắt.
Cô ứa nước mắt nhìn Giang Cung Tuấn.
Vẻ mặt đó khiến Giang Cung Tuấn cảm thấy đau lòng, vội vàng nói: “Sở Vi, chẳng lẽ em không tin anh?”
Đường Sở Vi vừa khóc vừa nói: “Em tin tưởng anh, nhưng càng tin vào mắt em hơn.
Tối hôm qua em đã thấy, thấy hai người ở ngoài chỗ cầu thang thân mật ôm nhau, là đàn ông thì sẽ phạm sai lầm, em đã cho anh cơ hội. Nhưng mà… Anh… sao anh lại đối xử với em như vậy? Đây là nhà em, anh cùng cô gái khác thân thiết với nhau, đây là cái gì chứ?”
Đường Sở Vi khóc rống lên.
Tối hôm qua?
Giang Cung Tuấn cũng nhớ tới.
Đêm qua, Hà Nhược Loan dường như: cũng ôm lấy cánh tay anh.
Thì ra là tối hôm qua Đường Sở Vi nhìn thấy, chẳng trách ngày hôm qua cô cứ muốn nói lại thôi, tâm sự nặng nề
“Một thứ rác rưởi, ăn của gia đình tôi, thậm chí dùng của gia đình tôi cũng được, lại “Còn nữa, Hà Nhược Lụ của cô, sao có thể không vậy?”
Cả một gia đình hùng hổ dọa người.
Hà Nhược Loan bị oan đến phát khóc.
Trong chuyện này, cô ấy thực sự có sai.
Nhưng, chỉ ôm tay mà thôi, cũng có gì đâu chứ.
Làm thế nào mà mọi chuyện lại trở thành như thế này.
Bị mắng là không biết xấu hổ, cô ấy cũng uất ức, khóc rống lên: “Đúng vậy, tôi thật không biết xấu hổ, chính là như vậy. Anh rể là người tốt, bị các người hô đi hoán lại, muốn , Sở Vi là chị họ xấu hổ như Khi Hà Diệp Mai đứng dậy, tát cho Hà Nhược Loan một cái tát.
“Mày… sao mày có thể nói ra lời không biết xấu hổ như vậy? Nhà họ Hà có người như mày thật là gia môn bất hạnh.”
Ngay lập tức, trên khuôn mặt đẹp đẽ của Hà Nhược Loan hãn lên một dấu tay, cô ấy đã uất ức khóc lên rồi, tôi tác thành cho cô.”
Đường Sở Vi cũng nuốt nước bọt: “Giang Cung Tuấn, sáng mai hẹn gặp ở cửa Cục Dân chính”
Nói xong, cô khóc lóc chạy về phòng, đóng sâm cửa lại.
Giang Cung Tuấn xoa xoa thái dương, vẻ mặt bất lực.
Cái này, cái này được gọi là gì?
Ngay cả khi đối mặt với hàng nghìn quân, anh chưa bao giờ buồn bã như vậy.
Nhưng lần này anh về để báo đáp ân tình, không nhất thiết phải cưới Đường Sở Vi, cũng không cần phải chiếm cô làm của riêng.
Chỉ cần có thể làm cho Sở Vi vui vẻ, hạnh phúc, bất kể làm gì, anh đều nguyện ý.
Bây giờ Sở Vi đang tức giận nhưng anh không giải thích được.
Đợi khi cô bớt giận thì mới giải thích được.
“Cút đi”
Hà Diệp Mai chỉ vào cửa: “Hai người mau ra khỏi đây. Nhà họ Đường không chào đón.
Đường Tấn, đi ném vali của Hà Nhược Loan đị”
“Vâng thưa mẹ”
Đường Tấn lập tức đi tới một gian phòng, lấy vali của Hà Nhược Loan và một ít quần áo ném ra ngoài cửa.
Chương 94: Thời thế đổi thay
Thái độ của nhà họ Đường rất kiên quyết, họ muốn đuổi Giang Cung Tuấn và Hà Nhược Loan rời đi Hà Diệp Mai thậm chí còn cầm chổi, đuổi Giang Cung Tuấn và Hà Nhược Loan ra ngoài.
Ngoài cửa.
Hà Nhược Loan nhìn quần áo nằm đầy đất, khóc thành một người đầy nước mắt.
Cô ấy vừa khóc vừa nhìn Giang Cung Tuấn, mặt đầy áy náy: “Anh, anh rể, em xin lỗi, đều là lỗi của em.”
Giang Cung Tuấn hơi dừng tay.
Chỉ là chuyện nhỏ, anh thực sự không quan tâm đến.
“Được rồi, đừng tự trách mình. Chuyện này cũng không phải lỗi của em. Nhà họ.
Đường từ lâu đã chướng mắt tôi, bọn họ thúc giục Sở Vi ly hôn với anh. Chỉ là, Sở Vi từ trước đến nay vẫn luôn đứng về phía anh, nay xảy ra chuyện này, cô ấy cũng muốn ly hôn”
Mặc dù nó không phải là một vấn đề lớn.
Nhưng đây quả thực là một rắc rối “Đúng. Thật xin lỗi, thật xin lỗi, nếu như hai người thực sự phải ly hôn, em… em lấy em bồi thường cho anh”
Giang Cung Tuấn liếc cô ấy một cái: “Được rồi, ngừng nghĩ về chuyện này đi, trong lòng anh chỉ có Sở Vi”
Giang Cung Tuấn sao mà không biết Hà Nhược Loan là bởi vì chuyện ngày hôm qua, còn tưởng rằng anh là nhân vật lớn, cho nên mới nói những chuyện này.
“Em, em nghiêm túc”
Hà Nhược Loan nói:”Ở nhà họ Đường anh không có địa vị gì, muốn ly hôn thì ly hôn. Em cũng đâu có kém gì Sở Vi, em muốn dáng có dáng muốn mặt có mặt mà.”
Đường Sở Vi bước ra ngoài, cô định trả lại thẻ Hắc Long của Giang Cung Tuấn cho.
Giang Cung Tuấn Vừa mở cửa cô đã nghe thấy điều này Nước mắt cô không kìm được trào ra.
Nhưng cô cố gắng chịu đựng nỗi bất hạnh trong lòng, nước mắt trên gò má, cười một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Giang Cung Tuấn, thẻ của anh trả lại anh, cảm ơn anh đã từng đối tốt với tôi, chăm sóc tôi không ngại gì, cảm ơn những chuyện mà khoảng thời gian này anh đã làm cho nhà họ Đường. Chúc hai người sống đến đầu bạc răng long.”
Cô đặt tấm thẻ vào tay Giang Cung Tuấn, sau đó che miệng, vừa khóc vừa chạy vào nhà Rầm.
Giang Cung Tuấn muốn giải thích thêm vài lời nhưng Đường Sở Vi đã xoay người, đóng cửa lại cái rầm.
Giang Cung Tuấn miễn cưỡng cất thẻ đi Nhìn thấy vẻ mất mát trên mặt Giang Cung Tuấn, Hà Nhược Loan biết trong lòng Giang Cung Tuấn chỉ có Đường Sở Vì, cô ấy biết cả đời này cô ấy sẽ không bao giờ có cơ hội.
Cô ấy an ủi: “Anh rể, khi chị Sở Vi bớt giận, có thể trở lại giải thích, chị Sở Vi sẽ tha thứ cho anh.”
Nói xong, cô ấy cúi xuống nhặt quần áo trên mặt đất.
Cô ấy nhét nó vào vali, kéo vali, làm động tác chào tạm biệt Giang Cung Tuấn đang đứng ở cửa.
“Anh rể, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã giúp em hiện thực hóa ước mơ, cho em chụp ảnh chung với Hoäc tướng quân và Tiêu Dao Vương, hoàn thành tâm nguyện nhiều năm của em.”
Cô ấy nói rồi xách vali rời đi.
Giang Cung Tuấn biết hôm nay không vào nhà được.
Anh dự định đợi vài ngày nữa sẽ giải quyết ân oán với tứ đại gia tộc rồi mới giải thích cho Sở Vì.
Anh bất đắc dĩ rời đi, theo Hà Nhược Loan, nói: “Để anh giúp em”
Anh cầm lấy chiếc vali trên tay Hà Nhược Loan.
“Cảm ơn.” Hà Nhược Loan nói nhỏ.
Cả hai cùng nhau lên thang máy, đi xuống lầu.
Bên ngoài tiểu khu, bên lề đường.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Kế tiếp đi đâu?”
Vẻ mặt của Hà Nhược Loan cũng bối rối.
Cô đến thành phố Tử Đãng chủ yếu là vì Tiêu Dao Vương kế vị, còn muốn đến Thành phố Tử Đăng phát triển, xem thử có thể gặp.
Tiêu Dao Vương và chụp ảnh chung với Tiêu Dao Vương hay không.
Bây giờ cô ấy đã thực hiện được ước mơ của mình.
Ở thành phố Tử Đẳng này cũng không còn gì khiến cô lưu luyến nữa.
“Về nhà thôi.”
Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói.
Giang Cung Tuấn nói: “Lúc trước không phải muốn anh giới thiệu công việc cho em sao, em biết làm gì? Anh đi xem có thể giới thiệu cho em một công việc tốt hơn không.”
Buổi tối, Giang Cung Tuấn không yên tâm Hà Nhược Loan ở một mình.
Cho dù có hiểu lầm, cô ấy cũng là em họ của Đường Sở Vi.
Nếu Hà Nhược Loan có chuyện gì xảy ra, sau khi hiểu lâm giữa anh và Đường Sở Vi được giải quyết, Sở Vi sẽ trách anh Hà Nhược Loan nói: “Em học đại học kinh tế. Sau khi tốt nghiệp, em làm trợ lý cho sếp trong ba tháng trong một công ty. Bởi vì sếp có ý với em, ám chỉ với em nhiều lần, còn táy máy tay chân với em nên em từ chức.”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn nói: “À, anh tình cờ biết người phụ trách xúc tiến đầu tư vào trung tâm thương mại của thành phố. Để anh gọi điện thoại cho em đến đó làm việc.”
“Vâng”
Hà Nhược Loan sửng sốt, ngay lập tức kêu lên: “Thật vậy sao?”
Giang Cung Tuấn cười nhạt Ngay sau đó, anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Tâm.
“Ở đâu?”
Bây giờ, đã gần 9 giờ tối Trung tâm thương mại trong thành phố bắt đầu thu hút vốn đầu tư nước ngoài, Bạch Tâm cũng là người ngoại đạo nên đã thuê rất nhiều người, hiện tại cô ta đang họp tại trụ ở công ty để bàn về việc xúc tiến đầu tư tiếp theo.
Giang Cung Tuấn gọi điện tới, cô ta lập tức chấm dứt hội nghị “Còn ở công ty. Anh Giang, có chuyện gì vậy?”
Giang Cung Tuấn nói: “Tôi có một người bạn tạm thời không có việc làm. Cô xem có.
thể sắp xếp công việc cho cô ấy ở bên đó không?”
“Anh Giang, anh ở đâu, tôi sẽ phái người đến đón ngay. Bên tôi còn phải họp thêm chút nữa, hiện tại tôi không thể ra ngoài được.”
“Không cần, tôi đi taxi”
Giang Cung Tuấn nói xong liền cúp điện thoại.
Hà Nhược Loan háo hức nhìn Giang Cung Tuấn, cho đến khi cúp máy, không nhịn được hỏi: “Anh rể, anh đang gọi ai vậy?”
Giang Cung Tuấn cười thần bí nói: “Đi taxi đến trung tâm thương mại của thành phố đi. Về công việc anh sẽ nói cho em biết.
Em đừng tiết lộ ra ngoài, đừng khoe khoang quá, đặc biệt không được nói nhảm trước mặt Sở Vi.”
“Vâng”
Hà Nhược Loan như con gà mổ thóc, gật đầu lia lịa.
Giang Cung Tuấn bắt taxi đến trung tâm thương mại của thành phố.
Nơi này nằm ở khu trung tâm thành phố.
Tử Đăng, trung tâm thương mại này mới được xây dựng.
Ở khu trung tâm là những tòa nhà cao hàng chục tầng.
Xung quanh có các phố đi bộ, phố ẩm thực, phố thương mại và phố cổ, tập trung thực phẩm, quần áo, nhà ở và phương tiện giao thông.
Gần đó còn có biệt thự, cùng tiểu khu đắt tiền.
Tất cả những điều này cộng lại để tạo thành một kỷ nguyên mới của trung tâm thương mại.
Ngay giữa trung tâm thương mại.
Đây là một tòa nhà 180 tầng.
Tòa nhà này cũng là tòa nhà cao nhất trong khu trung tâm thương mại, được gọi là tòa nhà Thời Đại, trung tâm thương mại này còn được thế giới bên ngoài gọi là Trung tâm tài chính xuyên thời đại Sau khi xuống xe, Hà Nhược Loan nhìn tòa nhà với vẻ mặt xuất thần.
“Anh rể, nơi này là trung tâm Thời Đại, trong tương lai nơi này sẽ trở thành nơi phồn hoa nhất nước, sau này nơi này sẽ quy tụ tất cả các xí ngi lớn trên toàn quốc, anh rể.
Bây giờ các công ty lớn vẫn chưa đến đây.
Anh đưa em đến đây làm công việc gì? “
Sau đó, cô thay đổi sắc mặt kêu lên: “A.
Chẳng lẽ Tập đoàn xuyên kỷ nguyên mới thành lập, anh là người đứng đầu Trung tâm tài chính Thời Đại?”
Giang Cung Tuấn cười nhạt, không nói gì.
Anh đã bí mật mua tập đoàn Thời Đại này.
Nhưng, anh vẫn chưa đến đây.
Nhìn vào tòa nhà 180 tầng ở trung tâm, thấy một vài ký tự lớn đang nhấp nháy ánh sáng trắng trên đỉnh của tòa nhà “Tòa nhà Thời Đại”
“Đi thôi”
Anh dẫn Hà Nhược Loan đi vào.
Bạch Tâm nhận được cuộc gọi của Giang Cung Tuấn, lập tức chấm dứt cuộc họp, đưa một số thành viên cấp cao của Tập đoàn Thời Đại xuống lầu, yên lặng chờ Giang Cung Tuấn đến.
Bên ngoài Tòa nhà Thời đại hơn hai mươi người tụ tập ở đây.
Những người này đều là tinh anh của xã hội, giới kinh doanh được Bạch Tâm thuê từ các công ty công nghệ cao nước ngoài, Bạch Tâm nói với mọi người: “Chờ họp xong, ông chủ thực sự của tập đoàn Thời Đại sẽ đến kiểm tra công việc. Mọi người phải cẩn thận, đừng đắc tội với Tổng giám đốc.”
“Vâng” Mọi người đồng thanh nói.
Tại thời điểm này, tất cả họ đều đang mong đợi.
Mong muốn được nhìn thấy ông chủ lớn bí ẩn, người có thể mua Thời Đại, khai sáng tập đoàn Thời Đại Đầu tư mấy trăm nghìn tỷ, đây là lực mạnh đến mức nào?
Trên đời, ai có thể có dũng khí như vậy?
Ai có thể đưa ra được một số tiền khổng lồ như vậy?
Rất nhanh họ sẽ được gặp người đàn ông đang được bàn tán khắp nơi gần đây, họ vừa mong đợi vừa hồi hộp.
Không lâu sau, một nam một nữ đi tới.
Người đàn ông ăn mặc cực kỳ bình thường, trên tay anh ta xách một chiếc vali, trong khi người phụ nữ thì khá xinh đẹp.
Hà Nhược Loan nhìn thấy hơn 20 giới thượng lưu xã hội trong bộ vest, cà vạt và trang phục chuyên nghiệp đứng bên ngoài tòa nhà, hơi thất thần Thực sự, thực sự đến Tập đoàn Thời Đại sao?
“Đây, Tổng giám đốc đến rồi” Bạch Tâm nói.
“Hoan nghênh Tổng giám đốc”
Thanh âm chỉnh tề vang dội truyền đến.
Ánh mắt của hơn hai mươi giới tinh doanh doanh nghiệp đều đặt trên người Giang Cung Tuấn Đây là người đàn ông đã mua Thời Đại sao?
Hà Nhược Loan hoàn toàn choáng váng.
Tổng… Tổng giám đốc?
Người, người mua Thời Đại là Giang Cung Tuấn sao?
Chương 95: Ông chủ tài chính
Hà Nhược Loan hóa đá, nhất thời đầu óc trống rỗng, không tự chủ được tinh thần.Giang Cung Tuấn cau mày, nhìn Bạch Tâm.Một cái nhìn này, khiến toàn thân Bạch Tâm run rẩy, lập tức quỳ xuống đất, thân thể run lấy bẩy.
Cảnh này, khiến hơn hai mười giám đốc điều hành cốp cán mới của Thời Đại đều ngẩn ra Đây, đây là người phụ trách của Thời Đại, Tổng giám đốc Bạch đấy.
Bây giờ sao lại quỳ xuống vậy?
Nhất thời, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Giang Cung Tuấn trầm giọng nói: “Cô đang làm cái gì vậy? Còn không mau đứng dậy”
“Vâng, vâng”
Bạch Tâm lập tức đứng lên, run rẩy đứng sang một bên.
Giang Cung Tuấn nói: “Dẫn nhiều người như vậy đến đây làm gì, còn không mau tản đị”
Bạch Tâm kịp thời nói: “Còn không mau đi làm việc đi.”
“Vâng”
Hơn hai mươi người nhanh chóng rời khỏi Rất nhanh, bên ngoài tòa nhà Thời Đại chỉ còn lại Giang Cung Tuấn, Bạch Tâm và Hà Nhược Loan.
“Anh, anh Giang, tôi Bạch Tâm do dự, cô ta muốn chào đón Giang Cung Tuấn một chút, không ngờ khiến Giang Cung Tuấn không vui, sớm như vậy, cô ta đã đến một mình rồi.
Giang Cung Tuấn xua tay, nói: “Được rồi, tôi cũng không trách tội cô, sau này ít làm.
những chuyện như thế này thôi. Đúng rồi, đây là Hà Nhược Loan, là em họ tôi, đến Tử Đằng tìm việc, cô xem mà sắp xếp đi”
“Vâng”
Bạch Tâm vừa nghe thấy là em họ của Giang Cung Tuấn, nhất thời gật đầu, đi đến iết nhận lấy hành lý trong tay Giang Cung Tuấn: “Anh Giang, để tôi.”
Giang Cung Tuấn gật đầu lại nói: “Có năng lực thế nào thì giao cho công việc như.
thế đấy, tôi không muốn trong tập đoàn có nhóm người ăn không ngồi rồi, cũng không muốn tồn tại quan hệ người nhà”
Hửm?
Bạch Tâm có chút ngẩn ra.
Lời này của Giang Cung Tuấn có ý gì?
“Làm sao, không hiểu à?”
Giang Cung Tuấn nhìn Bạch Tâm ngẩn ra, Ý của tôi chính là, đừng bởi vì là người tôi đưa đến, mà để cho cô ấy ở công ty chơi, cô ấy có thể làm được gì thì cho làm cái đấy”
Hiểu rồi” Lúc này Bạch Tâm mới hiểu.
Hà Nhược Loan vẫn còn trong trạng thái mê man, đến bây giờ còn chưa hồi thần lại.
Tòa nhà Thời Đại, một trung tâm tài chính và thương mại hoàn toàn mới, đây vậy mà lại là của Giang Cung Tuấn sao?
Cô ấy cảm thấy không thể tin nổi.
Rốt cuộc Giang Cung Tuấn có lai lịch thế nào, rốt cuộc có bao nhiêu tiền chứ?
Người đàn ông có thể mua được một thành phố mới Thời Đại này, sao lại ở rể nhà họ Đường chứ?
“Hà Nhược Loan.”
“Hả?”
Hà Nhược Loan phản ứng lại, nhìn Giang Cung Tuấn, trên mặt vẫn còn kinh ngạc, hỏi: “Anh, anh rể, anh nói đĩ?”
Giang Cung Tuấn nói: “Đến công ty thì phải làm việc nghiêm túc, không hiểu gì thì hỏi, không biết thì học. Nếu như em thật sự có năng lực, chắc sẽ leo lên rất nhanh, sẽ có tiền đồ tốt ở công ty”
Hà Nhược Loan mê man gật đầu.
“Nhớ kỹ, những chuyện hôm nay nhìn thấy, gặp được, đừng có truyền ra ngoài.”
“A, em biết rồi, em biết rồi” Hà Nhược: Loan gật đầu.
Giang Cung Tuấn nhìn Bạch Tâm, nói: lói cho cấp dưới biết, đừng nói lung tung, nếu không có hậu quả gì, cô biết rồi đấy”
“Vâng” Bạch Tâm vâng vâng dạ dạ gật “Vậy tôi đi trước đây”
Giang Cung Tuấn sắp xếp ổn thỏa xong, lúc này mới quay người rời đi, gọi xe đến phòng khám Trần Tục.
Tối nay, lại phải đến chỗ Ngô Huy chen chúc rồi.
Sau khi Giang Cung Tuấn rời đi, Hà Nhược Loan mới phản ứng lại.
Cô ấy nhìn Bạch Tâm ăn mặc chuyên nghiệp, khí chất xuất trân trước mặt, nói “Chào chị, em là Hà Nhược Loan”
Bạch Tâm cũng cười nói: “Cô Hà, hoan nghênh cô đến Thời Đại, tôi là Tổng giám đốc của tập đoàn Thời Đại Bạch Tâm, cô có thể gọi tôi là chị Bạch”
*A, Tổng giám đốc, chào chị, chào chị”
Sau khi nghe thấy là Tổng giám đốc của Thời Đại, Hà Nhược Loan lại chấn động Đến cả Tổng giám đốc của Thời Đại gặp Giang Cung Tuấn, cũng đều sợ đến nỗi quỳ xuống, vậy rốt cuộc Giang Cung Tuấn có lai lịch thế nào chứ?
“Cô Hà, mời.”
Bạch Tâm làm động tác mời, đích thân đưa Hà Nhược Loan vào công ty.
“Tổng giám đốc, để em, để em tự cầm”
Hà Nhược Loan lập tức cầm lấy vali trong tay.
Bạch Tâm.
Bạch Tâm cười, quay người đi vào tòa cao ốc, đi vào thang máy lên tầng cao nhất của tòa nhà.
“Cô Hà, bây giờ các quy tắc và chế độ của công ty vẫn chưa hoàn thiện, vẫn chưa hoàn toàn chiêu thương bên ngoài, cũng chưa tiếp xúc với các sản nghiệp mô hình lớn, sau đó sẽ tiếp tục cải thiện hệ thống công ty, thành lập các bộ phận. Anh Giang cũng đã nói rồi, có năng lực bao nhiêu thì làm chuyện bấy nhiêu. Tôi thấy chắc mới tốt nghiệp chưa bao lâu đúng không? Thế này.
đi, trước tiên tôi sẽ sắp xếp cho cô làm ở bộ phân kinh doanh, phụ trách chiêu thương của khu vực ẩm thực, cô thấy thế nào?”
Giang Cung Tuấn đã nói rồi, đừng cho Hà Nhược Loan chức vị quá cao.
Bạch Tâm cũng không dám xếp quá thấp.
Đây dù sao cũng là em hộ của Giang Cung Tuấn.
Theo như cô ta thấy, Hà Nhược Loan đến công ty chính là lấy tiếng, học hỏi kinh nghiệm, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành các giám đốc điều hành của tập đoàn thôi.
”A, sắp xếp cho em phụ trách mảng phố ẩm thực sao?” Hà Nhược Loan có chút ngạc nhiên.
Đây là chuyện mà mị mới có thể làm được đấy.
Theo dựa định của cô ấy, đến Tử Đăng tìm việc, có thể tìm được công việc, là một chức vụ nhỏ bé là được rồi.
Bây giờ trực tiếp sắp xếp cho cô ấy chịu trách nhiệm một mảng.
nghe nói, tiêu chuẩn chiêu thương của phố ẩm thực là rất cao.
Phải là một nhà hàng ẩm thực thật sự mới có tư cách để gia nhập, hơn nữa mức phí gia nhập mỗi lần là mấy tỷ, cái này còn chưa gồm những vấn đề tiền thuê sau này nữa.
Lúc này, cô ấy có chút nhát gan.
Cô ấy có thể đảm nghiệm được công việc này không?
Nhưng, cô ấy càng quan tâm về thân phận của Giang Cung Tuấn hơn: “Tổng, Tổng giám đốc, anh rể… cũng chính là anh Giang, rốt cuộc là người thế nào vậy? Tòa nhà Thời Đại này, nơi sắp trở thành trung tâm tài chính †ầm cỡ thế giới, đã được anh Giang mua rồi sao?”
Cô ấy hỏi ra nghỉ vấn trong lòng cấp cao thật sự “Hửm?”
Bạch Tâm nhìn cô ấy: “Cô không biết sao?”
“Em, em biết cái gì?”
Hà Nhược Loan có chút ngẩn ra.
Cô ấy chắc chắn Giang Cung Tuấn đã mua nơi này rồi.
Nhưng cô ấy không dám tin, muốn xác nhận một chút.
Mà Bạch Tâm lại không nhiều lời.
Nếu như Giang Cung Tuấn đã không nói, thì cô ta cũng không dám nhiều lời.
Thấy Bạch Tâm không nói gì, Hà Nhược Loan thử thăm dò hỏi: “Lẽ, lẽ nào, anh Giang thật sự là Đại tướng Hắc Long sao?”
Bạch Tâm cười, không nói gì Rất nhanh, đã đến tầng cao nhất của công ty.
Tầng cao nhất, một phòng họp sang trọng Lúc này hơn hai mươi người đang tập trung ở đây, những người này đều là những người tài giỏi trong thương nghiệp mới được thêm vào tập đoàn Thời Đại.
Hà Nhược Loan cầm vali đi đến, nhìn thấy phòng họp xa hoa, cô ấy cũng bị chấn động.
Cô ấy đã từng làm thư ký cho Tổng giám đốc của một công ty, nhưng Tổng giám đốc.
của công ty đó cũng chỉ trị giá mấy chục tỷ mà thôi, cô ấy đã nhìn thấy cảnh tượng như.
thế này bao giờ đâu chứ.
“Giới thiệu cho mọi người một đồng nghiệp mới, cô Hà Nhược Loan, sau này sẽ phụ trách mảng ẩm thực.”
Mọi người đều nhìn thấy, Hà Nhược Loan đến đây cùng với ông chủ đứng phía sau Thời Đại.
Mọi người đều lần lượt tiến lên, chào hỏi.
“Chào cô Hà”
“Cô Hà, sau này xin chăm sóc nhiều”
“A, anh, anh không phải là anh Uông nổi tiếng trong giới tài chính sao?”
“A, tôi biết anh, một nhà đầu tư vàng nổi tiếng ở phố Wall”
Nhìn thấy những người này đến chào hỏi, Hà Nhược Loan kinh ngạc há miệng.
Những người này đều là nhân vật ưu tú trong giới kinh doanh, đều nắm giữ những địa vị không nhẹ, bây giờ vậy mà lại tụ tập ở tập đoàn Thời Đại “Khụ”
Bạch Tâm ho khan một tiếng Lúc này mọi người mới tìm vị trí ngồi xuống Bạch Tâm tùy ý chỉ vào một vị trí trống, nói: “Cô Hà, cô ngồi ở đây đi”
“Vâng”
Hà Nhược Loan hít sâu một hơi, cưỡng ép mình bình tĩnh lại.
Sau đó đi đến, ng Bạch Tâm lại nói: “Tối nay, những chuyện mà mọi người nhìn thấy, gặp được, nghe thấy, tôi hy vọng mọi người đều giữ lại trong lòng. Thân phận của Tổng giám đốc, là cơ mật tuyệt đối, không được để lộ ra ngoài.
Một khi ai để lộ ra ngoài sẽ kết thúc giống như người đứng đầu của tứ đại gia tộc ở Tử Đằng”
Nghe thấy vậy, mọi người trong phòng hội nghị đều run rẩy.
Hà Nhược Loan cũng lại ngạc nhiên há miệng.
Cô ấy vốn dĩ là một người cực thông xuống.
minh.
Bây giờ nghe thấy Bạch Tâm nói đến người đứng đầu của tứ đại gia tộc, cô ấy liên tưởng đến rất nhiều.
Giang Cung Tuấn chính là người mà Đường Sở Vi đã cứu khỏi vụ cháy nhà họ Giang mười năm trước, chính là người đàn ông đeo mặt nạ quỷ giết người đứng đầu của tứ đại gia tộc.
Bây giờ, cô ấy đã biết tại sao Giang Cung Tuấn lại đối xử với Đường Sở Vi tốt như vậy tồi Đó là bởi vì Đường Sở Vì là ân nhân cứu mạng của anh.
Chỉ là, rốt cuộc Giang Cung Tuấn có thân phận lai lịch thế nào?
Anh thật sự là Hắc Long ở Nam Cương sao?