• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cường đại chiến y Full dịch (160 Viewers)

  • Chương 71-80

Chương 71: Huyền thoại cả đời.
Sau khi lấy được tài liệu mong muốn, nhóm người Giang Cung Tuấn rời khỏi Bên ngoài, ở trên xe.
Ngô Huy khởi động xe, điều khiển xe trở về thành phố.
Giang Cung Tuấn tựa vào ghế ngồi bên cạnh người lái, vẻ mặt suy tư, không biết đang suy nghĩ gì trong lòng.
“Ngô Huy…”
Rất lâu sau, giọng nói của Giang Cung Tuấn cắt ngang bối cảnh yên tĩnh.
“Vâng, Giang đại ca, anh nói đi”
“Điều tra Đoàn Vương gia, Cửu Chỉ Thiên là người nào, có lai lịch gì, tiện thể đưa tôi tới bệnh viện một chuyến, tôi phải tìm Tiêu Nhàn Nhã lại lần nữa”
“Vâng”Ngô Huy gật đầu.
Phù!
Giang Cung Tuấn thở dài một hơi.
Nếu như không đi tìm Quỷ Kiến Sầu, anh còn không biết thì ra người tham gia tiêu diệt nhà họ Giang mười năm trước, ngoại trừ bốn gia tộc lớn, cũng không có ít người Hiện tại, anh hối hận.
Hối hận vì giết chết Tiêu Chinh.
Tất cả những việc này, đều do Tiêu Chinh dẫn đầu.
Nếu như Tiêu Chinh không chết, anh có thể có thêm nhiều thông tin hơn, thậm chí biết được kẻ đứng phía sau là ai.
Nhưng, tình huống lúc đó, cơn thịnh nộ của anh cao ngất trời, cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy, chỉ muốn Tiêu Chinh chết đi.
Dọc đường không có tiếng nói nào.
Rất nhanh trở về lại thành phố.
“Giang đại ca, anh cần bọn em không?”
Giang Cung Tuấn hơi dừng tay, nói “Không cần, không còn sớm, cậu về nghỉ ngơi sớm một chút, đợi lát nữa tôi tự bắt xe về”
“Vâng”
Giang Cung Tuấn xuống xe.
Ngô Huy quay xe rời đi.
Dọc trên đường đi, Bạch Tâm không nói lời nào.
Cho đến khi Giang Cung Tuấn rời khỏi, thần kinh căng thẳng của Bạch Tâm mới được thả lỏng.
“Ngô, anh Ngô, ở chung một chỗ với Giang đại ca, áp lực quá lớn, ngay cả thở mạnh em cũng không dám”
Ngô Huy cười nói:“Giang đại ca thật ra không có đáng sợ như vậy, đối xử rất tốt với bạn bè, chỉ có đối với kẻ thù thì anh ấy không chừa bất kỳ thủ đoạn nào thôi.”
“Hơi thở trên người Giang đại ca quá lạnh”
Nghe thế, Ngô Huy hơi sững sờ, chợt thở, dài nói:“Đó là do cô không biết trên người Giang đại ca đã xảy ra những chuyện gì”
“Vâng?
Nghe thế, Bạch Tâm hứng thú, hỏi:”Anh Ngô, nói cho em một chút chuyện của lão đại được không?”
Bạch Tâm từng là thành viên của nhóm trộm mộ, hàng năm trà trộn ở Nam Cương, cô †a đã sớm nghe qua danh tiếng của Hắc Long, nhưng không biết rõ về Hắc Long.
Trên mặt Ngô Huy lộ ra vẻ mặt đau lòng, nói:”Trên lưng Giang đại ca gánh vác quá nhiều, tôi nhớ lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, anh là một thiếu niên hay trầm mặc ít nói, mỗi ngày anh ấy đặc huấn đến khuya, mỗi ngày chỉ ngủ vài giờ, trừ việc này ra, đều đặc huấn ở đây”
“Giang đại ca vào sống ra chết, từ bị kẻ thù bắt sống, bị đánh là cho thương tích đầy mình, xương cốt cả người đều bị đánh gãy”
“Một năm trước ở cuộc chiến Phong Thần, quân ta bị mai phục, một mình Giang đại ca xông vào trụ sở chính của kẻ địch, trận chiến ấy, máu chảy thành sông, xác chết chất thành núi, cuối cùng Giang đại ca xách đầu tướng soái trở về.”
“Trận chiến này, oanh động khắp Nam.
Cương, cả thế giới khiếp sợ, làm cho danh tiếng Giang đại ca bay xa”
“Sau trận đó, anh ấy được sắc phong thành một trong năm tổng thống lĩnh Hắc.
Long”
Ngô Huy thở ra một hơi thật dài.
Mười năm cuộc đời của Giang Cung Tuấn trong quân đội chính là một câu chuyện truyền kỳ.
Nếu viết thành sách, mấy triệu chữ cũng không viết xong câu chuyện truyền kỳ của đời anh.
Nghe đến mấy cái này, Bạch Tâm bị chấn động không nhỏ.
Cô không ngờ trên người Giang Cung Tuấn đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Vậy y thuật thì sao?” Bạch Tâm nghi vấn “Người ta đồn Giang đại ca có y thuật vô song, hơn nữa vũ khí sử dụng còn được gọi là châm đoạt mệnh, một cây châm bạc có thể cả đánh lén”
“Chuyện này tôi cũng không biết”
Ngô Huy lắc đầu.
Anh ta không biết sao Giang Cung Tuấn lại có y thuật như vậy.
Nhưng anh ta theo Giang Cung Tuấn cũng học được một ít.
Cùng lúc đó, Giang Cung Tuấn lại vào bệnh viện, đến phòng bệnh của Tiêu Nhàn Nhã.
Bà ta bị Giang Cung Tuấn cắt khuôn mặt, chém cổ tay.
Hiện tại chỗ cổ tay đã được nối, nhưng vẫn chưa xuất viện, còn ở trong bệnh viện.
Từ sau khi biết được thân phận của người đàn ông mang mặt nạ quỷ, mấy ngày nay bà ta sống một ngày bằng một năm, mỗi ngày đều lo lảng, không thể nào an ổn, tinh thần bất an.
Cạch cạch cạch!
Trời tối người yên, trên hành lang bệnh viện truyền đến tiếng giày da va chạm với mặt đất.
Giang Cung Tuấn đi tới phòng bệnh của Tiêu Nhàn Nhã, đẩy cửa đi vào.
“Là ai, là ai… “
Tiêu Nhàn Nhã vốn là đã vô cùng suy sụp hãi hùng, mấy ngày nay liên tục thấy ác mộng.
Nghe được thanh âm, nhận thấy được có người đi tới, bà ta lôi kéo chăn, co lại thành một đoàn, vẻ mặt khủng hoảng, nhìn chảm chằm cửa một cách đề phòng.
Giang Cung Tuấn bật đèn.
Phòng bệnh đen nhánh vào giờ khắc này trở nên sáng sủa.
Thấy là Giang Cung Tuấn, Tiêu Nhàn Nhã sợ đến toàn thân run lên, thiếu chút nữa thì lăn từ trên giường xuống.
Giang Cung Tuấn đi tới, kéo cái ghế ngồi ở trước giường, nhìn vẻ mặt e ngại tựa như thấy được ma quỷ của Tiêu Nhàn Nhã.
“Chủ, chủ nhân. .
Tiêu Nhàn Nhã mở miệng, khớp hàm đều run rẩy, nói không rõ ràng, tựa hồ bị người bóp lấy yết hầu, nói không ra lời “Không cần khẩn trương, tôi không phải là tới giết bà, bây giờ còn chưa phải lúc, tôi liền tới hỏi bà một vài vấn đề”
“Ngài…. ngài hỏi đi”
Tiêu Nhàn Nhã tựa như nhìn thấy quỷ, thân thế lạnh run kéo chặt chăn, toàn thân co lại thành một đoàn, chỉ ló đầu ra ở bên ngoài.
“Mười năm trước, đến nhà Nhà họ Giang ngoại trừ tứ đại gia tộc thì còn có những ngườ “Tôi, tôi không biết”
“Cái gì?
Giang Cung Tuấn sầm mặt lại.
Tiêu Nhàn Nhã cảm thấy nhiệt độ gian phòng đang giảm xuống, một cơn lạnh lẽo kéo.
tới, toàn thân bà ta run lên.
“Không biết?”
“Tôi, tôi thực sự không biết” Tiêu Nhàn Nhã sợ đến bật khóc.
Thời khắc này bà ta nào có phong phạm của nữ cường nhân, giống như một cô gái nhỏ.
là một cái bị đe dọa mà khóc thút thít nói: “Còn có những ai tôi thực sự không biết, chuyện này, đều là anh tư an bài”
“Tiêu Chinh có từng nói với bà, sau khi mang Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ đến thủ đô đã tặng cho ai không?
“Không có, chưa từng nói, anh tư chưa bao giờ nói những thứ này cho tôi, đúng, đúng rồi, lần này sau khi ba tôi chết, anh tư suốt đêm trở về, sau đó đi ngay một chuyến đến thủ đô, sau khi trở về đã biết Đường Sở Vi đã từng cứu một người trong trận hỏa hoạn ở nhà họ Giang mười năm trước, lúc này mới bức.
bách Đường Sở Vị, hỏi người cô ta cứu là ai”
Không hỏi được gì, Giang Cung Tuấn cũng rất tức giận.
Anh nảm chặt nằm tay.
Tiêu Nhàn Nhã cảm ứng được sát ý.
Giờ khắc này, bà ta biết, bản thân sắp chết Nhưng, trên mặt lại mang theo vẻ mặt giải thoát.
Rốt cuộc phải chết, rốt cục không cần phải bị hành hạ nữa.
Bà ta nhắm nghiền hai mắt, đợi tử vong đến.
Nhưng mà, Giang Cung Tuấn lại không ra tay.
Anh thả lỏng quả đấm, đứng dậy đi khỏi.
“Tiêu Nhàn Nhã, kỳ hạn một tháng không bao lâu, mau sớm tra rõ Hoa Nguyệt Sơn Cư.
Đồ đang ở trong tay ai, còn có, bà đừng mơ nghĩ đến chuyện tự sát, nhà họ Tiêu từ trên xuống dưới hơn trăm người, bà chết, bọn họ cũng sẽ chôn cùng bà”
Giang Cung Tuấn đã rời khỏi.
Nhưng, Tiêu Nhàn Nhã vẫn còn trong cơn khủng hoảng.
Sau một hồi, bà ta dường như phát như điên, không ngừng tự tát tay, không ngừng tự mắng.
“Tiêu Nhàn Nhã, mày bị ngu cái gì vâyh, tại sao muốn đi chọc vào nhà họ Giang, đáng đời mày, anh tư, anh đã dẫn nhà họ Tiêu vào hố lửa rồi, anh đi rồi, toàn bộ nhà họ Tiêu phải làm sao đây?”
Tiếng khóc vang lên trong phòng bệnh.
Khóc thương tâm liệt phế, ruột gan đứt từng khúc.
Chương 72: Người phụ nữ hoàn hảo.

Bây giờ đã là mười một giờ đêm rồi Hôm nay, Đường Sở Vi đã đi dạo cùng với Lâm Hân cả buổi chiều Cô tìm mọi cách để nghe ngóng về danh tính của người đàn ông đeo mặt nạ quỷ.

Nhưng, Lâm Hân lại nói răng cô ta không biết Hôm nay, cô cũng hốt hoảng cả ngày.

Đêm đã khuya.

Cô nằm ở trên giường.

Nhớ lại những chuyện đã qua Mười năm trước, cô đi chơi ở vùng ngoại ô cùng với bạn học và chơi ở bên sông, Đột nhiên họ nhìn thấy một ngôi biệt thự ở đãng xa đang bốc cháy, khi họ chạy đến thì cô đã nghe thấy tiếng kêu cứu đau thương từ trong biệt thự truyền ra.

Do dự một lúc, cô đã lao vào đám cháy và cứu được một người ra ngoài.

Sau khi cứu người đó ra ngoài thì người này đã nhảy xuống sông.

Mạch suy nghĩ chuyển chỗ khác. nguồn truyen one

Lần trước tại tầng cao nhất của khách sạn Tử Đẳng.

€ô bị Tiêu Chinh ép lên sân khấu đấu giá và Tiêu Chinh đã dùng một con dao vạch vào mặt của cô.

Cô tuyệt vọng, bất lực, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.

Đúng lúc cô đang tuyệt vọng thì một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ xuất hiện.

Cho dù như thế nào thì cô cũng không thể quên được cảnh này.

Cô không thể nào quên được một đôi tay mạnh mẽ đã bế cô lên, kéo cô thoát ra khỏi từ trong tuyệt vọng và bất lực.

Tuy nhiên, ngay sau đó cô liên bất tỉnh.

Những chuyện xảy ra sau đó cô đều không biết gì cả.

“Lâm Hân nói, người đàn ông đeo mặt nạ quỷ chính là người mà mình cứu ra từ đang đám cháy vào mười năm trước, anh ta rốt cuộc là ai?”

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.

Cô cầm điện thoại ở bên cạnh lên và nhận ra là Giang Cung Tuấn gọi điện đến.

Cô thu lại những suy nghĩ của mình, khế läc đầu, Đường Sở Vị, cô là người đã có chồng rồi, sao có thể nghĩ đến người đàn ông khác.

Vứt bỏ những suy nghĩ trong đầu và trả lời điện thoại.

“Vợ à, anh đang ở ngoài, lúc ra ngoài anh quên mang theo chìa khóa, em mau mở cửa cho anh”

“Vâng”

Đường Sở Vi đứng dậy rồi bước ra khỏi phòng, cô đi mở cửa cho Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn đứng đợi ở cửa nhà một lúc thì cánh cửa được mở ra.

Đường Sở Vi đang mặc bộ đồ ngủ bước ra.

Đây là một bộ đồ ngủ màu trằng, rất mỏng và hơi trong suốt, chủ yếu là do chưa mặc áo lót nên mọi thứ bên trong như ẩn như hiện.

Sắc mặt Đường Sở Vi không hài lòng:Anh nhìn xem, bây giờ đã là mấy giờ rồi mà anh còn chạy đi đâu?”

Ánh mắt Giang Cung Tuấn thật thà sờ sờ đầu, anh giải thích:“Một người đồng đội của anh giải ngũ trở về nên cùng nhau ăn một bữa cơm và nói chuyện phiếm một hồi, quay về thì đã muộn rồi, anh xin lỗi”

“Anh mau vào đi.”

Đường Sở Vi cũng không trách nữa mà kéo Giang Cung Tuấn vào nhà.

Vê đến phòng.

Giang Cung Tuấn rất tự giác đã đi lấy chiếu dùng cho mùa hè, cầm lấy cái gối rồi trải nằm xuống đất.

Đường Sở Vi ngủ ở trên giường, quay người, cô nhìn thấy Giang Cung Tuấn đang ngủ trên đất thì lập tức hít một hơi sâu, quay người đi.

Đêm lặng lẽ trôi qua Ngày hôm sau.

Hôm nạy là sinh nhật lân thứ 25 của Lâm Hân và bữa tiệc sinh nhật của cô ta được tổ chức ở khách sạn Tử Đằng Lâm Hân là chủ tịch điều hành của tập đoàn Dược Phẩm Trường Sinh và chắc chắn là một trong những nhân vật giỏi nhất ở thành phố Tử Đẳng.

Nhưng Lâm Hân là người Thủ đô, không phải là người gốc Tử Đăng nên không nằm trong bốn nhà quyền thế lớn.

Bằng không thì với tài sản của Dược Phẩm Trường Sinh thì nhất định có thể đè bép bốn nhà quyền thế lớn.

Bữa tiệc sinh nhật của Lâm Hân mời rất nhiều người, chỉ cần là người có máu mặt ở Thành phố Tử Đăng thì đều nhận được thiệp mời Cô ta không phải là người của công chúng nên chỉ muốn tổ chức sinh nhật một cách kín đáo Nhưng cô 1a là người của một gia tộc lớn.

Mặc dù nhà họ Lâm rất mạnh ở Thủ đô nhưng đây là Tử Đằng, cô ta mới đến Tử Đằng chưa được một năm, mối quan hệ còn chưa nhiều nên cô ta cũng muốn nhân cơ hội này để kết bạn với nhiều người hơn ở Tử Đằng để cô ta đặt nên móng vững chắc cho sự nghiệp.

ở Tử Đẳng Nhà họ Đường.

Phòng của Đường Sở Vi.

Đường Sở Vi mặc một chiếc váy trắng cổ chữ V, chiếc váy rất hợp với dáng người của cô, làm tôn lên vóc dáng rất hoàn hảo, ngực to.

mông cong, hoàn toàn để lộ ra tấm lưng mịn màng.

Đường Sở Vi chưa từng mặc quần áo hở.

hang như vậy, cô cảm giác được sau lưng mình lành lạnh, không nhịn được mà hỏi:“Anh Giang, em mặc thế này có bị lộ quá không?”

Giang Cung Tuấn ngồi ở bên cạnh nhìn Đường Sở Vi đang đứng ở trước gương trang điểm và không ngừng chỉnh trang:“Quần áo.

thật sự rất đẹp, quả thực là hơi lộ, em nhìn xem, trên lưng chỉ có vài sợi dây đai và một nửa lưng bị lộ ra ngoài”

“Đều trách Lâm Hân, cô ấy nói chiếc váy này rất hợp với em”Trên mặt Đường Sở Vi mang theo sự than phiền.

Giang Cung Tuấn nói:“Thật ra thì cũng không có gì chỉ là lộ lưng mà thôi”

“Em thấy phía trước…”

Đường Sở Vi quay người lại.

Vừa nhìn thì Giang Cung Tuấn suýt chút nữa chảy máu mũi.

Chiếc váy có cổ chữ V, núi non cũng bị lộ ra một chút, còn khoét sâu.

Trên chiếc cổ trằng ngần đeo một chiếc vòng cổ thạch anh mới anh vừa hay chạm trên móc câu.

Thật là lộng lẫy, như thế thật sự khiến người ta nghĩ bậy nghĩ bạ.

Mái tóc đen dài của cô được cuộn lại Đường Sở Vi lúc này thật sự giống như một con thiên nga trầng vô cùng cao sang “Thật đẹp “Giang Cung Tuấn không khỏi cảm thán nói”“Trang sức rất phù hợp với chiếc váy này, quả thực là quá hoàn hảo”

“Thật vậy sao?“Trên mặt Đường Sở Ví tràn đầy vẻ vui mừng “Đương nhiên rồi, vợ của anh là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới này. Nếu như em mặc chiếc váy này đến dự tiệc sinh nhật của Lâm Hân thì nhất định em sẽ là tâm điểm chú ý của mọi người ở đó”

Khóe miệng Đường Sở Vi nhếch lên.

Sau đó, cô lấy thỏi son mới mua ngày hôm qua ra rồi nhẹ nhàng tô lên một chút.

Tấm tắc.

Tô son lên càng làm cho cô trở nên gợi cảm và quyến rũ hơn Đôi môi đỏ mọng tạo cho người đối diện một loại cảm giác va chạm mạnh.

Ngay cả Giang Cung Tuấn cũng thấy rung động trong lòng Thật sự quá xinh đẹp.

Ngay sau đó, Đường Sở Vi đi một đôi giày cao gót màu trắng.

Cách ăn mặc này thật sự đã toát ra khí chất.

Mái tóc dài được cuộn lên, gương mặt xinh đẹp, đôi môi đỏ gợi cảm kết hợp với chiếc váy trắng…

Ánh mắt Giang Cung Tuấn nhìn ngưng đọng lại Đường Sở Vi đứng ở một bên, mím môi gọi:“Chồng à..”

“Hả?”

Giang Cung Tuấn phản ứng lại từ trong sự lơ đãng, khen Đường Sở Vi, anh nuốt nước miếng:“Quá đẹp, vợ à, chúng ta không đi nữa, anh sợ…”

“Anh sợ cái gì?

Giang Cung Tuấn trịnh trọng nói:”Em xinh đẹp như vậy, còn anh lại tầm thường thế này, ngộ nhỡ em được người giàu có nhìn trúng rồi đá anh thì anh phải làm sao?”

“Phụt!”

Đường Sở Vi lập tức bật cười, vươn cánh tay mảnh khảnh sờ lên trán của Giang Cung Tuẩn:”Đồ ngốc này, anh nói cái gì vậy, em là vợ của anh, bây giờ là vậy, sau này cũng là vậy, em tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội anh”

Lúc này, chính bản thân Đường Sở Vi cũng có chút chột dạ.

Bởi vì tối ngày hôm qua, cô đã nghĩ đến người đàn ông khác suốt cả đêm.

Cô đã nghĩ về người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đã cứu cô suốt đêm.

Nghĩ đến những chuyện này thì mặt cô hơi ửng đỏ, có chút xấu hổ.

Mặt cô đỏ lên lại càng làm cô trở nên quyến rũ hơn.

Cô vội vàng đổi chủ đề, nói:”Được rồi, chúng ta đi thôi.

Cạch cạch…

Cô đi giày cao gót ra khỏi phòng “0a.”

Vừa bước ra ngoài thì nghe thấy một câu cảm thán.

Đường Tấn đang ngồi trên ghế sofa, trong miệng đang ngậm cục nước đá thì lập tức đứng dậy, cầm điện thoại ở bên cạnh, hét lớn:”Chị, chị đừng nhúc nhích, em chụp một Cậu ta nhanh chóng bật camera điện thoại và chụp liên tiếp mấy tấm hình.

Nhìn Đường Sở Vi hoàn mỹ ở trong bức.

ảnh có thể gọi là tiên nữ, Đường Tấn không nhin được mà thốt lên cảm than:”Chị, chị muốn mê hoặc hết đàn ông ở trên thế giới này sao?”

Nghe vậy, Đường Sở Vi lộ ra vẻ đắc ý.

“Con gái à, con…”

Hà Diệp Mai cũng bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Đường Sở Vi ăn mặc sửa sang như vậy thì ngay lập tức ngẩn ra.

ở Ví, chiếc váy này, chiếc vòng cổ này, đôi bông tai này, đôi giày cao gót này đều là mua hôm qua sao?”

“Đúng vậy mẹ”

“Cái này, bao nhiêu tiền vậy?”

Hà Diệp Mai cũng xuất thân từ nhà quyền quý, vừa nhìn bà ta liền nhận ra những thứ Đường Sở Vi mặc hoàn toàn không giống với phần đông, đây chắc chắn không phải là hàng vỉa hè.

Sắc mặt Đường Sở Vi hoảng hốt, vội vàng nói:”Không có, không nhiều, tất cả cộng lại cũng chỉ là mấy triệu đồng”

Hà Diệp Mai đột nhiên nghiêm mặt:“Con coi mẹ là đồ ngốc sao?”

Ngô Mịch ngồi trên ghế sofa nói:”Mẹ, chiế một cửa hàng quần áo sang trọng, hình như là mà năm trăm bốn mươi triệu đồng, quần áo, vòng cổ, hoa tai, giày cao gót của chị ấy cộng lại ít cũng phải chín trăm triệu đồng”

“Cái gì?”

Giọng nói của Hà Diệp Mai tăng lên tám mươi decibel:”Con, con lấy tiền ở đâu?”

Đường Sở Vi kịp thời giải thích:”Mẹ, hôm qua con đã gặp Lâm Hân ở Dược Phẩm Trường Sinh, là chủ tịch Lâm tặng con.”

Đường Sở Vi không dám nói đây là tiền của thành phố Tử Đằng, chuyện này nếu như để mẹ cô biết được thì số tiền này chắc chản sẽ không được nhận.

Nhìn thấy Đường Sở Vi ăn mặc sang trọng, vẻ mặt Ngô Mịch lộ ra vẻ ghen tị, trong lòng võ.

cùng khó chịu, kỳ quái nói:”Chủ tịch Lâm tặng chị? Đường Sở Vị, chị thật sự coi mình là một nhân vật lớn rồi, người ta là chủ tịch của Dược.

Phẩm Trường Sinh, dựa vào cái gì mà tặng chị đồ đắt như vậy?”

Giang Cung Tuấn ở bên cạnh nói:sweetkiss:Thật sự là người ta tặng đó.”

Hà Diệp Mai quan sát kỹ Đường Sở Vi rồi lại nhìn Giang Cung Tuấn ăn mặc bình thường ở trước mặt.

Võn dĩ bà ta đã đồng ý Giang Cung Tuấn Nhưng bây giờ, bà ta càng ngày càng cảm thấy, Đường Sở Vi và Giang Cung Tuấn không hợp.

Chương 73: Nghe nói người bên trên tức giận

Con gái mình xinh đẹp như vậy, còn có khí chất hơn cả những ngôi sao nổi tiếng trên TV. Nó thế này thì chắc chắc có thể trở thành vợ của nhà giàu có được.

Như vậy thì còn đỡ hơn là gả cho Giang Cung Tuấn, cả ngày cứ đờ đẫn trong nhà làm một bà vợ nội trợ.

Bà ta nghe nói hôm nay những người đi tham gia yến tiệc sinh nhật của Lâm Hân, đều là những người có vai vế trong xã hội.

Họ toàn là sếp lớn của các công ty.

Bằng vào sắc đẹp của Sở Vi bây giờ, hoàn toàn có thể lọt vào được mắt xanh của những vị phú hào giàu có đó.

Bà ta kéo Sở Vi đến một bên, nhỏ giọng nói:”Sở Vi, hôm nay những vị đi khách sạn lớn Tử Đăng kia tất cả đều là các phú hào chân chính đấy. Mẹ nghe nói, vị cậu chủ Cổ của Nhà hàng Ngọc Thực kia cũng sẽ đi. Đây là cơ hội của con đấy, nhớ nhân cơ hội mà gạ gẫm người ta một chút”

“Mẹ…… Trên mặt Đường Sở Vi mang theo vẻ không vui:”Mẹ đang nói cái gì vậy. Con đã là người có chồng rồi, làm sao mà có thể làm ra loại việc không biết liêm sỉ này”

“Nó á?”

Hà Diệp Mai liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn đứng ở một bên một cái, dùng giọng điệu ra lệnh nói:”Giang Cung Tuấn, hôm nay cậu cứ ở trong nhà đi, chỗ nào cũng không được đi”

Theo cái nhìn của Hà Diệp Mai, Giang Cung Tuấn cùng đi tham gia yến hội chỉ sẽ làm mất mặt của Đường Sở Vi.

Anh mà đi, những vị tai to mặt lớn đó nhìn Sở Vi thì sẽ cảm thấy Sở Vi không sạch sẽ.

“Mẹ…..Vẻ mặt của Đường Sở Vi rất ấm ức, cô nói:”Sao mà mẹ vẫn còn như vậy?”

Cô cho rằng Hà Diệp Mai đã thay đổi, biến thành người không tham quyền, không tham tiên.

Không ngờ rằng bây giờ mới chỉ qua một hai ngày, bà lại quay trở về dáng vẻ vốn có.

“Sở Vi, mẹ chỉ là vì tốt cho con thôi. Con nhìn sắc đẹp của con hiện tại, con nhìn khí chất của con bây giờ, con lại nhìn Giang Cung Tuấn xem.

Nó làm gì có chỗ nào xứng đôi được với con, nó có thể mua được cho con quần áo xinh đẹp như vậy, có thể mua được trang sức cho con à?”

Hà Diệp Mai cũng không muốn chia rẽ hai người. Nhưng Giang Cung Tuấn thật đúng là không xứng với Đường Sở Vi.

Đường Sở Vi muốn nói Giang Cung Tuấn có tiền, nhưng lời nói vừa đến bên miệng, đã nuốt trở về, thở phì phì nói:”Giang Cung Tuấn mà không đi, con cũng không đi.”

“Con……

Hà Diệp Mai không khỏi tức giận, nổi giận mắng:”Sao mà mày lại không nghe lời của mẹ. Mẹ chỉ vì tốt cho mày thôi”

“Việc của con, con tự biết”

“Hãy, sau này con cứ chờ mà hối hận đi “Hà Diệp Mai mang một vẻ mặt tức giận hận rèn sắt không thành thép.

“Chồng ơi, chúng mình đi thôi.”

Đường Sở Vi không để ý tới Hà Diệp Mai, câm tay Giang Cung Tuấn rồi ra cửa.

Sau khi rời khỏi nhà, cô mang vẻ mặt xin lỗi:”Chồng ơi, mẹ của em cứ như vậy. Anh cũng đừng để trong lòng, cho dù em trở nên như thế nào, em cũng là vợ của anh”

“Ừ”

Giang Cung Tuấn gật đầu, anh tất nhiên sẽ không để ý nhiều như vậy.

Hai người cùng nhau ra cửa.

Giang Cung Tuấn vẫn cưỡi chiếc xe motor điện nhỏ, đưa Đường Sở Vi đi khách sạn hạng sang Tử Đăng.

Chiếc váy của Đường Sở Vi hơi bị dài. Cô vén váy lên, ngồi ở đằng sau, một tay ôm lấy Giang Cung Tuấn.

Hình ảnh này, khiến cho không ít người qua đường chú ý.

“Đây là?”

“Tôi không nhìn lầm chứ?”

“Đây là cái cô mình tinh kia à. Làm sao mà xinh đẹp như vậy chứ?”

“Nhìn đồ cô ấy mặc cũng có giá trị xa xỉ mà.

Làm sao nà lại ngồi motor điện?”

Người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra, chụp lấy hình ảnh này, truyền cho bạn bè cùng xem.

Đối với hành động của người qua đường, Giang Cung Tuấn chẳng thèm bận tâm một chút nào.

Đi xe suốt gần nửa tiếng đồng hồ, lúc này mới đến cửa của khách sạn hạng sang Tử Đằng.

Ở cửa bãi đỗ xe, siêu xe tụ tập.

Những vị tai to mặt lớn đó không ngừng vào bàn tiệc.

Ở cửa còn đứng một cô gái thân hình nóng bỏng.

Cô là chủ nhân bữa tiệc ngày hôm nay, chủ tịch của tập đoàn dược phẩm Trường Sinh Lâm Hân.

Lâm Hân vấn luôn ở cửa, quan sát chung quanh. Nhưng mà đứng đợi hồi lâu cũng chưa nhìn thấy Giang Cung Tuấn đến.

Một ít người quyền cao chức trọng lục tục đi tới, cô cũng chỉ khách sáo chào hỏi một chút.

Rất nhanh, một chiếc motor điện chạy tới.

Người đi motor chỉ là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc bình thường, bộ dáng cũng có chút bình thường, là loại người mà ở trong đám người cũng sẽ không khiến cho bất kỳ kẻ nào chú ý.

Nhưng, người mà anh ấy chở theo, lại khiến cho không ít người chú ý.

Nữ thần!

Bà ta tiên!

Bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chăm chăm vào Giang Cung Tuấn và Đường Sở Ví đang lái xe tới.

“Kia là Đường Sở Vi đúng không?”

“Đúng, chính là Đường Sở Vi của nhà họ Đường, bây giờ đã bị Đường Thành Lâm đuổi ra khỏi nhà họ Đường rồi.

“Đường Sở Vi cũng tới tham gia bữa tiệc sinh nhật của Lâm Hân sao?”

“Nghe nói Lâm Hân còn mời cả lớp của Đường Sở Vi đến nữa”

“Nghe nói chủ yếu là bởi vì mời Trương Mạnh, cho nên mới nhân tiện mời luôn cả lớp.”

“Là đứa con trai Trương Mạnh của chủ tịch Trương Trọng Thiên tập đoàn Dược Phẩm Thịnh Vượng sao?”

“Đúng vậy, cậu Trương còn theo đuổi chủ tịch Lâm nữa: “Ồ, thì ra là như vậy, nhưng mà sao ngay cả Giang Cung Tuấn cũng tới đây?”

Nhìn thấy Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi đến cùng nhau, mọi người đều xì xào bàn tán.

Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao Lamborghini đi tới đỗ ngay ngắn vào chỗ đậu xe.

Một người đàn ông đẹp trai trong bộ vest trắng bước ra khỏi xe.

“Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay, cậu Trương Mạnh tới rồi kìa”

Tại cửa lớn khách sạn.

Lâm Hân vẫn đang đứng đợi Giang Cung Tuấn.

Nhìn thấy anh ấy đi motor điện đưa theo cả Đường Sở Vi tới ngoài cửa khách sạn, lập tức đi tới.

Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu đen, mái tóc xoăn gợn sóng màu hạt dẻ, trên người mang theo vẻ xinh đẹp quyến rũ của cô gái thành phố.

Trương Mạnh đi tới, đúng lúc nhìn thấy Lâm Hân đi ra ngoài khách sạn, anh ta còn tưởng rằng Lâm Hân đặc biệt tới đón mình, mang theo bộ mặt được sủng mà sợ vội vàng đi nhanh đến, khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo mang theo vẻ tươi cười.

“Hân, em tự mình đến đón anh sao, anh vui lắm: Lâm Hân nhíu mày, liếc mắt nhìn Trương Mạnh một cái.

“Hóa ra là cô Lâm vẫn luôn đợi cậu Trương Sao.

“Chắc hẳn là cả lớp của Đường Sở Vi cũng vì dính được chút ánh sáng của Trương Mạnh mới được chủ tịch Lâm gửi thiệp mời đến.”

Nhiều người lúc này mới bừng tỉnh ra.

Nghe những lời bàn tán xung quanh, Trương Mạnh cảm giác thật có mặt mũi.

Anh ta cho rằng trong khoảng thời gian này nỗ lực theo đuổi Lâm Hân, cuối cùng đã làm cô ta cảm động rồi, chắc Lâm Hân tính toán trong buổi tiệc sinh nhật này đồng ý làm bạn gái của anh ta.

Anh ta tự tin lần này sẽ có được Lâm Hân.

Lúc này, Giang Cung Tuấn đã dựng xong motor điện, dắt tay Đường Sở Vi tới.

“Lâm Hân…”

Đường Sở Vi mỉm cười chào.

Hôm-qua, cô đi mua sắm cùng Lâm Hân một buổi chiều, giờ đã trở thành bạn tốt rồi.

Lâm Hân đi vòng qua Trương Mạnh, đi tới trước mặt Đường Sở Vi, khen ngợi nói: “Sở Vĩ, mình đã nói rồi mà, bộ quần áo này rất hợp với cậu, đẹp quá đi mất, nhìn dáng người này, khuôn mặt này của cậu, ngay cả con gái như mình cũng hâm mộ muốn chết, giờ mình thích cậu rồi phải làm sao bây giờ?”

“Đường Sở Vi?”

Trương Mạnh nhìn đến người trước mặt dung mạo không kém Lâm Hân, thậm chí Đường Sở Vi còn xinh hơn cả Lâm Hân, hai mắt anh ta bỗng chốc sáng ngời.

Anh ta biết đây chính là Đường Sở Vi.

Nghe nói cô ấy đã khôi phục được dung mạo.

Chỉ là gần đây, anh ta một lòng một dạ đều ở bên người người Lâm Hân, không để ý đến những lời đồn đại từ bên ngoài, bây giờ nhìn thấy Đường Sở Vi ở trước mắt, anh ta nhìn không chớp mắt.

“A, là Trương Mạnh sao, xin chào, xin chào “Đường Sở Vi lập tức đưa tay ra, bắt tay cùng Trương Mạnh.

Giang Cung Tuấn lại nắm lấy tay cô.

Trương Mạnh đang định vươn tay ra, nhưng nhìn tay Đường Sở Vi bị kéo trở về, anh ta không khỏi liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn một cái, nhíu mày:“Anh là?”

Đường Sở Vi lập tức giới thiệu:”Lớp trưởng Trương, đây là chồng của tôi, Giang Cung Tuấn”

Trương Mạnh nhĩn kĩ Giang Cung Tuấn từ đầu đến chân.

Cả người không có ưu điểm gì, trên mặt lộ ra một tia giễu cợt: “Đây là người con rể Giang Cung Tuấn được người ta bàn tán gần đây ở Tử Đằng sao, người ta nói cái tên phế vật Giang Cung Tuấn kia còn không biết sợ là gì, dựa vào quan hệ mà mượn một chiếc xe, vào khu quân trang, nghe nói cấp trên biết được chuyện này rất tức giận, không lâu sau Giang Cung Tuấn sẽ phải gặp trừng phạt thôi, chỉ sợ nửa đời sau đều phải ăn cơm tù đấy nhỉ?”

Điều này đâu phải nghe đồn, Đường Sở Vi cũng đã nghe qua.

Nhưng cô không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy.

Không khỏi thốt lên một tiếng:”A, chuyện này, chuyện này nghiêm trọng đến vậy sao?”

Chương 74 Nếu em thích thì tặng em.

Trương Mạnh gật đầu:”Ứm, tình hình rất nghiêm trọng, có người nói xe mà tên đồ bỏ Giang Cung Tuấn này mượn là của một đại ca nào đó, chờ đại ca này trở về thì tài xế hay cấp trên của Giang Cung Tuấn đều sẽ ra hầu tòa án quân sự”

“Hả?”

Đường Sở Vi bị dọa sợ.

Không khỏi nắm chặt Giang Cung Tuấn tay.

Mà Lâm Hân thì liếc mắt nhìn Trương Mạnh, thầm hừ một tiếng.

Xét xử Hắc Long?

Ai dám?

Sự xuất hiện của Giang Cung Tuấn cùng Đường Sở Vi đã đưa tới sóng to gió lớn.

Bởi vì hiện tại nhà họ Đường đã trở thành trò cười ở Tử Đằng.

Đường Thành Lâm dùng một tấm thư mời giả đi tham gia lễ kế nhiệm của Tiêu Dao Vương, Giang Cung Tuấn lại lấy một chiếc xe ra tỏ vẻ, còn thật sự xem bản thân là nhân vật lớn.

“Giang Cung Tuấn, tự anh phạm tội nhưng đừng liên lụy đến Sở Vi, anh nên ly hôn với Sở Vi đi! Anh căn bản không xứng với cô ấy”

Trương Mạnh tiếp tục mở miệng.

Trong lòng anh ta cũng có dự định.

Chuyện anh ta ở cùng Lâm Hân cũng sẽ không ảnh hưởng việc anh ta âm thầm phát sinh gì đó với Đường Sở Vi.

“Chồng à, làm sao bây giờ?“Đường Sở Ví là sợ thật.

Bởi vì cô biết Giang Cung Tuấn đã phạm phải chuyện gì, nếu như phía trên muốn truy cứu xuống thì sẽ rất phiền toái.

Giang Cung Tuấn kéo tay cô, an an ủi nói:”Yên tâm đi, không có chuyện gì, thật sự có chuyện, anh cũng sẽ không liên lụy em.”

“Ây da, đừng nói trước, đi vào ngồi đi”Lâm Hân kéo tay của Đường Sở Vi, dẫn cô vào quán rượu.

“Lâm Hân. . “Trương Mạnh đuổi theo.

Vì để tổ chức lần này tiệc sinh nhật nên Lâm Hân đã bao hẳn cả tầng thứ tám.

Sau khi Giang Cung Tuấn đi tới tầng thứ tám thì tìm được một chỗ nghỉ ngơi, ngồi trên ghế sa lon, lấy điện thoại di động ra chơi Plants vs.

Zombies.

Mà Đường Sở Ví thì bị Lâm Hân kéo đi mất.

Giới thiệu một vài người bạn thân cho cô quen biết.

Những người này, đều là tiểu thư nhà giàu chân chính, trong đó cũng không thiếu người đến từ thủ đô.

Sau khi Giang Cung Tuấn đến, bạn học trong lớp của Đường Sở Vi cũng lục tục đến.

Hiện tại bọn họ cũng đều đã biết sở dĩ bọn họ có thể nhận được thư mời, hoàn toàn là bởi vì thể diện của lớp trưởng Trương Mạnh.

Bọn họ không quen Lâm Hân nên cũng không dám đi chào hỏi.

Nhưng bọn họ quen Trương Mạnh nên đều vây quanh Trương Mạnh.

“Bạn Trương, gân đây mình đang thất nghiệp, cậu có thể tìm cho mình một công việc trong tập đoàn dược phẩm Thịnh Vượng của gia tộc cậu không, chỉ cần là nhân viên thôi cũng được”

“Mình thấy Đường Sở Vi bây giờ cũng rất đẹp, khí chất không như Lâm Hân, lớp trưởng Trương, mình cảm thấy, cậu hoàn toàn có thể cưa đấy, có thể qua lại với Lâm Hân, còn có thể dây dưa với Đường Sở Vi”

“Lớp trưởng, mặt mũi của cậu ghê gớm thật, vì cậu nên bọn mình mới có thể tới sang trọng như vậy đấy, đây chính quán rượu lớn nhất ở Tử Đằng, một bàn ở nơi này… ít nhất … cũng phải hai trăm ngàn đấy!?”

“Lớp trưởng, cậu còn chưa bày tỏ với Lâm Hân à? Lần này là một cơ hội đó.”

Một đám người vây quanh Trương Mạnh, không ngừng nịnh bợ tâng bốc.

Được bạn học nịnh bợ, Trương Mạnh dễ chịu.

Giờ khắc này, anh ta cảm thấy rất phổng mũi.

Anh ta thực sự cho rằng, Lâm Hân nể mặt anh †a mới mời toàn bộ tiểu đội tới tham gia tiệc sinh nhật.

Anh ta rất muốn đi thổ lộ: Dường như anh ta đã có thể nghĩ đến cảnh anh ta cầm nhãn kim cương đi bày tỏ, rồi Lâm Hân đồng ý với anh ta.

Nghĩ tới những thứ này, anh ta đã kích động toàn thân.

“Lớp trưởng, nhanh bày tỏ đi”

Dưới tình cảnh không ít người giựt giây, lòng tự tin của Trương Mạnh cũng bành trướng ra.

Anh ta nhìn quét toàn trường, phát hiện Lâm Hân đang tụ chung một chỗ với một vài cô gái, vừa nói vừa cười.

Anh ta lấy ra chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị từ sớm, đi đến chỗ Lâm Hân dưới ánh mắt tò mò của không ít người.

Rốt cục cũng đến trước mặt Lâm Hân.

“Hửm?”

Lâm Hân nhìn thấy Trương Mạnh đi tới.

Hôm nay Trương Mạnh mặc một bộ tây trang màu trắng, làn da của anh ta rất tốt, nhan sắc cũng khá đẹp, kiểu tóc còn là kiểu những soái ca Hàn Quốc, nhìn tổng thể rất có khí chất của một ngôi sao.

Dưới ánh nhìn của không ít người, Trương Mạnh quỳ một gối xuống.

“Lâm Hân, từ cái nhìn đầu tiên thấy em, hình dáng của em đã in sâu trong lòng anh, mỗi sáng mỗi tối anh đều mơ thấy em, có được em, anh như có cả thế giới, không có em, cả thế giới của anh như biến mất, anh biết em cũng yêu anh, bây giờ anh chính thức bày tỏ với em, Lâm Hân, làm bạn gái của anh nhé”

“Wow..”

“Thật là lấng mạn”

“Nếu-như tôi là Lâm Hận thì tốt rồi”

“Ôi, thật là lãng mạn quá, bạch mã vương tử của tôi lúc nào mới xuất hiện đây”

Một vài cô gái cảm động cũng sắp khóc.

Hận bản thân không phải là Lâm Hân.

Lâm Hân nở nụ cười.

Nhìn Trương Mạnh đang quỳ một chân dưới đất, cô ta vòng tay tay trước ngực, vẻ mặt như đang xem trò vui:”Trương Mạnh, là ai cho anh cái tự tin đó, anh cảm thấy chỗ nào trên người anh xứng với tôi?”

“Năng lực sao? Theo tôi được biết, nhà họ Trương của anh tuy có chút tiền nhưng một công tử nhà giàu như anh, chỉ dựa vào mối quan hệ của nhà họ Trương €hứ chẳng làm ra chút thành tích gì”

“Gia nghiệp? Chút tài sản của nhà họ Trương anh còn không bằng một.chi nhánh bất kỳ của nhà họ Lâm tôi.”

“Dũng khí ngu xuẩn này của anh là từ đâu ra?”

“Tự tin ngu ngốc này của anh là từ đâu đến?”

Âm thanh của Lâm Hân vang vọng.

Nghe như thế, Trương Mạnh trợn tròn mắt.

Kịch bản vốn dĩ không phải như vậy.

Không phải là cô thích tôi nên mới mời tôi sao, còn mời cả lớp tôi tới dự tiệc sinh nhật?

Cô còn đích thân ra cửa chờ tôi mà.

Chuyện này, làm sao có thể cự tuyệt chứ?

Bị cự tuyệt còn bị vả mặt một cách trần trụi như thế, Trương Mạnh có chút ngây người, quỳ trên đất một lúc vẫn không kịp phản ứng.

“Ha ha…”

“Nghe nói cậu Trương theo đuổi Lâm Hân rất lâu rồi, tặng hoa đến tập đoàn Trường Sinh, nhưng nhiều lần đều bị đuổi ra ngoài, anh ta còn dám tỏ tình trong tiệc sinh nhật của Lâm Hân, thật không biết can đảm ở đâu ra, lẽ nào anh ta không biết sự chênh lệch giữa nhà họ Lâm và nhà họ Trương sao?”

“Đúng vậy, tổng chủ tịch Lâm Hân ngay cả cậu Cổ Dật Hàn còn khinh thường, huống chỉ là Trương Mạnh”

Nghe được không ít người đang nghị luận về mình, Trương Mạnh nóng nảy.

Anh ta gấp đến đầu đầy mồ hôi.

“Lâm Hân, không phải như vậy, nhất định là em đang thử thách anh đúng không, anh không giận, một chút cũng không giận.”

“Cút…

Lâm Hân quả thật lười nói nhảm với Trương Mạnh.

Thằng nhóc này quả thực đã tặng hoa mấy lần đến công ty của cô ta.

Nhưng lần nào cũng bị đuổi ra ngoài.

Cô ta cũng không ngờ Trương Mạnh lại là bạn cùng lớp với Đường Sở Vi.

Vì để Giang Cung Tuấn tới dự sinh nhật của mình nên cô ta mới mời Đường Sở Vi.

Nhưng cô ta biết nếu Đường Sở Vi không đến, Giang Cung Tuấn cũng sẽ không tới.

Vì vậy cô ta tốn bao công sức mời cả đám bạn của Đường Sở Vi.

“Lâm Hân, em, em đừng như vậy, anh không xứng với em sao, anh-cũng-rất đẹp trai phong độ, không thua mấy ngôi sao lớn bao nhiêu”

“Còn lâu tôi mới thích-loại thư sinh tự cho là đúng như anh.”

“Vậy, vậy em thích kiểu người gì, anh có thể thay đổi..”

Trương Mạnh quỳ một chân xuống đất, bị nhiều người nhìn như vậy, anh ta có chút mất thể diện nên lời nói cũng trở nên lắp bắp.

“Hửm? Thích kiểu gì à?”Lâm Hân nhìn quét toàn trường.

Cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Giang Cung Tuấn ăn mặc rất bình thường đang ngồi trên sofa chơi game chăm chú ơ góc phòng, ánh mắt của cô ta lập tức trở nên dịu dàng vô cùng.

Lâm Hân chậm rãi vươn ngón tay ngọc nhỏ dài, chỉ vào ngồi Giang Cụng Tuấn đang trên sofa, nói: ‘Tôi thích kiểu như anh ấy”

Ánh mắt mọi người đều nhìn theo hướng ngón tay của Lâm Hân.

Bọn họ nhìn thấy Giang Cung Tuấn đang ngồi trên sofa trong góc đang chơi game.

Tất cả mọi người hóa đá, mắt trừng miệng há.

Thích, thích kiểu như Giang Cung Tuấn sao?

Chủ tịch nắm giữ tập đoàn dược phẩm Trường Sinh danh tiếng to lớn, thích kiểu người ở rể như Giang Cung Tuấn?

Nghe vậy, nhất thời Trương Mạnh liền biết, vội vàng nói:”Lâm Hân, anh cũng có thể, anh cũng có thể ở rể nhà họ Lâm, có thể làm con rể nhà họ Lâm: Dưới ánh nhìn của Trương Mạnh, Lâm Hân là người trong gia tộc lớn,chắc chắn sẽ không gả ra ngoài, chỉ sẽ bắt rể.

Vì Lâm Hân, anh ta cũng bằng lòng ở rể nhà họ Lâm.

“Phụt!”

Lời của Trương Mạnh khiến cho không ít người cười vang, mà Lâm Hân lại nhìn Giang Cung Tuấn ở phía xa, vẻ mặt nghiêm túc nói:“Anh nhận định sai rồi, tôi không phải thích người ở rể, tôi nói là thích kiểu đàn ông như Giang Cung Tuấn, ừm, nói thế nào nhỉ, xử sự không sợ hãi, anh xem, ở đây có nhiều nhân vật lớn như vậy mà anh ấy vẫn có thể tĩnh tâm chơi game”

Lời của Lâm Hân làm cho mọi người á khẩu mắt trừng miệng mở.

Mà Đường Sở Vi bên cạnh lại mang đầy ghen tuông, mặt đầy bất mãn:”Em Lâm Hân, em đang muốn đoạt chồng với chị sao?”

“Đúng vậy”Lâm Hân-chớp đôi mắt to tròn”Có thể chứ?”

Đường Sở Vi hơi ngẩn-người, chợt hiểu.

Nhất định là Lâm Hân vì cự tuyệt Trương Mạnh nên mới mượn cớ, tìm tấm bình phong.

Cô cũng theo ý của Lâm Hân, cười nói:”Nếu em thích thì tặng em, chồng chị cũng không tốt lành gì, ở lại nhà họ Đường, ăn uống đều tốn tiền.

Chương 75:

Mời khiêu vũ Trương Mạnh tỏ tình với Lâm Hân.

Lâm Hân lại nhất quyết từ chối, còn hết lời chê anh ta.

Còn nói thích Giang Cung Tuấn.

Một câu nói ngạc nhiên gây ra hàng ngàn cơn sóng.

Tất cả ánh mắt đều hướng về người Giang Cung Tuấn.

Dáng người bình thường, ăn mặc cũng bình thường, hơn nữa nơi này là nơi sang trọng, trang phục của anh lại không hợp với những người xung quanh.

Đến dự tiệc sinh nhật, tất cả phụ nữ đều mặc những bộ quân áo lộng lẫy.

Còn đàn ông thì mặc âu phục, thắt cà vạt.

Còn Giang Cung Tuấn…

Chỉ mặc một bộ đồ màu đen rất bình thường.

Giang Cung Tuấn đang nghiêm túc chơi trò Plant and zombie.

Lúc này, một số lượng lớn zombie đổ xô đến và nuốt chứng vũ khí đậu Hà Lan của anh.

“A..

Giang Cung Tuấn bỗng nhiên hét lên, vẻ mặt thất vọng, “Thất bại rồi”

Ánh mắt mọi người lại hướng về phía anh, anh kêu to một tiếng, khiến mọi người xung quanh sửng sốt.

Giang Cung Tuấn có vẻ đã nhận thấy có người đang nhìn mình, thắc mắc ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện cả trăm người phía trước đang nhìn mình, anh hơi sửng sốt, xoa xoa đầu, vẻ mặt đây thắc mắc.

Anh lấy điện thoại di động ra, soi vào điện thoại xem mặt mình có vấn đề gì không.

“Làm gì có gì đâu chứ?” Anh tự lẩm bẩm.

Trương Mạnh quỳ một gối trên mặt đất nhìn thấy Giang Cung Tuấn, trong lòng tức giận không có chỗ trút.

Còn Lâm Hân lại cười khẽ nói: “Trương Mạnh này, khi nào anh có thể trở thành người đàn ông như Giang Cung Tuấn thì hãy theo đuổi tôi, anh bây giờ vẫn chưa có tư cách đó đâu.”

Cô ta lại nói tiếp, ánh mắt gian xảo nhìn Đường Sở Vi một cái.

“Sở Vi, cái này là cậu nói tặng anh ấy cho mình đó, nếu vậy thì mình không khách khí đâu nha”

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lâm Hân đi tới trước mặt Giang Cung Tuấn, vươn bàn tay ngọc ngà thon dài, nở nụ cười quyến rũ, “Anh Giang, có thể mời anh nhảy cùng tôi được không?”

Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc.

Lâm Hân là ai chứ?

Cô chính là người nhà họ Lâm của Thủ đô và là chủ tịch điều hành của Dược Phẩm Trường Sinh Tử Đằng.

Cô ấy là nữ thân, là hình mẫu lý tưởng của mọi chàng trai.

Bây giờ, hình mẫu lý tưởng của mọi chàng trai lại đi mời một người đi làm rể nhà khác khiêu vũ?

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, cho rằng mình nhìn lầm, không tin nổi cảnh tượng trước mắt này.

Giang Cung Tuấn cũng sửng sốt.

Chuyện này là sao vậy?

Trương Mạnh đang quỳ trên mặt đất cũng đứng dậy, đi tới, vẻ mặt đầy sự bất mãn, ‘Lâm Hân, coi như là em không thích anh, không chấp nhận sự theo đuổi của anh, nhưng cũng không cần tìm một thằng rác rưởi như vậy làm lá chắn, tìm một loại rác rưởi để sỉ nhục anh chứ?”

Theo Trương Mạnh thấy, Lâm Hân nói thích Giang Cung Tuấn, còn mời Giang Cung Tuấn khiêu vũ hoàn toàn là bởi vì muốn từ chối anh ta, muốn tìm lá chắn.

“Em chọn người khác, chọn người cao ráo như cậu Cổ anh sẽ không nói gì, nhưng, em chọn anh ta thì…”

Trương Mạnh nhìn Giang Cung Tuấn ngồi trên sofa, dáng vẻ ung dung, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Em nói anh ta không chút kinh sợ với việc này? Anh thì chưa chắc, anh ta biết thân phận của mình, biết đây là nơi nào, không ai biết anh ta cả, anh ta nói chuyện với ai chứ? Chỉ có thể ngồi đây chơi điện thoại di động. “

Giọng nói của Trương Mạnh truyền đến, mọi người đang kinh ngạc lúc này mới bừng tỉnh.

“Thì ra là như vậy!”

“Tôi nói rôi mà, đường đường là chủ tịch của Dược Phẩm Trường Sinh, làm sao có thể thích một kẻ làm rể như Giang Cung Tuấn này chứ, thì ra là lấy Giang Cung Tuấn làm lá chắn à.”

Đường Sở Vi cũng đi tới.

Cô cũng biết Lâm Hân lấy Giang Cung Tuấn làm lá chắn.

Hôm qua Lâm Hân đưa cô đi dạo phố cả ngày, đồ cô mua đều là Lâm Hân trả tiền, cô vẫn có chút thiện cảm với Lâm Hân.

Nếu Lâm Hân không thích Trương Mạnh, dùng Giang Cung Tuấn làm lá chắn, cô cũng chớp mắt cho qua, nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Giang Cung Tuấn, anh còn đứng đơ ra đó làm gì, Chủ tịch Lâm mời anh khiêu vũ đấy”

“Vợ à, anh…”

“Vợ gì chứ. Em đã tặng anh cho Chủ tịch Lâm rồi” Đường Sở Vi nở nụ cười bướng bỉnh với anh.

Giang Cung Tuấn xấu hổ.

Anh là món đồ hay sao mà có thể để người ta tặng đi tặng lại.

“Anh Giang…”

Lâm Hân cũng nhìn Giang Cung Tuấn, trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người mang theo một sự cầu cứu, nói: “Hôm nay sinh nhật lần thứ hai lăm của tôi, anh có thể nhảy cùng tôi không?”

Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi, hình như đang muốn hỏi thăm ý kiến của cô.

Đường Sở Vi kéo anh từ trên sofa lên, đặt tay anh lên tay Lâm Hân, nói: ‘Không phải ai cũng được Chủ tịch Lâm để ý đâu, anh đi đi”

Tay Lâm Hân, mịn màng, mảnh khảnh.

Mà Giang Cung Tuấn, đến bây giờ vẫn chưa kịp phản ứng với chuyện đang xảy ra.

“Vợ à, anh…”

“Được rồi, đi đi, em không ghen đâu” Đường Sở Vi đẩy Giang Cung Tuấn đi.

Cô không chỉ không ghen, ngược lại trong lòng còn cảm thấy vui vẻ.

Đây chính là Lâm Hân, Lâm Hân chủ tịch của Dược Phẩm Trường Sinh.

Cho dù là lấy Giang Cung Tuấn làm lá chắn.

Nhưng đây cũng là vinh hạnh của Giang Cung Tuấn, mà Giang Cung Tuấn là chồng cô.

Giờ khắc này, cô cảm thấy Giang Cung Tuấn đã khiến cô nở mày nở mặt.

Mà Giang Cung Tuấn được Lâm Hân đưa lên sàn nhảy.

Nhạc lên.

Lâm Hân vươn bàn tay ngọc ngà, thon thon, một tay ôm bả vai Giang Cung Tuấn, một tay ôm eo anh, cả người sắp dán lên người anh.

Còn Giang Cung Tuấn thì cả người cứng ngắc.

Lúc này, anh có chút lo lắng.

Lâm Hân quá xinh đẹp, ngũ quan của cô ấy sắc nét, làn da trắng nõn, trên người có một mùi thơm rất cuốn hút.

Bây giờ cả người cô ấy sắp dích chặt lấy anh, trái tim anh đạp loạn nhịp, cho dù là đối mặt với thiên quân vạn mã, anh cũng chưa từng khẩn trương như vậy, bây giờ đối mặt với một người phụ nữ thế này, đột nhiên anh lại… Lâm Hân đặt tay lên bả vai Giang Cung Tuấn, ôm anh, đầu cũng sắp tựa vào bả vai anh.

Cơ thể của cô lắc lư theo âm nhạc.

Cảnh này khiến mọi người xung quanh rất ngưỡng mộ.

Ngay cả Đường Sở Vi, cũng có một chút ghen tuông.

Chẳng bao lâu, bài nhạc đã kết thúc.

Lâm Hân rất tri thú vị, lôi kéo Giang Cung Tuấn đi tới trước người Đường Sở Vi, đặt tay Giang Cung Tuấn vào tay Đường Sở Vi, nói một câu: “Sở Vi, cám ơn cậu.”

“Không cần khách khí đâu” Đường Sở Vi nhận được lời cảm ơn nhưng vừa mừng vừa lo.

Mà vẻ mặt Trương Mạnh cũng giống như gan lợn.

Anh ta tỏ tình chân thành như vậy.

Lại bị Lâm Hân từ chối trước mặt mọi người, còn khiêu vũ cùng tên rác rưỡi này, dùng tên rác rưởi này để làm nhục anh ta.

Không chỉ Trương Mạnh nhận thấy, tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như vậy.

Bọn họ đều cảm thấy, Lâm Hân mời Giang Cung Tuấn khiêu vũ chính là triệt để từ chối Trương Mạnh, nói cho Trương Mạnh biết, thà mời một tên rác rưởi khiêu vũ cũng sẽ không tìm anh ta, khiến Trương Mạnh đau đớn cõi lòng.

Khu nghỉ ngơi, trên sofa, Giang Cung Tuấn vẻ mặt vô tội nhìn Đường Sở Vi.

“Sở Vi, đây là sao vậy?”

Đường Sở Vi đưa tay lên đầu Giang Cung Tuấn, nói: “Đừng thật sự cho rằng Lâm Hân sẽ thích anh, cô ấy chỉ muốn từ chối lời tỏ tình của Trương Mạnh, lấy anh làm lá chắn mà thôi.”

“Là vậy sao” Giang Cung Tuấn bừng tỉnh.

Anh nhìn xung quanh, và chính lúc này, anh cảm thấy rất nhiều ánh mắt không thân thiện.

Những người này đều là những người theo đuổi Lâm Hân.

Lâm Hân là nữ thần của bọn họ, bây giờ lại mời một tên rác rưởi cùng khiêu vũ, bọn họ đều hận Giang Cung Tuấn. Đặc biệt là Trương Mạnh.

Anh ta nắm chặt nắm đấm của mình và gân xanh nổi đầy trên khuôn mặt.

Mà bạn học của Trương Mạnh, đều biết Trương Mạnh bị từ chối, tâm trạng không tốt, đều rất biết điều nên cũng không quấy rầy, cũng không đi võ mông ngựa.

Đối với ánh mắt không thân thiện xung quanh, Giang Cung Tuấn cười nhạt, có chút khinh thường.

Cách đó không xa, tại khu vực tiếp khách.

Lâm Hân ngồi trên sofa, ngồi vắt chéo chân, lộ ra đôi chân dài trắng nõn, ánh mắt của cô hướng về Giang Cung Tuấn, ánh mắt đầy vẻ thích thú khó có thể che giấu.

Đây là Hắc Long.

Ở Thủ đô, cô đã từng nghe nói về Hắc Long.

€oi Hắc Long là thần tượng, cô không ngờ rằng, mình có thể gặp Hắc Long ở Tử Đằng, gặp được một trong năm đại soái Hắc Long, còn có thể khiêu vũ cùng Hắc Long.

Tuy nhiên, anh có vẻ hơi nhút nhát.

Lâm Hân nhớ tới chuyện khiêu vũ lúc trước, người Giang Cung Tuấn cứng ngắc, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo một nụ cười quyến rũ.

Một trò hề không ảnh hưởng đến việc tổ chức tiệc sinh nhật.

Bây giờ mới chín giờ sáng, rất nhiều nhân vật lớn vẫn chưa đến.

Theo thời gian, càng ngày càng có nhiều người có mặt, đều đến chúc mừng sinh nhật Lâm Hân.

Ngay cả nhà họ Đường cũng đến.

Mấy ngày trước nhà họ Đường mất hết mặt mũi, sau khi trở thành trò cười ở Tử Đằng, nhà họ Đường vẫn rất khiêm tốn.

Thế nhưng, sau khi nhận được thiệp mời của Lâm Hân đưa tới, người nhà họ Đường lại lâng lâng, cảm thấy mình vẫn là gia đình danh giá.

Ngay cả chủ tịch Dược phẩm Trường Sinh cũng đưa mời thiệp tới, đây không phải là gia đình danh giá thì là cái gì?

Đường Thành Long đưa theo con trai Đường Hiện, cháu trai Đường Lăng, cháu gái Đường Mỹ Oanh, còn có cháu rể Liễu Súng, vẻ mặt oai phong lãm liệt đi vào.

Ông ta cầm gậy đầu rồng.

Gậy chống lên mặt đất, tạo ra âm thanh lộc cộc, điều này đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

Nhìn thấy Đường Thành Long, không ít người đều cảm thấy thú vị.


Chương 76: Ai đã truyền tin tức.
“Này, sao lại thể này?”
“Chẳng lẽ chủ tịch Lâm mời Đường Thành Long?”
“Không nên, Đường Thành Long là nỗi xấu hổ như vậy, bị tướng quân ném ra ngoài khu quân sự, thật xấu hổ mà chủ tịch Lâm còn mời ông ta sao?”
“Chẳng lẽ trước đó chưa nghe chuyện này”
Đường Thành Long đi tới, không ít những lời bàn tán.
Người trong bữa tiệc đều tự giác lui về phía sau, không muốn nói chuyện với Đường Thành Long.
Vẻ mặt của Đường Lăng đắc ý: “Ông nội, ông nhìn kìa, mọi người ở đây đều rất tôn kính ông, họ đã lùi về phía sau cả rồi.”
Nghe vậy Đường Thành Long cảm thấy nhẹ nhõm, trên mặt không dấu nổi vẻ tự hào.
Ông ta thấy Lâm Hân.
Đột nhiên ông ta chống gậy bước tới, nở nụ cười trên khuôn mặt già nua: “Chủ tịch Lâm, cô đích thân mời tôi, Đường Thành Long tôi cảm thấy rất vinh hạnh”
Lâm Hân nhíu mày.
Nghĩ rằng đây là ông nội của Đường Sở Vi, mà Đường Sở Vi là vợ của Giang Cung Tuấn, cô nhẹ nhàng gật đầu, coi như đồng ý với Đường Thành Long.
“Chủ tịch Lâm, sinh nhật vui vẻ, tặng cô một đôi vòng tay lục bảo ngọc, không quá đắt tiền, chỉ sáu tỷ đồng, hy vọng cô sẽ thích.
Đường Thành Long vừa nói xong, chuẩn bị đưa quà ra.
“Ông Đường, ông khách sáo quá, mau ngồi đi” Lâm Hân mời Đường Thành Long ngôi.
Cảnh này bị không ít người thấy được.
Tất cả mọi người đều nghi ngờ.
Một người là trưởng dòng họ, Lâm Hân đích thân mời ông ta ngồi sao?
Chẳng lẽ nhà họ Đường lại nịnh bợ Lâm Hân?
Chuyện này không hợp lý.
Đúng rôi, có vẻ Đường Sở Vi và Lâm Hân có quan hệ tốt nên mới như thế.
Không ít người đang đoán thầm trong lòng.
Lúc nãy, mọi người đều thầy được, Đường Sở Vi của nhà họ Đường với Lâm Hân ngồi cùng một chỗ, trông quan hệ của hai người rất tốt.
Tuy rằng, bây giờ Đường Sở Vi bị trục xuất ra khỏi Đường gia, nhưng dù sao cô cũng là người họ Đường, nói không chừng ngày nào đó sẽ quay trở về.
Bây giờ Lâm Hân đích thân mời Đường Thành Long ngồi, không ít người cảm thấy, quan hệ giữa họ Đường và họ Lâm rất tốt.
Lâm Hân đích thân mời, nét mặt già nua của Đường Thành Long sáng lên, thân thái hông hào liếc mắt nhìn bốn phía, vẻ mặt như muốn nói, tôi đích thị là chủ của nhà họ Đường.
“Ông Đường, ông cũng đến đây sao?”
“Anh Thành Long, dạo này tinh thần càng ngày càng tốt nhỉ”
Lập tức, có nhiều giám đốc của các công ty bước tới, nhiệt tình chào hỏi Đường Thành Long.
Cho dù nhà họ Đường có trở thành trò cười, nhưng sự hợp tác với Vạn Quân vẫn còn.
Bây giờ nịnh bợ họ Lâm, nếu hợp tác với tập đoàn họ Lâm thì họ Đường kia giàu to rồi.
Bây giờ không giả vờ nịnh bợ thì khi nào mới làm lên được.
Không ít người đi đến nịnh bợ.
Đường Thành Long cười không ngậm được miệng, liên tục chào hỏi những người này.
Mà Đường Lăng đứng một bên, cái miệng nhỏ nhếch lên, trông anh ta giống như một hoàng tử, còn chưa nói đến kiêu hãnh đến mức nào.
Nhìn Đường Thành Long, trên mặt Đường Sở Vi tỏ vẻ khó hiểu, do dự một lát, cô vẫn bước đến, gọi một tiếng: “Ông nội”
Đường Thành Long ngẩng đầu lên nhìn.
Nhìn bộ lễ phục màu trắng, tóc dài, phong thái quý tộc chính là Đường Sở Vi, ngẩn người ra một lát.
“Sở, Sở Vi?”
“Vâng” Đường Sở Vi đáp lại: “Ông nội.”
Thấy đúng là Đường Sở Vi, Đường Lăng cũng sáng mắt lên.
Anh ta không ngờ rằng, Đường Sở Vi ăn mặc xinh đẹp đến thế, thân hình, diện mạo, đẹp như Lâm Hân.
Đường Mỹ Oanh nhìn thấy Đường Sở Vị, cô ta liếc mắt nhìn một cái là thấy được giá trị của Đường Sở Vi.
Cô ta cũng chanh chua nói: “Đường Sở Vĩ, cô lại đi tìm Diệp Hình rồi ngủ với Diệp Hình, mấy ngày sau là thấy toàn thân toàn đồ hiệu, tất cả đồ trên người chắc cũng mấy trăm triệu nhỉ”
Đường Sở Vi bước tới chào hỏi, Đường Mỹ Oanh lại nói những lời châm biếm.
Cho dù tính tình của cô có tốt đến đâu thì trong lòng cũng tức giận, duỗi tay chỉ vào Đường Mỹ Oanh đang ngồi trên ghế sofa, giận dữ nói: “Cô, cô đừng có nói linh tỉnh.”
“Nói linh tinh, chẳng lẽ không đúng sao?”
Đường Mỹ Oanh cố tình nói lớn: “Không phải cô đã ngủ với Diệp Hình sao, không thì sao cô có thể mua quần áo?”
Gần đây những vụ bê bối của nhà họ Đường không ngừng xảy ra.
Đặc biệt là chuyện hợp tác với Vạn Quân.
Ngoại giới đều biết chuyện, Đường Sở Vi ngủ cùng với Diệp Hình.
Tuy rằng Diệp Hình mới mở cuộc họp báo phóng viên để bác bỏ tin đồn.
Thế nhưng càng làm như vậy thì tìn đồn càng đi xa.
Đường Thành Long thấy không ít người nhìn chăm chú, cũng không thể chịu nổi sự xấu hổ, bởi vì ông ta cũng tin rằng Đường Sở Vi ngủ với Diệp Hình.
Cho dù là vì Đường Sở Vi nên nhà họ Đường mới hợp tác với Vạn Quân. Nhưng ông ta càng chú trọng danh tiếng hơn.
“Không, không biết xấu hổ” Sắc mặt Đường Thành Long trở nên u ám.
“Ông nội, không, không phải như vậy”
Đường Lăng đứng lên, quát: “Không phải ngủ với Diệp Hình vậy cô cho tôi biết, quần áo đẹp của cô ở đâu mà có.”
“Tôi, tôi…” Đường Sở Vi oan ức bật khóc.
Thật sự cô không ngủ với Diệp Hình.
Nhưng, cô không biết giải thích như thế nào.
Bởi vì tiền là của Giang Cung Tuấn đưa cho Tiền này không rõ nguồn gốc, nếu nói ra, có thể sẽ ảnh hưởng đến Giang Cung Tuấn, chắc.
chăn anh sẽ ngồi tù.
Giang Cung Tuấn đang ngồi phía xa xa nghịch điện thoại, đột nhiên anh nghe được động tĩnh gì, vừa đứng lên đã phát hiện ra người nhà họ Đường.
Bước tới gần, thấy Đường Sở Vi đang khóc, anh không nhịn được, hỏi: “Sở Vi, làm sao vậy?”
Đường Lăng cười khẩy: “Giang Cung Tuấn, chẳng lẽ anh còn không biết, vợ của anh đã lên giường với người đàn ông khác, anh xem xem, cả người toàn đồ hàng hiệu, váy dự tiệc này chắc cũng trăm triệu đó, đúng là, không hổ là chủ tịch của Vạn Quân, ra tay ghê gớm thật”
Sắc mặt của Giang Cung Tuấn trầm xuống.
Thấy Giang Cung Tuấn như muốn đánh người, Đường Sở Vi kéo anh lại: “Chồng à, chúng ta đi thôi”
Cô không biết giải thích thế nào.
Cô cũng không muốn tiếp tục đứng mất mặt ở đây nữa.
Bốn phía đều là người muốn chỉ trỏ vào cô.
“Sao Đường Sở Vi không giải thích?”
“Xem ra tin đồn đều là sự thật, cô ta đã ngủ với Diệp Hình, còn không chỉ một l “Cho nên, cô ta không biết giải thích thế nào”
“Thật là, báu vật nhân gian, chủ tịch Diệp chắc hẳn đã thấy được điều đó”
Ở đây toàn những lời nói khó nghe, Đường Thành Long không thể nhịn được sự xấu hổ này.
Bụp.
Một tiếng đập mạnh ở trên bàn, ông ta đứng lên, quát tháo: “Đường Sở Vi, sao lại không có liêm sỉ như thế, thật mất mặt cho nhà họ Đường”
Đường Sở Vi oan ức không nói câu nào, kéo.
Giang Cung Tuấn đi.
Thế nhưng Giang Cung Tuấn vẫn đứng yên, không để cô kéo đi.
Giang Cung Tuấn nhìn xung quanh, vẻ mặt lạnh lùng: “Vừa rồi những ai nói năng xằng bậy, đứng ra đây, quỳ xuống nhận sai, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo.”
“Ha ha…”
Đường Lăng bật cười đầu tiên: “Giang Cung Tuấn, anh còn đứng đó còn nói không khách sáo, anh nghĩ anh là ai? Tiêu Dao Vương sao? Không khách sáo cho tôi xem nào?”
Đường Mỹ Oanh cũng khinh bỉ mắng: “Khinh, thật không biết xấu hổ, còn hại chồng tôi, nói có được thiệp mời của Tiêu Dao Vương là do anh mới có được sao, cái này rõ ràng là nhờ sự có mặt của chồng tôi thôi. Bởi vì chúng tôi quá phô trương, đốt pháo ở khu quân sự mới dấy lên sự bất mãn của cấp trên, điều này mới khiến chúng tôi mất tư cách vào bàn, các người đúng là những kẻ cơ hội”
“Bước ra đây, quỳ xuống xin lỗi” Sắc mặt của Giang Cung Tuấn trầm xuống, nhìn lướt qua từng người.
“Ha ha, tôi muốn nhìn thử xem anh có bản lĩnh thế nào?” Giờ phút này, Trương Mạnh đứng dậy nói: “Tôi cứ nói đấy, Đường Sở Vi ngủ với Diệp Hình, anh muốn làm gì, sự thật là như thế, chẳng lẽ không cho phép tôi nói sao?”
“Ai tung tin đồn?”
Một tiếng quát vang lên.
Sau đó, một gã chừng hơn năm mươi tuổi bước tới.
Ông ta tiến đến, mọi người đều run sợ.
Diệp, Diệp Hình…
“Ai đang nói linh tinh về cô Sở Vi?”
Lại một âm thanh vang lên.
Một người đàn ông tức giận đi phía sau Diệp Hình.
Anh ta là Cổ Dật Hàn ông chủ nhà hàng Ngọc Thực, người nhà họ Cổ ở Thủ Đô.
Lâm Hân cũng đứng dậy, giọng nói lạnh lùng: “Ai nói Sở Vi như thế thì mau quỳ xuống đây, nếu không..”
“Đúng là làm càn, ai đã nói bậy?”
Ngoài cửa vang lên một giọng nói.
Ngay sau đóm một người khoản sáu mươi tuổi, mặc kiểu áo Tô Trung Sơn, bộ dạng già cả, nhưng có sức lực, bước tới.
“Phương, thần y Phương”
Khi mọi người nhìn thấy người tới, trong nháy mắt liền kinh hãi.
Giang Cung Tuấn cũng quay lại nhìn.
Không thể không nhíu mày.
Ma xui quỷ khiến thế nào lại là thần y Phuong, lẽ nào chính là Phương Vĩnh Cánh mà Sở Vi hay nhắc tới?
Chương 77: Toàn bộ quỳ xuống
Trên bữa tiệc, tất cả mọi người nhìn ra ngoài cửa.
Bên ngoài ba người đi tới.
Một người là Diệp Hình chủ tịch Vạn Quân.
Còn có một ông già là Phương Vĩnh Cánh, hội trưởng hiệp hội Trung y, ở Tử Đằng có danh xưng đật nhất thân y.
Địa vị ba người này ở Tử Đằng đều là tồn tại đứng trên Kim Tự Tháp.
Diệp Hình, trung tâm của nhà họ Diệp ở thủ đô, một câu có thể khiến sự tồn tại của nhà họ Tiêu trong bốn nhà quyền thế lớn phá sản.
Cổ Dật Hàn, một người rất khiêm tốn, nhưng quyên thể của anh ta cũng cực lớn.
Phương Vĩnh Cánh, tên này càng không cần noi.
Tử Đăng là thủ đô dược liệu, mà ông ta là thân y.
Thế giới này càng có tiền càng sợ chết.
Có thể nói như vậy, quyền thế của tất cả mọi người ở đây cộng lại cũng chưa chắc lớn bằng một Phương Vĩnh Cánh.
Ba người đi tới, trở thành tiêu điểm chú ý của toàn trường.
“Ai đang đánh rắm?”
“Ai nói cô Sở Vi?”
“Người nào đang nói năng lung tung?”
Ba người đi tới, liếc nhìn toàn trường.
Hội trường bữa tiệc to lớn, nháy mắt chìm trong im lặng.
Đây… Đây là thế nào?
Tại sao ba nhân vật lớn này đều thay Đường Sở Vi ra mặt?
Mà dáng vẻ của Đường Sở Vi cũng là được yêu thương mà lo sợ.
Diệp Hình còn hiểu được, Giang Cung Tuấn đã từng cứu ông ta.
Nhưng Cổ Dật Hàn, thần y Phương, cô ta và hai người này cũng chưa từng gặp nhau nhỉ?
Nhìn thấy ba nhân vật lớn có mặt, nháy mắt Trương Mạnh liền nguôi giận, không khỏi lui lại, đứng trong đám người, sợ hãi nên không dám nói câu nào.
Giờ phút này anh ta nào còn dám nói lung tung?
Chỉ một Diệp Hình đã làm cho nhà họ Tiêu phá sản, tài sản nhà họ Trương mặc dù cao hơn bốn gia tộc lớn nhưng ba người này nhà họ Trương cũng không thể trêu vào.
Ba người đi tới, Diệp Hình nhìn Đường Sở Vi nước mắt rưng rưng, vẻ mặt tôn kính: “Cô Sở Vi”
Cổ Dật Hàn cũng hơi khom người: “Cô Sở Vi”
Phịch…
Phương Vĩnh Cánh, hội trưởng hiệp hội Trung y, thần y Phương tiếng tăm lừng lẫy Tử Đằng, trực tiếp quỳ phịch xuống đất.
Chuyện này khiến Đường Sở Vi bị hù dọa, cơ thể hơi lùi lại, Giang Cung Tuấn kịp thời đỡ Đường Sở Vi, nhìn Phương Vĩnh Cánh quỳ dưới đất, nhíu mày: “Ông là ai, ông cần gì phải dọa sợ vợ tôi, ông Phương Vĩnh Cánh vội vàng xin lỗi.
Người nhà họ Đường thì trợn mắt há mồm.
Chuyện này là sao?
Lúc nào quyên thể của Đường Sở Vi lớn như thế, những đại nhân này thấy cô tại sao giống như thấy Tiêu Dao Vương.
Giang Cung Tuấn cũng nhìn thân y Phương, anh không ngờ Phương Vĩnh Cánh mà trước đó Đường Sở Vi nhắc đến, thân y Phương thế mà là đại ca Quỷ Kiến Sầu tình báo mạng lưới ngầm, chuyện này thật thú vị.
Diệp Hình quét mắt nhìn bốn phía.
Ánh mắt lần lượt lướt qua trên người từng người.
Liếc mắt một cái, hễ là người bị nhìn thấy đều lui lại theo bản năng.
“Nói, tại sao không nói?”Diệp Hình tức giận hét lên: “Cô Sở Vi chính là rồng phượng trong biển người, cơ thể ngàn vàng, sao có thể tha thứ cho kẻ bỉ ổi các người đây sỉ nhục, ai mở miệng sỉ nhục? Tự đứng ra đi.”
Cổ Dật Hàn cũng quét mắt nhìn đám người, vẻ mặt lạnh lùng: “Bây giờ đứng ra, quỳ xuống đất nhận lỗi, còn có nơi để cút, nếu không..”
Vẻ mặt anh ta uy hiếp.
Vẻ mặt này hù dọa không ít người.
Cậu Cổ này tuyệt đối không chỉ nói chơi, một khi anh ta tức giận, chỉ sợ cả Tử Đằng đều phải run rẩy.
Phương Vĩnh Cánh vốn cũng không dám đi nhìn Giang Cung Tuấn, ông ta vội vàng di chuyển ánh mắt, nhìn đám người, quát lạnh nói: “Là ai?
Đứng ra cho tôi.”
Lâm Hân nhìn ba người này, cau mày lại.
Xem ra ba người này đã biết thân phận của Giang Cung Tuấn, lúc này mới liều lĩnh ra mặt cho Đường Sở Vị, đây là đang lấy lòng Giang Cung Tuấn.
Làm chủ nhân của bữa tiệc hôm nay, cô ta sao có thể lạc hậu.
Cô ta đi tới trước mặt Đường Sở Vi, kéo tay cô, liếc nhìn đám người trên bữa tiệc, nói từng chữ: “Sở Vi là bạn thân tốt nhất của tôi, các người sỉ nhục Sở Vĩ trong bữa tiệc sinh nhật của tôi, đây là không để tôi vào mắt sao, nơi đây có máy quay giám sát, ai nói gì, tôi tra máy giám sát là biết, bây giờ vẫn nên tự giác đứng ra đi”
Thấy cảnh này, những người mở miệng trước đó kia hoàn toàn sợ hãi.
Phịch…
Lập tức có một người phịch một cái quỳ xuống đất không thể thừa nhận áp lực mấy ông lớn mang tới, không ngừng dập đầu xuống đất.
Đây là một tổng giám đốc tập đoàn, giá trị bản thân cũng tới trăm tỷ đồng.
Ở bên ngoài là một nhân vật lớn.
Giờ phút này ông ta lại quỳ xuống đất giống như chó chết.
Đường Sở Vi bị một màn này hù sợ.
Nhưng một tay cô vừa kéo Giang Cung Tuấn, một tay vừa kéo Lâm Hân.
Cô nhìn trái nhìn phải.
Nhìn Lâm Hân, rồi lại nhìn Giang Cung Tuấn.
Trên gương mặt xinh đẹp mang theo sự hoài nghi.
Chẳng lẽ lại là người đàn ông đeo mặt nạ đó?
Có một người quỳ thì có người thứ hai.
Diệp Hình, Cổ Dật Hàn, Lâm Hân, ba người này đều đến từ thủ đô, đều là người của gia tộc lớn chân chính.
Một Diệp Hình đã làm nhà họ Tiêu phá sản.
Giờ ba người cùng xuất hiện, đây coi như xong đời.
Những người nói năng lỗ mãng kia đều tự giác đứng ra, quỳ xuống đất.
Phịch phịch…
Từng người quỳ xuống.
Trong nháy mắt, hai mươi người quỳ xuống đất.
Thấy cảnh này, Đường Lăng cũng hoảng hốt.
Bởi vì anh ta cũng nói Đường Sở Vi.
Nhưng sau khi hơi bối rối, anh ta liền bình tĩnh đứng lên, chỉ vào một ông lớn quỳ dưới đất một cái, những ông lớn này có sản nghiệp lớn hơn nhà họ Đường.
Anh ta chỉ vào cái mũi mắng to: “Người nhà họ Đường tôi cũng là người các ông có thể sỉ nhục sao?”
Nhưng mà Giang Cung Tuấn bước đến, anh đá một phát vào đầu gối anh ta.
Phịch.
Đường Lăng nháy mắt quỳ xuống đất.
“Anh… Anh làm gì?”“Đường Lăng tức giận.
Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Vừa rồi hình như anh la hét sung nhất mà?”
“Tôi… Tôi thật ra là anh họ của Sở Vi..”
Lời Đường Lăng còn chưa hết, Giang Cung Tuấn lại đá một phát, đạp anh ta ngã xuống đất, hét lên một tiếng thê thảm.
Ngay sau đó, Giang Cung Tuấn chỉ vào Đường Mỹ Oanh.
Cả người Đường Mỹ Oanh run lên, vội vàng lội kéo Liễu Súng bên cạnh, vẻ mặt hoảng sợ: “Ông…
Ông xã”
“Cô muốn liên lụy nhà họ Liễu sao, còn không quỳ nhanh”Liễu Súng vung tay tát cô ta một phát.
Đường Mỹ Oanh bị đánh rồi khóc lóc.
Cô ta nhìn Đường Thành Lâm một cái, nhìn thấy sắc mặt Đường Thành Lâm chìm xuống, toàn thân cô ta sợ hãi mà run lên, không nhịn được đi tới, phịch một cái quỳ xuống đất.
Giờ phút này đã có hơn ba mươi ông lớn quỳ dưới đất.
Còn có một người không quỳ.
Đó chính là Trương Mạnh.
Trương Mạnh đứng một bên, quỳ cũng không được, không quỳ cũng không được.
Một cái quỳ gối này, danh tiếng của nhà họ Trương anh ta sẽ hoàn toàn bị hủy.
Không quỳ, mấy nhân vật lớn này truy cứu, nhà họ Trương cũng không chịu nổi.
Sau khi cân nhắc lợi và hại, anh ta phịch một cái quỳ xuống đất.
Cái quỳ gối này, bạn cùng lớp của anh ta đều phát sợ.
Lớp… Lớp trưởng cũng quỳ?
Quỳ trước mặt Đường Sở Vi?
Đường Sở Vi này rốt cuộc có lai lịch gì?
Một bữa tiệc sinh nhật trở thành đại hội dập đầu.
Đường Sở Vi nhìn một màn trước mắt này, trong đầu trống rỗng, hoang mang lo sợ, cô hoảng hốt, không biết đối đáp thế nào.
Diệp Hình nhìn về phía Đường Thành Lâm, chỉ vào ông ta nói: “Ông cũng nói nhỉ?”
Nghe vậy, cơ thể Đường Thành Lâm run lên.
Nhìn về phía Đường Sở Vi, sắc mặt có hơi chìm xuống: “Đường Sở Vi, chẳng lẽ cháu bắt ông nội quỳ trước mặt cháu?”
Đường Sở Vi hoảng sợ, vội nói: “Ông… Ông nội, không dám, đừng, tuyệt đối đừng quỳ.”
Chương 78: Giảng hòa cho Lâm Hân

Đường Sở Vi làm sao dám bắt Đường Thành Long quỳ.

Đó là ông nội của cô cơ mà.

Cô vội vàng chạy đến đỡ Đường Lăng đang quỳ trên mặt đất và nói: “Anh Đường à, anh đứng lên trước đi”

Ngay sau đó cô liền đỡ lấy Đường Mỹ Oanh: “Em Mỹ Oanh à, đứng dậy rồi nói chuyện đi”

Lúc đó hai người mới đứng dậy.

Tuy nhiên những người khác thì không dám.

Diệp Hình nhìn Đường Sở Vi rồi hỏi: “Cô Sở Vi à, cô nói xem nên phạt bọn họ như thế nào?”

“Tôi sao?”

Đường Sở Vi có chút hoảng.

Cô đã bao giờ nhìn thấy những cảnh này đâu.

Những người quỳ gối này thực sự là những nhân vật lớn, có nhiều tài sản hơn cả nhà họ Đường.

Diệp Hình hỏi: “Chi bằng cứ để họ tự tát vào mặt một cái. Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của chủ tịch Lâm. Nhìn thấy máu cũng không tốt”

Ông ta nhìn Đường Sở Vi rồi lại liếc nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn thì biểu cảm không có ác ý.

Đường Sở Vi cũng không có ý kiến, cô nhìn về phía Giang Cung Tuấn và hỏi: “Chồng à, làm sao đây?”

Giang Cung Tuấn giang hai tay ra và nói: “Anh biết là như vậy, nhưng những người này nói năng lỗ mãng, anh đã sớm không vừa mắt rồi, chi bằng cứ để họ tự tát vào mặt năm mươi cái”

“Thôi bỏ đi” Đường Sở Vi không muốn làm lớn chuyện.

Cho đến bây giờ cô vẫn đang khó hiểu.

Tại sao những người này lại giúp cô ra mặt?

Cô phản ứng lại, nhìn những người đang quỳ trên mặt đất, vội vàng nói: “Mọi người đứng lên trước đi.”

Nghe vậy ai nấy cũng đều cảm thấy như được ân xá.

“Đứng dậy sao?”

Giang Cung Tuấn cao giọng gầm lên: “Nếu không dạy cho các người bài học thì sau này cứ để cho các người xằng à?”

“Đúng vậy”

Phương Vĩnh Cánh nói tiếp theo ý của Giang Cung Tuấn, cũng đột nhiên hét lớn: “Năm mươi cát tát làm sao đủ, phải tát một trăm cái”

Diệp Hình nghe vậy cũng đột nhiên hiếu ý của Giang Cung Tuấn liền giơ chân đá vào người đàn ông đang quỳ ở phía trước, quát lớn: “Ngây ra đấy làm gì, còn không mau tát đi.”

Với một cú đá, ông chủ công ty này bị đá ngã xuống đất.

Tuy nhiên, ông ta không dám nói nhiều, lại đứng dậy và quỳ xuống đất rồi tự tát liên tục vào bản thân.

Bởi vì công ty của ông ta cũng đang hợp tác với tập đoàn Vạn Quân, chỉ cần Vạn Quân nói một lời, công ty của ông ta sẽ phá sản ngay lập tức.

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Một người bắt đầu, những người khác đều làm theo.

Tại nơi tổ chức, chỉ có âm thanh của những cái tát.

Những người khác đều cảm thấy lạnh lễo.

Cảnh tượng này hiếm có trong một thế kỷ qua.

“Aya, mọi người làm gì vậy, mau đứng dậy, dừng lại hết đi” Đường Sở Vi vội vàng kêu lên.

Chỉ nói vài câu thôi, không có gì to tát, cũng không đáng phải chịu tội như thế này.

Cô dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn ba nhân vật lớn và câu xin: “Mau, mau bảo bọn họ dừng lại đi”

Giang Cung Tuấn nhìn vào những người đó, nói: “Vợ của tôi mềm lòng muốn bỏ qua cho các người, còn không mau cảm ơn đi. Về sau mà còn dám nói năng lung tung thì hậu quả các người tự biết rồi đấy”

Giang Cung Tuấn nói xong, Diệp Hình mới nhượng bộ nói: “Được rồi, đứng dậy hết đi”

Lúc này những người đang quỳ trên mặt đất đều dừng lại.

Họ đứng dậy sang một bên, không ai dám nhúc nhích.

Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vị, cười nói: “Vợ à, mau cảm ơn bọn họ đi”

Nghe vậy Đường Sở Vi liền phản ứng lại, cô nhìn Diệp Hình, Cổ Dật Hàn và Phương Vĩnh Cánh một cách đầy cảm kích rồi vội vàng nói: “Cảm ơn ba vị rất nhiều”

“Sở Vi à, chỉ cần cô vui vẻ thì tôi có thể khiến họ phá sản ngay lập tức.” Diệp Hình cười nói.

Nghe vậy những người xung quanh đều thấy kinh hoàng.

Một số người thậm chí sốc quá mà ngã xuống đất rồi quỳ xuống ngay lập tức, cầu xin: “Chủ tịch Diệp, tôi sai rồi, tôi không nên nói năng bừa bãi, cầu xin ngài hãy cho tôi một cơ hội đi mà.”

“Cút”

Diệp Hình liền đá một cái.

Người này ngay lập tức đứng dậy và nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc.

Đường Sở Vi vẻ mặt có chút khó hiểu nhìn mấy người, dò hỏi: “Tôi, tôi và mọi người không quen không biết, vậy tại sao lại muốn giúp tôi ra mặt? Mọi người mau giải thích đi nếu không ở bên ngoài lại có nhiều tin đồn thất thiệt!”

Đường Sở Vi thật sự sợ hãi.

Chuyện ngày hôm nay nếu truyền đi, người ngoài còn không biết nói cô thế nào.

Sợ rằng sẽ nói cô đã ngủ với ba người này.

Đường Sở Vi khiến mấy người sửng sốt.

Giải thích… Giải thích thế nào?

Chẳng lẽ nói là cô có một ông chồng trâu bò?

Bọn họ không dám.

Giang Cung Tuấn đến Tử Đăng lâu như vậy, cũng chưa từng để lộ thân phận, nếu bọn họ nói, đây không phải muốn chết.

Trong lúc nhất thời, đại sảnh trở nên yên tĩnh.

Tất cả ánh mắt của khách quỳ đều dừng lại trên người ba người, đều nghĩ ba nhân vật lớn này vì sao tôn kính Đường Sở Vi như vậy.

Giang Cung Tuấn đứng một bên, mỉm cười nhìn ba người.

Vẻ mặt kia như đang nói, mấy người nói đi, nếu dám tiết lộ thân phận tôi thì đợi ăn đạn đi.

Nhìn thấy vẻ mặt Giang Cung Tuấn, ba người sợ hãi không nhẹ.

Tròng mắt Lâm Hân xoay rồi xoay.

€ô ta biết chuyện ngày hôm nay nhất định phải có lời giải thích.

Nếu không người ngoài sẽ càng truyền càng mơ hồ.

Cô ta đứng ra nói: “Thật ra cũng không có gì, cậu còn rõ người mười năm trước cậu cứu không?”

“Ừ”

Đường Sở Vi gật đầu nói: “Hôm qua cậu từng nói với mình người nhà họ Giang mười năm trước tôi cứu chính là người đàn ông mặt nạ quỷ quãng thời gian trước gây ra xôn xao, cuối cùng bị Tiêu Dao Vương bắn chết”

Lâm Hân cười nói: “Không sai, chính là người đó, bọn họ giúp cậu là nợ cậu ân tình cứu mạng, chẳng qua người kia không bằng lòng tới gặp cậu, lại giúp cậu trong bóng tối, ân cứu mạng mười năm trước của cậu, người đó đã trả rồi, người đó nói, từ nay về sau sẽ không nợ cậu nữa”

“Nhưng không phải người đó bị Tiêu Dao Vương bản chết rồi sao?”Vẻ mặt Đường Sở Vi hoài nghỉ, Lâm Hân cười nói: “Quyền lực của người đó thực sự to lớn, nhưng không lớn như Tiêu Dao Vương, khi còn sống người đó vẫn luôn nhớ cậu, nói thiếu cậu một mạng, dặn dò mấy.

người Diệp Hình chăm sóc cậu, bây giờ xem như đã hoàn toàn trả xong ơn cứu mạng cho cậu”

Cổ Dật Hàn thấy Giang Cung Tuấn không nói, có lẽ ngầm đồng ý lời giải thích của Lâm Hân.

Ông ta cũng đứng ra nói: “Không sai, cũng bởi vì như vậy, Sở Vi, tôi đã giúp anh ta trả ơn cứu mạng cho cô”

Diệp Hình gật đầu nói: “Người đó nói đây là người đó nợ cô, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội đáp trả, nếu như không phải kế nhiệm Tiêu Dao Vương, người đó sẽ ra ngoài báo đáp cô, chỉ là bây giờ không còn cơ hội, người đó đã bị Tiêu Dao Vương bản chết.”

Mấy người anh một lời, tôi một câu.

Nghe vậy, đám người giờ mới hiểu được.

Thì ra những người này tôn kính Đường Sở Vi như vậy là bởi vì mười năm trước Đường Sở Vi cứu người.

Người Đường Sở Vi cứu chính là người bị Tiêu Dao Vương xử bản.

Mấy nhân vật lớn này đều nợ ân tình của người đàn ông mặt nạ quỷ, lúc này mới giúp Đường Sở Vi.

Bây giờ ân tình đã trả.

Nhưng nhân vật lớn này sau này sẽ không giúp Đường Sở Vi nữa.

Đường Thành Long vẫn luôn ngồi trên ghế sofa thấy cảnh này, trong lòng run rẩy mãnh liệt, ông ta tưởng rằng Đường Sở Vi thật sự có quyên lực lớn, cảm thấy nhà họ Đường sắp lên như diều gặp gió, thì ra chuyện là như vậy.

Những người này chỉ vì giúp người khác báo đáp ân tình mà thôi.

Trả ân tình xong thì chẳng liên quan tới Đường Sở Vi nữa.

Mà Giang Cung Tuấn thì liếc Lâm Hân một cái.

Bây giờ xem như anh đã biết, Lâm Hân này đã sớm biết thân phận của anh, thậm chí còn biết anh chính là người giết tộc trưởng của bốn gia tộc lớn.

“Chủ tịch Lâm..”

Anh mỉm cười nhìn Lâm Hân.

Lâm Hân liếc nhìn lại, nhìn thấy gương mặt tươi cười của Giang Cung Tuấn, chẳng biết tại sao cô ta cảm thấy toàn thân run rẩy, cơ thể cứng đờ, cô ta nở nụ cười lúng tung nói: “Anh… Anh Giang”

“Cảm ơn cô”

Giang Cung Tuấn nói ra một câu.

Lâm Hân tuy biết thân phận của anh, nhưng Lâm Hân phải ra mặt mới hóa giải cục diện này, để Sở Vi có thể tiếp nhận, để tất cả mọi người nhận được lời giải thích.

Nếu không mà nói, thân phận của anh sẽ có khả năng lộ ra ánh sáng.

Đến lúc đó anh và Sở Vi sẽ không thể nữa.

Bởi vì đôi tay anh đã dính đầy máu tươi.

Sở Vi tuyệt đối sẽ không ở bên cạnh người như anh đây.


Chương 79: Em thật sự không phản bội anh
“Quả nhiên là anh ta.”
Đường Sở Vi đã đoán ra rồi.
Tuy nhiên, trong lòng cô lại hơi thất vọng.
Bởi vì người nhà họ Giang mà cô cứu, người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đã cứu cô đã bị Tiêu Dao Vương băn chất.
Cô mãi mãi không bao giờ biết được người này rốt cuộc là ai, cũng không có cơ hội nhìn thấy người đã luôn âm thầm giúp đỡ cô.
Cô cảm thấy có chút mất mát.
Đúng vào lúc này, lại có một nhân vật lớn đến.
Đây là Trương Trọng Thiên, là chủ tịch của tập đoàn Thịnh Vượng, cũng là một nhân vật lớn.
Khi gã ta vừa đến thì nhìn thấy rất nhiều người.
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn, gã ta run cả người, hai chân mêm nhữn, suýt chút nữa là ngã xuống đất.
Gã ta vội vàng bước tới, chào hỏi: “Cậu Giang, cô Sở Vi”
“Ba”
Trương Trọng Thiên đến, Trương Mạnh lập tức có sức mạnh, khuôn mặt oan ức nói: “Ba, mấy người bọn họ bắt con phải quỳ”
Trước đó, dưới áp lực bị ép, Trương Mạnh đã quỳ gối.
Bây giờ ba anh ta đến rồi.
Nhà họ Trương của anh ta không năm trong bốn nhà quyên thế lớn, nhưng lại mạnh hơn bốn nhà quyền thế lớn, chỉ bởi vì nhà họ Trương anh ta không tranh giành những hư danh này.
Mà Dược Phẩm Thịnh Vượng của nhà họ Trương cũng chỉ đứng sau sự tôn tại của tập đoàn Vạn Quân và tập đoàn Trường Sinh, ở Thành phố Tử Đảng cũng là một doanh nghiệp có tiếng.
“Sao?”
Trương Trọng Thiên nhìn thấy Trương Mạnh chỉ vào ba người Diệp Hình, Cổ Dật Hàn và Phương Vĩnh Cánh.
Lập tức hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Diệp Hình lạnh lùng nói: “Thằng nhóc này không có mắt, nói xằng nói bậy, nói những lời không hay về Sở Vi”
“Sao cơ?”
Nghe vậy, Trương Trọng Thiên đã vô cùng tức giận.
Trương Mạnh còn cho rằng Trương Trọng Thiên nghe mấy câu nói này liền bị bắt quỳ mới tức giận.
Anh ta liền nói với vẻ vênh váo tự đắc: “Ba, con mới nói có mấy câu thì bọn họ liền bắt con quỳ xuống, còn bắt con phải tự tát vào mặt mình, ba phải ra mặt giúp con”
“Nghịch tử”
Trương Trọng Thiên vung tay tát mạnh vào đầu của Trương Mạnh một cái.
Cái tát này vô cùng mạnh.
Cơ thể Trương Mạnh trực tiếp bị đánh ngã xuống đất.
Trương Trọng Thiên bước tới lập tức tay đấm chân đạp.
“Ba, đừng đánh, đừng đánh nữa.”
Trương Mạnh không ngừng câu xin.
Sau khi Trương Trọng Thiên đánh Trương Mạnh một hồi thì gã ta tung tăng tung tẩy bước đến trước mặt Đường Sở Vi rồi đập gối quỳ mạnh trên mặt đất, câu xin: “Sở Vi, tôi xin cô hãy tha thứ cho đứa con bất hiếu của tôi”
Đường Sở Vi đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Điều này nhất định cũng là đang nể mặt người đàn ông đeo mặt nạ quỷ.
Chỉ là người đàn ông đeo mặt nạ quỷ không phải đã chết rôi sao, những người này tại sao ai nấy đều sợ hãi như vậy?
Cô cảm thấy hoảng loạn.
Ngay lập tức, cô kịp thời đỡ Trương Trọng Thiên dậy, nói: “Chủ tịch Trương, ông khách sáo rồi, chút chuyện nhỏ này ông cứ đứng dậy trước đi”
Tuy nhiên, Trương Trọng Thiên lại không dám đứng dậy.
Gã ta tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Giang Cung Tuấn, tộc trưởng của bốn gia tộc lớn đều lần lượt bị giết chết.
Còn có Tiêu Nhàn Nhã bị tra tấn…
Nghĩ đến cảnh tượng đó, bây giờ có muốn đứng lên nhưng gã ta vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Trên mặt Giang Cung Tuấn lộ ra vẻ không hài lòng, nói: “Vợ tôi bảo ông đứng lên thì ông đứng lên, tại sao còn dài dòng như vậy”
Giang Cung Tuấn giả làm cáo đội lốt hổ, định đá Trương Trọng Thiên.
Trương Trọng Thiên sợ hãi vội vàng đứng lên.
Lâm Hân đúng lúc đứng ra nói: “Mọi người, thật sự xin lỗi, để mọi người chê cười rồi, chuyện này đã bị bại lội. Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của tôi, mọi người đừng làm chuyện không vui, tiếp theo đây nên vui vẻ trở lại chứ, hiếm khi mới có dịp các ông lớn tụ họp cùng nhau, chúng ta cùng nhau bàn những việc lớn, để danh tiếng của Kinh Đô chấn động cả thế giới”
Sau khi Lâm Hân bước ra thì chuyện này mới được cho qua.
Trải qua chuyện này, Đường Sở Vi trở thành đối tượng được mọi người nịnh bợ.
Bây giờ, bọn họ không còn cười nhạo Đường Sở Vi nữa, ngược lại lại cảm thấy chuyện Đường Sở Vi làm mười năm trước là đúng đắn.
Chính là vì cứu được một người, những ông lớn này mới kính trọng như vậy.
Chỉ là, người này rốt cuộc là ai?
Đều đã sắp bị xử bắn cả rồi, mà đám ông lớn này còn tôn kính Đường Sở Vi như vậy sao?
Mà đám nhân vật lớn đó sau khi ra tay giúp đỡ Đường Sở Vi thì đều tự giác mà không đến quấy rầy.
Điều này lại khiến cho mọi người suy nghĩ miên man.
Lẽ nào đám nhân vật lớn này đều nợ ân tình của tên đàn ông đeo mặt nạ đó?
Bây giờ sẽ không phải vẫn còn để ý Đường Sở Vi chứ?
Uh, nhất định là vậy.
Không ít người âm thầm phỏng đoán.
Sau khi nghĩ đến mấy việc này thì cũng không đi nịnh bợ Đường Sở Vi nữa, nịnh bợ Đường Sở Vi còn không bằng đi nịnh bợ đám nhân vật lớn đó.
Hội trường, trên sofa trong góc.
Sắc mặt Đường Sở Vi hoảng hốt, Giang Cung Tuấn ngồi một bên, cố ý xụ mặt xuống chất vấn: “Sở Vi, em nói thật cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì”
“Hả?”
Đường Sở Vi phản ứng lại, nhìn sắc mặt mang theo ý giận của Giang Cung Tuấn, kịp thời nhận lỗi nói: “Chồng, em xin lỗi, thật sự xin lỗi, chuyện này ngay cả em cũng còn có chút mơ hồ”
“Huh?”
Giang Cung Tuấn nhìn vào cô.
Đường Sở giải thích: “Anh cũng biết đó, lúc trước cả người em toàn là vết thương, đó là bởi vì mười năm trước, em xông vào trong lửa lớn cứu một người nên mới bị bỏng, mà người này đã trở Về…
Đường Sở Vi liếc nhìn bốn phía, không thấy ai, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Anh ta chính là người lúc trước giết tộc trưởng của bốn gia tộc lớn, tên đàn ông đeo mặt nạ giết Tiêu Chinh, cuối cùng bị Tiêu Dao Vương bản chết.”
“Hả?”
Giang Cung Tuấn giả vờ kinh ngạc: vậy mà quen biết tội phạm giết người?”
“Em, em không quen mà” Đường Sở Vi oan ức nói: “Em thật sự không biết anh ta là ai, anh ta cũng không có tới tìm em, nhưng, anh ta khẳng định là đã tìm tới đám nhân vật lớn, hay là nói, đám nhân vật đó nợ ân tình của anh ta, mà tên đàn ông đeo mặt nạ quỷ đó hẳn là đã từng giúp đám người kia, để khi em gặp khó khăn thì bọn họ đến giúp đỡ”
Cô nhìn Giang Cung Tuấn, nước mắt lã chã: “Chồng à, anh phải tin tưởng em, em thật sự không có phản bội anh, em xin thề…”
Giang Cung Tuấn kịp thời vươn tay chặn miệng cô: “Anh, anh tin em”
Thế nhưng, Đường Sở Vi lại châu mày nói: “Mùi thuốc lá.”
Giang Cung Tuấn vẻ mặt xấu hổ, kịp thời thu tay lại: “À, xin lỗi”
“Chồng, anh cai thuốc đi mà” Trên mặt Đường Sở Vi mang theo một tia khẩn cầu.
Cô thật sự rất ghét mùi thuốc lá.
Khi cùng Giang Cung Tuấn đi với nhau, cô đều có thể ngửi thấy mùi thuốc lá rất gay mũi.
Cô đã muốn nói từ sớm rồi, chỉ là vẫn luôn không mở miệng.
“Uh”
Giang Cung Tuấn gật đầu thề son sắt: “Cai, chắc chắn sẽ cai, như vậy đi, anh hút một điếu nữa thì sẽ cai, thế nào?”
“Được thôi.” Đường Sở Vi mỉm cười.
Hốc mắt cô có nước mắt đảo quanh, nụ cười này, khỏi phải nói mê người thế nào, đến cả Giang Cung Tuấn nhìn vào đều si mê.
Giang Cung Tuấn đẩy cô, nói: “Em là người muốn làm chuyện lớn, hôm nay nhân vật lớn không ít, cộng thêm quan hệ của em với Lâm Hân không tồi, đi quên biết thêm vài ông chủ của mấy công ty lớn đi, vì sự nghiệp tương lai mà tạo dựng trụ cột.”
“Uh”
Đường Sở Vi xoay người, đi đến hướng Lâm Hân.
Lâm Hân đang cùng một đám ông chủ thương nghiệp tụ họp.
“Lâm Hân”
Tiếng của Đường Sở Vi truyền tới, Lâm Hân vừa lúc xoay người, kéo Đường Sở Vi ngồi xuống, sau đó mới nói tiếp: “Trung tâm thương mại trong thành phố đã chính thức mời đầu tư nước ngoài, mình dự định chuyển tổng bộ công ty đi, thuận tiện mở thêm một công ty dược phẩm Trường Sinh”
“Chủ tịch Lâm, cậu quan hệ rộng, cậu có biết tên tốn món tiền khổng lồ để mua trung tâm thương mại trong thành phố là ai không?”
Nghe lời này, Lâm Hân nhíu mi, nói: “Nghe nói có một người tên là Bạch Tố, về phần người này có lai lịch ra sao, tạm thời tôi cũng không biết.”
“Bạch Tố, phụ nữ?”
“Phải đó.”
Đường Sở Vi ngồi bên cạnh, nghe mấy lời này của đám cá sấu lớn, cũng có chút không rõ, nhịn không được hỏi: “Vì sao mua lại trung tâm thương mại thế?”
Lâm Hân hỏi: “Trong thành phố mới xây trung tâm thương mại cô biết không?”
“Uh”” Đường Sở Vi gật đầu.
Lâm Hân giải thích nói: “Ngay hôm qua, tòa trung tâm thương mại này bị người ta mua lại, nghe nói bỏ ra hơn ngàn tỷ”
“Hả?”
Nghe thấy tin tức này, Đường Sở Vi kinh ngạc rồi.
Chương 80: Tin tức truyền ra

Thực ra, Bạch Tâm mua trung tâm thương mại nội thành không dùng đến nhiều tiền như vậy.

Nhưng, thời gian tiêu hao ở trung tâm thương nội thành mại hơn năm năm, tổng vốn đầu tư lên đến hơn năm trăm tỷ đô la, hiện tại bị người khác mua lại, giá đương nhiên cao hơn tổng vốn đầu tư.

Ngay cả Lâm Hân cũng nghĩ nếu không có một nghìn tỷ đô la thì sẽ không thể chiếm được trung tâm thương mại này.

Đường Sở Vi hoàn toàn bị sốc trước con số này.

Cô chỉ là một công dân bình thường, chưa từng nhìn thấy nhiều thứ trên thế giới, tuy cũng nhìn đến vài đồng tiền giá trị, nhưng hơn một nghìn tỷ đô la lại là con số trên trời đối với cô.

Số tiền hơn nghìn tỷ, đây phải là bao nhiêu chứ?

Đây cũng không phải số tiền ảo.

Lấy gia đình họ Đường làm ví dụ, mặc dù có tài sản hơn ba nghìn tỷ đồng, nhưng đây là giá trị công ty cùng với các sản nghiệp khác.

Nếu là tiền mặt, cả gia tộc họ Đường có tiền mặt hơn ba trăm tỳ đồng đã là không tôi rồi.

Mà Tập đoàn Vạn Quân.

Giá trị hơn ba trăm nghìn tỷ đồng.

Mà số này là tài sản giả thuyết.

Một khi Tập đoàn Vạn Quân xuất hiện vấn đề, chẳng hạn như chuỗi vốn bị đứt đoạn, không thể hoạt động bình thường, sẽ làm giá trị trên thị trường của nó sụt giảm.

Vậy hàng trăm nghìn tỷ này có thể biến thành một con số lớn hơn, hoặc thậm chí là không đáng một đồng nào, thậm chí là nợ nân chồng chất.

Một nhóm các ông lớn đang tụ lại một chỗ, bàn bạc về chuyện chuyển vào trung tâm trung tâm thương mại.

Mà Đường Sở Vi cũng không hiểu lắm, chỉ ở một bên chăm chú lắng nghe, coi như là học tập.

Mà Giang Cung Tuấn ngồi một mình ở khu nghỉ ngơi.

Bởi vì anh mặc quần áo bình thường, hơn nữa anh mang thân phận là con rể, cũng không ai đến chào hỏi anh.

Anh cũng vui vẻ nhàn nhạ.

Sau khi ăn xong cơm trưa ở khách sạn Tử Đằng, Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy buồn chán.

Đường Sở Vi vẫn đi theo Lâm Hân, hỏi này hỏi kia, hỏi một vài câu hỏi liên quan đến công việc kinh doanh.

Giang Cung Tuấn cũng không có việc gì, đúng lúc này Ngô Huy gọi điện thoại đến cho anh, nói đã tìm thấy thông tin Đoàn Vương Gia và Cửu Chỉ Thiên.

Giang Cung Tuấn nói với Đường Sở Vi: “Sở Vị, chỗ này chán quá, anh ra ngoài đi dạo một lát.”

“Vâng” Đường Sở Vi gật đầu.

Lâm Hân cười cười nói: “Yên tâm, buổi tối tôi nhất định sẽ đưa Sở Vi an toàn trở về, tuyệt đối không để mất một sợi tóc nào.”

Có Lâm Hân ở đây, Giang Cung Tuấn cũng yên tâm không ít.

Anh ra khỏi khách sạn Tử Đằng, ngồi lên motor điện đi đến phòng khám Trần Tục.

Không lâu sau đã đến phòng khám Trần Tục.

Phòng khám Trần Tục là cơ sở của Ngô Huy, tuy rằng là phòng khám, nhưng vẫn chưa từng khám chữa bệnh.

Cửa phòng được khép hờ.

Giang Cung Tuấn đẩy cửa bước vào.

Ngô Huy đang nói chuyện với Bạch Tâm trong đó, thấy Giang Cung Tuấn bước vào, hai người lập tức đứng lên.

Ngô Huy cầm điểu thuốc trên bàn đưa qua.

Giang Cung Tuấn nhớ tới Đường Sở Vi bảo anh cai thuốc, anh muốn từ chối, nhưng theo bản năng liền cầm lấy điểu thuốc của Ngô Huy.

“Tình hình thế nào?”

Anh ngồi xuống, hút một điếu thuốc, khói thuốc tràn ngập cổ họng, cảm giác này đơn giản là sung sướng tột độ.

Ngô Huy lúc này liền nói: “Đoàn Vương Gia tên thật là Đoàn Bình, vào những năm 80, Tử Đẳng vẫn rất hỗn loạn, một mình ông ta đến Tử Đẳng, từ một tên xã hội đen nhỏ bé, lăn lộn khắp nơi, rồi trở thành ông chủ lớn, trải qua bao nhiêu năm bị cấp trên chèn ép, mặc dù bây giờ đã lui về nhưng thế lực ngầm của ông ta rất mạnh, mở một công ty bảo vệ, có hơn mười nghìn tên vệ sĩ, trong đó có hơn ba nghìn người là người đã đi theo ông †a năm đó.”

Ngô Huy lấy một điếu thuốc, tiếp tục nói.

“Cho dù hiện tại đã hòa bình rồi nhưng Đoàn Bình vấn còn làm kinh doanh sòng bạc, vay nặng lãi,.. mấy thứ này đều dính đến ông ta, hơn nữa thế lực của ông ta đang dần chuyển ra nước ngoài, bởi vì trong nước áp chế rất mạnh mấy việc kinh doanh phi pháp này.”

“Người này làm rất nhiều chuyện, mạng người chết trên tay ông ta rất nhiều, cũng có chút tiền, tài sản mấy trăm triệu đô la, nhưng Lâm Hùng còn cẩn thận hơn ông ta, là một người hành tung thần mật, không lộ chân tướng”

Giang Cung Tuấn nghiêm túc nghe.

Sắc mặt anh tối sầm lại.

Ở trong mắt anh, cái lão Đoàn Vương Gia này đã là một người chết rồi.

Anh bình tĩnh hỏi: “Cửu Chỉ Thiên thì sao?”

Ngô Huy nói: “Đây là một người nổi tiếng cùng thời kỳ với Đoàn Bình. Thời đại mà lão ta phất lên cũng vào khoảng tám mươi năm trước đây. Người này còn ác hơn Đoàn Bình rất nhiều. Tên thật của lão ta là Mã Cẩu”

“Vào những năm trước đó, lúc lão ta còn mới chỉ là một tên tay sai, lão đắc tội một vị tay to mặt lớn, bị chặt đứt một ngón tay.”

“Cho nên, sau khi mà lão ta phất lên, được gọi là Cửu Chỉ Thiên”

“Ý của cái tên đó chính là tại trong địa bàn Tử Đăng này, lão ta chính là trời.”

“Sản nghiệp dưới trướng Mã Cẩu không ít, trong đó chủ yếu vẫn là nghề cho vay nặng lãi”

Ngô Huy nói hết những tin tức nghe được, một năm một mười nói cho Giang Cung Tuấn.

“Hơn nữa, bây giờ bốn gia tộc lớn đã liên hợp với nhau rồi. Họ còn liên hệ Đoàn Vương Gia Đoàn Bình, tìm Cửu Chỉ Thiên Mã Cẩu”

Nghe vậy, sắc mặt của Giang Cung Tuấn trầm xuống.

“Lại qua tám ngày nữa, chính là ngày giỗ năm thứ mười của ông nội tôi, ba tôi, cùng với người nhà họ Giang. Nếu không ai đi quỳ lạy mười ngày.

rồi tự sát tạ tội, vậy thì giết hết bọn họ, để làm lễ tế cho vong hồn nhà họ Giang”

Sắc mặt Giang Cung Tuấn trầm xuống, trên người tản ra sát khí lạnh lẽo và đáng sợ.

Cái hơi thở này khiến Bạch Tâm rất không thoải mái, cứ như có một khối đá tảng lớn đè ở ngực cô. Cô đã sắp không có cách nào để thở được rồi.

“Giang đại ca, tiếp theo nên làm như thế nào?”

Ngô Huy đã quen với hơi thở của Giang Cung Tuấn.

Anh ta biết lần này bốn gia tộc lớn cần phải chết không ít người.

Giang Cung Tuấn hơi hơi dừng tay, nói: “Chờ đến ngày giỗ của ông nội tôi thì mới hành động.

Đúng rồi, cậu nhớ ban phát lời đồn, bảo những người tham gia việc huỷ diệt nhà họ Giang mười năm trước, vào ngày giỗ nhớ đi lăng mộ nhà họ Giang, chấm dứt hết thảy ân oán”

“Dạ, em sẽ đi thông báo cho một ít người ở thế giới ngầm ngay lập tức, bảo bọn họ tung tin tức ra” Ngô Huy gật đầu, tức khắc đi ra ngoài, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

Mà Bạch Tâm thì ngồi ở phía đối diện Giang Cung Tuấn. Cô ta hơi hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn một cái, nhịn không được hỏi: “Giang, Giang đại ca, thị trường trao đổi mua bán trong thành phố đã mua được rồi. Tiếp theo thì hẳn là phải làm như thế nào?”

Giang Cung Tuấn nhìn cô ta một cái: “Việc chế tạo một trung tâm tài chính thương nghiệp còn cần tôi phải dạy à?”

Bạch Tâm run lên trong lòng.

Cô ta chỉ là một tên trộm mộ, làm sao mà hiểu được những thứ này chứ.

Cô ta khẽ cắn môi, muốn nói lại thôi.

Giang Cung Tuấn dường như đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng của cô ta, hờ hững nói: “Cô chính là người chủ chỉ huy ở đằng sau, cũng không cần tự mình ra mặt. Nếu mà không hiểu, vậy thì đi mà mời người chứ sao. Đầu năm nay, không thiếu nhất chính là người có tài hoa”

Bạch Tâm không ngờ rằng Giang Cung Tuấn có thể biết được suy nghĩ trong lòng của cô ta.

Cô ta tức khắc gật đầu, nói: “Vâng, tôi sẽ mau chóng bắt kịp”

Chiều nay, Giang Cung Tuấn cũng không rời đi, cứ ở trong phòng khám Trần Tục.

Cùng lúc đó, một tin tức truyền ra ở Tử Đằng.

“Các anh có nghe nói được gì không. Cái vụ hoả hoạn khủng khiếp ở nhà họ Giang mười năm trước, là do có người cố ý gây ra đó.”

“Nghe nói, mọi người đồn rằng bốn gia tộc lớn đi đầu làm việc này. Trừ họ ra, còn có không ít vị †ai to mặt lớn khác đó, Đoàn Vương Gia, Cửu Chỉ Thiên, Hắc Phong Lâm Hùng”

“Hiện tại có tin tức truyền ra, có người muốn những người tham gia vụ việc huỷ diệt nhà họ Giang mười năm trước, vào tám ngày sau, cũng chính là vào ngày mười lăm tháng tám Tết Trung Thu, đi lăng mộ nhà họ Giang, chấm dứt ân oán mười năm trước.”

“Tiêu Bối Hoa nhà họ Tiêu đã chết, Tiêu Chinh cũng chết rồi. Cả tộc trưởng của ba gia tộc lớn khác cũng đã chết. Nghe đồn rằng….. họ bị giết bởi chính người còn sống sót trong vụ hoả hoạn khủng khiếp ở nhà họ Giang mười năm trước.”

“Người này có thân phận như thế nào vậy.

Không phải đã bị Tiêu Dao Vương xử bắn à?”

“Ai biết được, có lẽ là có người phóng đại sự thật, cũng có lẽ là người trở về lần này không chỉ là một người, mà là cả một đoàn đội. Bắn chết một người, vẫn còn rất nhiều người ở chỗ tối đấy”

Ngô Huy tung tin tức ra.

Những tin tức này đã làm đảo loạn cả Tử Đẳng.

Tin tức này cũng truyền tới trong tai bốn gia tộc lớn, đồng thời cũng truyền tới trong tai Đoàn Vương Gia, Cửu Chỉ Thiên.

Trong một căn biệt thự vùng ngoại ô thành phố Tử Đẳng, .

Nơi đây, hội tụ không ít người.

€ó người là phụ trách hiện tại của bốn gia tộc lớn, còn có không ít vị tai to mặt lớn ở thế giới ngầm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom