Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-266
Chương 266: Đường Sở Vi đăng ký trở thành bác sĩ
Lời nói này của Giang Cung Tuấn lập tức khiến cho người nhà họ Đường cảm thấy khinh thường và giễu cợt.
Vợ của Đường Hiện – Lý Diệm thốt lên bằng giọng nói kỳ lạ: “Giang Cung Tuấn, cậu cũng quá đề cao bản thân rồi, chỉ biết chút y thuật mà đã thật sự cho mình là thần y rồi à? Trong cả triệu bác sĩ cổ truyền, tùy tiện lôi ra một người, cũng giỏi hơn cậu gấp trăm ngàn lân ”“Đúng đó.” Đường Lăng mở miệng nói theo: “Chẳng có cái bản lĩnh nào khác mà còn giả bộ”
Giang Cung Tuấn cũng không thèm tranh cãi với người nhà họ Đường.
Người nhà họ Đường vẫn luôn có thành kiến với anh, chỉ cần vừa có cơ hội thì họ sẽ quở trách anh ngay.
Lâu ngày cũng thành thói quen, anh cũng chẳng muốn đôi co với họ làm gì.
Đường Sở Vi thì hỏi anh: “Chông, anh thật sự có cách để Vĩnh Nhạc cải tử hồi sinh sao?”
“Vĩnh Nhạc đâu có liên quan gì đến anh”
Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Lần này anh muốn cho Vĩnh Thái, không đúng, là cái tên Thể Kỷ được lan truyền ra xa, vực dậy lại trong kỳ đại hội y thuật lần này”
“Nổ”
“Giang Cung Tuấn, tôi muôn xem xem, cậu làm sao để vực dậy lại được Thế Kỷ của Đường Sở Vi”
“Cả khu nhà máy thì bị san thành bình địa, mà tòa cao ốc làm việc cũng đã bị đóng cửa, để tôi xem cậu vực dậy nó bảng cách nào.”
Người nhà họ Đường lại bắt đầu chế nhạo anh.
“Sở Vi, chúng ta tới Thế Kỷ xem một chút”
“Vâng” Đường Sở Vi gật đầu một cái.
Hai người họ cùng nhau rời khỏi Vĩnh Nhạc.
Rất nhanh, hai người đã đi đến một bệnh viện không lớn lắm, bệnh viện này chỉ có một mặt tiên, vị trí của nó lại tương đối vắng vẻ so với phố y, Đường Sở Vi đã đổi từ cái tên Vĩnh Thái sang thành Thế Kỷ, nhưng ngay ngày đổi tên, thì Thế Kỷ cũng tạm thời đóng cửa.
Ở trước cửa bệnh viện Thế Kỷ.
Chỗ có mấy cái băng ghế ngồi, có một bác sĩ đang ngồi chán nản ở đó.
Mà cả nhà của Đường Xung Thái thì lại đang phát tờ rơi ở trên đường.
“Mọi người tới xem một chút đi, bệnh viện Thế Kỷ có bác sĩ cổ truyền hơn ba mươi năm kinh nghiệm, tiên khám bệnh toàn miễn phí, tất cả các hóa đơn thuốc đều được giảm năm mươi phần trăm.”
Đám người Đường Xung Thái, con trai cả của ông ta là Đường Long, con trai thứ hai là Đường Mạnh, cuối cùng là đứa cháu trai – Đường Tiểu Thất đang phát tờ rơi ở trước cửa bệnh viện Thế Kỷ.
Những người đi ngang qua cầm lấy tờ rơi, họ cũng chẳng thèm đọc lấy, chỉ toàn là tùy tiện bỏ vào trong thùng rác.
Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi đi tới.
“Chủ tịch…”
Cả một nhà bọn họ vội vàng bước tới.
Đường Sở Vi hỏi: “Ông hai, tình hình thế nào rồi?”
Khuôn mặt của Đường Xung Thái hiện lên vẻ bất lực, trong lòng ông thì chua xót: “Haiz, bệnh viện ở phố y quá nhiều, mà bác sĩ nổi tiếng cũng đông nữa, một cái bệnh viện nhỏ như chúng ta không làm ăn được gì, bọn họ toàn là đi tới bệnh viện lớn để tìm bác sĩ nổi tiếng mà thôi”
“Ông nội..” Lúc này có một giọng nói vang lên, Đường Tiểu Thất đang câm điện thoại di động và hô to: “Ông nội, số người hẹn khám bệnh trước ở Bách Thảo Đường đã vượt qua con số hai trăm ngàn người, trong tình huông thần y Phương không thể kiểm soát nổi, số lượng hẹn trước của Phương Thanh Tâm lại là nhiêu nhất, lên tới hơn tám chục ngàn người.”
Đường Tiểu Thất cầm điện thoại di động, nhìn vào APP được phát hành riêng cho kỳ đại hội y thuật lẳn này.
Người dân thành phố có thể tải APP về và lựa chọn bác sĩ mình thích nhất để đặt lịch khám bệnh, đồng thời mọi người cũng có thể xem tình trạng đặt lịch khám của mỗi bệnh viện, ngoài ra còn có thể xem số người hẹn trước của mỗi bác Sĩ.
“Hai”
z Nghe thấy lời của Đường Tiểu Thất nói.Đường Xung Thái thở dài nói: “Chúng ta không thể nào sánh bằng với Bách Thảo Đường được, Bách Thảo Đường có thần y Phương ở đó, cháu gái của thần y Phương là Phương Thanh Tâm cũng là người có tài năng vượt trội hơn cả bậc tiền bối, mà bác sĩ làm trong Bách Thảo Đường đều là những bác sĩ có tiếng ở bên ngoài.”
Lúc này, cả nhà của Đường Hiện cũng đi tới.
Thấy bệnh viện Thế Kỷ cũng vắng tanh y như Vinh Nhạc, thì bọn họ bật cười.
“Ôi, chỗ này của mấy người cũng không có ai tới à?”
“Vị trí hẻo lánh như vậy, có mới là lạ đó”
“Nếu tôi có bệnh, tôi cũng không tới nơi này để khám đâu, nhìn xem, cái mặt tiền chỗ này, rồi cả kích thước cũng đều quá nhỏ, đúng thật là không có đẳng cấp”
Người nhà họ Đường ai cũng đều cười trên nỗi khổ của người khác.
Đường Tiểu Thất cũng không chịu thua, lập tức đáp lại: “Vĩnh Nhạc của mấy người cũng không khá hơn chúng tôi chút nào đâu, ngay cả bác sĩ cũng nhảy sang chỗ khác làm”
“Cậu..” Đường Lăng lập tức nổi giận, còn siết chặt quả đấm muốn đấm người.
“Làm gì vậy hả?”
Đường Thành Lâm bước tới và gào lên.
Khi ấy Đường Lăng mới chịu nhẫn nhịn.
Đường Xung Thái thấy Đường Thành Lâm đi tới, vẻ mặt của ông trở nên hết sức phức tạp.
Trôi qua mấy chục năm đến giờ Đường Thành Lâm chưa từng tới bệnh viện của ông.
Hôm nay là lần đầu tiên trong suốt hai mươi năm qua.
“Thiên Xương”
Đường Thành Lâm chống cây quải trượng đi tới, trên khuôn mặt già nua của ông ta lộ ra vẻ khó xử: “Năm đó vì phân chia tài sản mà bận đến tối mày tối mặt, đã nhiều năm như vậy rồi, bây giờ chúng ta cũng đã già, cũng nên vượt qua cái rào cản trong lòng này rồi”
Cả nhà của Đường Xung Thái đều nhìn về phía của Đường Thành Lâm.
Không biết ông già này, trong hồ lô bán là thuốc gì.
“Này, vẻ mặt của mấy người thế là sao hả?”
Đường Lăng sỉ cao khí dương, chỉ tay về phía cả nhà của Đường Xung Thái mà quát lên: “Không nghe ông nội tôi đã chào hỏi mấy người như vậy rồi sao?”
“Đường Lăng, im miệng.” Đường Thành Lâm xích uống.
“Dạ, ông nội” Đường Lăng lập tức ngậm miệng lại.Đường Thành Lâm nhìn sắc mặt u ám của Đường Xung Thái, ông ta thở dài một tiếng và nói: “Sau khi nhà họ Đường trải qua một kiếp nạn này, ông cũng đã nhận ra, chuyện đã qua rồi thì hãy để cho nó qua đi, chúng ta đều là người một nhà, không nhất thiết phải cạch mặt nhau cho đến già”
Đường Thành Lâm đã nhận ra được điều này, trong lòng của Đường Sở Vi cũng vui mừng.
Gô vui vẻ nói: “Ông nội, ông có thể nhận ra được điều này thì thật quá tốt, sau này người một nhà chúng ta đều hòa thuận với nhau.”
“Ai cùng một nhà với ông ta chứ” Đường Tiểu Thất – con trai của Đường Long bất mãn nói.
Lúc có tiền thì không thèm nhớ tới bọn họ, bây giờ gặp khó khăn thì lo lấy lòng.
Sắc mặt u ám của Đường Xung Thái hòa hoãn đi không ít, ông nói: “Vậy thì hãy để cho nó qua đi”
Mặc dù cả hai ông lão đã gặp mặt nhau và nói chuyện với nhau.
Nhưng dù sao thì hai nhà cũng đã không tiếp xúc với nhau hơn hai mươi năm trời rồi, hai bên cũng không có giao tình gì, trong lòng đều có vướng mắc.
Sau khi Đường Thành Lâm và Đường Sở Vi lên tiếng hỏi thăm nhau xong, thì ông ta nhanh chóng đưa những người kia quay về Vĩnh Nhạc.
Còn Đường Sở Vi thì nhìn Giang Cung Tuấn.
“Chồng, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
Giang Cung Tuấn đang ngồi ở trước ngưỡng cửa bệnh viện Thế Kỷ, anh nhìn dòng người đi lại ở trên đường.
Sáng nay anh lại bị người ta ép uống thuốc độc.
Anh vẫn luôn đang suy nghĩ, rốt cuộc là ai đã ép anh.
Người này có thể điều động nhiều người đến như vậy, lại còn dám vác hỏa tiễn ngay trong khu vực thành phố, thế lực của người đó khẳng định rất mạnh.
Đối phương cũng không ra tay giết anh.
Chỉ là không muốn để anh tham gia vào đại hội y thuật.
Người này rốt cuộc muốn làm gì?
Giang Cung Tuấn giật mình phản ứng, anh nhìn Đường Sở Vi và hỏi: “Sao thế?”
“Anh đang suy nghĩ gì mà thất thần vậy”
“Không có gì” Giang Cung Tuấn có hơi bất lực, anh nói tiếp: “Sở Vi, trước tiên em đăng ký APP, ghi danh là bác sĩ của Thế Kỷ”
“Em, em có biết y thuật gì đâu” Đường Sở Vị lộ ra vẻ mặt khó xử.
“Có anh ở đây, không sao cả” Giang Cung Tuấn mở miệng cười.
Bây giờ anh phải âm thầm phối hợp diễn xuất với kẻ thầm địch, anh không thể ra tay, chỉ có thể lặng lẽ giúp đỡ Đường Sở Vi mà thôi.
Chỉ cần Đường Sở Vi có thể lọt vào top một trăm, tham gia vào trận chung kết so tài y thuật, tiến đến trận cuối cùng là anh đã có thể âm thầm biết được mục đích thật sự của kẻ địch.
Trực giác nói cho anh biết, trong kỳ đại hội y thuật lần này có lẽ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
“Được”
Đường Sở Vi cũng không nói gì nữa.
Cô mở APP ra, đăng ký xong thì cô chọn ghi danh trở thành bác sĩ của bệnh viện Thế Kỷ.
Sau đó cô đọc quy tắc để lọt vào top một trăm người.
Muốn lọt vào top một trăm người thì cần người chữa trị bỏ phiếu.
Mà không phải cứ chữa trị cho một người nào.
đó là có thể có được một phiếu.
Mà là sau khi chữa trị xong, đối phương cảm thấy hài lòng, mới có thể bỏ một lá phiếu trong tay cho bác sĩ trị liệu, ngoài ra còn có một bảng xếp hạng ở trên APP chỉ cần vào APP, là có thể tiến hành bỏ phiếu cho y bác sĩ mà bản thân thấy thích, mỗi người có thể bỏ một phiếu mỗi ngày.
Sau ba ngày, số lượt bỏ phiếu cộng với số lượt người mắc bệnh bỏ phiếu, những y bác sĩ năm trong top 100 người đầu tiên có thể tham gia tranh tài y thuật.
“Chồng, cái này quá khó rồi, em không biết một chút gì về y thuật cả, thế thì sao em có thể chữa bệnh, hay khiến cho người mắc bệnh cảm thấy hài lòng được chứ?” Khuôn mặt của Đường Sở Vi hiện lên vẻ khó xử.
Giang Cung Tuấn khẽ cười: “Chuyện này không phải đã có anh rồi sao, hơn nữa em lại người đẹp nhất thành phố Tử Đằng, là nữ thần trong lòng bao nhiêu người, chỉ cần thông tin của em có thể xuất hiện ở trên trang đầu APP thì người bỏ phiếu cho em, để em vào top một trăm cũng không phải là việc gì khó.”
Lời nói này của Giang Cung Tuấn lập tức khiến cho người nhà họ Đường cảm thấy khinh thường và giễu cợt.
Vợ của Đường Hiện – Lý Diệm thốt lên bằng giọng nói kỳ lạ: “Giang Cung Tuấn, cậu cũng quá đề cao bản thân rồi, chỉ biết chút y thuật mà đã thật sự cho mình là thần y rồi à? Trong cả triệu bác sĩ cổ truyền, tùy tiện lôi ra một người, cũng giỏi hơn cậu gấp trăm ngàn lân ”“Đúng đó.” Đường Lăng mở miệng nói theo: “Chẳng có cái bản lĩnh nào khác mà còn giả bộ”
Giang Cung Tuấn cũng không thèm tranh cãi với người nhà họ Đường.
Người nhà họ Đường vẫn luôn có thành kiến với anh, chỉ cần vừa có cơ hội thì họ sẽ quở trách anh ngay.
Lâu ngày cũng thành thói quen, anh cũng chẳng muốn đôi co với họ làm gì.
Đường Sở Vi thì hỏi anh: “Chông, anh thật sự có cách để Vĩnh Nhạc cải tử hồi sinh sao?”
“Vĩnh Nhạc đâu có liên quan gì đến anh”
Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Lần này anh muốn cho Vĩnh Thái, không đúng, là cái tên Thể Kỷ được lan truyền ra xa, vực dậy lại trong kỳ đại hội y thuật lần này”
“Nổ”
“Giang Cung Tuấn, tôi muôn xem xem, cậu làm sao để vực dậy lại được Thế Kỷ của Đường Sở Vi”
“Cả khu nhà máy thì bị san thành bình địa, mà tòa cao ốc làm việc cũng đã bị đóng cửa, để tôi xem cậu vực dậy nó bảng cách nào.”
Người nhà họ Đường lại bắt đầu chế nhạo anh.
“Sở Vi, chúng ta tới Thế Kỷ xem một chút”
“Vâng” Đường Sở Vi gật đầu một cái.
Hai người họ cùng nhau rời khỏi Vĩnh Nhạc.
Rất nhanh, hai người đã đi đến một bệnh viện không lớn lắm, bệnh viện này chỉ có một mặt tiên, vị trí của nó lại tương đối vắng vẻ so với phố y, Đường Sở Vi đã đổi từ cái tên Vĩnh Thái sang thành Thế Kỷ, nhưng ngay ngày đổi tên, thì Thế Kỷ cũng tạm thời đóng cửa.
Ở trước cửa bệnh viện Thế Kỷ.
Chỗ có mấy cái băng ghế ngồi, có một bác sĩ đang ngồi chán nản ở đó.
Mà cả nhà của Đường Xung Thái thì lại đang phát tờ rơi ở trên đường.
“Mọi người tới xem một chút đi, bệnh viện Thế Kỷ có bác sĩ cổ truyền hơn ba mươi năm kinh nghiệm, tiên khám bệnh toàn miễn phí, tất cả các hóa đơn thuốc đều được giảm năm mươi phần trăm.”
Đám người Đường Xung Thái, con trai cả của ông ta là Đường Long, con trai thứ hai là Đường Mạnh, cuối cùng là đứa cháu trai – Đường Tiểu Thất đang phát tờ rơi ở trước cửa bệnh viện Thế Kỷ.
Những người đi ngang qua cầm lấy tờ rơi, họ cũng chẳng thèm đọc lấy, chỉ toàn là tùy tiện bỏ vào trong thùng rác.
Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi đi tới.
“Chủ tịch…”
Cả một nhà bọn họ vội vàng bước tới.
Đường Sở Vi hỏi: “Ông hai, tình hình thế nào rồi?”
Khuôn mặt của Đường Xung Thái hiện lên vẻ bất lực, trong lòng ông thì chua xót: “Haiz, bệnh viện ở phố y quá nhiều, mà bác sĩ nổi tiếng cũng đông nữa, một cái bệnh viện nhỏ như chúng ta không làm ăn được gì, bọn họ toàn là đi tới bệnh viện lớn để tìm bác sĩ nổi tiếng mà thôi”
“Ông nội..” Lúc này có một giọng nói vang lên, Đường Tiểu Thất đang câm điện thoại di động và hô to: “Ông nội, số người hẹn khám bệnh trước ở Bách Thảo Đường đã vượt qua con số hai trăm ngàn người, trong tình huông thần y Phương không thể kiểm soát nổi, số lượng hẹn trước của Phương Thanh Tâm lại là nhiêu nhất, lên tới hơn tám chục ngàn người.”
Đường Tiểu Thất cầm điện thoại di động, nhìn vào APP được phát hành riêng cho kỳ đại hội y thuật lẳn này.
Người dân thành phố có thể tải APP về và lựa chọn bác sĩ mình thích nhất để đặt lịch khám bệnh, đồng thời mọi người cũng có thể xem tình trạng đặt lịch khám của mỗi bệnh viện, ngoài ra còn có thể xem số người hẹn trước của mỗi bác Sĩ.
“Hai”
z Nghe thấy lời của Đường Tiểu Thất nói.Đường Xung Thái thở dài nói: “Chúng ta không thể nào sánh bằng với Bách Thảo Đường được, Bách Thảo Đường có thần y Phương ở đó, cháu gái của thần y Phương là Phương Thanh Tâm cũng là người có tài năng vượt trội hơn cả bậc tiền bối, mà bác sĩ làm trong Bách Thảo Đường đều là những bác sĩ có tiếng ở bên ngoài.”
Lúc này, cả nhà của Đường Hiện cũng đi tới.
Thấy bệnh viện Thế Kỷ cũng vắng tanh y như Vinh Nhạc, thì bọn họ bật cười.
“Ôi, chỗ này của mấy người cũng không có ai tới à?”
“Vị trí hẻo lánh như vậy, có mới là lạ đó”
“Nếu tôi có bệnh, tôi cũng không tới nơi này để khám đâu, nhìn xem, cái mặt tiền chỗ này, rồi cả kích thước cũng đều quá nhỏ, đúng thật là không có đẳng cấp”
Người nhà họ Đường ai cũng đều cười trên nỗi khổ của người khác.
Đường Tiểu Thất cũng không chịu thua, lập tức đáp lại: “Vĩnh Nhạc của mấy người cũng không khá hơn chúng tôi chút nào đâu, ngay cả bác sĩ cũng nhảy sang chỗ khác làm”
“Cậu..” Đường Lăng lập tức nổi giận, còn siết chặt quả đấm muốn đấm người.
“Làm gì vậy hả?”
Đường Thành Lâm bước tới và gào lên.
Khi ấy Đường Lăng mới chịu nhẫn nhịn.
Đường Xung Thái thấy Đường Thành Lâm đi tới, vẻ mặt của ông trở nên hết sức phức tạp.
Trôi qua mấy chục năm đến giờ Đường Thành Lâm chưa từng tới bệnh viện của ông.
Hôm nay là lần đầu tiên trong suốt hai mươi năm qua.
“Thiên Xương”
Đường Thành Lâm chống cây quải trượng đi tới, trên khuôn mặt già nua của ông ta lộ ra vẻ khó xử: “Năm đó vì phân chia tài sản mà bận đến tối mày tối mặt, đã nhiều năm như vậy rồi, bây giờ chúng ta cũng đã già, cũng nên vượt qua cái rào cản trong lòng này rồi”
Cả nhà của Đường Xung Thái đều nhìn về phía của Đường Thành Lâm.
Không biết ông già này, trong hồ lô bán là thuốc gì.
“Này, vẻ mặt của mấy người thế là sao hả?”
Đường Lăng sỉ cao khí dương, chỉ tay về phía cả nhà của Đường Xung Thái mà quát lên: “Không nghe ông nội tôi đã chào hỏi mấy người như vậy rồi sao?”
“Đường Lăng, im miệng.” Đường Thành Lâm xích uống.
“Dạ, ông nội” Đường Lăng lập tức ngậm miệng lại.Đường Thành Lâm nhìn sắc mặt u ám của Đường Xung Thái, ông ta thở dài một tiếng và nói: “Sau khi nhà họ Đường trải qua một kiếp nạn này, ông cũng đã nhận ra, chuyện đã qua rồi thì hãy để cho nó qua đi, chúng ta đều là người một nhà, không nhất thiết phải cạch mặt nhau cho đến già”
Đường Thành Lâm đã nhận ra được điều này, trong lòng của Đường Sở Vi cũng vui mừng.
Gô vui vẻ nói: “Ông nội, ông có thể nhận ra được điều này thì thật quá tốt, sau này người một nhà chúng ta đều hòa thuận với nhau.”
“Ai cùng một nhà với ông ta chứ” Đường Tiểu Thất – con trai của Đường Long bất mãn nói.
Lúc có tiền thì không thèm nhớ tới bọn họ, bây giờ gặp khó khăn thì lo lấy lòng.
Sắc mặt u ám của Đường Xung Thái hòa hoãn đi không ít, ông nói: “Vậy thì hãy để cho nó qua đi”
Mặc dù cả hai ông lão đã gặp mặt nhau và nói chuyện với nhau.
Nhưng dù sao thì hai nhà cũng đã không tiếp xúc với nhau hơn hai mươi năm trời rồi, hai bên cũng không có giao tình gì, trong lòng đều có vướng mắc.
Sau khi Đường Thành Lâm và Đường Sở Vi lên tiếng hỏi thăm nhau xong, thì ông ta nhanh chóng đưa những người kia quay về Vĩnh Nhạc.
Còn Đường Sở Vi thì nhìn Giang Cung Tuấn.
“Chồng, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
Giang Cung Tuấn đang ngồi ở trước ngưỡng cửa bệnh viện Thế Kỷ, anh nhìn dòng người đi lại ở trên đường.
Sáng nay anh lại bị người ta ép uống thuốc độc.
Anh vẫn luôn đang suy nghĩ, rốt cuộc là ai đã ép anh.
Người này có thể điều động nhiều người đến như vậy, lại còn dám vác hỏa tiễn ngay trong khu vực thành phố, thế lực của người đó khẳng định rất mạnh.
Đối phương cũng không ra tay giết anh.
Chỉ là không muốn để anh tham gia vào đại hội y thuật.
Người này rốt cuộc muốn làm gì?
Giang Cung Tuấn giật mình phản ứng, anh nhìn Đường Sở Vi và hỏi: “Sao thế?”
“Anh đang suy nghĩ gì mà thất thần vậy”
“Không có gì” Giang Cung Tuấn có hơi bất lực, anh nói tiếp: “Sở Vi, trước tiên em đăng ký APP, ghi danh là bác sĩ của Thế Kỷ”
“Em, em có biết y thuật gì đâu” Đường Sở Vị lộ ra vẻ mặt khó xử.
“Có anh ở đây, không sao cả” Giang Cung Tuấn mở miệng cười.
Bây giờ anh phải âm thầm phối hợp diễn xuất với kẻ thầm địch, anh không thể ra tay, chỉ có thể lặng lẽ giúp đỡ Đường Sở Vi mà thôi.
Chỉ cần Đường Sở Vi có thể lọt vào top một trăm, tham gia vào trận chung kết so tài y thuật, tiến đến trận cuối cùng là anh đã có thể âm thầm biết được mục đích thật sự của kẻ địch.
Trực giác nói cho anh biết, trong kỳ đại hội y thuật lần này có lẽ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
“Được”
Đường Sở Vi cũng không nói gì nữa.
Cô mở APP ra, đăng ký xong thì cô chọn ghi danh trở thành bác sĩ của bệnh viện Thế Kỷ.
Sau đó cô đọc quy tắc để lọt vào top một trăm người.
Muốn lọt vào top một trăm người thì cần người chữa trị bỏ phiếu.
Mà không phải cứ chữa trị cho một người nào.
đó là có thể có được một phiếu.
Mà là sau khi chữa trị xong, đối phương cảm thấy hài lòng, mới có thể bỏ một lá phiếu trong tay cho bác sĩ trị liệu, ngoài ra còn có một bảng xếp hạng ở trên APP chỉ cần vào APP, là có thể tiến hành bỏ phiếu cho y bác sĩ mà bản thân thấy thích, mỗi người có thể bỏ một phiếu mỗi ngày.
Sau ba ngày, số lượt bỏ phiếu cộng với số lượt người mắc bệnh bỏ phiếu, những y bác sĩ năm trong top 100 người đầu tiên có thể tham gia tranh tài y thuật.
“Chồng, cái này quá khó rồi, em không biết một chút gì về y thuật cả, thế thì sao em có thể chữa bệnh, hay khiến cho người mắc bệnh cảm thấy hài lòng được chứ?” Khuôn mặt của Đường Sở Vi hiện lên vẻ khó xử.
Giang Cung Tuấn khẽ cười: “Chuyện này không phải đã có anh rồi sao, hơn nữa em lại người đẹp nhất thành phố Tử Đằng, là nữ thần trong lòng bao nhiêu người, chỉ cần thông tin của em có thể xuất hiện ở trên trang đầu APP thì người bỏ phiếu cho em, để em vào top một trăm cũng không phải là việc gì khó.”
Bình luận facebook