Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-377
Chương 377: Ba gia tộc lớn của Cổ Môn Nam Cương,
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Cung Tuấn nhất định phải quay lại. Anh nhất định phải tiếp tục cầm kiếm lên và giết những kẻ pháp luật không thể trừng trị.
Mặc dù lúc này anh cần người ở bên cạnh, đặt biệt là những người mạnh mẽ như Bát Bộ Thiên Long, có những người mạnh ở bên anh sẽ làm việc dễ dàng hơn. Nhưng những người này đã bị lộ. Giờ có họ ở đây anh sẽ không dễ hành động.
“Đúng vậy.”
Mọi người không nói về việc đó nữa.
Giang Cung Tuấn gật đầu: “Được rồi lập tức trở về đi, chuyện ở thành phố Tử Đằng các người không cần bận tâm”
“Lão đại, thuốc giải…
Lãng Long bối rối nhìn Giang Cung Tuấn, anh ta bị Giang Cung Tuấn cho uống độc dược. Trong khoảng thời gian này, anh ta sợ độc phát tác mà chết.
Giang Cung Tuấn khẽ cười nói: “Anh cứ đi tìm Tiểu Hắc đi, Tiểu Hắc sẽ đưa thuốc giải cho anh”
“Vâng”
Mọi người gật đầu rồi xoay người rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Giang Cung Tuấn, Hứa Linh và Độc Bộ Vân.
Độc Bộ Vân ngôi trên sô pha, hai chân bắt chéo, tay kẹp một điếu xì gà, mỉm cười: “Tôi cứ tưởng anh có bản lĩnh lớn thu phục được những tên sát thủ như vậy. Hóa ra là dùng độc dược để không chế, khiến cho họ phục tùng mệnh lệnh.
Thật giỏi”
Giang Cung Tuấn lúc này mới nhìn tới Độc Bộ Vân. Người này là truyên kỳ trong giới sát thủ. Là vua của những kẻ chuyên đi giết người. Anh cảm nhận được hơi thở nguy hiểm ở Độc Bộ Vân, như thế chính mình đang đối đầu với một con rắn độc, luôn phải cẩn thận nếu không sẽ bị nó căn cho một phát.
Một lúc sau, anh mới nói: “Tôi đã cứu ông ra, bây giờ tới phiên ông thực hiện lời hứa của mình, tống khứ chất độc trong cơ thể tôi ra”
Giang Cung Tuấn mất công đem Độc Bộ Vân từ trong địa lao cứu ra, chính là bởi vì Độc Bộ Vân chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra anh trúng cổ độc, ông ta nói ông ta có biện pháp giải độc.
Nếu không, anh cũng sẽ không mất công đem một sát thủ chỉ vương từ trong địa lao cứu ra.
Khi Giang Cung Tuấn nói về cổ độc, vẻ mặt của Độc Bộ Vân cũng trở nên nghiêm nghị, ông ta hỏi: “Ai là người đã hạ cổ độc lên người cậu?”
Giang Cung Tuấn lấy điện thoại di động ra, từ trong điện thoại di động mở ra một bức ảnh chân dung do họa sĩ vẽ, đưa cho Độc Bộ Vân xem: “Chính là tên này.”
Khi Độc Bộ Vân nhìn thấy ảnh của Mộ Dung Tập trong tay Giang Cung Tuấn thì đầu lông mày cau lại.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Làm sao vậy, ông quen biết anh ta sao?”
“Làm sao có thể không quen biết”
Khuôn mặt của Độc Bộ Vân mang theo một tia sát khí. Giang Cung Tuấn không khỏi liếc nhìn Độc Bộ Vân nhiều hơn, người này sát khí thật kinh khủng. Sát khí này, cả anh cũng phải run lên.
“Ông cùng hắn ta có thù oán gì sao?”
Độc Bộ Vân trả lại điện thoại cho Giang Cung Tuấn, tự mình hút một ngụm thật sâu điếu xì gà trong tay, gật đầu: “Người này tên Mộ Dung Tập.
Hắn ta là hậu duệ của cổ độc trăm năm trước và là kẻ thù diệt môn của tôi. Ba mươi năm trước, chính cậu ta mang người tới diệt toàn bộ người thân của tôi.”
“Ông cũng biết cổ độc?” Giang Cung Tuấn vẻ mặt kinh ngạc.
“Sao lại không biết.” Độc Bộ Vân hít một hơi thật sâu rồi nói: “Bởi vì tôi cũng là một hậu duệ của cổ độc”
“Thật sao?” Nghe vậy, Giang Cung Tuấn cảm thấy hứng thú.
“Nói một chút vê nó cho tôi nghe” Anh không ngờ rằng Độc Bộ Vân vậy mà cũng là hậu duệ của Cổ Môn này.
Đối với Cổ Môn trăm năm trước anh rất hứng thú.
Độc Bộ Vân chìm vào ký ức, một lúc sau mới nói: “Đây là một câu chuyện dài. Nơi ở của chúng tôi đã bị cô lập khỏi thế giới, cho tới hơn một trăm năm trước, điều đó đã bị phá vỡ”
“ở làng cổ có ba họ chính là Mộ Dung, Độc Bộ và Âu Dương”
“Ba họ, ba tộc trưởng.”
“Hơn một trăm năm trước, có một người tiến vào làng và tìm thấy tộc trưởng của gia tộc Mộ Dung. Người này muốn lợi dụng chúng tôi để có được thuật dưỡng cổ, lợi dụng cổ độc khống chế toàn thế giới: Cuối cùng, gia tộc Âu Dương kết hợp với gia tộc Độc Bộ của tôi cùng với một số võ sư cao thủ từ thế giới bên ngoài tiêu diệt làng cổ, môn phái cổ và tất cả những người nuôi cổ”
Nói xong, Độc Bộ Vân hít một hơi thật sâu.
“Một trăm năm trước, khi Đại Lan được thành lập, trận chiến cổ độc này là do Vua Đại Lan bí mật phát động, nhưng khi đó Vua Đại Lan không tuân theo thỏa thuận diệt trừ người dưỡng cổ của Mộ Dung. Ông ta lo lắng rằng sau này gia tộc Âu Dương và Độc Bộ sẽ sử dụng cổ thuật này để làm loạn thế giới, vì vậy sau khi gia tộc Mộ Dung bị diệt, gia tộc Âu Dương và gia tộc Độc Bộ cũng bị tiêu diệt. Chỉ có một số người trốn thoát được”
“Kể từ đó, làng cổ đã trở thành lịch sử, thuật cổ đã trở thành lịch sử, và thậm chí đã bị lịch sử loại bỏ. Không còn người dưỡng cổ trên thế giới nữa” Độc Bộ Vân kể ra một đoạn chuyện cũ.
Giang Cung Tuấn không ngờ rằng Đại Lan đã có nhiều biến cố lớn như vậy trong những ngày đầu thành lập nước.
“Bùm’.
Độc Bộ Vân đập tay xuống bàn. Chiếc bàn kính vỡ tan tành trong tích tắc. Gã ta trông dữ tợn và gầm lên: “Năm đó Đại Lan đã rơi vào một trận chiến khốc liệt, gia đình tôi đã có những đóng góp to lớn cho đất nước, nhưng cuối cùng, Vua Đại Lan đã tá ma giết lừa”
“Thứ gì?”
“Chân khí”
“Chân khí?” Giang Cung Tuấn sửng sốt.
Độc Bộ Vân liếc nhìn Giang Cung Tuấn, thấy ánh mặt kinh ngạc của anh, không khỏi hỏi: “Đừng nói với tôi là cậu không biết, võ công của cậu đã đạt tới cảnh giới cao nhất. Chỉ còn bước cuối cùng rèn luyện chân khí nữa thôi, cậu sẽ trở thành một võ đạo đại tông sư chân chính.”
Giang Cung Tuấn thật sự không biết.
Cho đến nay, anh luôn vận dụng những kiến thức y học đã học để tự pha chế thuốc cho mình Nhờ đó mà cơ thể trở nên cường tráng hơn, sức lực cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Anh luyện tập cả ngày lần đêm. Rèn luyện khả năng phản ứng, sự nhạy bén và các tố chất thể lực khác. Về phân chân khí, anh là lần đầu tiên nghe được.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Cung Tuấn nhất định phải quay lại. Anh nhất định phải tiếp tục cầm kiếm lên và giết những kẻ pháp luật không thể trừng trị.
Mặc dù lúc này anh cần người ở bên cạnh, đặt biệt là những người mạnh mẽ như Bát Bộ Thiên Long, có những người mạnh ở bên anh sẽ làm việc dễ dàng hơn. Nhưng những người này đã bị lộ. Giờ có họ ở đây anh sẽ không dễ hành động.
“Đúng vậy.”
Mọi người không nói về việc đó nữa.
Giang Cung Tuấn gật đầu: “Được rồi lập tức trở về đi, chuyện ở thành phố Tử Đằng các người không cần bận tâm”
“Lão đại, thuốc giải…
Lãng Long bối rối nhìn Giang Cung Tuấn, anh ta bị Giang Cung Tuấn cho uống độc dược. Trong khoảng thời gian này, anh ta sợ độc phát tác mà chết.
Giang Cung Tuấn khẽ cười nói: “Anh cứ đi tìm Tiểu Hắc đi, Tiểu Hắc sẽ đưa thuốc giải cho anh”
“Vâng”
Mọi người gật đầu rồi xoay người rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Giang Cung Tuấn, Hứa Linh và Độc Bộ Vân.
Độc Bộ Vân ngôi trên sô pha, hai chân bắt chéo, tay kẹp một điếu xì gà, mỉm cười: “Tôi cứ tưởng anh có bản lĩnh lớn thu phục được những tên sát thủ như vậy. Hóa ra là dùng độc dược để không chế, khiến cho họ phục tùng mệnh lệnh.
Thật giỏi”
Giang Cung Tuấn lúc này mới nhìn tới Độc Bộ Vân. Người này là truyên kỳ trong giới sát thủ. Là vua của những kẻ chuyên đi giết người. Anh cảm nhận được hơi thở nguy hiểm ở Độc Bộ Vân, như thế chính mình đang đối đầu với một con rắn độc, luôn phải cẩn thận nếu không sẽ bị nó căn cho một phát.
Một lúc sau, anh mới nói: “Tôi đã cứu ông ra, bây giờ tới phiên ông thực hiện lời hứa của mình, tống khứ chất độc trong cơ thể tôi ra”
Giang Cung Tuấn mất công đem Độc Bộ Vân từ trong địa lao cứu ra, chính là bởi vì Độc Bộ Vân chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra anh trúng cổ độc, ông ta nói ông ta có biện pháp giải độc.
Nếu không, anh cũng sẽ không mất công đem một sát thủ chỉ vương từ trong địa lao cứu ra.
Khi Giang Cung Tuấn nói về cổ độc, vẻ mặt của Độc Bộ Vân cũng trở nên nghiêm nghị, ông ta hỏi: “Ai là người đã hạ cổ độc lên người cậu?”
Giang Cung Tuấn lấy điện thoại di động ra, từ trong điện thoại di động mở ra một bức ảnh chân dung do họa sĩ vẽ, đưa cho Độc Bộ Vân xem: “Chính là tên này.”
Khi Độc Bộ Vân nhìn thấy ảnh của Mộ Dung Tập trong tay Giang Cung Tuấn thì đầu lông mày cau lại.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Làm sao vậy, ông quen biết anh ta sao?”
“Làm sao có thể không quen biết”
Khuôn mặt của Độc Bộ Vân mang theo một tia sát khí. Giang Cung Tuấn không khỏi liếc nhìn Độc Bộ Vân nhiều hơn, người này sát khí thật kinh khủng. Sát khí này, cả anh cũng phải run lên.
“Ông cùng hắn ta có thù oán gì sao?”
Độc Bộ Vân trả lại điện thoại cho Giang Cung Tuấn, tự mình hút một ngụm thật sâu điếu xì gà trong tay, gật đầu: “Người này tên Mộ Dung Tập.
Hắn ta là hậu duệ của cổ độc trăm năm trước và là kẻ thù diệt môn của tôi. Ba mươi năm trước, chính cậu ta mang người tới diệt toàn bộ người thân của tôi.”
“Ông cũng biết cổ độc?” Giang Cung Tuấn vẻ mặt kinh ngạc.
“Sao lại không biết.” Độc Bộ Vân hít một hơi thật sâu rồi nói: “Bởi vì tôi cũng là một hậu duệ của cổ độc”
“Thật sao?” Nghe vậy, Giang Cung Tuấn cảm thấy hứng thú.
“Nói một chút vê nó cho tôi nghe” Anh không ngờ rằng Độc Bộ Vân vậy mà cũng là hậu duệ của Cổ Môn này.
Đối với Cổ Môn trăm năm trước anh rất hứng thú.
Độc Bộ Vân chìm vào ký ức, một lúc sau mới nói: “Đây là một câu chuyện dài. Nơi ở của chúng tôi đã bị cô lập khỏi thế giới, cho tới hơn một trăm năm trước, điều đó đã bị phá vỡ”
“ở làng cổ có ba họ chính là Mộ Dung, Độc Bộ và Âu Dương”
“Ba họ, ba tộc trưởng.”
“Hơn một trăm năm trước, có một người tiến vào làng và tìm thấy tộc trưởng của gia tộc Mộ Dung. Người này muốn lợi dụng chúng tôi để có được thuật dưỡng cổ, lợi dụng cổ độc khống chế toàn thế giới: Cuối cùng, gia tộc Âu Dương kết hợp với gia tộc Độc Bộ của tôi cùng với một số võ sư cao thủ từ thế giới bên ngoài tiêu diệt làng cổ, môn phái cổ và tất cả những người nuôi cổ”
Nói xong, Độc Bộ Vân hít một hơi thật sâu.
“Một trăm năm trước, khi Đại Lan được thành lập, trận chiến cổ độc này là do Vua Đại Lan bí mật phát động, nhưng khi đó Vua Đại Lan không tuân theo thỏa thuận diệt trừ người dưỡng cổ của Mộ Dung. Ông ta lo lắng rằng sau này gia tộc Âu Dương và Độc Bộ sẽ sử dụng cổ thuật này để làm loạn thế giới, vì vậy sau khi gia tộc Mộ Dung bị diệt, gia tộc Âu Dương và gia tộc Độc Bộ cũng bị tiêu diệt. Chỉ có một số người trốn thoát được”
“Kể từ đó, làng cổ đã trở thành lịch sử, thuật cổ đã trở thành lịch sử, và thậm chí đã bị lịch sử loại bỏ. Không còn người dưỡng cổ trên thế giới nữa” Độc Bộ Vân kể ra một đoạn chuyện cũ.
Giang Cung Tuấn không ngờ rằng Đại Lan đã có nhiều biến cố lớn như vậy trong những ngày đầu thành lập nước.
“Bùm’.
Độc Bộ Vân đập tay xuống bàn. Chiếc bàn kính vỡ tan tành trong tích tắc. Gã ta trông dữ tợn và gầm lên: “Năm đó Đại Lan đã rơi vào một trận chiến khốc liệt, gia đình tôi đã có những đóng góp to lớn cho đất nước, nhưng cuối cùng, Vua Đại Lan đã tá ma giết lừa”
“Thứ gì?”
“Chân khí”
“Chân khí?” Giang Cung Tuấn sửng sốt.
Độc Bộ Vân liếc nhìn Giang Cung Tuấn, thấy ánh mặt kinh ngạc của anh, không khỏi hỏi: “Đừng nói với tôi là cậu không biết, võ công của cậu đã đạt tới cảnh giới cao nhất. Chỉ còn bước cuối cùng rèn luyện chân khí nữa thôi, cậu sẽ trở thành một võ đạo đại tông sư chân chính.”
Giang Cung Tuấn thật sự không biết.
Cho đến nay, anh luôn vận dụng những kiến thức y học đã học để tự pha chế thuốc cho mình Nhờ đó mà cơ thể trở nên cường tráng hơn, sức lực cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Anh luyện tập cả ngày lần đêm. Rèn luyện khả năng phản ứng, sự nhạy bén và các tố chất thể lực khác. Về phân chân khí, anh là lần đầu tiên nghe được.
Bình luận facebook