Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-397
Chương 397: Bát Bộ Thiên Long làm phản
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Cung Tuấn sờ mũi, anh cảm thấy không có khả năng, bởi vì anh hoàn toàn không có hứng thú với việc triêu chính. Tuy nhiên đức vua là một vị minh quân, chắc chắn người mà ông ấy coi trọng sẽ không kém cỏi. Có thể nâng đỡ một minh quân, anh sẽ không chối từ.
“Tiền tài ư?” Giang Cung Tuấn khẽ thì thào.
Nam Cương mới bình yên, muốn tích lũy được đủ số lượng tiền tài cân thiết trong vòng một năm là điều rất khó. Bây giờ anh chỉ có thể bắt đầu ở thành phố Tử Đăng này.
“Lời nói của Ảnh Tử có ý gì vậy nhỉ? Tài phiệt thủ đô, thương hội Tứ Hải, liên minh doanh nghiệp năm tỉnh, thương hội Vạn Phúc?” Giang Cung Tuấn lại suy nghĩ về câu nói này. Chẳng lẽ ông ta muôn anh phạm tội, chiếm lấy tài sản của những tập đoàn này sao? Anh khẽ lắc đầu, không suy nghĩ về chuyện này nữa, câm cuốn hạ của Y Kinh vào phòng.
“Chồng… Anh vừa vào thì Đường Sở Vi lập tức hỏi: “Anh mới trò chuyện với ai ở bên ngoài đấy?”
Người thường muốn tu luyện ra chân khí rất khó, cho dù biết pháp môn thì cũng phải tốn mấy chục năm, thậm chí lâu hơn nữa mới tu luyện được.
Thậm chí có khả năng tới cuối đời cũng không đạt đến ngưỡng cửa này. Nhưng Giang Cung Tuấn thì khác, anh đã sớm đạt tới cực hạn của võ đạo. Anh dùng thuốc quanh năm, huấn luyện quanh năm nên thân thế của anh khác với người thường, lực lượng khí huyết mạnh hơn người thường, muốn tu luyện ra chân khí rất đơn giản.
Đọc sách xong, Giang Cung Tuấn ngồi yên minh tưởng, cảm ứng bản thân, cảm ứng thiên địa. Dần dần, bộ óc của anh trở nên trống trải, cảm giác như linh hồn xuất khiếu, dường như cả phòng bệnh đều nằm trong tâm cảm ứng của anh.
Bất tri bất giác, trời đã sáng. Điêu dưỡng bưng bữa sáng tới khiến Giang Cung Tuấn ngừng minh tưởng. Thời gian minh tưởng lâu nên trạng thái tinh thân của anh khỏe hơn nhiều, nhưng đó không phải là trị tận gốc. Trong người anh vẫn còn cổ độc, hơn nữa còn rất sinh động, muốn hoàn toàn chữa khỏi thì cần phải tu luyện ra chân khí.
Anh mở mắt, thở hắt ra một hơi. Anh ăn sáng ngoài bệnh viện, sau đó báo cho Đường Sở Vi rồi ra ngoài, đến khu chung cư nơi Độc Bộ Vân đang cư trú.
Anh gõ cửa, chẳng mấy chốc cửa đã mở ra, Độc Bộ Vân cười hỏi: “Cậu tới tìm tôi nhanh vậy à?”
Giang Cung Tuấn vào nhà nói: “Bây giờ ông rời đi được rồi, trở về khống chế Hắc Điện, nếu cần thiết thì bồi dưỡng nhiều sát thủ mạnh một chút.”
Độc Bộ Vân cười nói: “Thủ đoạn bồi dưỡng sát thủ của tôi rất độc ác, đó là bắt họ phải tàn sát lẫn nhau, người còn sống mới là người mạnh nhất. Cậu có chắc là muốn tôi bồi dưỡng sát thủ không? Chẳng phải là ép tôi phạm tội hay sao?”
“Vậy thì tôi” Giang Cung Tuấn xua tay. Anh không muốn Độc Bộ Vân làm tốn thương người vô tội đâu. Anh ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Thế này đi, tôi sẽ cho Bát Bộ Thiên Long ở bênh cạnh ông, nghe theo mệnh lệnh của ông.”
“Hửm?” Độc Bộ Vân cau mày, nói: “Nghe mệnh lệnh của tôi là giả, canh chừng tôi mới là thật chứ gì? Tám người đó từng là sát thủ cấp SSS, họ mà hợp tác với nhau thì ngay cả tôi cũng không phải là đối thủ đâu”
Giang Cung Tuấn liếc nhìn gã: “Nếu ông thật lòng muốn hợp tác với tôi, không có tâm tư cách thì cân gì phải e ngại họ canh chừng ông?”
Độc Bộ Vân đi lấy giấy bút, Giang Cung Tuấn viết đơn thuốc của thuốc giải rồi tùy tay đưa cho Độc Bộ Vân. Độc Bộ Vân nhận tờ giấy nhìn lướt qua, toàn là tên dược liệu, chi chít một đống khiến gã chẳng hiểu gì, tùy tay cất nó đi.
Giang Cung Tuấn nói: “Bây giờ tôi cho ông một nhiệm vụ”
“Hửm?” Độc Bộ Vân nhìn anh, hỏi: “Cậu nói đi”
Giang Cung Tuấn nói: “Thiên Tử đã xây dựng rất nhiều sở nghiên cứu trong nước, tôi không rõ những sở nghiên cứu khác, chỉ biết ở thành phố lân cận thành phố Tử Đảng có một nhà, còn có quân Xích Diêm canh gác. Tôi không rõ hăn †a đang nghiên cứu thứ gì trong sở nghiên cứu đó, tôi cần ông nghĩ cách trà trộn vào đó để thăm dò tình hình”
“Chuyện này à?” Độc Bộ Vân cau mày. Lúc làm nghề sát thủ, gã ta ghét nhất là phải giao thiệp với quân đội.
“Sao vậy? Khó lăm à?” Giang Cung Tuấn liếc Độc Bộ Vân “Nói nhảm, đương nhiên là khó rồi. Phải lặng lẽ lẻn vào sở nghiên cứu dưới sự canh gác của quân Xích Diễm được vũ trang đầy đủ, cậu có giỏi thì lẻn vào cho tôi xem?”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Ông là vua sát thủ, tôi tin ông có thể làm được. Hơn nữa tôi sẽ an bài Bát Bộ Thiên Long Nam Cương cho ông, có họ giúp đỡ, Hắc Điện sẽ vô địch thiên hạ”
“Được rồi, cậu nói gì cũng đúng” Độc Bộ Vân không nhiều lời nữa. Nếu đã hợp tác với Giang Cung Tuấn thì đương nhiên phải làm việc cho cậu ta.
“Ừ, cứ thế nhé, tôi về trước đây” Giang Cung Tuấn đứng dậy rời đi.
“Không tiễn nhé”
Giang Cung Tuấn rời khỏi chỗ ở của Độc Bộ Vân, đi ra ngoài. Anh lấy di động ra gọi điện.
“Anh Giang, anh có mệnh lệnh gì ạ?” Giọng nói của Giang Ly truyên ra từ điện thoại.
Giang Cung Tuấn ra lệnh: “Tìm cơ hội phản ra quân Häc Long, trở về Häc Điện, lại làm một sát thủ”
Nghe vậy, Giang Ly ngây ngẩn cả người: “Anh Giang, anh đang đùa ạ?”
“Tôi không đùa, tôi nói nghiêm túc đấy. Các cậu đi tìm Độc Bộ Vân, kế hoạch sau này Độc Bộ Vân sẽ báo cho các cậu biết.”
“Vâng” Giang Ly gật đầu, sau đó cúp điện thoại. Cô đi tìm những người còn lại thương lượng. Nghe cô nói xong, những người khác đều không tin, nhao nhao gọi điện cho Giang Cung Tuấn để hỏi lại. Sau khi nghe thấy sự khẳng định của Giang Cung Tuấn, họ mới tin lời Giang Ly.
Nam Cương, trong một căn phòng nào đó.
“Rốt cuộc anh Giang đang làm gì vậy? Anh ấy kêu chúng ta đi theo quân Hắc Long, bây giờ lại bảo chúng ta làm phản trở về làm sát thủ. Tôi không muốn làm sát thủ đâu”
“Đúng thế, làm Bát Bộ Thiên Long mới uy phong chứ lị”
“Anh Giang an bài như vậy chắc chắn là có mục đích của anh ấy”
“Anh ta đã không phải là Hắc Long, không phải là Long Vương, không có quyền ra lệnh cho chúng ta. Anh ta kêu chúng ta tạo phản, khác nào.
đẩy chúng ta xuống hố lửa?” Mọi người bảy mồm tám lưỡi cãi nhau.
Giang Ly nói: “Đúng là anh Giang đã bị cách chức, nhưng anh ấy cũng bị ép. Đừng quên người đàn ông đã giúp chúng ta ở thủ đô. Người đó có thể giúp chúng ta dễ dàng lẻn vào quân Xích Diễm, còn có thể đưa chúng ta rời đi, chắc chắn thế lực vô cùng khổng lồ. Nếu chúng ta đoán không nhầm thì chắc hản đó là người của đức vua. Mà kế hoạch của anh Giang chính là kế hoạch của đức vua”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều im lặng. Một hồi lâu sau mới có người nhỏ giọng nói: “Vậy thì còn suy nghĩ gì nữa, làm phản đi”
“Phản đi, ông đây không làm Bát Bộ Thiên Long nữa!”
Ngay hôm đó, một tin tức chấn động truyền tới từ Nam Cương.
“Tin mới nhất, Bát Bộ Thiên Long vừa sắc phong đã tạo phản, giết rất nhiều quân lính ở Nam Cương rồi bỏ trốn!”
“Bát Bộ Thiên Long đã từng là sát thủ, được Häc Long thu phục rồi trở thành quân Häc Long, lần trước đã lập công lớn khi giết chết tướng quân hai mươi tám nước, được säc phong là Bát Bộ Thiên Long của Nam Cương. Nay Giang Cung Tuấn bị biếm chức, tám người này đã không còn ai kiềm chế nên đã tạo phản!”
Tin tức này lan truyền khắp cả nước, thậm chí là toàn thế giới.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Cung Tuấn sờ mũi, anh cảm thấy không có khả năng, bởi vì anh hoàn toàn không có hứng thú với việc triêu chính. Tuy nhiên đức vua là một vị minh quân, chắc chắn người mà ông ấy coi trọng sẽ không kém cỏi. Có thể nâng đỡ một minh quân, anh sẽ không chối từ.
“Tiền tài ư?” Giang Cung Tuấn khẽ thì thào.
Nam Cương mới bình yên, muốn tích lũy được đủ số lượng tiền tài cân thiết trong vòng một năm là điều rất khó. Bây giờ anh chỉ có thể bắt đầu ở thành phố Tử Đăng này.
“Lời nói của Ảnh Tử có ý gì vậy nhỉ? Tài phiệt thủ đô, thương hội Tứ Hải, liên minh doanh nghiệp năm tỉnh, thương hội Vạn Phúc?” Giang Cung Tuấn lại suy nghĩ về câu nói này. Chẳng lẽ ông ta muôn anh phạm tội, chiếm lấy tài sản của những tập đoàn này sao? Anh khẽ lắc đầu, không suy nghĩ về chuyện này nữa, câm cuốn hạ của Y Kinh vào phòng.
“Chồng… Anh vừa vào thì Đường Sở Vi lập tức hỏi: “Anh mới trò chuyện với ai ở bên ngoài đấy?”
Người thường muốn tu luyện ra chân khí rất khó, cho dù biết pháp môn thì cũng phải tốn mấy chục năm, thậm chí lâu hơn nữa mới tu luyện được.
Thậm chí có khả năng tới cuối đời cũng không đạt đến ngưỡng cửa này. Nhưng Giang Cung Tuấn thì khác, anh đã sớm đạt tới cực hạn của võ đạo. Anh dùng thuốc quanh năm, huấn luyện quanh năm nên thân thế của anh khác với người thường, lực lượng khí huyết mạnh hơn người thường, muốn tu luyện ra chân khí rất đơn giản.
Đọc sách xong, Giang Cung Tuấn ngồi yên minh tưởng, cảm ứng bản thân, cảm ứng thiên địa. Dần dần, bộ óc của anh trở nên trống trải, cảm giác như linh hồn xuất khiếu, dường như cả phòng bệnh đều nằm trong tâm cảm ứng của anh.
Bất tri bất giác, trời đã sáng. Điêu dưỡng bưng bữa sáng tới khiến Giang Cung Tuấn ngừng minh tưởng. Thời gian minh tưởng lâu nên trạng thái tinh thân của anh khỏe hơn nhiều, nhưng đó không phải là trị tận gốc. Trong người anh vẫn còn cổ độc, hơn nữa còn rất sinh động, muốn hoàn toàn chữa khỏi thì cần phải tu luyện ra chân khí.
Anh mở mắt, thở hắt ra một hơi. Anh ăn sáng ngoài bệnh viện, sau đó báo cho Đường Sở Vi rồi ra ngoài, đến khu chung cư nơi Độc Bộ Vân đang cư trú.
Anh gõ cửa, chẳng mấy chốc cửa đã mở ra, Độc Bộ Vân cười hỏi: “Cậu tới tìm tôi nhanh vậy à?”
Giang Cung Tuấn vào nhà nói: “Bây giờ ông rời đi được rồi, trở về khống chế Hắc Điện, nếu cần thiết thì bồi dưỡng nhiều sát thủ mạnh một chút.”
Độc Bộ Vân cười nói: “Thủ đoạn bồi dưỡng sát thủ của tôi rất độc ác, đó là bắt họ phải tàn sát lẫn nhau, người còn sống mới là người mạnh nhất. Cậu có chắc là muốn tôi bồi dưỡng sát thủ không? Chẳng phải là ép tôi phạm tội hay sao?”
“Vậy thì tôi” Giang Cung Tuấn xua tay. Anh không muốn Độc Bộ Vân làm tốn thương người vô tội đâu. Anh ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Thế này đi, tôi sẽ cho Bát Bộ Thiên Long ở bênh cạnh ông, nghe theo mệnh lệnh của ông.”
“Hửm?” Độc Bộ Vân cau mày, nói: “Nghe mệnh lệnh của tôi là giả, canh chừng tôi mới là thật chứ gì? Tám người đó từng là sát thủ cấp SSS, họ mà hợp tác với nhau thì ngay cả tôi cũng không phải là đối thủ đâu”
Giang Cung Tuấn liếc nhìn gã: “Nếu ông thật lòng muốn hợp tác với tôi, không có tâm tư cách thì cân gì phải e ngại họ canh chừng ông?”
Độc Bộ Vân đi lấy giấy bút, Giang Cung Tuấn viết đơn thuốc của thuốc giải rồi tùy tay đưa cho Độc Bộ Vân. Độc Bộ Vân nhận tờ giấy nhìn lướt qua, toàn là tên dược liệu, chi chít một đống khiến gã chẳng hiểu gì, tùy tay cất nó đi.
Giang Cung Tuấn nói: “Bây giờ tôi cho ông một nhiệm vụ”
“Hửm?” Độc Bộ Vân nhìn anh, hỏi: “Cậu nói đi”
Giang Cung Tuấn nói: “Thiên Tử đã xây dựng rất nhiều sở nghiên cứu trong nước, tôi không rõ những sở nghiên cứu khác, chỉ biết ở thành phố lân cận thành phố Tử Đảng có một nhà, còn có quân Xích Diêm canh gác. Tôi không rõ hăn †a đang nghiên cứu thứ gì trong sở nghiên cứu đó, tôi cần ông nghĩ cách trà trộn vào đó để thăm dò tình hình”
“Chuyện này à?” Độc Bộ Vân cau mày. Lúc làm nghề sát thủ, gã ta ghét nhất là phải giao thiệp với quân đội.
“Sao vậy? Khó lăm à?” Giang Cung Tuấn liếc Độc Bộ Vân “Nói nhảm, đương nhiên là khó rồi. Phải lặng lẽ lẻn vào sở nghiên cứu dưới sự canh gác của quân Xích Diễm được vũ trang đầy đủ, cậu có giỏi thì lẻn vào cho tôi xem?”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Ông là vua sát thủ, tôi tin ông có thể làm được. Hơn nữa tôi sẽ an bài Bát Bộ Thiên Long Nam Cương cho ông, có họ giúp đỡ, Hắc Điện sẽ vô địch thiên hạ”
“Được rồi, cậu nói gì cũng đúng” Độc Bộ Vân không nhiều lời nữa. Nếu đã hợp tác với Giang Cung Tuấn thì đương nhiên phải làm việc cho cậu ta.
“Ừ, cứ thế nhé, tôi về trước đây” Giang Cung Tuấn đứng dậy rời đi.
“Không tiễn nhé”
Giang Cung Tuấn rời khỏi chỗ ở của Độc Bộ Vân, đi ra ngoài. Anh lấy di động ra gọi điện.
“Anh Giang, anh có mệnh lệnh gì ạ?” Giọng nói của Giang Ly truyên ra từ điện thoại.
Giang Cung Tuấn ra lệnh: “Tìm cơ hội phản ra quân Häc Long, trở về Häc Điện, lại làm một sát thủ”
Nghe vậy, Giang Ly ngây ngẩn cả người: “Anh Giang, anh đang đùa ạ?”
“Tôi không đùa, tôi nói nghiêm túc đấy. Các cậu đi tìm Độc Bộ Vân, kế hoạch sau này Độc Bộ Vân sẽ báo cho các cậu biết.”
“Vâng” Giang Ly gật đầu, sau đó cúp điện thoại. Cô đi tìm những người còn lại thương lượng. Nghe cô nói xong, những người khác đều không tin, nhao nhao gọi điện cho Giang Cung Tuấn để hỏi lại. Sau khi nghe thấy sự khẳng định của Giang Cung Tuấn, họ mới tin lời Giang Ly.
Nam Cương, trong một căn phòng nào đó.
“Rốt cuộc anh Giang đang làm gì vậy? Anh ấy kêu chúng ta đi theo quân Hắc Long, bây giờ lại bảo chúng ta làm phản trở về làm sát thủ. Tôi không muốn làm sát thủ đâu”
“Đúng thế, làm Bát Bộ Thiên Long mới uy phong chứ lị”
“Anh Giang an bài như vậy chắc chắn là có mục đích của anh ấy”
“Anh ta đã không phải là Hắc Long, không phải là Long Vương, không có quyền ra lệnh cho chúng ta. Anh ta kêu chúng ta tạo phản, khác nào.
đẩy chúng ta xuống hố lửa?” Mọi người bảy mồm tám lưỡi cãi nhau.
Giang Ly nói: “Đúng là anh Giang đã bị cách chức, nhưng anh ấy cũng bị ép. Đừng quên người đàn ông đã giúp chúng ta ở thủ đô. Người đó có thể giúp chúng ta dễ dàng lẻn vào quân Xích Diễm, còn có thể đưa chúng ta rời đi, chắc chắn thế lực vô cùng khổng lồ. Nếu chúng ta đoán không nhầm thì chắc hản đó là người của đức vua. Mà kế hoạch của anh Giang chính là kế hoạch của đức vua”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều im lặng. Một hồi lâu sau mới có người nhỏ giọng nói: “Vậy thì còn suy nghĩ gì nữa, làm phản đi”
“Phản đi, ông đây không làm Bát Bộ Thiên Long nữa!”
Ngay hôm đó, một tin tức chấn động truyền tới từ Nam Cương.
“Tin mới nhất, Bát Bộ Thiên Long vừa sắc phong đã tạo phản, giết rất nhiều quân lính ở Nam Cương rồi bỏ trốn!”
“Bát Bộ Thiên Long đã từng là sát thủ, được Häc Long thu phục rồi trở thành quân Häc Long, lần trước đã lập công lớn khi giết chết tướng quân hai mươi tám nước, được säc phong là Bát Bộ Thiên Long của Nam Cương. Nay Giang Cung Tuấn bị biếm chức, tám người này đã không còn ai kiềm chế nên đã tạo phản!”
Tin tức này lan truyền khắp cả nước, thậm chí là toàn thế giới.
Bình luận facebook