Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-427
Chương 427: Lấy thượng hình kiếm Là người đều sẽ điên cuồng
Đặc biệt là người muốn sống, vào thời điểm đối mặt với mối đe dọa đến tính mạng sẽ lại càng điên cuồng hơn, chuyện gì cũng làm ra được.
Thiên Tử chính là người như vậy.
Gã ta biết mình sắp chết, nhưng gã ta lại muốn sống. Gã ta dẫn binh bao vây Thiên An Cung, còn chôn bom ở bốn phía.
Gã ta đứng dậy, gần như rít gào: “Tôi chỉ cần mạng sống, ai muốn mạng của tôi, tôi sẽ giết, cho dù phải trả cái giá lớn đến đâu cũng sẽ không hối tiếc.”
Đây là quan chức cao nhất ở nước Đoan Hùng này, Vương nước Đoan Hùng ngồi trên sô pha, không hề nhúc nhích.
Ảnh Tử cũng không động đậy, chỉ lặng lẽ đứng ở một bên như vậy.
Vương nói: “Ông Cao thật quá đáng, ông ta vọng tưởng bắt đầu kế hoạch mà trăm năm trước vân chưa thể hoàn thành. Đây là điều mà tất cả mọi người đều không cho phép. Bây giờ chuyện đã bại lộ, mà cậu là người chấp hành, ông Cao.
không có khả năng đứng ra bảo vệ cậu. Cậu đừng u mê không tỉnh ngộ nữa”
“Được được lắm”
Thiên Tử nở nụ cười lạnh: “Nếu đã như vậy, vậy thì cùng chết đi, cho nổ tung Thiên An Cung, nổ tung thủ đô này, khiến hàng chục triệu người ở thủ đô đều phải chôn cùng.”
Lúc này, Thiên Tử chính là một tên ma quỷ. Gã ta là tổng thống lĩnh của quân Xích Diễm, mà quân Xích Diễm lại nắm trong tay vũ khí mang tính sát thương. Tuy rằng nhũng vũ khí sát thương này bị cấm sử dụng trên quốc tế, cho dù là chiến tranh nổ ra, cũng sẽ không dễ dàng được sử dụng. Nhưng Thiên Tử không để ý nhiều như vậy.
Gã ta nhìn Vương lạnh lùng: “Gọi điện thoại cho ông Long, tôi muốn nói chuyện với ông Long”
Đến bây giờ gã ta vẫn chưa từ bỏ.
“Ông Long không có ở thủ đô”
“Không thể nào” Thiên Tử gào lên, quát: “Bớt giả bộ ngớ ngẩn để lừa tôi đi, có hay không tôi còn không rõ hay sao?”
Vương chọn cách không để ý đến, không trả lời câu hỏi của này của gã ta, ông ta giơ tay nhìn thời gian trên đồng hồ, sau đó nhẹ giọng lẩm bẩm: “Chắc hẳn cũng đã đến nơi rỉ Ngay đúng lúc này, một nhóm người đi vào.
Người dẫn đầu là một ông cụ, tuổi tác thoạt nhìn hơn tám mươi tuổi, mặc một bộ đồ sạch sẽ, tay chống gậy. Phía sau ông ta còn có bốn cô gái đi theo cùng.
Các cô gái này ước chừng hai mươi tuổi, mặc.
váy dài màu trắng. Bốn cô gái này có bộ dáng giống nhau như đúc.
Nhìn thấy ông cụ này, trên gương mặt của Thiên Tử mang theo vẻ vui mừng, vội vàng kêu lên: “Trưởng lão, sao ông lại tới đây?”
Ông cụ xuất hiện không phải là ai khác. Ông ta chính là người nhà họ Cửu, là trưởng lão nhà họ Cửu, có địa vị rất cao trong gia tộc, chỉ đứng sau mỗi tộc trưởng. Cho dù là ở trong một vài đại nhân vật, thì trưởng lão này cũng được xem là một đại nhân vật, có quyền lên tiếng ở thủ đô.
“Rút quân”
Ông ta bước tới, liếc mắt nhìn Vương, rồi lại nhìn Thiên Tử, sau đó mở miệng nói với giọng ra lệnh: “Theo tôi về tộc”
“Vâng” Cửu Thiên mừng rỡ.
Chuyện kinh động đến gia tộc, bây giờ trưởng lão của gia tộc đã đích thân tới, vậy thì gã ta đã được cứu rồi. Nhà họ Cửu ra mặt, cho dù là ông Long ở phía sau lưng Vương muốn giết gã ta, cũng sẽ phải cân nhắc.
Trưởng lão của nhà họ Cửu nói xong, thì xoay người rời đi. Từ đầu đến cuối không nói chuyện với Vương. Vương cũng không mở miệng, chỉ nhìn trưởng lão nhà họ Cửu đưa Thiên Tử đi như vậy.
Cho đến khi Thiên Tử bị dẫn đi, Vương mới hỏi: “Bao giờ Giang Cung Tuấn mới đến?”
Ảnh Tử nhìn thời gian, đáp: “Chắc hẳn sắp tới nơi Vương gật đầu, nói: “Nhà họ Cửu đã ra mặt rồi, sự việc đang phát triển theo chiều hướng không tốt. Nhưng đây cũng là điều mà ông Long mong được nhìn thấy. Ông Long muốn kéo những gia tộc này vào. Bằng không, muốn giết Thiên Tử thì đã sớm ra tay rồi, không cần phải đợi đến khi Giang Cung Tuấn vực dậy”
Vương đứng dậy, duỗi thắt lưng: “Tối hôm nay, thủ đô chưa chắc đã yên bình, để xem Giang Cung Tuấn có thể giết được Thiên Tử dưới sự bảo vệ của nhà họ Cửu hay không?”
Ảnh Tử nói: “Hai người họ vẫn luôn kết thù chuốc oán, hơn nữa trong tay Giang Cung Tuấn còn có bằng chứng phạm tội của Thiên Tử, với tính cách của cậu ta, sẽ không giữ lại tai họa này đâu: Vương gật đầu: “Như vậy là tốt nhất”
Trong phân khu quân đội nào đó ở thủ đô, có một vài trực thăng hạ cánh. Quân Hắc Long mặc chiến bào màu đen nhanh chóng xuống trực thăng. Sau đó nhanh chóng đứng chỉnh tề.
Giang Cung Tuấn và Ngô Huy cũng xuống trực thăng.
Sau khi xuống khỏi trực thăng, Ngô Huy hỏi: “Long Vương, tiếp theo đây nên làm thế nào, cứ đi thẳng tới biệt thự Thiên Tử bắt người, hay là?”
Giang Cung Tuấn hơi phất tay, đáp: “Trước tới Hình Điện lấy thượng hình kiếm đã, Thiên Tử quyền cao chức trọng, là người đứng đầu năm đại tướng. Một khi bắt được gã sẽ dẫn tới một trận náo động. Hơn nữa mạng lưới quan hệ của gã ta cực kỳ đáng sợ. Một khi xét xử công khai, nói không chừng sẽ khiến gã ta chui qua lỗ hổng pháp lệnh, lấy thượng hình kiếm chém trước, rồi xét xử sau”
“Rõ”
Ngô Huy gật đầu, chợt phân phó: “Xuất phát, tới Hình Điện.”
Tại phân khu, xe quân sự đã được chuẩn bị sẵn. Quân Hắc Long gồm một nghìn người lên xe, hướng về phía Hình Điện.
Hình Điện, là nơi xét xử những người quyền cao chức trọng ở Đoan Hùng. Vào khoảng thời gian trước, Giang Cung Tuấn cũng bị xét xử ở nơi này.
Lần này tới Hình Điện, anh cũng hơi ngẩn người. Anh đứng ở Hình Điện nhìn thượng hình kiếm ở phía trước. Mà phía sau anh thì lại có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi theo. Ông ta là luật trưởng, quản lý Hình Điện, cũng là một đại nhân vật.
Giang Cung Tuấn tới, lấy mật lệnh của Vương ra, ông ta cũng không dám từ chối.
Anh bước từng bước về phía thượng hình kiếm, nhìn bảo kiếm truyền thừa suốt mấy nghìn năm, nhìn thanh kiếm đại diện cho hình phạt cao nhất ở nước Đoan Hùng, nhẹ giọng nói: “Tôi đã từng nói, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tôi trở về lấy thượng hình kiếm”
Anh lấy thượng hình kiếm xuống.
Ngô Huy nói: “Chúc mừng Long Vương, lại quản lý thượng hình kiếm!
Trên gương mặt của Giang Cung Tuấn mang theo vẻ cương quyết, ra lệnh: “Xuất phát, tới biệt thự Thiên Tử bắt người”
Giang Cung Tuấn cầm thượng hình kiếm rời đi. Mà luật trưởng của nước Đoan Hùng nghe được câu nói này, cơ thể không nhịn được mà run rẩy Bät, bät Thiên Tử sao? Đã xảy ra chuyện gì thế này, thủ đô sắp loạn rồi sao?
Nghĩ tới chuyện quân Xích Diễm phong tỏa thành phố trước đó, ông ta cũng không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh Sau khi Giang Cung Tuấn lây thượng hình kiếm, anh dân binh tới biệt thự Thiên Tử.
Đội quân Hãc Long một nghìn người bao vây biệt thự Thiên Tử chặt chế. Nhưng quân Hặc Long lại tấn công hụt, Thiên Tử hoàn toàn không có ở trong phử Trong một đình nghỉ mát ở trong biệt thự Thiên Tử Giang Cung Tuấn lặng lẽ ngồi ở nơi đó.
Ngô Huy dân người tới, báo cáo: “Báo, đã lục soát khắp nơi nhưng không phát hiện ra Thiên Tử.
Người làm ở biệt thự Thiên Tử cũng không biết gã ta đang ở nơi nào”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn nhíu mày.
“Không có người sao?”
Ngay đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu đen xuất hiện. Giang Cung Tuấn đứng dậy, nhìn Ảnh Tử đi tới.
Ảnh Tử bước tới, nói: “Thiên Tử không có ở đây, cậu ta đã được đón về nhà họ Cửu rồi”
“Hửm?”
Anh nhíu mày, hỏi: “Nhà họ Cửu, một trong tứ đại gia tộc cổ xưa sao?”
Ảnh Tử gật đầu, đáp: “Không sai, chuyện Vương ra mật lệnh muốn giết Thiên Tử đã bị lộ ra ngoài. Thiên Tử biết trước được, nửa tiếng trước đã dân quân tới phong tỏa thủ đô, muốn cho nổ tung Thiên An Cung, người nhà họ Cửu đã xuất hiện dân cậu ta đi rồi”
Giang Cung Tuấn không ngờ tứ đại gia tộc cổ xưa cũng xuất hiện Anh nhìn Ảnh Tử, hỏi: “Còn cần giết người đó nữa không?”
Ảnh Tử nhìn anh, hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Giang Cung Tuấn nói chắc như định đóng cột: “Về tình về lý, vì quốc vì pháp, nên giết”
“Nếu cậu đã cho rằng nên giết, vậy thì giết, nhưng hiện giờ Thiên Tử đang ở nhà họ Cửu, nhà họ Cửu đang công khai muốn bảo vệ gã ta, có thể giết được hay không, còn phải xem bản lĩnh của cậu nữa.”
Sau khi nói xong câu đó, Ảnh Tử xoay người rời đi.
Trong nháy mắt rời, ông ta ném lại một tờ giấy. Giang Cung Tuấn đưa tay tiếp. Nhưng trên tờ giấy có kình lực ngầm, khiến cơ thể anh bị chấn động đến hơi lùi lại vài bước.
Trên gương mặt anh mang theo vẻ nặng nề.
“Đây là địa chỉ của nhà họ Cửu”
Lời nói của Ảnh Tử vang lên, sau đó chậm rãi biến mất trong tầm mắt của Giang Cung Tuấn.
“Mạnh thật”
Cho đến khi ông ta rời đi, anh mới không nhịn được mà sợ hãi than. Chỉ dựa vào kình lực ngầm để lại trên tờ giấy, mà anh đã suýt chút nữa không tiếp được rồi.
Anh mở tờ giấy ra, trên tờ giấy ghi địa chỉ của nhà họ Cửu. Sau khi ghi nhớ, anh xé nát tờ giấy, rồi ra lệnh: “Tiến đến nhà họ Cửu bắt người”
Đặc biệt là người muốn sống, vào thời điểm đối mặt với mối đe dọa đến tính mạng sẽ lại càng điên cuồng hơn, chuyện gì cũng làm ra được.
Thiên Tử chính là người như vậy.
Gã ta biết mình sắp chết, nhưng gã ta lại muốn sống. Gã ta dẫn binh bao vây Thiên An Cung, còn chôn bom ở bốn phía.
Gã ta đứng dậy, gần như rít gào: “Tôi chỉ cần mạng sống, ai muốn mạng của tôi, tôi sẽ giết, cho dù phải trả cái giá lớn đến đâu cũng sẽ không hối tiếc.”
Đây là quan chức cao nhất ở nước Đoan Hùng này, Vương nước Đoan Hùng ngồi trên sô pha, không hề nhúc nhích.
Ảnh Tử cũng không động đậy, chỉ lặng lẽ đứng ở một bên như vậy.
Vương nói: “Ông Cao thật quá đáng, ông ta vọng tưởng bắt đầu kế hoạch mà trăm năm trước vân chưa thể hoàn thành. Đây là điều mà tất cả mọi người đều không cho phép. Bây giờ chuyện đã bại lộ, mà cậu là người chấp hành, ông Cao.
không có khả năng đứng ra bảo vệ cậu. Cậu đừng u mê không tỉnh ngộ nữa”
“Được được lắm”
Thiên Tử nở nụ cười lạnh: “Nếu đã như vậy, vậy thì cùng chết đi, cho nổ tung Thiên An Cung, nổ tung thủ đô này, khiến hàng chục triệu người ở thủ đô đều phải chôn cùng.”
Lúc này, Thiên Tử chính là một tên ma quỷ. Gã ta là tổng thống lĩnh của quân Xích Diễm, mà quân Xích Diễm lại nắm trong tay vũ khí mang tính sát thương. Tuy rằng nhũng vũ khí sát thương này bị cấm sử dụng trên quốc tế, cho dù là chiến tranh nổ ra, cũng sẽ không dễ dàng được sử dụng. Nhưng Thiên Tử không để ý nhiều như vậy.
Gã ta nhìn Vương lạnh lùng: “Gọi điện thoại cho ông Long, tôi muốn nói chuyện với ông Long”
Đến bây giờ gã ta vẫn chưa từ bỏ.
“Ông Long không có ở thủ đô”
“Không thể nào” Thiên Tử gào lên, quát: “Bớt giả bộ ngớ ngẩn để lừa tôi đi, có hay không tôi còn không rõ hay sao?”
Vương chọn cách không để ý đến, không trả lời câu hỏi của này của gã ta, ông ta giơ tay nhìn thời gian trên đồng hồ, sau đó nhẹ giọng lẩm bẩm: “Chắc hẳn cũng đã đến nơi rỉ Ngay đúng lúc này, một nhóm người đi vào.
Người dẫn đầu là một ông cụ, tuổi tác thoạt nhìn hơn tám mươi tuổi, mặc một bộ đồ sạch sẽ, tay chống gậy. Phía sau ông ta còn có bốn cô gái đi theo cùng.
Các cô gái này ước chừng hai mươi tuổi, mặc.
váy dài màu trắng. Bốn cô gái này có bộ dáng giống nhau như đúc.
Nhìn thấy ông cụ này, trên gương mặt của Thiên Tử mang theo vẻ vui mừng, vội vàng kêu lên: “Trưởng lão, sao ông lại tới đây?”
Ông cụ xuất hiện không phải là ai khác. Ông ta chính là người nhà họ Cửu, là trưởng lão nhà họ Cửu, có địa vị rất cao trong gia tộc, chỉ đứng sau mỗi tộc trưởng. Cho dù là ở trong một vài đại nhân vật, thì trưởng lão này cũng được xem là một đại nhân vật, có quyền lên tiếng ở thủ đô.
“Rút quân”
Ông ta bước tới, liếc mắt nhìn Vương, rồi lại nhìn Thiên Tử, sau đó mở miệng nói với giọng ra lệnh: “Theo tôi về tộc”
“Vâng” Cửu Thiên mừng rỡ.
Chuyện kinh động đến gia tộc, bây giờ trưởng lão của gia tộc đã đích thân tới, vậy thì gã ta đã được cứu rồi. Nhà họ Cửu ra mặt, cho dù là ông Long ở phía sau lưng Vương muốn giết gã ta, cũng sẽ phải cân nhắc.
Trưởng lão của nhà họ Cửu nói xong, thì xoay người rời đi. Từ đầu đến cuối không nói chuyện với Vương. Vương cũng không mở miệng, chỉ nhìn trưởng lão nhà họ Cửu đưa Thiên Tử đi như vậy.
Cho đến khi Thiên Tử bị dẫn đi, Vương mới hỏi: “Bao giờ Giang Cung Tuấn mới đến?”
Ảnh Tử nhìn thời gian, đáp: “Chắc hẳn sắp tới nơi Vương gật đầu, nói: “Nhà họ Cửu đã ra mặt rồi, sự việc đang phát triển theo chiều hướng không tốt. Nhưng đây cũng là điều mà ông Long mong được nhìn thấy. Ông Long muốn kéo những gia tộc này vào. Bằng không, muốn giết Thiên Tử thì đã sớm ra tay rồi, không cần phải đợi đến khi Giang Cung Tuấn vực dậy”
Vương đứng dậy, duỗi thắt lưng: “Tối hôm nay, thủ đô chưa chắc đã yên bình, để xem Giang Cung Tuấn có thể giết được Thiên Tử dưới sự bảo vệ của nhà họ Cửu hay không?”
Ảnh Tử nói: “Hai người họ vẫn luôn kết thù chuốc oán, hơn nữa trong tay Giang Cung Tuấn còn có bằng chứng phạm tội của Thiên Tử, với tính cách của cậu ta, sẽ không giữ lại tai họa này đâu: Vương gật đầu: “Như vậy là tốt nhất”
Trong phân khu quân đội nào đó ở thủ đô, có một vài trực thăng hạ cánh. Quân Hắc Long mặc chiến bào màu đen nhanh chóng xuống trực thăng. Sau đó nhanh chóng đứng chỉnh tề.
Giang Cung Tuấn và Ngô Huy cũng xuống trực thăng.
Sau khi xuống khỏi trực thăng, Ngô Huy hỏi: “Long Vương, tiếp theo đây nên làm thế nào, cứ đi thẳng tới biệt thự Thiên Tử bắt người, hay là?”
Giang Cung Tuấn hơi phất tay, đáp: “Trước tới Hình Điện lấy thượng hình kiếm đã, Thiên Tử quyền cao chức trọng, là người đứng đầu năm đại tướng. Một khi bắt được gã sẽ dẫn tới một trận náo động. Hơn nữa mạng lưới quan hệ của gã ta cực kỳ đáng sợ. Một khi xét xử công khai, nói không chừng sẽ khiến gã ta chui qua lỗ hổng pháp lệnh, lấy thượng hình kiếm chém trước, rồi xét xử sau”
“Rõ”
Ngô Huy gật đầu, chợt phân phó: “Xuất phát, tới Hình Điện.”
Tại phân khu, xe quân sự đã được chuẩn bị sẵn. Quân Hắc Long gồm một nghìn người lên xe, hướng về phía Hình Điện.
Hình Điện, là nơi xét xử những người quyền cao chức trọng ở Đoan Hùng. Vào khoảng thời gian trước, Giang Cung Tuấn cũng bị xét xử ở nơi này.
Lần này tới Hình Điện, anh cũng hơi ngẩn người. Anh đứng ở Hình Điện nhìn thượng hình kiếm ở phía trước. Mà phía sau anh thì lại có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi theo. Ông ta là luật trưởng, quản lý Hình Điện, cũng là một đại nhân vật.
Giang Cung Tuấn tới, lấy mật lệnh của Vương ra, ông ta cũng không dám từ chối.
Anh bước từng bước về phía thượng hình kiếm, nhìn bảo kiếm truyền thừa suốt mấy nghìn năm, nhìn thanh kiếm đại diện cho hình phạt cao nhất ở nước Đoan Hùng, nhẹ giọng nói: “Tôi đã từng nói, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tôi trở về lấy thượng hình kiếm”
Anh lấy thượng hình kiếm xuống.
Ngô Huy nói: “Chúc mừng Long Vương, lại quản lý thượng hình kiếm!
Trên gương mặt của Giang Cung Tuấn mang theo vẻ cương quyết, ra lệnh: “Xuất phát, tới biệt thự Thiên Tử bắt người”
Giang Cung Tuấn cầm thượng hình kiếm rời đi. Mà luật trưởng của nước Đoan Hùng nghe được câu nói này, cơ thể không nhịn được mà run rẩy Bät, bät Thiên Tử sao? Đã xảy ra chuyện gì thế này, thủ đô sắp loạn rồi sao?
Nghĩ tới chuyện quân Xích Diễm phong tỏa thành phố trước đó, ông ta cũng không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh Sau khi Giang Cung Tuấn lây thượng hình kiếm, anh dân binh tới biệt thự Thiên Tử.
Đội quân Hãc Long một nghìn người bao vây biệt thự Thiên Tử chặt chế. Nhưng quân Hặc Long lại tấn công hụt, Thiên Tử hoàn toàn không có ở trong phử Trong một đình nghỉ mát ở trong biệt thự Thiên Tử Giang Cung Tuấn lặng lẽ ngồi ở nơi đó.
Ngô Huy dân người tới, báo cáo: “Báo, đã lục soát khắp nơi nhưng không phát hiện ra Thiên Tử.
Người làm ở biệt thự Thiên Tử cũng không biết gã ta đang ở nơi nào”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn nhíu mày.
“Không có người sao?”
Ngay đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu đen xuất hiện. Giang Cung Tuấn đứng dậy, nhìn Ảnh Tử đi tới.
Ảnh Tử bước tới, nói: “Thiên Tử không có ở đây, cậu ta đã được đón về nhà họ Cửu rồi”
“Hửm?”
Anh nhíu mày, hỏi: “Nhà họ Cửu, một trong tứ đại gia tộc cổ xưa sao?”
Ảnh Tử gật đầu, đáp: “Không sai, chuyện Vương ra mật lệnh muốn giết Thiên Tử đã bị lộ ra ngoài. Thiên Tử biết trước được, nửa tiếng trước đã dân quân tới phong tỏa thủ đô, muốn cho nổ tung Thiên An Cung, người nhà họ Cửu đã xuất hiện dân cậu ta đi rồi”
Giang Cung Tuấn không ngờ tứ đại gia tộc cổ xưa cũng xuất hiện Anh nhìn Ảnh Tử, hỏi: “Còn cần giết người đó nữa không?”
Ảnh Tử nhìn anh, hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Giang Cung Tuấn nói chắc như định đóng cột: “Về tình về lý, vì quốc vì pháp, nên giết”
“Nếu cậu đã cho rằng nên giết, vậy thì giết, nhưng hiện giờ Thiên Tử đang ở nhà họ Cửu, nhà họ Cửu đang công khai muốn bảo vệ gã ta, có thể giết được hay không, còn phải xem bản lĩnh của cậu nữa.”
Sau khi nói xong câu đó, Ảnh Tử xoay người rời đi.
Trong nháy mắt rời, ông ta ném lại một tờ giấy. Giang Cung Tuấn đưa tay tiếp. Nhưng trên tờ giấy có kình lực ngầm, khiến cơ thể anh bị chấn động đến hơi lùi lại vài bước.
Trên gương mặt anh mang theo vẻ nặng nề.
“Đây là địa chỉ của nhà họ Cửu”
Lời nói của Ảnh Tử vang lên, sau đó chậm rãi biến mất trong tầm mắt của Giang Cung Tuấn.
“Mạnh thật”
Cho đến khi ông ta rời đi, anh mới không nhịn được mà sợ hãi than. Chỉ dựa vào kình lực ngầm để lại trên tờ giấy, mà anh đã suýt chút nữa không tiếp được rồi.
Anh mở tờ giấy ra, trên tờ giấy ghi địa chỉ của nhà họ Cửu. Sau khi ghi nhớ, anh xé nát tờ giấy, rồi ra lệnh: “Tiến đến nhà họ Cửu bắt người”
Bình luận facebook