Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-431
Chương 431: Đại hội gia tộc nhà họ Cửu
Buổi tối hôm nay, Giang Cung Tuấn tạm thời ở lại quân khu.
Quân khu, một gian phòng nào đó.
Trên bàn trong phòng có mấy món đồ nhắm.
Trong tay Ngô Huy và Giang Cung Tuấn đều cầm một bình rượu trắng.
Ngô Huy uống một ngụm, nói: “Anh Giang, Thiên Tử vừa chết, cuối cùng thủ đô cũng được thái bình.”
Giang Cung Tuấn lắc đầu: “Thái bình ư? Chỉ sợ là mới bắt đầu loạn lạc thôi.
Buổi tối hôm nay giết Thiên Tử, mặc dù xuất hiện một vài chuyện ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng vẫn không gặp phải nguy hiểm gì.
Thế nhưng Giang Cung Tuấn lại cảm giác được đây là gió đã bắt đầu thổi.
Một Vương Thiên Điện thần bí xuất hiện.
Vì sao Vương Thiên Điện này lại muốn giúp anh?
Anh nghĩ mãi mà không rõ.
Ngô Huy sững sờ, hỏi: “Vì sao?”
“Được rồi, không nói nữa, uống đi” Giang Cung Tuấn cũng không muốn suy nghĩ thêm.
Cùng lúc đó, thủ đô, khách sạn nào đó.
Bên trong phòng tổng thống.
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy màu đen, mái tóc dài đen nhánh đang nhìn ông lão trước mắt.
Đường Sở Vi khó hiểu hỏi thăm: “Ông nội, vì sao lại phải đeo mặt nạ? Như thế chẳng phải Giang Cung Tuấn sẽ không biết là ai đang giúp anh ấy sao?”
Giang Thời cầm một chuỗi hạt phật trong tay, không ngừng sờ lần.
Ông nhẹ nhàng nói: “Đeo mặt nạ là không muốn người ngoài biết thân phận của cháu, không muốn người ngoài kiểm tra ra lai lịch của Vương Thiên Điện.
Đường Sở Vi hỏi: “Vậy kế tiếp chúng ta phải làm cái gì?”
“Tiếp theo cháu cứ xem đó mà làm, nhớ kỹ, đừng lộ diện, nếu để cho người ngoài điều tra ra được thân phận của cháu bây giờ, như vậy sẽ phiền phức lớn, điều này chẳng những sẽ hại Giang Cung Tuấn, mà còn hại cả cháu, ai cũng cứu không được cháu.”
Sau khi Giang Thời nhắc nhở một câu rồi xoay người rời đi.
Đường Sở Vi ngồi trên ghế, trên mặt có vẻ suy nghĩ.
Đúng là cô nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc ông cụ Giang đang muốn làm gì.
Nhưng mà bây giờ có thể giúp đỡ được Giang Cung Tuấn, cô cũng rất tình nguyện.
Cho tới nay, người khác đều nói cô là sự vướng víu của Giang Cung Tuấn.
Đúng là cô liên lụy đến Giang Cung Tuấn, nhưng bây giờ cô đang âm thầm giúp Giang Cung Tuấn giải quyết phiền phức, quả thật cô đã không kịp chờ đợi để nói cho Giang Cung Tuấn biết rồi.
Thế nhưng là nhớ tới lời nhắc nhở của Giang Thời, cô vẫn nhịn được.
Đêm trôi qua lặng yên không tiếng động.
Hôm sau, buổi sáng.
Truyền thông cả nước đều đang đưa tin về chuyện quân Xích Diễm phong tỏa thành phố đêm qua.
Mặc dù rất nhanh đã giải trừ phong tỏa, nhưng điều này cũng đã dẫn đến chấn động lớn.
Bởi vì thủ đô là thủ đô, rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm mọi hành động ở thủ đô.
Tất cả mọi người đều biết, tối hôm qua chắc chắn ở thủ đô đã xảy ra chuyện, thế nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, điều này thì không ai biết.
Buổi sáng, Giang Cung Tuấn còn đang ngủ.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Giang Cung Tuấn khoan thai thức dậy, đứng dậy đi mở cửa.
Ngô Huy đã mặc xong chiến bào, đứng ở cửa, làm một động tác chào kiểu quân khu, nói: “Long Vương, đã đến giờ mở buổi họp báo, công bố chuyện xảy ra đêm qua rồi.”
Giang Cung Tuấn còn chưa tỉnh ngủ, ngáp một cái, nói: “Những chuyện này cậu ra mặt là được rồi, tôi cũng không cần đi tham gia náo nhiệt”
Nói rồi, anh giao tài liệu của Ảnh Tử cho anh †a, dặn dò nói: “Sau khi công bố thì đến Hình Điện, dưới sự của chú ý nhân dân cả nước, vạch trần hết những tội lỗi mà Thiên Tử mắc phải mấy năm nay ra, chuyện này xem như chấm dứt.”
“Long Vương, anh không ra mặt điều khiển tình hình, sao mà tôi làm được chứ?” Trên mặt Ngô Huy có vẻ khó xử.
“Làm sao mà không được, dù sao cậu cũng là tướng quân một sao” Giang Cung Tuấn quay người trở về phòng.
Ngô Huy đi vào theo, nói: “Thiên Tử là do anh giết, hình kiếm ở trong tay anh, anh không xuất hiện, tôi không tiện thông báo.”
“Bây giờ tôi cũng không muốn xuất hiện, cậu đi đi, cậu làm được, hơn nữa bây giờ Thiên Tử đã chết, chuyện kế tiếp cũng chỉ là đi một chút mà thôi, việc còn lại không cần cậu để ý tới, tự Vương sẽ sắp xếp thỏa đáng”
Giang Cung Tuấn không đi, Ngô Huy cũng không có cách nào cả, anh ta đành phải quay người rời đi.
Anh ta đi thẳng đến phòng đại hội.
Trong phòng đại hội đã có không ít quan lớn tập trung.
Còn có không ít phóng viên.
Những phóng viên này có trong nước, cũng có nước ngoài.
Ngô Huy đến, buổi họp báo cũng bắt đầu.
Trong buổi họp báo, Ngô Huy nói rõ về chuyện đêm qua lại một lần.
“Trong khoảng thời gian này quân Hắc Long của tôi vẫn luôn âm thầm điều tra thống soái Thiên Tử của quân Xích Diễm, sau một khoảng thời gian đã điều tra ra thu thập chứng cứ, cuối cùng đã nắm giữ được một vài chứng cứ phạm tội của Thiên Tử, quân Hắc Long đã lên đường bắt người, thế nhưng Thiên Tử bị bắt mà vẫn còn làm nhân viên chấp pháp bị thương, cuối cùng bị xử bắn tại chỗ”
Tất cả mọi người đều biết hôm nay sẽ có chuyện lớn được công bố, thế nhưng lại không biết chuyện được công bố chính là Thiên Tử đã chết.
Một câu của Ngô Huy khiến mọi người đều chấn động.
Ở đây có quan lớn đứng lên chất vấn: “Cho dù thống soái Thiên phạm tội, vậy cũng không tới lượt quân Hắc Long đến chấp pháp, là ai cho cậu quyền lợi này?”
“Thống soái Thiên chính là người đứng đầu năm đại tướng, muốn bắt gã ta, cần phải tiến hành họp bàn bạc, Ngô Huy, cậu chỉ là một tướng quan một sao của quân Hắc Long ở Nam Cương, cậu không có tư cách bắt thống soái Thiên, cũng không có tư cách giết chết thống soái Thiên trước khi xét xử công khai.”
Thiên Tử chính là người đứng đầu năm đại tướng, những năm này cũng đã lôi kéo được không ít người.
Sau khi đám quan lớn ở đây biết được Thiên Tử đã chết, lập tức chĩa mũi nhọn về hướng Ngô Huy.
Có mặt trong buổi họp báo còn có trưởng ban hành chính, còn có bí thư trưởng.
Đêm qua, bọn họ đã nghe được tiếng gió rồi.
Giờ phút này bọn họ lại không tỏ thái độ gì.
Ngô Huy biết mình sẽ bị chất vấn, đối mặt với phóng viên, đối mặt với người xem cả nước, anh ta mở miệng nói: “Đương nhiên là tôi không có tư cách, Thiên Tử chết dưới thượng hình kiếm, người hành động đêm qua không chỉ có một mình tôi, tôi chỉ là người đi theo, người thật sự lấy thượng hình kiếm không phải tôi, về phần là ai, bởi vì liên quan đến bí mật, tôi sẽ không tiết lộ.”
Nghe thấy thượng hình kiếm, những người nói chuyện thay Thiên Tử cũng không lên tiếng nữa.
Thượng hình kiếm lớn hơn tất cả.
Mà người cầm thượng hình kiếm trong tay, có quyền lợi tiền trảm hậu tấu.
Giờ phút này, bí thư trưởng mới đứng ra, nói: “Quốc gia đã sớm chú ý tới thống soái Thiên, đã sớm tiến hành điều tra gã ta, ra tay với thống soái Thiên, đây là quyết định đã được trải qua bàn bạc nội bộ.”
Trưởng ban hành chính cũng nói: “Tiếp theo, sẽ công khai những chứng cứ phạm tội mấy năm nay của thống soái Thiên ở Hình Điện.”
Buổi họp báo vừa mở ra, cả nước sôi trào.
“Cái gì, thống soái Thiên chết rồi?”
“Thật đó, quốc gia cũng đã tổ chức buổi họp.
báo, lần này là quân Hắc Long tự mình chấp pháp, thống soái Thiên bị bắt, còn làm nhân viên chấp pháp bị thương, nghe nói là chết dưới thượng hình kiếm”
Nhân dân cả nước cũng đang thảo luận về chuyện này.
Cùng lúc đó.
Nhà họ Cửu.
Đêm qua, Cửu Khải Huân đi về trụ sở chính của nhà họ Cửu suốt đêm.
Cửu Khải Huân bẩm báo mọi chuyện cho tộc trưởng.
Mà tộc trưởng nhà họ Cửu thì dẫn đầu những người quan trọng trong gia tộc mở họp, liên tục mở một đêm.
Trong hội nghị Cửu Khải Huân nói ra phân tích của mình.
Ông ta cảm thấy Vương Thiên Điện đứng ra phá rối rất có khả năng chính là người nhà họ Giang, mà mấy năm nay nhà họ Giang van luôn không có hành động, bây giờ bọn họ đã không nhịn được nữa.
“Tộc trưởng, chết một Thiên Tử là nhỏ, thế nhưng nhà họ Giang quá đáng, người ta đồn răng nhà họ Giang đã khai quật được cái rương của Chiêu Tử Vương, hẳn là đã phá giải được bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, bọn họ làm như vậy, nhất định là muốn lấy được bảo đồ nhà họ Cửu chúng ta, tiếp theo chắc chẳn bọn họ sẽ ra tay với gia tộc khác, cướp đoạt bảo đồ, gom góp bốn bức tranh”
“Giang Cung Tuấn phải chết”
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy Giang Cung Tuấn phải chết”
“Tộc trưởng, ngài ra lệnh đi”
Các trưởng lão khác trong nhà họ Cửu đều nhìn tộc trưởng.
Tộc trưởng đương nhiệm của nhà họ Cửu tên là Cửu Diễm, đã tám mươi tuổi, nhưng nhìn qua lại không hề già yếu, giống như một người đàn ông mới hơn năm mươi tuổi, đây là bởi vì ông ta thường xuyên luyện võ.
Cửu Diễm rơi vào trong trầm tư.
Ông ta cẩn thận suy nghĩ.
Ông ta cũng cảm thấy Vương Thiên Điện xuất hiện có thể là người của nhà họ Giang, là nhà họ Giang muốn lấy được bảo đồ trong tay những gia tộc khác.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, ông ta mới mở miệng dặn dò: “Cửu Khải Huân, cậu dẫn bốn cao thủ Phong Vũ Lôi Điện đi bắt Giang Cung Tuấn, nhưng, trước tiên đừng gây tổn thương đến tính mạng của cậu ta, nhìn xem thái độ của nhà họ Giang, xem nhà họ Giang có muốn bảo vệ tên nhóc này hay không”
Cửu Diễm vân luôn có chừng có mực.
Nhà họ Giang rất mạnh, đứng đầu tứ đại gia tộc.
Ông ta còn chưa xác định Vương Thiên Điện có phải là thế lực của nhà họ Giang hay không.
Trước tiên cứ bät Giang Cung Tuấn, nhìn xem thái độ của nhà họ Giang đã.
Bởi vì ông ta không muốn trở mặt với nhà họ Giang như vậy, cũng không muốn trúng kế ly gián của một số người “Vâng”
Cửu Khải Huân đứng lên, trên khuôn mặt già hiện lên một vẻ u ám.
Buổi tối hôm nay, Giang Cung Tuấn tạm thời ở lại quân khu.
Quân khu, một gian phòng nào đó.
Trên bàn trong phòng có mấy món đồ nhắm.
Trong tay Ngô Huy và Giang Cung Tuấn đều cầm một bình rượu trắng.
Ngô Huy uống một ngụm, nói: “Anh Giang, Thiên Tử vừa chết, cuối cùng thủ đô cũng được thái bình.”
Giang Cung Tuấn lắc đầu: “Thái bình ư? Chỉ sợ là mới bắt đầu loạn lạc thôi.
Buổi tối hôm nay giết Thiên Tử, mặc dù xuất hiện một vài chuyện ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng vẫn không gặp phải nguy hiểm gì.
Thế nhưng Giang Cung Tuấn lại cảm giác được đây là gió đã bắt đầu thổi.
Một Vương Thiên Điện thần bí xuất hiện.
Vì sao Vương Thiên Điện này lại muốn giúp anh?
Anh nghĩ mãi mà không rõ.
Ngô Huy sững sờ, hỏi: “Vì sao?”
“Được rồi, không nói nữa, uống đi” Giang Cung Tuấn cũng không muốn suy nghĩ thêm.
Cùng lúc đó, thủ đô, khách sạn nào đó.
Bên trong phòng tổng thống.
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy màu đen, mái tóc dài đen nhánh đang nhìn ông lão trước mắt.
Đường Sở Vi khó hiểu hỏi thăm: “Ông nội, vì sao lại phải đeo mặt nạ? Như thế chẳng phải Giang Cung Tuấn sẽ không biết là ai đang giúp anh ấy sao?”
Giang Thời cầm một chuỗi hạt phật trong tay, không ngừng sờ lần.
Ông nhẹ nhàng nói: “Đeo mặt nạ là không muốn người ngoài biết thân phận của cháu, không muốn người ngoài kiểm tra ra lai lịch của Vương Thiên Điện.
Đường Sở Vi hỏi: “Vậy kế tiếp chúng ta phải làm cái gì?”
“Tiếp theo cháu cứ xem đó mà làm, nhớ kỹ, đừng lộ diện, nếu để cho người ngoài điều tra ra được thân phận của cháu bây giờ, như vậy sẽ phiền phức lớn, điều này chẳng những sẽ hại Giang Cung Tuấn, mà còn hại cả cháu, ai cũng cứu không được cháu.”
Sau khi Giang Thời nhắc nhở một câu rồi xoay người rời đi.
Đường Sở Vi ngồi trên ghế, trên mặt có vẻ suy nghĩ.
Đúng là cô nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc ông cụ Giang đang muốn làm gì.
Nhưng mà bây giờ có thể giúp đỡ được Giang Cung Tuấn, cô cũng rất tình nguyện.
Cho tới nay, người khác đều nói cô là sự vướng víu của Giang Cung Tuấn.
Đúng là cô liên lụy đến Giang Cung Tuấn, nhưng bây giờ cô đang âm thầm giúp Giang Cung Tuấn giải quyết phiền phức, quả thật cô đã không kịp chờ đợi để nói cho Giang Cung Tuấn biết rồi.
Thế nhưng là nhớ tới lời nhắc nhở của Giang Thời, cô vẫn nhịn được.
Đêm trôi qua lặng yên không tiếng động.
Hôm sau, buổi sáng.
Truyền thông cả nước đều đang đưa tin về chuyện quân Xích Diễm phong tỏa thành phố đêm qua.
Mặc dù rất nhanh đã giải trừ phong tỏa, nhưng điều này cũng đã dẫn đến chấn động lớn.
Bởi vì thủ đô là thủ đô, rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm mọi hành động ở thủ đô.
Tất cả mọi người đều biết, tối hôm qua chắc chắn ở thủ đô đã xảy ra chuyện, thế nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, điều này thì không ai biết.
Buổi sáng, Giang Cung Tuấn còn đang ngủ.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Giang Cung Tuấn khoan thai thức dậy, đứng dậy đi mở cửa.
Ngô Huy đã mặc xong chiến bào, đứng ở cửa, làm một động tác chào kiểu quân khu, nói: “Long Vương, đã đến giờ mở buổi họp báo, công bố chuyện xảy ra đêm qua rồi.”
Giang Cung Tuấn còn chưa tỉnh ngủ, ngáp một cái, nói: “Những chuyện này cậu ra mặt là được rồi, tôi cũng không cần đi tham gia náo nhiệt”
Nói rồi, anh giao tài liệu của Ảnh Tử cho anh †a, dặn dò nói: “Sau khi công bố thì đến Hình Điện, dưới sự của chú ý nhân dân cả nước, vạch trần hết những tội lỗi mà Thiên Tử mắc phải mấy năm nay ra, chuyện này xem như chấm dứt.”
“Long Vương, anh không ra mặt điều khiển tình hình, sao mà tôi làm được chứ?” Trên mặt Ngô Huy có vẻ khó xử.
“Làm sao mà không được, dù sao cậu cũng là tướng quân một sao” Giang Cung Tuấn quay người trở về phòng.
Ngô Huy đi vào theo, nói: “Thiên Tử là do anh giết, hình kiếm ở trong tay anh, anh không xuất hiện, tôi không tiện thông báo.”
“Bây giờ tôi cũng không muốn xuất hiện, cậu đi đi, cậu làm được, hơn nữa bây giờ Thiên Tử đã chết, chuyện kế tiếp cũng chỉ là đi một chút mà thôi, việc còn lại không cần cậu để ý tới, tự Vương sẽ sắp xếp thỏa đáng”
Giang Cung Tuấn không đi, Ngô Huy cũng không có cách nào cả, anh ta đành phải quay người rời đi.
Anh ta đi thẳng đến phòng đại hội.
Trong phòng đại hội đã có không ít quan lớn tập trung.
Còn có không ít phóng viên.
Những phóng viên này có trong nước, cũng có nước ngoài.
Ngô Huy đến, buổi họp báo cũng bắt đầu.
Trong buổi họp báo, Ngô Huy nói rõ về chuyện đêm qua lại một lần.
“Trong khoảng thời gian này quân Hắc Long của tôi vẫn luôn âm thầm điều tra thống soái Thiên Tử của quân Xích Diễm, sau một khoảng thời gian đã điều tra ra thu thập chứng cứ, cuối cùng đã nắm giữ được một vài chứng cứ phạm tội của Thiên Tử, quân Hắc Long đã lên đường bắt người, thế nhưng Thiên Tử bị bắt mà vẫn còn làm nhân viên chấp pháp bị thương, cuối cùng bị xử bắn tại chỗ”
Tất cả mọi người đều biết hôm nay sẽ có chuyện lớn được công bố, thế nhưng lại không biết chuyện được công bố chính là Thiên Tử đã chết.
Một câu của Ngô Huy khiến mọi người đều chấn động.
Ở đây có quan lớn đứng lên chất vấn: “Cho dù thống soái Thiên phạm tội, vậy cũng không tới lượt quân Hắc Long đến chấp pháp, là ai cho cậu quyền lợi này?”
“Thống soái Thiên chính là người đứng đầu năm đại tướng, muốn bắt gã ta, cần phải tiến hành họp bàn bạc, Ngô Huy, cậu chỉ là một tướng quan một sao của quân Hắc Long ở Nam Cương, cậu không có tư cách bắt thống soái Thiên, cũng không có tư cách giết chết thống soái Thiên trước khi xét xử công khai.”
Thiên Tử chính là người đứng đầu năm đại tướng, những năm này cũng đã lôi kéo được không ít người.
Sau khi đám quan lớn ở đây biết được Thiên Tử đã chết, lập tức chĩa mũi nhọn về hướng Ngô Huy.
Có mặt trong buổi họp báo còn có trưởng ban hành chính, còn có bí thư trưởng.
Đêm qua, bọn họ đã nghe được tiếng gió rồi.
Giờ phút này bọn họ lại không tỏ thái độ gì.
Ngô Huy biết mình sẽ bị chất vấn, đối mặt với phóng viên, đối mặt với người xem cả nước, anh ta mở miệng nói: “Đương nhiên là tôi không có tư cách, Thiên Tử chết dưới thượng hình kiếm, người hành động đêm qua không chỉ có một mình tôi, tôi chỉ là người đi theo, người thật sự lấy thượng hình kiếm không phải tôi, về phần là ai, bởi vì liên quan đến bí mật, tôi sẽ không tiết lộ.”
Nghe thấy thượng hình kiếm, những người nói chuyện thay Thiên Tử cũng không lên tiếng nữa.
Thượng hình kiếm lớn hơn tất cả.
Mà người cầm thượng hình kiếm trong tay, có quyền lợi tiền trảm hậu tấu.
Giờ phút này, bí thư trưởng mới đứng ra, nói: “Quốc gia đã sớm chú ý tới thống soái Thiên, đã sớm tiến hành điều tra gã ta, ra tay với thống soái Thiên, đây là quyết định đã được trải qua bàn bạc nội bộ.”
Trưởng ban hành chính cũng nói: “Tiếp theo, sẽ công khai những chứng cứ phạm tội mấy năm nay của thống soái Thiên ở Hình Điện.”
Buổi họp báo vừa mở ra, cả nước sôi trào.
“Cái gì, thống soái Thiên chết rồi?”
“Thật đó, quốc gia cũng đã tổ chức buổi họp.
báo, lần này là quân Hắc Long tự mình chấp pháp, thống soái Thiên bị bắt, còn làm nhân viên chấp pháp bị thương, nghe nói là chết dưới thượng hình kiếm”
Nhân dân cả nước cũng đang thảo luận về chuyện này.
Cùng lúc đó.
Nhà họ Cửu.
Đêm qua, Cửu Khải Huân đi về trụ sở chính của nhà họ Cửu suốt đêm.
Cửu Khải Huân bẩm báo mọi chuyện cho tộc trưởng.
Mà tộc trưởng nhà họ Cửu thì dẫn đầu những người quan trọng trong gia tộc mở họp, liên tục mở một đêm.
Trong hội nghị Cửu Khải Huân nói ra phân tích của mình.
Ông ta cảm thấy Vương Thiên Điện đứng ra phá rối rất có khả năng chính là người nhà họ Giang, mà mấy năm nay nhà họ Giang van luôn không có hành động, bây giờ bọn họ đã không nhịn được nữa.
“Tộc trưởng, chết một Thiên Tử là nhỏ, thế nhưng nhà họ Giang quá đáng, người ta đồn răng nhà họ Giang đã khai quật được cái rương của Chiêu Tử Vương, hẳn là đã phá giải được bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, bọn họ làm như vậy, nhất định là muốn lấy được bảo đồ nhà họ Cửu chúng ta, tiếp theo chắc chẳn bọn họ sẽ ra tay với gia tộc khác, cướp đoạt bảo đồ, gom góp bốn bức tranh”
“Giang Cung Tuấn phải chết”
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy Giang Cung Tuấn phải chết”
“Tộc trưởng, ngài ra lệnh đi”
Các trưởng lão khác trong nhà họ Cửu đều nhìn tộc trưởng.
Tộc trưởng đương nhiệm của nhà họ Cửu tên là Cửu Diễm, đã tám mươi tuổi, nhưng nhìn qua lại không hề già yếu, giống như một người đàn ông mới hơn năm mươi tuổi, đây là bởi vì ông ta thường xuyên luyện võ.
Cửu Diễm rơi vào trong trầm tư.
Ông ta cẩn thận suy nghĩ.
Ông ta cũng cảm thấy Vương Thiên Điện xuất hiện có thể là người của nhà họ Giang, là nhà họ Giang muốn lấy được bảo đồ trong tay những gia tộc khác.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, ông ta mới mở miệng dặn dò: “Cửu Khải Huân, cậu dẫn bốn cao thủ Phong Vũ Lôi Điện đi bắt Giang Cung Tuấn, nhưng, trước tiên đừng gây tổn thương đến tính mạng của cậu ta, nhìn xem thái độ của nhà họ Giang, xem nhà họ Giang có muốn bảo vệ tên nhóc này hay không”
Cửu Diễm vân luôn có chừng có mực.
Nhà họ Giang rất mạnh, đứng đầu tứ đại gia tộc.
Ông ta còn chưa xác định Vương Thiên Điện có phải là thế lực của nhà họ Giang hay không.
Trước tiên cứ bät Giang Cung Tuấn, nhìn xem thái độ của nhà họ Giang đã.
Bởi vì ông ta không muốn trở mặt với nhà họ Giang như vậy, cũng không muốn trúng kế ly gián của một số người “Vâng”
Cửu Khải Huân đứng lên, trên khuôn mặt già hiện lên một vẻ u ám.
Bình luận facebook