Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-735
Chương 735: Một kiếp Thiên Cô
Lâm Lang Các, một thế lực trung lập trong giới cổ võ.
Thể lực này từ xưa đến nay chưa từng để ý tới chuyện ngoại giới, nhưng đệ tử của thế lực này đều rải rác khắp thiên hạ.
Có thể một người nông dân là đệ tử của Lâm Lang Các. Cũng có thể một cao thủ vô song là đệ tử của Lâm Lang Các.
Ở giữa Đại Lan, có một dãy núi non trập trùng. Dãy núi này có đầy đủ các đỉnh cao chọc trời, tổng cộng có tám mươi mốt đỉnh.
Ở trên giữa núi, đỉnh núi, bên vách núi. Một thanh niên ngồi xếp bằng trên tảng đá.
Anh ta trông mới ngoài hai mươi tuổi, choàng chiếc áo màu xanh lam, trông rất nho nhã và đẹp trai, nhưng trên đầu lại có rất nhiều tóc trắng.
Lúc này, trong miệng anh ta ngậm một cây cỏ nhỏ.
Con chim bồ câu màu trắng bay tới xuất hiện ở trước mặt người thanh niên, bay xung quanh anh ta, giương đôi cánh, vỗ cánh phấp phới.
Người đàn ông đưa tay ra. Chim bồ câu đậu trong lòng bàn tay. Anh ta lấy một mảnh giấy buộc ở chân chim bồ câu. Tùy ý vẫy tay, con chim bồ câu bay đi. Anh ta mở tờ giấy ra xem.
“Thiên Sơn đóng lại, gió giục mây vần, luân hồi muôn đời, tai họa ngàn kiếp”
Nhìn thấy thông tin trên tờ giấy, vẻ mặt của người đàn ông dần trở nên nghiêm trọng.
“Hậu duệ của Lan Vương đã ra đời rồi?” “Hòa bình sẽ bị phá vỡ?” “Luân hồi muôn đời, tai họa ngàn kiếp, là ai đã gây ra tai họa này?” “Là rùa thần?” “Hay là ma huyết?” “Chẳng lẽ là hậu duệ của Lan Vương?”.
Anh ta lẩm bẩm, nói những điều mà người khác không thể hiểu được, tất nhiên là ở đây không có ai khác.
Thật lâu sau, anh ta đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi rời khỏi vách núi đi xuống núi, không bao lâu thì nhìn thấy một số kiến trúc phục cô.
Đại Lan, Nam Cương, Thiên Sơn Quan.
Giang Cung Tuấn ngồi xếp bằng trên đỉnh Thiên Sơn, đang nỗ lực điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.
Dưới chân núi, một đoàn người chậm rãi đi tới. Có tám người. Tám người phụ nữ mặc váy trắng, trên mặt dùng mạng che mặt.
Không thể nhìn rõ ngoại hình của những người phụ nữ đó, nhưng xét từ dáng người của bọn họ và đường nét trên khuôn mặt lờ mờ xuất hiện, họ là tám người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Tám người khiêng một cái kiệu màu trắng.
Tám người phụ nữ này khinh công rất giỏi, trên những ngọn cây cao hàng chục mét, bọn họ cứ đi về phía trước, chỉ trong vài giây đã đi được hàng chục mét, chỉ sau vài nhịp thở họ đã biến mất trên đỉnh núi.
Trên kiệu, một người đàn ông đang ngồi.
Người này mặc một chiếc áo choàng trắng, trong khoảng hai lăm hai sáu tuổi, rất đẹp trai, khuôn mặt tiêu chuẩn, tuy nhiên trên khuôn mặt đẹp trai này lại hơi tái nhợt, có dấu vết của bệnh tật.
Ở một đỉnh núi khác. Đường Sở Vi ngồi xếp bằng. Cô đến núi Thiên Sơn đã được một tuần rồi.
Tính toán thời gian, hôm nay chính là ngày Giang Cung Tuấn và người đàn ông bí ẩn sẽ quyết đấu.
Đúng lúc này, một đệ tử của Thiên Môn mang mặt nạ nhanh chóng xông tới, quỳ một chân xuống, cúi đầu, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Môn chủ, có người xuất hiện ở Thiên Sơn Quan”
“Người nào?” Đường Sở Vị đột ngột đứng dậy…
“Không rõ, là tám người phụ nữ, khiêng một cái kiệu, tốc độ rất nhanh, người của chúng ta không kịp ngăn cản, đã lao lên đỉnh núi Thiên Sơn rồi, có lẽ đã lên tới đỉnh núi”.
“Được rồi, tôi biết rồi, đi xuống đi.” “Vâng.” Đệ tử Thiên Môn đang quỳ trên mặt đất đứng dậy, nhanh chóng rời đi. Đường Sở Vi đeo mặt nạ trên tay vào.
Mang trên mặt chiếc mặt nạ ma quỷ kinh dị này, sau đó cầm kiếm Chân Tà được bao bọc bởi vỏ kiếm.
Tuy nhiên, cô không lập tức xuất hiện ngay.
Bởi vì đây là chuyện của Giang Cung Tuấn, nếu bây giờ cô xen vào, sau này Giang Cung Tuấn biết được, nhất định sẽ trách cô.
Cô chỉ có thể trốn trong bóng tối. Nếu Giang Cung Tuấn gặp nguy hiểm, cô sẽ ra tay.
Nếu Giang Cung Tuấn có thể đánh bại kẻ địch, thì cô sẽ không cần ra tay.
Tuy nhiên, cô không việc gì phải lo lắng.
Tu vi của Giang Cung Tuấn cũng ở trong Bát Cảnh, anh còn tu luyện. khí công Thiên Canh. Cộng với Kim Cương Bất Hoại Thần Thông, người có thể đánh bại anh rất ít.
Thực lực của cô so với Giang Cung Tuấn yếu hơn nhiều, cũng chính là nhờ dùng sức mạnh của máu rùa, thực lực của cô mới tăng lên.
Nếu ngay cả Giang Cung Tuấn cũng bại trận, cho dù cô mượn máu rùa cũng chưa chắc có thể địch nổi.
Trừ khi cô và Giang Cung Tuấn liên thủ. Đỉnh núi Thiên Sơn Quan.
Giang Cung Tuấn ngồi xếp bằng trên mặt đất, giống như một nhà sư già đang ngồi thiền.
Mấy ngày nay Trần Vũ Yến vẫn luôn lặng lẽ đứng ở bên cạnh. Trong lòng cô ta cũng đang tính thời gian. Tính toán thời gian, hôm nay là ngày diễn ra trận chiến đã hẹn. Tuy nhiên, kẻ thù vẫn chưa xuất hiện. “Anh Giang..”. Cô ta không nhịn được gọi một tiếng.
Nghe thấy tiếng gọi, Giang Cung Tuấn chậm rãi mở mắt ra, cầm Hình kiếm cắm trên đất, đứng lên, liếc nhìn Trần Vũ Yến, hỏi: “Sao vậy?”
Trần Vũ Yến nhìn mặt trời, nói: “Hôm nay thời gian quyết đấu của trận chiến đã tới rồi, bây giờ là buổi trưa, nhưng kẻ thù vẫn chưa xuất hiện, không phải là một trò đùa chứ?”
Trần Vũ Yến cảm thấy rất có khả năng này. Bất kỳ ai đưa ra lời mời thách đấu đều sẽ để lại tên. Thậm chí sẽ công bố với thiên hạ.
Nhưng mà, người gửi lời mời thách đấu cho Giang Cung Tuấn chẳng những không để lại tên, mà ngay cả tin tức cũng không truyền ra ngoài.
Nếu không phải Giang Cung Tuấn đi tới phái Thiên Sơn, phái Thiên Sơn cũng sẽ không biết có người gửi lời thách đấu cho Giang Cung Tuấn.
Cô ta đoán đây có thể là một trò đùa.
Hay nói cách khác, đây là kế điệu hổ ly sơn, đối phương không quyết đấu với Giang Cung Tuấn, mà chỉ muốn dẫn dụ Giang Cung Tuấn rời đi, không muốn Giang Cung Tuấn ở thành phố Tử Đằng.
Giang Cung Tuấn cũng không biết. Tuy nhiên, mấy ngày nay điện thoại di động của anh vẫn luôn bật.
Ở bên thủ đô không hề có tin tức nào truyền đến. Điều này có lẽ không phải muốn dẫn dụ anh rời đi, mới để anh đến đây.
Ngay lúc Giang Cung Tuấn đang khó hiểu.
Tám người phụ nữ mặc váy trắng, đeo khăn che mặt khiêng cái kiệu lao nhanh đến.
Sau một vài nhịp thở, bọn họ đã xuất hiện trên đỉnh núi. Tám người vững vàng đứng trên mặt đất.
Trần Vũ Yến không thể không di chuyển, đứng ở phía sau Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn cũng nhìn chằm chằm vị khách bất ngờ xuất hiện.
Anh biết người ngồi trên kiệu là người đã gửi lời mời thách đấu cho anh.
“Nếu đã đến rồi, cớ sao còn úp úp mở mở, ra đây đi” Giang Cung Tuấn lắc mạnh Hình Kiếm, nhìn chằm chằm vào cái kiệu.
Xuyên qua lớp vải thưa màu trắng quanh hiệu, anh có thể mơ hồ nhìn thấy người đàn ông ngồi trên kiệu đang mặc một chiếc áo choàng màu trắng, từ đường nét trên khuôn mặt nhìn ra, anh ta hẳn là không già lắm.
Trần Vũ Yến cũng nhìạ chằm chằm vào người đàn ông ngồi trên kiệu.
Cô ta cũng tò mò không biết người này là ai mà lại dám gửi lời mời thách đấu cho Giang Cung Tuấn.
“Khụ khục”. Trên liệu truyền đến một tiếng ho nhẹ. Sau đó, bức vải thưa ở phía trước kiệu đột nhiên được vén lên.
Một người đàn ông uể oải ngồi trên kiệu, nhìn Giang Cung Tuấn và Trần Vũ Yến ở cách đó không xa, cười nhạt nói: “Giang Cung Tuấn, anh rất đúng giờ.
“Khai Hiểu Đình đang ở đâu?”.
Giang Cung Tuấn đi về phía trước mấy bước, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Còn Trần Vũ Yến ở phía sau anh, đồng tử của cô ta khóa chặt lại, vẻ mặt không thể tin được, như thể cô ta đã nhìn thấy người đáng lẽ không nên xuất hiện.
“Trần Vân?” Trần Vũ Yến nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi lười biếng đang ngồi trên kiệu.
Lâm Lang Các, một thế lực trung lập trong giới cổ võ.
Thể lực này từ xưa đến nay chưa từng để ý tới chuyện ngoại giới, nhưng đệ tử của thế lực này đều rải rác khắp thiên hạ.
Có thể một người nông dân là đệ tử của Lâm Lang Các. Cũng có thể một cao thủ vô song là đệ tử của Lâm Lang Các.
Ở giữa Đại Lan, có một dãy núi non trập trùng. Dãy núi này có đầy đủ các đỉnh cao chọc trời, tổng cộng có tám mươi mốt đỉnh.
Ở trên giữa núi, đỉnh núi, bên vách núi. Một thanh niên ngồi xếp bằng trên tảng đá.
Anh ta trông mới ngoài hai mươi tuổi, choàng chiếc áo màu xanh lam, trông rất nho nhã và đẹp trai, nhưng trên đầu lại có rất nhiều tóc trắng.
Lúc này, trong miệng anh ta ngậm một cây cỏ nhỏ.
Con chim bồ câu màu trắng bay tới xuất hiện ở trước mặt người thanh niên, bay xung quanh anh ta, giương đôi cánh, vỗ cánh phấp phới.
Người đàn ông đưa tay ra. Chim bồ câu đậu trong lòng bàn tay. Anh ta lấy một mảnh giấy buộc ở chân chim bồ câu. Tùy ý vẫy tay, con chim bồ câu bay đi. Anh ta mở tờ giấy ra xem.
“Thiên Sơn đóng lại, gió giục mây vần, luân hồi muôn đời, tai họa ngàn kiếp”
Nhìn thấy thông tin trên tờ giấy, vẻ mặt của người đàn ông dần trở nên nghiêm trọng.
“Hậu duệ của Lan Vương đã ra đời rồi?” “Hòa bình sẽ bị phá vỡ?” “Luân hồi muôn đời, tai họa ngàn kiếp, là ai đã gây ra tai họa này?” “Là rùa thần?” “Hay là ma huyết?” “Chẳng lẽ là hậu duệ của Lan Vương?”.
Anh ta lẩm bẩm, nói những điều mà người khác không thể hiểu được, tất nhiên là ở đây không có ai khác.
Thật lâu sau, anh ta đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi rời khỏi vách núi đi xuống núi, không bao lâu thì nhìn thấy một số kiến trúc phục cô.
Đại Lan, Nam Cương, Thiên Sơn Quan.
Giang Cung Tuấn ngồi xếp bằng trên đỉnh Thiên Sơn, đang nỗ lực điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.
Dưới chân núi, một đoàn người chậm rãi đi tới. Có tám người. Tám người phụ nữ mặc váy trắng, trên mặt dùng mạng che mặt.
Không thể nhìn rõ ngoại hình của những người phụ nữ đó, nhưng xét từ dáng người của bọn họ và đường nét trên khuôn mặt lờ mờ xuất hiện, họ là tám người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Tám người khiêng một cái kiệu màu trắng.
Tám người phụ nữ này khinh công rất giỏi, trên những ngọn cây cao hàng chục mét, bọn họ cứ đi về phía trước, chỉ trong vài giây đã đi được hàng chục mét, chỉ sau vài nhịp thở họ đã biến mất trên đỉnh núi.
Trên kiệu, một người đàn ông đang ngồi.
Người này mặc một chiếc áo choàng trắng, trong khoảng hai lăm hai sáu tuổi, rất đẹp trai, khuôn mặt tiêu chuẩn, tuy nhiên trên khuôn mặt đẹp trai này lại hơi tái nhợt, có dấu vết của bệnh tật.
Ở một đỉnh núi khác. Đường Sở Vi ngồi xếp bằng. Cô đến núi Thiên Sơn đã được một tuần rồi.
Tính toán thời gian, hôm nay chính là ngày Giang Cung Tuấn và người đàn ông bí ẩn sẽ quyết đấu.
Đúng lúc này, một đệ tử của Thiên Môn mang mặt nạ nhanh chóng xông tới, quỳ một chân xuống, cúi đầu, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Môn chủ, có người xuất hiện ở Thiên Sơn Quan”
“Người nào?” Đường Sở Vị đột ngột đứng dậy…
“Không rõ, là tám người phụ nữ, khiêng một cái kiệu, tốc độ rất nhanh, người của chúng ta không kịp ngăn cản, đã lao lên đỉnh núi Thiên Sơn rồi, có lẽ đã lên tới đỉnh núi”.
“Được rồi, tôi biết rồi, đi xuống đi.” “Vâng.” Đệ tử Thiên Môn đang quỳ trên mặt đất đứng dậy, nhanh chóng rời đi. Đường Sở Vi đeo mặt nạ trên tay vào.
Mang trên mặt chiếc mặt nạ ma quỷ kinh dị này, sau đó cầm kiếm Chân Tà được bao bọc bởi vỏ kiếm.
Tuy nhiên, cô không lập tức xuất hiện ngay.
Bởi vì đây là chuyện của Giang Cung Tuấn, nếu bây giờ cô xen vào, sau này Giang Cung Tuấn biết được, nhất định sẽ trách cô.
Cô chỉ có thể trốn trong bóng tối. Nếu Giang Cung Tuấn gặp nguy hiểm, cô sẽ ra tay.
Nếu Giang Cung Tuấn có thể đánh bại kẻ địch, thì cô sẽ không cần ra tay.
Tuy nhiên, cô không việc gì phải lo lắng.
Tu vi của Giang Cung Tuấn cũng ở trong Bát Cảnh, anh còn tu luyện. khí công Thiên Canh. Cộng với Kim Cương Bất Hoại Thần Thông, người có thể đánh bại anh rất ít.
Thực lực của cô so với Giang Cung Tuấn yếu hơn nhiều, cũng chính là nhờ dùng sức mạnh của máu rùa, thực lực của cô mới tăng lên.
Nếu ngay cả Giang Cung Tuấn cũng bại trận, cho dù cô mượn máu rùa cũng chưa chắc có thể địch nổi.
Trừ khi cô và Giang Cung Tuấn liên thủ. Đỉnh núi Thiên Sơn Quan.
Giang Cung Tuấn ngồi xếp bằng trên mặt đất, giống như một nhà sư già đang ngồi thiền.
Mấy ngày nay Trần Vũ Yến vẫn luôn lặng lẽ đứng ở bên cạnh. Trong lòng cô ta cũng đang tính thời gian. Tính toán thời gian, hôm nay là ngày diễn ra trận chiến đã hẹn. Tuy nhiên, kẻ thù vẫn chưa xuất hiện. “Anh Giang..”. Cô ta không nhịn được gọi một tiếng.
Nghe thấy tiếng gọi, Giang Cung Tuấn chậm rãi mở mắt ra, cầm Hình kiếm cắm trên đất, đứng lên, liếc nhìn Trần Vũ Yến, hỏi: “Sao vậy?”
Trần Vũ Yến nhìn mặt trời, nói: “Hôm nay thời gian quyết đấu của trận chiến đã tới rồi, bây giờ là buổi trưa, nhưng kẻ thù vẫn chưa xuất hiện, không phải là một trò đùa chứ?”
Trần Vũ Yến cảm thấy rất có khả năng này. Bất kỳ ai đưa ra lời mời thách đấu đều sẽ để lại tên. Thậm chí sẽ công bố với thiên hạ.
Nhưng mà, người gửi lời mời thách đấu cho Giang Cung Tuấn chẳng những không để lại tên, mà ngay cả tin tức cũng không truyền ra ngoài.
Nếu không phải Giang Cung Tuấn đi tới phái Thiên Sơn, phái Thiên Sơn cũng sẽ không biết có người gửi lời thách đấu cho Giang Cung Tuấn.
Cô ta đoán đây có thể là một trò đùa.
Hay nói cách khác, đây là kế điệu hổ ly sơn, đối phương không quyết đấu với Giang Cung Tuấn, mà chỉ muốn dẫn dụ Giang Cung Tuấn rời đi, không muốn Giang Cung Tuấn ở thành phố Tử Đằng.
Giang Cung Tuấn cũng không biết. Tuy nhiên, mấy ngày nay điện thoại di động của anh vẫn luôn bật.
Ở bên thủ đô không hề có tin tức nào truyền đến. Điều này có lẽ không phải muốn dẫn dụ anh rời đi, mới để anh đến đây.
Ngay lúc Giang Cung Tuấn đang khó hiểu.
Tám người phụ nữ mặc váy trắng, đeo khăn che mặt khiêng cái kiệu lao nhanh đến.
Sau một vài nhịp thở, bọn họ đã xuất hiện trên đỉnh núi. Tám người vững vàng đứng trên mặt đất.
Trần Vũ Yến không thể không di chuyển, đứng ở phía sau Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn cũng nhìn chằm chằm vị khách bất ngờ xuất hiện.
Anh biết người ngồi trên kiệu là người đã gửi lời mời thách đấu cho anh.
“Nếu đã đến rồi, cớ sao còn úp úp mở mở, ra đây đi” Giang Cung Tuấn lắc mạnh Hình Kiếm, nhìn chằm chằm vào cái kiệu.
Xuyên qua lớp vải thưa màu trắng quanh hiệu, anh có thể mơ hồ nhìn thấy người đàn ông ngồi trên kiệu đang mặc một chiếc áo choàng màu trắng, từ đường nét trên khuôn mặt nhìn ra, anh ta hẳn là không già lắm.
Trần Vũ Yến cũng nhìạ chằm chằm vào người đàn ông ngồi trên kiệu.
Cô ta cũng tò mò không biết người này là ai mà lại dám gửi lời mời thách đấu cho Giang Cung Tuấn.
“Khụ khục”. Trên liệu truyền đến một tiếng ho nhẹ. Sau đó, bức vải thưa ở phía trước kiệu đột nhiên được vén lên.
Một người đàn ông uể oải ngồi trên kiệu, nhìn Giang Cung Tuấn và Trần Vũ Yến ở cách đó không xa, cười nhạt nói: “Giang Cung Tuấn, anh rất đúng giờ.
“Khai Hiểu Đình đang ở đâu?”.
Giang Cung Tuấn đi về phía trước mấy bước, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Còn Trần Vũ Yến ở phía sau anh, đồng tử của cô ta khóa chặt lại, vẻ mặt không thể tin được, như thể cô ta đã nhìn thấy người đáng lẽ không nên xuất hiện.
“Trần Vân?” Trần Vũ Yến nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi lười biếng đang ngồi trên kiệu.
Bình luận facebook