• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cường đại chiến y Full dịch (113 Viewers)

  • Chap-162

Chương 162










Chương 162: Thật Ra Tôi Đang Giả Vờ Đó



Nhà họ Hà hoàn toàn không biết gì về y học, cũng không biết châm lửa có nghĩa là gì.



Đây là một phương pháp châm cứu cực kỳ cao thâm.




Cơ thể con người được chia thành hai khí âm và dương.



Âm dương được cân bằng thì cơ thể mới khỏe mạnh.




Âm khí quá nhiều hay dương khí quá nhiều đều sẽ sinh bệnh.



Châm lửa là là một phương pháp châm cứu đuổi hàn, bổ dương.



Cho dù là Lý Danh thì cũng chỉ từng đọc những ghi chép trong điển tích, chưa từng nhìn thấy có người sử dụng châm hỏa để điều trị bệnh cho người bệnh.




Lý Danh quỳ trên đất, khuôn mặt nóng bỏng và van xin.



Nếu học được phương pháp châm cứu trong truyên thuyết này, thì tương lai y thuật của ông ta sẽ lên một tầm mới.




“Thây, tôi xin thây hãy cho tôi một cơ hội, tôi xin thây”



Cảnh này khiến nhà họ Hà ngẩn ngơ.



Hà Huy Thành nghỉ hoặc, hỏi: “Bác sĩ Lý, anh làm gì vậy? Anh là thành viên của Hiệp hội y cổ truyền, sao anh có thể quỳ xuống trước đồ vô dụng như này?”




“Anh thì biết cái gì”



Lý Danh lạnh giọng nói: “Đây là châm hỏa, là phương pháp châm cứu trong truyên thuyết, cho dù là thân y Phương Vĩnh Cánh ở thành phố Tử Đằng cũng chưa chắc có thể hiểu rõ được phương pháp cao thâm như thế, mà châm hỏa còn có nguyên bộ, biết châm hỏa chắc chắn biết châm băng phách, một âm một dương kết hợp, được giới y cổ truyền xưng gọi là châm âm dương, đã bị thất truyên ngàn năm rồi”




Giang Cung Tuấn nhìn Lý Danh đang quỳ trên đất.



Anh cũng không ngờ rằng Lý Danh vậy mà biết được nhiêu như thế, biết cả châm âm dương.



Những thứ này cho dù là bác sĩ y cổ truyền lâu nay, hành nghề mấy chục năm cũng chưa chắc đã từng nghe qua.




Nhưng anh cũng không có ý định thu nhận học sinh, cũng không rảnh rỗi như vậy.



Anh gãi đầu, cười nói: “Châm hỏa là gì, châm âm dương là gì vậy, tôi chưa từng nghe, tôi chỉ biết âm khí trong cơ thể ông ngoại quá nhiều, đặc biệt là chỗ đầu gối cho nên mỗi lần trời mưa thì âm khí ở đầu gối sẽ càng nặng hơn, khiến chân đau đớn, nên tôi mới nghĩ đến việc dùng cồn để loại trừ âm khí thôi.”




“Hả?”



Lý Danh choáng váng.



Ông ta nhìn chằm chăm Giang Cung Tuấn: “Anh, anh thật sự không biết châm hỏa sao?”




Giang Cung Tuấn thắc mắc: “Châm hỏa là gì vậy?”



Nghe vậy, Lý Danh đứng dậy.




Ông ta còn cho rằng phương pháp Giang Cung Tuấn sử dụng chính là phương pháp châm cứu trong truyền thuyết, hóa ra là anh đánh bậy đánh bạ sử dụng cồn để châm cứu, dọa ông ta một trận.



Ông ta đã bảo mà, loại phương pháp châm cứu trong truyền thuyết thì một thằng nhóc con làm sao biết được chứ?



Mặt Giang Cung Tuấn lúng túng, nói: “Thật ra là Sở Vi đã nói với tôi chuyện của ông ngoại nên tôi mới lên mạng tìm tòi phương pháp điều trị, cộng với tôi thật sự cũng biết một chút y thuật nên mới thể hiện một phen trước mặt mọi người”




“Hóa ra là vậy.”



“Tôi nói rồi mà, tuổi còn trẻ vậy thì sao có thể là thần y được”




“Tôi còn cho rằng nhà họ Đường thật sự có một thần y cơ chứ”



Nhà họ Hà bừng tỉnh.



Mà Lý Danh thì cảm thấy lúng túng.




Ông ta kích động quá nên mới chưa hiểu rõ chuyện gì đã quỳ xuống.



Bây giờ nghĩ đến thật sự mất mặt quá đi.




Ông ta không khỏi xụ mặt, quát mắng: “Người trẻ tuổi, không biết thì đừng giả bộ biết, phải học hành đến nơi đến chốn”



“Đúng, đúng, bác sĩ Lý dạy phải” Giang Cung Tuấn liên tục gật đầu.



Chuyện này đã kết thúc như thế.




Nhà họ Hà tụ tập cùng nhau tiếp tục tán gu.



Mà Đường Sở Vi thì kéo Giang Cung Tuấn qua một bên.




Cô ôm tay trước mặt, nhìn Giang Cung Tuấn chất vấn: “Anh hay lắm Giang Cung Tuấn, che giấu quá nhỉ, nói thật cho em anh còn bao nhiêu chuyện giấu em hả?”



Người khác đều tin rằng cô đã nói trước với Giang Cung Tuấn.



Nhưng chỉ có Đường Sở Vi biết mình không hề nói với anh.




Cái gì mà Giang Cung Tuấn lên mạng tìm tòi là hoàn toàn nói hươu nói vượn.



Giang Cung Tuấn cười hì hì: “Vợ ơi, nếu anh không nói như vậy thì anh phải nói sao đây, nói anh thật sự là thần y sao, thật ra y thuật của anh cũng chỉ bình thường thôi, không so được với ai, dùng cồn để châm cứu cũng đâu tính là cái gì đâu đúng không?”




“Cũng đúng”



Đường Sở Vi nhẹ gật đầu.





Cồn có thể bốc cháy, xuất hiện châm bốc lửa cũng là bình thường.




Nhưng bây giờ cô càng lúc càng thấy Giang Cung Tuấn thần bí.



Người chồng nhìn có vẻ cà lơ phất phơ không thèm để ý gì cả của cô trở nên ngày càng thần bí.




Cô thấy chắc chắn Giang Cung Tuấn còn rất nhiều chuyện giấu cô.



Nhưng Giang Cung Tuấn không nói cô cũng không hỏi.



“Chồng em cũng không phải cái gì cũng tệ”




Trong lòng Đường Sở Vi cũng rất vui.



Ít nhất bây giờ cô biết rằng Giang Trần thực sự biết y thuật, mà y thuật của anh chắc chắn đáng gờm, đáng gờm đến mức ngay cả thành viên của Hiệp hội y cổ truyền thấy cũng phải quỳ xuống để bái anh làm thầy.




Cô nghĩ đến những lời trước đó Giang Cung Tuấn nói.



Nói gì mà dạy mấy ngày, truyền thụ cho cô một số bí quyết thì chắc chắn cô có thể đè bẹp mọi người ở cuộc thi y thuật.



Trước đó cô còn thấy đây là trò cười.




Bây giờ cô lại thấy có lẽ thật sự có thể làm được.



Dù sao y thuật mà Giang Cung Tuấn phô bày khiến cả thành viên của Hiệp hội y cổ truyền phải quỳ xuống đất bái anh làm thầy, muốn được theo học anh.




“Chồng ơi.”



“ừm Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi hỏi: “Sao thế?”



“Anh dạy em nửa tháng thì em thật sự có thể đoạt giải nhất ở đại hội y thuật sao?”




Giang Cung Tuấn sờ mũi, nói: “Chuyện này anh cũng không chắc lắm, vì anh cũng không hiểu rõ y thuật của các bác sĩ cổ truyền ở phố y được, cũng không biết y thuật của Phương thần y thế nào, nhưng để em vào được đến mười vị trí đầu thì cũng không thành vấn đề đâu nhỉ?”



“Thật không?”




Đường Sở Vi hớn hở, vui mừng nói: “Vậy anh dạy em đi”



Thấy Đường Sở Vi cười vui vẻ như cô gái mười tám mười chín tuổi như thế, Giang Cung Tuấn cũng thấy vui vẻ, anh không biết đã bao lâu Đường Sở Vi không cười như vậy với anh rồi.



“Được, đợi mai về thành phố Tử Đằng anh sẽ chỉ cho em, nhưng em ù ù cạc cạc với các thứ như kinh mạch huyệt đạo cơ thể người, nên lúc về anh sẽ giới thiệu cho em quyển kiến thức cơ bản về y cổ truyền, enh học thuộc kinh mạch huyệt đạo cơ thể người cùng với tác dụng của mỗi một huyệt đạo kinh mạch cho anh”




“Hả? Khó vậy hả?” Đường Sở Vi lập tức uể oải, nói: “Chỉ nửa tháng ngắn ngủi có thể được không?”



Giang Cung Tuấn cười nói: “Em dành mười ngày học thuộc, biết một chút, đến lúc ở Đại hội y thuật thì làm bộ làm tịch tỏ vẻ rất uyên thâm, lúc đó anh lại truyền dạy cho em một số cách chữa trị thất truyền, khi em phát huy những cái này ở Đại hội y thuật chẳng phải tất cả mọi người sẽ kinh ngạc sao?”




Giang Cung Tuấn nói nhỏ bên tai cô: “Thật ra, anh cũng không biết nhiều lắm, anh chỉ biết các loại huyệt đạo căn bản thôi, Ngô Huy dạy cho anh một số phương pháp thất truyền nên mới khiến Lý Danh kinh ngạc như vậy.”



Đường Sở Vi nghe vậy cười khúc khích.



“Anh xấu quá”




“Ha hai”



Giang Cung Tuấn cười ha ha.




Đường Sở Vi trợn mắt: “Em còn cho rằng anh thật sự có năng lực chứ, không ngờ anh cũng không biết mà làm bộ giỏi thôi, biết giả vờ, haizz, không đúng…”



Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn.



“Anh chỉ bắt mạch là có thể chẩn đoán được bệnh của ông nội, sao có thể không biết mà ra vẻ được chứ? Anh chắc chắn có năng lực thật sự, em đã nói mà, chồng em sao có thể là người bình thường, khi về anh đến hiệu thuốc Vĩnh Thái làm việc, với y thuật của anh chắc chắn hiệu thuốc.




Vĩnh Thái có thể nổi tiếng ở phố y được.”



Giang Cung Tuấn vừa nghe lập tức sợ hãi.




Anh không muốn đi làm đâu.



“Sở Vi..” Anh gãi đầu không dám nói.



“Hử? Anh muốn nói gì?”




Giang Cung Tuấn ấp a ấp úng nói: “Anh nói xong em có thể không tức giận không?”



“Không giận, anh nói đi.”




“Thật ra tình hình cơ thể của ông ngoại em là anh hỏi Hà Nhược Loan đó, Hà Nhược Loan đã nói với anh, anh đã nghe ngóng tỉnh tường tình hình của nhà họ Hà trước rồi, mục đích là để tăng thể diện cho em, y thuật của anh thật sự bình thường thôi, chỉ trình độ gà mờ thôi, nếu em bảo anh đi khám bệnh thì chắc chắn sẽ khám chết người đó.”



“Đúng không?”



Đường Sở Vi không tin.




“Anh chữa khỏi hai lần cho em, lần trước ở hiệu thuốc Vĩnh Nhạc, còn chẩn đoán ra bệnh cho nhiều người như vậy lẽ nào là trùng hợp sao?”



“Sở Vi, anh cũng không gạt em, việc chữa trị cho em không cần y thuật gì cả, chỉ cần biết một số phương pháp phối chế cổ xưa là được, phương pháp phối chế là Ngô Huy cho anh, anh dựa theo phương pháp phối chế chế thuốc thì cho dù chưa từng học y cổ truyền cũng có thể điều phối được thuốc”




Thật à?” Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn, vẻ mặt không tin.



“Thật mà”



Giang Cung Tuấn gật đầu, sau đó thấy vẻ mặt Đường Sở Vi có chút không ổn, vội nói: “Em đã nói sẽ không giận mà?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom