• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cường đại chiến y Full dịch (159 Viewers)

  • Chap-866




Chương 866: Tìm kiếm​




Long vực Thiên ở ngoài cửa đợi Giang Cung Tuấn một lúc, Giang Cung Tuấn liền đi ra.



Hai người lên tiếng chào hỏi nhau xong, cũng không nói thêm gì, trực tiếp tiến thẳng đến quân khu.



Quân khu, Tiêu Dao Vương tự mình đi tiếp đón Giang Cung Tuấn và Thiên.



“Cung Tuấn, máy bay trực thăng chuẩn bị xong rồi, đã đổ đầy xăng, trên trực thăng còn có xăng dự trữ nữa, đủ để đi tới đi lui, hơn nữa còn có cả phi công”



Vẻ mặt Giang Cung Tuấn cảm kích nói: “Ừm, cảm ơn”.



“Hai anh em chúng ta, còn cần nói những lời khách sáo này hay sao?



Tiêu Dao Vương cười nói: “Được rồi, tôi cũng không làm chậm trễ thời gian của hai người nữa, cậu đi trước đi. Bây giờ xuất phát, đến gần tôi là có thể đến nơi. Đúng rồi, tôi không biết lần này cậu đi mấy ngày, cho nên ở trên trực thăng, tôi có chuẩn bị thức ăn của một tuần”



Tiêu Dao Vương cân nhắc mọi mặt rất toàn diện. Ngay cả đồ ăn cũng chuẩn bị cho Giang Cung Tuấn.



Giang Cung Tuấn và Thiên không dừng lại ở đây lâu, trực tiếp đi lên chiếc máy bay trực thăng cỡ lớn.



Trực thăng từ từ bay lên, rời khỏi Tử Đằng, bay ra hướng biển.



Trên trực thăng, Giang Cung Tuấn vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi.



Rất nhanh đã đến gần tối.



“Thiên soái, dựa theo bản đồ hiển thị, chỗ cần đến chính là ở tại khu vực này.”



Giang Cung Tuấn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phi công mở miệng làm anh phản ứng lại: “Ừm”



Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Tìm một hòn đảo gần đấy rồi tạm thời đáp xuống”



“Vâng.” Phi công gật đầu.



Sau đó bắt đầu tìm kiếm hòn đảo gần đó.



Rất nhanh đã tìm thấy một hòn đảo có diện tích rất lớn, tìm một nơi rộng rãi bằng phẳng rồi điều khiển trực thăng đáp xuống.



Sau khi hạ cánh, Giang Cung Tuấn mới lấy bản đồ ra xem xét. Thiên cũng ghé đầu vào xem.



Giang Cung Tuấn phân phó nói: “Đúng rồi, mở bản đồ vệ tinh ra cho tôi nhìn một chút”



“Vâng”



Phi công lập tức mở bản đồ vệ tinh trên trực thăng ra.



Giang Cung Tuấn nhìn thoáng qua, sau đó mở ra tấm bản đồ, chỉ vào một vị trí nói: “Nếu như bản đồ là thật, vậy thì vị trí hiện tại của chúng ta là ở đây, mà vị trí của Long vực cách chỗ này hơn 100 km, có lẽ là tại hòn đảo này.”



Giang Cung Tuấn chỉ vào vị trí của Long vực.



“Vậy thì còn chờ gì nữa, trực tiếp để trực thăng bay qua đó thôi.” Thiên có chút gấp gáp nói.



Giang Cung Tuấn bỏ tay xuống, nói: “Hiện tại chúng ta không biết nơi đó có phải là Long vực hay không, không biết nơi đó rốt cuộc là có rồng tồn tại hay không. Mà rồng có hình dạng gì, chúng ta cũng chưa gặp qua bao giờ, cũng không biết thực lực chính thức của rồng. Lại càng không biết chúng ta tự tiện xâm nhập vào, có chọc giận rồng hay không. Theo ý của tôi, phi công lại đây, hai người chúng ta qua đó, hơn 100 km đường biển, dựa vào thực lực của chúng ta, hoàn toàn có thể vượt qua được.”



Giang Cung Tuần lo lắng nếu phi công lái trực thăng đến đó, ngộ nhỡ chọc giận rồng thì sẽ rất phiền phức.



“Được.” Thiên nhẹ gật đầu.



Ông ta cũng đồng ý với cách làm của Giang Cung Tuấn.



Nếu trực thăng xảy ra chuyện, tại vùng biển mênh mông này, cho dù năng lực của bọn họ có mạnh đến đâu, muốn trở về thì cũng khó như lên trời.



“Đi, xuống trực thăng thôi.”



Giang Cung Tuấn dẫn đầu nhảy xuống trực thăng.



Thiên theo sát phía sau.



“Giang Cung Tuấn, cứ vượt biển như vậy thì quá tiêu hao chân khí hay chúng ta đi chặt ít gỗ làm một cái thuyền đơn giản đi”



Theo hiển thị trên bản đồ, khoảng cách từ nơi này đến Long vực cũng phải hơn 100 km. Mặc dù dựa vào thực lực của bọn họ thì hoàn toàn có thể vượt qua, nhưng vẫn có nguy hiểm tiềm tàng.



Vì thế, Thiên cảm thấy nên làm một chiếc thuyền sẽ an toàn hơn.



“Cũng được” Giang Cung Tuấn gật đầu.



Sau đó, hai người phân nhau ra, bắt đầu đi chặt gỗ ở xung quanh. Không lâu sau, cũng đã chặt được không ít gỗ, chặt những cây này ra, lấy vỏ cây làm dây thừng dùng để cố định.



Bận rộn đến tối muộn, mới làm xong một chiếc thuyền đơn sơ.



Dựa theo ý của Giang Cung Tuấn, sáng sớm ngày mai mới đi Long vực. Nhưng Thiên lại có chút không chờ được, nên Giang Cung Tuấn chỉ có thể lựa chọn lên đường ngay trong đêm.



Hai người lấy một ít thức ăn rồi lên thuyền. Sau đó, Thiên lợi dụng chân khí để tăng tốc cho thuyền, đồng thời còn khống chế được phương hướng, để thuyền không đi lệch hướng.



Hơn 100 km lại chỉ dùng vẻn vẹn có một tiếng đồng hồ. Một tiếng sau, trời đã đen hẳn rồi.



Trong vùng biển, gió lớn thét gào, sóng lớn cao đến mười mấy mét cuộn trào, không ngừng lao về phía bờ biển.



Thiên dừng thuyền xong đem nó cố định lại sau đó quay người nhìn hòn đảo khổng lồ trước mắt, nói: “Có lẽ chính là nơi này rồi. Trên bản đồ hiển thị, nơi này có một Long vực, mà rồng thì ở trong Long vực. Nhưng đây là thông tin từ nghìn năm trước, giờ đã trôi qua hơn nghìn năm, rồng có còn ở đó hay không thì không rõ Giang Cung Tuấn phân biệt phương hướng một chút, nói: “Hòn đảo này khá lớn, chúng ta tách ra điều tra thôi. Ông đi bên này, tôi đi bên đó, không cần biết có tìm thấy cái gì hay không, trước khi trời sáng chúng ta đều phải về lại đây để tập hợp”



“Vậy tôi đi trước đây” Thiên lập tức xoay người rời đi.



Giang Cung Tuấn cũng không chậm trễ.



Hai người chia thành hai hướng đi tìm kiếm.



Giang Cung Tuấn sử dụng tốc độ cực hạn, một bước nhảy đã xuất hiện tại nơi cách chỗ cũ mười mấy mét, lại nhảy thêm mấy bước nữa, liền biến mất trong màn đêm tăm tối.



Anh không ngừng tiến về phía trước cũng chăm chú quan sát xung quanh.



Anh đi về hướng khu vực trung tâm của hòn đảo.



Chạy như bay tầm 20 phút, anh thấy một ngọn núi, sau đó anh tiến sâu vào trong núi rồi phóng về hướng trên cao.



Rất nhanh, anh đã xuất hiện trên đỉnh của ngọn núi cao hơn nghìn mét này, đứng trên đỉnh núi, tầm mắt bao quát núi sông.



Tuy hiện giờ là ban đêm, nhưng hôm nay trắng rất sáng nên anh nhìn được ra khá xa.



Sau khi lên đỉnh núi, anh phát hiện một vực sâu rộng hơn 200 mét.



Giang Cung Tuấn đứng trước vách núi, nhìn về cái vực sâu không thấy đáy kia, nhẹ giọng thì thào: “Nơi này có lẽ chính là Long vực, trước trở về nghỉ ngơi một đêm, chờ đến sáng sớm ngày mai lại cùng Thiên đến đây xem xét sau.”



Giang Cung Tuấn suy tư xong, liền nhanh chóng xoay người rời đi.



Khi anh trở lại địa điểm tập hợp, đã thấy Thiên ở đó rồi.



“Thế nào rồi?” Anh vừa về, Thiên lập tức hỏi.



“Ừm”



Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Chắc là tìm thấy Long vực rồi, nhưng tôi vẫn chưa xác định rõ. Chúng ta trước tìm một chỗ để nghỉ ngơi, chờ đến trời sáng thì đi đến đó điều tra”



“Được, nghe cậu”



Hai người lại một lần nữa rời khỏi bờ biển, bắt đầu tiến sâu vào trong đảo. Không bao lâu sau đã xuất hiện ở trong rừng. Có điều, lần này hai người không tiếp tục đi sâu vào nữa, mà nghỉ ngơi tại chỗ luôn.



Giang Cung Tuấn bắt đầu nhóm lửa, còn Thiên thì đi săn thú rừng.



Đợi Giang Cung Tuấn nhóm được đống lửa xong, Thiên cũng mang theo một động vật không biết tên trở về, con thú đã được rạch bụng lột da, rửa ráy sạch sẽ.



Hai người vây quanh đống lửa, nướng thịt. Ai cũng không nói gì. Bầu không khí có chút yên tĩnh.



“Được rồi này.”



Thiên xé một cái đùi đưa cho Giang Cung Tuấn.



Giang Cung Tuấn nhận lấy, cắn xuống. Thiên cũng cầm miếng thịt đưa lên miệng gặm, bỗng nhiên hỏi: “Giang Cung Tuấn, cậu có tâm nguyện gì không?”



“Tâm nguyện sao?”



Giang Cung Tuấn nhìn Thiên một cái, suy nghĩ rồi nói: “Tâm nguyện lớn nhất của tôi chính là hy vọng Đoan Hùng được hòa bình, muôn đời hưng thịnh. Mà mục tiêu hiện tại của tôi, chính là giết rồng, lấy được máu tươi của rồng để cứu Sở Vi, sau đó ẩn cư cùng với Sở Vị. Nói thật, tôi chỉ muốn tìm một nơi không có người, cùng người phụ nữ mình yêu sống cả đời ở đó, hòn đảo như thế này cũng không tệ”.



“Ông thì sao?” Anh nhìn về phía Thiên.



“Tôi sao?” Thiên chỉ hơi cười, không mở miệng. Vì mục tiêu của ông ta quá lớn, sợ nói ra sẽ dọa đến Giang Cung Tuấn.



“Ở đây cũng không có người khác, nói đi” Giang Cung Tuấn cũng muốn biết, trong lòng Thiên rốt cuộc đang muốn làm cái gì.



Lúc này, Thiên mới trở nên nghiêm túc, nói ra: “Tôi muốn làm đệ nhất thiên hạ, tôi muốn tất cả người trong thiên hạ đều phải thần phục tôi, nghe theo hiệu lệnh của tôi”



“Chỉ có thế thôi?”



Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Làm được đến đệ nhất thiên hạ, người trong thiên hạ đều thần phục ông, nghe lệnh ông, vậy thì như thế nào chứ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom