Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1024: Tính toán của Giang Cung Tuấn
Tiêu dao thập tuyệt chưởng có sức tàn phá rất mạnh, đầu mạnh kết mạnh, bá đạo sắc bén. Nhưng đối mặt với Thần Bảo Lang thì không có chút tác dụng nào, gã có thể hoá giải một cách dễ dàng.
Dù Giang Cung Tuấn tung ra chưởng thứ mười cũng cũng không thể khiến Thần Bảo Lang bị thương, gã vẫn có thể nhẹ nhàng đỡ được. Sau khi hóa giải đòn tấn công của Giang Cung Tuấn, gã bay lên không trung, xuất hiện ở phía sau Giang Cung Tuấn, đột nhiên tấn công, cả người Giang Cung Tuấn như quả bóng cao su bị xì hơi lần nữa rơi xuống đất, cả người đều vô cùng đau đớn.
Thần Bảo Lang ở phía trên lạnh nhạt nhìn xuống, giơ tay lên lòng bàn tay xuất hiện một luồng chân khí dữ dội như gió lốc từ trên trời giáng xuống đánh thẳng vào Giang Cung Tuấn.
“Đùng!”
Trên lôi đài xuất hiện một cái hố sâu, Giang Cung Tuấn nằm ở giữa hổ.
“Chết rồi sao?”.
“Chính diện nhận một đòn tấn công toàn lực của cao thủ siêu phàm cảnh thì chết chắc rồi”
“Tôi còn tường Giang Cung Tuấn mạnh lắm chứ, không ngờ tới tay cao thủ siêu phàm cảnh lại không chịu nổi một đòn”
Ngoài lôi đài có không ít người sôi nổi bàn tán. Bọn họ đều bị thực lực đáng sợ của Thần Bảo Lang dọa, bị sức mạnh của siêu phàm cảnh hù rồi.
Ngay cả Mạch Doanh cũng âm thầm lo lắng cho Giang Cung Tuấn.
Lúc tất cả mọi người đều cho rằng Giang Cung Tuấn đã bị đánh chết, thì có một cánh tay từ dưới hố đưa lên, có một người từ trong hố bò lên, sau khi người đó bò ra khỏi cái hố, mặt đất lập tức bằng phẳng trở lại như cũ.
Giang Cung Tuần nằm dưới đất, tóc tai bù xù, cả người cả người toàn là máu, hơi thở thoi thóp, không ngừng thở dốc.
“Không chết hả?”
“Vậy mà chưa chết?
“Thằng nhóc này cũng có thể chịu đánh quá đấy chứ?”
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn còn sống không ít người cảm thấy ngạc nhiên.
Ngay cả Thần Bảo Lang đang lơ lửng trên cao cũng cảm thấy căng thẳng, gã đã nghe nói thân thể Giang Cung Tuấn rất mạnh, rất dai nhưng gã vẫn không tin, bây giờ tận mắt nhìn thấy thân thể hắn ta mạnh tới cỡ nào cũng cảm thấy bất ngờ.
Một con người vừa tiến vào thần thông lại có thể chịu nổi một đòn tấn công toàn lực của mình, đúng là quá khủng bố.
Giang Cung Tuần nằm trên lôi đài, vết thương trên người lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được hồi phục lại. Sau đó chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn Thần Bảo Lang đang ở trên không trung, nhe răng cười nói: “Xem ra tôi phải sử dụng tuyệt học chân chính rồi”
Chỉ thấy da thịt anh dần xảy ra biến hóa biến thành màu đồng cổ, bên ngoài thân thể còn xuất hiện một vòng sáng màu đồng. Đối mặt với kẻ mạnh như Thần Bảo Lang, Giang Cung Tuấn không thể giữ lại gì nữa, thi triển kim cương bất hoại thần công.
Bộ tuyệt học này anh đã tu luyện trong một thời gian rất dài, tuyệt học này chân khí càng mạnh thì lực phòng ngự càng khủng bố, hiện tại anh đã đạt tới cảnh giới đại thành.
Thần Bảo Lang hừ lạnh.
Vụt.
Gã rút thanh trường kiếm đeo sau lưng ra khỏi vỏ, thanh kiếm trong tay tràn ngập kiếm khí, thân thể chợt lóe lên xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn, tốc độ của gã quá nhanh đến nổi Giang Cung Tuấn tránh không kịp nữa. Kiểm khí đáng sợ đánh tới, va vào vòng ánh sáng màu đồng.
Âm.
Vòng sáng là chân khí hộ thân nháy mắt bị đánh vỡ, lưỡi kiếm sắc bén trực tiếp xuyên qua da thịt đâm thẳng vào người anh.
“Chỉ có vậy?” Thần Bảo Lang cười nhạt: “Tôi còn tưởng tuyệt học của cậu mạnh lắm chứ, thì ra cũng chỉ có thế”
Sau một kiếm gã lập tức giáng thêm một chưởng, Giang Cung Tuấn lại bị đánh văng ra đập xuống đất. Anh nằm trong đống đổ nát, không còn chút sức để đứng dậy. Còn cho rằng dùng Kim cương bất hoại thần công thì cho dù không phải đối thủ của Thần Bảo Lang thì cũng có thể chống đỡ một lúc, nhưng không thể ngờ rằng siêu phàm cảnh lại đáng sợ như vậy, không ngờ Thần Bảo Lang lại mạnh như thế, dễ dàng phá được kim cương bất hoại thần công.
Cú đánh của Thần Bảo Lang đánh nát nội tạng và kinh mạch toàn thân của anh, đây là lần đầu tiên anh bị thương tới mức này nằm dưới đất không đứng dậy nổi.
Lúc này thân thể anh đang tự chữa trị.
Thần Bảo Lang cũng không lập tức ra tay diệt Giang Cung Tuấn ngay, bởi vì gã biết tàn hồn của chủ nhân trước còn đang ở trong tiên phủ âm thầm quan sát, không thể biểu hiện quá mức hung ác được.
Gã rất rộng lượng nói: “Giang Cung Tuấn, cậu không phải đối thủ của tôi, nhận thua đi, tôi không muốn giết cậu” Giọng Thần Bảo Lang vang lên.
Gã muốn dùng một chiêu đánh bại Giang Cung Tuấn để chủ nhân trước xem, đã làm được rồi. Gã không giết Giang Cung Tuấn cũng là để cho chủ nhân tiên phủ xem.
Giang Cung Tuấn nằm dưới đất không nói câu nào, ước chừng qua năm phút anh mới hồi phục lại, đứng lên hoạt động gân cốt, nhìn Thần Bảo Lang cười nói: “Nhận thua hả? Trong từ điển của tôi không có hai chữ ‘nhận thua!”
Thần Bảo Lang lại bị chấn động lần nữa, gã biết Giang Cung Tuấn bị thương nặng bao nhiêu vậy mà mới chỉ ngắn ngủn vài phút đã lành lại rồi.
Quá thần kỳ?
Ngoài lôi đài, tất cả mọi người đều bị thân thể của Giang Cung Tuần làm cho chấn động. Ngay cả Mạch Doanh cũng kinh ngạc, khuôn mặt trắng nõn hiện lên sự hâm mộ, ghen tỵ nói: “Tên nhóc này đúng là may mắn quá đi, nếu mình có thân thể này thì thế giới không còn ai là đối thủ rồi. A, nói cái gì thế này, sao mình lại có thể ước ao thân thể anh ta chứ!”.
Trên lôi đài.
Giang Cung Tuấn tuy đang mỉm cười nhưng tâm trạng lại vô cùng xấu. Thần Bảo Lang quá mạnh, cho dù thân thể anh là có một không hai nhưng vẫn không phải là đối thủ của cao thủ siêu phàm cảnh.
Sức mạnh của thân thể hoàn toàn bị nghiền áp, chân khí của bản thân lại càng yếu kém. Bây giờ trong lòng anh đang tính toán làm thế nào mới có thể lấy được thắng lợi. Bây giờ muốn thắng chỉ còn cách thi triển Niết bàn Càn khôn, có điều tuy Niết bàn càn khôn rất mạnh nhưng tốc độ phản ứng của Thần Bảo Lang rất nhanh, hoàn toàn có tránh được chiêu này.
Suy nghĩ một lúc anh nói: “Thần Bảo Lang, tôi thừa nhận cậu rất mạnh, thế này đi, nếu cậu có thể tiếp một chiêu nữa của tôi thì tôi sẽ nhận thua, thế nào?” Giọng Giang Cung Tuấn vang lên.
“A” Thần Bảo Lang cười nhẹ, nói: “Đừng nói là một chiều, mười chiều, trăm chiêu, ngàn chiếu cũng được hết”
Giang Cung Tuấn cười quỷ dị, nói: “Nói trước nhé, cậu không thể tránh, chỉ có thể đỡ, nếu cậu tránh thì tính là thua, đồng ý không?”
Giang Cung Tuấn rất rõ Càn khôn tịch diệt mạnh tới mức nào. Ba năm trước lúc anh vẫn còn rất yếu là dựa vào một chiêu này đánh Tuyệt Hằng bị thương nặng mất đi sức chiến đấu. Bây giờ anh đã mạnh hơn ba năm rất nhiều cho nên dùng càn khôn tịch diệt chắc chắn có thể khiến Thần Bảo Lang bị thương nặng, thậm chí là lấy mạng gã.
“Được tôi đồng ý” Thần Bảo Lang thể hiện mình là người rất rộng rãi.
Trong mắt gã Giang Cung Tuấn quá yếu, cho dù anh ra chiêu gì gã cũng có thể đõ được.
Giang Cung Tuấn nhìn Khí Linh ngoài lôi đài, nói: “Tiền bối, ngài làm chủ, nếu gã tránh là gã thua”
Khí Linh nói: “Nếu hai bên đã đồng ý thì tất nhiên là tính, tôi làm chủ, nếu gã tránh là anh thắng, đi thẳng tói vi thứ chín.
Giang Cung Tuấn yên tâm, còn Thần Bảo Lang thì bỗng dưng hơi lo lắng, trong lòng có cảm giác không lành.
“Hay là tên nhóc này còn có tuyệt chiêu gì? Nhưng nhớ lại thực lực của Giang Cung Tuấn thì gã không lo lắng gì nữa: “Lo lắng cái gì vậy chứ, dù hắn có tuyệt chiêu gì cũng chưa chắc có thể khiến mình bị thương”
Dù Giang Cung Tuấn tung ra chưởng thứ mười cũng cũng không thể khiến Thần Bảo Lang bị thương, gã vẫn có thể nhẹ nhàng đỡ được. Sau khi hóa giải đòn tấn công của Giang Cung Tuấn, gã bay lên không trung, xuất hiện ở phía sau Giang Cung Tuấn, đột nhiên tấn công, cả người Giang Cung Tuấn như quả bóng cao su bị xì hơi lần nữa rơi xuống đất, cả người đều vô cùng đau đớn.
Thần Bảo Lang ở phía trên lạnh nhạt nhìn xuống, giơ tay lên lòng bàn tay xuất hiện một luồng chân khí dữ dội như gió lốc từ trên trời giáng xuống đánh thẳng vào Giang Cung Tuấn.
“Đùng!”
Trên lôi đài xuất hiện một cái hố sâu, Giang Cung Tuấn nằm ở giữa hổ.
“Chết rồi sao?”.
“Chính diện nhận một đòn tấn công toàn lực của cao thủ siêu phàm cảnh thì chết chắc rồi”
“Tôi còn tường Giang Cung Tuấn mạnh lắm chứ, không ngờ tới tay cao thủ siêu phàm cảnh lại không chịu nổi một đòn”
Ngoài lôi đài có không ít người sôi nổi bàn tán. Bọn họ đều bị thực lực đáng sợ của Thần Bảo Lang dọa, bị sức mạnh của siêu phàm cảnh hù rồi.
Ngay cả Mạch Doanh cũng âm thầm lo lắng cho Giang Cung Tuấn.
Lúc tất cả mọi người đều cho rằng Giang Cung Tuấn đã bị đánh chết, thì có một cánh tay từ dưới hố đưa lên, có một người từ trong hố bò lên, sau khi người đó bò ra khỏi cái hố, mặt đất lập tức bằng phẳng trở lại như cũ.
Giang Cung Tuần nằm dưới đất, tóc tai bù xù, cả người cả người toàn là máu, hơi thở thoi thóp, không ngừng thở dốc.
“Không chết hả?”
“Vậy mà chưa chết?
“Thằng nhóc này cũng có thể chịu đánh quá đấy chứ?”
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn còn sống không ít người cảm thấy ngạc nhiên.
Ngay cả Thần Bảo Lang đang lơ lửng trên cao cũng cảm thấy căng thẳng, gã đã nghe nói thân thể Giang Cung Tuấn rất mạnh, rất dai nhưng gã vẫn không tin, bây giờ tận mắt nhìn thấy thân thể hắn ta mạnh tới cỡ nào cũng cảm thấy bất ngờ.
Một con người vừa tiến vào thần thông lại có thể chịu nổi một đòn tấn công toàn lực của mình, đúng là quá khủng bố.
Giang Cung Tuần nằm trên lôi đài, vết thương trên người lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được hồi phục lại. Sau đó chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn Thần Bảo Lang đang ở trên không trung, nhe răng cười nói: “Xem ra tôi phải sử dụng tuyệt học chân chính rồi”
Chỉ thấy da thịt anh dần xảy ra biến hóa biến thành màu đồng cổ, bên ngoài thân thể còn xuất hiện một vòng sáng màu đồng. Đối mặt với kẻ mạnh như Thần Bảo Lang, Giang Cung Tuấn không thể giữ lại gì nữa, thi triển kim cương bất hoại thần công.
Bộ tuyệt học này anh đã tu luyện trong một thời gian rất dài, tuyệt học này chân khí càng mạnh thì lực phòng ngự càng khủng bố, hiện tại anh đã đạt tới cảnh giới đại thành.
Thần Bảo Lang hừ lạnh.
Vụt.
Gã rút thanh trường kiếm đeo sau lưng ra khỏi vỏ, thanh kiếm trong tay tràn ngập kiếm khí, thân thể chợt lóe lên xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn, tốc độ của gã quá nhanh đến nổi Giang Cung Tuấn tránh không kịp nữa. Kiểm khí đáng sợ đánh tới, va vào vòng ánh sáng màu đồng.
Âm.
Vòng sáng là chân khí hộ thân nháy mắt bị đánh vỡ, lưỡi kiếm sắc bén trực tiếp xuyên qua da thịt đâm thẳng vào người anh.
“Chỉ có vậy?” Thần Bảo Lang cười nhạt: “Tôi còn tưởng tuyệt học của cậu mạnh lắm chứ, thì ra cũng chỉ có thế”
Sau một kiếm gã lập tức giáng thêm một chưởng, Giang Cung Tuấn lại bị đánh văng ra đập xuống đất. Anh nằm trong đống đổ nát, không còn chút sức để đứng dậy. Còn cho rằng dùng Kim cương bất hoại thần công thì cho dù không phải đối thủ của Thần Bảo Lang thì cũng có thể chống đỡ một lúc, nhưng không thể ngờ rằng siêu phàm cảnh lại đáng sợ như vậy, không ngờ Thần Bảo Lang lại mạnh như thế, dễ dàng phá được kim cương bất hoại thần công.
Cú đánh của Thần Bảo Lang đánh nát nội tạng và kinh mạch toàn thân của anh, đây là lần đầu tiên anh bị thương tới mức này nằm dưới đất không đứng dậy nổi.
Lúc này thân thể anh đang tự chữa trị.
Thần Bảo Lang cũng không lập tức ra tay diệt Giang Cung Tuấn ngay, bởi vì gã biết tàn hồn của chủ nhân trước còn đang ở trong tiên phủ âm thầm quan sát, không thể biểu hiện quá mức hung ác được.
Gã rất rộng lượng nói: “Giang Cung Tuấn, cậu không phải đối thủ của tôi, nhận thua đi, tôi không muốn giết cậu” Giọng Thần Bảo Lang vang lên.
Gã muốn dùng một chiêu đánh bại Giang Cung Tuấn để chủ nhân trước xem, đã làm được rồi. Gã không giết Giang Cung Tuấn cũng là để cho chủ nhân tiên phủ xem.
Giang Cung Tuấn nằm dưới đất không nói câu nào, ước chừng qua năm phút anh mới hồi phục lại, đứng lên hoạt động gân cốt, nhìn Thần Bảo Lang cười nói: “Nhận thua hả? Trong từ điển của tôi không có hai chữ ‘nhận thua!”
Thần Bảo Lang lại bị chấn động lần nữa, gã biết Giang Cung Tuấn bị thương nặng bao nhiêu vậy mà mới chỉ ngắn ngủn vài phút đã lành lại rồi.
Quá thần kỳ?
Ngoài lôi đài, tất cả mọi người đều bị thân thể của Giang Cung Tuần làm cho chấn động. Ngay cả Mạch Doanh cũng kinh ngạc, khuôn mặt trắng nõn hiện lên sự hâm mộ, ghen tỵ nói: “Tên nhóc này đúng là may mắn quá đi, nếu mình có thân thể này thì thế giới không còn ai là đối thủ rồi. A, nói cái gì thế này, sao mình lại có thể ước ao thân thể anh ta chứ!”.
Trên lôi đài.
Giang Cung Tuấn tuy đang mỉm cười nhưng tâm trạng lại vô cùng xấu. Thần Bảo Lang quá mạnh, cho dù thân thể anh là có một không hai nhưng vẫn không phải là đối thủ của cao thủ siêu phàm cảnh.
Sức mạnh của thân thể hoàn toàn bị nghiền áp, chân khí của bản thân lại càng yếu kém. Bây giờ trong lòng anh đang tính toán làm thế nào mới có thể lấy được thắng lợi. Bây giờ muốn thắng chỉ còn cách thi triển Niết bàn Càn khôn, có điều tuy Niết bàn càn khôn rất mạnh nhưng tốc độ phản ứng của Thần Bảo Lang rất nhanh, hoàn toàn có tránh được chiêu này.
Suy nghĩ một lúc anh nói: “Thần Bảo Lang, tôi thừa nhận cậu rất mạnh, thế này đi, nếu cậu có thể tiếp một chiêu nữa của tôi thì tôi sẽ nhận thua, thế nào?” Giọng Giang Cung Tuấn vang lên.
“A” Thần Bảo Lang cười nhẹ, nói: “Đừng nói là một chiều, mười chiều, trăm chiêu, ngàn chiếu cũng được hết”
Giang Cung Tuấn cười quỷ dị, nói: “Nói trước nhé, cậu không thể tránh, chỉ có thể đỡ, nếu cậu tránh thì tính là thua, đồng ý không?”
Giang Cung Tuấn rất rõ Càn khôn tịch diệt mạnh tới mức nào. Ba năm trước lúc anh vẫn còn rất yếu là dựa vào một chiêu này đánh Tuyệt Hằng bị thương nặng mất đi sức chiến đấu. Bây giờ anh đã mạnh hơn ba năm rất nhiều cho nên dùng càn khôn tịch diệt chắc chắn có thể khiến Thần Bảo Lang bị thương nặng, thậm chí là lấy mạng gã.
“Được tôi đồng ý” Thần Bảo Lang thể hiện mình là người rất rộng rãi.
Trong mắt gã Giang Cung Tuấn quá yếu, cho dù anh ra chiêu gì gã cũng có thể đõ được.
Giang Cung Tuấn nhìn Khí Linh ngoài lôi đài, nói: “Tiền bối, ngài làm chủ, nếu gã tránh là gã thua”
Khí Linh nói: “Nếu hai bên đã đồng ý thì tất nhiên là tính, tôi làm chủ, nếu gã tránh là anh thắng, đi thẳng tói vi thứ chín.
Giang Cung Tuấn yên tâm, còn Thần Bảo Lang thì bỗng dưng hơi lo lắng, trong lòng có cảm giác không lành.
“Hay là tên nhóc này còn có tuyệt chiêu gì? Nhưng nhớ lại thực lực của Giang Cung Tuấn thì gã không lo lắng gì nữa: “Lo lắng cái gì vậy chứ, dù hắn có tuyệt chiêu gì cũng chưa chắc có thể khiến mình bị thương”
Bình luận facebook