Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31: 31: Công Khai Tỏ Tình
Ngày hôm sau, cô đến công ty làm việc như mọi ngày.
Để hạn chê người trong công ty nhìn thấy cô đi làm chung xe với tổng giám đốc, Túc Kỳ đã bảo anh đỗ xe cách công ty một đoạn để cô tự đi bộ đến Gwen, tránh việc các nhân viên khác phát hiện rồi lại đồn ầm lên.
Túc Kỳ vào phòng làm việc, chưa kịp ngồi xuống ghế đã rất bất ngờ khi nhìn thấy một bó hoa hồng đỏ rực rỡ được đặt trên bàn làm việc của cô.
Bó hoa khiến bàn làm việc của cô nổi bật nhất phòng.
Những nhân viên khác nhìn thấy sự lãng mạn và chơi trội của người nào đó đang để ý Túc Kỳ thì không tránh khỏi sự tò mò, hóng chuyện, nhiều người còn ganh tị với Túc Kỳ, vì sự xinh đẹp đến giỏi giang nên được nhiều nam đồng nghiệp chú ý.
Nhưng vì tin đồn tình ái của cô và Nhan chủ tịch nên chẳng có nam đồng nghiệp nào dám tiếp xúc gần hoặc tỏ tình với Túc Kỳ.
Ai nấy đều đinh ninh, có người còn chắc nịch bó hoa hồng kia chính là quà tỏ tình của Nhan chủ tịch dành cho nữ trợ lý xinh đẹp.
Cô ngỡ ngàng nhìn bó hoa hồng đỏ, nhưng trong lòng lại cảm thấy chủ nhân gửi tặng cô bó hoa này không phải Lục Tần.
Bởi lẽ anh chỉ xem cô như bạn tình, giữa cả hai không tồn tại tình yêu, làm gì có chuyện anh tặng cô bó hoa một cách công khai thế này, chẳng khác nào muốn mọi người biết anh đang theo đuổi cô.
Không, người tặng tuyệt đối không phải Nhan Lục Tần.
Chưa kịp định hình rõ chuyện đang xảy ra, từ bên ngoài cửa phòng, giám đốc tài chính Châu Nam Khánh bước vào.
Anh ấy nhìn cô đầy trìu mến, còn nở nụ cười đầy dịu dàng:
- Túc Kỳ.
Thay vì gọi bằng "trợ lý Ngọc" theo cách xưng hô phân rõ cấp bậc ở công ty, giám đốc Châu lại gọi thẳng tên cô một cách đầy thân mật.
Những nhân viên trong phòng tròn mắt lẫn há hốc mồm, ai nấy đều đoán ra được một màn tỏ tình sắp sửa diễn ra, nhưng bao nỗi hoang mang, khó hiểu đang bao trùm lấy họ.
Hàng loạt tiếng xầm xì, bàn tán vang lên:
- Vì vậy chứ, là giám đốc Châu tặng hoa cho Túc Kỳ sao?
- Không lý nào, tôi còn tưởng là Nhan tổng chứ?
- Phải đó, nghe nói Túc Kỳ và tổng giám đốc đang yêu nhau mà.
Chẳng lẽ...giám đốc Châu thích cô ấy...!
- Chuyện gì đang xảy ra vậy, sao tôi không hiểu gì cả? Rắc rối đây.
- ...!
Trước sự việc quá đỗi bất ngờ, cô ngây người nhìn về phía Nam Khánh.
Anh ấy bước đến, trên tay còn cầm theo một hộp socola được thắt nơ tỉ mỉ.
Túc Kỳ chợt nhớ ra, hôm nay là ngày valentine, vì không có người yêu nên cô thường chẳng để tâm đến ngày này, chỉ xem như một ngày bình thường như bao ngày.
Dòng suy nghĩ đang ùa đến thì Nam Khánh cũng cất lời trước sự chứng kiến của rất nhiều người.
- Túc Kỳ, tặng em.
Thật ra, anh đã thích em từ ngày đầu tiên em đến Gwen.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều để hôm nay có đủ can đảm đứng trước em thổ lộ lòng mình.
Hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, chúng ta tìm hiểu nhau có được không?
Cô bối rối vô cùng, những người đang chứng kiến cũng hoang mang nhìn nhau.
Châu Nam Khánh thừa biết tin đồn tình cảm giữa cô và Lục Tần, nhưng vì cô chưa từng lên tiếng thừa nhận mối quan hệ với anh, vì vậy Nam Khánh vẫn nuôi hy vọng và quyết định tỏ tình với cô.
Nhân dịp hôm nay là ngày lễ tình nhân, anh ấy muốn bắt lấy cơ hội, công khai tỏ tình một lần với người trong mộng.
Túc Kỳ vừa ngượng lại khó xử, tỏ tình ở chốn công sở đông người thế này, dù cô muốn từ chối cũng phải cân nhắc thật kỹ càng.
Cô sợ rằng sẽ khiến Nam Khánh mất mặt và làm buồn lòng anh ấy, quả thật rất khó xử.
- Tôi...!
Cô không đưa tay nhận lấy món quà từ Nam Khánh khi trong lòng cô biết chắc chắn mình sẽ từ chối lời tỏ tình này, chỉ là không biết phải làm thế nào để ổn thoả trong tình cảnh hiện tại.
Mọi người hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ cô.
Nhưng vừa lúc ánh mắt của tất cả nhân viên đang có mặt chợt hướng về phía cửa.
Mọi người hoang mang, còn Túc Kỳ thì sững sờ, bối rối chồng chất bối rối.
Lục Tần từ ngoài cửa bước vào, nắm lấy tay cô kéo về phía anh:
- Đi theo tôi.
Anh nhìn lướt qua Nam Khánh bằng ánh mắt sắc lạnh đầy sát khí.
Nam Khánh đơ người vì ngạc nhiên xen lẫn sự thất vọng.
Những nhân viên liền thi nhau bàn tán rôm rả, nói về diễn cảnh đang xảy ra.
Mỗi người suy nghĩ theo từng chiều người khác nhau, câu chuyện dần được đẩy đi xa đến mất kiểm soát.
———————————-
Anh kéo tay cô vào thang máy, cô ghì tay lại tỏ ý không muốn thuận theo:
- Anh muốn đưa tôi đi đâu vây?
Lục Tần vẫn nhất quyết kéo tay cô đi theo anh.
Anh im lặng bấm chọn tầng, chưa đầy một phút sau thang máy đã lên đến tận phòng làm việc của tổng giám đốc..
Vừa bước vào trong, anh đóng cửa lại, ép sát cô vào tường, ánh mắt anh lộ rõ nét tức giận nhìn cô:
- Cô và Châu Nam Khánh có mối quan hệ gì?
Trông anh lúc này thật sự rất đáng sợ, cô không ngờ rằng lúc nãy anh lại đột ngột xuất hiện và thẳng thừng kéo cô đi như vậy.
Nếu xét kỹ ra, không nhờ có anh “giải vây” thì e rằng cô chẳng biết phải xử lý chuyện tỏ tình vừa rồi thế nào.
Nhưng ngẫm lại một cách thấu đáo, hành động của anh khác nào công khai để mọi người biết giữa anh và cô có quan hệ mập mờ nào đó, những tin đồn hẹn hò của hai người chẳng những không hạ nhiệt mà còn được đẩy lên cao đến đỉnh điểm..
Để hạn chê người trong công ty nhìn thấy cô đi làm chung xe với tổng giám đốc, Túc Kỳ đã bảo anh đỗ xe cách công ty một đoạn để cô tự đi bộ đến Gwen, tránh việc các nhân viên khác phát hiện rồi lại đồn ầm lên.
Túc Kỳ vào phòng làm việc, chưa kịp ngồi xuống ghế đã rất bất ngờ khi nhìn thấy một bó hoa hồng đỏ rực rỡ được đặt trên bàn làm việc của cô.
Bó hoa khiến bàn làm việc của cô nổi bật nhất phòng.
Những nhân viên khác nhìn thấy sự lãng mạn và chơi trội của người nào đó đang để ý Túc Kỳ thì không tránh khỏi sự tò mò, hóng chuyện, nhiều người còn ganh tị với Túc Kỳ, vì sự xinh đẹp đến giỏi giang nên được nhiều nam đồng nghiệp chú ý.
Nhưng vì tin đồn tình ái của cô và Nhan chủ tịch nên chẳng có nam đồng nghiệp nào dám tiếp xúc gần hoặc tỏ tình với Túc Kỳ.
Ai nấy đều đinh ninh, có người còn chắc nịch bó hoa hồng kia chính là quà tỏ tình của Nhan chủ tịch dành cho nữ trợ lý xinh đẹp.
Cô ngỡ ngàng nhìn bó hoa hồng đỏ, nhưng trong lòng lại cảm thấy chủ nhân gửi tặng cô bó hoa này không phải Lục Tần.
Bởi lẽ anh chỉ xem cô như bạn tình, giữa cả hai không tồn tại tình yêu, làm gì có chuyện anh tặng cô bó hoa một cách công khai thế này, chẳng khác nào muốn mọi người biết anh đang theo đuổi cô.
Không, người tặng tuyệt đối không phải Nhan Lục Tần.
Chưa kịp định hình rõ chuyện đang xảy ra, từ bên ngoài cửa phòng, giám đốc tài chính Châu Nam Khánh bước vào.
Anh ấy nhìn cô đầy trìu mến, còn nở nụ cười đầy dịu dàng:
- Túc Kỳ.
Thay vì gọi bằng "trợ lý Ngọc" theo cách xưng hô phân rõ cấp bậc ở công ty, giám đốc Châu lại gọi thẳng tên cô một cách đầy thân mật.
Những nhân viên trong phòng tròn mắt lẫn há hốc mồm, ai nấy đều đoán ra được một màn tỏ tình sắp sửa diễn ra, nhưng bao nỗi hoang mang, khó hiểu đang bao trùm lấy họ.
Hàng loạt tiếng xầm xì, bàn tán vang lên:
- Vì vậy chứ, là giám đốc Châu tặng hoa cho Túc Kỳ sao?
- Không lý nào, tôi còn tưởng là Nhan tổng chứ?
- Phải đó, nghe nói Túc Kỳ và tổng giám đốc đang yêu nhau mà.
Chẳng lẽ...giám đốc Châu thích cô ấy...!
- Chuyện gì đang xảy ra vậy, sao tôi không hiểu gì cả? Rắc rối đây.
- ...!
Trước sự việc quá đỗi bất ngờ, cô ngây người nhìn về phía Nam Khánh.
Anh ấy bước đến, trên tay còn cầm theo một hộp socola được thắt nơ tỉ mỉ.
Túc Kỳ chợt nhớ ra, hôm nay là ngày valentine, vì không có người yêu nên cô thường chẳng để tâm đến ngày này, chỉ xem như một ngày bình thường như bao ngày.
Dòng suy nghĩ đang ùa đến thì Nam Khánh cũng cất lời trước sự chứng kiến của rất nhiều người.
- Túc Kỳ, tặng em.
Thật ra, anh đã thích em từ ngày đầu tiên em đến Gwen.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều để hôm nay có đủ can đảm đứng trước em thổ lộ lòng mình.
Hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, chúng ta tìm hiểu nhau có được không?
Cô bối rối vô cùng, những người đang chứng kiến cũng hoang mang nhìn nhau.
Châu Nam Khánh thừa biết tin đồn tình cảm giữa cô và Lục Tần, nhưng vì cô chưa từng lên tiếng thừa nhận mối quan hệ với anh, vì vậy Nam Khánh vẫn nuôi hy vọng và quyết định tỏ tình với cô.
Nhân dịp hôm nay là ngày lễ tình nhân, anh ấy muốn bắt lấy cơ hội, công khai tỏ tình một lần với người trong mộng.
Túc Kỳ vừa ngượng lại khó xử, tỏ tình ở chốn công sở đông người thế này, dù cô muốn từ chối cũng phải cân nhắc thật kỹ càng.
Cô sợ rằng sẽ khiến Nam Khánh mất mặt và làm buồn lòng anh ấy, quả thật rất khó xử.
- Tôi...!
Cô không đưa tay nhận lấy món quà từ Nam Khánh khi trong lòng cô biết chắc chắn mình sẽ từ chối lời tỏ tình này, chỉ là không biết phải làm thế nào để ổn thoả trong tình cảnh hiện tại.
Mọi người hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ cô.
Nhưng vừa lúc ánh mắt của tất cả nhân viên đang có mặt chợt hướng về phía cửa.
Mọi người hoang mang, còn Túc Kỳ thì sững sờ, bối rối chồng chất bối rối.
Lục Tần từ ngoài cửa bước vào, nắm lấy tay cô kéo về phía anh:
- Đi theo tôi.
Anh nhìn lướt qua Nam Khánh bằng ánh mắt sắc lạnh đầy sát khí.
Nam Khánh đơ người vì ngạc nhiên xen lẫn sự thất vọng.
Những nhân viên liền thi nhau bàn tán rôm rả, nói về diễn cảnh đang xảy ra.
Mỗi người suy nghĩ theo từng chiều người khác nhau, câu chuyện dần được đẩy đi xa đến mất kiểm soát.
———————————-
Anh kéo tay cô vào thang máy, cô ghì tay lại tỏ ý không muốn thuận theo:
- Anh muốn đưa tôi đi đâu vây?
Lục Tần vẫn nhất quyết kéo tay cô đi theo anh.
Anh im lặng bấm chọn tầng, chưa đầy một phút sau thang máy đã lên đến tận phòng làm việc của tổng giám đốc..
Vừa bước vào trong, anh đóng cửa lại, ép sát cô vào tường, ánh mắt anh lộ rõ nét tức giận nhìn cô:
- Cô và Châu Nam Khánh có mối quan hệ gì?
Trông anh lúc này thật sự rất đáng sợ, cô không ngờ rằng lúc nãy anh lại đột ngột xuất hiện và thẳng thừng kéo cô đi như vậy.
Nếu xét kỹ ra, không nhờ có anh “giải vây” thì e rằng cô chẳng biết phải xử lý chuyện tỏ tình vừa rồi thế nào.
Nhưng ngẫm lại một cách thấu đáo, hành động của anh khác nào công khai để mọi người biết giữa anh và cô có quan hệ mập mờ nào đó, những tin đồn hẹn hò của hai người chẳng những không hạ nhiệt mà còn được đẩy lên cao đến đỉnh điểm..
Bình luận facebook